Sau Giáng sinh mấy ngày là Tết Tây.

Bệnh hắc lào trên mặt Mười Hai đã gần khỏi hẳn, vết ố vàng ở khóe mắt cũng dần biến mất, bộ lông xác xơ sau bao ngày chăm bẵm rốt cuộc cũng trở nên mềm mượt, thân hình gầy còm mập lên chút ít. Bộ lông bồng bềnh nhìn từ xa hệt như một viên kẹo mềm.

Công việc hàng ngày của Mười Hai là tuần tra lãnh địa.

Chú mèo trắng hết sức đắc ý vì cả biệt thự rộng lớn này đều là địa bàn của mình.

Đầu tiên nó tuần tra tầng trệt.

Cá trong bếp vẫn tươi ngon, trụ mèo khổng lồ trong phòng khách vẫn chỉ có mùi của nó, bát đựng đồ ăn hình quả hồng vẫn đầy ắp hạt khô......

Mèo ta hết sức hài lòng.

Mười Hai ngoe nguẩy đuôi ra sân tuần tra.

Hôm nay lại có sương mù, trời mưa lâm râm, mèo con vừa chui qua khe cửa thì bị dì bếp bắt lại.

Bà đóng hết cửa nẻo rồi ngồi xổm trước mặt Mười Hai răn đe: "Ngoài trời lạnh lắm, đừng có chạy lung tung kẻo bị người ta bắt đi bán bây giờ!"

Mười Hai bất mãn kêu meo meo với bà, nhưng thú hai chân đáng ghét này không hiểu nó đang nói gì mà chỉ mở một hộp patê cho nó.

Ăn hết hộp patê, Mười Hai quyết định tạm tha cho bà.

Vua Mèo anh dũng bắt đầu tuần tra lầu một.

Hầu hết các phòng trên lầu một đều đóng kín, rõ ràng đây là lãnh thổ của Vua Mèo nhưng nó lại bị nhốt ngoài cửa không được vào, nó bực tức cào cửa một hồi.

Đi sâu vào trong là phòng tập gym.

Cửa phòng để mở nên Vua Mèo hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang bước vào, trông thấy người đàn ông đang tập thể dục trước cửa sổ sát đất.

Người đàn ông có thân hình cao to vạm vỡ, cơ bụng nổi rõ khiến người ta chảy máu mũi, mồ hôi nhễ nhại chảy dọc khuôn mặt góc cạnh.

Khi Mười Hai vào thì anh vừa kết thúc bài tập hàng ngày.

Lục Đình bước xuống khỏi máy rồi kéo áo lên lau mồ hôi, vòng eo săn chắc lập tức lộ ra, cơ bụng phập phồng theo nhịp thở.

Sau đó anh thấy nhờn nhẫy khó chịu quá nên cởi phắt áo ra rồi đem đồ sang phòng bên cạnh tắm rửa.

Một âm thanh khẽ khàng thu hút sự chú ý của người đàn ông, anh quay đầu lại trước cửa sổ sát đất, bờ vai rộng nghiêng sang một bên để lộ mấy vết cào, thậm chí trên vai còn có một dấu răng không sâu không cạn.

Khán giả duy nhất ngồi xổm trước mặt anh, ngẩng đầu kêu một tiếng.

"Meo?"

Lục Đình vắt áo lên vai rồi ngồi xuống nhìn Mười Hai: "Chà! Thái tử đang đi tuần tra lãnh địa đấy à."

Anh vừa tới gần thì mùi mồ hôi lập tức xộc vào mũi Mười Hai, mèo con bất mãn nhăn mũi: "Meo!"

Người đàn ông chọc đầu nó một cái rồi đứng dậy, không để ý tới nó nữa.

Mười Hai lẽo đẽo đi theo anh như cái đuôi nhỏ, thậm chí còn đòi theo anh vào phòng tắm.

Lục Đình túm gáy nó vứt ra ngoài, đôi mắt hẹp dài nhìn xuống con mèo ngoài phòng tắm, giọng điệu lười biếng xen lẫn thỏa mãn: "Oắt con, cái này mi không nhìn được đâu."

"Meo!"

Mười Hai bất mãn cào cửa, nhưng trả lời nó chỉ có tiếng nước trong phòng tắm.

Mèo con cáu kỉnh ra khỏi phòng tập gym với cái đuôi dựng thẳng.

Nó lần theo mùi hương tìm đến phòng sen. Nó cứ tưởng mình sẽ bị nhốt ngoài cửa như mọi khi, ai ngờ cửa chỉ khép hờ, mèo con dễ dàng lách mình qua khe cửa chui vào trong.

Mùi trong phòng sen rất nồng, y như mùi của người nhốt nó ngoài cửa kia.

Người mà nó ghét nhất! "Meo......"

Tiếng mèo kêu vang lên trong căn phòng tối om, người nằm trên giường rất yên tĩnh, chỉ có cổ tay trắng muốt thò ra khỏi chăn dưới ánh sáng lờ mờ, trên đó còn hằn một vết đỏ chói mắt.

Mười Hai đi quanh giường, rốt cuộc cũng tìm được chỗ thích hợp để nhảy lên.

Nó tò mò ngoẹo đầu nhìn mặt sen.

Thanh niên vùi mặt vào gối, tóc đen lòa xòa trước trán, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi cong dài vểnh lên, hơi thở đều đều.

Mười Hai vẫy đuôi, cố tìm một chỗ để chui vào.

Boss muốn ngủ với sen!

Kết quả nó vừa nhúc nhích thì một bàn tay to tóm lấy cổ nó xách lên khỏi chăn.

Mười Hai quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt màu xám.

"Meo......"

Nó chưa kịp kêu hết thì người đàn ông đã bịt miệng nó, chặn lại mọi tiếng kêu trong cổ nó.

Mười Hai: "......"

Mèo ghét nhất là thú hai chân, không còn gì đáng ghét hơn nữa!

Lục Đình không hề biết mình đã bị ghi vào danh sách ám sát của mèo con. Anh rón rén bế Mười Hai ra cửa, thả nó xuống sàn rồi thẳng tay đóng ập cửa lại trước mặt nó.

"Meo!!"

Cửa cách âm chặn hết tiếng kêu thống thiết của mèo con bên ngoài.

Lục Đình xem đồng hồ trong phòng, chỉ mới bảy giờ.

Màn cửa trong phòng chặn hết ánh sáng, có vẻ như người trên giường rất mệt nên động tĩnh vừa rồi hoàn toàn không đánh thức được cậu.

Lục Đình leo lên giường rồi đưa tay kéo người vào lòng, ngay cả cánh tay lộ ra ngoài cũng bị anh quàng qua eo mình.

Lòng bàn tay hơi lạnh kề sát làn da nóng hổi làm thanh niên đang ngủ say rùng mình một cái, theo bản năng rút tay về nhưng lại bị bàn tay kia giữ chặt.

Dường như Thẩm Kiều biết đó là ai nên không mở mắt ra mà khẽ càu nhàu: "Lục Đình......"

Lục Đình cúi đầu hôn lên môi cậu: "Anh đây, ngủ đi em."

Cơ thể người đàn ông hệt như một chiếc lò sưởi khổng lồ bao trùm lấy cậu, xua tan mọi nỗi lạnh giá.

Sau khi cảm giác lạ lẫm ban đầu qua đi, Thẩm Kiều mau chóng tìm một tư thế quen thuộc trong ngực anh rồi chìm vào giấc ngủ say.

Khi cậu ngủ dậy đã gần mười giờ sáng.

Trong phòng vẫn tối lờ mờ, đầu cậu tựa vào ngực người đàn ông, bên tai là nhịp tim đều đặn của anh, Thẩm Kiều nhất thời không biết đêm nay là đêm nào.

Cảm nhận được cậu thức giấc, Lục Đình cúi xuống dụi đầu vào cổ cậu, giọng khàn khàn ngái ngủ: "Kiều Kiều dậy rồi à."

Vẻ mặt Thẩm Kiều đờ đẫn, ngơ ngác để mặc anh cọ xát, hồi lâu sau mới chậm chạp chớp mắt: "Mấy giờ rồi anh?"

Lục Đình vươn tay cầm chiếc điện thoại bên cạnh, "Gần mười giờ rồi."

Thẩm Kiều lập tức ngồi bật dậy: "Mười giờ rồi á? Sao anh không gọi em dậy? Em còn phải học bài nữa."

Cậu vừa cử động thì vùng eo đau nhói, khó chịu đến nỗi hít sâu một hơi.

Người đàn ông xoa eo cho cậu, "Anh dặn giáo viên hôm nay đến trễ mấy tiếng rồi."

Thẩm Kiều bất mãn bĩu môi: "Học hành sao có thể trễ nải được chứ?" Nói xong cậu nhịn không được trừng Lục Đình: "Tại anh hết đó, nếu không phải vì anh thì em đâu có dậy trễ, em đã bảo dừng lại mà anh cứ......"

Lục Đình bật cười, trên mặt chẳng có chút áy náy nào: "Biết sao được, ai bảo Kiều Kiều quyến rũ quá làm chi, em biết nghị lực của anh yếu xìu mà."

Thẩm Kiều: "......"

Muốn đánh người.

Hứa Nhuế uống gần hết ấm trà trong phòng khách mới thấy Thẩm Kiều đến muộn lần nữa. Cô nhìn Lục tổng đi sau lưng thanh niên rồi khẽ thở dài.

Quả nhiên con đường học hành của người trưởng thành luôn đầy chông gai.

Cô đặt ly trà xuống rồi mỉm cười lịch sự: "Thẩm tiên sinh, giờ chúng ta bắt đầu được chưa?"

Thẩm Kiều đỏ mặt. Xưa nay cậu luôn là học sinh gương mẫu trong mắt thầy cô, chưa bao giờ đi học trễ, thế mà lại đến muộn hai lần vì Lục Đình.

Nghĩ đến đây, cậu bực bội trừng Lục Đình.

Người phía sau xoa mũi, hiếm hoi lắm mới có một lần chột dạ.

Mười Hai chui ra khỏi ổ mèo, làm như vô tình đi ngang qua Lục Đình, sau đó xòe móng cào ống quần anh với tốc độ nhanh như chớp.

Chỉ trong nháy mắt, chiếc quần dài màu xám mềm mại của người đàn ông đã bị cào rách.

Còn thủ phạm thì nhàn nhã ngồi xổm trước mặt anh liếm móng, sau đó ung dung nhảy lên đùi Thẩm Kiều.

Lục Đình: "......"

Thẩm Kiều không nhịn được cười, xoa đầu Mười Hai khen ngợi: "Giỏi lắm con yêu."

"Meo!"

Miu miu giỏi nhất trên đời!

Lục Đình: "......"

Buổi chiều, Colin xách đồ đạc lỉnh kỉnh tới biệt thự.

Người chở hắn là Lục Cửu.

Trợ lý vất vả khiêng đồ của hắn ra khỏi cốp xe, mặt đen như đít nồi.

Colin đứng cạnh vờ như không nhìn thấy, chỉ đạo hắn: "Ê! Nhẹ tay thôi, cái này đắt lắm, quà gặp mặt tôi tặng Thẩm Kiều đấy. Cái kia cũng phải cẩn thận, lỡ làm bể cậu có đền cho tôi không?"

Lục Cửu cáu tiết trừng hắn: "Vậy anh tự khiêng đi!"

Colin giơ cây nạng trong tay lên: "Cửu à, tôi bị thế này thì khiêng kiểu gì hả?"

Thẩm Kiều bị ép mặc áo khoác dày ra khỏi nhà, thấy hắn chống gậy thì sửng sốt hỏi: "Anh bị sao thế?"

Colin đáp: "Mấy ngày trước chơi trượt tuyết bị té gãy xương."

Nói xong hắn vung vẩy cây nạng trong tay: "Hôm nay là ngày cuối năm, ở Trung Quốc gọi là gì ấy nhỉ? À, Tết Nguyên Đán! Ngày lễ quan trọng như vậy mà tôi lặn lội đường xa tới thăm các cậu, cảm động lắm đúng không?"

Lục Cửu liếc xéo: "Chứ không phải bị què chẳng đi đâu được nên về đây tìm người chăm hả?"

Colin: "......"

Colin nói: "Cửu à, cậu thật chẳng đáng yêu chút nào."

Lục Cửu cười lạnh: "Nếu anh bị bắt đi đón một kẻ lắm mồm trong thời tiết âm mấy độ, còn vác theo cả đống đồ thì anh có đáng yêu nổi không?"

Colin nói: "Cửu à, cậu làm tôi buồn quá đi mất, cậu biết không, tôi còn đem quà cho cậu nữa đấy."

Hắn đi cà nhắc tới cạnh cốp xe rồi lấy ra một cái hộp móp méo: "Xem này, quà tôi chọn riêng cho cậu đấy."

Lục Cửu cúi đầu nhìn, bốn chữ to tướng trên hộp đập vào mắt hắn.

Dụng cụ làm đẹp.

Lục Cửu: "......"

Lục Cửu đóng ập cốp xe lại rồi lạnh lùng nói: "Đại Vượng, đem đống quà vớ vẩn của anh xéo về nước ngay đêm nay cho tôi!"

Đại Vượng: "......"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện