Hứa Nhuế xách túi ra ngoài.

Cô tới trước mặt Thẩm Kiều rồi đưa cho cậu một cái hộp, "Bạn học Thẩm, tặng em nè."

"Quà?" Thẩm Kiều mở to mắt: "Cho em sao?"

Hứa Nhuế mỉm cười dịu dàng: "Ừ, tặng em đó, mở ra xem đi."

Đó là một cái hộp hình chữ nhật, Thẩm Kiều mở ra một góc để lộ cây bút máy bên trong.

Hứa Nhuế nói: "Cây bút này do ông ngoại tôi làm, tôi muốn dùng nó để chúc em năm mới thi đậu."

"Cái này...... Em......" Thẩm Kiều nhìn sững cây bút, thật lâu sau vẫn không nói nên lời.

Hứa Nhuế cười nói: "Năm mới vui vẻ nhé."

Thẩm Kiều đóng nắp hộp lại rồi thở hắt ra một hơi, cũng cười với Hứa Nhuế: "Chúc chị Hứa năm mới vui vẻ ạ."

Đến khi bóng dáng cô biến mất ở cổng biệt thự, Lục Đình mới nhìn chiếc hộp trong tay cậu rồi hỏi: "Em có biết ông ngoại cô ấy là ai không?"

"Ai thế ạ?"

Người đàn ông cười: "Là một nhà thư pháp rất nổi tiếng, cô ấy theo họ ông ngoại và được ông nuôi lớn. Chữ của ông ngoại cô ấy có tiền cũng chưa chắc mua được, huống chi là bút máy do ông tự làm, em nhìn ngòi bút đi, chắc có khắc chữ đấy."

Thẩm Kiều lại mở hộp cầm cây bút lên xem, khi vặn nắp ra quả nhiên nhìn thấy một chữ "Hứa" nhỏ xíu trên ngòi bút.

"Cái này quý quá......"

Lục Đình đặt tay lên vai cậu: "Cô ấy đã không nói em biết ông ngoại mình là ai thì đây chỉ là một cây bút bình thường thôi, đừng áp lực quá."

"Anh nói chuyện này chỉ để Kiều Kiều biết cô ấy rất thích em thôi."

"Đương nhiên không chỉ có cô ấy mà còn rất nhiều người thích em nữa."

"Em biết." Thẩm Kiều cúi đầu: "Em biết mà."

Lần này Colin trở về không chỉ vì bị gãy xương mà còn vì bệnh tình của Thẩm Kiều.

Tình trạng của cậu đã ổn định hơn nhiều, lần này hắn tới để kiểm tra đợt cuối.

Hai người vào phòng làm việc trên lầu, còn Lục Đình và Lục Cửu đứng chờ ngoài hành lang.

Sợ Thẩm Kiều chê mùi thuốc lá trên người mình nên lâu lắm rồi Lục Đình không hút thuốc, nhưng giờ phút này anh nhịn không được hút một điếu.

Vị cay nồng tràn ngập cổ họng, khói trắng lượn lờ, suy nghĩ của anh như làn khói lơ lửng trong không khí, tìm mãi vẫn không thấy chỗ dừng chân.

Đã quá lâu rồi......

Muốn hủy hoại một bông hồng dễ như trở bàn tay, nhưng phải mất bao nhiêu công sức để làm một bông hồng héo úa nở lại? Họ gặp nhau dưới cơn mưa tầm tã. Anh đã nhặt bụi hoa khô héo bị vứt dưới mưa đem về nhà chăm sóc ngày đêm, từ từ loại bỏ sâu mọt ở gốc rễ và mạnh tay cắt bỏ cành khô với hy vọng chồi non sẽ sớm mọc ra.

Đôi khi anh cũng bị gai hoa hồng sắc nhọn đâm trúng, máu tươi nhuộm đỏ cả cành lá.

Chính nỗi đau đã kéo họ lại gần nhau.

Anh chờ đợi suốt bao ngày, rốt cuộc giờ phút này cũng được thấy hoa nở.

"Gia." Lục Cửu nói: "Lục Cẩn vừa tìm Andy đấy ạ."

Lục Đình dời mắt khỏi cửa phòng làm việc đóng kín rồi chậm rãi nhả khói, "Tìm cậu ta làm gì?"

"Hắn ta biết chuyện Thẩm tiên sinh nên nhờ Andy bắt cóc cậu ấy để uy hiếp anh."

Bàn tay cầm điếu thuốc của người đàn ông chợt khựng lại, nhìn xuống Andy đang chuẩn bị bữa tối dưới lầu.

Quản gia tóc vàng không cảm nhận được ánh mắt của anh mà đang bận kiểm tra đối chiếu thông tin với người hầu. Mỗi ngày hắn đều mặc đồng phục chỉn chu, mọi hành vi cử chỉ đều phù hợp với tiêu chuẩn của một quản gia.

Lục Cửu nói tiếp: "Nhưng Andy từ chối rồi."

Lục Đình không hỏi tại sao.

Người thông minh tự biết chọn chủ.

"Lục Cẩn đúng không?" Anh hờ hững nói: "Về nước lâu quá nên quên mất hắn rồi, xem ra phải tặng hắn một món quà mới được."

Lục Cửu cúi đầu vâng dạ.

Đến khi trời tối hẳn, đèn trong biệt thự bật sáng, cuối cùng Thẩm Kiều và Colin cũng ra khỏi phòng làm việc.

Colin chống nạng đi trước, thấy Lục Đình đang đợi bên ngoài thì cười nói: "Chúc mừng anh, cuối cùng cậu ấy cũng ngừng uống thuốc được rồi."

Lục Đình vô thức nhìn Thẩm Kiều sau lưng hắn.

Thanh niên mặc áo len màu nâu nhạt, tóc dài xõa tung trên vai, ánh đèn rọi xuống đỉnh đầu. Cậu ngồi ngược sáng trên xe lăn, đầu ngẩng cao, nét mặt hiền hòa như tranh thủy mặc đầu xuân ở Giang Nam.

"Lục tiên sinh, năm mới vui vẻ."

Ý cậu muốn nói đây là món quà năm mới mình tặng cho anh.

Mắt Lục tiên sinh bỗng nhiên đỏ hoe.

Trong màn đêm yên tĩnh, đóa hồng lặng lẽ nở rộ trước mặt anh.

"Năm mới vui vẻ, Kiều Kiều."

Anh nhận được quà rồi.

-

Thẩm Kiều đang học từ vựng thì Tạ Lộ Diễn gọi tới.

Hắn nói năng lộn xộn như tên điên: "Thẩm Kiều, cứu tôi với...... Tôi sai rồi, tôi thật sự biết lỗi rồi...... Cho tôi mượn ít tiền đi, tôi cần tiền lắm!"

Thẩm Kiều nhìn quyển từ vựng trong tay, ôn tồn nói: "Tạ Lộ Diễn, cậu gọi nhầm người rồi, tôi không cứu được cậu đâu."

Nói xong cậu cúp máy.

Hôm nay trời nắng, trước bàn học của cậu đặt một bể cá, chú cá vàng to cỡ ngón tay cái bơi qua bơi lại, tỏa sắc vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Nhìn ánh nắng bên ngoài, cậu quyết định tới ngôi đình làm bài tập toán hôm nay.

Viện điều dưỡng khá đông người già, chủ yếu là vào đây tu tâm dưỡng tính sau khi về hưu, thanh niên hai mươi mấy tuổi như Thẩm Kiều cực kỳ hiếm thấy.

Vừa ra ngoài thì mấy ông cụ bà lão đang tản bộ tắm nắng thi nhau hỏi thăm cậu.

"Tiểu Kiều đi tắm nắng à?"

"Thanh niên phải tắm nắng nhiều mới khỏe được."

"Ráng ăn nhiều vào, coi cháu gầy chưa kìa."

"......"

Thẩm Kiều giơ tờ giấy trong tay lên rồi ngại ngùng cười nói: "Cháu ra đây làm bài ạ."

Cậu vừa dứt lời thì họ lập tức xúm lại cầm tờ giấy trong tay cậu.

Tối qua cậu chỉ mới giải được nửa đề.

Một ông lão tóc hoa râm nhìn lướt qua rồi chỉ vào một câu hỏi điền vào chỗ trống, nói cậu làm sai rồi.

Thẩm Kiều nhìn đáp án mình tính gần nửa tiếng mới ra, hoang mang hỏi: "Ơ? Sai rồi hả ông?"

Sau đó cậu thấy ông lão lấy ra một cây bút đỏ sửa lại bài giải của mình chỉ trong mấy phút.

Thẩm Kiều nhìn mấy dấu gạch chéo đỏ rực trên đề thi, lâm vào trầm mặc.

Ông lão chép miệng lật xem đề thi rồi hỏi cậu: "Tiểu Kiều định thi vào trường nào thế?"

Không hiểu sao Thẩm Kiều hơi chột dạ: "Đại...... Đại học A ạ."

"Đại học A?" Ông lão hăng hái nói: "Trường này được đấy, trước khi về hưu ông dạy ở đó mà."

"Dạ?"

Ông lão vỗ bài thi vào ngực cậu: "Mặc dù số câu cháu làm đúng trong đề này không nhiều nhưng đó là do cháu nghỉ học quá lâu, cách giải đề hơi lạc hậu chứ kiến thức căn bản vẫn khá vững. Ông có một bộ đề, mai ông sẽ bảo người nhà đem tới, giải xong bộ này thể nào cháu cũng đạt điểm toán 120 cho xem."

Thẩm Kiều cầm bài thi: "Dạ......"

Cậu vừa đẹp vừa ngoan, còn ở trong viện điều dưỡng nên hầu hết mọi người đều biết chuyện của cậu.

Vì bị cụt hai chân nên bỏ lỡ kỳ thi đại học......

Chẳng biết đã khiến bao nhiêu ông cụ bà lão rơi lệ.

Viện điều dưỡng này không phải chỗ tầm thường, những người già vào đây không phú thì quý, đều là tiền bối đức cao vọng trọng trong một lĩnh vực nào đó hoặc nhân vật có tiếng trong giới học thuật.

Ở đây ngoại trừ đánh cờ, đi dạo và tán gẫu thì chẳng còn gì khác để làm. Sự xuất hiện của Thẩm Kiều đã xua tan nỗi buồn tẻ này, dù sao nhìn thanh niên mỗi ngày vò đầu bứt tai giải đề vẫn thú vị hơn đánh cờ nhiều.

Mọi người đều hăng hái chỉ bài cho cậu.

Từ đó Thẩm Kiều phát hiện môi trường học tập của mình đã thay đổi.

Mỗi ngày giải đề đều có một đám ông già bà cả vây quanh, vừa làm xong đã được chấm ngay. Ông cụ ngày thường đi đâu cũng phải chống gậy cầm bài thi với đôi mắt sáng rực, chỉ hận không thể vứt gậy đi để chạy tám trăm mét.

Cây gậy trong tay ông lập tức biến thành vũ khí, gõ đùng đùng xuống sàn như muốn bổ đầu Thẩm Kiều ra xem bên trong chứa gì, "Lẽ ra cháu không nên làm sai câu này, dễ quá mà, chỉ cần áp dụng vi tích phân......"

Một bà cụ đẩy ông lão ra nói: "Vi tích phân gì chứ, rõ ràng chỉ cần công thức này thôi......"

Thẩm Kiều hoảng sợ co rúm giữa đám người.

Vi tích phân là cái gì? Sao cậu chưa thấy bao giờ?

Một ông lão trong góc chậm chạp đeo kính vào: "Đừng nghe họ nói mò, thi đại học không cần vi tích phân đâu, tôi ấy à......" Ông cười nói: "Chẳng có tài năng mà chỉ làm chủ nhiệm lớp chọn ở trường chuyên cấp ba Giang Thành mười năm liền thôi."

Thẩm Kiều nhìn sang chỗ ông.

Ông lấy ra một tờ giấy nháp rồi cầm bút lên viết. Bài giải của ông chi chít chữ, vừa dài dòng vừa phức tạp khiến các giáo sư và nhà nghiên cứu khoa học xung quanh đều liếc mắt khinh thường.

"Dài dòng."

"Vô dụng."

Chỉ có Thẩm Kiều lộ ra vẻ mừng rỡ: "Ôi cháu hiểu rồi, ông giỏi quá!"

Đám người: "......"

Có lẽ đôi mắt sáng như sao của cậu đã làm tan chảy trái tim băng giá của thầy chủ nhiệm lớp chọn kia, rốt cuộc mấy ngày sau Thẩm Kiều đã hiểu tại sao ông lại làm chủ nhiệm lớp chọn.

Khi Lục Đình tới, cậu ôm sách chạy nhanh hơn thỏ, chưa bao giờ mong anh xuất hiện đến thế.

Người đàn ông nhìn cậu cuống quýt đẩy xe lăn về phía mình rồi nhìn ra sau lưng cậu, trông thấy một ông lão đeo kính có gương mặt phúc hậu, ông đậy nắp bút lại rồi gật đầu với anh.

Lục Đình khó hiểu nói: "Sao thế? Cứ như lửa cháy tới mông vậy."

Thẩm Kiều nuốt nước bọt: "Còn đáng sợ hơn thế nữa kìa, đi lẹ lên anh."

Bác sĩ đang chờ họ.

Hôm nay là lần đầu tiên Thẩm Kiều lắp thử chân giả.

Chờ đợi lâu như vậy, đấu tranh lâu như vậy, ở viện điều dưỡng nhiều ngày như vậy, Thẩm Kiều cứ tưởng mình đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi thấy bác sĩ cầm chân giả tới gần mình, cậu vẫn hồi hộp cực kỳ.

Lục Đình nắm tay cậu trấn an.

Cạch——

Khi phần cuối cùng của chân giả được gắn vào đôi chân không trọn vẹn của cậu, Thẩm Kiều cứ ngỡ mình đã thật sự mọc chân.

Gió thổi tung rèm cửa, xuyên qua sofa, xuyên qua bàn trà, cuối cùng thổi bay tóc mái lòa xòa trên trán thanh niên.

Gió mùa đông vẫn khá lạnh, nhưng mặt trời không hề tiếc nhiệt độ của mình, hơi ấm lan tỏa khắp mọi ngóc ngách và......

Đôi mắt sáng ngời của thanh niên.

Lục Đình lùi lại hai bước, đứng trước cửa sổ chìa tay ra với cậu.

"Kiều Kiều, lần này đến lượt em đi về phía anh."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện