Khi họ xem phim xong đã là mười giờ đêm.

Phố xá vẫn rất nhộn nhịp, chẳng biết ai reo hò "Tuyết rơi kìa" khiến người qua đường đồng loạt ngẩng đầu lên.

Thẩm Kiều cũng ngẩng theo, bông tuyết bay phất phơ tựa như những tinh linh nhẹ nhàng đáp xuống lông mày thanh niên.

Cậu xòe tay ra hứng bông tuyết trắng muốt, "Tuyết rơi thật rồi!"

Lục Đình đẩy xe lăn đứng sau lưng cậu, thân hình cao lớn cản bớt gió tuyết cho cậu, "Ừ, tuyết rơi rồi, tuyết đầu mùa ở Giang Thành đấy."

Anh đang ở bên cậu.

Từ nay về sau, mỗi trận tuyết đầu mùa anh cũng sẽ ở bên cậu.

Thanh niên ngẩng đầu nhìn anh cười: "Đây có tính là chúng ta cùng nhau bạc đầu không?"

Người đàn ông cúi nhìn những bông tuyết li ti bám trên tóc cậu rồi bật cười: "Tính chứ."

Đêm trước Giáng sinh Thẩm Kiều vừa rời giường, đêm Giáng sinh lại bị người đàn ông ôm eo đè xuống giường.

Trong phòng rất yên tĩnh, ánh đèn rọi xuống từ trần nhà phản chiếu hai bóng người trên bức tường trắng đối diện.

Mái tóc đen xõa tung sau lưng thanh niên, cái bóng phía trên run rẩy ngồi xuống cái bóng phía dưới, một cánh tay nắm eo cậu ấn mạnh xuống, tiếng khóc lập tức vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

"Không...... Không được...... Kiểu này không được đâu......"

"Sao không được?"

Giọng người đàn ông khàn khàn đầy dục vọng.

"Ăn...... Ăn không nổi......"

"Sao lại thế, lúc ăn lẩu Kiều Kiều ăn tận hai chén cơm cơ mà."

Đôi mắt thanh niên ngấn lệ, nước mắt đọng trên mi như chực rơi xuống, giọng nói đầy ấm ức: "Cái này khác chứ, thật sự không được đâu, căng quá, sắp rách rồi......"

"Không rách đâu."

Lục Đình kéo cổ cậu xuống rồi hôn sạch nước mắt của cậu: "Kiều Kiều giỏi thế cơ mà, sao lại rách được chứ."

"Ưm......"

Eo cậu chùng xuống, Thẩm Kiều đột nhiên mở to mắt, một câu cũng không nói nên lời. Hồi lâu sau cậu mới tỉnh táo lại rồi nắm lấy vai người đàn ông.

Nhưng người khuyết tật như cậu thì lấy đâu ra sức lực? Chỉ có thể treo mình lơ lửng, điểm tựa duy nhất khiến cậu khó chịu nhíu mày.

Thẩm Kiều mếu máo: "Lục Đình......"

Người đàn ông kìm nén đến độ trán nổi gân xanh, thấy cậu như vậy thì không dám nhúc nhích mà chỉ bất lực thở dài.

Hai cái bóng trên tường đột nhiên đổi vị trí, bóng to bao trùm bóng nhỏ, một tia sáng cũng chẳng thấy được.

Bóng đêm mịt mờ, thế giới dần bị tuyết trắng bao phủ, đèn trong phòng bật sáng đến tận nửa đêm.

Ngày hôm sau, Hứa Nhuế uống gần hết hai ấm trà trong biệt thự mới thấy mặt Thẩm Kiều.

Trên xe lăn của thanh niên lót một tấm đệm dày, gương mặt nhìn hơi mệt mỏi nhưng vẫn hồng hào.

Trông thấy Hứa Nhuế, trên mặt cậu lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Xin lỗi, hôm nay em dậy trễ."

Hứa Nhuế liếc nhìn tấm đệm dưới người cậu rồi mỉm cười thông cảm: "Không sao, tôi hiểu mà."

Thẩm Kiều rất mong cô không hiểu gì cả.

Bên ngoài phủ một lớp tuyết dày, nhìn ra chỉ thấy một màu trắng xóa.

Mười Hai chưa bao giờ thấy tuyết nên mới sáng sớm đã chạy ra sân rồi nhón chân đi thử một bước, chân trước lập tức lún sâu trong lớp tuyết tơi xốp.

"Meo?"

Chú mèo trắng liếm móng, sau đó nhảy bổ vào đống tuyết.

Giờ nghỉ trưa, Thẩm Kiều chẳng thấy mèo đâu.

Andy đi vào nhà, khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, trên tay bế chú mèo con đang vùng vẫy, "Mới sáng nó đã chạy ra ngoài chơi, cu cậu chưa thấy tuyết bao giờ nên chơi hăng say như không biết lạnh là gì, đã vậy lông còn trắng nữa, tôi tìm mãi mới thấy nó trong sân."

Mười Hai bất mãn vùng khỏi tay Andy rồi chạy đến chỗ Thẩm Kiều kêu lanh lảnh như mách tội.

Thẩm Kiều không thèm bênh nó: "Trời lạnh lắm, con mà bị cảm còn tốn tiền hơn ba nữa."

"Meo!"

Mười Hai quay lưng về phía cậu, chỉ chừa lại cái lưng ú nu cho Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều nhịn không được chọc chọc.

Mèo con sơ ý bị cậu chọc ngã lăn ra sàn.

Lần này Mười Hai cáu kỉnh đi thẳng về ổ mèo của mình, chỉ để lại bóng lưng lạnh lùng cho Thẩm Kiều.

Lục Đình vừa về nhà thì bắt gặp cảnh này, anh cười nói: "Đúng là bạo lực gia đình mà."

Nhìn thấy anh, Thẩm Kiều lập tức nhớ lại chuyện đêm qua, khuôn mặt tươi cười xụ xuống: "Anh về đây làm gì?"

Lục Đình tự biết đuối lý nên ngồi xuống trước mặt cậu, giọng nói đầy nịnh nọt: "Chuyên gia anh hẹn trước sắp xếp được thời gian rồi, để anh dẫn em đi gặp. Thế nào, còn thấy khó chịu không?"

Thẩm Kiều giơ tay đấm anh: "Anh không biết ngại mà còn hỏi nữa à? Hôm nay em dậy trễ nên bị chị Hứa cười đấy."

"Ừ, tại anh hết." Lục Đình thành khẩn nhận lỗi, nhưng lần sau vẫn sẽ tái phạm.

Thẩm Kiều vừa liếc mắt đã nhận ra vẻ qua loa của anh, tức đến nghiến răng, chỉ muốn đạp anh một cái.

Lục Đình nịnh nọt hôn lên khóe miệng cậu, "Vậy thì phạt anh lát nữa bôi thuốc cho Kiều Kiều nhé?"

Thẩm Kiều: "......"

Vẻ mặt bất lực của cậu khiến Lục Đình bật cười, anh xem đồng hồ rồi hỏi: "Còn hai tiếng nữa, Kiều Kiều muốn đến bệnh viện xem thử không?"

Lần này Thẩm Kiều không còn phản kháng như trước.

Buổi trưa nhiệt độ tăng lên, tuyết bắt đầu tan làm không khí lạnh buốt.

Thẩm Kiều bị Lục Đình bọc kín như bánh ú rồi chở tới bệnh viện.

Bác sĩ là một ông lão rất phúc hậu, đầu tiên ông kiểm tra hai chân cậu, thấy ánh mắt thấp thỏm của thanh niên thì nở nụ cười.

"Lắp được nhưng phải giảm độ nhạy cảm trước đã, lắp xong tiến hành phục hồi chức năng là được rồi."

Thẩm Kiều ngơ ngác hỏi: "Chỉ thế thôi ạ?"

Bác sĩ nói: "Đúng vậy, thật ra vấn đề nan giải nhất là tâm lý của bệnh nhân. Lúc mới lắp chân giả đi lại sẽ rất đau nên phải chuẩn bị tâm lý kỹ càng."

Ông gập hồ sơ lại rồi nói: "Hai người có thể bàn bạc xem khi nào thì lắp được."

Lục Đình nhìn cậu: "Hay là đợi em thi xong......"

"Không." Thẩm Kiều ngắt lời anh, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: "Lục Đình, em muốn lắp sớm."

Lục Đình nắm chặt thành xe lăn, hồi lâu sau mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn.

"Được."

Chỗ học của Thẩm Kiều chuyển sang bệnh viện.

Sau trận tuyết đầu mùa, trời ngày càng lạnh.

Mỗi ngày Thẩm Kiều đều vùi đầu học hoặc làm bài tập, rảnh rỗi thì xoa bóp chân và làm trị liệu giảm độ nhạy cảm.

Vụ tai nạn đã qua rất lâu nhưng cậu vẫn không dám nhìn thẳng hai chân mình. Vết thương xấu xí gớm ghiếc kia luôn nhắc nhở cậu khác với mọi người.

Cậu chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ bình thản đối mặt với nó.

Dù sao nó cũng là một phần trên người cậu, dù gớm ghiếc hay xấu xí cỡ nào cũng vẫn là một nguyên tố tạo nên cơ thể cậu.

Giờ đây cơ thể khiếm khuyết của cậu đang từ từ khôi phục hoàn chỉnh theo một cách khác.

Đến lúc đó cậu sẽ hiên ngang tiến vào nơi mình đã bỏ lỡ kia.

-

Rốt cuộc Quý Thành Miên cũng vào được công ty nhà họ Thẩm.

Lợi ích kiếm được khi làm quản lý công ty cao hơn lương giáo viên nhiều, lão còn là chồng Thẩm Thu Hòa nên mọi nhân viên trong công ty đều kính cẩn gọi lão là anh Quý, rốt cuộc lòng hư vinh của lão cũng được thỏa mãn.

Chỉ có điều......

Lão nhìn cuộc gọi trên điện thoại, trong lòng hơi bực bội nhưng vẫn nghe máy.

"Gì vậy? Không biết tôi đang đi làm hả?"

"Anh Quý......" Phương Cầm nhỏ nhẹ hỏi: "Hôm nay anh có về nhà không?"

Mấy ngày nay Quý Thành Miên đi theo Thẩm Thu Hòa, hở tí lại bị mụ chửi nên trong lòng cay cú, đúng lúc hôm nay Thẩm Thu Hòa đi công tác, lão không hề nghĩ ngợi mà đồng ý ngay.

"Về, nấu cơm chờ tôi đi."

Phương Cầm nấu cơm, quả nhiên buổi tối Quý Thành Miên về nhà. Chẳng biết lão đi nhậu với ai mà toàn thân nồng nặc mùi rượu, hùng hổ đứng ở cửa thay giày.

Lão thở phì phò nhìn quanh phòng khách: "Tiểu Bảo đâu? Con trai cưng của tôi đâu rồi?"

Phương Cầm bưng đồ ăn lên bàn rồi nói: "Tiểu Bảo ngủ trong phòng ấy."

Quý Thành Miên bước vào nhà, quăng cặp táp lên sofa rồi tháo cà vạt ngồi xuống, thấy Phương Cầm sợ sệt đứng đó thì trong lòng giận sôi.

"Qua đây."

Ánh mắt Phương Cầm lóe lên nhưng vẫn đi tới.

Bốp——

Chén cơm đột ngột nện vào đầu cô, Phương Cầm đau đớn ôm đầu ngồi thụp xuống.

Sau đó một bàn tay túm tóc cô kéo lên, "Con khốn! Chửi tao sướng lắm đúng không? Thấy tao khúm núm đi theo mày vui lắm đúng không? Nếu không phải vì nhà mày giàu thì ai thèm hầu hạ mày chứ?"

Phương Cầm ngửa đầu ra sau, máu tươi chảy xuống trán, ở một góc không ai chú ý, chấm đỏ trên camera âm thầm nhấp nháy.

Nửa tiếng sau, rốt cuộc Quý Thành Miên cũng bình tĩnh lại.

Phương Cầm đau đớn co quắp trên sàn, toàn thân chằng chịt vết thương.

Quý Thành Miên thả tay ra rồi ngồi xuống ôm Phương Cầm: "Bà xã, xin lỗi, xin lỗi...... Không phải anh cố ý đâu, tại anh đi làm ức chế quá nên không kiểm soát được mình, em sẽ tha thứ cho anh mà đúng không?"

Phương Cầm nép vào ngực lão khóc rấm rứt, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Quý Thành Miên, rốt cuộc anh đến với em vì lẽ gì vậy?"

Quý Thành Miên bị câu hỏi của cô làm giật mình: "Còn vì lẽ gì nữa, tất nhiên là vì thích em rồi."

"Thật không?" Phương Cầm nói: "Vậy sao anh không đăng ký kết hôn với em?"

Quý Thành Miên hoảng hốt buông tay ra: "Em hỏi vậy là sao? Anh nói với em rồi còn gì, anh không thích đăng ký kết hôn, tự dưng em nhắc tới hôn thú làm gì?"

Phương Cầm ngồi bệt dưới đất thút thít: "Nhưng em đi theo anh có được gì đâu. Quý Thành Miên, chắc không phải anh có người khác rồi đấy chứ?"

"Bậy bạ!" Quý Thành Miên nạt: "Ai bảo em thế?"

Phương Cầm nói: "Em đoán vậy, anh hiếm khi về nhà, cũng chẳng muốn cưới em, ngay cả cha mẹ anh em cũng không biết mặt."

Quý Thành Miên đưa tay nắm vai cô: "Tiểu Cầm, em đừng nghĩ lung tung, sao anh lại có người khác được chứ, từ trước đến giờ anh chỉ có mỗi mình em thôi."

"Vậy anh chứng minh cho em thấy đi."

"Hả?"

Phương Cầm nhìn lão, khuôn mặt bê bết máu lộ ra vẻ u ám: "Thành Miên, em thấy bất an quá, nếu anh thật sự yêu em thì cho em đứng tên căn hộ này đi."

Nghe cô đòi nhà, Quý Thành Miên nhíu mày: "Chuyện này không......"

Phương Cầm ngắt lời lão: "Anh biết em luôn một lòng một dạ với anh mà, còn bỏ cả gia đình em nữa, giờ em chỉ biết dựa vào anh thôi, anh đứng tên hay em đứng tên có gì khác nhau đâu? Ngày nào anh cũng đối xử với em thế này làm em lo lắm. Hay là......"

Cô dè dặt hỏi: "Anh thật sự có người khác rồi?"

Nghe cô nói vậy, Quý Thành Miên tái mặt: "Vớ vẩn! Chẳng phải chỉ một căn hộ thôi sao, anh cho em là được chứ gì."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện