Thẩm Kiều ngơ ngác nhìn An Tư ngoài cửa xe, tựa như không hiểu tại sao lại đột ngột chuyển sang chủ đề này.
Thấy cậu làm thinh, An Tư chỉ hận không thể trèo qua cửa xe lôi cậu ra ngoài, "Để chị nói em nghe, tên Lục Đình này là đồ biến thái, nếu em bị anh ta uy hiếp thì chớp mắt đi, chị sẽ lập tức gọi cảnh sát đến cứu em."
Ánh mắt Lục Đình chợt trở nên nghiêm nghị: "An Tư, có điên cũng điên vừa thôi."
An Tư không trả lời anh mà chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Kiều.
Rốt cuộc Thẩm Kiều cũng lên tiếng: "Không phải tôi bị ép buộc mà là tự nguyện ở bên Lục tiên sinh, chúng tôi đang yêu đương nghiêm túc."
An Tư há hốc miệng, kinh ngạc nhìn Lục Đình: "Thì ra tin đồn là thật sao? Anh có người yêu thật hả?"
Lục Đình giơ tay lên, chiếc nhẫn trên tay tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn, giống hệt chiếc nhẫn trên tay Thẩm Kiều, "Tôi thấy chuyện này đã rõ như ban ngày rồi còn gì."
An Tư nhếch môi: "Anh lừa người ta đúng không? Người như anh mà cũng xứng có người yêu sao?"
"Chị à," Thẩm Kiều nói: "Đây là chuyện giữa tôi và anh ấy, chị chẳng có quyền gì để xen vào cả. Còn nữa, Lục Đình không cãi lại chị không có nghĩa là chị có thể mặc sức chửi bới anh ấy."
An Tư sửng sốt, vô thức phản bác: "Vậy em có biết anh ta là ai không? Em có biết trước kia anh ta từng làm gì không......"
Thẩm Kiều ngắt lời cô: "Biết thì sao, không biết thì sao? Chẳng lẽ tôi phải bỏ anh ấy vì những việc anh ấy làm trong quá khứ à? Tôi thích con người anh ấy chứ không phải thân phận, hay chị nghĩ tình cảm của chúng tôi hời hợt đến vậy?"
"Tôi......" Sắc mặt An Tư tái nhợt, không rõ vì lạnh hay vì gì khác. Cuối cùng cô thả tay ra, bờ vai trần đỏ bừng vì lạnh, "Xin lỗi."
Cô nói: "Tôi không biết anh ta có người yêu nên lúc nãy mới làm loạn trong bữa tiệc, rất nhiều người thấy tôi quấn lấy anh ta, nếu có tai tiếng gì tôi sẽ đứng ra giải thích."
"Đúng là tôi không ưa Lục Đình, nhưng tôi sẽ không liên lụy người vô tội."
Cô dậm đôi chân tê chứng vì lạnh, nói xong thì lùi lại hai bước để họ đi.
Nhưng hồi lâu sau chiếc xe vẫn chưa đi, trái lại một chiếc áo khoác đen được đưa qua cửa xe.
Ngón tay thanh niên thon dài trắng nõn, ánh đèn mờ ảo khiến gương mặt kia đẹp đến ngỡ ngàng.
"Mặc vào đi, trời lạnh lắm, chị có xe không?"
An Tư ngơ ngác nhìn chiếc áo khoác kia, vô thức trả lời cậu: "Trợ lý đang trên đường tới, hôm nay là Giáng sinh nên bị kẹt xe."
Thẩm Kiều dúi áo khoác vào ngực cô rồi nói: "Bảo trợ lý của chị đừng tới nữa, chúng tôi có xe khác, tài xế sẽ chở chị về."
Cậu vừa nói xong thì cửa xe đóng lại, An Tư cầm áo khoác đứng trong gió tuyết, thật lâu sau vẫn không nói gì.
Tài xế của Lục Đình dừng xe bên cạnh hỏi: "Cô có muốn lên xe không?"
An Tư chui vào xe, "Bích Thủy Loan, cảm ơn."
Trên chiếc xe kia, máy sưởi được bật rất mạnh, Lục Đình đưa tay véo má Thẩm Kiều: "Lấy áo khoác của anh để làm ơn hả?"
Má Thẩm Kiều bị anh nhéo phồng lên: "Chẳng phải anh chê nó bẩn sao?"
"Bẩn thì đưa cho cô ta à?"
Thẩm Kiều quay mặt đi né tránh tay anh, "Người ta là con gái, ăn mặc phong phanh đứng trong gió lạnh như vậy, còn là nghệ sĩ nổi tiếng nữa, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?"
Lục Đình thờ ơ nói: "Lúc cô ta nổi điên bám riết lấy anh sao không nghĩ đến hậu quả?"
"Anh và chị ấy......"
Lục Đình vân vê đầu ngón tay, nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa xe rồi chậm rãi nói.
"Thật ra xét theo vai vế thì cô ta là em gái khác cha khác mẹ với anh. Mẹ cô ta là vợ hai của cha anh, cô ta là con của bà với chồng cũ, sau khi họ ly hôn thì An Tư theo mẹ đến sống ở nhà họ Lục một thời gian."
"Sau đó mẹ cô ta, Lục Lẫm Xuyên và anh cả của anh chết trong một vụ hỏa hoạn, cô ta cứ nghĩ chuyện này do anh gây ra nhưng không tìm được bằng chứng nên mới hận anh như vậy."
Thẩm Kiều lo lắng nhìn anh: "Chuyện đó do anh làm thật sao?"
Lục Đình cười: "Nếu đúng là thế thì Kiều Kiều định làm thế nào?"
"Em không biết......" Thẩm Kiều nói: "Nhưng bọn họ xấu tính mà, anh làm vậy cũng đúng thôi."
Cậu luôn thiên vị Lục Đình trong tất cả mọi chuyện.
Lục Đình đưa tay xoa đầu cậu, "Có anh, nhưng không phải do anh làm."
Thật ra mấy chuyện này đều là Lục Lẫm Xuyên tự làm tự chịu.
Mẹ An Tư còn ghê gớm hơn cả mẹ anh, bị Lục Lẫm Xuyên lừa cưới, sau đó phát hiện ra con người thật của lão, không điên mới là lạ.
Bà không có con, cô con gái duy nhất lại không mang họ Lục, vì vậy bà đã chọn Lục Đình, một đứa con cũng sinh ra từ sự lừa dối.
Nhờ có bà anh mới thoát khỏi khu ổ chuột và được mang họ Lục, chính thức bước chân vào Lục gia.
Nhưng Lục Lẫm Xuyên thật sự rất quá quắt, ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt chẳng ngó ngàng gì đến vợ con ở nhà, bởi vậy mới rơi vào kết cục chết cháy.
Mẹ An Tư đã ép Lục Lẫm Xuyên lập di chúc trước khi chết, cả nhà họ Lục đều lọt vào tay Lục Đình, người hưởng lợi lớn nhất trong chuyện này chính là anh.
Không ai hiểu tại sao bà làm vậy, thậm chí bọn họ còn hoài nghi Lục Đình có giao dịch mờ ám gì đó với bà.
Chỉ có Lục Đình biết tại sao bà ép Lục Lẫm Xuyên giao Lục gia cho anh. Bởi vì bà biết anh cũng hận nhà họ Lục như mình, chỉ cần Lục gia lọt vào tay anh thì sẽ không ngày nào được yên ổn.
Chính vì ân tình này nên An Tư có đối xử với anh thế nào anh cũng phải nhịn.
Nhưng anh không kể chuyện này với Thẩm Kiều.
Kiều Kiều của anh đã quá khổ rồi, anh không muốn vấn đề của mình ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu.
Lục Đình xoa xoa ngón tay thanh niên rồi hỏi: "Kiều Kiều muốn đi đâu?"
Mặc dù hôm nay rất lạnh nhưng vì là Giáng sinh nên phố xá đông nghịt.
"Lục tiên sinh đã hẹn hò bao giờ chưa?"
"Chưa."
"Vậy anh phải nghe em."
"Hả?" Lục Đình nhíu mày: "Kiều Kiều từng hẹn hò rồi sao?"
"Không ạ, nhưng em tra cứu thông tin ở nhà rồi."
Người đàn ông không nhịn được cười: "Ví dụ như gì?"
"Ví dụ như......" Thẩm Kiều đếm ngón tay nói: "Chúng ta có thể đi ăn tối, dạo phố, sau đó xem phim."
Lục Cửu dừng xe trước một quán ăn rồi quay đầu bảo Thẩm Kiều: "Thẩm tiên sinh, đến chỗ cậu nói rồi."
Hiển nhiên Thẩm Kiều đã có chuẩn bị trước, "Em lên mạng tra cứu, còn hỏi ý Hà Tập nữa, cuối cùng chọn quán lẩu này, tuy không phải chỗ đắc địa nhưng đồ ăn ngon lắm."
Lục Đình nhìn ra cửa xe, quả nhiên trước tiệm đông nghịt người.
Lục Cửu nhìn Lục Đình, muốn nói lại thôi.
Lục Đình chìa tay ra với hắn: "Đưa chìa khóa xe cho tôi, lát nữa tôi sẽ tự lái. À phải rồi, tụi tôi sẽ ăn ở đây, cậu muốn đi đâu thì đi đi."
Lục Cửu cứ thế bị đuổi xuống xe.
Hắn đứng trong gió lạnh một hồi nhưng không hề thấy lạnh, trái lại còn phấn khích đến nỗi muốn chạy mấy vòng.
Hắn lấy điện thoại ra tìm quán lẩu này, giá chỉ ba bốn trăm tệ một suất, nhưng nhà hàng Lục Đình bảo hắn đặt sáng nay lại không rẻ như vậy.
Giờ họ đã quyết định ăn ở đây, vậy chẳng phải phòng riêng sang trọng trên tầng thượng kia sẽ thuộc về hắn sao? Vì quá kích động nên khuôn mặt đầy sẹo của Lục Cửu nhìn hơi dữ tợn.
Giáng Sinh còn phải tăng ca, đây là phần thưởng hắn đáng được nhận.
Thẩm Kiều không biết Lục Đình đã đặt chỗ ở nhà hàng trước mình, thậm chí còn bao trọn rạp chiếu phim.
Trong ấn tượng của cậu, anh là người cuồng việc, còn quên cả Giáng sinh nên cậu nghĩ anh không mấy để ý đến ngày lễ này, thế là tự lên kế hoạch hẹn hò cho mình.
Quán lẩu rất đông, thậm chí khách còn phải xếp hàng trước cửa. Vì Thẩm Kiều đã đặt sẵn phòng trên mạng nên khỏi cần xếp hàng.
Phòng của họ nằm trên lầu hai, sát bên cửa sổ, ngồi ở đây có thể ngắm phố xá nhộn nhịp.
Nhà bếp đang chuẩn bị đồ ăn, Thẩm Kiều bưng trà nóng nhìn người qua lại trên phố.
Ngoài trời đang mưa, trong mưa xen lẫn vài bông tuyết li ti, rơi mãi mà chẳng thấy tuyết đâu.
Đôi mắt thanh niên như vương vấn hương trà nếp rang, nét mặt tươi tắn, "Anh nghĩ hôm nay tuyết có rơi thật không?"
Giang Thành gần miền Nam, quanh năm suốt tháng chẳng thấy tuyết được mấy lần. Trong ấn tượng của Thẩm Kiều, những năm gần đây phải đợi đến tháng Hai mới có tuyết.
"Có chứ." Lục Đình đáp: "Lát nữa mưa sẽ biến thành tuyết thôi."
Thẩm Kiều hơi tò mò: "Hồi anh ở nước ngoài có tuyết không?"
"Có, mùa đông ở nước Y tuyết rơi dày lắm."
"Chắc đẹp lắm nhỉ?"
Lục Đình cười: "Đúng là rất đẹp, khi nào rảnh anh sẽ dẫn Kiều Kiều đi xem."
Đẹp thì đẹp nhưng trước kia Lục Đình sợ nhất là mùa đông, cái lạnh dài như vô tận, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ không sống tới mai.
Không hổ là quán lẩu được đánh giá cao trên mạng, hương vị thật sự rất ngon, khi Thẩm Kiều đặt đũa xuống thì bụng đã tròn căng.
Cậu ngồi dựa vào ghế, cầm điện thoại lên xem giờ, "Chúng ta đi mua đồ nhé? Mua áo khoác cho anh rồi đi xem phim."
Lục Đình chẳng có ý kiến gì mà giao toàn bộ lịch trình của mình cho cậu sắp xếp.
Áo khoác mua ở trung tâm thương mại gần đó, không phải hàng đặt may riêng ở nhà may lâu đời, cũng không phải hàng hiệu cao cấp mà yên lặng nằm trong tủ kính, tựa như một quý ông lịch lãm quan sát người qua kẻ lại.
Thẩm Kiều vừa thấy đã thích ngay.
Chiếc áo khoác màu đen như được may riêng cho Lục Đình, mặc vào vừa khít, quý ông lịch lãm bước ra từ tủ kính, đôi mắt màu xám nhìn chăm chú người yêu của mình.
Bị anh nhìn như vậy, Thẩm Kiều lập tức rút ví ra.
Lục Đình nắm tay cậu: "Kiều Kiều lấy đâu ra tiền thế?"
Thẩm Kiều mím môi: "Tiền em để dành đó."
Chiếc áo này gần như ngốn sạch số tiền tiết kiệm ít ỏi của cậu.
Nhưng Thẩm Kiều không hề hối hận, cậu bảo Lục Đình lùi lại hai bước, ngắm nghía một lát rồi cười nói: "Đẹp đấy, em mua."
Cậu lấy khăn quàng ra, bảo người đàn ông ngồi xuống trước mặt mình rồi cẩn thận quàng khăn cho anh.
Khăn quàng màu nâu che đi chiếc cằm nhọn của người đàn ông, nét mặt cũng trở nên hiền hòa nhờ màu sắc này.
"Đẹp thật, em đan đó."
Lục Đình nghiêng đầu hôn lên má cậu, hơi thở phả ra như sương khói.
"Kiều Kiều càng đẹp hơn, của anh hết."
Thấy cậu làm thinh, An Tư chỉ hận không thể trèo qua cửa xe lôi cậu ra ngoài, "Để chị nói em nghe, tên Lục Đình này là đồ biến thái, nếu em bị anh ta uy hiếp thì chớp mắt đi, chị sẽ lập tức gọi cảnh sát đến cứu em."
Ánh mắt Lục Đình chợt trở nên nghiêm nghị: "An Tư, có điên cũng điên vừa thôi."
An Tư không trả lời anh mà chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Kiều.
Rốt cuộc Thẩm Kiều cũng lên tiếng: "Không phải tôi bị ép buộc mà là tự nguyện ở bên Lục tiên sinh, chúng tôi đang yêu đương nghiêm túc."
An Tư há hốc miệng, kinh ngạc nhìn Lục Đình: "Thì ra tin đồn là thật sao? Anh có người yêu thật hả?"
Lục Đình giơ tay lên, chiếc nhẫn trên tay tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn, giống hệt chiếc nhẫn trên tay Thẩm Kiều, "Tôi thấy chuyện này đã rõ như ban ngày rồi còn gì."
An Tư nhếch môi: "Anh lừa người ta đúng không? Người như anh mà cũng xứng có người yêu sao?"
"Chị à," Thẩm Kiều nói: "Đây là chuyện giữa tôi và anh ấy, chị chẳng có quyền gì để xen vào cả. Còn nữa, Lục Đình không cãi lại chị không có nghĩa là chị có thể mặc sức chửi bới anh ấy."
An Tư sửng sốt, vô thức phản bác: "Vậy em có biết anh ta là ai không? Em có biết trước kia anh ta từng làm gì không......"
Thẩm Kiều ngắt lời cô: "Biết thì sao, không biết thì sao? Chẳng lẽ tôi phải bỏ anh ấy vì những việc anh ấy làm trong quá khứ à? Tôi thích con người anh ấy chứ không phải thân phận, hay chị nghĩ tình cảm của chúng tôi hời hợt đến vậy?"
"Tôi......" Sắc mặt An Tư tái nhợt, không rõ vì lạnh hay vì gì khác. Cuối cùng cô thả tay ra, bờ vai trần đỏ bừng vì lạnh, "Xin lỗi."
Cô nói: "Tôi không biết anh ta có người yêu nên lúc nãy mới làm loạn trong bữa tiệc, rất nhiều người thấy tôi quấn lấy anh ta, nếu có tai tiếng gì tôi sẽ đứng ra giải thích."
"Đúng là tôi không ưa Lục Đình, nhưng tôi sẽ không liên lụy người vô tội."
Cô dậm đôi chân tê chứng vì lạnh, nói xong thì lùi lại hai bước để họ đi.
Nhưng hồi lâu sau chiếc xe vẫn chưa đi, trái lại một chiếc áo khoác đen được đưa qua cửa xe.
Ngón tay thanh niên thon dài trắng nõn, ánh đèn mờ ảo khiến gương mặt kia đẹp đến ngỡ ngàng.
"Mặc vào đi, trời lạnh lắm, chị có xe không?"
An Tư ngơ ngác nhìn chiếc áo khoác kia, vô thức trả lời cậu: "Trợ lý đang trên đường tới, hôm nay là Giáng sinh nên bị kẹt xe."
Thẩm Kiều dúi áo khoác vào ngực cô rồi nói: "Bảo trợ lý của chị đừng tới nữa, chúng tôi có xe khác, tài xế sẽ chở chị về."
Cậu vừa nói xong thì cửa xe đóng lại, An Tư cầm áo khoác đứng trong gió tuyết, thật lâu sau vẫn không nói gì.
Tài xế của Lục Đình dừng xe bên cạnh hỏi: "Cô có muốn lên xe không?"
An Tư chui vào xe, "Bích Thủy Loan, cảm ơn."
Trên chiếc xe kia, máy sưởi được bật rất mạnh, Lục Đình đưa tay véo má Thẩm Kiều: "Lấy áo khoác của anh để làm ơn hả?"
Má Thẩm Kiều bị anh nhéo phồng lên: "Chẳng phải anh chê nó bẩn sao?"
"Bẩn thì đưa cho cô ta à?"
Thẩm Kiều quay mặt đi né tránh tay anh, "Người ta là con gái, ăn mặc phong phanh đứng trong gió lạnh như vậy, còn là nghệ sĩ nổi tiếng nữa, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?"
Lục Đình thờ ơ nói: "Lúc cô ta nổi điên bám riết lấy anh sao không nghĩ đến hậu quả?"
"Anh và chị ấy......"
Lục Đình vân vê đầu ngón tay, nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa xe rồi chậm rãi nói.
"Thật ra xét theo vai vế thì cô ta là em gái khác cha khác mẹ với anh. Mẹ cô ta là vợ hai của cha anh, cô ta là con của bà với chồng cũ, sau khi họ ly hôn thì An Tư theo mẹ đến sống ở nhà họ Lục một thời gian."
"Sau đó mẹ cô ta, Lục Lẫm Xuyên và anh cả của anh chết trong một vụ hỏa hoạn, cô ta cứ nghĩ chuyện này do anh gây ra nhưng không tìm được bằng chứng nên mới hận anh như vậy."
Thẩm Kiều lo lắng nhìn anh: "Chuyện đó do anh làm thật sao?"
Lục Đình cười: "Nếu đúng là thế thì Kiều Kiều định làm thế nào?"
"Em không biết......" Thẩm Kiều nói: "Nhưng bọn họ xấu tính mà, anh làm vậy cũng đúng thôi."
Cậu luôn thiên vị Lục Đình trong tất cả mọi chuyện.
Lục Đình đưa tay xoa đầu cậu, "Có anh, nhưng không phải do anh làm."
Thật ra mấy chuyện này đều là Lục Lẫm Xuyên tự làm tự chịu.
Mẹ An Tư còn ghê gớm hơn cả mẹ anh, bị Lục Lẫm Xuyên lừa cưới, sau đó phát hiện ra con người thật của lão, không điên mới là lạ.
Bà không có con, cô con gái duy nhất lại không mang họ Lục, vì vậy bà đã chọn Lục Đình, một đứa con cũng sinh ra từ sự lừa dối.
Nhờ có bà anh mới thoát khỏi khu ổ chuột và được mang họ Lục, chính thức bước chân vào Lục gia.
Nhưng Lục Lẫm Xuyên thật sự rất quá quắt, ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt chẳng ngó ngàng gì đến vợ con ở nhà, bởi vậy mới rơi vào kết cục chết cháy.
Mẹ An Tư đã ép Lục Lẫm Xuyên lập di chúc trước khi chết, cả nhà họ Lục đều lọt vào tay Lục Đình, người hưởng lợi lớn nhất trong chuyện này chính là anh.
Không ai hiểu tại sao bà làm vậy, thậm chí bọn họ còn hoài nghi Lục Đình có giao dịch mờ ám gì đó với bà.
Chỉ có Lục Đình biết tại sao bà ép Lục Lẫm Xuyên giao Lục gia cho anh. Bởi vì bà biết anh cũng hận nhà họ Lục như mình, chỉ cần Lục gia lọt vào tay anh thì sẽ không ngày nào được yên ổn.
Chính vì ân tình này nên An Tư có đối xử với anh thế nào anh cũng phải nhịn.
Nhưng anh không kể chuyện này với Thẩm Kiều.
Kiều Kiều của anh đã quá khổ rồi, anh không muốn vấn đề của mình ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu.
Lục Đình xoa xoa ngón tay thanh niên rồi hỏi: "Kiều Kiều muốn đi đâu?"
Mặc dù hôm nay rất lạnh nhưng vì là Giáng sinh nên phố xá đông nghịt.
"Lục tiên sinh đã hẹn hò bao giờ chưa?"
"Chưa."
"Vậy anh phải nghe em."
"Hả?" Lục Đình nhíu mày: "Kiều Kiều từng hẹn hò rồi sao?"
"Không ạ, nhưng em tra cứu thông tin ở nhà rồi."
Người đàn ông không nhịn được cười: "Ví dụ như gì?"
"Ví dụ như......" Thẩm Kiều đếm ngón tay nói: "Chúng ta có thể đi ăn tối, dạo phố, sau đó xem phim."
Lục Cửu dừng xe trước một quán ăn rồi quay đầu bảo Thẩm Kiều: "Thẩm tiên sinh, đến chỗ cậu nói rồi."
Hiển nhiên Thẩm Kiều đã có chuẩn bị trước, "Em lên mạng tra cứu, còn hỏi ý Hà Tập nữa, cuối cùng chọn quán lẩu này, tuy không phải chỗ đắc địa nhưng đồ ăn ngon lắm."
Lục Đình nhìn ra cửa xe, quả nhiên trước tiệm đông nghịt người.
Lục Cửu nhìn Lục Đình, muốn nói lại thôi.
Lục Đình chìa tay ra với hắn: "Đưa chìa khóa xe cho tôi, lát nữa tôi sẽ tự lái. À phải rồi, tụi tôi sẽ ăn ở đây, cậu muốn đi đâu thì đi đi."
Lục Cửu cứ thế bị đuổi xuống xe.
Hắn đứng trong gió lạnh một hồi nhưng không hề thấy lạnh, trái lại còn phấn khích đến nỗi muốn chạy mấy vòng.
Hắn lấy điện thoại ra tìm quán lẩu này, giá chỉ ba bốn trăm tệ một suất, nhưng nhà hàng Lục Đình bảo hắn đặt sáng nay lại không rẻ như vậy.
Giờ họ đã quyết định ăn ở đây, vậy chẳng phải phòng riêng sang trọng trên tầng thượng kia sẽ thuộc về hắn sao? Vì quá kích động nên khuôn mặt đầy sẹo của Lục Cửu nhìn hơi dữ tợn.
Giáng Sinh còn phải tăng ca, đây là phần thưởng hắn đáng được nhận.
Thẩm Kiều không biết Lục Đình đã đặt chỗ ở nhà hàng trước mình, thậm chí còn bao trọn rạp chiếu phim.
Trong ấn tượng của cậu, anh là người cuồng việc, còn quên cả Giáng sinh nên cậu nghĩ anh không mấy để ý đến ngày lễ này, thế là tự lên kế hoạch hẹn hò cho mình.
Quán lẩu rất đông, thậm chí khách còn phải xếp hàng trước cửa. Vì Thẩm Kiều đã đặt sẵn phòng trên mạng nên khỏi cần xếp hàng.
Phòng của họ nằm trên lầu hai, sát bên cửa sổ, ngồi ở đây có thể ngắm phố xá nhộn nhịp.
Nhà bếp đang chuẩn bị đồ ăn, Thẩm Kiều bưng trà nóng nhìn người qua lại trên phố.
Ngoài trời đang mưa, trong mưa xen lẫn vài bông tuyết li ti, rơi mãi mà chẳng thấy tuyết đâu.
Đôi mắt thanh niên như vương vấn hương trà nếp rang, nét mặt tươi tắn, "Anh nghĩ hôm nay tuyết có rơi thật không?"
Giang Thành gần miền Nam, quanh năm suốt tháng chẳng thấy tuyết được mấy lần. Trong ấn tượng của Thẩm Kiều, những năm gần đây phải đợi đến tháng Hai mới có tuyết.
"Có chứ." Lục Đình đáp: "Lát nữa mưa sẽ biến thành tuyết thôi."
Thẩm Kiều hơi tò mò: "Hồi anh ở nước ngoài có tuyết không?"
"Có, mùa đông ở nước Y tuyết rơi dày lắm."
"Chắc đẹp lắm nhỉ?"
Lục Đình cười: "Đúng là rất đẹp, khi nào rảnh anh sẽ dẫn Kiều Kiều đi xem."
Đẹp thì đẹp nhưng trước kia Lục Đình sợ nhất là mùa đông, cái lạnh dài như vô tận, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ không sống tới mai.
Không hổ là quán lẩu được đánh giá cao trên mạng, hương vị thật sự rất ngon, khi Thẩm Kiều đặt đũa xuống thì bụng đã tròn căng.
Cậu ngồi dựa vào ghế, cầm điện thoại lên xem giờ, "Chúng ta đi mua đồ nhé? Mua áo khoác cho anh rồi đi xem phim."
Lục Đình chẳng có ý kiến gì mà giao toàn bộ lịch trình của mình cho cậu sắp xếp.
Áo khoác mua ở trung tâm thương mại gần đó, không phải hàng đặt may riêng ở nhà may lâu đời, cũng không phải hàng hiệu cao cấp mà yên lặng nằm trong tủ kính, tựa như một quý ông lịch lãm quan sát người qua kẻ lại.
Thẩm Kiều vừa thấy đã thích ngay.
Chiếc áo khoác màu đen như được may riêng cho Lục Đình, mặc vào vừa khít, quý ông lịch lãm bước ra từ tủ kính, đôi mắt màu xám nhìn chăm chú người yêu của mình.
Bị anh nhìn như vậy, Thẩm Kiều lập tức rút ví ra.
Lục Đình nắm tay cậu: "Kiều Kiều lấy đâu ra tiền thế?"
Thẩm Kiều mím môi: "Tiền em để dành đó."
Chiếc áo này gần như ngốn sạch số tiền tiết kiệm ít ỏi của cậu.
Nhưng Thẩm Kiều không hề hối hận, cậu bảo Lục Đình lùi lại hai bước, ngắm nghía một lát rồi cười nói: "Đẹp đấy, em mua."
Cậu lấy khăn quàng ra, bảo người đàn ông ngồi xuống trước mặt mình rồi cẩn thận quàng khăn cho anh.
Khăn quàng màu nâu che đi chiếc cằm nhọn của người đàn ông, nét mặt cũng trở nên hiền hòa nhờ màu sắc này.
"Đẹp thật, em đan đó."
Lục Đình nghiêng đầu hôn lên má cậu, hơi thở phả ra như sương khói.
"Kiều Kiều càng đẹp hơn, của anh hết."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương