Mắt Thẩm Kiều cong cong.

Cây thông Noel cỡ nhỏ ngoài cửa sổ treo đầy đèn ngũ sắc, ánh đèn rực rỡ xuyên qua cửa kính chiếu vào mặt thanh niên khiến những đường nét mềm mại trở nên diễm lệ vô cùng.

"Nếu chị cần thì tôi sẽ giúp một tay."

Phương Cầm sững sờ nhìn cậu, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, "Sao cậu lại muốn giúp tôi?"

Cô khó xử nói: "Dù sao tôi cũng là kẻ phá hoại gia đình cậu mà."

Đáng lẽ thanh niên này phải hận cô mới đúng, thậm chí còn có thể công khai chửi cô là đồ giật chồng trơ trẽn chứ không phải bình tĩnh ngồi trước mặt cô như bây giờ, đã vậy còn muốn giúp cô.

"Tôi biết." Thẩm Kiều cụp mắt xuống: "Nhưng chị đâu có lỗi gì. Chẳng phải gã đàn ông ngoại tình kia càng đáng ghê tởm hơn sao?"

Khi Phương Cầm ra khỏi quán cà phê, sương mù trên phố đã dày hơn, mưa phùn bay vào mặt vừa lạnh vừa đau.

Cô sửa lại khăn quàng, kéo mũ áo đội lên đầu rồi lặng lẽ hòa vào biển người mênh mông.

Thẩm Kiều dựa vào cửa sổ nhìn bóng dáng cô mất hút trong đám đông.

Cậu mặc áo khoác rồi cầm lấy chiếc túi bên cạnh, nhờ Lục Cửu đẩy mình ra ngoài.

Lúc này đã là năm giờ chiều, đèn đường sáng trưng, phố xá tấp nập, ánh đèn vàng ấm làm bóng người đổ dài trong sương, những đôi tình nhân nắm tay nhau đi ngang qua.

Thẩm Kiều ngồi trong xe gọi điện cho Lục Đình.

Anh đang dự tiệc, hẹn gặp Thẩm Kiều trước sáu giờ tối.

Thẩm Kiều nhìn điện thoại rồi quyết định tới đón anh.

Buổi tiệc được tổ chức tại một khách sạn năm sao, trời lạnh thấu xương mà người gác cửa vẫn đứng thẳng tắp, chỉ có xe cộ qua lại chứ không ai ra vào.

Trên vỉa hè gần đó có một ông cụ bán khoai nướng. Hiển nhiên ông đã chọn nhầm chỗ, ở đây chẳng ai đoái hoài đến quầy hàng của ông cả.

Thẩm Kiều nhìn qua cửa xe một hồi, định xuống mua củ khoai.

Trời rất lạnh nên Lục Cửu hơi do dự: "Hay là tôi mua giùm cậu nhé?"

Thẩm Kiều cầm túi đặt lên đầu gối, "Gần sáu giờ rồi, tôi xuống chờ Lục tiên sinh luôn."

Nghe cậu nói vậy, Lục Cửu không nói gì nữa mà để cậu xuống xe.

Mưa bắt đầu nặng hạt, dần dà biến thành tuyết rơi lất phất, ông cụ bán khoai đang định dọn hàng về nhà thì có khách đến.

Đó là một thanh niên ngồi xe lăn, mặc áo khoác trắng tinh, làn da dưới ánh đèn láng mịn như ngọc.

"Chào ông, bán cho cháu một củ ạ."

Ông cụ vội vàng đứng dậy, duỗi thẳng tay chân tê cứng rồi mở ngăn kéo chọn một củ khoai tròn vo, "Củ này được không?"

"Được ạ."

Thẩm Kiều cầm khoai lang, trả tiền rồi dõi theo ông cụ đẩy xe đi xa dần.

Sau đó cậu nhìn tới cổng khách sạn.

Có lẽ buổi tiệc sắp kết thúc nên mấy người mặc vest lục tục đi ra.

Thẩm Kiều bẻ củ khoai làm đôi, hít hà mùi thơm nồng nàn trong không khí, hài lòng híp mắt lại rồi cầm muỗng định múc một miếng ăn thử.

Đúng lúc này, một giọng nói chợt vang lên trước mặt: "Thẩm Kiều?"

Bàn tay cầm muỗng của Thẩm Kiều khựng lại, cậu ngẩng đầu lên.

Tống Việt mặc vest, trên người tỏa ra mùi rượu nhưng ánh mắt lại rất tỉnh táo, "Đúng là cậu rồi, sao cậu lại ở đây?"

Trong lòng Thẩm Kiều tự hỏi mình có quen Tống Việt không, ngoài mặt vẫn khẽ gật đầu: "Giám đốc Tống."

Cậu không trả lời tại sao mình ở đây.

Nhưng Tống Việt chỉ nghĩ giây lát đã hiểu ngay, hắn cười hỏi: "Cậu đang chờ Lục Đình à?"

Thấy Thẩm Kiều không trả lời, nhớ lại cảnh tượng mình bắt gặp trong buổi tiệc, không hiểu sao Tống Việt cảm thấy hết sức hả hê.

"Tôi nghĩ cậu không đợi nổi Lục tổng đâu, dù sao......" Hắn nhìn Thẩm Kiều một lát rồi nói: "Người ta đang bận ôm ấp mỹ nhân, e là không rảnh để ý tới cậu đâu."

Hắn cứ tưởng nghe xong câu này, thanh niên yếu đuối trước mặt sẽ rất hoang mang. Chỗ dựa duy nhất của cậu chính là tình yêu Lục Đình dành cho cậu, một khi Lục Đình không yêu cậu nữa thì cậu chẳng là cái thá gì cả.

Nhưng Thẩm Kiều nghe xong lại chẳng hề nao núng. Cậu đặt cái muỗng trong tay xuống rồi ngẩng đầu nhìn Tống Việt với vẻ lạnh lùng: "Thì sao? Mắc mớ gì tới anh?"

"Cậu......"

Thẩm Kiều ngắt lời hắn: "Giám đốc Tống, tài xế đang đợi anh kìa."

Lục Cửu xuống xe đi tới chỗ họ.

Tống Việt nheo mắt lại. Có lẽ vì tối nay mưa lạnh, cũng có thể vì người trước mặt không lộ ra phản ứng như hắn mong đợi nên tâm trạng hắn cực kỳ tệ hại.

Việc làm ăn của nhà họ Tống đang tụt dốc không phanh, tất cả đều do thanh niên trước mắt gây ra.

Hắn nghĩ đến lần gặp gỡ ở câu lạc bộ cách đây rất lâu, người hắn tơ tưởng không chỉ đi theo Lục Đình mà thậm chí còn không phải nữ.

Tâm trạng Tống Việt rất khó tả, hôm nay vừa thấy Thẩm Kiều thì mọi nỗi oán hận tích tụ trong lòng đột nhiên vỡ òa.

Hắn cười lạnh, giọng nói chứa đầy ác ý: "Cậu thật sự cho rằng Lục Đình là người như mình thấy sao?"

Không đợi Thẩm Kiều phản ứng, hắn nói tiếp: "Chắc cậu chưa thấy bộ dạng trước kia của anh ta đâu nhỉ? Bị què một chân phải đi cà nhắc, ai đạp ai đá cũng được. Sống trong khu ổ chuột, cả người bốc mùi chua loét khiến người ta tránh xa mấy mét, gái đứng đường còn sống sướng hơn anh ta......"

"Giám đốc Tống!" Lục Cửu nghiêm giọng nói: "Đề nghị anh ăn nói cẩn thận một chút!"

Tống Việt sửa sang tay áo rồi ngẩng cao đầu như một vị tướng thắng trận, "Tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở cậu thôi, nếu cậu muốn biết thì có thể liên hệ với tôi, tôi rất sẵn lòng cung cấp thêm thông tin cho cậu."

"Không cần đâu." Vẻ mặt Thẩm Kiều rất bình tĩnh, không hề bị lời nói của hắn làm ảnh hưởng, "Cảm ơn giám đốc Tống đã nhắc nhở, nhưng anh nên lo chuyện nhà mình đi, chuyện chúng tôi không phiền anh lo đâu."

Cậu càng như vậy thì Tống Việt càng tức: "Thẩm Kiều......"

"Giám đốc Tống." Thẩm Kiều nhìn hắn, ánh mắt còn lạnh hơn cả nước mưa hắt vào người hắn: "Đi thong thả không tiễn."

Tống Việt há to miệng, vẻ mặt đắc thắng biến thành vẻ mặt thất bại, cuối cùng hừ lạnh một tiếng rồi quay người lên xe.

Lục Cửu nhìn Thẩm Kiều: "Cậu chủ, đừng để ý những lời anh ta nói......"

Hắn chỉ dám khuyên cậu đừng để ý chứ không phản bác được câu nào. Bởi vì hắn biết mọi lời Tống Việt nói đều là sự thật.

Vẻ mặt Thẩm Kiều rất bình tĩnh, nhưng củ khoai trong túi nylon đã sắp bị cậu bóp nát, đầu ngón tay ghim sâu trong củ khoai, mùi khoai thơm ngọt xộc vào mũi.

"Tôi biết." Cậu thả tay ra rồi cử động mấy ngón tay, ở ngoài trời một hồi rốt cuộc cậu cũng thấy lạnh, "Đừng kể với anh ấy chuyện hôm nay, cứ xem như anh chưa nghe thấy gì đi."

"Vậy cậu......"

Thẩm Kiều thở hắt ra: "Tôi cũng sẽ xem như chưa nghe gì cả."

Cậu nhìn tới cổng, thời gian trên điện thoại chưa tới sáu giờ kém mười mà một bóng người đã thấp thoáng đằng xa.

Người đàn ông mặc áo măng tô ngoài bộ vest, áo khoác rộng tôn lên đôi chân dài của anh.

Tuyết biến thành mưa, sau đó lại biến thành tuyết rơi xuống vai anh, màu trắng lấp lánh dưới ánh đèn đường mang theo nhiệt độ khó lòng tan chảy.

Chẳng biết thư ký bên cạnh nói gì mà người đàn ông nhìn ra cổng.

Ánh mắt hai người giao nhau từ xa, tuyết rơi xuống phủ một lớp mỏng trên mặt đất rồi tan thành nước.

Lục Đình đột nhiên tăng tốc làm tuyết bám trên vai rơi xuống lả tả, khí lạnh bắt đầu tăng lên.

Rốt cuộc Thẩm Kiều cũng ăn được miếng khoai đầu tiên, vị ngọt tan ra trên đầu lưỡi khiến cậu nhoẻn miệng cười, vẻ u ám trên mặt lập tức biến mất.

Lục Đình đi tới phủi tuyết trên vai cậu, "Sao em lại tới đây? Còn dầm mưa nữa à?"

Thẩm Kiều cong mắt cười nhìn anh: "Em tới chờ anh, thấy có ông cụ bán khoai nướng nên xuống xe mua một củ."

Cậu nhìn ra sau lưng Lục Đình, trông thấy một người đứng cách đó không xa.

Trời rất lạnh mà cô chỉ mặc mỗi chiếc váy đỏ, vóc dáng mảnh mai, trên khuôn mặt to cỡ bàn tay là cặp kính râm che khuất nửa mặt.

Nhưng Thẩm Kiều vẫn biết cô là ai.

An Tư.

Nghệ sĩ nổi tiếng.

Thanh niên cụp mắt, nụ cười trên môi phai nhạt. Sau đó cậu lại mỉm cười, hai mắt cong cong, nụ cười hết sức ngọt ngào.

"Lục tiên sinh, anh cúi xuống đây được không?"

Lục Đình không hiểu lắm nhưng vẫn khom lưng hỏi: "Sao thế?"

Thẩm Kiều đưa củ khoai cho Lục Cửu để hắn cầm giúp mình, sau đó mở chiếc túi trên đùi lấy ra một cái khăn quàng.

Lục Đình nhìn vật trong túi. Gió tuyết ập vào mặt anh nhưng tim lại nóng rực, "Đây là......"

Thẩm Kiều mở khăn quàng ra, "Quà Noel của Lục tiên sinh đó."

Cậu tới gần anh rồi giơ khăn lên, mùi nước hoa dìu dịu bay vào mũi, vừa ngọt vừa nồng như mùi đào chín, nhưng không phải loại Lục Đình dùng.

Thẩm Kiều nhìn bóng người cách đó không xa, chậm rãi nói: "Giáng sinh vui vẻ, Lục Đình."

Khi chiếc khăn sắp quàng quanh cổ Lục Đình thì anh giữ chặt tay cậu: "Khoan đã."

Thẩm Kiều khựng lại, mùi nước hoa thoang thoảng kia bỗng nhiên nồng hơn.

Người đàn ông vừa uống rượu nên tốc độ nói hơi chậm, nhả chữ cũng không rõ ràng, giọng điệu nghe như đang nũng nịu với người yêu.

"Giờ thì không được, sẽ làm bẩn khăn quàng của Kiều Kiều mất."

Anh đứng dậy cởi áo khoác ra, sau đó khom lưng ôm cậu, vừa dụi vào mặt cậu vừa cười nói: "Giờ thì sạch rồi."

Thẩm Kiều áp mặt vào vai anh, trông thấy người phụ nữ cách đó không xa tháo kính râm xuống để lộ dung nhan xinh đẹp.

Suy nghĩ của Lục Đình hơi chậm chạp, hồi lâu sau mới quay đầu nhìn An Tư.

Thẩm Kiều muốn hỏi anh nhưng lại không biết nên hỏi thế nào.

Không đợi cậu nghĩ rõ ràng, người phụ nữ đã đi tới chỗ họ. Cô nhíu mày ngắm nghía Thẩm Kiều từ trên xuống dưới.

"Lục Đình, anh là cầm thú hả?"

Lục Đình bế Thẩm Kiều đi thẳng, chẳng buồn liếc nhìn An Tư: "Xéo."

An Tư mang giày cao gót đuổi theo, "Anh đang hẹn hò thật sao?"

Lục Đình phớt lờ cô.

Thấy họ lên xe định đi, An Tư níu lấy cửa xe nhìn vào trong, khi đối diện với gương mặt Thẩm Kiều thì khựng lại.

"Nói chị biết đi, anh ta ép buộc em đúng không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện