Hôm sau là Giáng sinh.
Thẩm Kiều ngủ đến tận một giờ chiều.
Trong biệt thự rất yên tĩnh, sương giăng kín ngoài cửa sổ, dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ có tuyết.
Cậu ngồi dậy trên giường, thân dưới truyền đến một cơn đau khó tả, cảm giác khó chịu hết sức rõ ràng.
Thẩm Kiều vén áo lên xem, chỉ thấy vết đỏ chi chít khắp người.
Cậu thở dài, cảm thấy mình bị hớ rồi. Đây có phải quà của cậu đâu? Rõ ràng là quà của Lục Đình mà.
Lục Đình nhắn cho cậu một hàng tin dài ngoằng, tóm lại là xin lỗi vì mình nhịn không được làm thêm mấy lần, sau đó hỏi cậu muốn đi đâu? Tối nay anh hẹn cậu ra ngoài chơi.
Người cuồng việc mà cũng biết Giáng sinh phải hẹn hò cơ đấy.
Mười Hai đang cào cửa bên ngoài, tiếng kêu bất mãn lọt qua khe cửa.
Thẩm Kiều xoay người xuống giường rồi thành thạo leo lên xe lăn.
Cậu mở cửa ra, chưa kịp cúi xuống đã cảm nhận được sức nặng của con mèo trên đùi.
Mèo con to hơn trước chút xíu, đôi mắt xanh lơ đẹp như bầu trời giữa hè.
"Meo!"
Thẩm Kiều xoa đầu nó rồi xuống lầu mở hộp patê cho nó.
Dì bếp thò đầu ra nói: "Cậu chủ, ăn cơm thôi."
Có lẽ Lục Đình đã dặn trước nên đồ ăn hôm nay rất thanh đạm.
Thẩm Kiều nhìn dì bếp loay hoay trong bếp rồi hỏi: "Andy đâu rồi ạ?"
"Quản gia ấy à?" Dì bếp nói: "Chắc đi mua đồ rồi, từ sáng đã không thấy cậu ấy đâu."
Thẩm Kiều cầm đũa nói: "Chiều nay cháu có việc ra ngoài, tối cháu sẽ về với Lục tiên sinh."
Dì bếp cười: "Tôi biết rồi, đi chơi Giáng sinh chứ gì. Con gái tôi cũng vậy, lúc nãy nó còn gọi điện bảo hôm nay không về nhà nữa."
Không khí mùa đông bên ngoài đã rất rõ rệt, sương giá trên bãi cỏ vẫn chưa tan, đường phố tràn ngập không khí Giáng sinh, tiếng nhạc "Jingle Bells" vang vọng khắp phố lớn ngõ nhỏ, hơi thở phả ra lập tức biến thành khói trắng.
Phương Cầm dắt con trai đi chợ.
Cô đeo khăn quàng cổ và khẩu trang, gần như che kín mặt, mỗi lần bắt gặp ánh mắt người khác lại vô thức né tránh.
Ra đến cổng chung cư thì đụng phải đôi vợ chồng mới cưới ở nhà đối diện, thấy cô họ lên tiếng chào hỏi: "Chị Phương dẫn con đi chợ đấy à?"
Phương Cầm vô thức kéo khẩu trang lên cao hơn, "Ừ...... ừ, đi mua ít rau."
Mùa đông lạnh nên rất nhiều người đeo khẩu trang, đôi vợ chồng kia cũng không nghĩ nhiều. Người vợ cười nói: "Chị tốt số thật đấy, chồng làm giáo viên, còn mình ở nhà nuôi dạy con cái, đâu giống tụi em làm quần quật suốt ngày, Giáng sinh cũng phải tăng ca nữa."
Phương Cầm cười gượng dưới khẩu trang: "Lương anh ấy nuôi cả nhà cũng chẳng dễ gì."
"Cũng đúng......" Người vợ nói: "Mà chắc thầy Quý bận lắm nhỉ? Chẳng mấy khi thấy anh ấy về nhà, đêm qua em nghe tiếng bên nhà chị, chắc thầy Quý về đúng không?"
Toàn thân Phương Cầm cứng đờ, nắm chặt túi xách trong tay, "Tụi tôi cãi nhau một trận, không làm phiền hai người chứ?"
"Đâu có gì. Nhưng nhìn mặt thầy Quý hiền khô, hai người cãi nhau chuyện gì thế? Nghe động tĩnh có vẻ lớn lắm."
"Vợ...... Vợ chồng mà......" Phương Cầm nói: "Có ai không cãi nhau đâu? Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Hôm nay lạnh quá, thôi tôi đi chợ đây."
Thấy cô không muốn nói, hai vợ chồng không hỏi nữa mà tạm biệt cô ở cổng chung cư.
Phương Cầm bế con trai tới siêu thị gần đó. Nhưng chưa đi được mấy bước thì một người đàn ông đột nhiên chặn cô lại.
Đối phương không cao lắm, mặc áo khoác đen, mắt tam giác, vết sẹo trên mặt nhìn rất đáng sợ, "Xin hỏi chị là Phương Cầm đúng không?"
Phương Cầm ôm chặt con trai, cảnh giác lùi lại mấy bước, "Anh là ai? Ta không biết anh."
"Đừng sợ, cậu chủ nhà tôi muốn gặp chị."
Người đàn ông đối diện cười nói: "Cũng đừng vội từ chối, chị xem cái này trước đi rồi hẵng quyết định."
Hắn lấy ra một tấm ảnh từ túi áo đưa cho Phương Cầm.
Phương Cầm hoài nghi nhìn hắn, hồi lâu sau mới cầm tấm ảnh.
Đây là ảnh chụp gia đình, một nhà bốn người thân mật dựa vào nhau, đứng giữa là một cặp vợ chồng, người phụ nữ khoác tay người đàn ông, tựa đầu vào vai ông với nụ cười hạnh phúc.
Phương Cầm bàng hoàng.
Trong nhà cô cũng có một bức ảnh gia đình, cô cũng dựa vào chồng mình như thế. Nhưng trong bức ảnh này, người dựa vào vai chồng cô lại là một phụ nữ khác.
Cô đeo khẩu trang nên Lục Cửu không thấy được vẻ mặt cô, nhưng chắc chắn là rất khó coi, "Chị Phương Cầm, chị nghĩ sao?"
Phương Cầm cất ảnh đi rồi bảo Lục Cửu: "Đợi tôi chút xíu."
Cô bế đứa bé trên tay chạy tới tiệm tạp hóa gần đó. Bà chủ khá thân với cô, cũng có một đứa con trạc tuổi con cô nên thỉnh thoảng cô lại bế con tới nhờ bà chủ trông giùm.
Bà chủ đang ăn thịt nướng sau quầy, thấy cô thì gọi một tiếng: "Chị Phương ăn chung không?"
"Thôi khỏi." Giọng Phương Cầm hơi run: "Tôi phải đi mua đồ ăn, hôm nay lạnh quá, cho tôi gửi Tiểu Bảo ở đây nhé?"
Bà chủ đồng ý ngay.
Phương Cầm hôn đứa bé qua khẩu trang rồi quay người ra khỏi tiệm, Lục Cửu đang đợi bên ngoài.
"Tôi sẽ đi với anh."
Cô theo Lục Cửu vào một quán cà phê.
Bên trong rất ấm, tiếng đàn piano du dương, ánh đèn sáng trưng, Phương Cầm cúi đầu nhìn, nền gạch bóng loáng phản chiếu bộ đồ lấm lem và mái tóc rối bù của cô.
Cô chưa bao giờ đến những nơi như vậy.
Thẩm Kiều ngồi cạnh cửa sổ chờ cô. Cậu đã cởi áo khoác ra, bên trong là áo len màu xám, cổ cao trắng nõn, khi cậu ngước mắt nhìn sang, bỗng chốc cô có cảm giác như đang nhìn thấy hoàng tử bé trong truyện cổ tích.
Cô khép nép ngồi xuống trước mặt đối phương.
Phương Cầm cảm nhận được ánh mắt thanh niên đảo khắp người mình, nhưng cậu không hề tỏ vẻ khinh thường mà chỉ vào ly cà phê trước mặt cô, "Không biết chị thích uống gì nên tôi gọi loại được ưa chuộng nhất ở đây."
Cô đã bao giờ được uống cà phê đâu? Hơn nữa cũng chẳng có lòng dạ nào để uống.
"Cậu cho tôi xem tấm ảnh kia là có ý gì?"
Cô nhận ra thanh niên đối diện là một trong hai đứa trẻ trong ảnh, tuy đã trưởng thành nhưng khuôn mặt thanh tú kia không lẫn vào đâu được.
Thẩm Kiều cầm muỗng khuấy cái ly trong tay rồi hỏi: "Chị nghĩ tôi có ý gì?"
"Tôi không biết." Phương Cầm chà xát quần: "Tôi ít học nên chẳng có trình độ gì, cậu cứ nói thẳng đi."
Lớp sương trên cửa kính làm cảnh vật bên ngoài mờ đi. Mới ba giờ chiều mà trời đã tối om.
Nhiều cửa hàng bật đèn khiến cả dãy phố sáng trưng.
Thanh niên mỉm cười: "Nói thật với chị, Quý Thành Miên là cha ruột tôi, năm nay tôi hai mươi mốt tuổi rồi."
Phương Cầm lập tức tái mặt.
Cô hiểu ý cậu. Có nghĩa là khi cô ở bên Quý Thành Miên, Thẩm Kiều đã học cấp ba.
"Tôi......" Phương Cầm nhất thời không biết nói sao. Thậm chí khi thanh niên nhìn cô, cô còn cảm thấy xấu hổ, "Tôi không biết...... Tôi không hề biết chuyện này...... Phá hoại gia đình người khác sẽ bị sét đánh, không thể làm chuyện này được."
Cô đột ngột đứng phắt dậy, "Quý Thành Miên đã lừa tôi, anh ta chưa bao giờ nói mình có vợ cả, tôi phải tìm anh ta hỏi cho ra lẽ......"
"Phương Cầm." Thẩm Kiều gọi cô lại: "Hỏi xong chị định làm gì?"
Phương Cầm đứng sững tại chỗ, vẻ mặt hoảng loạn thấy rõ, "Còn, còn có thể làm gì nữa? Nếu tôi thật sự phá hoại gia đình cậu thì tôi đáng chết vạn lần! Tôi ít học nhưng vẫn biết chuyện này là sai. Tôi thật sự không biết Quý Thành Miên lại làm vậy, hèn gì anh ta không đăng ký kết hôn với tôi, cũng không dẫn tôi về quê gặp cha mẹ, thậm chí còn rất ít về nhà, tại tôi ngu quá nên chưa bao giờ nghi ngờ anh ta cả!"
Thẩm Kiều nhìn cô nói: "Sau khi chị hỏi rõ ràng thì sao? Các người cãi nhau ầm ĩ để chuyện này truyền đến tai vợ lớn à? Nhưng dù ông ta và vợ lớn có thế nào đi nữa thì chị và Quý Thành Miên cũng phải chia tay thôi."
"Đến lúc đó chị một thân một mình nuôi con ở thành phố xa lạ này, việc làm không có, nhà cửa cũng không, chị tính sao đây?"
Phương Cầm nghiến răng: "Có tay có chân sợ gì chết đói, chuyện táng tận lương tâm như vậy tôi không làm được."
Ngón tay thon dài của thanh niên vuốt ve thành ly, vẻ mặt hờ hững: "Nhưng đời chị bị ông ta phá nát rồi."
Phương Cầm ngã ngồi xuống ghế, ôm mặt khóc nức nở.
"Tôi còn biết làm gì đây? Tôi theo anh ta đến thành phố xa lạ này, mọi người ở quê đều khen tôi tốt số, kiếp trước tích đức nên kiếp này mới gặp được người tốt như thầy Quý, không ngờ, không ngờ......"
Thẩm Kiều đẩy ly cà phê tới trước mặt cô, "Chị bình tĩnh lại đi."
Phương Cầm bưng cà phê lên uống một hơi cạn sạch như uống nước rồi lau miệng, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
"Tôi gặp Quý Thành Miên ở quê, lúc đó anh ta là thầy giáo trường làng. Tôi chỉ học hết cấp hai rồi đi làm công nhân, mấy năm sau mẹ tôi bắt tôi về quê lấy chồng."
"Em trai tôi học lớp anh ta dạy, mẹ tôi cưng nó lắm nên hay bảo tôi đi đón nó, thế là tôi gặp anh ta."
"Tôi ít học nên rất nể những người có học, tôi tốt với anh ta lắm, anh ta cần gì tôi cũng cho, dần dà chúng tôi quen nhau, anh ta còn dạy tôi học nữa."
"Sau đó không hiểu sao anh ta bị chuyển công tác, chẳng bao giờ về quê nữa."
"Mẹ tôi định gả tôi cho một ông già năm chục tuổi để lấy năm chục ngàn, tôi không chịu nên bỏ trốn."
"Tôi sang thành phố bên cạnh làm công nhân, bốn năm trước tình cờ gặp Quý Thành Miên đến đó giao lưu thực tập. Tôi biết thân biết phận nên đâu dám tơ tưởng anh ta, chỉ xem anh ta như thầy."
"Nhưng không hiểu sao anh ta cứ tìm tôi kể lể mãi, nói cuộc sống của mình rất khó khăn, còn bị nhiều người coi thường."
Phương Cầm nghẹn ngào cúi đầu xuống, "Sau đó tụi tôi ăn ở với nhau, anh ta dẫn tôi đến chung cư này rồi bảo tôi sinh con cho anh ta. Tôi cứ tưởng đời mình hết khổ rồi, cho đến một ngày anh ta say xỉn về nhà......"
Cô run rẩy đưa tay tháo khẩu trang xuống, để lộ khuôn mặt đầy vết bầm tím.
Thẩm Kiều sững sờ: "Mặt chị......"
"Đâu chỉ có mặt." Phương Cầm vén tay áo lên, cánh tay cũng chi chít vết thương, "Anh ta đối xử với tôi thế đấy, hễ bực mình thì lại đánh tôi. Đêm qua anh ta về nhà lôi tôi xuống giường rồi đánh chửi thậm tệ, tôi có nghe thấy một cái tên......"
Cô chậm rãi nói: "Thẩm Kiều."
Toàn thân Thẩm Kiều lạnh buốt, chợt nhớ đến cuộc gọi tối qua.
Phương Cầm lại đeo khẩu trang lên, "Tôi vừa ít học vừa khờ khạo, ở quê tôi chồng là ông trời, nói gì nghe nấy. Trước đây tôi luôn nhẫn nhục chịu đựng, không ngờ bao năm nay tôi là người thứ ba xen vào gia đình người khác. Nếu cậu không nói chắc cả đời này tôi cũng không biết......"
Cô căm hận nói: "Chuyện này không thể cho qua dễ dàng như vậy được!"
Thẩm Kiều ngủ đến tận một giờ chiều.
Trong biệt thự rất yên tĩnh, sương giăng kín ngoài cửa sổ, dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ có tuyết.
Cậu ngồi dậy trên giường, thân dưới truyền đến một cơn đau khó tả, cảm giác khó chịu hết sức rõ ràng.
Thẩm Kiều vén áo lên xem, chỉ thấy vết đỏ chi chít khắp người.
Cậu thở dài, cảm thấy mình bị hớ rồi. Đây có phải quà của cậu đâu? Rõ ràng là quà của Lục Đình mà.
Lục Đình nhắn cho cậu một hàng tin dài ngoằng, tóm lại là xin lỗi vì mình nhịn không được làm thêm mấy lần, sau đó hỏi cậu muốn đi đâu? Tối nay anh hẹn cậu ra ngoài chơi.
Người cuồng việc mà cũng biết Giáng sinh phải hẹn hò cơ đấy.
Mười Hai đang cào cửa bên ngoài, tiếng kêu bất mãn lọt qua khe cửa.
Thẩm Kiều xoay người xuống giường rồi thành thạo leo lên xe lăn.
Cậu mở cửa ra, chưa kịp cúi xuống đã cảm nhận được sức nặng của con mèo trên đùi.
Mèo con to hơn trước chút xíu, đôi mắt xanh lơ đẹp như bầu trời giữa hè.
"Meo!"
Thẩm Kiều xoa đầu nó rồi xuống lầu mở hộp patê cho nó.
Dì bếp thò đầu ra nói: "Cậu chủ, ăn cơm thôi."
Có lẽ Lục Đình đã dặn trước nên đồ ăn hôm nay rất thanh đạm.
Thẩm Kiều nhìn dì bếp loay hoay trong bếp rồi hỏi: "Andy đâu rồi ạ?"
"Quản gia ấy à?" Dì bếp nói: "Chắc đi mua đồ rồi, từ sáng đã không thấy cậu ấy đâu."
Thẩm Kiều cầm đũa nói: "Chiều nay cháu có việc ra ngoài, tối cháu sẽ về với Lục tiên sinh."
Dì bếp cười: "Tôi biết rồi, đi chơi Giáng sinh chứ gì. Con gái tôi cũng vậy, lúc nãy nó còn gọi điện bảo hôm nay không về nhà nữa."
Không khí mùa đông bên ngoài đã rất rõ rệt, sương giá trên bãi cỏ vẫn chưa tan, đường phố tràn ngập không khí Giáng sinh, tiếng nhạc "Jingle Bells" vang vọng khắp phố lớn ngõ nhỏ, hơi thở phả ra lập tức biến thành khói trắng.
Phương Cầm dắt con trai đi chợ.
Cô đeo khăn quàng cổ và khẩu trang, gần như che kín mặt, mỗi lần bắt gặp ánh mắt người khác lại vô thức né tránh.
Ra đến cổng chung cư thì đụng phải đôi vợ chồng mới cưới ở nhà đối diện, thấy cô họ lên tiếng chào hỏi: "Chị Phương dẫn con đi chợ đấy à?"
Phương Cầm vô thức kéo khẩu trang lên cao hơn, "Ừ...... ừ, đi mua ít rau."
Mùa đông lạnh nên rất nhiều người đeo khẩu trang, đôi vợ chồng kia cũng không nghĩ nhiều. Người vợ cười nói: "Chị tốt số thật đấy, chồng làm giáo viên, còn mình ở nhà nuôi dạy con cái, đâu giống tụi em làm quần quật suốt ngày, Giáng sinh cũng phải tăng ca nữa."
Phương Cầm cười gượng dưới khẩu trang: "Lương anh ấy nuôi cả nhà cũng chẳng dễ gì."
"Cũng đúng......" Người vợ nói: "Mà chắc thầy Quý bận lắm nhỉ? Chẳng mấy khi thấy anh ấy về nhà, đêm qua em nghe tiếng bên nhà chị, chắc thầy Quý về đúng không?"
Toàn thân Phương Cầm cứng đờ, nắm chặt túi xách trong tay, "Tụi tôi cãi nhau một trận, không làm phiền hai người chứ?"
"Đâu có gì. Nhưng nhìn mặt thầy Quý hiền khô, hai người cãi nhau chuyện gì thế? Nghe động tĩnh có vẻ lớn lắm."
"Vợ...... Vợ chồng mà......" Phương Cầm nói: "Có ai không cãi nhau đâu? Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Hôm nay lạnh quá, thôi tôi đi chợ đây."
Thấy cô không muốn nói, hai vợ chồng không hỏi nữa mà tạm biệt cô ở cổng chung cư.
Phương Cầm bế con trai tới siêu thị gần đó. Nhưng chưa đi được mấy bước thì một người đàn ông đột nhiên chặn cô lại.
Đối phương không cao lắm, mặc áo khoác đen, mắt tam giác, vết sẹo trên mặt nhìn rất đáng sợ, "Xin hỏi chị là Phương Cầm đúng không?"
Phương Cầm ôm chặt con trai, cảnh giác lùi lại mấy bước, "Anh là ai? Ta không biết anh."
"Đừng sợ, cậu chủ nhà tôi muốn gặp chị."
Người đàn ông đối diện cười nói: "Cũng đừng vội từ chối, chị xem cái này trước đi rồi hẵng quyết định."
Hắn lấy ra một tấm ảnh từ túi áo đưa cho Phương Cầm.
Phương Cầm hoài nghi nhìn hắn, hồi lâu sau mới cầm tấm ảnh.
Đây là ảnh chụp gia đình, một nhà bốn người thân mật dựa vào nhau, đứng giữa là một cặp vợ chồng, người phụ nữ khoác tay người đàn ông, tựa đầu vào vai ông với nụ cười hạnh phúc.
Phương Cầm bàng hoàng.
Trong nhà cô cũng có một bức ảnh gia đình, cô cũng dựa vào chồng mình như thế. Nhưng trong bức ảnh này, người dựa vào vai chồng cô lại là một phụ nữ khác.
Cô đeo khẩu trang nên Lục Cửu không thấy được vẻ mặt cô, nhưng chắc chắn là rất khó coi, "Chị Phương Cầm, chị nghĩ sao?"
Phương Cầm cất ảnh đi rồi bảo Lục Cửu: "Đợi tôi chút xíu."
Cô bế đứa bé trên tay chạy tới tiệm tạp hóa gần đó. Bà chủ khá thân với cô, cũng có một đứa con trạc tuổi con cô nên thỉnh thoảng cô lại bế con tới nhờ bà chủ trông giùm.
Bà chủ đang ăn thịt nướng sau quầy, thấy cô thì gọi một tiếng: "Chị Phương ăn chung không?"
"Thôi khỏi." Giọng Phương Cầm hơi run: "Tôi phải đi mua đồ ăn, hôm nay lạnh quá, cho tôi gửi Tiểu Bảo ở đây nhé?"
Bà chủ đồng ý ngay.
Phương Cầm hôn đứa bé qua khẩu trang rồi quay người ra khỏi tiệm, Lục Cửu đang đợi bên ngoài.
"Tôi sẽ đi với anh."
Cô theo Lục Cửu vào một quán cà phê.
Bên trong rất ấm, tiếng đàn piano du dương, ánh đèn sáng trưng, Phương Cầm cúi đầu nhìn, nền gạch bóng loáng phản chiếu bộ đồ lấm lem và mái tóc rối bù của cô.
Cô chưa bao giờ đến những nơi như vậy.
Thẩm Kiều ngồi cạnh cửa sổ chờ cô. Cậu đã cởi áo khoác ra, bên trong là áo len màu xám, cổ cao trắng nõn, khi cậu ngước mắt nhìn sang, bỗng chốc cô có cảm giác như đang nhìn thấy hoàng tử bé trong truyện cổ tích.
Cô khép nép ngồi xuống trước mặt đối phương.
Phương Cầm cảm nhận được ánh mắt thanh niên đảo khắp người mình, nhưng cậu không hề tỏ vẻ khinh thường mà chỉ vào ly cà phê trước mặt cô, "Không biết chị thích uống gì nên tôi gọi loại được ưa chuộng nhất ở đây."
Cô đã bao giờ được uống cà phê đâu? Hơn nữa cũng chẳng có lòng dạ nào để uống.
"Cậu cho tôi xem tấm ảnh kia là có ý gì?"
Cô nhận ra thanh niên đối diện là một trong hai đứa trẻ trong ảnh, tuy đã trưởng thành nhưng khuôn mặt thanh tú kia không lẫn vào đâu được.
Thẩm Kiều cầm muỗng khuấy cái ly trong tay rồi hỏi: "Chị nghĩ tôi có ý gì?"
"Tôi không biết." Phương Cầm chà xát quần: "Tôi ít học nên chẳng có trình độ gì, cậu cứ nói thẳng đi."
Lớp sương trên cửa kính làm cảnh vật bên ngoài mờ đi. Mới ba giờ chiều mà trời đã tối om.
Nhiều cửa hàng bật đèn khiến cả dãy phố sáng trưng.
Thanh niên mỉm cười: "Nói thật với chị, Quý Thành Miên là cha ruột tôi, năm nay tôi hai mươi mốt tuổi rồi."
Phương Cầm lập tức tái mặt.
Cô hiểu ý cậu. Có nghĩa là khi cô ở bên Quý Thành Miên, Thẩm Kiều đã học cấp ba.
"Tôi......" Phương Cầm nhất thời không biết nói sao. Thậm chí khi thanh niên nhìn cô, cô còn cảm thấy xấu hổ, "Tôi không biết...... Tôi không hề biết chuyện này...... Phá hoại gia đình người khác sẽ bị sét đánh, không thể làm chuyện này được."
Cô đột ngột đứng phắt dậy, "Quý Thành Miên đã lừa tôi, anh ta chưa bao giờ nói mình có vợ cả, tôi phải tìm anh ta hỏi cho ra lẽ......"
"Phương Cầm." Thẩm Kiều gọi cô lại: "Hỏi xong chị định làm gì?"
Phương Cầm đứng sững tại chỗ, vẻ mặt hoảng loạn thấy rõ, "Còn, còn có thể làm gì nữa? Nếu tôi thật sự phá hoại gia đình cậu thì tôi đáng chết vạn lần! Tôi ít học nhưng vẫn biết chuyện này là sai. Tôi thật sự không biết Quý Thành Miên lại làm vậy, hèn gì anh ta không đăng ký kết hôn với tôi, cũng không dẫn tôi về quê gặp cha mẹ, thậm chí còn rất ít về nhà, tại tôi ngu quá nên chưa bao giờ nghi ngờ anh ta cả!"
Thẩm Kiều nhìn cô nói: "Sau khi chị hỏi rõ ràng thì sao? Các người cãi nhau ầm ĩ để chuyện này truyền đến tai vợ lớn à? Nhưng dù ông ta và vợ lớn có thế nào đi nữa thì chị và Quý Thành Miên cũng phải chia tay thôi."
"Đến lúc đó chị một thân một mình nuôi con ở thành phố xa lạ này, việc làm không có, nhà cửa cũng không, chị tính sao đây?"
Phương Cầm nghiến răng: "Có tay có chân sợ gì chết đói, chuyện táng tận lương tâm như vậy tôi không làm được."
Ngón tay thon dài của thanh niên vuốt ve thành ly, vẻ mặt hờ hững: "Nhưng đời chị bị ông ta phá nát rồi."
Phương Cầm ngã ngồi xuống ghế, ôm mặt khóc nức nở.
"Tôi còn biết làm gì đây? Tôi theo anh ta đến thành phố xa lạ này, mọi người ở quê đều khen tôi tốt số, kiếp trước tích đức nên kiếp này mới gặp được người tốt như thầy Quý, không ngờ, không ngờ......"
Thẩm Kiều đẩy ly cà phê tới trước mặt cô, "Chị bình tĩnh lại đi."
Phương Cầm bưng cà phê lên uống một hơi cạn sạch như uống nước rồi lau miệng, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
"Tôi gặp Quý Thành Miên ở quê, lúc đó anh ta là thầy giáo trường làng. Tôi chỉ học hết cấp hai rồi đi làm công nhân, mấy năm sau mẹ tôi bắt tôi về quê lấy chồng."
"Em trai tôi học lớp anh ta dạy, mẹ tôi cưng nó lắm nên hay bảo tôi đi đón nó, thế là tôi gặp anh ta."
"Tôi ít học nên rất nể những người có học, tôi tốt với anh ta lắm, anh ta cần gì tôi cũng cho, dần dà chúng tôi quen nhau, anh ta còn dạy tôi học nữa."
"Sau đó không hiểu sao anh ta bị chuyển công tác, chẳng bao giờ về quê nữa."
"Mẹ tôi định gả tôi cho một ông già năm chục tuổi để lấy năm chục ngàn, tôi không chịu nên bỏ trốn."
"Tôi sang thành phố bên cạnh làm công nhân, bốn năm trước tình cờ gặp Quý Thành Miên đến đó giao lưu thực tập. Tôi biết thân biết phận nên đâu dám tơ tưởng anh ta, chỉ xem anh ta như thầy."
"Nhưng không hiểu sao anh ta cứ tìm tôi kể lể mãi, nói cuộc sống của mình rất khó khăn, còn bị nhiều người coi thường."
Phương Cầm nghẹn ngào cúi đầu xuống, "Sau đó tụi tôi ăn ở với nhau, anh ta dẫn tôi đến chung cư này rồi bảo tôi sinh con cho anh ta. Tôi cứ tưởng đời mình hết khổ rồi, cho đến một ngày anh ta say xỉn về nhà......"
Cô run rẩy đưa tay tháo khẩu trang xuống, để lộ khuôn mặt đầy vết bầm tím.
Thẩm Kiều sững sờ: "Mặt chị......"
"Đâu chỉ có mặt." Phương Cầm vén tay áo lên, cánh tay cũng chi chít vết thương, "Anh ta đối xử với tôi thế đấy, hễ bực mình thì lại đánh tôi. Đêm qua anh ta về nhà lôi tôi xuống giường rồi đánh chửi thậm tệ, tôi có nghe thấy một cái tên......"
Cô chậm rãi nói: "Thẩm Kiều."
Toàn thân Thẩm Kiều lạnh buốt, chợt nhớ đến cuộc gọi tối qua.
Phương Cầm lại đeo khẩu trang lên, "Tôi vừa ít học vừa khờ khạo, ở quê tôi chồng là ông trời, nói gì nghe nấy. Trước đây tôi luôn nhẫn nhục chịu đựng, không ngờ bao năm nay tôi là người thứ ba xen vào gia đình người khác. Nếu cậu không nói chắc cả đời này tôi cũng không biết......"
Cô căm hận nói: "Chuyện này không thể cho qua dễ dàng như vậy được!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương