Cô vừa lên tiếng thì nỗi bất an của Thẩm Kiều lập tức lắng xuống.
"Dạ, là em đây."
Hứa Nhuế chìa tay ra với cậu: "Chào em, tôi tên Hứa Nhuế, em cứ gọi chị Hứa là được rồi."
Thẩm Kiều bắt tay cô: "Chào chị Hứa."
Hứa Nhuế cười nói: "Đừng căng thẳng, hôm nay chúng ta chưa học đâu, tôi chỉ tới gặp em để tìm hiểu tình hình thôi."
Họ ngồi đối diện nhau trong phòng khách, dì bếp bưng trà cho họ.
Hứa Nhuế cầm ly trà, hơi nước bốc lên làm khuôn mặt cô mờ đi.
Cô kín đáo nhìn chân Thẩm Kiều, "Lục tổng có kể sơ cho tôi biết tình trạng của em. Em nghỉ học lâu quá rồi, đã gần quên hết kiến thức nên muốn học lại sẽ không dễ như em tưởng đâu."
Thẩm Kiều cũng cầm ly trà nhưng không uống mà chỉ ủ tay. Ngón tay trắng nõn áp vào ly sứ bị hơi nóng làm ửng đỏ.
"Em biết." Cậu nói: "Chuyện này em cũng có nghĩ đến, nhưng em vẫn muốn thử một lần."
"Cho tôi hỏi em định thi vào trường nào vậy?"
Thẩm Kiều giật mình, suy nghĩ bị kéo về buổi chiều năm mười bảy tuổi, cậu cầm dao nắn nót khắc ước mơ của mình lên góc bàn.
Đã qua bao năm nhưng vết khắc kia vẫn in sâu trong lòng cậu.
"Đại học A ạ." Cậu nói: "Em muốn thi vào đại học A."
Lần này đến lượt Hứa Nhuế sửng sốt: "Em có chắc không?"
Thanh niên đối diện nhìn cô với vẻ mặt hết sức kiên định: "Chắc ạ."
Hương trà thoang thoảng giữa răng môi, Hứa Nhuế cong mắt cười: "Vậy em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Cuộc sống sau này của em sẽ vất vả lắm đấy."
"Em không sợ đâu chị Hứa."
-
Cuộc sống của Thẩm Kiều chợt trở nên bận rộn.
Cậu thật sự đã quên quá nhiều nên gần như phải học lại từ lớp mười.
Cậu chủ ngày thường toàn ngủ đến tám chín giờ phải dậy lúc sáu giờ để học từ vựng, khi Lục Đình chạy bộ về thì cậu đã học xong và bắt đầu làm bài tập.
Cậu vẫn gầy nhom, tuy bị sụt cân nhưng tinh thần ngày càng phấn chấn. Dì bếp đau lòng lên mạng tìm thực đơn nấu đủ món bồi bổ cho cậu.
Thỉnh thoảng Thẩm Kiều vẫn phát bệnh, cảm xúc chợt đến chợt đi, có lần còn òa khóc trước mặt Hứa Nhuế làm cô cuống lên.
Tuần nào cậu cũng được Colin tư vấn tâm lý trực tuyến nên số lần uống thuốc từ từ giảm đi.
So với cậu, tình hình gần đây của Quý Thành Miên thật sự rất thảm.
Lão xin tiền Thẩm Thu Hòa liên tục khiến mụ bắt đầu hoài nghi.
Chẳng biết Tạ Lộ Diễn gặp chuyện gì mà biệt tăm khá lâu, sau khi trở về cứ như biến thành người khác. Không chỉ đòi tiền lão tới tấp mà còn nói năng như kẻ điên, thậm chí Quý Thành Miên còn hoài nghi đầu óc hắn có vấn đề.
Nhưng lão không có tiền.
Lương giáo viên của lão chỉ hơn ba ngàn thì làm sao cung phụng nổi? Thế là lão chuyển hướng sang Thẩm Thu Hòa.
Lão biết công ty đang cần tuyển quản lý nên chủ động hỏi: "Thu Hòa, hay là anh xin nghỉ việc nhé?"
Thẩm Thu Hòa nhíu mày nhìn lão: "Quý Thành Miên, anh lại lên cơn gì nữa thế?"
Quý Thành Miên giải thích với mụ: "Là thế này, em nhìn tình hình nhà mình bây giờ đi, anh đi dạy chỉ kiếm được bốn năm ngàn một tháng, thà nghỉ việc để vào công ty phụ giúp em còn hơn."
Bàn tay cầm đũa của Thẩm Thu Hòa dừng lại, "Anh thì giúp được gì chứ?"
"Sao lại không?" Quý Thành Miên gắp đồ ăn cho mụ, "Em nhìn anh rể mà xem, anh ta có biết gì đâu? Trước khi cưới chị cả còn gác cổng khách sạn, giờ thì sao? Cũng làm trưởng phòng như ai thôi."
"Chẳng phải mấy ngày trước vừa có một quản lý nghỉ việc à? Cơ hội này thật tốt biết bao. Một mình em dễ gì đấu lại hai vợ chồng chị cả? Nếu cho anh vào công ty thì tình hình sẽ khác ngay."
Thẩm Thu Hòa suy nghĩ một hồi, cảm thấy lão nói cũng khá có lý, "Nhưng chắc chắn chị cả sẽ phản đối anh vào công ty."
Quý Thành Miên nói: "Em năn nỉ mẹ đi, chẳng phải dạo trước bà ấy gọi điện nói muốn gặp em sao?"
"Gặp tôi gì chứ, rõ ràng muốn gặp Thẩm Kiều thì có."
Nhắc đến Thẩm Kiều, hai người đều im bặt, cuối cùng Thẩm Thu Hòa thở dài: "Chẳng biết thằng quỷ này biến đâu rồi, anh có đi tìm nó thật không đấy?"
Quý Thành Miên cụp mắt, "Thật mà, chắc nó gặp được ai đó nên không muốn về thôi, biết đâu người ta còn sống sướng hơn chúng ta nữa, không có Thẩm Kiều thì em dẫn Tiểu Ngọc đi cũng được."
"Được gì mà được? Bà già đâu có ưa Tiểu Ngọc, chẳng biết Thẩm Kiều bỏ bùa mê thuốc lú gì cho bả mà bả chỉ thích nó thôi."
Nhắc đến Thẩm Ngọc, Thẩm Thu Hòa liếc nhìn lên lầu: "Chẳng phải hôm nay là cuối tuần à? Thẩm Ngọc đâu rồi? Con ranh này cũng chẳng ra sao cả, nửa tháng rồi không thấy mặt đâu."
Quý Thành Miên trấn an mụ: "Chắc nó đi chơi với bạn rồi, nghe nói lớp nó đi thực tập hai tuần nay. Khi nào em rảnh thì dẫn nó đến viện dưỡng lão gặp mẹ đi, nhanh lên kẻo người khác đến trước."
Thẩm Thu Hòa thấy cách này cũng khả thi nên gật đầu: "Ừ, để tôi thử xem, anh báo với trường trước đi."
Nghe mụ nói vậy, Quý Thành Miên hết sức vui mừng.
Đợi đến lúc vào công ty làm quản lý, nhờ mối quan hệ với Thẩm Thu Hòa, thể nào lợi ích lão kiếm được cũng cao hơn mức lương ba ngàn ở trường.
Nhưng nhắc đến Thẩm Kiều khiến lão nhớ ra một chuyện.
Ăn cơm xong, Thẩm Thu Hòa có việc phải ra ngoài, Quý Thành Miên ở nhà mở khung chat của mình và Tạ Lộ Diễn.
Một dãy số điện thoại lẳng lặng nằm trên đó.
-
Khăn quàng cổ của Thẩm Kiều chỉ còn thiếu một đoạn, trong lúc Lục Đình tắm, cậu tranh thủ đan nốt cho xong.
Đúng lúc này, điện thoại reo lên.
Thấy số điện thoại quen thuộc, cậu sững sờ nắm chặt chiếc khăn trong tay, sau đó ấn nút nghe máy.
"Tiểu Kiều đấy à?"
Giọng Quý Thành Miên vang lên ở đầu dây bên kia.
Giống hệt giọng nói trong ký ức của cậu, vừa dịu dàng vừa nịnh bợ.
Có lẽ lão là một người như vậy, không có chính kiến, tốt bụng, thật thà đến mức nhu nhược.
Cũng chính người này đã phản bội Thẩm Thu Hòa, ngoại tình sinh ra một đứa con trai gần ba tuổi, thậm chí còn vô dụng đến mức lấy tiền của cậu đi nuôi bồ nhí.
Thẩm Kiều nghe giọng lão. Giờ phút này, dường như cậu đang nghĩ rất nhiều, lại giống như không hề nghĩ gì, giọng nói hết sức bình tĩnh.
"Tìm con có chuyện gì?"
Quý Thành Miên sững sờ: "Cha...... Cha đây, cha tìm con lâu lắm rồi, con cũng thật là, sao không gọi cho cha hả?"
Thẩm Kiều bỗng thấy buồn nôn: "Cha tìm con thật sao?"
Quý Thành Miên nói: "Tìm chứ, con cũng biết cha chẳng có năng lực gì mà chỉ là giáo viên, đâu có quyền gì với mẹ con......"
"Cha......" Thẩm Kiều nói: "Các người bỏ con ngoài đường, con chờ ở đó suốt ba tiếng đồng hồ, cha đã quay lại tìm con thật sao?"
Quý Thành Miên ngượng ngùng nói: "Sau đó cha có tìm con mà......"
"Tiểu Kiều, con còn trách cha đúng không? Con trách cha cũng đúng thôi, tại cha vô dụng quá, nếu Tạ Lộ Diễn không nói cha biết nó đã gặp con thì cha cũng chẳng có số điện thoại của con."
Lão bình tĩnh hỏi Thẩm Kiều: "Cha nghe Tạ Lộ Diễn nói con gặp được người tốt, giờ đang sống chung với anh ta ở biệt thự......"
Thẩm Kiều ngắt lời lão: "Rốt cuộc cha gọi cho con để nói chuyện gì?"
"Thẩm Kiều." Quý Thành Miên nhíu mày: "Trước kia con đâu có ăn nói với cha kiểu này. Hay đúng như Tạ Lộ Diễn nói, con bám được đại gia nên coi thường cha?"
Thẩm Kiều cười khẩy: "Nếu cha biết rồi thì còn hỏi làm gì?"
"Con......"
Quý Thành Miên vẫn chưa nói hết, nhưng Thẩm Kiều không muốn nghe những lời vớ vẩn kia nữa.
Cậu dứt khoát cúp máy rồi chặn số của lão.
......
Lục Đình ra khỏi phòng tắm, Thẩm Kiều đặt kim đan trong tay xuống rồi cầm quả táo để sẵn trên bàn lên, "Lục tiên sinh, tặng anh nè."
Lục Đình cầm quả táo ngắm nghía, "Sao tự dưng lại tặng táo cho anh?"
Thẩm Kiều nói: "Hôm nay là Giáng sinh mà, anh quên rồi sao?"
Nếu cậu không nói thì Lục Đình cũng quên mất, "Xin lỗi, anh chưa chuẩn bị quà gì cho Kiều Kiều cả."
Thẩm Kiều nghiêng đầu nhìn anh cười: "Vậy hôn em bù lại đi."
Lục Đình bế cậu lên giường rồi đè cậu ra hôn đắm đuối.
Khi anh buông Thẩm Kiều ra, hai mắt thanh niên long lanh, vòng tay qua cổ Lục Đình nói: "Lục tiên sinh......"
Ánh mắt Lục tiên sinh tối đi, nhưng chỉ kéo tay cậu xuống rồi nhét cậu vào chăn: "Nào, hôn cũng hôn rồi, Kiều Kiều mau ngủ đi."
Thẩm Kiều đặt tay lên ngực Lục Đình rồi nhìn anh: "Lục Đình, anh biết mà......"
Hơi thở Lục Đình chợt trở nên nặng nề, gân xanh nổi rõ trên trán, cuối cùng phũ phàng tắt đèn, "Anh chẳng biết gì hết, mai Kiều Kiều còn phải dậy sớm nữa đó."
Thẩm Kiều cố chấp nhìn anh, trong bóng tối mắt cậu sáng lấp lánh, "Mai cô giáo cho em nghỉ mà."
"Thế à?" Lục Đình nói: "Vậy em được ngủ nướng rồi."
"Anh sao thế?" Thẩm Kiều hỏi anh.
Lục Đình im lặng.
Thanh niên hôn lên cằm anh rồi thì thầm hỏi: "Rốt cuộc anh đang sợ gì chứ?"
"Anh......" Lục Đình há to miệng.
"Em còn nhớ trước đây anh từng nói có giấu em một chuyện không?"
"Thì sao ạ?"
Lục Đình kéo cậu ra khỏi ngực mình, để hai người cách nhau một khoảng, "Em còn nhớ lúc em livestream có người xúi em trở mặt với gia đình khiến em bị đuổi khỏi nhà họ Thẩm không......"
Đây là cái gai bấy lâu nay vẫn luôn ghim sâu trong lòng Lục Đình.
Anh nắm vai Thẩm Kiều hơi mạnh, vừa sợ cậu ở quá gần lại vừa sợ cậu ở quá xa.
"Kiều Kiều, người đó chính là anh."
Thẩm Kiều sững sờ.
Chẳng biết có phải vì mới uống thuốc hay không mà tâm trạng cậu bình tĩnh lạ thường, thậm chí còn hơi mừng rỡ.
"Thì ra tụi mình đã quen nhau lâu như vậy......"
"Kiều Kiều......"
Thẩm Kiều chủ động nép vào lòng anh, "Em vẫn nghĩ nếu có cơ hội gặp người kia nhất định sẽ cảm ơn anh ấy. Nếu không có anh ấy thì em đã chẳng dám làm thế rồi."
"Nhưng......" Giọng Lục Đình khàn đặc: "Người đó đã khiến em bị đuổi khỏi nhà họ Thẩm mà."
"Nếu vậy em sẽ chết, Lục Đình à."
Thẩm Kiều nói: "Nếu không có anh thì em đã chết ở nhà họ Thẩm từ lâu rồi."
"Thì ra anh từng cứu em một lần."
"Anh thấy không......" Thẩm Kiều nở nụ cười, "Em lại nợ anh một ân tình nữa rồi."
Người đàn ông đối diện không nói gì.
Thẩm Kiều lại quàng tay qua vai anh: "Lục tiên sinh, đây là cơ hội cuối cùng, anh còn đẩy em ra nữa thì em sẽ giận thật đó."
"Nhưng Kiều Kiều à, em còn trẻ......"
"Em hai mươi mốt rồi còn gì."
"Nhưng em sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn, sẽ gặp nhiều người hơn, có nhiều lựa chọn hơn."
Anh muốn ích kỷ trói cậu bên mình, nhưng tình yêu đã khiến anh kìm lại. Anh muốn cho cậu mọi thứ tốt nhất, đồng thời cũng biết rõ......
Mình không phải người tốt nhất.
"Đúng là em sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn, sẽ gặp nhiều người hơn và có nhiều lựa chọn hơn, nhưng tất cả đều do anh mang lại, lựa chọn duy nhất của em chính là anh......"
"Lục Đình, em yêu anh, em chỉ có mình anh thôi, ngay cả anh cũng muốn từ chối em sao?"
Người đàn ông hôn lên trán cậu: "Sao anh nỡ từ chối Kiều Kiều chứ?"
"Vậy......" Thanh niên mím môi, "Em đòi quà Giáng sinh được không?"
Cuối cùng Lục Đình cũng nở nụ cười, vòng tay qua eo Thẩm Kiều rồi kéo cậu sát vào người mình.
Thị lực anh rất tốt nên trong đêm tối vẫn thấy được hình dáng lờ mờ.
Trong lúc cựa quậy, áo ngủ thanh niên bung ra mấy nút để lộ da thịt trắng ngần, vì ngại ngùng nên gò má ửng hồng, hơi thở tràn ngập hương thơm nồng nàn.
Anh bị mùi hương này làm cho mụ mẫm, sóng ngầm loang ra trong mắt.
Ngón tay thô ráp luồn vào trong, lòng bàn tay kề sát thịt mềm, hương thơm vương vấn, xúc cảm mịn màng.
Yết hầu Lục Đình nhấp nhô, ánh mắt hệt như sói đói.
Anh nghĩ.
Rõ ràng đây là quà Giáng sinh của anh mới đúng.
"Dạ, là em đây."
Hứa Nhuế chìa tay ra với cậu: "Chào em, tôi tên Hứa Nhuế, em cứ gọi chị Hứa là được rồi."
Thẩm Kiều bắt tay cô: "Chào chị Hứa."
Hứa Nhuế cười nói: "Đừng căng thẳng, hôm nay chúng ta chưa học đâu, tôi chỉ tới gặp em để tìm hiểu tình hình thôi."
Họ ngồi đối diện nhau trong phòng khách, dì bếp bưng trà cho họ.
Hứa Nhuế cầm ly trà, hơi nước bốc lên làm khuôn mặt cô mờ đi.
Cô kín đáo nhìn chân Thẩm Kiều, "Lục tổng có kể sơ cho tôi biết tình trạng của em. Em nghỉ học lâu quá rồi, đã gần quên hết kiến thức nên muốn học lại sẽ không dễ như em tưởng đâu."
Thẩm Kiều cũng cầm ly trà nhưng không uống mà chỉ ủ tay. Ngón tay trắng nõn áp vào ly sứ bị hơi nóng làm ửng đỏ.
"Em biết." Cậu nói: "Chuyện này em cũng có nghĩ đến, nhưng em vẫn muốn thử một lần."
"Cho tôi hỏi em định thi vào trường nào vậy?"
Thẩm Kiều giật mình, suy nghĩ bị kéo về buổi chiều năm mười bảy tuổi, cậu cầm dao nắn nót khắc ước mơ của mình lên góc bàn.
Đã qua bao năm nhưng vết khắc kia vẫn in sâu trong lòng cậu.
"Đại học A ạ." Cậu nói: "Em muốn thi vào đại học A."
Lần này đến lượt Hứa Nhuế sửng sốt: "Em có chắc không?"
Thanh niên đối diện nhìn cô với vẻ mặt hết sức kiên định: "Chắc ạ."
Hương trà thoang thoảng giữa răng môi, Hứa Nhuế cong mắt cười: "Vậy em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Cuộc sống sau này của em sẽ vất vả lắm đấy."
"Em không sợ đâu chị Hứa."
-
Cuộc sống của Thẩm Kiều chợt trở nên bận rộn.
Cậu thật sự đã quên quá nhiều nên gần như phải học lại từ lớp mười.
Cậu chủ ngày thường toàn ngủ đến tám chín giờ phải dậy lúc sáu giờ để học từ vựng, khi Lục Đình chạy bộ về thì cậu đã học xong và bắt đầu làm bài tập.
Cậu vẫn gầy nhom, tuy bị sụt cân nhưng tinh thần ngày càng phấn chấn. Dì bếp đau lòng lên mạng tìm thực đơn nấu đủ món bồi bổ cho cậu.
Thỉnh thoảng Thẩm Kiều vẫn phát bệnh, cảm xúc chợt đến chợt đi, có lần còn òa khóc trước mặt Hứa Nhuế làm cô cuống lên.
Tuần nào cậu cũng được Colin tư vấn tâm lý trực tuyến nên số lần uống thuốc từ từ giảm đi.
So với cậu, tình hình gần đây của Quý Thành Miên thật sự rất thảm.
Lão xin tiền Thẩm Thu Hòa liên tục khiến mụ bắt đầu hoài nghi.
Chẳng biết Tạ Lộ Diễn gặp chuyện gì mà biệt tăm khá lâu, sau khi trở về cứ như biến thành người khác. Không chỉ đòi tiền lão tới tấp mà còn nói năng như kẻ điên, thậm chí Quý Thành Miên còn hoài nghi đầu óc hắn có vấn đề.
Nhưng lão không có tiền.
Lương giáo viên của lão chỉ hơn ba ngàn thì làm sao cung phụng nổi? Thế là lão chuyển hướng sang Thẩm Thu Hòa.
Lão biết công ty đang cần tuyển quản lý nên chủ động hỏi: "Thu Hòa, hay là anh xin nghỉ việc nhé?"
Thẩm Thu Hòa nhíu mày nhìn lão: "Quý Thành Miên, anh lại lên cơn gì nữa thế?"
Quý Thành Miên giải thích với mụ: "Là thế này, em nhìn tình hình nhà mình bây giờ đi, anh đi dạy chỉ kiếm được bốn năm ngàn một tháng, thà nghỉ việc để vào công ty phụ giúp em còn hơn."
Bàn tay cầm đũa của Thẩm Thu Hòa dừng lại, "Anh thì giúp được gì chứ?"
"Sao lại không?" Quý Thành Miên gắp đồ ăn cho mụ, "Em nhìn anh rể mà xem, anh ta có biết gì đâu? Trước khi cưới chị cả còn gác cổng khách sạn, giờ thì sao? Cũng làm trưởng phòng như ai thôi."
"Chẳng phải mấy ngày trước vừa có một quản lý nghỉ việc à? Cơ hội này thật tốt biết bao. Một mình em dễ gì đấu lại hai vợ chồng chị cả? Nếu cho anh vào công ty thì tình hình sẽ khác ngay."
Thẩm Thu Hòa suy nghĩ một hồi, cảm thấy lão nói cũng khá có lý, "Nhưng chắc chắn chị cả sẽ phản đối anh vào công ty."
Quý Thành Miên nói: "Em năn nỉ mẹ đi, chẳng phải dạo trước bà ấy gọi điện nói muốn gặp em sao?"
"Gặp tôi gì chứ, rõ ràng muốn gặp Thẩm Kiều thì có."
Nhắc đến Thẩm Kiều, hai người đều im bặt, cuối cùng Thẩm Thu Hòa thở dài: "Chẳng biết thằng quỷ này biến đâu rồi, anh có đi tìm nó thật không đấy?"
Quý Thành Miên cụp mắt, "Thật mà, chắc nó gặp được ai đó nên không muốn về thôi, biết đâu người ta còn sống sướng hơn chúng ta nữa, không có Thẩm Kiều thì em dẫn Tiểu Ngọc đi cũng được."
"Được gì mà được? Bà già đâu có ưa Tiểu Ngọc, chẳng biết Thẩm Kiều bỏ bùa mê thuốc lú gì cho bả mà bả chỉ thích nó thôi."
Nhắc đến Thẩm Ngọc, Thẩm Thu Hòa liếc nhìn lên lầu: "Chẳng phải hôm nay là cuối tuần à? Thẩm Ngọc đâu rồi? Con ranh này cũng chẳng ra sao cả, nửa tháng rồi không thấy mặt đâu."
Quý Thành Miên trấn an mụ: "Chắc nó đi chơi với bạn rồi, nghe nói lớp nó đi thực tập hai tuần nay. Khi nào em rảnh thì dẫn nó đến viện dưỡng lão gặp mẹ đi, nhanh lên kẻo người khác đến trước."
Thẩm Thu Hòa thấy cách này cũng khả thi nên gật đầu: "Ừ, để tôi thử xem, anh báo với trường trước đi."
Nghe mụ nói vậy, Quý Thành Miên hết sức vui mừng.
Đợi đến lúc vào công ty làm quản lý, nhờ mối quan hệ với Thẩm Thu Hòa, thể nào lợi ích lão kiếm được cũng cao hơn mức lương ba ngàn ở trường.
Nhưng nhắc đến Thẩm Kiều khiến lão nhớ ra một chuyện.
Ăn cơm xong, Thẩm Thu Hòa có việc phải ra ngoài, Quý Thành Miên ở nhà mở khung chat của mình và Tạ Lộ Diễn.
Một dãy số điện thoại lẳng lặng nằm trên đó.
-
Khăn quàng cổ của Thẩm Kiều chỉ còn thiếu một đoạn, trong lúc Lục Đình tắm, cậu tranh thủ đan nốt cho xong.
Đúng lúc này, điện thoại reo lên.
Thấy số điện thoại quen thuộc, cậu sững sờ nắm chặt chiếc khăn trong tay, sau đó ấn nút nghe máy.
"Tiểu Kiều đấy à?"
Giọng Quý Thành Miên vang lên ở đầu dây bên kia.
Giống hệt giọng nói trong ký ức của cậu, vừa dịu dàng vừa nịnh bợ.
Có lẽ lão là một người như vậy, không có chính kiến, tốt bụng, thật thà đến mức nhu nhược.
Cũng chính người này đã phản bội Thẩm Thu Hòa, ngoại tình sinh ra một đứa con trai gần ba tuổi, thậm chí còn vô dụng đến mức lấy tiền của cậu đi nuôi bồ nhí.
Thẩm Kiều nghe giọng lão. Giờ phút này, dường như cậu đang nghĩ rất nhiều, lại giống như không hề nghĩ gì, giọng nói hết sức bình tĩnh.
"Tìm con có chuyện gì?"
Quý Thành Miên sững sờ: "Cha...... Cha đây, cha tìm con lâu lắm rồi, con cũng thật là, sao không gọi cho cha hả?"
Thẩm Kiều bỗng thấy buồn nôn: "Cha tìm con thật sao?"
Quý Thành Miên nói: "Tìm chứ, con cũng biết cha chẳng có năng lực gì mà chỉ là giáo viên, đâu có quyền gì với mẹ con......"
"Cha......" Thẩm Kiều nói: "Các người bỏ con ngoài đường, con chờ ở đó suốt ba tiếng đồng hồ, cha đã quay lại tìm con thật sao?"
Quý Thành Miên ngượng ngùng nói: "Sau đó cha có tìm con mà......"
"Tiểu Kiều, con còn trách cha đúng không? Con trách cha cũng đúng thôi, tại cha vô dụng quá, nếu Tạ Lộ Diễn không nói cha biết nó đã gặp con thì cha cũng chẳng có số điện thoại của con."
Lão bình tĩnh hỏi Thẩm Kiều: "Cha nghe Tạ Lộ Diễn nói con gặp được người tốt, giờ đang sống chung với anh ta ở biệt thự......"
Thẩm Kiều ngắt lời lão: "Rốt cuộc cha gọi cho con để nói chuyện gì?"
"Thẩm Kiều." Quý Thành Miên nhíu mày: "Trước kia con đâu có ăn nói với cha kiểu này. Hay đúng như Tạ Lộ Diễn nói, con bám được đại gia nên coi thường cha?"
Thẩm Kiều cười khẩy: "Nếu cha biết rồi thì còn hỏi làm gì?"
"Con......"
Quý Thành Miên vẫn chưa nói hết, nhưng Thẩm Kiều không muốn nghe những lời vớ vẩn kia nữa.
Cậu dứt khoát cúp máy rồi chặn số của lão.
......
Lục Đình ra khỏi phòng tắm, Thẩm Kiều đặt kim đan trong tay xuống rồi cầm quả táo để sẵn trên bàn lên, "Lục tiên sinh, tặng anh nè."
Lục Đình cầm quả táo ngắm nghía, "Sao tự dưng lại tặng táo cho anh?"
Thẩm Kiều nói: "Hôm nay là Giáng sinh mà, anh quên rồi sao?"
Nếu cậu không nói thì Lục Đình cũng quên mất, "Xin lỗi, anh chưa chuẩn bị quà gì cho Kiều Kiều cả."
Thẩm Kiều nghiêng đầu nhìn anh cười: "Vậy hôn em bù lại đi."
Lục Đình bế cậu lên giường rồi đè cậu ra hôn đắm đuối.
Khi anh buông Thẩm Kiều ra, hai mắt thanh niên long lanh, vòng tay qua cổ Lục Đình nói: "Lục tiên sinh......"
Ánh mắt Lục tiên sinh tối đi, nhưng chỉ kéo tay cậu xuống rồi nhét cậu vào chăn: "Nào, hôn cũng hôn rồi, Kiều Kiều mau ngủ đi."
Thẩm Kiều đặt tay lên ngực Lục Đình rồi nhìn anh: "Lục Đình, anh biết mà......"
Hơi thở Lục Đình chợt trở nên nặng nề, gân xanh nổi rõ trên trán, cuối cùng phũ phàng tắt đèn, "Anh chẳng biết gì hết, mai Kiều Kiều còn phải dậy sớm nữa đó."
Thẩm Kiều cố chấp nhìn anh, trong bóng tối mắt cậu sáng lấp lánh, "Mai cô giáo cho em nghỉ mà."
"Thế à?" Lục Đình nói: "Vậy em được ngủ nướng rồi."
"Anh sao thế?" Thẩm Kiều hỏi anh.
Lục Đình im lặng.
Thanh niên hôn lên cằm anh rồi thì thầm hỏi: "Rốt cuộc anh đang sợ gì chứ?"
"Anh......" Lục Đình há to miệng.
"Em còn nhớ trước đây anh từng nói có giấu em một chuyện không?"
"Thì sao ạ?"
Lục Đình kéo cậu ra khỏi ngực mình, để hai người cách nhau một khoảng, "Em còn nhớ lúc em livestream có người xúi em trở mặt với gia đình khiến em bị đuổi khỏi nhà họ Thẩm không......"
Đây là cái gai bấy lâu nay vẫn luôn ghim sâu trong lòng Lục Đình.
Anh nắm vai Thẩm Kiều hơi mạnh, vừa sợ cậu ở quá gần lại vừa sợ cậu ở quá xa.
"Kiều Kiều, người đó chính là anh."
Thẩm Kiều sững sờ.
Chẳng biết có phải vì mới uống thuốc hay không mà tâm trạng cậu bình tĩnh lạ thường, thậm chí còn hơi mừng rỡ.
"Thì ra tụi mình đã quen nhau lâu như vậy......"
"Kiều Kiều......"
Thẩm Kiều chủ động nép vào lòng anh, "Em vẫn nghĩ nếu có cơ hội gặp người kia nhất định sẽ cảm ơn anh ấy. Nếu không có anh ấy thì em đã chẳng dám làm thế rồi."
"Nhưng......" Giọng Lục Đình khàn đặc: "Người đó đã khiến em bị đuổi khỏi nhà họ Thẩm mà."
"Nếu vậy em sẽ chết, Lục Đình à."
Thẩm Kiều nói: "Nếu không có anh thì em đã chết ở nhà họ Thẩm từ lâu rồi."
"Thì ra anh từng cứu em một lần."
"Anh thấy không......" Thẩm Kiều nở nụ cười, "Em lại nợ anh một ân tình nữa rồi."
Người đàn ông đối diện không nói gì.
Thẩm Kiều lại quàng tay qua vai anh: "Lục tiên sinh, đây là cơ hội cuối cùng, anh còn đẩy em ra nữa thì em sẽ giận thật đó."
"Nhưng Kiều Kiều à, em còn trẻ......"
"Em hai mươi mốt rồi còn gì."
"Nhưng em sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn, sẽ gặp nhiều người hơn, có nhiều lựa chọn hơn."
Anh muốn ích kỷ trói cậu bên mình, nhưng tình yêu đã khiến anh kìm lại. Anh muốn cho cậu mọi thứ tốt nhất, đồng thời cũng biết rõ......
Mình không phải người tốt nhất.
"Đúng là em sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn, sẽ gặp nhiều người hơn và có nhiều lựa chọn hơn, nhưng tất cả đều do anh mang lại, lựa chọn duy nhất của em chính là anh......"
"Lục Đình, em yêu anh, em chỉ có mình anh thôi, ngay cả anh cũng muốn từ chối em sao?"
Người đàn ông hôn lên trán cậu: "Sao anh nỡ từ chối Kiều Kiều chứ?"
"Vậy......" Thanh niên mím môi, "Em đòi quà Giáng sinh được không?"
Cuối cùng Lục Đình cũng nở nụ cười, vòng tay qua eo Thẩm Kiều rồi kéo cậu sát vào người mình.
Thị lực anh rất tốt nên trong đêm tối vẫn thấy được hình dáng lờ mờ.
Trong lúc cựa quậy, áo ngủ thanh niên bung ra mấy nút để lộ da thịt trắng ngần, vì ngại ngùng nên gò má ửng hồng, hơi thở tràn ngập hương thơm nồng nàn.
Anh bị mùi hương này làm cho mụ mẫm, sóng ngầm loang ra trong mắt.
Ngón tay thô ráp luồn vào trong, lòng bàn tay kề sát thịt mềm, hương thơm vương vấn, xúc cảm mịn màng.
Yết hầu Lục Đình nhấp nhô, ánh mắt hệt như sói đói.
Anh nghĩ.
Rõ ràng đây là quà Giáng sinh của anh mới đúng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương