Ngày hôm sau, giáo viên Lục Đình nói chưa tới mà nhà Tống Quắc đã tới trước.
Tống Quắc bị cha mình là Tống Cảnh Đồng lôi xềnh xệch, một tay bị gãy phải bó bột, vẻ mặt tiều tụy, hai mắt cụp xuống, thân hình cao lớn hơi khòm.
Hình như biết trước bọn họ sẽ đến nên sáng nay Lục Đình không vội đi làm, khi cả nhà Tống Cảnh Đồng tới, anh đang ngồi trong phòng khách xem bản tin buổi sáng.
Bốn người nhà họ Tống khúm núm đứng trong phòng khách nhà họ Lục, Phó Nhàn lên tiếng trước: "Lục tổng, chúng tôi dạy con không nghiêm nên dẫn nó tới xin lỗi ngài đây."
"Hình như bà nhầm rồi thì phải." Lục Đình chẳng buồn ngước mắt lên, "Con trai bà có giở trò với tôi đâu mà phải xin lỗi tôi?"
"Vâng vâng......" Phó Nhàn cười nói: "Xem tôi này, nói cũng không biết đường nói nữa, chúng tôi dẫn nó tới xin lỗi Thẩm tiên sinh."
Bà nhìn quanh phòng khách một vòng: "Không biết giờ Thẩm tiên sinh có tiện ra đây không?"
Andy đứng cạnh bọn họ mỉm cười: "Cậu chủ vẫn còn ngủ ạ."
Bọn họ đến biệt thự lúc tám giờ, đứng trong gió lạnh gần một tiếng mới được vào. Khó khăn lắm mới gặp được Lục Đình, kết quả Thẩm Kiều vẫn còn ngủ.
Tống Cảnh Đồng gần như không giữ được nụ cười trên mặt.
Ông đã bao giờ bị đối xử thế này đâu? Nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, hai ba dự án của ông thất bại, mấy trăm triệu đổ sông đổ biển, cả công ty rơi vào hỗn loạn.
Thế nên mới sáng sớm ông đã dẫn Tống Quắc đến biệt thự xin lỗi.
Vì chuyện làm ăn, ngay cả Tống Cảnh Đồng cũng phải cụp đuôi như chó. "Còn ngủ à, không sao, chúng tôi đợi được mà."
Bốn người cứ thế đứng trong phòng khách trống rỗng, đừng nói một ly trà mà ngay cả ghế cũng chẳng ai mời bọn họ ngồi.
Đợi đến mười giờ sáng, Thẩm Kiều mới xuất hiện ở phòng khách.
Thẩm Kiều thật sự không biết hôm nay nhà họ Tống sẽ tới.
Cậu dậy rất sớm, chưa đến tám giờ đã ăn sáng xong, rảnh rỗi không có gì làm nên về phòng đan tiếp chiếc khăn quàng mà hai ngày trước mình quả quyết không đan nữa.
Khi cậu xuống lầu nghỉ ngơi thì thấy cả nhà họ Tống đợi trong phòng khách.
"Đây là?"
Phó Nhàn tiến lên hai bước rồi nở nụ cười hiền lành: "Thẩm tiên sinh còn nhớ tôi không? Lần trước chúng ta đã gặp nhau ở sơn trang."
Thẩm Kiều hoàn toàn chẳng có ấn tượng gì với bà, nhưng thấy Tống Quắc và Tống Việt đứng phía sau thì biết ngay bà là ai. Cậu không trả lời mà nhìn Lục Đình ngồi trên sofa.
Lục Đình vẫy tay gọi: "Kiều Kiều, lại đây."
Thẩm Kiều đẩy xe lăn tới chỗ Lục Đình.
Phó Nhàn không hổ là người nổi bật nhất trong đám phu nhân ở Giang Thành, gặp phải tình huống này cũng không lộ vẻ tức tối hay bất mãn mà nhìn như thật lòng muốn xin lỗi.
"Thẩm tiên sinh, tôi thật sự rất áy này vì Tiểu Quắc làm vậy với cậu. Chẳng giấu gì cậu, tôi và cha nó đều bận việc nên toàn giao nó cho bảo mẫu chăm, từ nhỏ tính tình thằng bé này đã khác người rồi."
"Nó thiếu thốn tình cảm nên không biết cách thể hiện, hễ thích thứ gì hoặc người nào thì phản ứng đầu tiên là cướp đoạt, vì vậy mới xảy ra hiểu lầm hôm đó......"
Thẩm Kiều bình tĩnh ngắt lời bà: "Bà không dạy được cậu ta thì mắc mớ gì tôi phải chịu hậu quả? Nếu bà không muốn dạy thì tôi nghĩ còn nhiều người sẵn lòng dạy cậu ta lắm đấy."
Nụ cười trên mặt Phó Nhàn dần phai nhạt.
Bà không ngờ Thẩm Kiều nhìn thì yếu đuối nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược, xem ra hôm nay không phải xin lỗi là xong.
Bà kéo Tống Quắc đứng sau lưng mình: "Tôi biết chứ, tụi tôi dạy nó một bài học rồi, hôm đó về nhà, cha và anh nó đã đánh nó một trận nhừ tử, tay cũng bị đánh gãy, chỉ mới bó bột hôm qua thôi."
Nói xong bà trừng Tống Quắc: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau xin lỗi Thẩm tiên sinh đi!"
Tống Quắc ngước mắt lên, bắt gặp vẻ mặt lạnh lùng của thanh niên.
Người hắn từng xem thường giờ đây lại trịch thượng nhìn hắn, thậm chí trong mắt còn không có bóng hắn, cứ như hắn chỉ là đồ nhãi nhép.
Lời xin lỗi của Tống Quắc kẹt lại trong cổ, không sao thốt ra được.
Dựa vào cái gì?
Chẳng qua chỉ là một kẻ tàn phế, trước kia người nhà họ Thẩm còn phải nịnh nọt quỵ lụy hắn, sao vừa bám được Lục Đình thì hắn phải xin lỗi cậu chứ?
Lục Đình thấy ánh mắt không cam lòng và phẫn uất của hắn thì cười nói: "Xem ra con trai các người không muốn lắm, thế thì chúng ta giải quyết theo luật đi, đúng lúc khách sạn vừa gửi cho tôi video giám sát ở hành lang hôm đó."
Tống Cảnh Đồng lập tức tái mặt.
Nếu Lục Đình báo cảnh sát thì sau này nhà họ Tống biết sống sao ở Giang Thành đây?
Ông giơ tay tát mạnh vào mặt Tống Quắc: "Thằng trời đánh! Đã làm sai còn không chịu hối cải nữa hả! Nhà họ Tống sao lại có thứ thối tha như mày chứ! Còn không mau quỳ xuống xin lỗi Thẩm tiên sinh đi!"
Tống Quắc bị tát lệch mặt, bàng hoàng nhìn ông: "Cha......"
"Mày còn nhớ tao là cha mày à?" Tống Cảnh Đồng đạp mông hắn, "Quỳ xuống xin lỗi ngay! Lễ nghĩa liêm sỉ thầy cô dạy bị mày ăn hết rồi hả?"
Tống Quắc bị ông đạp lảo đảo quỳ xuống đất, vừa ngước mắt lên thì thấy Phó Nhàn đứng sau lưng Tống Cảnh Đồng nhìn mình.
Ánh mắt bà rất lạnh, ẩn chứa một tia đe dọa lạ lẫm mà Tống Quắc chưa thấy bao giờ.
Cuối cùng Tống Quắc khom người cúi đầu trước mặt Thẩm Kiều: "Xin lỗi, tôi không nên xúc phạm anh như vậy."
Thẩm Kiều nhìn hắn.
Trước kia bị Tống Quắc ức hiếp, cậu đã tự nhủ một ngày nào đó mình sẽ bắt hắn quỳ xuống trước mặt mình cầu xin.
Rốt cuộc giờ cũng thực hiện được, nhưng trong lòng cậu lại chẳng có cảm giác gì, bởi vì cậu biết tất cả là nhờ quyền lực của Lục Đình.
Cậu hờ hững nói: "Tôi sẽ không tha thứ cho cậu, bởi vì trong lòng cậu không hề muốn xin lỗi tôi. Cậu không thấy mình có lỗi mà chỉ hận thực lực của mình không bằng Lục Đình."
"Tống Quắc, dùng quyền thế chèn ép người khác thể nào cũng có ngày bị quyền thế chèn ép lại thôi."
......
Đến khi rời khỏi biệt thự nhà họ Lục rồi lên xe, cả nhà họ Tống vẫn không nói một lời.
Chẳng biết qua bao lâu, Tống Cảnh Đồng thở dài thườn thượt: "Thôi thì Lục Đình cũng chịu dừng tay, mặt mũi tôi hôm nay xem như mất hết rồi."
Trên má Tống Quắc in dấu tay đỏ rực, ngồi im không dám hó hé.
Phó Nhàn ngồi ở ghế phụ. Bà nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài rồi nói: "Tống Quắc, mẹ sẽ sắp xếp cho mày ra nước ngoài."
Tống Quắc đột nhiên ngồi thẳng lên: "Sao vậy mẹ?"
Phó Nhàn liếc hắn qua kính chiếu hậu, vẻ mặt bà rất lạnh, hoàn toàn khác xa vẻ hiền lành trước mặt Thẩm Kiều lúc nãy.
"Nhà họ Tống phấn đấu biết bao đời mới có được sự giàu sang và địa vị ở Giang Thành như hôm nay, vì mày mà tâm huyết của mấy đời nhà họ Tống đổ sông đổ biển hết rồi."
"Trước đây mẹ cứ tưởng mày còn trẻ con, nhưng giờ xem ra mày không phải trẻ con mà là đồ ngu, ngu hết thuốc chữa!"
"Tống Quắc, mày hưởng quyền lợi nhà họ Tống mang lại, xài tiền do nhà họ Tống kiếm được, nhưng mày đã làm gì cho nhà họ Tống chưa?"
Tống Quắc lặng thinh.
"Mẹ......" Tống Việt tháo tai nghe ra rồi cúp điện thoại, khó nhọc nói: "Dự án ở ngoại ô phía Tây cũng mất rồi."
Phó Nhàn nhìn hắn: "Chẳng phải nhà họ Lục đồng ý dừng tay rồi sao?"
"Là nhà họ Lâm và nhà họ Hà, Thẩm Kiều chơi thân với vị hôn phu của Lâm Tư Niên."
Tống Quắc xanh mặt nói: "Mẹ...... Mẹ, con không biết, con thật sự không biết anh ta quen vị hôn phu của Lâm Tư Niên......"
Giờ phút này Phó Nhàn chỉ hận không thể tát hắn mấy cái. Bà nhắm mắt lại rồi lạnh lùng nói.
"Từ hôm nay trở đi cắt hết tiền của nó, trước lúc xuất ngoại không được ra khỏi nhà, từ nay về sau Giang Thành sẽ không còn Tống Quắc nữa."
-
Thẩm Kiều cúi xuống rót sữa dê cho Mười Hai.
Bát hình quả hồng màu vàng chanh do cậu chọn ở cửa hàng thú cưng, Thẩm Kiều vừa thấy đã thích ngay.
Tiếc là cậu không để ý độ tương xứng giữa kích thước của bát và Mười Hai.
Mười Hai gần như lọt thỏm trong bát.
Thẩm Kiều sợ nó chết đuối nên lo lắng nắm eo nó để nó không ngã vào bát sữa, "Nó nhỏ xíu à."
Dì bếp đứng cạnh nghe vậy thì cười nói: "Mèo con lớn nhanh lắm, chớp mắt đã lớn phổng phao rồi."
Những vùng hắc lào của mèo con đã bị cạo lông, trọc chỗ này trụi chỗ kia, bộ lông trắng xác xơ vì suy dinh dưỡng, xấu đến nỗi không dám nhìn thẳng.
Ngay cả ba ruột sau khi bỏ đi kính lọc ban đầu cũng thấy Mười Hai hơi xấu.
Nhưng cậu không chê mà đưa tay chọc chọc cái đầu nhỏ xíu của Mười Hai.
Ngoài cậu ra có ai thèm nuôi con mèo xấu xí vậy đâu?
Cậu chọc hơi mạnh nên Mười Hai chúi nhủi vào bát, ụp mặt vào sữa dê, khi bế lên mặt mèo ướt sũng, ngoác miệng kêu la ầm ĩ.
"Meo!"
Thẩm Kiều chột dạ rụt tay lại: "Ba không cố ý đâu."
Lục Đình xuống lầu nói: "Kiều Kiều, anh phải đến công ty, lát nữa em gặp giáo viên một mình được không?"
Thẩm Kiều thả Mười Hai ra rồi nhìn sang Lục Đình: "Em...... Em phải nói gì với cô ấy ạ?"
Lục Đình cài chiếc kẹp cà vạt màu xám lên, "Chẳng cần nói gì cả, cô ấy sẽ hỏi em mấy câu, em chỉ việc trả lời thôi. Cứ gặp thử xem, nếu em không thích thì nói với anh, chúng ta sẽ đổi người khác."
Anh vốn định ở cạnh Thẩm Kiều nhưng công ty có việc đột xuất nên phải đi.
"Được không Kiều Kiều?"
Thẩm Kiều mím môi, nghiêm túc gật đầu: "Dạ được."
Lục Đình mỉm cười rồi cúi đầu hôn cậu: "Ngoan lắm, khi nào về anh sẽ mua bánh kem cho em."
Thẩm Kiều bồn chồn suốt cả buổi trưa.
Hai giờ chiều, giáo viên mà Lục Đình nói xuất hiện ở cửa biệt thự.
Đó là một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, tóc dài, mặc đầm liền và áo khoác đen, gương mặt rất phúc hậu.
Nhìn thấy Thẩm Kiều, cô thoáng sửng sốt rồi nở một nụ cười dịu dàng.
"Xin chào, em là Thẩm Kiều đúng không? Tôi là gia sư Lục tổng thuê cho em."
Tống Quắc bị cha mình là Tống Cảnh Đồng lôi xềnh xệch, một tay bị gãy phải bó bột, vẻ mặt tiều tụy, hai mắt cụp xuống, thân hình cao lớn hơi khòm.
Hình như biết trước bọn họ sẽ đến nên sáng nay Lục Đình không vội đi làm, khi cả nhà Tống Cảnh Đồng tới, anh đang ngồi trong phòng khách xem bản tin buổi sáng.
Bốn người nhà họ Tống khúm núm đứng trong phòng khách nhà họ Lục, Phó Nhàn lên tiếng trước: "Lục tổng, chúng tôi dạy con không nghiêm nên dẫn nó tới xin lỗi ngài đây."
"Hình như bà nhầm rồi thì phải." Lục Đình chẳng buồn ngước mắt lên, "Con trai bà có giở trò với tôi đâu mà phải xin lỗi tôi?"
"Vâng vâng......" Phó Nhàn cười nói: "Xem tôi này, nói cũng không biết đường nói nữa, chúng tôi dẫn nó tới xin lỗi Thẩm tiên sinh."
Bà nhìn quanh phòng khách một vòng: "Không biết giờ Thẩm tiên sinh có tiện ra đây không?"
Andy đứng cạnh bọn họ mỉm cười: "Cậu chủ vẫn còn ngủ ạ."
Bọn họ đến biệt thự lúc tám giờ, đứng trong gió lạnh gần một tiếng mới được vào. Khó khăn lắm mới gặp được Lục Đình, kết quả Thẩm Kiều vẫn còn ngủ.
Tống Cảnh Đồng gần như không giữ được nụ cười trên mặt.
Ông đã bao giờ bị đối xử thế này đâu? Nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, hai ba dự án của ông thất bại, mấy trăm triệu đổ sông đổ biển, cả công ty rơi vào hỗn loạn.
Thế nên mới sáng sớm ông đã dẫn Tống Quắc đến biệt thự xin lỗi.
Vì chuyện làm ăn, ngay cả Tống Cảnh Đồng cũng phải cụp đuôi như chó. "Còn ngủ à, không sao, chúng tôi đợi được mà."
Bốn người cứ thế đứng trong phòng khách trống rỗng, đừng nói một ly trà mà ngay cả ghế cũng chẳng ai mời bọn họ ngồi.
Đợi đến mười giờ sáng, Thẩm Kiều mới xuất hiện ở phòng khách.
Thẩm Kiều thật sự không biết hôm nay nhà họ Tống sẽ tới.
Cậu dậy rất sớm, chưa đến tám giờ đã ăn sáng xong, rảnh rỗi không có gì làm nên về phòng đan tiếp chiếc khăn quàng mà hai ngày trước mình quả quyết không đan nữa.
Khi cậu xuống lầu nghỉ ngơi thì thấy cả nhà họ Tống đợi trong phòng khách.
"Đây là?"
Phó Nhàn tiến lên hai bước rồi nở nụ cười hiền lành: "Thẩm tiên sinh còn nhớ tôi không? Lần trước chúng ta đã gặp nhau ở sơn trang."
Thẩm Kiều hoàn toàn chẳng có ấn tượng gì với bà, nhưng thấy Tống Quắc và Tống Việt đứng phía sau thì biết ngay bà là ai. Cậu không trả lời mà nhìn Lục Đình ngồi trên sofa.
Lục Đình vẫy tay gọi: "Kiều Kiều, lại đây."
Thẩm Kiều đẩy xe lăn tới chỗ Lục Đình.
Phó Nhàn không hổ là người nổi bật nhất trong đám phu nhân ở Giang Thành, gặp phải tình huống này cũng không lộ vẻ tức tối hay bất mãn mà nhìn như thật lòng muốn xin lỗi.
"Thẩm tiên sinh, tôi thật sự rất áy này vì Tiểu Quắc làm vậy với cậu. Chẳng giấu gì cậu, tôi và cha nó đều bận việc nên toàn giao nó cho bảo mẫu chăm, từ nhỏ tính tình thằng bé này đã khác người rồi."
"Nó thiếu thốn tình cảm nên không biết cách thể hiện, hễ thích thứ gì hoặc người nào thì phản ứng đầu tiên là cướp đoạt, vì vậy mới xảy ra hiểu lầm hôm đó......"
Thẩm Kiều bình tĩnh ngắt lời bà: "Bà không dạy được cậu ta thì mắc mớ gì tôi phải chịu hậu quả? Nếu bà không muốn dạy thì tôi nghĩ còn nhiều người sẵn lòng dạy cậu ta lắm đấy."
Nụ cười trên mặt Phó Nhàn dần phai nhạt.
Bà không ngờ Thẩm Kiều nhìn thì yếu đuối nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược, xem ra hôm nay không phải xin lỗi là xong.
Bà kéo Tống Quắc đứng sau lưng mình: "Tôi biết chứ, tụi tôi dạy nó một bài học rồi, hôm đó về nhà, cha và anh nó đã đánh nó một trận nhừ tử, tay cũng bị đánh gãy, chỉ mới bó bột hôm qua thôi."
Nói xong bà trừng Tống Quắc: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau xin lỗi Thẩm tiên sinh đi!"
Tống Quắc ngước mắt lên, bắt gặp vẻ mặt lạnh lùng của thanh niên.
Người hắn từng xem thường giờ đây lại trịch thượng nhìn hắn, thậm chí trong mắt còn không có bóng hắn, cứ như hắn chỉ là đồ nhãi nhép.
Lời xin lỗi của Tống Quắc kẹt lại trong cổ, không sao thốt ra được.
Dựa vào cái gì?
Chẳng qua chỉ là một kẻ tàn phế, trước kia người nhà họ Thẩm còn phải nịnh nọt quỵ lụy hắn, sao vừa bám được Lục Đình thì hắn phải xin lỗi cậu chứ?
Lục Đình thấy ánh mắt không cam lòng và phẫn uất của hắn thì cười nói: "Xem ra con trai các người không muốn lắm, thế thì chúng ta giải quyết theo luật đi, đúng lúc khách sạn vừa gửi cho tôi video giám sát ở hành lang hôm đó."
Tống Cảnh Đồng lập tức tái mặt.
Nếu Lục Đình báo cảnh sát thì sau này nhà họ Tống biết sống sao ở Giang Thành đây?
Ông giơ tay tát mạnh vào mặt Tống Quắc: "Thằng trời đánh! Đã làm sai còn không chịu hối cải nữa hả! Nhà họ Tống sao lại có thứ thối tha như mày chứ! Còn không mau quỳ xuống xin lỗi Thẩm tiên sinh đi!"
Tống Quắc bị tát lệch mặt, bàng hoàng nhìn ông: "Cha......"
"Mày còn nhớ tao là cha mày à?" Tống Cảnh Đồng đạp mông hắn, "Quỳ xuống xin lỗi ngay! Lễ nghĩa liêm sỉ thầy cô dạy bị mày ăn hết rồi hả?"
Tống Quắc bị ông đạp lảo đảo quỳ xuống đất, vừa ngước mắt lên thì thấy Phó Nhàn đứng sau lưng Tống Cảnh Đồng nhìn mình.
Ánh mắt bà rất lạnh, ẩn chứa một tia đe dọa lạ lẫm mà Tống Quắc chưa thấy bao giờ.
Cuối cùng Tống Quắc khom người cúi đầu trước mặt Thẩm Kiều: "Xin lỗi, tôi không nên xúc phạm anh như vậy."
Thẩm Kiều nhìn hắn.
Trước kia bị Tống Quắc ức hiếp, cậu đã tự nhủ một ngày nào đó mình sẽ bắt hắn quỳ xuống trước mặt mình cầu xin.
Rốt cuộc giờ cũng thực hiện được, nhưng trong lòng cậu lại chẳng có cảm giác gì, bởi vì cậu biết tất cả là nhờ quyền lực của Lục Đình.
Cậu hờ hững nói: "Tôi sẽ không tha thứ cho cậu, bởi vì trong lòng cậu không hề muốn xin lỗi tôi. Cậu không thấy mình có lỗi mà chỉ hận thực lực của mình không bằng Lục Đình."
"Tống Quắc, dùng quyền thế chèn ép người khác thể nào cũng có ngày bị quyền thế chèn ép lại thôi."
......
Đến khi rời khỏi biệt thự nhà họ Lục rồi lên xe, cả nhà họ Tống vẫn không nói một lời.
Chẳng biết qua bao lâu, Tống Cảnh Đồng thở dài thườn thượt: "Thôi thì Lục Đình cũng chịu dừng tay, mặt mũi tôi hôm nay xem như mất hết rồi."
Trên má Tống Quắc in dấu tay đỏ rực, ngồi im không dám hó hé.
Phó Nhàn ngồi ở ghế phụ. Bà nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài rồi nói: "Tống Quắc, mẹ sẽ sắp xếp cho mày ra nước ngoài."
Tống Quắc đột nhiên ngồi thẳng lên: "Sao vậy mẹ?"
Phó Nhàn liếc hắn qua kính chiếu hậu, vẻ mặt bà rất lạnh, hoàn toàn khác xa vẻ hiền lành trước mặt Thẩm Kiều lúc nãy.
"Nhà họ Tống phấn đấu biết bao đời mới có được sự giàu sang và địa vị ở Giang Thành như hôm nay, vì mày mà tâm huyết của mấy đời nhà họ Tống đổ sông đổ biển hết rồi."
"Trước đây mẹ cứ tưởng mày còn trẻ con, nhưng giờ xem ra mày không phải trẻ con mà là đồ ngu, ngu hết thuốc chữa!"
"Tống Quắc, mày hưởng quyền lợi nhà họ Tống mang lại, xài tiền do nhà họ Tống kiếm được, nhưng mày đã làm gì cho nhà họ Tống chưa?"
Tống Quắc lặng thinh.
"Mẹ......" Tống Việt tháo tai nghe ra rồi cúp điện thoại, khó nhọc nói: "Dự án ở ngoại ô phía Tây cũng mất rồi."
Phó Nhàn nhìn hắn: "Chẳng phải nhà họ Lục đồng ý dừng tay rồi sao?"
"Là nhà họ Lâm và nhà họ Hà, Thẩm Kiều chơi thân với vị hôn phu của Lâm Tư Niên."
Tống Quắc xanh mặt nói: "Mẹ...... Mẹ, con không biết, con thật sự không biết anh ta quen vị hôn phu của Lâm Tư Niên......"
Giờ phút này Phó Nhàn chỉ hận không thể tát hắn mấy cái. Bà nhắm mắt lại rồi lạnh lùng nói.
"Từ hôm nay trở đi cắt hết tiền của nó, trước lúc xuất ngoại không được ra khỏi nhà, từ nay về sau Giang Thành sẽ không còn Tống Quắc nữa."
-
Thẩm Kiều cúi xuống rót sữa dê cho Mười Hai.
Bát hình quả hồng màu vàng chanh do cậu chọn ở cửa hàng thú cưng, Thẩm Kiều vừa thấy đã thích ngay.
Tiếc là cậu không để ý độ tương xứng giữa kích thước của bát và Mười Hai.
Mười Hai gần như lọt thỏm trong bát.
Thẩm Kiều sợ nó chết đuối nên lo lắng nắm eo nó để nó không ngã vào bát sữa, "Nó nhỏ xíu à."
Dì bếp đứng cạnh nghe vậy thì cười nói: "Mèo con lớn nhanh lắm, chớp mắt đã lớn phổng phao rồi."
Những vùng hắc lào của mèo con đã bị cạo lông, trọc chỗ này trụi chỗ kia, bộ lông trắng xác xơ vì suy dinh dưỡng, xấu đến nỗi không dám nhìn thẳng.
Ngay cả ba ruột sau khi bỏ đi kính lọc ban đầu cũng thấy Mười Hai hơi xấu.
Nhưng cậu không chê mà đưa tay chọc chọc cái đầu nhỏ xíu của Mười Hai.
Ngoài cậu ra có ai thèm nuôi con mèo xấu xí vậy đâu?
Cậu chọc hơi mạnh nên Mười Hai chúi nhủi vào bát, ụp mặt vào sữa dê, khi bế lên mặt mèo ướt sũng, ngoác miệng kêu la ầm ĩ.
"Meo!"
Thẩm Kiều chột dạ rụt tay lại: "Ba không cố ý đâu."
Lục Đình xuống lầu nói: "Kiều Kiều, anh phải đến công ty, lát nữa em gặp giáo viên một mình được không?"
Thẩm Kiều thả Mười Hai ra rồi nhìn sang Lục Đình: "Em...... Em phải nói gì với cô ấy ạ?"
Lục Đình cài chiếc kẹp cà vạt màu xám lên, "Chẳng cần nói gì cả, cô ấy sẽ hỏi em mấy câu, em chỉ việc trả lời thôi. Cứ gặp thử xem, nếu em không thích thì nói với anh, chúng ta sẽ đổi người khác."
Anh vốn định ở cạnh Thẩm Kiều nhưng công ty có việc đột xuất nên phải đi.
"Được không Kiều Kiều?"
Thẩm Kiều mím môi, nghiêm túc gật đầu: "Dạ được."
Lục Đình mỉm cười rồi cúi đầu hôn cậu: "Ngoan lắm, khi nào về anh sẽ mua bánh kem cho em."
Thẩm Kiều bồn chồn suốt cả buổi trưa.
Hai giờ chiều, giáo viên mà Lục Đình nói xuất hiện ở cửa biệt thự.
Đó là một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, tóc dài, mặc đầm liền và áo khoác đen, gương mặt rất phúc hậu.
Nhìn thấy Thẩm Kiều, cô thoáng sửng sốt rồi nở một nụ cười dịu dàng.
"Xin chào, em là Thẩm Kiều đúng không? Tôi là gia sư Lục tổng thuê cho em."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương