Ban đêm có gió nhưng không mưa.

Khi Thẩm Kiều và Lục Đình đến bệnh viện thì chẳng còn ai ngoài bác sĩ.

Bác sĩ rất ấn tượng với Lục Cửu, người đàn ông mặt sẹo này ngày nào cũng chạy đến bệnh viện thú y, hễ hắn đứng đó thì chó cũng không dám sủa, sao lại không có ấn tượng được chứ? Vừa thấy hắn thì bác sĩ biết ngay hắn tới đón mèo về. Ông đưa hóa đơn cho Lục Cửu: "Đây là viện phí mấy ngày qua, tiền thừa đã được hoàn vào thẻ của anh, anh xem lại đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên vào đây rồi đón mèo về."

"À phải." Ông nói thêm: "Mèo con đột ngột đến chỗ lạ có thể sẽ bị căng thẳng. Giờ nó vẫn chưa dứt sữa nên mỗi ngày phải cho nó bú, tôi sẽ gửi những điều cần lưu ý đến điện thoại của anh, nhớ đọc nhé."

Lục Cửu cầm hóa đơn xem qua rồi ký tên.

Bộ dạng mèo con vẫn như lần trước Thẩm Kiều thấy, vẫn gầy trơ xương nhưng đã có thể đứng dậy, đang gặm con cá đồ chơi trong ngực.

Đám người đột ngột xuất hiện làm nó giật nảy mình, hai mắt mở to hết cỡ, chẳng đoái hoài gì đến con cá mà cảnh giác lùi lại mấy bước, chỉ thiếu điều khè họ.

Bác sĩ cúi xuống mở lồng ra, "Ê nhóc, chủ em tới đón em về kìa."

Ông bế mèo bỏ vào một cái lồng nhỏ rồi cười nói: "Từ giờ trở đi em thành mèo nhà rồi."

Mèo con rất dữ, trong lúc bác sĩ bỏ nó vào lồng, chẳng biết nó đã khè ông bao nhiêu lần, vào lồng vẫn chưa an phận mà còn định cắn bác sĩ, nhìn là biết không dễ bắt nạt.

Nhưng điều kỳ lạ là khi nó nằm trong lồng, được Thẩm Kiều ôm vào lòng chuẩn bị về nhà thì lại ngoan ngoãn cuộn mình lại.

Đừng nói khà mà kêu cũng không dám.

Thẩm Kiều còn nhớ cách nó đối xử với bác sĩ lúc nãy nên không dám vuốt nó, chỉ dè dặt chọc chọc chiếc lồng: "Nó bị sao thế nhỉ?"

Lục Đình liếc nhìn con mèo trong lồng rồi thẳng thừng vạch trần chiêu trò của nó: "Không sao đâu, khôn nhà dại chợ thôi."

Thẩm Kiều không hiểu Lục Đình nói "khôn nhà dại chợ" là có ý gì, cậu nhìn cái lưng tròn vo của mèo con, nhịn không được thò tay chọc chọc.

Toàn thân mèo con đột nhiên cứng đờ, nhe răng với Thẩm Kiều như muốn đe dọa cậu.

Tiếc là bộ dạng của nó chẳng những không thể đe dọa nhân loại có ý xấu mà còn khiến hai mắt đối phương sáng lên, lại chọc ngón tay vào lưng nó.

Mèo con cáu tiết quay lại cắn ngón tay càn quấy kia.

Tên nhóc này chưa đầy tháng nên răng chưa mọc hết, nhìn có vẻ hung dữ nhưng gan lại bé xíu, hoàn toàn không dám cắn mạnh.

Cuối cùng chỉ có thể ngậm đầu ngón tay trắng nõn như đang bú sữa, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm thanh niên trên đầu mình.

"Meo......"

Thẩm Kiều rút ngón tay ra, lau sạch nước bọt trên đó rồi sờ đầu mèo con: "Con ngoan chút đi, nếu không ta không nuôi con đâu."

Mùi hương của cậu trên đầu ngón tay len lỏi vào mũi mèo con, giống hệt mùi của người ôm nó khi nó sắp chết.

Mèo con hếch mũi lên hít hít, dường như đã xác định gì đó nên kêu meo meo với Thẩm Kiều rồi ngẩng cái đầu vẫn còn trầy trụa lên dụi vào tay cậu, động tác đầy vẻ quyến luyến.

Thẩm Kiều kinh ngạc nhìn nó: "Nó hiểu em nói gì à? Sao tự dưng ngoan thế?"

Lục Đình nói: "Đặt tên cho nó đi, sau này nó sẽ là một thành viên trong nhà mình."

Thẩm Kiều chưa từng nuôi thú cưng, hồi bé nuôi con mèo già kia cũng chỉ gọi "miu miu" chứ chưa bao giờ đặt tên cho con vật nào.

Cậu vừa gãi cằm mèo con vừa nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa xe. Trong gió thoang thoảng hương vị mùa đông, lá cây ven đường đã gần rụng hết.

Chớp mắt đã đến tháng Mười Hai.

"Gọi nó là Mười Hai đi." Thẩm Kiều nói: "Mười hai là kết thúc, cũng là khởi đầu mới."

Mười Hai là một con mèo quấn người, cứ lẽo đẽo đi theo Thẩm Kiều như cái đuôi nhỏ, chỉ cần lơ đễnh chút xíu sẽ bị bánh xe cán qua.

Mới đầu nó rất sợ Lục Đình, khí thế của người đàn ông cao lớn này khiến mèo con e dè, nhưng dần dà Mười Hai nhận ra Thẩm Kiều mới là người định đoạt mọi chuyện trong nhà.

Con mèo chưa bằng nửa lòng bàn tay Lục Đình đã học được cách ngồi xổm ở cửa phòng kêu meo meo với anh, giọng nó rất to, khí thế hùng hổ, chẳng hiểu sao một con mèo nhỏ như vậy lại có thể phát ra tiếng kêu to thế.

Nhưng nhìn vẻ mặt nó chắc chắn không phải lời gì tốt đẹp.

Đây là bằng chứng rõ ràng cho câu "khôn nhà dại chợ" của Lục Đình lần trước.

Lục Đình cúi xuống túm con mèo ở cửa lên ném cho Andy phía sau rồi mở cửa vào phòng.

Trong phòng chẳng có ai, tiếng nước vọng ra từ phòng tắm, hơi nước len qua khe cửa mang theo mùi sữa tắm thơm ngát.

Mấy phút sau, cửa phòng tắm mở ra, mùi sữa tắm lan tràn khắp nơi.

Sữa tắm đã đổi sang hương cam quýt ngọt ngào, tựa như mùa hè rực rỡ giữa mùa đông lạnh giá.

Thẩm Kiều cầm khăn lau tóc, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lục Đình ngồi trên chiếc sofa bên cạnh, "Anh về rồi à."

Lục Đình vẫy tay với cậu: "Tới đây anh sấy tóc cho."

Tóc Thẩm Kiều đã dài hơn lúc họ mới gặp nhau, khi xõa ra cầm không hết. Giờ phút này tóc ướt vừa dài vừa nhiều, đến mùa đông cậu rất ngán gội đầu.

Nghe Lục Đình nói, cậu ngoan ngoãn tới gần.

Trong phòng chỉ còn tiếng máy sấy.

Thẩm Kiều gối đầu lên đùi anh, máy sấy kêu vù vù, người đàn ông nhẹ nhàng xoa bóp da đầu mang lại cảm giác rất dễ chịu. Chỉ chốc lát sau Thẩm Kiều đã bắt đầu buồn ngủ.

Khi cậu sắp thiếp đi thì tiếng máy sấy dừng lại.

Lục Đình cất máy sấy, vẫn để Thẩm Kiều nằm trên đùi mình.

Anh vuốt ve khuôn mặt hồng hào của thanh niên như đang vuốt một chú mèo ngoan hiền: "Hôm nay Kiều Kiều uống thuốc chưa?"

Thẩm Kiều nắm chặt tay anh, mơ màng nói: "Rồi ạ, hôm nay em còn ăn hai chén cơm nữa, sáng nay cân thấy tăng thêm một ký."

Tiếng cười khẽ của người đàn ông vang lên bên tai, xúc cảm ấm áp chạm vào má.

"Kiều Kiều giỏi quá."

Lục Đình nắm mái tóc dài mềm mại của cậu rồi nói: "Tóc dài gội đầu mệt lắm, Kiều Kiều muốn cắt không?"

Thẩm Kiều quay mặt sang chỗ khác: "Lục tiên sinh, em muốn suy nghĩ thêm."

"Nghĩ gì cơ?"

"Em không biết......" Thẩm Kiều nhắm mắt lại, "Em sợ lắm."

Sợ thú cưng bị vứt đi, sợ bị đánh, sợ phải nghe những lời chửi rủa mà mình không chịu nổi.

Dù Lục Đình lặp đi lặp lại với cậu rằng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra, dù trong lòng cậu tự nhủ tất cả đã là quá khứ, giờ cậu lớn rồi, có khả năng phản kháng rồi......

Nhưng cậu vẫn sợ.

Suốt bao năm qua, trận mưa tầm tã thời thơ ấu vẫn chưa bao giờ tạnh.

"Lục Đình......" Thẩm Kiều nói: "Có phải em vô dụng lắm không, ngay cả chuyện cỏn con như vậy cũng không làm được nữa."

"Sao lại thế?" Lục Đình ôm eo bế cậu ngồi trong lòng mình: "Kiều Kiều dũng cảm nhất mà."

Thẩm Kiều vùi mặt vào cổ anh, lí nhí nói: "Nếu em dũng cảm thì đã cắt tóc rồi."

"Nhưng Kiều Kiều ngoan ngoãn uống thuốc, chịu nuôi Mười Hai, còn tự tay đánh tên khốn kia nữa, em không dũng cảm thì ai dũng cảm?"

"Làm gì cũng phải từ từ đúng không? Chúng ta sẽ làm từng bước. Hôm nay không được thì để sang năm, ngày mai không được thì để ngày mốt."

"Em phải nhớ chẳng có gì quan trọng hơn niềm vui của em cả."

"Anh chỉ muốn Kiều Kiều vui vẻ làm chính mình, có thể chạy nhảy, có bạn bè, có thể làm những việc mình thích."

Lục Đình xoa đầu cậu rồi dịu dàng nói: "Anh đã hẹn một giáo viên chiều mai đến đây, ngày mai Kiều Kiều gặp họ được không?"

"Giáo...... Giáo viên?"

"Ừ, giáo viên cấp ba."

Thẩm Kiều ngẩng mặt lên khỏi ngực anh: "Lục Đình, em đã hai mươi mấy rồi......"

Lục Đình nói: "Anh điều tra rồi, số người thi đại học ngoài hai mươi tuổi nhiều lắm, dạo trước còn có một ông chú năm mươi mấy tuổi đi thi đại học nữa, ông ấy thi được thì sao em lại không được chứ?"

"Nhưng......"

Lục Đình bế cậu lên: "Kiều Kiều, đây không phải cắt tóc, em do dự một ngày thì sẽ học muộn một ngày đấy."

Anh đặt cậu lên giường rồi nhìn vào mắt cậu, "Nói anh nghe, em có muốn thi lại không? Những gì em đã mất, những cơ hội em bỏ lỡ đều ở trước mắt em."

Lục Đình chìa tay ra với cậu: "Không có chân anh có thể giúp em đứng lên, bỏ lỡ kỳ thi đại học anh có thể mướn gia sư cho em, những kẻ ức hiếp em anh sẽ đòi lại từ từ, việc duy nhất Kiều Kiều cần làm là......"

Anh vừa nói vừa nhìn cậu không chớp mắt.

"Nắm tay anh để đứng dậy."

Thẩm Kiều nhìn bàn tay trước mặt, thật lâu sau vẫn không nhúc nhích.

"Em......"

Cậu chớp mắt che giấu nỗi chua xót trong mắt, "Em...... Em không thể...... Em......"

Lục Đình nhìn cậu: "Thật sự không thể sao?"

Thẩm Kiều cụp mắt xuống.

Không phải không thể mà là cậu cảm thấy đời mình coi như bỏ rồi.

Ngày thi đại học cậu tỉnh lại trong bệnh viện, biết được sự thật mình bị cụt cả hai chân.

Bầu trời bên ngoài rất xanh, máy bay để lại một vệt dài màu trắng như chia đôi cửa sổ.

Hệt như cuộc đời cậu.

Chiếc máy bay giấy của thiếu niên mười bảy tuổi rơi vào bóng tối vô tận trong tiếng ve kêu rả rích giữa hè.

Cậu đã đánh mất tuổi mười bảy, cũng mất luôn máy bay giấy.

Nhưng giờ đây, bốn năm trôi qua, vào mùa đông lạnh giá năm cậu hai mươi mốt tuổi, chiếc máy bay giấy tả tơi kia được người đàn ông nhặt lên trả lại cho cậu.

Anh đã thay cậu đi chín mươi chín bước, chỉ còn chờ cậu cầm máy bay giấy ném thành một vòng cung duyên dáng.

Bước cuối cùng là của cậu.

Thẩm Kiều chậm chạp mà trịnh trọng đặt tay mình vào lòng bàn tay Lục Đình.

Tựa như hoàn toàn giao phó bản thân.

Cậu không tin mình nhưng lại tin Lục Đình. Nếu anh nói có thể thì chắc chắn cậu sẽ làm được.

Máy bay của cậu đã bị gãy cánh, giấy trắng lấm lem bùn sình.

Nhưng có người không chê nó bẩn, cũng không chê nó xấu mà cẩn thận lau sạch nước bùn rồi dùng tình yêu để nó mọc ra đôi cánh.

Thẩm Kiều nghĩ.

Lần này máy bay giấy của cậu sẽ bay cao và xa hơn bất kỳ ai khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện