Khi Thẩm Kiều ngủ dậy thì Triệu Bình đã đi.

Cậu trách Lục Đình: "Coi anh kìa, khó khăn lắm người ta mới đến một chuyến, còn đợi ngoài biệt thự rất lâu, thế mà chưa ăn cơm đã để anh ấy đi, có bạn bè nào như vậy không?"

Lục Đình mặc đồ ở nhà, sau khi tắm mùi rượu trên người đã phai đi chút ít, "Tính cậu ta thế đấy, hôm nào rảnh lại hẹn nhau ăn bữa cơm."

"Nhưng......"

Anh múc một chén canh gà nóng hổi, bỏ muỗng vào rồi đẩy tới trước mặt Thẩm Kiều, "Mặc dù cậu ta quen biết anh nhưng lòng dạ đen tối, thủ đoạn gian xảo, tốt nhất là Kiều Kiều đừng tiếp xúc với cậu ta nhiều quá."

Thẩm Kiều bưng chén lên, chưa vội ăn mà ủ tay một lát: "Triệu Bình, sao em cứ thấy tên này quen quen nhỉ."

Lục Đình nói: "Số điện thoại anh cho Lục Cửu hai ngày trước là của cậu ta đấy."

Thẩm Kiều hít sâu một hơi: "Kẻ biến thái anh nói lần trước chính là anh ấy sao?"

Lục Đình cười: "Hành vi của cậu ta đúng là chẳng khác gì biến thái cả."

Lục Đình không biết nhiều về Triệu Bình, hai người quen nhau ở nước Y.

Lúc đó hắn bị con rơi của cha mình trả thù, ở đất nước xa lạ bị lôi vào hẻm đánh đập, nếu không được Lục Đình cứu chắc đã bỏ mạng trong hẻm kia.

Hiển nhiên đối phương có mục đích rõ ràng, tuy được Lục Đình cứu nhưng vật dưới người hắn xem như bỏ, bị mấy gã đàn ông da trắng cao lớn giẫm thành một bãi thịt nát.

Hắn dở chết dở sống nằm trong căn hộ tồi tàn của Lục Đình nửa tháng, Lục Đình tưởng hắn đã chán sống nên định ném ra ngoài, nhưng chẳng biết hắn nghĩ gì mà đột nhiên vùng dậy khỏi giường.

Hắn theo Lục Đình đi đấu boxing ngầm, đấu như không cần mạng nên mọi người đều gọi hắn là chó điên.

Lục Đình còn điên hơn cả hắn.

Tiền hắn kiếm được đều chia cho Lục Đình một nửa, tuy lớn hơn Lục Đình mấy tuổi nhưng lại cúi đầu gọi anh là anh.

Sau khi kiếm đủ tiền, hắn lập tức về nước.

Thấm thoắt mấy năm trôi qua, hắn trở thành gương mặt sáng giá ở Hải Thị, chẳng ai biết chuyện năm xưa ở bên kia bờ đại dương.

"Vậy Tạ Lộ Diễn......" Vẻ mặt Thẩm Kiều hơi do dự.

"Cậu ta chẳng bao giờ ép buộc ai cả, từ trước đến giờ đều là anh tình tôi nguyện, nếu Tạ Lộ Diễn chọn Triệu Bình thì anh chỉ có thể chúc cậu ta may mắn thôi."

"Chỉ có điều......"

Lục Đình nói: "Triệu Bình có thể cho đối phương quyền lựa chọn bắt đầu hoặc không, nhưng khi nào kết thúc và kết thúc thế nào là do cậu ta định đoạt."

Thời gian cứ thế trôi qua.

Mấy ngày sau, Triệu Bình gọi tới.

Hắn muốn mời Thẩm Kiều và Lục Đình ăn cơm.

Khi Lục Đình nói chuyện này với Thẩm Kiều, cậu đang đan khăn quàng cổ. Trời đã trở lạnh nên cậu muốn đan khăn quàng cho Lục Đình.

Nghe vậy thanh niên dừng tay lại rồi hỏi: "Anh ấy muốn mời chúng ta ăn cơm thật sao? Ở đâu thế ạ?"

"Một nhà hàng tư nhân bên bờ sông, cảnh sông ban đêm đẹp lắm."

Lục Đình mở tủ quần áo ra chọn một bộ cho Thẩm Kiều, "À phải, bệnh viện kia gọi tới nói mèo con bình phục rồi, khỏe mạnh lắm, lát nữa ăn xong chúng ta đón nó về nhé."

Thẩm Kiều chẳng còn lòng dạ nào đan khăn quàng nữa: "Lục Đình, cho em suy nghĩ thêm mấy ngày được không......"

Lục Đình lấy ra một chiếc áo khoác cotton sáng màu rồi nói: "Không được, chuyện này cứ quyết định vậy đi."

Thẩm Kiều nói: "Em không đan khăn quàng cho anh nữa đâu!"

Tức chết cậu rồi.

Lục Đình lại lấy ra một chiếc áo len rồi lườm cậu: "Kiều Kiều nhỏ mọn quá đi. Rõ ràng mèo con đã có thể xuất viện từ hôm qua, nhưng vì em không chịu đi đón nó nên nó phải lẻ loi nằm ở bệnh viện, nó không giận mà em đã giận trước rồi."

"Chuyện này khác chứ, em muốn cho nó......"

"Đưa tay đây." Lục Đình nói: "Không có chủ nào nữa hết, nó chỉ nhận mình em thôi."

Thẩm Kiều giật lấy chiếc áo len trong tay anh, "Em tự mặc!"

Cậu trừng Lục Đình: "Em thấy anh cố ý thì có."

Lục Đình không nhịn được véo má cậu: "Rốt cuộc là ai cố ý hả?"

"Kiều Kiều......"

Anh nhìn cậu nói: "Anh biết em rất thích nó. Anh lấy mạng mình ra đảm bảo với em nó sẽ không bị vứt đi, cũng không bao giờ gặp chuyện bất hạnh cả. Nếu em không chịu nuôi nó thì nó mới thật sự bất hạnh đấy."

"Em có tìm được người chủ nào thương nó bằng em không?"

Thẩm Kiều làm thinh.

Lục Đình xoa đầu cậu: "Thay đồ đi, Triệu Bình đang chờ chúng ta đấy."

Khi họ tới nơi thì Triệu Bình đã đứng sẵn ở cửa.

Thấy Lục Đình, hắn bước tới mở cửa xe cho họ.

Hôm nay hắn mặc áo tàu màu xám, mái tóc dài ngang vai được cột lên, sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy gò, tay cầm một chuỗi Phật châu.

Ánh đèn chiếu vào mặt hắn không cách nào xua tan vẻ u ám cố hữu.

"Anh Lục......" Hắn chào Lục Đình rồi nhìn sang Thẩm Kiều, do dự gọi: "Tiểu Thẩm."

Hắn lần chuỗi Phật châu trong tay rồi nói: "Tôi đã ăn chay niệm Phật ba ngày rồi mới mời hai người ăn cơm, ngày mốt tôi sẽ về Hải Thị."

Sợ Thẩm Kiều không thích nên hắn không dám bao trọn chỗ này mà chỉ đặt phòng cao cấp nhất.

Lục Đình không nói gì, Thẩm Kiều làm bạn trai của anh đành phải tiếp chuyện: "Mới đó đã về rồi sao? Chúng tôi là chủ nhà, lẽ ra phải mời anh ăn cơm mới đúng."

Triệu Bình không ngờ Thẩm Kiều lại nói vậy. Hắn tự biết mình là ai, Thẩm Kiều gặp hắn mà không bỏ chạy đã là tốt lắm rồi, đâu dám trông mong đối phương sẽ đối xử với hắn như người bình thường. Nào ngờ cậu không chỉ chủ động bắt chuyện với hắn mà còn định mời hắn ăn cơm.

Hắn vừa mừng vừa sợ nói: "Không cần phiền phức vậy đâu, vốn dĩ tôi đến đột xuất, cũng chẳng báo trước với anh Lục, công ty xảy ra chút chuyện nên phải về sớm."

Nghe hắn nói vậy, Thẩm Kiều không tiện nói thêm, dù sao cậu và Triệu Bình cũng chẳng thân thiết gì.

Sau khi vào phòng ngồi xuống, Triệu Bình đưa thực đơn cho Lục Đình và Thẩm Kiều: "Tôi gọi sẵn mấy món rồi, hai người xem có món nào muốn ăn nữa không? Tiểu Thẩm đừng khách sáo nhé, anh Lục đã cứu mạng tôi mà tôi vẫn chưa đãi anh ấy bữa nào ra trò, thật ngại quá."

Lục Đình cũng không khách sáo với hắn. Anh gọi mấy món Thẩm Kiều thích, Thẩm Kiều thấy vậy cũng gọi mấy món anh thích.

Hai người nhìn nhau cười. Không khí lưu chuyển như dựng lên một bức tường vô hình ở giữa.

Triệu Bình nhìn họ, lần chuỗi hạt trong tay rồi cụp mắt xuống.

Triệu Bình lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm nên rất giỏi ăn nói, còn có kiến ​​thức sâu rộng nên chỉ chốc lát sau đã làm Thẩm Kiều nở nụ cười.

Ngoài cửa sổ sát đất là cảnh sông phồn hoa, ban đêm lên đèn càng rực rỡ hơn.

Nhân viên phục vụ đến thay trà, khi tới cạnh Thẩm Kiều suýt đụng trúng cậu, nếu Lục Đình không lanh tay lẹ mắt kéo cậu ra thì bình nước nóng của nhân viên phục vụ đã đổ xuống người cậu.

Triệu Bình nhíu chặt mày, chuỗi Phật châu trong tay phát ra tiếng ma sát chói tai, hắn đứng phắt dậy chụp lấy chiếc ghế sau lưng với vẻ mặt sa sầm.

Lục Đình lạnh lùng nhìn hắn.

Lúc này hắn mới thả tay ra như vừa tỉnh mộng.

Thẩm Kiều ngơ ngác nhìn hắn, Triệu Bình ngồi xuống, nét mặt tươi cười như không có gì xảy ra, "Lát nữa có bắn pháo hoa, nếu chưa vội về thì ở lại xem nhé."

Bảy giờ tối, họ vừa ăn xong thì buổi trình diễn pháo hoa mở màn.

Vô số pháo hoa bay vút lên từ bờ sông rồi nổ tung trước mắt họ, đủ mọi màu sắc.

Cửa phòng từ từ mở ra, một vệ sĩ bước vào, thấy Triệu Bình thì cúi xuống thì thầm: "Em sơ ý để cậu ta theo tới đây rồi ạ."

Cạch——

Chuỗi Phật châu dừng lại, Triệu Bình đang nhắm mắt dưỡng thần lập tức mở mắt ra, "Một con chó cũng canh không được thì còn giữ mày lại làm gì?"

Vệ sĩ toát mồ hôi, theo bản năng định quỳ xuống nhưng bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn ngăn lại.

"Anh Triệu...... Anh Triệu...... Đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi, cậu ta làm thêm ở nhà hàng này nên đã thấy anh và......"

Hắn liếc nhìn Lục Đình rồi nói: "Anh và Lục tổng. Cậu ta nói mình là bạn Thẩm tiên sinh nên em mới cho cậu ta lên, kết quả bị trợ lý của Lục tổng bắt gặp, người kia không cho cậu ta vào."

Chuỗi hạt trong tay Triệu Bình suýt bị bóp nát, "Lôi nó tới chỗ nào nhốt lại đi, đừng để nó chường mặt ra đây làm anh Lục mất hứng, có gì nói sau."

Triệu Bình liếc nhìn Thẩm Kiều, bỗng thấy hơi khó xử.

Một con chó hắn tiện tay nhặt về sao lại quen biết Thẩm Kiều được chứ? Nếu đó thật sự là bạn cậu thì hắn biết ăn nói thế nào đây.

Chẳng biết có phải vì vẻ lo lắng trong mắt hắn quá lộ liễu hay không mà Lục Đình liếc hắn.

Triệu Bình nhìn Lục Đình, muốn nói lại thôi.

Lục Đình nhìn Thẩm Kiều đang say sưa ngắm pháo hoa rồi bảo Triệu Bình: "Tôi muốn đi vệ sinh, cậu dẫn đường đi."

Triệu Bình vội vàng theo Lục Đình ra ngoài.

Lục Cửu đang gác cửa, vừa thấy Lục Đình thì nói ngay: "Gia, em vừa thấy Tạ Lộ Diễn tới đây."

Triệu Bình lập tức tái mặt: "Anh...... Anh nghe em giải thích đã, em hoàn toàn không biết cậu ta là bạn của anh dâu, nếu không đời nào em dám làm chuyện ngu xuẩn này......"

"Người đâu?" Lục Đình hỏi.

Triệu Bình trả lời: "Em sợ xảy ra chuyện nên sai người kéo cậu ta tới chỗ khác rồi. Hay để em gọi cậu ta ra xin lỗi......"

"Thôi khỏi." Lục Đình nói: "Kiều Kiều chỉ biết cậu ta chứ không quen, hai người họ không phải là bạn."

Triệu Bình sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ câu này của anh.

Lục Đình đưa tay vỗ vai hắn: "Đừng nghĩ nhiều quá, nên làm gì thì làm nấy đi, nhưng đừng nói cậu ta biết chuyện của chúng tôi, hôm nay ăn cơm chỉ để bàn việc làm ăn thôi."

Triệu Bình cúi đầu, trong mắt lộ ra vẻ u ám: "Em biết rồi."

Bệnh viện đóng cửa lúc chín giờ tối nên họ không thể ở lại lâu, xem pháo hoa xong Thẩm Kiều và Lục Đình lập tức đến bệnh viện.

Triệu Bình dõi theo họ rời đi.

Hắn quay lại rồi tháo dây cột tóc trên đầu làm mái tóc xoăn tự nhiên xõa xuống vai, gương mặt dưới mái tóc đen càng thêm lạnh lùng.

"Người đâu?" Hắn hỏi.

Vệ sĩ đưa hắn lên một căn phòng trên lầu ba.

Tạ Lộ Diễn uống gần hết ấm trà trong phòng mới thấy Triệu Bình vào.

Bộ đồ kiểu tàu tôn lên vóc dáng cao gầy của hắn, bước đi không nhanh không chậm, chuỗi Phật châu trên tay chậm rãi chuyển động theo từng bước chân.

Tạ Lộ Diễn đã ký hợp đồng, hắn cứ tưởng chỉ cần ngủ với Triệu Bình thì có thể theo Triệu Bình đến dự các sự kiện lớn, kết quả người này chỉ bảo hắn về nhà chờ tin.

Lần nào hắn gọi tới cũng nghe Triệu Bình ăn chay niệm Phật.

Ba ngày, hắn ở nhà chờ đợi ba ngày ròng rã! Người này thế mà ở Phật đường ăn chay suốt ba ngày liền.

Tạ Lộ Diễn đã sắp phát điên đến nơi.

Tin Phật mà còn bày đặt bao nuôi, điên à.

Hắn phải làm việc đến ngày cuối cùng thì chủ quán mới trả lương, hắn khẽ cắn môi, nghĩ hôm nay là ngày cuối cùng nên vẫn tới.

Ai ngờ lại thấy Triệu Bình ăn cơm với Lục Đình, còn có cả Thẩm Kiều.

Hắn chẳng chút do dự xông lên, kết quả bị vệ sĩ của Triệu Bình túm lấy rồi nhốt vào phòng này.

Triệu Bình ngồi đối diện hắn, đặt chuỗi Phật châu đã lần hết lên bàn bên cạnh, sau đó ung dung xắn tay áo.

"Không chờ nổi nữa à?"

Tạ Lộ Diễn không hiểu ý hắn nên đành bắt chước mấy bồ nhí mình từng thấy để nũng nịu với hắn: "Anh sao vậy? Sao không cho em lên? Bộ em làm anh mất mặt lắm hả?"

"Đúng là rất mất mặt."

Triệu Bình cười gằn rồi đi tới bóp cổ hắn nhấc lên: "Mày nên thấy may mắn vì không lên đó đi, mày mà gặp khách của tao thì đừng hòng giữ lại đôi chân chạy bậy này nữa."

Triệu Bình vừa bóp cổ vừa túm tóc Tạ Lộ Diễn, đè hắn lún sâu vào sofa.

Lực tay hắn rất mạnh, cứ như chẳng đoái hoài gì đến sự sống chết của người khác, hai mắt đỏ ngầu, khóe miệng càng lúc càng nhếch cao.

"Lần trước tao sợ bẩn tay nên không thèm đụng vào mày, ai ngờ mày lại tự dẫn xác tới."

"Hôm nay tao sẽ dạy cho mày những quy tắc cần biết khi làm một con chó."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện