Lễ đính hôn được tổ chức ở khách sạn, hôm sau họ theo đoàn xe của nhà họ Lâm đến đó.
Nhiệt độ Bắc Kinh lạnh hơn Giang Thành rất nhiều.
Lục Đình mặc áo khoác dày cho Thẩm Kiều, nhìn cậu chẳng khác nào cái bánh ú.
Anh đứng sau lưng Thẩm Kiều, cúi đầu cột tóc cho cậu, "Ở đó đông lắm, chắc sẽ có nhiều người đến tìm anh. Em không cần đi theo anh đâu, nếu thấy ồn quá thì ra chỗ khác hoặc lên phòng trên lầu cũng được. Anh sẽ bảo Lý Đàn ở cạnh em, muốn ăn gì hay đi đâu thì nói với cô ấy, gặp người mình không thích cứ việc làm ngơ, có chuyện gì phải tìm cô ấy hoặc anh ngay nhé."
Kỹ năng cột tóc của anh tạm xem như đạt chuẩn, chỉ có điều đuôi ngựa cột hơi lỏng. Thẩm Kiều nhìn không nổi nên tự búi tóc lên rồi nhìn anh trong gương.
"Em mặc thế này được không ạ?"
Lục Đình đội mũ cho cậu, "Chỉ là lễ đính hôn thôi mà, em không phải nhân vật chính nên đâu cần ăn mặc trang trọng, mặc đồ thoải mái là được rồi."
Nói thì nói thế nhưng anh lại mặc vest.
Biết sao được, giới kinh doanh đều là như vậy, sự kiện nào cũng biến thành nơi mở rộng quan hệ và bàn chuyện làm ăn.
Thẩm Kiều lục lọi vali của mình như chú chim cánh cụt vụng về, tìm ra chiếc hộp nhỏ dưới đáy, "Lục tiên sinh, anh cúi xuống đây đi."
Người đàn ông cao lớn nghe lời cúi xuống trước mặt Thẩm Kiều, bóng đen lập tức bao phủ mặt cậu.
Thẩm Kiều mở nắp hộp, chiếc kẹp cà vạt màu xám hiện ra trước mắt Lục Đình.
Món quà này xuất hiện quá đột ngột khiến con ngươi Lục Đình giãn ra, "Kiều Kiều, đây là......"
Thẩm Kiều cài kẹp lên cà vạt của anh, chiếc kẹp màu xám rất hợp với bộ vest màu xám tro, "Xin lỗi vì mãi đến hôm nay mới tặng món quà này cho anh."
Lục Đình đưa tay vuốt ve chiếc kẹp kia, "Sao tự dưng lại muốn tặng anh?"
"Thật ra em mua nó lâu lắm rồi, lúc đó em chẳng nghĩ gì mà chỉ cảm thấy Lục tiên sinh rất tốt, em muốn làm gì đó hoặc mua quà để trả ơn anh, nhưng mua xong em lại hối hận."
Thẩm Kiều cầm chiếc hộp kia, vải nhung đen tôn lên ngón tay trắng nõn của cậu, "Tặng quà thì khác vì nó sẽ khiến mối quan hệ giữa hai người sâu sắc hơn. Lúc đó em vẫn chưa biết mình có nên sống tiếp không, em không muốn để lại nỗi nhớ cho anh."
"Vậy sao giờ lại tặng anh?" Lục Đình hỏi cậu.
Đôi mắt thanh niên cong cong, vùi cằm trong cổ áo khoác, đáy mắt lộ ra ý cười: "Vì em muốn gắn bó với Lục tiên sinh nhiều hơn, nếu vậy chúng ta có thể bên nhau trọn đời rồi."
Lục tiên sinh bật cười: "Muốn bên nhau trọn đời thì một chiếc kẹp cà vạt không đủ đâu."
"Nhưng em không có tiền."
"Hôn trừ nợ cũng được......"
Đến lúc ra cửa, Thẩm Kiều không biết nụ hôn của mình đã trừ được bao nhiêu nợ mà chỉ biết môi mình sưng tấy, mím lại chỉ thấy nóng hổi.
Trời mờ sương, trên phố lác đác xe cộ và người qua đường.
Khi họ đến khách sạn thì sảnh tiệc đông nghịt, Lục Đình vừa vào cửa đã bị một đám người bao vây.
Lý Đàn đưa Thẩm Kiều đến một góc vắng rồi bày đồ ăn thức uống trên chiếc bàn trước mặt cậu, "Kinh doanh là thế đấy, làm ăn nhỏ thì phải tìm mọi cách lấy lòng người khác, làm ăn lớn thì người khác sẽ tìm mọi cách lấy lòng mình."
Thẩm Kiều cầm một miếng bánh kem rồi nhìn sang bên kia.
Mặc dù rất đông nhưng cậu luôn dễ dàng nhìn thấy Lục Đình. Người đàn ông cao gầy đứng trong đám sếp lớn bụng phệ nhìn như hạc giữa bầy gà.
Trong sảnh rất ấm, chỉ một lát sau Thẩm Kiều đã thấy nực nội. Cậu cởi áo khoác ra để lộ chiếc áo len bên trong.
Cậu nhìn quanh một vòng, khá nhiều thanh niên mặc đồ giống cậu nên cũng không đến mức lạc lõng.
Nhưng dung mạo thanh niên quá xinh đẹp nên dù ngồi trong góc vẫn thu hút sự chú ý của người xung quanh.
Chưa ngồi được bao lâu thì một thanh niên trạc tuổi cậu ngồi xuống chỗ đối diện.
Thanh niên kia nhuộm tóc vàng, trời lạnh mà chỉ mặc mỗi áo khoác da màu đen, sợi xích gắn trên quần túi hộp kêu leng keng, miệng nhai kẹo cao su, thổi bong bóng về phía Thẩm Kiều.
"Cậu tên gì? Sao tôi chưa thấy cậu bao giờ nhỉ?"
Thẩm Kiều im lặng nhíu mày.
Lý Đàn đứng trước mặt cậu cười nói: "Cậu chủ nhà tôi mới ra ngoài lần đầu, tính tình nhút nhát nên không thích giao tiếp với người lạ."
"Chảnh vậy sao?" Thanh niên kia nói: "Hỏi tên cũng không được à?"
Thẩm Kiều phớt lờ hắn, ăn xong miếng bánh trên tay thì ngẩng đầu hỏi Lý Đàn: "Khi nào họ mới xuống?"
Lý Đàn liếc nhìn điện thoại, "Giờ đang sửa soạn, chắc một tiếng nữa mới xong. Trên lầu có phòng nghỉ, cậu chủ muốn lên đó không?"
Thẩm Kiều cầm lấy chiếc áo khoác bên cạnh, "Chúng ta đi thôi."
Thanh niên kia trơ mắt nhìn cậu bỏ đi, một câu giữ lại cũng không nói được.
Hắn bực bội nhổ kẹo cao su vào thùng rác.
Bạn hắn đi tới huých vai hắn: "Thấy chưa, người ta bị mày dọa chạy rồi kìa."
Hắn hất bạn mình ra rồi vò đầu bứt tai, "Tại sao chứ? Chẳng lẽ tao chưa đủ thân thiện à?"
"Nhìn người ta là biết con nhà lành, còn nhìn mày không giống đi kết bạn mà giống đi gây sự hơn đấy."
"Mày thì biết đếch gì, đây là mốt mới nhất đó, biết street punk là gì không? Thằng nhà quê!"
"Đúng là tao không biết street punk, nhưng mày đoán xem cậu bạn lúc nãy có biết không?"
"......"
Lý Đàn đưa Thẩm Kiều lên phòng khách sạn, vốn định ở lại nhưng bị cậu đẩy ra ngoài, "Tôi chỉ ở trong phòng chứ không đi đâu hết, chị mau xuống dưới đi."
Thấy cô do dự, Thẩm Kiều giơ điện thoại lên nói: "Hay là vậy đi, khi nào tôi xuống sẽ báo cho chị biết, hoặc đến giờ làm lễ chị lên đón tôi được không?"
"Được." Lý Đàn nói: "Có chuyện gì phải gọi tôi ngay nhé."
Thẩm Kiều nhìn Lý Đàn ra ngoài, đợi cô đóng cửa lại mới thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên cậu vẫn không thích hợp với những nơi đông người.
Ở trong phòng khiến cậu thoải mái hơn nhiều, bên cạnh còn có đồ ăn vặt và trái cây được bưng lên từ sảnh tiệc.
Thanh niên ngồi dựa vào xe lăn, lấy điện thoại ra tìm trò chơi quen thuộc rồi bỏ một quả nho vào miệng, cảm thấy như vừa sống lại.
Ở một mình thời gian qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã hết một tiếng.
Thẩm Kiều sợ bỏ lỡ lễ đính hôn nên cầm điện thoại gọi cho Lý Đàn, có lẽ buổi tiệc ồn quá nên Lý Đàn không nghe máy.
Nghĩ một hồi, cậu nhắn tin cho Lý Đàn, định xuống lầu một mình.
Lúc này khách mời đã tề tựu đông đủ trong sảnh tiệc.
Tống Việt cầm ly rượu đến một góc vắng rồi nhìn quanh, trông thấy Lục Đình và thư ký đứng phía sau trong đám đông nhưng không thấy người ngồi xe lăn kia.
Hắn cụp mắt lấy điện thoại ra gọi cho Tống Quắc.
Lần đầu không ai trả lời, ánh mắt hắn dần trở nên nghiêm nghị, gọi lại lần nữa.
Đến lần thứ ba đối phương mới bắt máy.
Giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ ngái ngủ: "Anh?"
Tống Việt tức không chịu được, "Tống Quắc, em làm gì thế? Giờ này còn chưa chịu dậy nữa à? Định ngủ hết lễ đính hôn luôn hả?"
Tống Quắc hời hợt nói: "Hết thì hết, nếu không phải mẹ bắt em tới thì còn lâu em mới tới. Với lại em cũng đâu giúp ích gì cho anh."
Tống Việt lạnh lùng nói: "Tống Quắc, mười phút, mười phút sau anh mà không thấy em thì mai mốt đừng hòng xin tiền anh nữa."
Tống Quắc nghe tiếng cúp máy thì trợn tròn mắt, chửi thầm trong lòng rồi vén chăn bò dậy.
Hắn rửa mặt với tốc độ ánh sáng, vội vàng mặc đồ rồi mở cửa xuống lầu.
Kết quả vừa mở cửa ra thì bất ngờ trông thấy một gương mặt ở phía đối diện.
Tống Quắc siết chặt tay nắm cửa, gần như không tin vào mắt mình, thảng thốt nói: "Thẩm...... Thẩm Kiều......"
Thẩm Kiều quay sang đối mặt với Tống Quắc.
Thật ra mới đầu cậu không nhớ hắn là ai, đến khi nhìn thấy đôi mắt sắc bén kia, ký ức của cậu lại bị kéo về căn phòng chật hẹp trong nhà họ Thẩm.
Cậu cứ tưởng mình sẽ rất hoảng sợ, nhưng điều kỳ lạ là cậu chẳng có chút cảm xúc nào, giữa cậu và Tống Quắc thật sự không còn gì để nói nữa.
Cậu quay mặt đi rồi từ từ điều khiển xe lăn về phía thang máy.
Thấy cậu bỏ đi, Tống Quắc sải bước tới níu xe lăn của cậu lại, "Là anh thật sao? Sao anh lại ở đây? Anh có biết tôi tìm......"
Ánh mắt lạnh như băng của thanh niên hướng vào tay hắn: "Buông ra."
Tống Quắc bị cái nhìn của cậu làm rùng mình, vô thức buông tay ra, câu hỏi "Anh có biết tôi tìm anh bao lâu rồi không?" cứ thế bị nuốt ngược vào trong.
Thấy cậu gặp mình mà một câu cũng không thèm nói, Tống Quắc lại níu lấy xe lăn: "Anh như vậy là sao? Vừa gặp tôi đã trốn, ai cho anh lá gan đó hả?"
Thẩm Kiều bị hắn quấy rầy thì bực không chịu được, "Cậu mà không buông ra thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy! Tôi không quen cậu nên không cần trả lời cậu. Còn nữa, không phải tôi trốn cậu mà chỉ không muốn dây dưa với cậu thôi."
Mới nửa năm không gặp mà chú thỏ nhút nhát trước kia đã biến thành mèo hoang miệng lưỡi sắc bén.
Tống Quắc tức quá hóa cười, vẫn giữ chặt xe lăn chứ không có ý định thả cậu đi, "Thì ra hôm đó tôi không hề nhìn lầm, người đi với Lục tiên sinh quả nhiên là anh. Sao, giờ đã trèo lên cành cao nên bắt đầu nhìn người bằng lỗ mũi rồi hả?"
Ánh đèn vàng trong khách sạn chiếu vào mặt Thẩm Kiều nhưng không thể sưởi ấm đôi mắt lạnh lẽo của cậu, "Cậu rảnh lắm à? Tôi thế nào thì mắc mớ gì tới cậu?"
"Không đúng sao? Hồi đó thà chết chứ không chịu nhục, còn bây giờ lại tình nguyện làm chim hoàng yến của anh ta, chẳng qua vì anh ta giàu hơn tôi thôi."
Hắn cúi xuống rồi đưa tay nắm cằm cậu, "Thẩm Kiều, sao anh đê tiện quá vậy? Uổng công tôi lo cho anh, kết quả thế nào, chẳng biết khi anh nằm dưới người gã đàn ông kia......"
Bốp——
Hắn chưa kịp nói hết câu thì đã ăn một cú tát trời giáng.
Tống Quắc ôm má lùi lại mấy bước, bàng hoàng nhìn Thẩm Kiều: "Anh dám đánh tôi à?"
Thẩm Kiều lắc tay, "Chỉ một con chó thì sao tôi lại không dám?"
Cậu cười lạnh: "Đúng là tôi đê tiện thật, nhưng đâu có đê tiện bằng cậu, tán tỉnh cả anh trai của bạn gái. Cậu chủ Tống mau quên thật đấy, chưa đầy nửa năm đã quên kẻ nào khiến tôi ra nông nỗi này rồi à? Giờ còn ra vẻ thanh cao lên án tôi, ai không biết còn tưởng cậu thánh thiện lắm đấy."
"Thẩm Kiều!" Tống Quắc nghiến răng.
Thẩm Kiều lười nói nhảm với đồ điên nên quay lưng bỏ đi. Ở chỗ Tống Quắc không nhìn thấy, cậu mở danh bạ ra bấm một số theo trí nhớ.
Tống Quắc chặn cậu lại: "Anh theo tôi về đi, tôi sẽ nuôi anh."
Thẩm Kiều cảm thấy hắn bị điên nặng, "Tôi cần cậu nuôi chắc? Chưa uống thuốc thì tìm thuốc uống đi, đừng ở đây nổi điên nữa."
Ánh mắt Tống Quắc sa sầm, không nói không rằng kéo xe lăn của cậu vào phòng mình.
Lông mày Thẩm Kiều nhíu chặt, hét toáng lên: "Cứu......"
Còn chưa dứt lời đã bị một bàn tay to bịt miệng rồi lôi tuột vào phòng.
Tống Quắc đóng cửa lại, tay hắn bị Thẩm Kiều cắn mạnh như muốn rứt ra một miếng thịt.
Tống Quắc nhíu mày rút tay lại, dường như không biết đau mà giơ bàn tay đẫm máu lên nắm chặt cằm thanh niên.
Hắn quỳ xuống trước mặt Thẩm Kiều rồi chồm tới gần, quả nhiên ngửi thấy một mùi hương thơm ngát.
Mùi hương quanh quẩn trong những giấc mơ của hắn bao lâu nay.
Tống Quắc hệt như kẻ mất trí, vừa hít hà vừa lẩm bẩm: "Lẽ ra anh không nên chọc tức tôi, lúc nào anh cũng làm tôi giận cả, tôi đâu muốn đối xử với anh như vậy......"
Da đầu Thẩm Kiều tê rần. Bao năm qua đây là lần đầu tiên cậu hận mình bị cụt chân, muốn chạy cũng không được, chỉ có thể ngồi yên một chỗ như con cừu mặc người chém giết.
"Tống Quắc, cậu bình tĩnh lại đi, đây là khách sạn, cậu cũng đâu muốn nhà họ Tống bị liên lụy đúng không? Tôi vừa gọi điện cho thư ký của Lục Đình, nếu không thấy tôi thể nào cô ấy cũng đi tìm cho xem."
Tống Quắc hoàn toàn bỏ ngoài tai, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ dị: "Rõ ràng tôi gặp anh trước mà, cũng là tôi thích anh trước, sao anh ta thì được còn tôi thì không?"
Điên rồi.
Thẩm Kiều nghĩ Tống Quắc nhất định là điên rồi.
Thấy hắn sắp hôn mình, Thẩm Kiều quờ tay ra sau, mò được chiếc gạt tàn trên bàn trà.
Rầm——
Một tiếng động lớn vang lên.
Thẩm Kiều giơ gạt tàn lên, nhìn Tống Quắc ngã gục trước mặt mình.
Cậu trố mắt hít sâu một hơi.
Trời ạ! Cậu mạnh dữ vậy sao? Chắc không phải đập bể đầu Tống Quắc rồi đấy chứ? Cánh cửa sau lưng hắn từ từ đổ xuống.
Rầm ——
Cánh cửa rơi xuống đất kéo theo một tiếng động khác.
Thẩm Kiều ngơ ngác quay đầu lại, đối diện với gương mặt u ám như gió lạnh thổi qua của Lục Đình.
Ngay khi thấy mặt anh, trong đầu Thẩm Kiều chỉ còn một ý nghĩ duy nhất.
Thì ra tiếng động vừa rồi không phải do cậu gây ra sao?
Nhiệt độ Bắc Kinh lạnh hơn Giang Thành rất nhiều.
Lục Đình mặc áo khoác dày cho Thẩm Kiều, nhìn cậu chẳng khác nào cái bánh ú.
Anh đứng sau lưng Thẩm Kiều, cúi đầu cột tóc cho cậu, "Ở đó đông lắm, chắc sẽ có nhiều người đến tìm anh. Em không cần đi theo anh đâu, nếu thấy ồn quá thì ra chỗ khác hoặc lên phòng trên lầu cũng được. Anh sẽ bảo Lý Đàn ở cạnh em, muốn ăn gì hay đi đâu thì nói với cô ấy, gặp người mình không thích cứ việc làm ngơ, có chuyện gì phải tìm cô ấy hoặc anh ngay nhé."
Kỹ năng cột tóc của anh tạm xem như đạt chuẩn, chỉ có điều đuôi ngựa cột hơi lỏng. Thẩm Kiều nhìn không nổi nên tự búi tóc lên rồi nhìn anh trong gương.
"Em mặc thế này được không ạ?"
Lục Đình đội mũ cho cậu, "Chỉ là lễ đính hôn thôi mà, em không phải nhân vật chính nên đâu cần ăn mặc trang trọng, mặc đồ thoải mái là được rồi."
Nói thì nói thế nhưng anh lại mặc vest.
Biết sao được, giới kinh doanh đều là như vậy, sự kiện nào cũng biến thành nơi mở rộng quan hệ và bàn chuyện làm ăn.
Thẩm Kiều lục lọi vali của mình như chú chim cánh cụt vụng về, tìm ra chiếc hộp nhỏ dưới đáy, "Lục tiên sinh, anh cúi xuống đây đi."
Người đàn ông cao lớn nghe lời cúi xuống trước mặt Thẩm Kiều, bóng đen lập tức bao phủ mặt cậu.
Thẩm Kiều mở nắp hộp, chiếc kẹp cà vạt màu xám hiện ra trước mắt Lục Đình.
Món quà này xuất hiện quá đột ngột khiến con ngươi Lục Đình giãn ra, "Kiều Kiều, đây là......"
Thẩm Kiều cài kẹp lên cà vạt của anh, chiếc kẹp màu xám rất hợp với bộ vest màu xám tro, "Xin lỗi vì mãi đến hôm nay mới tặng món quà này cho anh."
Lục Đình đưa tay vuốt ve chiếc kẹp kia, "Sao tự dưng lại muốn tặng anh?"
"Thật ra em mua nó lâu lắm rồi, lúc đó em chẳng nghĩ gì mà chỉ cảm thấy Lục tiên sinh rất tốt, em muốn làm gì đó hoặc mua quà để trả ơn anh, nhưng mua xong em lại hối hận."
Thẩm Kiều cầm chiếc hộp kia, vải nhung đen tôn lên ngón tay trắng nõn của cậu, "Tặng quà thì khác vì nó sẽ khiến mối quan hệ giữa hai người sâu sắc hơn. Lúc đó em vẫn chưa biết mình có nên sống tiếp không, em không muốn để lại nỗi nhớ cho anh."
"Vậy sao giờ lại tặng anh?" Lục Đình hỏi cậu.
Đôi mắt thanh niên cong cong, vùi cằm trong cổ áo khoác, đáy mắt lộ ra ý cười: "Vì em muốn gắn bó với Lục tiên sinh nhiều hơn, nếu vậy chúng ta có thể bên nhau trọn đời rồi."
Lục tiên sinh bật cười: "Muốn bên nhau trọn đời thì một chiếc kẹp cà vạt không đủ đâu."
"Nhưng em không có tiền."
"Hôn trừ nợ cũng được......"
Đến lúc ra cửa, Thẩm Kiều không biết nụ hôn của mình đã trừ được bao nhiêu nợ mà chỉ biết môi mình sưng tấy, mím lại chỉ thấy nóng hổi.
Trời mờ sương, trên phố lác đác xe cộ và người qua đường.
Khi họ đến khách sạn thì sảnh tiệc đông nghịt, Lục Đình vừa vào cửa đã bị một đám người bao vây.
Lý Đàn đưa Thẩm Kiều đến một góc vắng rồi bày đồ ăn thức uống trên chiếc bàn trước mặt cậu, "Kinh doanh là thế đấy, làm ăn nhỏ thì phải tìm mọi cách lấy lòng người khác, làm ăn lớn thì người khác sẽ tìm mọi cách lấy lòng mình."
Thẩm Kiều cầm một miếng bánh kem rồi nhìn sang bên kia.
Mặc dù rất đông nhưng cậu luôn dễ dàng nhìn thấy Lục Đình. Người đàn ông cao gầy đứng trong đám sếp lớn bụng phệ nhìn như hạc giữa bầy gà.
Trong sảnh rất ấm, chỉ một lát sau Thẩm Kiều đã thấy nực nội. Cậu cởi áo khoác ra để lộ chiếc áo len bên trong.
Cậu nhìn quanh một vòng, khá nhiều thanh niên mặc đồ giống cậu nên cũng không đến mức lạc lõng.
Nhưng dung mạo thanh niên quá xinh đẹp nên dù ngồi trong góc vẫn thu hút sự chú ý của người xung quanh.
Chưa ngồi được bao lâu thì một thanh niên trạc tuổi cậu ngồi xuống chỗ đối diện.
Thanh niên kia nhuộm tóc vàng, trời lạnh mà chỉ mặc mỗi áo khoác da màu đen, sợi xích gắn trên quần túi hộp kêu leng keng, miệng nhai kẹo cao su, thổi bong bóng về phía Thẩm Kiều.
"Cậu tên gì? Sao tôi chưa thấy cậu bao giờ nhỉ?"
Thẩm Kiều im lặng nhíu mày.
Lý Đàn đứng trước mặt cậu cười nói: "Cậu chủ nhà tôi mới ra ngoài lần đầu, tính tình nhút nhát nên không thích giao tiếp với người lạ."
"Chảnh vậy sao?" Thanh niên kia nói: "Hỏi tên cũng không được à?"
Thẩm Kiều phớt lờ hắn, ăn xong miếng bánh trên tay thì ngẩng đầu hỏi Lý Đàn: "Khi nào họ mới xuống?"
Lý Đàn liếc nhìn điện thoại, "Giờ đang sửa soạn, chắc một tiếng nữa mới xong. Trên lầu có phòng nghỉ, cậu chủ muốn lên đó không?"
Thẩm Kiều cầm lấy chiếc áo khoác bên cạnh, "Chúng ta đi thôi."
Thanh niên kia trơ mắt nhìn cậu bỏ đi, một câu giữ lại cũng không nói được.
Hắn bực bội nhổ kẹo cao su vào thùng rác.
Bạn hắn đi tới huých vai hắn: "Thấy chưa, người ta bị mày dọa chạy rồi kìa."
Hắn hất bạn mình ra rồi vò đầu bứt tai, "Tại sao chứ? Chẳng lẽ tao chưa đủ thân thiện à?"
"Nhìn người ta là biết con nhà lành, còn nhìn mày không giống đi kết bạn mà giống đi gây sự hơn đấy."
"Mày thì biết đếch gì, đây là mốt mới nhất đó, biết street punk là gì không? Thằng nhà quê!"
"Đúng là tao không biết street punk, nhưng mày đoán xem cậu bạn lúc nãy có biết không?"
"......"
Lý Đàn đưa Thẩm Kiều lên phòng khách sạn, vốn định ở lại nhưng bị cậu đẩy ra ngoài, "Tôi chỉ ở trong phòng chứ không đi đâu hết, chị mau xuống dưới đi."
Thấy cô do dự, Thẩm Kiều giơ điện thoại lên nói: "Hay là vậy đi, khi nào tôi xuống sẽ báo cho chị biết, hoặc đến giờ làm lễ chị lên đón tôi được không?"
"Được." Lý Đàn nói: "Có chuyện gì phải gọi tôi ngay nhé."
Thẩm Kiều nhìn Lý Đàn ra ngoài, đợi cô đóng cửa lại mới thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên cậu vẫn không thích hợp với những nơi đông người.
Ở trong phòng khiến cậu thoải mái hơn nhiều, bên cạnh còn có đồ ăn vặt và trái cây được bưng lên từ sảnh tiệc.
Thanh niên ngồi dựa vào xe lăn, lấy điện thoại ra tìm trò chơi quen thuộc rồi bỏ một quả nho vào miệng, cảm thấy như vừa sống lại.
Ở một mình thời gian qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã hết một tiếng.
Thẩm Kiều sợ bỏ lỡ lễ đính hôn nên cầm điện thoại gọi cho Lý Đàn, có lẽ buổi tiệc ồn quá nên Lý Đàn không nghe máy.
Nghĩ một hồi, cậu nhắn tin cho Lý Đàn, định xuống lầu một mình.
Lúc này khách mời đã tề tựu đông đủ trong sảnh tiệc.
Tống Việt cầm ly rượu đến một góc vắng rồi nhìn quanh, trông thấy Lục Đình và thư ký đứng phía sau trong đám đông nhưng không thấy người ngồi xe lăn kia.
Hắn cụp mắt lấy điện thoại ra gọi cho Tống Quắc.
Lần đầu không ai trả lời, ánh mắt hắn dần trở nên nghiêm nghị, gọi lại lần nữa.
Đến lần thứ ba đối phương mới bắt máy.
Giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ ngái ngủ: "Anh?"
Tống Việt tức không chịu được, "Tống Quắc, em làm gì thế? Giờ này còn chưa chịu dậy nữa à? Định ngủ hết lễ đính hôn luôn hả?"
Tống Quắc hời hợt nói: "Hết thì hết, nếu không phải mẹ bắt em tới thì còn lâu em mới tới. Với lại em cũng đâu giúp ích gì cho anh."
Tống Việt lạnh lùng nói: "Tống Quắc, mười phút, mười phút sau anh mà không thấy em thì mai mốt đừng hòng xin tiền anh nữa."
Tống Quắc nghe tiếng cúp máy thì trợn tròn mắt, chửi thầm trong lòng rồi vén chăn bò dậy.
Hắn rửa mặt với tốc độ ánh sáng, vội vàng mặc đồ rồi mở cửa xuống lầu.
Kết quả vừa mở cửa ra thì bất ngờ trông thấy một gương mặt ở phía đối diện.
Tống Quắc siết chặt tay nắm cửa, gần như không tin vào mắt mình, thảng thốt nói: "Thẩm...... Thẩm Kiều......"
Thẩm Kiều quay sang đối mặt với Tống Quắc.
Thật ra mới đầu cậu không nhớ hắn là ai, đến khi nhìn thấy đôi mắt sắc bén kia, ký ức của cậu lại bị kéo về căn phòng chật hẹp trong nhà họ Thẩm.
Cậu cứ tưởng mình sẽ rất hoảng sợ, nhưng điều kỳ lạ là cậu chẳng có chút cảm xúc nào, giữa cậu và Tống Quắc thật sự không còn gì để nói nữa.
Cậu quay mặt đi rồi từ từ điều khiển xe lăn về phía thang máy.
Thấy cậu bỏ đi, Tống Quắc sải bước tới níu xe lăn của cậu lại, "Là anh thật sao? Sao anh lại ở đây? Anh có biết tôi tìm......"
Ánh mắt lạnh như băng của thanh niên hướng vào tay hắn: "Buông ra."
Tống Quắc bị cái nhìn của cậu làm rùng mình, vô thức buông tay ra, câu hỏi "Anh có biết tôi tìm anh bao lâu rồi không?" cứ thế bị nuốt ngược vào trong.
Thấy cậu gặp mình mà một câu cũng không thèm nói, Tống Quắc lại níu lấy xe lăn: "Anh như vậy là sao? Vừa gặp tôi đã trốn, ai cho anh lá gan đó hả?"
Thẩm Kiều bị hắn quấy rầy thì bực không chịu được, "Cậu mà không buông ra thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy! Tôi không quen cậu nên không cần trả lời cậu. Còn nữa, không phải tôi trốn cậu mà chỉ không muốn dây dưa với cậu thôi."
Mới nửa năm không gặp mà chú thỏ nhút nhát trước kia đã biến thành mèo hoang miệng lưỡi sắc bén.
Tống Quắc tức quá hóa cười, vẫn giữ chặt xe lăn chứ không có ý định thả cậu đi, "Thì ra hôm đó tôi không hề nhìn lầm, người đi với Lục tiên sinh quả nhiên là anh. Sao, giờ đã trèo lên cành cao nên bắt đầu nhìn người bằng lỗ mũi rồi hả?"
Ánh đèn vàng trong khách sạn chiếu vào mặt Thẩm Kiều nhưng không thể sưởi ấm đôi mắt lạnh lẽo của cậu, "Cậu rảnh lắm à? Tôi thế nào thì mắc mớ gì tới cậu?"
"Không đúng sao? Hồi đó thà chết chứ không chịu nhục, còn bây giờ lại tình nguyện làm chim hoàng yến của anh ta, chẳng qua vì anh ta giàu hơn tôi thôi."
Hắn cúi xuống rồi đưa tay nắm cằm cậu, "Thẩm Kiều, sao anh đê tiện quá vậy? Uổng công tôi lo cho anh, kết quả thế nào, chẳng biết khi anh nằm dưới người gã đàn ông kia......"
Bốp——
Hắn chưa kịp nói hết câu thì đã ăn một cú tát trời giáng.
Tống Quắc ôm má lùi lại mấy bước, bàng hoàng nhìn Thẩm Kiều: "Anh dám đánh tôi à?"
Thẩm Kiều lắc tay, "Chỉ một con chó thì sao tôi lại không dám?"
Cậu cười lạnh: "Đúng là tôi đê tiện thật, nhưng đâu có đê tiện bằng cậu, tán tỉnh cả anh trai của bạn gái. Cậu chủ Tống mau quên thật đấy, chưa đầy nửa năm đã quên kẻ nào khiến tôi ra nông nỗi này rồi à? Giờ còn ra vẻ thanh cao lên án tôi, ai không biết còn tưởng cậu thánh thiện lắm đấy."
"Thẩm Kiều!" Tống Quắc nghiến răng.
Thẩm Kiều lười nói nhảm với đồ điên nên quay lưng bỏ đi. Ở chỗ Tống Quắc không nhìn thấy, cậu mở danh bạ ra bấm một số theo trí nhớ.
Tống Quắc chặn cậu lại: "Anh theo tôi về đi, tôi sẽ nuôi anh."
Thẩm Kiều cảm thấy hắn bị điên nặng, "Tôi cần cậu nuôi chắc? Chưa uống thuốc thì tìm thuốc uống đi, đừng ở đây nổi điên nữa."
Ánh mắt Tống Quắc sa sầm, không nói không rằng kéo xe lăn của cậu vào phòng mình.
Lông mày Thẩm Kiều nhíu chặt, hét toáng lên: "Cứu......"
Còn chưa dứt lời đã bị một bàn tay to bịt miệng rồi lôi tuột vào phòng.
Tống Quắc đóng cửa lại, tay hắn bị Thẩm Kiều cắn mạnh như muốn rứt ra một miếng thịt.
Tống Quắc nhíu mày rút tay lại, dường như không biết đau mà giơ bàn tay đẫm máu lên nắm chặt cằm thanh niên.
Hắn quỳ xuống trước mặt Thẩm Kiều rồi chồm tới gần, quả nhiên ngửi thấy một mùi hương thơm ngát.
Mùi hương quanh quẩn trong những giấc mơ của hắn bao lâu nay.
Tống Quắc hệt như kẻ mất trí, vừa hít hà vừa lẩm bẩm: "Lẽ ra anh không nên chọc tức tôi, lúc nào anh cũng làm tôi giận cả, tôi đâu muốn đối xử với anh như vậy......"
Da đầu Thẩm Kiều tê rần. Bao năm qua đây là lần đầu tiên cậu hận mình bị cụt chân, muốn chạy cũng không được, chỉ có thể ngồi yên một chỗ như con cừu mặc người chém giết.
"Tống Quắc, cậu bình tĩnh lại đi, đây là khách sạn, cậu cũng đâu muốn nhà họ Tống bị liên lụy đúng không? Tôi vừa gọi điện cho thư ký của Lục Đình, nếu không thấy tôi thể nào cô ấy cũng đi tìm cho xem."
Tống Quắc hoàn toàn bỏ ngoài tai, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ dị: "Rõ ràng tôi gặp anh trước mà, cũng là tôi thích anh trước, sao anh ta thì được còn tôi thì không?"
Điên rồi.
Thẩm Kiều nghĩ Tống Quắc nhất định là điên rồi.
Thấy hắn sắp hôn mình, Thẩm Kiều quờ tay ra sau, mò được chiếc gạt tàn trên bàn trà.
Rầm——
Một tiếng động lớn vang lên.
Thẩm Kiều giơ gạt tàn lên, nhìn Tống Quắc ngã gục trước mặt mình.
Cậu trố mắt hít sâu một hơi.
Trời ạ! Cậu mạnh dữ vậy sao? Chắc không phải đập bể đầu Tống Quắc rồi đấy chứ? Cánh cửa sau lưng hắn từ từ đổ xuống.
Rầm ——
Cánh cửa rơi xuống đất kéo theo một tiếng động khác.
Thẩm Kiều ngơ ngác quay đầu lại, đối diện với gương mặt u ám như gió lạnh thổi qua của Lục Đình.
Ngay khi thấy mặt anh, trong đầu Thẩm Kiều chỉ còn một ý nghĩ duy nhất.
Thì ra tiếng động vừa rồi không phải do cậu gây ra sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương