Nhà họ Tống.

Phó Nhàn chỉ huy người hầu bưng đồ vào: "Nhẹ tay thôi, trong đây toàn trang sức và đá quý tôi mới mua đấy."

Đống hộp nằm ngổn ngang trong phòng khách, bà đi tới mở một chiếc hộp đựng khuy măng sét ra, thấy Tống Việt về thì vẫy tay gọi hắn, "Con qua đây."

Thấy hộp bày đầy phòng khách, Tống Việt khẽ nhíu mày nhưng vẫn đi tới.

"Mẹ gọi con à?"

Phó Nhàn cài khuy măng sét lên tay áo Tống Việt rồi mỉm cười hài lòng, "Màu đỏ đô hơi nổi nhưng cũng không chói lắm, rất hợp với bộ vest của con, ngày mai nhớ cài nó đến nhà họ Lâm nhé."

"À phải rồi......" Bà nhét khuy măng sét vào tay hắn rồi quay lại tìm tòi trong đống hộp kia, "Mẹ có mua hai cái cà vạt, một cái cho con, một cái cho Tiểu Quắc. Bắc Kinh không giống Giang Thành của chúng ta, tuy chỉ là lễ đính hôn nhưng khách đến dự đều là dân có máu mặt, con và Tiểu Quắc đến đó nhớ khiêm tốn một chút, nhưng cũng đừng làm mất mặt nhà họ Tống."

"Mẹ." Tống Việt cầm chiếc hộp kia, trong lòng hơi bực bội: "Chỉ là tiệc đính hôn thôi mà, cần gì phải mất công vậy chứ?"

Rốt cuộc Phó Nhàn cũng tìm ra hai chiếc hộp kia.

Bà đưa chúng cho Tống Việt, "Con không hiểu đâu, đó là nhà họ Lâm, nhìn bề ngoài không mấy giàu có nhưng lại là gia tộc lớn, thế lực đâu thể đo đếm bằng tiền được, nếu có thể kết thân với Lâm Tư Niên, để xem trong công ty còn ai dám nói xấu con nữa không?"

Bà khuyên Tống Việt: "Lần này cha con không đi với con là để con có cơ hội thử sức mình, con phải làm tốt việc này thì ông ấy mới yên tâm giao công ty cho con được, thằng em ngu ngốc của con chắc chẳng trông mong gì được đâu."

"Mà con cũng thật là, mẹ bảo con cố kết thân với Lục tổng, chẳng biết con nghĩ gì mà sống chết không chịu, giờ thì hay rồi, người ta đã chơi thân với nhà họ Lâm, thật không hiểu nổi con......"

Tống Việt nghe bà cằn nhằn thì bực bội cầm hộp về phòng.

Phó Nhàn nói với theo: "Gọi em con xuống ăn cơm đi! Cả ngày chỉ biết ru rú trong phòng, hai anh em chẳng đứa nào nên hồn cả."

Tống Việt cầm hộp cà vạt Phó Nhàn đưa gõ cửa phòng Tống Quắc.

Hồi lâu sau, Tống Quắc mới ra mở cửa với đầu tóc bù xù.

Tống Việt bực bội liếc hắn một cái rồi ném chiếc hộp vào ngực hắn: "Tống Tiểu Quắc, em bao lớn rồi hả, không đi học, cũng không về trường mà ở nhà làm gì?"

Tống Quắc mở hộp ra, thấy chiếc cà vạt bên trong thì hờ hững ném lên giường rồi ngáp dài, "Tuần này thực tập nên khỏi đi học. Với lại mẹ quản em đủ thứ, đi chơi cũng mắng, thà ở nhà ngủ với chơi game còn hơn."

Tống Việt cạn lời: "Thôi, tắm rửa rồi xuống lầu ăn cơm đi, mai dậy sớm đi Bắc Kinh với anh."

Tống Quắc dựa vào cửa, mặt ủ mày chau: "Em đi làm gì?"

Tống Việt nói: "Đi cho biết, đừng làm mất mặt nhà họ Tống đấy."

Tống Quắc đảo mắt một vòng, đột nhiên hỏi: "Em nghe nói người đính hôn với họ Lâm kia là đàn ông, còn là nghệ sĩ vô danh nữa đúng không?"

Tống Việt đưa tay cốc đầu hắn: "Tới đó đừng ăn nói lung tung, nghệ sĩ vô danh gì chứ, đó là cậu út nhà họ Hà, được cưng lắm, ca hát chỉ là đam mê thôi."

Tống Quắc ôm đầu nói: "Gia tộc như bọn họ cũng cho con mình cưới đàn ông sao?"

Tống Việt cảnh cáo hắn: "Người khác thế nào anh mặc kệ, nhưng anh cảnh cáo em, chơi gì thì chơi chứ đừng bắt chước họ Lâm kia."

Tống Quắc tỏ vẻ ngượng ngùng: "Em đâu có......"

"Đừng tưởng anh không biết, lần trước anh mà không ém nhẹm chuyện nhà họ Thẩm giùm em thì em có thể yên lành đứng trước mặt cha mẹ không?"

Tống Quắc lập tức im bặt.

Tống Việt nói: "Khi nào em ra trường anh sẽ sắp xếp cho em vào công ty. Nhớ xem thông tin của mấy cô gái lần trước anh đưa cho em nhé, họ đều trạc tuổi em, có cơ hội thì gặp mặt rồi tìm người mình thích đi, dù sao vẫn tốt hơn sau này bị bố mẹ sắp đặt."

......

Ngày hôm sau, trời âm u.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Kiều đi máy bay, cậu bám vào cửa sổ nhìn thành phố từ từ thu nhỏ với ánh mắt kinh ngạc, cảm thấy hết sức mới lạ. Nhưng sự mới lạ này chưa kéo dài được bao lâu thì cậu đã nhíu mày khó chịu.

Cậu bị say máy bay.

Suốt thời gian còn lại cậu đều dựa vào vai Lục Đình ngủ, ấn tượng về máy bay chỉ có lúc nó cất cánh.

Thậm chí cậu còn bị nôn, khi xuống máy bay cả người co ro trên xe lăn, mũ lưỡi trai màu đen che khuất mặt, chỉ chừa lại chóp cằm trắng nõn, mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Lúc xuống máy bay, họ tình cờ gặp hai anh em nhà họ Tống.

Họ ở cùng thành phố, còn dự chung một sự kiện nên đi cùng chuyến bay là điều không thể bình thường hơn được, vì vậy không ai tỏ vẻ ngạc nhiên.

Nhưng khi hai anh em nhà họ Tống nhìn chiếc xe lăn trước mặt Lục Đình thì ánh mắt khựng lại.

Lần này Lý Đàn đi theo Lục Đình, bắt gặp ánh mắt của hai anh em, cô vội vàng tiến lên đứng chặn trước mặt Thẩm Kiều.

"Lâu rồi mới gặp giám đốc Tống, lúc nãy trên máy bay Lục tổng có nhắc đến ngài. Ngài ấy vốn định mời ngài đi chung nhưng sợ ngài bận việc nên lại thôi, không ngờ lại gặp nhau ở đây."

Đương nhiên Tống Việt không tin lời cô nhưng vẫn cười nói: "Đúng vậy, trùng hợp thật, giờ đi chung không?"

Lý Đàn vỗ đầu một cái: "Đầu óc tôi lẩm cẩm ghê, lúc ra quên lấy hành lý nên giờ phải quay lại lấy, hay là ngài đi trước nhé?"

"Được." Tống Việt cười nói: "Vậy tụi tôi đi trước đây......"

Tống Quắc đã đi xa vẫn còn ngoái lại nhìn họ: "Anh, người kia là ai vậy?"

Tống Việt mân mê viên đá quý trên khuy măng sét, vẻ mặt hơi lạnh lùng: "Lục Đình của nhà họ Lục."

"À......" Hắn nói: "Thì ra là bạn học chung lớp với anh mà cha nói."

"Bạn học?" Tống Việt nhớ lại người đàn ông lúc nãy chẳng thèm đếm xỉa gì đến mình, trong mắt lộ ra vẻ khó xử: "Anh thấy không giống lắm đâu."

Lục Đình lạnh lùng cao ngạo bây giờ hoàn toàn khác xa với kẻ luộm thuộm nhếch nhác trong trí nhớ của Tống Việt.

Chân đi khập khiễng, tóc dài che khuất đôi mắt xám xịt......

Bộ dạng nghèo hèn nhưng vẫn toát lên vẻ cứng cỏi mà hắn không sao hiểu được.

"Chỉ là con chó xin ăn thì có gì để lên mặt chứ?"

"Hả...... Hả?" Tống Quắc kinh ngạc nhìn hắn: "Chó xin ăn gì cơ?"

"Không có gì." Tống Việt thở dài rồi thả bàn tay đang nắm chặt khuy măng sét ra, "Đi thôi, xe nhà họ Lâm đang chờ đấy."

Tống Quắc ngoái lại lần nữa, hiển nhiên không quan tâm đến chuyện này, "Người ngồi trên xe lăn là gì của anh ta thế......"

Tống Việt dừng lại rồi quay sang nhìn Tống Quắc: "Em muốn biết lắm à?"

Tống Quắc giật mình, "Không...... không phải, em chỉ tò mò thôi."

Ở nơi Tống Việt không nhìn thấy, hắn xòe tay ra, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi lạnh.

Giống, rất giống.

Hình bóng kia vẫn luôn ẩn hiện trong những giấc mơ của hắn, khó khăn lắm mới quên được, giờ lại đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Tống Việt nói: "Đó là người của Lục Đình, nếu muốn ngấp nghé thì anh khuyên em tự lượng sức mình trước đi."

Hắn lên xe, Tống Quắc theo sau, tài xế sắp sửa lái đi thì Tống Việt chợt lên tiếng.

"Khoan đã."

Tài xế quay lại hỏi: "Còn ai sao ạ?"

Tống Việt cười nói: "Còn người bạn phía sau."

Hắn nhắm mắt lại rồi yên lặng chờ đợi.

Mười phút sau, quả nhiên có ba người đi tới.

Lý Đàn đi phía trước, còn Lục Đình đẩy xe lăn đi sau. Thanh niên trên xe lăn vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy, khuôn mặt bị mũ che kín, trên người mặc áo khoác trắng, ống quần bay phất phơ trong gió.

Cậu được Lục Đình bế lên chiếc xe bên cạnh.

Thanh niên dựa vào vai anh, mặt quay về phía Tống Việt, chiếc mũ hơi lệch để lộ chóp cằm trắng nõn và đôi môi nhợt nhạt.

Thân hình Tống Quắc bỗng nhiên cứng đờ.

Hắn chưa kịp định thần lại thì thanh niên đã bị bế vào xe.

Đợi chiếc xe kia lái đi, Tống Việt mới lên tiếng: "Đi thôi."

Xe bọn họ bám theo chiếc xe phía trước, hòa vào dòng xe cộ tấp nập.

Đi được một quãng thì xe bọn họ tách khỏi xe phía trước, Tống Việt thắc mắc: "Chẳng phải chiếc xe phía trước của nhà họ Lâm à?"

Tài xế trả lời hắn: "Vâng. Nhưng đó là xe của biệt thự nhà họ Lâm nên giờ đang về biệt thự, còn chúng ta thì đến khách sạn."

Tống Việt nhịp nhịp ngón tay trên ghế da, không nói năng gì.



Thẩm Kiều ngủ một giấc đến tối, tỉnh lại thấy căn phòng xa lạ thì ngẩn người.

Một giây sau, cửa mở ra. Lục Đình bưng nước vào, vừa thấy cậu thì ánh mắt lập tức dịu đi.

"Dậy rồi à, còn chóng mặt không em?"

Đầu óc Thẩm Kiều mụ mẫm, uống nửa ly nước trên tay Lục Đình, "Ngủ dậy em thấy đỡ hơn nhiều rồi, chúng ta đang ở đâu thế ạ?"

"Biệt thự nhà họ Lâm, Hà Tập cũng ở đây, đang chờ em xuống ăn cơm đó."

"Mấy giờ rồi ạ?"

Lục Đình liếc nhìn đồng hồ: "Gần bảy giờ rồi."

Thẩm Kiều bật dậy khỏi giường: "Sao anh không gọi em dậy? Đến nhà người ta ngại chết."

Cậu cuống quýt giục Lục Đình đưa mình ra ngoài.

Đúng là Hà Tập và Lâm Tư Niên đang chờ họ dưới lầu.

Vừa thấy Thẩm Kiều, Hà Tập nhảy phóc khỏi sofa như muốn ôm chầm lấy cậu, thoáng thấy Lục Đình phía sau thì kịp thời dừng lại rồi đi quanh cậu mấy vòng, nói líu lo như chim non.

"Cuối cùng anh cũng tới, tôi còn tưởng lần này anh không đến nên đang định gọi video cho anh đây."

"À phải, tôi đã dặn đầu bếp nấu rất nhiều món địa phương, bảo đảm anh chưa ăn bao giờ đâu. Nếu anh ở thêm mấy ngày thì tôi sẽ dẫn anh đi chơi, dự báo thời tiết nói ngày mai có tuyết rơi, đây là trận tuyết đầu tiên ở Bắc Kinh đấy, chắc anh chưa từng thấy đâu nhỉ."

"Giang Thành chỗ anh có tuyết không? Tôi nghe nói ở đó lạnh thì lạnh nhưng......"

"Hà Tập." Lâm Tư Niên thản nhiên nói: "Nín."

Hà Tập: "......"

Y xoa mũi nói: "Thôi...... chúng ta ăn cơm trước đi."

Thẩm Kiều ngước nhìn y, sau đó lại nhịn không được nhìn thêm lần nữa, "Cậu vẫn chưa nhuộm lại tóc à?"

Hà Tập vuốt mái tóc xanh rì của mình, tiếc rẻ nói: "Ăn xong mới nhuộm, tôi hẹn thợ làm tóc tới nhà rồi."

Cơm nước xong xuôi, quả nhiên thợ làm tóc đem đồ nghề tới, Thẩm Kiều tò mò đi theo xem thử, kết quả bị Hà Tập kéo đến trước mặt thợ làm tóc.

"Làm cho anh ấy kiểu nào vừa ngầu vừa đẹp trai đi!"

Thợ làm tóc cầm một bức ảnh ướm thử trước mặt Thẩm Kiều, "Kiểu này được không? Đang là mốt đấy."

Thẩm Kiều cúi đầu nhìn, suýt bị kiểu tóc lòe loẹt kia làm mù mắt, cậu đỡ trán lùi lại rồi lắc đầu nguầy nguậy.

Thấy cậu phản đối, Hà Tập tiếc nuối từ bỏ ý định rồi chuyên tâm nhuộm đen mái tóc xanh rì của mình.

Thẩm Kiều ngồi cạnh y.

Nhuộm đen rất nhanh, chỉ một tiếng là xong, ngày mai sẽ có người đến tạo kiểu.

Trong lúc đó Thẩm Kiều rất lặng lẽ, lặng lẽ đến nỗi Hà Tập cảm thấy hơi lạ, sau khi tiễn thợ làm tóc về, y vừa quay lại thì thấy thanh niên cúi gập người trên xe lăn.

Y giật mình đi tới, phát hiện thanh niên khóc suýt đứt hơi, dù vậy cậu vẫn khóc trong im ắng như sợ làm phiền người khác.

"Thẩm Kiều...... Anh...... anh sao vậy? Đừng làm tôi sợ mà, tôi...... tôi......"

Hà Tập hoảng đến mức nói năng lộn xộn.

Thẩm Kiều nắm chặt tay y, nức nở nói: "Xin...... Xin lỗi, phiền...... phiền cậu gọi Lục Đình tới được không?"

Không cần y gọi, người hầu đứng cạnh phát hiện ra điều bất ổn đã vội vàng chạy đi thông báo.

Lục Đình tới rất nhanh, ngồi xuống trước mặt Thẩm Kiều rồi ôm cậu vỗ về, "Hít vào theo anh này, một, hai, ba, thở ra."

"Lục Đình." Thẩm Kiều níu áo anh, khóc không nín được, "Em...... Em không muốn, có phải em chọc giận họ rồi không...... Em....."

Lục Đình chậm rãi vỗ lưng cậu: "Sao lại thế, họ không giận đâu, Kiều Kiều chỉ mất khống chế thôi mà."

Nhưng sự tuyệt vọng vẫn dần lộ ra trong mắt Thẩm Kiều, "Em phá hỏng, phá hỏng lễ đính hôn của họ rồi......"

"Mai mới đính hôn mà, sao lại phá hỏng được chứ, không có đâu."

Thấy cảnh này, Hà Tập chợt vỡ lẽ ra gì đó. Y đang định mở miệng thì bị Lâm Tư Niên kéo ra ngoài rồi đóng kín cửa, chừa lại không gian cho hai người trong phòng.

Thiếu niên dựa vào tường, vẻ mặt trầm xuống, "Sao anh ấy lại thế chứ?"

Lâm Tư Niên đứng cạnh nói: "Đâu phải ai cũng được sống hạnh phúc."

Nói thì nói vậy nhưng Hà Tập vẫn bực bội đá tường một cái.

Lâm Tư Niên xoa đầu y: "Hôm kia cậu ấy vẫn còn nằm viện, cậu ấy đến đây chứng tỏ rất quý em đấy."

"Em biết mà." Hà Tập nói: "Em cũng quý anh ấy lắm. Em chỉ bực bội thôi, rốt cuộc kẻ nào đã làm anh ấy ra nông nỗi này hả? Em mà biết kẻ khốn nạn đó là ai thì sẽ đập nó cho bố nó nhìn không ra luôn."

"Chuyện đó tự khắc có người lo, em lo chuyện ngày mai trước đi."

Cảm xúc của Thẩm Kiều tới nhanh mà đi cũng nhanh. Nửa tiếng sau, cậu đến tìm Hà Tập rồi thành khẩn cúi đầu nói: "Xin lỗi, đôi khi tôi không khống chế nổi cảm xúc của mình, làm phiền cậu rồi."

Hà Tập nhìn sắc mặt cậu, thấy cảm xúc của cậu thật sự ổn định mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm rồi cười nói: "Có sao đâu, lâu lâu tôi cũng không khống chế nổi cảm xúc của mình, bình thường mà, anh đừng áy náy gì hết."

"Tôi......" Thẩm Kiều chậm chạp nói: "Hà Tập, tôi bị bệnh, lẽ ra tôi không nên tới đây. Xin lỗi."

"Sao...... Sao lại thế......" Thấy cậu như vậy, Hà Tập sốt ruột gần chết, lắp bắp nói: "Tôi...... Tôi thích người bị bệnh mà."

Thấy Thẩm Kiều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn mình, y quả quyết nói: "Càng bệnh càng đẹp tôi càng thích, huống chi là vừa đẹp vừa bệnh nữa!"

Hồi lâu sau, thanh niên đối diện mới ngại ngùng cười hỏi: "Vậy...... chúng ta vẫn là bạn đúng không?"

Hà Tập nắm chặt tay cậu: "Chúng ta vẫn luôn là bạn mà, dù ngày mai anh có khóc bù lu bù loa trong lễ đính hôn thì chúng ta vẫn là bạn."

Thì ra bạn bè đúng nghĩa là như vậy sao......

Thẩm Kiều thoáng sửng sốt, sau đó nhoẻn miệng cười. Cậu vừa khóc xong nên khi cười đôi mắt trong veo như bầu trời vừa được nước mưa gột rửa.

Hà Tập ngẩn ngơ.

Y nuốt nước bọt rồi nắm tay Thẩm Kiều, chân thành hỏi: "Đêm nay tôi ngủ chung với anh được không?"

Y vừa dứt lời thì hai người đàn ông phía sau lập tới xông tới.

Lâm Tư Niên gỡ tay y ra khỏi tay Thẩm Kiều rồi kéo y đứng dậy: "Em nên bàn bạc kiểu tóc ngày mai với nhà tạo mẫu đi."

Lục Đình đẩy xe lăn Thẩm Kiều rẽ vào góc hành lang: "Kiều Kiều đi ngủ thôi nào."

Thẩm Kiều cũng không phản đối.

Hà Tập điên cuồng giãy giụa trong tay Lâm Tư Niên, "Anh làm gì vậy! Em có thể chăm sóc anh ấy chu đáo mà, Thẩm Kiều, anh thật sự không muốn......"

Y chưa kịp thốt ra ba chữ "ngủ với tôi" thì đã bị Lâm Tư Niên bịt chặt miệng.

"Nín."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện