Thẩm Kiều chưa kịp phản ứng thì một bóng người chợt hiện ra trước mắt.
Tống Quắc ôm đầu lồm cồm bò dậy, máu chảy ướt nhòe, trước mắt chỉ có màu đỏ của máu, đầu đau dữ dội, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị một bàn tay bóp cổ kéo lên.
Hắn khó nhọc mở mắt ra, lập tức đối diện với một đôi mắt hẹp dài lạnh lẽo. Ánh mắt kia hệt như lưỡi dao khiến hắn ngạt thở.
Đến giờ phút này hắn mới sợ thật sự.
"Tôi......" Tống Quắc há miệng, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị người đàn ông đá bay.
Rầm——
Lại một âm thanh chát chúa vang lên, Tống Quắc ngã trúng bàn trà làm đồ văng tung tóe, lăn một vòng trên sàn rồi va mạnh vào tường, đau đớn kêu rên một tiếng.
Cộc.
Cộc.
Cộc......
Tiếng gậy nện xuống sàn vang lên bên tai hắn, một cây gậy viền bạc hiện ra trước mắt, theo sau là một đôi giày da bóng láng.
Đuôi gậy sắc nhọn đè lên mu bàn tay đặt trên sàn của hắn, giọng người đàn ông vẫn khá ôn hòa: "Bàn tay này đã chạm vào cậu ấy đúng không?"
Cơ bắp toàn thân Tống Quắc căng cứng, vừa ngước mắt lên thì thấy gương mặt hờ hững của Lục Đình. Tuy anh chẳng lộ ra cảm xúc gì nhưng lại khiến Tống Quắc rùng mình, bàn tay bị cây gậy đè lên vô thức nắm lại, cố gắng rút ra.
Nhưng vừa cử động thì hắn cảm nhận được lực đè đột ngột tăng mạnh, cơn đau nhói từ mu bàn tay lan ra khắp người khiến hắn nhịn không được hét lên.
"Tôi đã cho cậu nhúc nhích chưa?"
Tống Quắc run rẩy không dám động nữa.
Lục Đình liếc nhìn Lý Đàn, cô đưa tay đẩy xe lăn của Thẩm Kiều: "Lục tổng đang giải quyết việc riêng, chúng ta ra ngoài trước đi."
Thẩm Kiều cản Lý Đàn lại: "Tôi không đi."
Người đàn ông khẽ nhíu mày: "Kiều Kiều......"
Thẩm Kiều nhìn anh: "Lục Đình, em đâu phải trẻ con, có gì mà không được nhìn chứ?"
Cậu chủ động đẩy xe lăn đến trước mặt Tống Quắc, sau đó ngồi trên xe lăn nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng, hệt như một nhân vật phản diện độc ác.
"Thẩm...... Thẩm Kiều......" Nhìn thấy cậu, Tống Quắc thở hổn hển, "Tôi biết lỗi rồi, các người không thể làm vậy được, đây là phạm pháp, anh tôi sẽ không tha cho các người đâu."
Thẩm Kiều rất hiếu kỳ tại sao bọn họ có thể ngang nhiên nói ra những lời này? Bọn họ đối xử tệ với cậu là vì cậu yếu đuối dễ bị bắt nạt, cậu đáng bị như vậy. Còn giờ cậu đối xử tệ với bọn họ là đang ức hiếp kẻ yếu, cực kỳ đáng ghét.
Cậu cầm lấy cây gậy trong tay Lục Đình, lòng bàn tay mềm mại bao quanh thanh sắt lạnh lẽo càng làm nổi bật vẻ xanh xao yếu ớt.
Thanh niên cụp mắt nhìn Tống Quắc, "Tôi nhớ rất rõ cậu chạm vào tôi bằng bàn tay này. Cậu sờ mặt tôi, nắm tay tôi, còn bóp eo tôi nữa. Có phải cậu sướng quá hóa điên rồi không? Cậu cho rằng người như mình để mắt đến tôi là phúc phận của tôi, lẽ ra tôi phải quỳ xuống liếm chân cậu chứ sao dám cự tuyệt cậu đúng không?"
Cậu từ từ đè mạnh, vẻ mặt tàn nhẫn hoàn toàn trái ngược với ngoại hình hiền lành.
"Tôi nói cho cậu biết, bị cậu sờ mó làm tôi buồn nôn kinh khủng. Cậu tưởng mình là ai hả? Trong mắt tôi, chuột cống còn cao quý hơn cậu nhiều. Nhà họ Tống là cái thá gì? Còn cậu là cái thá gì?"
Cơn đau nhói truyền đến từ mu bàn tay, Tống Quắc nhịn không được hét ầm lên: "Thẩm Kiều, anh tưởng mình ngon lắm chắc, chẳng qua anh chỉ dựa hơi nhà họ Lục, làm cáo mượn oai hùm thôi. Anh mà đắc tội với nhà họ Tống thì sẽ chết chắc! Tôi sẽ bắt anh quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ bắt anh làm chó......"
Hắn chưa kịp nói hết câu thì đã bị tát một cú trời giáng.
Vì lúc nãy vùng vẫy nên búi tóc trên đầu thanh niên bung ra, tóc đen xõa tung hai bên mặt càng làm nổi bật gương mặt diễm lệ không giống người thường.
Với ngoại hình này, lẽ ra cậu phải được nâng niu cưng chiều, vạn sự như ý, muốn gì được nấy.
Nhưng sự thật là những kẻ gặp cậu đều muốn kéo cậu xuống bùn, để đóa hoa mỏng manh lấm lem bùn sình, để giấy trắng hoen ố vết mực.
Đôi mắt đen láy của Thẩm Kiều liếc nhìn Tống Quắc, cậu lắc tay: "Tôi đã cho cậu mở miệng chưa?"
Cú tát này như giẫm nát lòng tự trọng của Tống Quắc, hắn nghiến răng nói: "Thẩm Kiều, tôi khuyên anh đừng có quá đáng."
"Tôi quá đáng?" Thẩm Kiều nghiêng đầu, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: "Sao, làm tổn thương mặt mũi quý giá của cậu chủ lớn rồi hả? Không hổ là cậu chủ lớn, da mặt còn mỏng hơn tôi nữa, nếu cậu đối xử với tôi như vậy thì tôi nên chết quách đi đúng không?"
"Thẩm Kiều!"
Bốp——
Lại một cú tát mạnh.
"Tôi đã cho cậu gọi tên tôi chưa?"
"Thật là......" Thanh niên nở nụ cười, khuôn mặt như đóa hồng nở rộ cực kỳ diễm lệ, "Chẳng ngoan chút nào cả."
Cậu cúi người xuống, ngón tay trắng nõn nắm cằm Tống Quắc, thờ ơ hỏi: "Nhìn lại mình xem có giống chó ngã xuống nước không?"
Hai mắt Tống Quắc đỏ ngầu, nhìn Thẩm Kiều trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Nhưng theo lực đè càng lúc càng mạnh của cây gậy, mọi nỗi oán hận của hắn đều biến thành những tiếng thét chói tai.
Không ai để ý chiếc điện thoại của Tống Quắc nằm ở góc phòng sáng lên.
Điện thoại rơi xuống đất làm màn hình nứt vỡ, ngay cả âm thanh cũng không có, chỉ có tên người gọi im ắng hiện trên màn hình.
Sau khi sáng lên mấy lần, rốt cuộc nó cũng dừng lại, hai phút sau Tống Việt đi tới phòng khách.
Lý Đàn đang canh cửa, thấy người tới thì nói với Lục Đình bên trong: "Tống Việt tới rồi ạ."
Lục Đình theo bản năng đạp mạnh Tống Quắc một cú, chẳng biết đạp trúng chỗ nào mà hai mắt Tống Quắc trợn ngược, đau đến nỗi ngất xỉu.
Anh và Thẩm Kiều liếc nhau, Thẩm Kiều xé toạc áo len để lộ một mảng da thịt rồi chìa tay về phía Lục Đình.
Lục Đình bế cậu lên, ngay khi dựa vào vai anh, nước mắt Thẩm Kiều lập tức trào ra.
Cậu khóc nức nở, vừa ngước mắt lên thì đối mặt với Tống Việt đi vào phòng.
Thanh niên tóc tai rũ rượi nép vào ngực người đàn ông, sắc mặt tái mét, áo len xộc xệch, lệ rơi đầm đìa, nỗi sợ hãi trong mắt vẫn chưa tiêu tan.
Nhìn thấy hắn, dường như cậu gặp phải thứ gì đáng sợ lắm nên co rúm lại trong ngực người đàn ông rồi khóc thút thít.
Lục Đình quay đầu lại, trông thấy vẻ mặt hoang mang của Tống Việt.
Ánh mắt nửa kinh ngạc nửa hoài nghi của Tống Việt đảo qua hai người, sau đó trông thấy Tống Quắc không rõ sống chết nằm dưới đất.
"Tiểu Quắc!" Tống Việt la thất thanh rồi đi nhanh tới đỡ hắn dậy: "Lục Đình, cậu làm gì vậy?"
Lục Đình bế người ngồi xuống sofa bên cạnh, "Tôi làm gì à? Sao cậu không hỏi em trai mình làm gì?"
Thẩm Kiều vòng tay qua cổ Lục Đình, mặc dù đang rất sợ nhưng vẫn thanh minh cho anh.
"Tôi...... tôi mở cửa định xuống lầu thì gặp cậu ta ngoài hành lang, cậu ta kéo xe lăn của tôi vào phòng rồi bóp mặt tôi, muốn...... muốn......"
Nói đến đây cậu không nói được nữa mà khóc nức nở trong ngực người đàn ông, tựa như một bông hoa thố ti yếu đuối.
Tống Việt nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt áp vào áo vest Lục Đình, đúng là có hai dấu tay trên chóp cằm trắng nõn, đây cũng là phòng của đứa em trai vô tích sự nhà hắn.
Lục Đình ôm gáy Thẩm Kiều, xoay mặt cậu lại áp vào ngực mình: "Giám đốc Tống, xem ra em trai cậu thích người của tôi quá nhỉ, ban ngày ban mặt mà có thể làm ra chuyện này."
Nghe anh nói vậy, vẻ mặt Tống Việt sa sầm. Hắn lay Tống Quắc, chẳng biết đối phương bị gì mà không mở mắt ra nổi, chỉ ú ớ kêu rên mấy tiếng.
"Chỉ là một món đồ chơi, Lục tổng làm vậy không sợ đắc tội nhà họ Tống sao?"
Lục Đình cười mà ánh mắt lạnh tanh, "Nhà họ Tống làm vậy không sợ đắc tội nhà họ Lục thì sao tôi phải sợ?"
Anh giơ tay lên xem đồng hồ, Hà Tập và Lâm Tư Niên sắp xuất hiện nên anh không muốn ở đây thêm nữa, mất công Thẩm Kiều lại bỏ lỡ lễ đính hôn của họ.
"Xem ra giám đốc Tống vẫn không thấy mình có lỗi. Vậy cứ giao chuyện này cho cảnh sát phân xử đi, thư ký Lý......"
"Anh dám!" Tống Việt gằn giọng.
Lục Đình ung dung nói: "Cậu là cái thá gì?"
Anh nói hết sức thẳng thừng, ngay cả ánh mắt cũng không hề thay đổi, thản nhiên ngồi trước mặt hắn như vạch rõ khoảng cách giữa hai nhà.
Bao đời nay nhà họ Tống đã làm trùm ở Giang Thành. Sau khi nhà họ Lục về nước, lĩnh vực kinh doanh của hai nhà khác nhau nên hiếm khi đụng độ, Tống Việt đã quên béng lời cha mình dặn không được đắc tội với Lục Đình.
Nhưng hôm nay bị anh nhìn như thế, nam sinh khập khiễng lầm lì trong trí nhớ hoàn toàn khác xa người đàn ông trước mặt, khí chất cao quý toát ra từ anh khiến Tống Việt ngạt thở.
"Lục tổng......"
Rốt cuộc hắn cũng lên tiếng, sắc mặt u ám nhưng người thừa kế cao quý của nhà họ Tống lại chịu cúi đầu trước mặt Lục Đình: "Chắc chắn có hiểu lầm gì đó, em tôi không phải người như vậy đâu."
Lục Đình cười khẩy liếc hắn một cái: "Sao, cậu hiểu rõ em mình lắm à?"
Thẩm Kiều kéo áo anh rồi thì thầm vào tai anh: "Sắp làm lễ rồi đúng không ạ?"
Lục Đình xoa đầu cậu rồi đứng dậy, "Xem ra giám đốc Tống không muốn báo cảnh sát, nếu không muốn giải quyết công khai thì đành giải quyết theo ý tôi vậy. Trong vòng ba ngày, nếu nhà họ Tống không cho tôi một lời giải thích hợp lý thì tôi nghĩ Giang Thành không cần có nhà họ Tống nữa."
Nói xong anh chẳng ngó ngàng gì tới vẻ mặt u ám của Tống Việt mà bế Thẩm Kiều ra cửa.
Đến khi vào thang máy, Thẩm Kiều vẫn còn ngại ngùng đu trên người anh.
Lục Đình đặt cậu lên xe lăn, thấy dấu tay trên cằm cậu thì xoa nhẹ rồi cụp mắt nói: "Xin lỗi Kiều Kiều."
Thẩm Kiều nắm chặt tay anh: "Anh đâu có lỗi gì, Lục tiên sinh giỏi ghê, giúp em xả giận rồi."
Lục Đình nhìn sắc mặt cậu.
Đôi mắt thanh niên sáng ngời, toàn thân lộ ra vẻ phấn chấn, "Lúc mới bị cậu ta ức hiếp em đã muốn làm thế rồi, nhưng lúc đó em nhát lắm, sợ mình sẽ bị trả thù nặng hơn, vì em chẳng có năng lực hay chỗ dựa nào cả."
"Nhưng anh làm được rồi!"
Nói xong cậu lại tỏ vẻ lo lắng: "Lúc nãy em đánh cậu ta như vậy có gây rắc rối gì cho anh không?"
"Không đâu." Lục Đình kéo kín áo khoác cho cậu, "Chỉ một nhà họ Tống thôi mà, Kiều Kiều cứ đánh thỏa thích."
"Nhưng anh thật sự rất tò mò......" Anh nhìn Thẩm Kiều rồi đưa tay lau nước mắt trên mặt cậu, "Kiều Kiều học được cách nói khóc là khóc này ở đâu thế?"
Thẩm Kiều cười ngượng: "Những lúc thế này càng yếu đuối càng có lợi, nếu để ai thấy em đánh Tống Quắc thì chưa biết chừng thế cờ sẽ bị lật ngược, em thừa hiểu mà."
Ting——
Thang máy đã đến nơi.
Thẩm Kiều quay sang hỏi Lục Đình: "Anh thấy sao? Diễn xuất của em khá lắm đúng không?"
Xung quanh tấp nập người qua lại, Lục Đình cầm khẩu trang từ tay Lý Đàn rồi cúi xuống đeo cho Thẩm Kiều, che đi dấu tay trên cằm cậu.
Người đàn ông kề vào tai cậu cười khẽ.
"Diễn hay lắm, Kiều Kiều vừa khóc thì tim anh như nát tan."
"Đừng nói nhà họ Tống mà dù em có đòi sao trên trời anh cũng sẽ tìm cách hái xuống cho em."
Tống Quắc ôm đầu lồm cồm bò dậy, máu chảy ướt nhòe, trước mắt chỉ có màu đỏ của máu, đầu đau dữ dội, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị một bàn tay bóp cổ kéo lên.
Hắn khó nhọc mở mắt ra, lập tức đối diện với một đôi mắt hẹp dài lạnh lẽo. Ánh mắt kia hệt như lưỡi dao khiến hắn ngạt thở.
Đến giờ phút này hắn mới sợ thật sự.
"Tôi......" Tống Quắc há miệng, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị người đàn ông đá bay.
Rầm——
Lại một âm thanh chát chúa vang lên, Tống Quắc ngã trúng bàn trà làm đồ văng tung tóe, lăn một vòng trên sàn rồi va mạnh vào tường, đau đớn kêu rên một tiếng.
Cộc.
Cộc.
Cộc......
Tiếng gậy nện xuống sàn vang lên bên tai hắn, một cây gậy viền bạc hiện ra trước mắt, theo sau là một đôi giày da bóng láng.
Đuôi gậy sắc nhọn đè lên mu bàn tay đặt trên sàn của hắn, giọng người đàn ông vẫn khá ôn hòa: "Bàn tay này đã chạm vào cậu ấy đúng không?"
Cơ bắp toàn thân Tống Quắc căng cứng, vừa ngước mắt lên thì thấy gương mặt hờ hững của Lục Đình. Tuy anh chẳng lộ ra cảm xúc gì nhưng lại khiến Tống Quắc rùng mình, bàn tay bị cây gậy đè lên vô thức nắm lại, cố gắng rút ra.
Nhưng vừa cử động thì hắn cảm nhận được lực đè đột ngột tăng mạnh, cơn đau nhói từ mu bàn tay lan ra khắp người khiến hắn nhịn không được hét lên.
"Tôi đã cho cậu nhúc nhích chưa?"
Tống Quắc run rẩy không dám động nữa.
Lục Đình liếc nhìn Lý Đàn, cô đưa tay đẩy xe lăn của Thẩm Kiều: "Lục tổng đang giải quyết việc riêng, chúng ta ra ngoài trước đi."
Thẩm Kiều cản Lý Đàn lại: "Tôi không đi."
Người đàn ông khẽ nhíu mày: "Kiều Kiều......"
Thẩm Kiều nhìn anh: "Lục Đình, em đâu phải trẻ con, có gì mà không được nhìn chứ?"
Cậu chủ động đẩy xe lăn đến trước mặt Tống Quắc, sau đó ngồi trên xe lăn nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng, hệt như một nhân vật phản diện độc ác.
"Thẩm...... Thẩm Kiều......" Nhìn thấy cậu, Tống Quắc thở hổn hển, "Tôi biết lỗi rồi, các người không thể làm vậy được, đây là phạm pháp, anh tôi sẽ không tha cho các người đâu."
Thẩm Kiều rất hiếu kỳ tại sao bọn họ có thể ngang nhiên nói ra những lời này? Bọn họ đối xử tệ với cậu là vì cậu yếu đuối dễ bị bắt nạt, cậu đáng bị như vậy. Còn giờ cậu đối xử tệ với bọn họ là đang ức hiếp kẻ yếu, cực kỳ đáng ghét.
Cậu cầm lấy cây gậy trong tay Lục Đình, lòng bàn tay mềm mại bao quanh thanh sắt lạnh lẽo càng làm nổi bật vẻ xanh xao yếu ớt.
Thanh niên cụp mắt nhìn Tống Quắc, "Tôi nhớ rất rõ cậu chạm vào tôi bằng bàn tay này. Cậu sờ mặt tôi, nắm tay tôi, còn bóp eo tôi nữa. Có phải cậu sướng quá hóa điên rồi không? Cậu cho rằng người như mình để mắt đến tôi là phúc phận của tôi, lẽ ra tôi phải quỳ xuống liếm chân cậu chứ sao dám cự tuyệt cậu đúng không?"
Cậu từ từ đè mạnh, vẻ mặt tàn nhẫn hoàn toàn trái ngược với ngoại hình hiền lành.
"Tôi nói cho cậu biết, bị cậu sờ mó làm tôi buồn nôn kinh khủng. Cậu tưởng mình là ai hả? Trong mắt tôi, chuột cống còn cao quý hơn cậu nhiều. Nhà họ Tống là cái thá gì? Còn cậu là cái thá gì?"
Cơn đau nhói truyền đến từ mu bàn tay, Tống Quắc nhịn không được hét ầm lên: "Thẩm Kiều, anh tưởng mình ngon lắm chắc, chẳng qua anh chỉ dựa hơi nhà họ Lục, làm cáo mượn oai hùm thôi. Anh mà đắc tội với nhà họ Tống thì sẽ chết chắc! Tôi sẽ bắt anh quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ bắt anh làm chó......"
Hắn chưa kịp nói hết câu thì đã bị tát một cú trời giáng.
Vì lúc nãy vùng vẫy nên búi tóc trên đầu thanh niên bung ra, tóc đen xõa tung hai bên mặt càng làm nổi bật gương mặt diễm lệ không giống người thường.
Với ngoại hình này, lẽ ra cậu phải được nâng niu cưng chiều, vạn sự như ý, muốn gì được nấy.
Nhưng sự thật là những kẻ gặp cậu đều muốn kéo cậu xuống bùn, để đóa hoa mỏng manh lấm lem bùn sình, để giấy trắng hoen ố vết mực.
Đôi mắt đen láy của Thẩm Kiều liếc nhìn Tống Quắc, cậu lắc tay: "Tôi đã cho cậu mở miệng chưa?"
Cú tát này như giẫm nát lòng tự trọng của Tống Quắc, hắn nghiến răng nói: "Thẩm Kiều, tôi khuyên anh đừng có quá đáng."
"Tôi quá đáng?" Thẩm Kiều nghiêng đầu, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: "Sao, làm tổn thương mặt mũi quý giá của cậu chủ lớn rồi hả? Không hổ là cậu chủ lớn, da mặt còn mỏng hơn tôi nữa, nếu cậu đối xử với tôi như vậy thì tôi nên chết quách đi đúng không?"
"Thẩm Kiều!"
Bốp——
Lại một cú tát mạnh.
"Tôi đã cho cậu gọi tên tôi chưa?"
"Thật là......" Thanh niên nở nụ cười, khuôn mặt như đóa hồng nở rộ cực kỳ diễm lệ, "Chẳng ngoan chút nào cả."
Cậu cúi người xuống, ngón tay trắng nõn nắm cằm Tống Quắc, thờ ơ hỏi: "Nhìn lại mình xem có giống chó ngã xuống nước không?"
Hai mắt Tống Quắc đỏ ngầu, nhìn Thẩm Kiều trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Nhưng theo lực đè càng lúc càng mạnh của cây gậy, mọi nỗi oán hận của hắn đều biến thành những tiếng thét chói tai.
Không ai để ý chiếc điện thoại của Tống Quắc nằm ở góc phòng sáng lên.
Điện thoại rơi xuống đất làm màn hình nứt vỡ, ngay cả âm thanh cũng không có, chỉ có tên người gọi im ắng hiện trên màn hình.
Sau khi sáng lên mấy lần, rốt cuộc nó cũng dừng lại, hai phút sau Tống Việt đi tới phòng khách.
Lý Đàn đang canh cửa, thấy người tới thì nói với Lục Đình bên trong: "Tống Việt tới rồi ạ."
Lục Đình theo bản năng đạp mạnh Tống Quắc một cú, chẳng biết đạp trúng chỗ nào mà hai mắt Tống Quắc trợn ngược, đau đến nỗi ngất xỉu.
Anh và Thẩm Kiều liếc nhau, Thẩm Kiều xé toạc áo len để lộ một mảng da thịt rồi chìa tay về phía Lục Đình.
Lục Đình bế cậu lên, ngay khi dựa vào vai anh, nước mắt Thẩm Kiều lập tức trào ra.
Cậu khóc nức nở, vừa ngước mắt lên thì đối mặt với Tống Việt đi vào phòng.
Thanh niên tóc tai rũ rượi nép vào ngực người đàn ông, sắc mặt tái mét, áo len xộc xệch, lệ rơi đầm đìa, nỗi sợ hãi trong mắt vẫn chưa tiêu tan.
Nhìn thấy hắn, dường như cậu gặp phải thứ gì đáng sợ lắm nên co rúm lại trong ngực người đàn ông rồi khóc thút thít.
Lục Đình quay đầu lại, trông thấy vẻ mặt hoang mang của Tống Việt.
Ánh mắt nửa kinh ngạc nửa hoài nghi của Tống Việt đảo qua hai người, sau đó trông thấy Tống Quắc không rõ sống chết nằm dưới đất.
"Tiểu Quắc!" Tống Việt la thất thanh rồi đi nhanh tới đỡ hắn dậy: "Lục Đình, cậu làm gì vậy?"
Lục Đình bế người ngồi xuống sofa bên cạnh, "Tôi làm gì à? Sao cậu không hỏi em trai mình làm gì?"
Thẩm Kiều vòng tay qua cổ Lục Đình, mặc dù đang rất sợ nhưng vẫn thanh minh cho anh.
"Tôi...... tôi mở cửa định xuống lầu thì gặp cậu ta ngoài hành lang, cậu ta kéo xe lăn của tôi vào phòng rồi bóp mặt tôi, muốn...... muốn......"
Nói đến đây cậu không nói được nữa mà khóc nức nở trong ngực người đàn ông, tựa như một bông hoa thố ti yếu đuối.
Tống Việt nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt áp vào áo vest Lục Đình, đúng là có hai dấu tay trên chóp cằm trắng nõn, đây cũng là phòng của đứa em trai vô tích sự nhà hắn.
Lục Đình ôm gáy Thẩm Kiều, xoay mặt cậu lại áp vào ngực mình: "Giám đốc Tống, xem ra em trai cậu thích người của tôi quá nhỉ, ban ngày ban mặt mà có thể làm ra chuyện này."
Nghe anh nói vậy, vẻ mặt Tống Việt sa sầm. Hắn lay Tống Quắc, chẳng biết đối phương bị gì mà không mở mắt ra nổi, chỉ ú ớ kêu rên mấy tiếng.
"Chỉ là một món đồ chơi, Lục tổng làm vậy không sợ đắc tội nhà họ Tống sao?"
Lục Đình cười mà ánh mắt lạnh tanh, "Nhà họ Tống làm vậy không sợ đắc tội nhà họ Lục thì sao tôi phải sợ?"
Anh giơ tay lên xem đồng hồ, Hà Tập và Lâm Tư Niên sắp xuất hiện nên anh không muốn ở đây thêm nữa, mất công Thẩm Kiều lại bỏ lỡ lễ đính hôn của họ.
"Xem ra giám đốc Tống vẫn không thấy mình có lỗi. Vậy cứ giao chuyện này cho cảnh sát phân xử đi, thư ký Lý......"
"Anh dám!" Tống Việt gằn giọng.
Lục Đình ung dung nói: "Cậu là cái thá gì?"
Anh nói hết sức thẳng thừng, ngay cả ánh mắt cũng không hề thay đổi, thản nhiên ngồi trước mặt hắn như vạch rõ khoảng cách giữa hai nhà.
Bao đời nay nhà họ Tống đã làm trùm ở Giang Thành. Sau khi nhà họ Lục về nước, lĩnh vực kinh doanh của hai nhà khác nhau nên hiếm khi đụng độ, Tống Việt đã quên béng lời cha mình dặn không được đắc tội với Lục Đình.
Nhưng hôm nay bị anh nhìn như thế, nam sinh khập khiễng lầm lì trong trí nhớ hoàn toàn khác xa người đàn ông trước mặt, khí chất cao quý toát ra từ anh khiến Tống Việt ngạt thở.
"Lục tổng......"
Rốt cuộc hắn cũng lên tiếng, sắc mặt u ám nhưng người thừa kế cao quý của nhà họ Tống lại chịu cúi đầu trước mặt Lục Đình: "Chắc chắn có hiểu lầm gì đó, em tôi không phải người như vậy đâu."
Lục Đình cười khẩy liếc hắn một cái: "Sao, cậu hiểu rõ em mình lắm à?"
Thẩm Kiều kéo áo anh rồi thì thầm vào tai anh: "Sắp làm lễ rồi đúng không ạ?"
Lục Đình xoa đầu cậu rồi đứng dậy, "Xem ra giám đốc Tống không muốn báo cảnh sát, nếu không muốn giải quyết công khai thì đành giải quyết theo ý tôi vậy. Trong vòng ba ngày, nếu nhà họ Tống không cho tôi một lời giải thích hợp lý thì tôi nghĩ Giang Thành không cần có nhà họ Tống nữa."
Nói xong anh chẳng ngó ngàng gì tới vẻ mặt u ám của Tống Việt mà bế Thẩm Kiều ra cửa.
Đến khi vào thang máy, Thẩm Kiều vẫn còn ngại ngùng đu trên người anh.
Lục Đình đặt cậu lên xe lăn, thấy dấu tay trên cằm cậu thì xoa nhẹ rồi cụp mắt nói: "Xin lỗi Kiều Kiều."
Thẩm Kiều nắm chặt tay anh: "Anh đâu có lỗi gì, Lục tiên sinh giỏi ghê, giúp em xả giận rồi."
Lục Đình nhìn sắc mặt cậu.
Đôi mắt thanh niên sáng ngời, toàn thân lộ ra vẻ phấn chấn, "Lúc mới bị cậu ta ức hiếp em đã muốn làm thế rồi, nhưng lúc đó em nhát lắm, sợ mình sẽ bị trả thù nặng hơn, vì em chẳng có năng lực hay chỗ dựa nào cả."
"Nhưng anh làm được rồi!"
Nói xong cậu lại tỏ vẻ lo lắng: "Lúc nãy em đánh cậu ta như vậy có gây rắc rối gì cho anh không?"
"Không đâu." Lục Đình kéo kín áo khoác cho cậu, "Chỉ một nhà họ Tống thôi mà, Kiều Kiều cứ đánh thỏa thích."
"Nhưng anh thật sự rất tò mò......" Anh nhìn Thẩm Kiều rồi đưa tay lau nước mắt trên mặt cậu, "Kiều Kiều học được cách nói khóc là khóc này ở đâu thế?"
Thẩm Kiều cười ngượng: "Những lúc thế này càng yếu đuối càng có lợi, nếu để ai thấy em đánh Tống Quắc thì chưa biết chừng thế cờ sẽ bị lật ngược, em thừa hiểu mà."
Ting——
Thang máy đã đến nơi.
Thẩm Kiều quay sang hỏi Lục Đình: "Anh thấy sao? Diễn xuất của em khá lắm đúng không?"
Xung quanh tấp nập người qua lại, Lục Đình cầm khẩu trang từ tay Lý Đàn rồi cúi xuống đeo cho Thẩm Kiều, che đi dấu tay trên cằm cậu.
Người đàn ông kề vào tai cậu cười khẽ.
"Diễn hay lắm, Kiều Kiều vừa khóc thì tim anh như nát tan."
"Đừng nói nhà họ Tống mà dù em có đòi sao trên trời anh cũng sẽ tìm cách hái xuống cho em."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương