Thẩm Kiều không nhận ra sự khác thường của hai người mà tích cực chào hàng: "Nó dễ thương lắm, nhìn cũng ngoan nữa, sẽ không gây phiền hà cho cậu đâu."

Hà Tập gãi đầu tóc xanh rì: "Vấn đề đâu phải nó có ngoan hay không, chẳng phải anh thích nó lắm à? Sao không nuôi?"

Thẩm Kiều vô thức sờ mái tóc dài của mình, kết quả lại sờ trúng chiếc mũ mà Lục Đình đội cho cậu. Đầu ngón tay lướt qua vải thô, sau đó bình tĩnh thu lại, trên mặt chẳng có chút cảm xúc nào.

"Cũng chẳng thích lắm, tại tôi thấy nó sắp chết nên mới cứu thôi, nếu cậu không nuôi thì tôi sẽ tìm chủ khác cho nó."

Hà Tập nhất thời không biết nên nói gì, bởi vì Thẩm Kiều trước mắt y hoàn toàn khác xa với người vừa trầm trồ khen mèo con dễ thương.

Đúng lúc này xe dừng lại, Andy tắt máy rồi quay lại nhắc Thẩm Kiều: "Cậu chủ, chúng ta đến bệnh viện rồi."

Thẩm Kiều cúp máy rồi xuống xe.

Lục Cửu đang đứng chờ họ bên ngoài.

Hắn vừa dẫn Thẩm Kiều vào trong vừa nói: "Sức khỏe nó còn yếu nên phải nằm viện thêm mấy ngày nữa, tạm thời chưa thể đem về được."

Cậu và Lục Đình đi theo Lục Cửu, rốt cuộc cũng nhìn thấy chú mèo con mình mong ngóng.

Tư thế của nó chẳng khác gì trong video, ngoẹo đầu nằm nghiêng, bụng căng sữa vẫn chưa xẹp xuống nhưng nhìn không còn đáng sợ như lúc sáng, xích lại gần còn nghe được tiếng ngáy của nó.

Nhìn thế nào cũng thấy mèo con không đẹp, gầy trơ cả xương, bộ lông lấm lem nhìn không ra màu gì, mặt mũi trầy trụa.

Chỉ có Thẩm Kiều mới thấy nó dễ thương.

Dường như cậu chỉ đến để xác nhận xem nó còn sống hay không, thấy nó bình yên vô sự thì lặng lẽ rời khỏi bệnh viện, cả quá trình chỉ mất chưa đầy mười phút.

Suốt thời gian đó Lục Đình không nói lời nào, đến khi lên xe, anh cài dây an toàn cho Thẩm Kiều rồi mới hỏi: "Sao Kiều Kiều không muốn nuôi?"

Thẩm Kiều mân mê dây an toàn, cụp mắt nói: "Chẳng tại sao cả, chỉ là em không muốn nuôi thôi."

"Không thích à?"

Hồi lâu sau cậu mới "dạ" một tiếng.

"Nhóc xạo." Lục Đình nói: "Rốt cuộc em còn định lừa anh bao nhiêu lần nữa đây?"

Thanh niên cúi gằm mặt.

Mưa to hắt vào cửa xe, sương mù giăng kín khiến mọi thứ trở nên ảm đạm.

Thấy cậu làm thinh, Lục Đình không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn cậu, tựa như đang chờ một lời giải thích.

Cuối cùng dưới ánh mắt của anh, Thẩm Kiều rầu rĩ nói: "Chẳng phải anh biết rồi à? Sao còn hỏi em nữa? Anh cố ý chứ gì."

Lục Đình không ngờ mình lại bị cậu dỗi ngược, "Sao nghe giọng Kiều Kiều giống như đây là lỗi của anh vậy? Em không nói thì làm sao anh biết em có thích hay không?"

Thẩm Kiều nói: "Tóm lại là em không thể nuôi nó được."

"Tại sao?"

"Chẳng tại sao cả."

Trong xe vang lên tiếng thở dài của người đàn ông: "Kiều Kiều, em lại quên rồi à? Lần trước chúng ta đã nói thế nào?"

Dây an toàn trong tay sắp bị Thẩm Kiều cào rách, nghe Lục Đình nói vậy thì lại vô thức vuốt tóc mình, nhưng chỉ sờ trúng chiếc mũ kia.

Lục Đình cởi mũ ra rồi cầm chùm tóc của cậu lên: "Sao lần nào nhắc đến mèo em cũng sờ tóc mình thế?"

Thẩm Kiều đưa tay giành lại chùm tóc trên tay anh, chỉ khi nắm mái tóc mềm mượt kia thì cậu mới có chút cảm giác an toàn.

Tóc cậu rất dài, bị cậu cầm trong tay hệt như một dải lụa mềm mại, đen nhánh xinh đẹp. Mỗi lần ra đường mọi người đều hỏi cậu cách dưỡng tóc.

Chỉ có cậu biết mình ghét mái tóc này hơn bất kỳ ai khác. Cậu ghét mọi đặc điểm nữ tính trên người mình, nhưng lại không cách nào chối bỏ.

Chẳng hạn như tên cậu, chẳng hạn như tóc cậu, bắt buộc phải mang theo từ lúc sinh ra cho đến khi chết đi.

"Kiều Kiều......" Lục Đình lại gọi.

"Em......" Thẩm Kiều há to miệng rồi khó nhọc thốt ra một chữ, thật sự rất khó nói tiếp. Cậu nhắm mắt lại, thậm chí không biết làm sao mình kể hết được.

"Hồi bé em từng nuôi một con mèo, sau đó em cắt tóc nên mẹ em đã vứt nó đi."

Chỉ vỏn vẹn mấy chữ nhưng cậu phải mất cả đời mới quên được.

Con mèo kia cũng được cậu nhặt về, đói đến nỗi gầy trơ xương, vừa già yếu vừa bị què một chân.

Cậu lặng lẽ bế nó về nhà rồi sống chung với nó suốt một thời gian dài, mỗi lần cậu nấp trong chăn khóc, con mèo già lại leo lên giường liếm mặt cậu.

Nó trở thành người bạn duy nhất sưởi ấm cậu.

Sau đó cậu bị các bạn cùng lớp tạt nước bẩn, còn ném chuột chết vào người cậu, cười nhạo cậu ẻo lả, mắng cậu là đồ biến thái vì để tóc dài.

Cậu đem hết tiền tiết kiệm ra siêu thị mua một cây kéo.

Về đến nhà, Thẩm Kiều ngồi trong phòng, lần đầu tiên cắt đi mái tóc dài của mình, cắt trụi lủi như bị chó gặm.

Thiếu niên nhìn đầu tóc lởm chởm trong gương rồi mỉm cười hài lòng.

Cho đến khi bị Thẩm Thu Hòa phát hiện.

Mụ nổi điên đánh cậu một trận nhừ tử.

Hôm đó trời mưa tầm tã, con mèo già cậu nuôi bị dì bếp ném ra khỏi cửa sổ tầng hai biệt thự.

Sau đó cậu mất con mèo, cũng mất luôn cây kéo.

Cậu không bao giờ cắt tóc nữa.

Cậu là đồ ẻo lả, đồ biến thái, cậu đều nhận hết.

Thanh niên cúi đầu lí nhí: "Đêm đó em tìm quanh nhà nhưng chẳng thấy nó đâu. Nó già lắm rồi, còn bị què một chân thì có thể đi đâu chứ? Nhưng dù em có tìm cỡ nào cũng vẫn không thấy."

"Chắc vì em có lỗi thật nên mới bị phạt như vậy, em có lỗi, em không thể nuôi mèo được đâu Lục Đình à."

"Sao lại thế......"

Gương mặt Lục Đình ẩn trong bóng tối nên không thấy rõ biểu cảm, giọng anh căng thẳng: "Đó đâu phải lỗi của Kiều Kiều, cắt tóc chẳng có gì sai cả."

"Sao lại không?" Thẩm Kiều nói: "Em có lỗi thật mà, chỉ có trẻ con phạm lỗi mới bị vứt đi thứ mình thích nhất thôi. Em sẽ tìm cho con mèo trong bệnh viện một chủ nhân thật tốt, họ sẽ yêu thương nó và không bao giờ bỏ rơi nó."

"Nhưng Kiều Kiều đã ra khỏi nhà họ Thẩm rồi mà, không ai vứt mèo của em đâu."

Lục Đình nói: "Thậm chí em còn có thể cắt tóc nữa."

"Không được." Thẩm Kiều nắm mái tóc dài, tay kia liên tục cào dây an toàn: "Sẽ bị đánh đó."

"Không ai đánh em đâu." Lục Đình nhấn mạnh: "Từ nay về sau không ai có thể đánh em hết."

Andy dừng xe trước cổng biệt thự, ánh đèn trong nhà hắt ra mang lại cảm giác ấm áp. Tiếc là hơi ấm kia không lan đến chỗ hai người ở ghế sau.

Lục Đình đội mũ cho cậu rồi bế cậu xuống xe.

Dì bếp thấy xe dừng thì đứng trong phòng khách nhìn ra, bà chạy tới mở cửa cho họ, vừa thấy Thẩm Kiều thì cười nói: "Cuối cùng cậu chủ cũng xuất viện, sao mới đến công ty một chuyến đã bị sốt rồi? Còn nằm viện lâu ơi là lâu làm tôi lo muốn chết."

Thẩm Kiều nằm trong lòng Lục Đình ngượng ngùng cười với dì bếp: "Chắc dạo này trời trở lạnh nên cháu sơ ý bị cảm ấy mà."

"Về là tốt rồi, về là tốt rồi...... Muốn ăn gì cứ nói nhé, tôi sẽ nấu cho cậu."

Nói xong bà liếc trộm Lục Đình. Người đàn ông cụp mắt nhìn xuống đất, trên mặt chẳng lộ ra cảm xúc gì nhưng lại khiến người ta có cảm giác bất an như bão sắp ập đến.

Dì bếp chỉ nhìn thoáng qua rồi dời mắt đi, không dám nhìn thêm nữa.

Lục Đình bế Thẩm Kiều lên lầu: "Xế chiều rồi, Kiều Kiều muốn đi ngủ không?"

Thẩm Kiều dựa đầu vào vai anh: "Lục tiên sinh có ngủ chung với em không?"

Lục tiên sinh cười: "Lục tiên sinh sẽ ngủ với em. Anh đã đặt vé máy bay ngày mốt, dự lễ đính hôn của Lâm Tư Niên xong chắc con mèo cũng được xuất viện rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ đón nó về."

Thẩm Kiều ngẩng mặt lên khỏi vai anh: "Lục Đình, em đã bảo không nuôi rồi mà!"

Lục Đình mở cửa ra, "Kiều Kiều biết gì không? Thật ra Lục Cửu lừa em đấy, tình trạng mèo con tệ lắm, suýt nữa đã chết rồi."

"Sao lại thế......"

Tiếng đóng cửa vang lên, "Anh vốn định tìm một con mèo khác giống hệt nó cho em. Nhưng Lục Cửu kể anh nghe đêm đó mình nói với con mèo rằng nó sắp có một chủ nhân rất tốt, người đó sẽ cho nó ấm no hạnh phúc đến hết đời, thế là nó sống lại. Giờ em định nuốt lời sao?"

"Em......" Thẩm Kiều nắm chặt áo khoác anh, "Em có thể tìm cho nó một chủ nhân tốt."

"Vậy em đã hỏi ý nó chưa?"

Thẩm Kiều làm thinh.

Lục Đình đặt cậu lên giường, cởi mũ và áo khoác ra, sau đó nhét cậu vào chăn, "Kiều Kiều, đây không phải nhà họ Thẩm, cũng chẳng có mẹ em, không ai dám vứt những thứ em thích đâu, ngay cả anh cũng không dám."

Thẩm Kiều vẫn im lặng.

Lục Đình nằm xuống cạnh rồi đưa tay kéo cậu vào lòng, "Sau khi về chúng ta đi cắt tóc nhé?"

Thẩm Kiều hỏi: "Em để tóc dài không đẹp sao?"

"Đẹp chứ." Lục Đình hôn lên trán cậu: "Nhưng anh muốn em vui vẻ hơn."

"Kiều Kiều." Anh nói: "Anh mong em có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, còn anh sẽ đứng sau lưng em, không ai có thể tổn thương em nữa, Lục tiên sinh sẽ mãi là chỗ dựa của em."

Thẩm Kiều nép vào ngực Lục Đình ngủ thiếp đi.

Buổi chiều trời mưa, trong giấc mơ của Thẩm Kiều cũng có mưa.

Cậu bé với dấu tay đỏ rực trên má đội mưa đi quanh biệt thự.

Cơn mưa mùa hè ập đến bất chợt mang theo mùi bùn ngai ngái, sấm chớp liên hồi, mưa to như trút.

Tạo thành toàn bộ giác quan trong mơ.

Dường như trong mơ cậu không biết mệt là gì, biệt thự rộng như vậy mà cậu đi hết vòng này đến vòng khác.

Mất đi một sinh mệnh là cú sốc mà đứa trẻ mười hai mười ba tuổi không thể chịu đựng nổi.

Nhưng cơn mưa trong mơ không tạnh, cậu đi quanh biệt thự rất lâu vẫn không tìm được thứ mình muốn.

Nỗi tuyệt vọng gần như nhấn chìm cậu, ngay cả tiếng khóc cũng bị mưa át đi.

Cho đến khi một cây dù che trên đầu cậu.

Cậu bé trong mơ ngẩng đầu lên, trông thấy một người đàn ông cao lớn dưới tán dù đen. Anh ngồi xuống trước mặt cậu rồi cẩn thận lau sạch nước mắt cho cậu, "Sao em lại khóc?"

Cậu bé trong mơ như tìm được chỗ dựa nên nép sát vào anh.

Cậu nhìn thấy người đàn ông lấy ra một con mèo già gầy guộc từ sau lưng như làm ảo thuật, con mèo già đứng trên đùi cậu rồi ngẩng đầu liếm sạch nước mắt trên mặt cậu như mọi khi.

"Đi thôi."

Cậu bế mèo, người đàn ông đi theo sau. Cậu rụt rè quay đầu hỏi: "Anh không về sao?"

"Không về, anh che dù cho em."

Cơn mưa trong mơ đã tạnh.

Người đàn ông vẫn chưa đi.

Cậu cảm thấy anh đang cười, nhưng trong mơ lại không thấy rõ mặt anh.

"Anh sẽ che dù cho em."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện