Lục Cửu đọc mấy tin nhắn Lục Đình gửi rồi cất điện thoại vào túi.
Chẳng biết trời đổ mưa phùn từ lúc nào, người trên phố dần thưa thớt, ánh đèn đường rọi xuống đất mang lại cảm giác lạnh lẽo.
Hắn đứng ở thềm bệnh viện phủi mưa bụi trên vai, nhân tiện giũ sạch nước trên giày rồi mới vào trong.
Bầy thú cưng bên ngoài vẫn ồn ào như cũ, nhưng tất cả đều được chủ nhân ôm ấp dỗ dành.
Vào thời khắc ấy, chúng không còn là động vật mà là những đứa con được cha mẹ yêu thương.
Lục Cửu rẽ vào góc hành lang rồi đi tới chỗ trong cùng, ở đó chỉ có mỗi con mèo hắn đem tới.
Nó bị nhốt trong lồng ấp, cuộn tròn như quả bóng, hai mắt nhắm nghiền, ngay cả động tác hít thở cũng chẳng nhìn thấy.
Bác sĩ cho nó ăn rồi đặt vào lồng ấp, mọi việc cần làm đều đã làm, có sống được hay không còn phải xem số mệnh của nó.
Lục Cửu ngồi xổm trước lồng ấp, ánh đèn vàng hắt vào khiến gương mặt đầy sẹo của hắn trở nên ôn hòa hơn.
Hắn cúi đầu nhìn sinh vật yếu ớt trước mặt rồi chậm rãi nói: "Mi được cứu rồi, cậu ấy nghe mi kêu cứu nên tìm mi rất lâu. Cậu ấy lo cho mi lắm, còn gọi điện hỏi thăm mi nữa. Cậu ấy sẽ là một chủ nhân tốt, sẽ luôn yêu thương mi, sẽ không để mi đói, với điều kiện là mi phải sống trước đã."
Chẳng biết con mèo trong lồng ấp có nghe hiểu không mà đột nhiên đạp chân rồi phát ra một tiếng kêu yếu ớt.
"Meo!"
-
Thẩm Kiều ngủ một giấc đến sáng hôm sau.
Vừa mở mắt ra đã thấy bữa sáng đặt trước mặt.
Dì bếp ở nhà làm món hoành thánh cậu thích nhất, vỏ mỏng nhân nhiều, từng viên tròn vo trôi nổi trong tô, khói bốc nghi ngút.
Lục Đình bế cậu lên khỏi giường, "Đi đánh răng rồi ra ăn sáng nào."
Thẩm Kiều tự đẩy xe lăn vào phòng vệ sinh.
Khi cậu ra thì bác sĩ đã đợi sẵn bên ngoài, tranh thủ đo đường máu và huyết áp trước khi cậu ăn sáng.
Đo xong Lục Đình ấn bông gòn vào đầu ngón tay cậu, đến khi máu ngừng chảy mới cẩn thận xoa xoa.
Thẩm Kiều bình thản thu tay lại, đối với cậu thì bị kim đâm chỉ hơi đau chút xíu thôi.
Cậu háo hức cầm muỗng múc một viên hoành thánh, hương vị ngon đến nỗi khiến cậu híp mắt lại.
Quả nhiên chỉ có dì bếp ở nhà mới biết cậu thích món gì nhất thôi.
"À phải rồi." Cậu hỏi Lục Đình: "Hôm qua em ngoan ngoãn đi ngủ, hôm nay đã xuất viện được chưa ạ?"
Lục Đình kéo rèm cửa ra, trời mưa lâm râm, sương mù giăng kín, "Ăn xong em còn phải truyền thêm hai chai dịch, truyền xong để xem bác sĩ nói thế nào, nếu ông ấy cho phép thì chúng ta sẽ xuất viện."
"Vậy còn con mèo? Nó sao rồi ạ?"
Bộ đồ bệnh nhân khá rộng so với cậu, tay áo rất dài, cậu vừa xắn lên chưa bao lâu đã tuột xuống, thấy nó sắp rơi vào tô, Lục Đình đưa tay chụp lấy.
Anh khom người xắn tay áo lên rồi trả lời: "Sáng nay Lục Cửu vừa gọi cho anh, nó khỏe lắm, lúc sáng còn uống hết một ống tiêm sữa, suýt nữa no bể bụng."
Xắn tay áo xong, Lục Đình mở điện thoại tìm bức ảnh Lục Cửu gửi sang.
Thẩm Kiều vội vàng cầm điện thoại xem, trong ảnh là con mèo đang nằm trong lồng ấp.
Nhìn chẳng mấy xinh đẹp, vừa gầy vừa nhỏ, chỉ thấy mỗi bộ lông trắng, còn không to bằng bàn tay người lớn. Nó nằm im lìm, ai không biết còn tưởng đã chết rồi.
Chỉ có cái bụng giống hệt ngọn núi nhỏ, vừa to vừa tròn, như thể một giây sau sẽ nứt ra.
Thẩm Kiều lo lắng hỏi: "Nó...... thật sự không sao chứ ạ?"
Lục Đình cất điện thoại đi rồi giục cậu ăn sáng, "Không sao đâu, bác sĩ nói nó mới sinh chưa bao lâu, chắc từ lúc ra đời đến giờ chưa được ăn no nên hễ thấy đồ ăn lại nhịn không được, sau này sẽ từ từ dạy nó."
"Em gọi video cho Lục Cửu tiên sinh được không ạ?"
Lục Đình xắn tay áo lại bị tuột xuống của cậu lên: "Được chứ, nhưng ăn sáng xong mới được gọi."
Thẩm Kiều mau chóng ăn hết hoành thánh, ngoan ngoãn đưa chiếc tô rỗng cho Lục Đình rồi nhìn anh chăm chú.
Lục Đình bị cái nhìn của cậu làm trong lòng ngứa ngáy, vén mấy sợi tóc lòa xòa trên má thanh niên ra sau tai rồi cúi xuống hôn cậu.
Khi được thả ra, Thẩm Kiều ngửa đầu thở dốc, đầu óc khó khăn lắm mới tỉnh táo lại trở nên mụ mẫm.
Lục Đình vuốt ve bờ môi ướt át của cậu. Môi thanh niên rất đầy đặn, bị mút đỏ như đào mật, chỉ cần mút mạnh thêm chút nữa sẽ để lại dấu vết mờ nhạt.
Tâm tư người đàn ông luôn rất ác liệt, anh muốn nâng niu Kiều Kiều của mình, nhưng ở một số phương diện lại không khống chế nổi những ý nghĩ đen tối trong đầu.
Cũng giống như bây giờ, ngón tay anh vuốt ve môi cậu, thấm đẫm mùi hương của cậu, nhưng anh không muốn dừng lại ở đó mà muốn mở cửa tiến vào sâu hơn rồi quấn lấy lưỡi cậu, tốt nhất là làm cả người cậu bủn rủn.
Nhưng cuối cùng anh chẳng làm gì cả, sau khi thả tay ra thì nhìn đôi mắt ngấn nước của cậu rồi cười nói: "Lâu thế rồi mà Kiều Kiều vẫn chưa học được cách lấy hơi sao."
Thẩm Kiều mím môi, cảm thấy nơi đó nóng hổi, không nói lời nào.
Có ai hôn như anh đâu, chỉ muốn nuốt chửng cậu thôi.
Cậu thật sự không hiểu tại sao Lục Đình ngày thường điềm đạm ôn hòa mà trong chuyện này lại mạnh bạo thế chứ? Cứ như biến thành người khác vậy.
Giờ là sáng sớm, còn ở trong bệnh viện nữa, các y tá đang đi kiểm tra phòng, lỡ bị nhìn thấy thì sẽ mất mặt cỡ nào? Thẩm Kiều quyết định chiến tranh lạnh với Lục Đình ba phút.
Cậu giận dỗi cầm điện thoại đến cạnh cửa sổ gọi video cho Lục Cửu.
Lục Cửu đoán cậu sẽ gọi cho mình nên vẫn chờ ở bệnh viện, một tay hắn cầm bánh kếp mua ven đường, tay kia cầm điện thoại, "Mèo khỏe lắm, sáng nay nó tỉnh lại rồi."
Kể ra cũng thật kỳ diệu, sau khi hắn nói những lời kia thì đến nửa đêm tim mèo con bỗng đập mạnh trở lại.
Sáng nay nó mở mắt ra, thậm chí còn bò dậy khỏi đệm, bốn chân run rẩy đứng không vững nhưng vẫn cố đứng lên kêu một tiếng.
Bác sĩ nói thường thì những con mèo như nó sẽ chết chắc, dù sao cũng được phát hiện quá muộn, giờ tỉnh lại có thể gọi là kỳ tích.
Lục Cửu cầm điện thoại đi vào trong một cách quen thuộc rồi hướng camera về phía lồng ấp.
Mèo con đang ngủ, cái bụng căng tròn phập phồng theo nhịp thở, tuy thân hình gầy gò nhưng vẫn cho mọi người thấy sức sống mạnh mẽ của mình.
Thẩm Kiều sợ đánh thức nó nên không nói gì, chỉ nhìn một lát rồi cúp máy.
Lúc này y tá cũng vừa đến truyền dịch.
Gọi điện xong, chiến tranh lạnh giữa cậu và Lục Đình cũng kết thúc, cậu dang tay để anh bế mình lên giường bệnh.
Người đàn ông ngồi cạnh làm việc, còn cậu buồn chán nghịch điện thoại bằng một tay.
Nghịch một hồi, chẳng biết cậu nhìn thấy gì mà quay sang hỏi Lục Đình: "Hôm qua Tạ Lộ Diễn tìm em à?"
Lục Đình giật mình đặt cây bút trong tay xuống, không hiểu sao hơi chột dạ, "Cậu ta gọi cho em, nhưng em xuống lầu tắm nắng rồi nên anh nghe giùm."
"Cậu ta tìm em làm gì?"
Nói đến đây, vẻ mặt Lục Đình lạnh đi: "Cậu ta nói muốn mời em ăn cơm."
"Cậu ta mà tốt bụng vậy sao?"
"Chắc ở nhà đợi mấy ngày hết sạch kiên nhẫn rồi."
Thẩm Kiều cụp mắt tắt màn hình điện thoại, "Anh đã làm gì?"
Lục Đình không muốn những chuyện ô uế kia làm bẩn tai Thẩm Kiều, "Anh gửi cho cậu ta một tấm thiệp mời."
"Lục tiên sinh......" Thẩm Kiều nhìn anh nói: "Người như cậu ta đâu đáng để anh làm bẩn tay mình."
"Kiều Kiều......"
Thanh niên trên giường bệnh nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt hiện lên ý cười, vẻ mặt tươi tắn: "Nếu phải bẩn thì chỉ có tay em thôi."
Cậu không thể tha thứ cho những kẻ hủy hoại đời mình, không cách nào tha thứ được. Nhưng Lục Đình quá tốt nên cậu không muốn anh gánh chịu những tội lỗi này thay mình.
Nếu có báo ứng thì cứ để cậu chịu đi.
Thật ra muốn đối phó với loại người như Tạ Lộ Diễn chẳng cần làm gì cả, lòng tham và dục vọng sẽ khiến hắn tự nhảy xuống vực.
Truyền dịch xong, bác sĩ tới lật xem bệnh án, "Thẩm Kiều đúng không? Sức khỏe không có vấn đề gì nên xuất viện được rồi. Nhưng kết quả khám cho thấy cậu bị thiếu máu, huyết áp thấp, còn suy dinh dưỡng nữa, mấy bệnh này không thể chữa hết ngày một ngày hai mà phải về nhà dưỡng từ từ."
"Đừng chủ quan, lâu dần sẽ thành vấn đề lớn đấy, người nhà cũng phải để ý một chút, có tiền ở phòng đơn mà không nuôi nổi người sao?"
Có lẽ vì Thẩm Kiều đẹp nên được bác sĩ ưu ái hơn, mỗi lần thấy tình trạng sức khỏe của cậu, Lục Đình làm người giám hộ lại bị mắng một trận, nghe mãi thành quen.
Nhưng Thẩm Kiều không nỡ thấy anh bị mắng: "Tại cháu chứ không phải tại Lục tiên sinh đâu ạ."
Bác sĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc cậu một cái.
Ông đoán tình trạng bệnh nhân này không phải do Lục Đình gây ra, nhìn mặt hai người cũng chẳng giống nhau, có lẽ là một đôi tình nhân, mấy ngày nay cậu ở bệnh viện đều được anh hầu hạ ăn ngon uống sướng.
Chẳng biết trước kia sống trong gia đình thế nào nữa. Một đứa trẻ xinh đẹp như vậy mà lại bị hành hạ ra nông nỗi này. Cuối cùng còn luân lạc tới mức để người ngoài thương.
Ông đưa tờ phiếu cho Lục Đình: "Đi đóng tiền rồi làm thủ tục xuất viện đi."
Trong bệnh viện chỉ có hai người họ nên Lục Đình xuống lầu đóng tiền trước, còn Thẩm Kiều thu dọn đồ dùng mấy ngày qua.
Khi Lục Đình quay lại, Thẩm Kiều chỉ mới dọn được một nửa, nửa còn lại do Lục Đình dọn, tất cả được bỏ vào túi, người đàn ông xách túi bằng một tay, tay kia đẩy cậu xuống lầu.
Andy lái xe đến cổng bệnh viện đón họ, vội vàng cầm lấy túi xách từ tay Lục Đình bỏ vào cốp xe.
Tuy bị bệnh nhưng tinh thần Thẩm Kiều lại tốt hơn trước nhiều, mưa phùn không lớn nhưng Lục Đình vẫn đội mũ cho cậu, dưới mũ là một khuôn mặt thanh tú, đôi mắt cong cong, hệt như chú chim ríu rít.
"Andy, khoan về nhà đã, tụi tôi còn phải đến bệnh viện thú y thăm mèo nữa."
Andy sửng sốt: "Mèo?"
"Đúng vậy, mèo." Thẩm Kiều huơ tay nói: "Tôi và Lục tiên sinh tìm thấy nó ở bệnh viện, nó to cỡ này nè, vì ăn nhiều nên bụng tròn căng, dễ thương lắm."
Cuối cùng Andy cũng hiểu chuyện gì xảy ra, nghe cậu miêu tả thì cười nói: "Xem ra cậu chủ thích nó quá nhỉ, đợi tiêm vắc-xin xong là có thể đem về biệt thự nuôi rồi."
Nụ cười trên mặt Thẩm Kiều tắt ngấm, không nói gì nữa.
Hà Tập nghe nói cậu nhặt được một con mèo thì hớn hở gọi video cho cậu.
Mái tóc đỏ chót của thiếu niên đã chuyển sang màu xanh lá, cả màn hình đều xanh mơn mởn, Thẩm Kiều nhìn mà lo giùm cho Lâm Tư Niên.
Hà Tập không hề hay biết gì mà cười tít mắt: "Con mèo đâu rồi?"
Thẩm Kiều nói: "Tụi tôi đang trên xe, sắp sửa tới bệnh viện đây."
"Nó dễ thương như anh nói thật sao? Còn ăn đến nỗi bụng tròn vo như quả bóng sắp nổ nữa."
"Tất nhiên rồi, dễ thương cực."
Thẩm Kiều nhìn mái tóc xanh biếc của y, buột miệng hỏi: "Chẳng phải mấy ngày nữa cậu đính hôn rồi sao? Để vậy cũng được à?"
Hà Tập vuốt tóc nói: "Đến lúc đó nhuộm đen là được rồi, cha nội Lâm Tư Niên kia đúng là một lão già cổ hủ, tôi nói nhuộm màu này mới ngầu nhưng anh ta kiên quyết không chịu, còn dọa nếu tôi dám để nguyên quả đầu này đính hôn với anh ta thì ngày mai sẽ treo cổ tự tử trước cửa nhà tôi."
Thẩm Kiều bật cười, đột nhiên hỏi y: "Cậu thích mèo không?"
Hà Tập nói: "Thích chứ, nhưng tôi làm nghề này ít khi ở nhà lắm, đính hôn xong chắc sẽ nuôi một con, lông xù cưng ơi là cưng, nếu vậy chúng ta đều có con, biết đâu mai mốt còn làm sui gia với nhau nữa."
Thẩm Kiều hỏi: "Vậy tôi tặng cậu con mèo này nhé?"
"À......" Hà Tập chợt im bặt.
Lục Đình ngồi cạnh liếc nhìn cậu, tài liệu trong tay vểnh lên một góc.
Chẳng biết trời đổ mưa phùn từ lúc nào, người trên phố dần thưa thớt, ánh đèn đường rọi xuống đất mang lại cảm giác lạnh lẽo.
Hắn đứng ở thềm bệnh viện phủi mưa bụi trên vai, nhân tiện giũ sạch nước trên giày rồi mới vào trong.
Bầy thú cưng bên ngoài vẫn ồn ào như cũ, nhưng tất cả đều được chủ nhân ôm ấp dỗ dành.
Vào thời khắc ấy, chúng không còn là động vật mà là những đứa con được cha mẹ yêu thương.
Lục Cửu rẽ vào góc hành lang rồi đi tới chỗ trong cùng, ở đó chỉ có mỗi con mèo hắn đem tới.
Nó bị nhốt trong lồng ấp, cuộn tròn như quả bóng, hai mắt nhắm nghiền, ngay cả động tác hít thở cũng chẳng nhìn thấy.
Bác sĩ cho nó ăn rồi đặt vào lồng ấp, mọi việc cần làm đều đã làm, có sống được hay không còn phải xem số mệnh của nó.
Lục Cửu ngồi xổm trước lồng ấp, ánh đèn vàng hắt vào khiến gương mặt đầy sẹo của hắn trở nên ôn hòa hơn.
Hắn cúi đầu nhìn sinh vật yếu ớt trước mặt rồi chậm rãi nói: "Mi được cứu rồi, cậu ấy nghe mi kêu cứu nên tìm mi rất lâu. Cậu ấy lo cho mi lắm, còn gọi điện hỏi thăm mi nữa. Cậu ấy sẽ là một chủ nhân tốt, sẽ luôn yêu thương mi, sẽ không để mi đói, với điều kiện là mi phải sống trước đã."
Chẳng biết con mèo trong lồng ấp có nghe hiểu không mà đột nhiên đạp chân rồi phát ra một tiếng kêu yếu ớt.
"Meo!"
-
Thẩm Kiều ngủ một giấc đến sáng hôm sau.
Vừa mở mắt ra đã thấy bữa sáng đặt trước mặt.
Dì bếp ở nhà làm món hoành thánh cậu thích nhất, vỏ mỏng nhân nhiều, từng viên tròn vo trôi nổi trong tô, khói bốc nghi ngút.
Lục Đình bế cậu lên khỏi giường, "Đi đánh răng rồi ra ăn sáng nào."
Thẩm Kiều tự đẩy xe lăn vào phòng vệ sinh.
Khi cậu ra thì bác sĩ đã đợi sẵn bên ngoài, tranh thủ đo đường máu và huyết áp trước khi cậu ăn sáng.
Đo xong Lục Đình ấn bông gòn vào đầu ngón tay cậu, đến khi máu ngừng chảy mới cẩn thận xoa xoa.
Thẩm Kiều bình thản thu tay lại, đối với cậu thì bị kim đâm chỉ hơi đau chút xíu thôi.
Cậu háo hức cầm muỗng múc một viên hoành thánh, hương vị ngon đến nỗi khiến cậu híp mắt lại.
Quả nhiên chỉ có dì bếp ở nhà mới biết cậu thích món gì nhất thôi.
"À phải rồi." Cậu hỏi Lục Đình: "Hôm qua em ngoan ngoãn đi ngủ, hôm nay đã xuất viện được chưa ạ?"
Lục Đình kéo rèm cửa ra, trời mưa lâm râm, sương mù giăng kín, "Ăn xong em còn phải truyền thêm hai chai dịch, truyền xong để xem bác sĩ nói thế nào, nếu ông ấy cho phép thì chúng ta sẽ xuất viện."
"Vậy còn con mèo? Nó sao rồi ạ?"
Bộ đồ bệnh nhân khá rộng so với cậu, tay áo rất dài, cậu vừa xắn lên chưa bao lâu đã tuột xuống, thấy nó sắp rơi vào tô, Lục Đình đưa tay chụp lấy.
Anh khom người xắn tay áo lên rồi trả lời: "Sáng nay Lục Cửu vừa gọi cho anh, nó khỏe lắm, lúc sáng còn uống hết một ống tiêm sữa, suýt nữa no bể bụng."
Xắn tay áo xong, Lục Đình mở điện thoại tìm bức ảnh Lục Cửu gửi sang.
Thẩm Kiều vội vàng cầm điện thoại xem, trong ảnh là con mèo đang nằm trong lồng ấp.
Nhìn chẳng mấy xinh đẹp, vừa gầy vừa nhỏ, chỉ thấy mỗi bộ lông trắng, còn không to bằng bàn tay người lớn. Nó nằm im lìm, ai không biết còn tưởng đã chết rồi.
Chỉ có cái bụng giống hệt ngọn núi nhỏ, vừa to vừa tròn, như thể một giây sau sẽ nứt ra.
Thẩm Kiều lo lắng hỏi: "Nó...... thật sự không sao chứ ạ?"
Lục Đình cất điện thoại đi rồi giục cậu ăn sáng, "Không sao đâu, bác sĩ nói nó mới sinh chưa bao lâu, chắc từ lúc ra đời đến giờ chưa được ăn no nên hễ thấy đồ ăn lại nhịn không được, sau này sẽ từ từ dạy nó."
"Em gọi video cho Lục Cửu tiên sinh được không ạ?"
Lục Đình xắn tay áo lại bị tuột xuống của cậu lên: "Được chứ, nhưng ăn sáng xong mới được gọi."
Thẩm Kiều mau chóng ăn hết hoành thánh, ngoan ngoãn đưa chiếc tô rỗng cho Lục Đình rồi nhìn anh chăm chú.
Lục Đình bị cái nhìn của cậu làm trong lòng ngứa ngáy, vén mấy sợi tóc lòa xòa trên má thanh niên ra sau tai rồi cúi xuống hôn cậu.
Khi được thả ra, Thẩm Kiều ngửa đầu thở dốc, đầu óc khó khăn lắm mới tỉnh táo lại trở nên mụ mẫm.
Lục Đình vuốt ve bờ môi ướt át của cậu. Môi thanh niên rất đầy đặn, bị mút đỏ như đào mật, chỉ cần mút mạnh thêm chút nữa sẽ để lại dấu vết mờ nhạt.
Tâm tư người đàn ông luôn rất ác liệt, anh muốn nâng niu Kiều Kiều của mình, nhưng ở một số phương diện lại không khống chế nổi những ý nghĩ đen tối trong đầu.
Cũng giống như bây giờ, ngón tay anh vuốt ve môi cậu, thấm đẫm mùi hương của cậu, nhưng anh không muốn dừng lại ở đó mà muốn mở cửa tiến vào sâu hơn rồi quấn lấy lưỡi cậu, tốt nhất là làm cả người cậu bủn rủn.
Nhưng cuối cùng anh chẳng làm gì cả, sau khi thả tay ra thì nhìn đôi mắt ngấn nước của cậu rồi cười nói: "Lâu thế rồi mà Kiều Kiều vẫn chưa học được cách lấy hơi sao."
Thẩm Kiều mím môi, cảm thấy nơi đó nóng hổi, không nói lời nào.
Có ai hôn như anh đâu, chỉ muốn nuốt chửng cậu thôi.
Cậu thật sự không hiểu tại sao Lục Đình ngày thường điềm đạm ôn hòa mà trong chuyện này lại mạnh bạo thế chứ? Cứ như biến thành người khác vậy.
Giờ là sáng sớm, còn ở trong bệnh viện nữa, các y tá đang đi kiểm tra phòng, lỡ bị nhìn thấy thì sẽ mất mặt cỡ nào? Thẩm Kiều quyết định chiến tranh lạnh với Lục Đình ba phút.
Cậu giận dỗi cầm điện thoại đến cạnh cửa sổ gọi video cho Lục Cửu.
Lục Cửu đoán cậu sẽ gọi cho mình nên vẫn chờ ở bệnh viện, một tay hắn cầm bánh kếp mua ven đường, tay kia cầm điện thoại, "Mèo khỏe lắm, sáng nay nó tỉnh lại rồi."
Kể ra cũng thật kỳ diệu, sau khi hắn nói những lời kia thì đến nửa đêm tim mèo con bỗng đập mạnh trở lại.
Sáng nay nó mở mắt ra, thậm chí còn bò dậy khỏi đệm, bốn chân run rẩy đứng không vững nhưng vẫn cố đứng lên kêu một tiếng.
Bác sĩ nói thường thì những con mèo như nó sẽ chết chắc, dù sao cũng được phát hiện quá muộn, giờ tỉnh lại có thể gọi là kỳ tích.
Lục Cửu cầm điện thoại đi vào trong một cách quen thuộc rồi hướng camera về phía lồng ấp.
Mèo con đang ngủ, cái bụng căng tròn phập phồng theo nhịp thở, tuy thân hình gầy gò nhưng vẫn cho mọi người thấy sức sống mạnh mẽ của mình.
Thẩm Kiều sợ đánh thức nó nên không nói gì, chỉ nhìn một lát rồi cúp máy.
Lúc này y tá cũng vừa đến truyền dịch.
Gọi điện xong, chiến tranh lạnh giữa cậu và Lục Đình cũng kết thúc, cậu dang tay để anh bế mình lên giường bệnh.
Người đàn ông ngồi cạnh làm việc, còn cậu buồn chán nghịch điện thoại bằng một tay.
Nghịch một hồi, chẳng biết cậu nhìn thấy gì mà quay sang hỏi Lục Đình: "Hôm qua Tạ Lộ Diễn tìm em à?"
Lục Đình giật mình đặt cây bút trong tay xuống, không hiểu sao hơi chột dạ, "Cậu ta gọi cho em, nhưng em xuống lầu tắm nắng rồi nên anh nghe giùm."
"Cậu ta tìm em làm gì?"
Nói đến đây, vẻ mặt Lục Đình lạnh đi: "Cậu ta nói muốn mời em ăn cơm."
"Cậu ta mà tốt bụng vậy sao?"
"Chắc ở nhà đợi mấy ngày hết sạch kiên nhẫn rồi."
Thẩm Kiều cụp mắt tắt màn hình điện thoại, "Anh đã làm gì?"
Lục Đình không muốn những chuyện ô uế kia làm bẩn tai Thẩm Kiều, "Anh gửi cho cậu ta một tấm thiệp mời."
"Lục tiên sinh......" Thẩm Kiều nhìn anh nói: "Người như cậu ta đâu đáng để anh làm bẩn tay mình."
"Kiều Kiều......"
Thanh niên trên giường bệnh nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt hiện lên ý cười, vẻ mặt tươi tắn: "Nếu phải bẩn thì chỉ có tay em thôi."
Cậu không thể tha thứ cho những kẻ hủy hoại đời mình, không cách nào tha thứ được. Nhưng Lục Đình quá tốt nên cậu không muốn anh gánh chịu những tội lỗi này thay mình.
Nếu có báo ứng thì cứ để cậu chịu đi.
Thật ra muốn đối phó với loại người như Tạ Lộ Diễn chẳng cần làm gì cả, lòng tham và dục vọng sẽ khiến hắn tự nhảy xuống vực.
Truyền dịch xong, bác sĩ tới lật xem bệnh án, "Thẩm Kiều đúng không? Sức khỏe không có vấn đề gì nên xuất viện được rồi. Nhưng kết quả khám cho thấy cậu bị thiếu máu, huyết áp thấp, còn suy dinh dưỡng nữa, mấy bệnh này không thể chữa hết ngày một ngày hai mà phải về nhà dưỡng từ từ."
"Đừng chủ quan, lâu dần sẽ thành vấn đề lớn đấy, người nhà cũng phải để ý một chút, có tiền ở phòng đơn mà không nuôi nổi người sao?"
Có lẽ vì Thẩm Kiều đẹp nên được bác sĩ ưu ái hơn, mỗi lần thấy tình trạng sức khỏe của cậu, Lục Đình làm người giám hộ lại bị mắng một trận, nghe mãi thành quen.
Nhưng Thẩm Kiều không nỡ thấy anh bị mắng: "Tại cháu chứ không phải tại Lục tiên sinh đâu ạ."
Bác sĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc cậu một cái.
Ông đoán tình trạng bệnh nhân này không phải do Lục Đình gây ra, nhìn mặt hai người cũng chẳng giống nhau, có lẽ là một đôi tình nhân, mấy ngày nay cậu ở bệnh viện đều được anh hầu hạ ăn ngon uống sướng.
Chẳng biết trước kia sống trong gia đình thế nào nữa. Một đứa trẻ xinh đẹp như vậy mà lại bị hành hạ ra nông nỗi này. Cuối cùng còn luân lạc tới mức để người ngoài thương.
Ông đưa tờ phiếu cho Lục Đình: "Đi đóng tiền rồi làm thủ tục xuất viện đi."
Trong bệnh viện chỉ có hai người họ nên Lục Đình xuống lầu đóng tiền trước, còn Thẩm Kiều thu dọn đồ dùng mấy ngày qua.
Khi Lục Đình quay lại, Thẩm Kiều chỉ mới dọn được một nửa, nửa còn lại do Lục Đình dọn, tất cả được bỏ vào túi, người đàn ông xách túi bằng một tay, tay kia đẩy cậu xuống lầu.
Andy lái xe đến cổng bệnh viện đón họ, vội vàng cầm lấy túi xách từ tay Lục Đình bỏ vào cốp xe.
Tuy bị bệnh nhưng tinh thần Thẩm Kiều lại tốt hơn trước nhiều, mưa phùn không lớn nhưng Lục Đình vẫn đội mũ cho cậu, dưới mũ là một khuôn mặt thanh tú, đôi mắt cong cong, hệt như chú chim ríu rít.
"Andy, khoan về nhà đã, tụi tôi còn phải đến bệnh viện thú y thăm mèo nữa."
Andy sửng sốt: "Mèo?"
"Đúng vậy, mèo." Thẩm Kiều huơ tay nói: "Tôi và Lục tiên sinh tìm thấy nó ở bệnh viện, nó to cỡ này nè, vì ăn nhiều nên bụng tròn căng, dễ thương lắm."
Cuối cùng Andy cũng hiểu chuyện gì xảy ra, nghe cậu miêu tả thì cười nói: "Xem ra cậu chủ thích nó quá nhỉ, đợi tiêm vắc-xin xong là có thể đem về biệt thự nuôi rồi."
Nụ cười trên mặt Thẩm Kiều tắt ngấm, không nói gì nữa.
Hà Tập nghe nói cậu nhặt được một con mèo thì hớn hở gọi video cho cậu.
Mái tóc đỏ chót của thiếu niên đã chuyển sang màu xanh lá, cả màn hình đều xanh mơn mởn, Thẩm Kiều nhìn mà lo giùm cho Lâm Tư Niên.
Hà Tập không hề hay biết gì mà cười tít mắt: "Con mèo đâu rồi?"
Thẩm Kiều nói: "Tụi tôi đang trên xe, sắp sửa tới bệnh viện đây."
"Nó dễ thương như anh nói thật sao? Còn ăn đến nỗi bụng tròn vo như quả bóng sắp nổ nữa."
"Tất nhiên rồi, dễ thương cực."
Thẩm Kiều nhìn mái tóc xanh biếc của y, buột miệng hỏi: "Chẳng phải mấy ngày nữa cậu đính hôn rồi sao? Để vậy cũng được à?"
Hà Tập vuốt tóc nói: "Đến lúc đó nhuộm đen là được rồi, cha nội Lâm Tư Niên kia đúng là một lão già cổ hủ, tôi nói nhuộm màu này mới ngầu nhưng anh ta kiên quyết không chịu, còn dọa nếu tôi dám để nguyên quả đầu này đính hôn với anh ta thì ngày mai sẽ treo cổ tự tử trước cửa nhà tôi."
Thẩm Kiều bật cười, đột nhiên hỏi y: "Cậu thích mèo không?"
Hà Tập nói: "Thích chứ, nhưng tôi làm nghề này ít khi ở nhà lắm, đính hôn xong chắc sẽ nuôi một con, lông xù cưng ơi là cưng, nếu vậy chúng ta đều có con, biết đâu mai mốt còn làm sui gia với nhau nữa."
Thẩm Kiều hỏi: "Vậy tôi tặng cậu con mèo này nhé?"
"À......" Hà Tập chợt im bặt.
Lục Đình ngồi cạnh liếc nhìn cậu, tài liệu trong tay vểnh lên một góc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương