Lục Đình hờ hững cúp máy.

Anh cầm điện thoại quay lại phòng bệnh.

Nắng chiều rực rỡ rọi vào phòng, trên tủ đầu giường đặt một chiếc laptop, các cổ đông trong video chỉ biết nhìn nhau chứ không dám nói năng gì.

Cho đến khi một bàn tay thon dài kéo ghế ra.

Người đàn ông mặc vest chỉn chu ngồi xuống với vẻ mặt lạnh nhạt, "Lúc nãy nói đến đâu rồi? Tiếp tục đi."

Cổ đông cầm tài liệu liếc trộm vẻ mặt anh qua màn hình rồi mới nói tiếp.

Hai cuộc họp buổi chiều diễn ra liền nhau, chưa đến bốn giờ Lục Đình đã họp xong.

Anh đóng laptop lại rồi đến cạnh cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên trông thấy một bóng dáng quen thuộc trong khu vườn dưới lầu.

Tóc búi củ tỏi, mặc đồ bệnh nhân sọc trắng xanh, tránh xa chỗ đông người, đang lom khom tìm gì đó ở góc vườn. Từ góc nhìn của Lục Đình chỉ thấy được cái đầu tròn trịa và cần cổ thon thả trắng nõn của đối phương.

Trời đã vào đông, mặc dù có nắng nhưng giờ này không thể chiếu tới góc vườn, gió nổi lên mang theo từng đợt khí lạnh.

Lục Đình cầm áo khoác xuống lầu.

-

Thẩm Kiều ngồi cạnh bồn hoa nhìn tới nhìn lui. Trước mặt cậu là một bụi cây được cắt tỉa gọn gàng, cành cây rậm rạp đan vào nhau, lá mọc dày nên chẳng thấy được gì bên trong.

Cậu quay đầu nhìn Lục Cửu đứng sau lưng mình: "Anh có nghe thấy tiếng gì không?"

Lục Cửu dỏng tai nghe ngóng rồi lắc đầu: "Không. Nhưng giờ đã hết nắng, trời lạnh rồi, chúng ta cũng nên về thôi."

Thẩm Kiều lay bụi cây, không cam lòng nói: "Anh thật sự không nghe gì sao? Hình như tôi vừa nghe thấy tiếng kêu trong này thì phải."

Lục Cửu vạch bụi cây trước mặt cậu ra, để lộ mặt đất mọc đầy cỏ dại, còn tìm khắp các lùm cây xung quanh nhưng vẫn không phát hiện được gì.

"Chắc Thẩm tiên sinh nghe nhầm thôi, có lẽ lúc nãy bọn trẻ chơi ở đây."

Nghe hắn nói vậy, Thẩm Kiều cũng hoài nghi mình nghe nhầm, đang phân vân nghĩ xem có nên trở về không thì một chiếc áo khoác lên người cậu.

Lục Đình nhìn bồn hoa bị bọn họ xới tung rồi nhíu mày hỏi: "Hai người đang làm gì vậy?"

Thẩm Kiều cười ngượng: "Là thế này, hình như em vừa nghe nhầm, em nghe có tiếng kêu trong bồn hoa nên muốn tới xem thử."

Dù là tiếng kêu của ai Lục Đình cũng không có hứng thú, anh kéo kín áo khoác cho Thẩm Kiều rồi nói: "Ở đây gió mạnh lắm, em vừa hết sốt, tốt nhất là đừng ra gió, chúng ta về thôi."

Thẩm Kiều tắm nắng gần một tiếng cũng hơi mệt, nghe vậy thì nắm tay Lục Đình, định theo anh về.

Nhưng vừa đi mấy bước thì tiếng kêu yếu ớt lại vang lên, lần này không chỉ Thẩm Kiều mà Lục Đình và Lục Cửu cũng nghe thấy.

Thẩm Kiều ngẩng đầu nhìn Lục Đình, "Anh có nghe thấy không? Có tiếng kêu đúng không?"

Lục Đình "ừ" một tiếng, "Chắc con vật nào ấy mà."

Miệng thì nói vậy nhưng anh vẫn không dừng lại mà đẩy xe lăn tới trước.

"Khoan đã......" Thẩm Kiều gọi anh, "Nghe như tiếng kêu của thú con vậy, còn rất yếu nữa, nhất định là xảy ra chuyện gì rồi."

Lục Đình cụp mắt nhìn cậu: "Kiều Kiều muốn tìm nó à?"

"Được không ạ?"

Không ai có thể cưỡng lại ánh mắt này của cậu, Lục Đình cũng không ngoại lệ.

"Cần gì hỏi ý anh, em muốn tìm thì cứ tìm thôi."

Nhưng cậu chưa kịp tìm thì Lục Cửu đã lần theo tiếng kêu đi tới trước. Hắn lắng nghe thật kỹ, phát hiện Thẩm Kiều đoán sai, chỗ phát ra âm thanh kia không phải bồn hoa mà là cống thoát nước bên dưới.

Sau khi kêu mấy tiếng, âm thanh này dần yếu đi, cuối cùng chẳng còn nghe gì nữa.

Thẩm Kiều càng nghe càng sốt ruột, nhìn Lục Cửu chằm chằm nhưng không dám thúc giục.

Cậu không dám thúc giục, nhưng ánh mắt lạnh như băng của Lục Đình lập tức dán chặt vào hắn.

Lục Cửu: "......"

Lục Cửu nghiến răng kéo nắp cống lên, cuối cùng cũng tìm được thứ bên dưới, "Đây rồi."

Thẩm Kiều lập tức đẩy xe lăn tới rồi nhìn theo hướng Lục Cửu chỉ, trông thấy một cục lông xù nằm co quắp trong cống thoát nước khô cạn.

Là mèo.

Một con mèo cái gầy trơ xương nằm cuộn tròn, dưới bụng là ba chú mèo con.

Lục Cửu đưa tay sờ thử, phát hiện mèo mẹ đã chết từ lâu, toàn thân cứng ngắc, bầy mèo con thì chết mất hai, chỉ còn một con thoi thóp, tiếng kêu nhỏ đến nỗi gần như không thể nghe thấy.

Nếu không được Thẩm Kiều phát hiện, đợi đến ban đêm nhiệt độ hạ thấp, e là nó sẽ chịu chung số phận với mấy con còn lại.

Thẩm Kiều cũng nhận ra điều này, thấy mèo mẹ đến lúc chết vẫn che chở bầy mèo con thì đau xót quay mặt đi. Nghĩ đến con mèo duy nhất còn sống, cậu vội vàng quay lại nhìn Lục Cửu: "Sao rồi anh? Nó có sống được không ạ?"

Lục Cửu ăn ngay nói thật: "Hơi thở yếu lắm, chưa biết nữa."

Đôi mắt đẹp của thanh niên rưng rưng, "Vậy...... Vậy phải làm sao đây Lục tiên sinh?"

Theo bản năng cậu tìm kiếm sự giúp đỡ từ Lục Đình.

Lục Đình đặt tay lên vai cậu trấn an: "Anh vừa tra được một bệnh viện thú y cách đây không xa, để Lục Cửu đem nó đến đó thử xem."

"À...... Đúng nhỉ, đi bệnh viện." Thẩm Kiều cởi áo khoác trên người mình đưa cho Lục Cửu: "Anh lấy cái này bọc nó lại cho ấm rồi mau đưa nó đến bệnh viện đi ạ."

Lục Cửu hết nhìn Lục Đình lại nhìn vẻ mặt lo lắng của thanh niên, cuối cùng vẫn cầm lấy áo khoác, vụng về bọc con mèo lại rồi bế nó tới bệnh viện.

Đến khi bóng dáng Lục Cửu biến mất, Thẩm Kiều mới thở phào nhẹ nhõm.

Một giây sau, áo khoác của Lục Đình choàng lên vai cậu: "Về phòng nhé?"

Thẩm Kiều nhìn mấy xác mèo dưới chân mình, mím môi nói: "Lục tiên sinh, chúng ta chôn tụi nó đi."

Chẳng biết Lục tiên sinh kiếm đâu ra một cái xẻng, hỏi ý bệnh viện rồi đào một cái hố trên bãi cỏ vắng vẻ ở sân sau.

Hố do Lục Đình đào.

Tay áo sơ mi trắng của người đàn ông được xắn lên để lộ cánh tay rắn chắc. Nhìn gương mặt tuấn tú và dáng vẻ cao ngạo của anh hoàn toàn không giống người biết làm việc này.

Nhưng sự thật là chỉ chốc lát sau, một cái hố đã xuất hiện trước mắt. Anh chẳng đoái hoài gì đến đôi giày da đen bóng lấm lem cát vàng của mình mà khom lưng đặt chiếc hộp đựng xác mèo xuống hố.

Thẩm Kiều cũng khom lưng đặt súp thưởng và patê mèo bên cạnh, còn có một bó hoa nhỏ mà cậu đi khắp sân bệnh viện mới hái được.

Màn đêm buông xuống, bãi cỏ ở sân sau không có đèn mà chỉ có ánh sáng hắt ra từ cửa kính bệnh viện.

Dưới ánh sáng tù mù, vẻ mặt thanh niên vô cùng dịu dàng, "Anh nghĩ tụi nó đã bao giờ được ăn súp thưởng và patê mèo chưa?"

Lục Đình đứng cạnh nhìn cậu: "Giờ thì được ăn rồi."

Thẩm Kiều lặng lẽ đặt những thứ vừa mua xuống, trầm mặc mấy giây mới lên tiếng: "Kiếp sau đừng đầu thai nhầm chỗ mà nhớ tìm nhà nào vừa khá giả vừa tử tế, cũng đừng làm người, có khi người còn thua cả mèo nữa."

Thấy cậu đã bỏ mọi thứ xuống hố, Lục Đình xúc đất lấp lại.

Sau lưng họ là khoa nội trú, phòng bệnh gần nhất đang mở nhạc, tiếng nhạc hòa tấu buồn da diết vọng ra cửa sổ.

Bóng đêm dần sâu.

Gió lạnh thổi qua.

Thẩm Kiều im lặng suốt đường về.

So với mèo, Lục Đình càng lo cho sức khỏe của cậu hơn, vừa về phòng bệnh đã đo nhiệt độ cho cậu, ăn cơm xong còn bắt cậu uống một gói thuốc cảm.

Thẩm Kiều ngồi đó, tay cầm ly nước nóng, hơi nước bốc lên làm mặt cậu mờ đi.

"Lục tiên sinh......" Cậu chậm rãi hỏi: "Anh nghĩ một con mèo sau khi chết sẽ đi đâu?"

Lục Đình ngồi cạnh xử lý hồ sơ: "Chắc sẽ đến hành tinh mèo."

"Hành tinh mèo là gì ạ?"

"Yên bình, không có con người mà có vô số đồ ăn, cá khô, súp thưởng và patê mèo."

"Vậy...... mèo của em có tới đó không?"

Lục Đình đang ký tên bỗng dừng lại rồi ngước nhìn cậu, "Mèo của em?"

Thẩm Kiều cụp mắt xuống, "Hồi bé em từng nuôi một con."

"Sau đó thì sao?"

Thanh niên uống một ngụm thuốc cảm, vô thức đưa tay vuốt mái tóc dài sau đầu, "Không có sau đó, nó mất tích rồi."

"Anh nghĩ......" Cậu hỏi lại, "Mèo bị vứt bỏ có tới hành tinh mèo không?"

Lục Đình trả lời: "Chỉ cần là mèo thì sẽ đến hành tinh mèo thôi."

Thẩm Kiều lại đưa tay vuốt tóc mình: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi......"

Lục Đình chỉ nhìn động tác của cậu chứ không nói gì.

Thẩm Kiều ngồi một lát lại bồn chồn không yên: "Em gọi điện cho Lục Cửu tiên sinh được không ạ?"

Lục Đình đưa cho cậu chiếc điện thoại lúc chiều để quên trên tủ đầu giường.

Thẩm Kiều vội vàng gọi cho Lục Cửu.

Bệnh viện thú y khá ồn ào, chó sủa mèo kêu khắp nơi, Lục Cửu phải ra ngoài mới nghe được Thẩm Kiều nói gì.

"Con mèo kia sao rồi ạ?"

Lục Cửu đáp: "Nghe bác sĩ nói tình trạng khá tốt, chỉ bị lạnh và đói thôi, nằm viện mấy ngày là khỏe ngay."

Thẩm Kiều thở phào nhẹ nhõm, sau khi cúp máy thì ngoan ngoãn uống hết thuốc cảm.

"Em muốn đến bệnh viện thăm nó."

Lục Đình nói: "Chờ em khỏe hẳn được xuất viện, anh sẽ dẫn em đi thăm."

Thẩm Kiều nói: "Giờ em khỏe rồi mà."

"Em nói không tính, bác sĩ nói mới tính."

Thẩm Kiều: "......"

Cậu vẫn chưa chịu thua mà hỏi tiếp: "Vậy bác sĩ có nói ngày mai em được xuất viện không?"

Lục Đình lườm cậu, trong mắt hiện lên ý cười: "Em ngoan ngoãn uống thuốc rồi ngủ đi, biết đâu ngày mai bác sĩ cho em xuất viện cũng nên."

Thẩm Kiều tự lực cánh sinh chống tay leo lên giường, nằm xuống đắp chăn rồi nhắm mắt nói: "Vậy em ngủ đây, chúc Lục tiên sinh ngủ ngon."

"Kiều Kiều ngủ ngon nhé."

Người đàn ông cười khẽ, tắt bóng đèn sáng nhất đi, chỉ chừa lại ngọn đèn đầu giường để làm việc.

Thẩm Kiều vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê, lúc bệnh rất dễ buồn ngủ. Mới đầu cậu chỉ giả vờ ngủ, kết quả chẳng bao lâu sau đã ngủ thật.

Điện thoại của Lục Đình "ting" một tiếng.

Anh không xem điện thoại mà nhìn Thẩm Kiều trước, thấy cậu không thức giấc mới mở khóa màn hình.

Lục Cửu nhắn tin tới.

【 Thẩm tiên sinh vừa gọi cho em để hỏi về con mèo, em nói nó không sao, nhưng thật ra tình trạng của nó tệ lắm. 】

【 Nó mới sinh chưa bao lâu, hình như mèo mẹ chết hai ngày rồi, vừa bị đói vừa bị lạnh suốt hai ngày nên khó sống lắm. 】

【 Bác sĩ nói nó có sống được hay không tùy thuộc vào số mệnh của nó. 】

Lục Đình đưa tay gõ chữ.

【 Bảo bác sĩ cố gắng cứu nó đi.】

【 Còn nữa......】

【 Tìm một con mèo giống vậy cho tôi. 】
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện