Lời anh nói chọc cười Thẩm Kiều: "Anh muốn bắt chước nhân vật trong tiểu thuyết, rời xa người mình yêu thì sẽ chết hay sao?"

Lục Đình nhìn cậu: "Em biết anh rất tầm thường mà, rời xa người mình yêu sẽ không chết, nhưng sẽ buồn cả đời."

"Kiều Kiều......" Anh hỏi cậu: "Em muốn anh buồn cả đời sao?"

"Đâu có." Thẩm Kiều lắc đầu, "Em thích Lục tiên sinh thế cơ mà, sao nỡ bỏ anh lại để chết chứ? Dù em có chết cũng sẽ dẫn anh theo."

Nói đến đây, cậu chợt nghĩ đến gì đó nên ngẩng đầu lên, vui vẻ hỏi: "Anh thấy chúng ta chết chung được không? Nếu vậy chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi."

Lục Đình nói: "Nhưng anh thích sống chung với Kiều Kiều hơn. Chúng ta sẽ cùng ăn cơm, cùng tắm nắng, cùng nhau già đi...... Đến lúc đó em có chê anh không?"

"Không đời nào!" Thẩm Kiều nhăn mũi, "Lục tiên sinh đẹp trai thế cơ mà, dù có già cũng vẫn đẹp lão."

"Nhưng Kiều Kiều trẻ hơn anh, sau này anh già đi em có chê anh không?"

Thẩm Kiều nằm trên ghế cười khúc khích: "Không đâu, em đâu phải loại người như vậy."

Lục Đình ở đầu dây bên kia cũng cười: "Vậy Kiều Kiều chứng minh cho anh thấy được không?"

"Chứng minh bằng cách nào ạ?"

"Bắt đầu từ việc nhỏ trước đi. Chẳng hạn như đem hồ sơ tới, sau đó Lục tiên sinh dẫn em đi ăn trưa ở công ty."

Giờ Thẩm Kiều mới nhớ ra mình còn phải đưa hồ sơ cho Lục Đình.

Cậu cầm điện thoại mở cửa ra, Andy đang đợi bên ngoài, thấy cậu mặc váy đỏ thì sửng sốt, sau đó đưa hồ sơ trong tay cho cậu: "Tài xế đang đợi dưới lầu, anh ấy sẽ chở cậu đi."

Thẩm Kiều ngoan ngoãn nhận lấy hồ sơ từ tay Andy, còn lịch sự cảm ơn hắn.

Andy đứng trước mặt cậu, ngượng ngùng thốt ra mấy chữ: "Đây là bổn phận của tôi mà."

Thanh niên cầm hồ sơ rồi điều khiển xe lăn vào thang máy.

"Ting" một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Cậu đẩy xe lăn vào rồi quay người lại, ánh đèn rọi xuống đỉnh đầu, chiếc váy đỏ hệt như ngọn lửa cháy hừng hực, màu sắc rực rỡ kia được đánh đổi bằng cả sinh mạng của cậu.

Chói lọi đến nỗi không ai dám nhìn thẳng.

Trời vẫn còn mưa, tuy chiếc váy đỏ của Thẩm Kiều khá dày nhưng lại hơi rộng nên gió lạnh dễ dàng lọt vào.

Dường như cậu không hề cảm nhận được, hăng hái cầm hồ sơ lên xe như một chú chim nhỏ vui vẻ.

Cuộc gọi video của cậu và Lục Đình vẫn chưa kết thúc.

Thẩm Kiều giơ điện thoại lên, lén lút mở hé cửa sổ để gió lọt vào, cười tít mắt với Lục Đình: "Lục tiên sinh, em làm thế này có tính là giúp anh chưa?"

Lục Đình đặt điện thoại lên bàn rồi cúi đầu xử lý hồ sơ, "Tính chứ, Kiều Kiều đã giúp anh một việc lớn mà."

Anh ngẩng đầu nhìn điện thoại, lông mày hơi nhíu lại: "Trời đang mưa đấy, đóng cửa sổ lại đi. Còn nữa, sao em không mặc áo khoác?"

Thẩm Kiều thích thú đón gió và nước mưa hắt vào mặt, cảm giác lạnh lẽo kích thích đầu óc cậu, tạm thời khống chế những ý nghĩ manh nha trong lòng cậu.

"Đâu có lạnh, em mặc vậy là đủ rồi."

Lục Đình nhìn cậu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ khẽ thở dài.

Trên đường đi tài xế cứ mãi thấp thỏm lo âu, cũng may Lục Đình trò chuyện với cậu qua video, hơn nữa Thẩm Kiều rất ngoan nên không xảy ra sự cố gì.

Đến cổng công ty, Thẩm Kiều cúp máy.

Tài xế đưa cậu lên lầu.

Đây là tài xế riêng của Lục Đình nên khỏi cần đăng ký khi vào công ty.

Gần đến giờ nghỉ trưa, tiếp tân đang cầm điện thoại thảo luận với các đồng nghiệp trong nhóm chat xem trưa nay nên ăn gì ở căng tin. Vừa ngẩng mặt lên thì thấy tài xế đẩy ai đó đi ngang qua.

Từ góc độ của tiếp tân không thấy rõ mặt Thẩm Kiều mà chỉ thấy được mái tóc đen dài và góc nghiêng thanh tú, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ làm hai mắt tiếp tân sáng rực.

Cô đặt điện thoại xuống rồi dõi theo hai người kia, trơ mắt nhìn tài xế bấm nút thang máy dành riêng cho chủ tịch, sau đó đẩy xe lăn vào.

Ngay khi cửa thang máy đóng lại, cô trông thấy người trên xe lăn ngẩng đầu lên.

Trong khoảnh khắc đó, tiếp tân như nghe thấy tiếng hoa nở, những sắc màu tươi đẹp nhất thế gian hiển hiện trước mắt.

Đến khi cửa thang máy đóng kín, màn hình máy tính đã tắt phản chiếu khuôn mặt đờ đẫn của cô.

Cô chợt vỗ đầu một cái rồi chụp lấy điện thoại, phát ra tiếng hét đầu tiên trong nhóm chat công ty từ lúc bắt đầu đi làm hôm thứ Hai.

【 A a a a a a...... Mọi người ơi! Một đại mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần vừa đến công ty mình đó! 】

Ngay cả nhân viên văn phòng cũng không cưỡng lại được sức hút của drama.

【 Mỹ nữ? Mỹ nữ gì? Mỹ nữ ở đâu ra?】

【 Thôi đi, mỹ nữ đến tìm Lục tổng còn ít hay sao? Lần trước đại minh tinh còn đến công ty mình nữa cơ. 】

【 Lần này khác mà. 】

【 Khác chỗ nào? Đẹp hơn người khác à? 】

【 Đẹp thì có đẹp, nhưng đẹp không phải trọng điểm, trọng điểm là cô ấy được tài xế của Lục tổng chở tới cơ. 】

【 Còn đi thang máy riêng của Lục tổng lên tầng 23 nữa. 】

Tiếp tân cầm điện thoại gõ chữ lạch tạch.

【 Chắc chắn là đến gặp Lục tổng rồi! 】

【 Phòng thư ký đâu? Phòng thư ký ở tầng 23 đâu rồi? Tai mắt trẫm gài bên cạnh Lục tổng đâu rồi? Người đâu? 】

Nhóm chat hò hét ầm ĩ, nhưng phòng thư ký ngày thường luôn tích cực hóng drama lại im ru.

Giờ phút này, phòng thư ký yên tĩnh đến đáng sợ.

Mấy thư ký ngồi ở bàn làm việc nhìn nhau rồi lại liếc trộm người đàn ông đang canh chừng cửa thang máy, không dám thở mạnh.

Trước mặt sếp, họ không dám dùng điện thoại mà chỉ có thể giao tiếp bằng mắt.

【 Thật...... Thật đáng sợ quá đi, tui sắp chết ngạt rồi nè. 】

【 Anh ấy đang chờ ai vậy? 】

【 To gan, Lục Diêm Vương sao lại chờ ai được chứ? 】

【 Nhưng nhìn anh ấy giống như đang chờ ai mà. 】

【 Ủa, trọng điểm không phải là người nào có thể bắt anh ấy chờ ở cửa thang máy sao? 】

Bầu không khí lại trở nên lặng ngắt như tờ.

Mấy thư ký giao tiếp bằng mắt lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, ánh mắt vừa băn khoăn vừa háo hức dán vào cửa thang máy, muốn nhìn xem bên trong sắp xuất hiện thứ gì.

Cuối cùng thang máy cũng lên đến nơi trước cái nhìn chăm chú của mọi người.

Sau đó cửa thang máy từ từ mở ra trước mặt họ.

Tiếc là từ góc độ của thư ký chỉ thấy được khuôn mặt hiền hậu chất phác của tài xế. Còn Lục tổng khẩu Phật tâm xà thì khom người xuống, giọng nói tràn đầy dịu dàng mà họ chưa được nghe bao giờ.

"Kiều Kiều vất vả rồi, đói không em?"

Thẩm Kiều đưa hồ sơ cho anh, "Có gì đâu mà vất vả, em không đói, em ăn bánh bao rồi."

Lục Đình cầm hồ sơ, đón lấy xe lăn từ tay tài xế rồi đẩy cậu ra ngoài, "Thế à, vậy em ăn mấy cái?"

"Hai cái ạ."

"Ăn hết luôn à?"

"Dạ."

Nhóc xạo.

Lục Đình cụp mắt, lạnh lùng nói thầm trong lòng.

Lại lừa anh nữa rồi.

Nhưng anh chẳng có cách nào đối phó với nhóc xạo này, chỉ có thể đưa tay sờ má cậu, cảm nhận được nhiệt độ hơi lạnh trên đó, mỗi chữ mỗi câu đều phải cân nhắc cẩn thận như đối đãi với báu vật dễ vỡ.

"Anh đói quá, Kiều Kiều ăn với anh chút xíu được không?"

Xe lăn tiến vào cánh cửa mở rộng của phòng thư ký.

Thẩm Kiều ngước mắt lên, bất thình lình đối diện với năm sáu đôi mắt bên trong, chữ "Được" sắp thốt ra đột nhiên kẹt lại trong cổ.

Cậu bối rối ngẩng đầu nhìn Lục Đình.

Lục Đình giơ tay lên xem đồng hồ rồi bảo mấy thư ký đang ngồi im phăng phắc: "Đến giờ ăn rồi đấy."

Từ khi làm việc với Lục Đình, kỹ năng nhìn mặt nói chuyện của các thư ký đã tăng lên đáng kể, nghe anh nói vậy thì đồng loạt đứng dậy thu dọn đồ đạc để xuống lầu ăn cơm.

Thư ký trưởng là người cuối cùng ra ngoài.

Ánh mắt cô lảng tránh, nhìn như lơ đãng nhưng thật ra lại rơi vào mặt Thẩm Kiều một cách chuẩn xác.

Lúc đi ngang qua, cô dừng lại rồi ngập ngừng mở miệng trước cái nhìn của Lục Đình: "Có cần tôi đem món gì không ạ?"

Lục Đình hỏi Thẩm Kiều: "Em muốn ăn bánh kem không? Nghe nói bánh ở quầy số hai khá ngon."

Sáng nay Thẩm Kiều vừa nôn nên dạ dày hơi đau. Nghe anh nhắc đến bánh kem, tưởng tượng ra hương vị ngọt ngào kia, cậu vô thức nuốt nước miếng, "Có phiền lắm không ạ?"

Vì có người ngoài ở đây nên giọng cậu nhỏ hơn bình thường, thanh âm tựa như thú nhỏ hiền lành vô hại cộng với gương mặt kia quả thực có tính sát thương cực mạnh.

Thư ký trưởng chỉ hận không thể xuống lầu bưng cả quầy số hai lên cho cậu, "Không phiền không phiền, tiện đường thôi mà, bánh dâu ngàn lớp bán chạy lắm, tôi đem cho ngài nhé?"

Đôi mắt thanh niên sáng lên, mỉm cười với cô: "Cảm ơn chị."

"Bụp" một tiếng.

Thư ký trưởng cảm thấy tim mình như vừa bị thứ gì đó đánh trúng, cả thế giới chợt trở nên tươi đẹp.

Nhưng vừa ngẩng mặt lên thì bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của chủ tịch nhìn mình chằm chằm.

Trong tích tắc, mọi bong bóng màu hồng trước mặt đều bị gió lạnh thấu xương thổi bay, cô mà không đi thì sẽ trở thành đối tượng tiếp theo bị thổi bay.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, thư ký trưởng lập tức cuốn xéo. Kết quả chưa kịp tới thang máy đã bị Thẩm Kiều gọi lại.

"Khoan đã."

Thư ký trưởng quay đầu, trông thấy cậu đưa tay kéo áo vest rộng của người đàn ông rồi bất mãn trừng anh: "Lục Đình, anh chưa đưa tiền mà, nhờ người ta mua giùm sao không trả tiền chứ?"

Lục Đình: "......"

Lục Đình im lặng một giây rồi bất đắc dĩ lục túi mình.

Móc ra một cái điện thoại, một thẻ đen không hạn mức, một cái khăn tay, nhưng không có thẻ ăn ở căng tin.

Lục tổng cầm tấm thẻ đen kia, tự hỏi rốt cuộc thẻ ăn của mình ở chỗ nào? Mí mắt thư ký trưởng giật giật, "À...... Chỉ một cái bánh thôi mà, có bao nhiêu đâu."

"Không được." Ở phương diện này Thẩm Kiều rất cố chấp, "Anh ấy là sếp, sao có thể để nhân viên tốn tiền được? Nếu vậy tôi không ăn nữa đâu."

Thế là để cậu được ăn bánh, Lục tổng nhét tấm thẻ đen vào tay Thẩm Kiều rồi trở lại văn phòng tìm thẻ ăn của mình.

Những thứ anh ít sử dụng đều bị ném vào ngăn kéo, trong đó có thẻ ăn, anh không biết thẻ còn bao nhiêu tiền, nhưng chắc vẫn đủ mua một cái bánh.

Thẩm Kiều cầm thẻ ăn đưa cho thư ký trưởng: "Cảm ơn chị mua bánh giùm tôi, chị ăn trưa cứ quẹt thẻ này đi, đừng ngại."

Thư ký trưởng cầm thẻ ăn, không hiểu sao nước mắt lưng tròng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện