Suốt đoạn đường từ cổng biệt thự về phòng, Thẩm Kiều không nói năng gì với Lục Đình.

Lúc lên giường ngủ, cậu tức giận quấn chăn quanh người rồi quay lưng về phía Lục Đình.

Khi Lục Đình ra khỏi phòng tắm chỉ thấy một cái kén tròn vo, còn chỗ mình ngủ thì trống trơn.

Anh đứng cạnh giường nhìn Thẩm Kiều, trên người thoang thoảng mùi sữa tắm, trong giọng nói lộ ra vẻ hờn dỗi, tóc vừa sấy khô lòa xòa trước trán làm giảm bớt vẻ sắc bén thường ngày.

"Kiều Kiều không muốn cho anh ngủ hay sao mà giành hết chăn vậy?"

Lời anh nói dường như nhắc nhở Thẩm Kiều, cậu lập tức ôm chăn ngồi dậy: "Anh ngủ một mình đi, em về phòng đây."

Lục Đình leo lên giường rồi uể oải nằm xuống: "Không về được đâu, anh chưa đem xe lăn của em lên mà."

"Lục Đình!" Thẩm Kiều trừng anh.

Lục Đình thản nhiên để cậu trừng, "Đợi lắp chân giả xong, sau này Kiều Kiều muốn đi đâu thì đi đó, mỗi lần cãi nhau với anh có thể tự chạy về phòng, không giống như bây giờ, chỉ biết trừng anh chứ chẳng đi đâu được."

Thẩm Kiều bị anh chọc tức đến nỗi muốn cắn anh một cái, nhưng cuối cùng cậu không làm gì mà nằm xuống lại, ngay cả góc chăn cũng không muốn chia cho anh.

Người đàn ông nằm trơ trọi trên giường, quay đầu nhìn Thẩm Kiều rồi nói: "Kiều Kiều thật ác quá đi, anh buồn lòng uống say còn phải đóng kịch với em, diễn xong em không thèm ngó ngàng gì đến anh, cũng chẳng cảm ơn anh, giờ ngay cả chăn cũng không chịu chia cho anh nữa."

Thẩm Kiều nghe vậy thì sững sờ: "Anh đang buồn à?"

Lục Đình nói: "Hôm nay mẹ anh kết hôn."

Thẩm Kiều nhớ lại lần trước anh say rượu, trong mắt lộ ra vẻ bối rối, vô thức chống tay ngồi dậy: "Là người trước đây anh kể ấy à......"

"Ừ, hôm nay là ngày cưới của bà, linh đình rình rang lắm, còn lên cả bản tin nữa."

Một giây sau, chiếc chăn ấm áp trùm kín người anh, Lục Đình vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp đôi mắt ướt át của thanh niên: "Xin lỗi Lục tiên sinh, em không biết......"

Vốn dĩ Lục Đình chỉ giả bộ đáng thương chứ không muốn làm cậu khóc. Anh chồm sang ôm chặt Thẩm Kiều vào lòng rồi nằm xuống, "Anh không buồn đâu, anh uống rượu với đối tác đấy, anh chỉ muốn Kiều Kiều thương anh thôi."

Thẩm Kiều vòng tay ôm eo anh: "Sao lại không buồn được chứ, tim anh đâu phải bằng sắt."

Bàn tay người đàn ông đang ôm lưng cậu cứng đờ, mấy giây sau mới bình thản vỗ nhẹ, giọng nói vẫn dịu dàng như mọi khi: "Trong mắt bà ấy anh vốn không có tim mà."

Lục Đình siết chặt tay, vết cắt trên lòng bàn tay và vết sẹo trên mặt Thẩm Kiều đã phai mờ theo thời gian, nhưng lời người phụ nữ nói khi anh trở về trong đêm mưa hôm ấy vẫn văng vẳng bên tai.

"Lục Đình, khó khăn lắm tao mới có được cuộc sống mới, sao mày lại về hả? Đã bao năm trôi qua rồi, mày tha cho tao đi được không?"

"Sao mày không chết đi......"

"Tao đã vứt mày ở khu ổ chuột mà sao mày chưa chết nữa......"

Lục Đình nhắm mắt lại, trên mặt không lộ ra cảm xúc gì.

Một bàn tay áp vào ngực anh, sau đó dời lên khuôn mặt mềm mại của anh, "Nói bậy, rõ ràng em nghe nó đang đập mà."

Anh cười: "Chắc nó chỉ đập vì em thôi."

Thẩm Kiều nói: "Tim đập là chức năng sinh lý của con người, không đập thì sẽ chết, cho nên nó đập vì anh đó."

"Nhưng......" Anh tựa cằm lên đỉnh đầu cậu, để mặc tim mình đập loạn xạ, thổ lộ tình cảm ẩn giấu trong lòng.

"Tiểu thuyết hay nói khi yêu ai đó thì tim cũng thuộc về họ mà."

"Đương nhiên không chỉ tim mà cả mạng nữa."

Thẩm Kiều híp mắt lại, cảm thấy hơi buồn ngủ, "Em không cần tim anh, cũng chẳng cần mạng anh, em chỉ muốn anh vui vẻ khỏe mạnh thôi."

Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống đầu cậu, giọng người đàn ông dịu dàng như nước.

"Anh cũng muốn Kiều Kiều vui vẻ khỏe mạnh."

Anh khẽ thở dài.

"Nhưng...... đến khi nào Kiều Kiều mới vui vẻ khỏe mạnh đây?"

Không ai trả lời câu hỏi của anh, người trong lòng đã ngủ thiếp đi, bóng cây đìu hiu ngoài cửa sổ, từng đợt lá khô bị gió cuốn bay.

Ngày hôm sau, khi Thẩm Kiều ngủ dậy thì Lục Đình đã đi làm.

Sương mù giăng kín ngoài cửa sổ, trời mưa lất phất, cậu cuộn mình trong chăn, không muốn xuống giường.

Thẩm Kiều cầm điện thoại lên, chẳng biết nghĩ gì mà mở trang tin giải trí địa phương ra, quả nhiên trông thấy tin tức về lễ cưới kia.

Mặc dù người phụ nữ trong ảnh đã lớn tuổi nhưng vẫn rất thanh lịch xinh đẹp, dưới mái tóc nâu là đôi mắt màu xám như bị sương mù bao phủ, khi cụp xuống lộ ra một nỗi buồn man mác.

Thẩm Kiều chậm rãi viết một bình luận chỉ trích tin tức này. Viết xong vẫn thấy chưa đủ nên còn bấm nút báo cáo.

Làm xong cậu đặt điện thoại xuống rồi nhìn chai thuốc và ly nước Lục Đình để trên tủ đầu giường, bất động hồi lâu.

Lý trí mách bảo cậu nên ngoan ngoãn uống thuốc rồi xuống lầu ăn sáng, nhưng tay cậu vẫn đặt trên chăn, hoàn toàn không muốn nhúc nhích.

Một cảm giác rã rời bao trùm lấy Thẩm Kiều, cậu như bị nhấn chìm trong sóng biển vô hình, từ từ chìm xuống, một ngón tay cũng không nhấc lên nổi.

Mệt mỏi quá......

Uống thuốc cũng mệt, ăn cơm cũng mệt, ngay cả thở cũng mệt......

Thẩm Kiều nắm chặt ga giường rồi hít thở một cách khó nhọc, nước mắt vô thức trào ra.

Cậu cứ thế ngủ thiếp đi cho đến khi tiếng chuông điện thoại reo lên.

Thanh niên trên giường mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy tên người gọi nhấp nháy.

Là Lục Đình.

Đáng lẽ cậu nên nghe máy.

Thẩm Kiều nghĩ.

Nhưng cậu thật sự quá mệt mỏi, tay cũng không giơ lên được, chỉ có thể để mặc chuông reo rồi tự tắt.

Dường như người gọi không hề biết cậu đang rất mệt, cậu không nghe thì gọi tiếp, chuông vừa tự tắt một giây lại reo lên, cứ như muốn gọi đến khi cậu nghe mới thôi.

Rốt cuộc Thẩm Kiều không chịu được nữa, chậm chạp vươn tay cầm điện thoại lên.

Giọng Lục Đình vẫn ôn hòa dịu dàng như mọi khi, cứ như người vừa gọi năm sáu cuộc liên tiếp không phải là mình.

"Kiều Kiều dậy chưa?"

Thẩm Kiều chớp mắt, nước mắt rơi xuống: "Chưa ạ."

"Mười giờ rồi, Kiều Kiều là heo sao?"

"Không phải heo." Thẩm Kiều chậm chạp nói: "Em chỉ mệt thôi, Lục tiên sinh để em ngủ được không?"

Dường như Lục tiên sinh không nhận ra cậu đang dần mất khống chế, "Anh để quên một hồ sơ trong phòng làm việc, gấp lắm, Kiều Kiều đem tới giùm anh được không?"

Thẩm Kiều không muốn nhúc nhích: "Nói Andy đem đi."

"Andy có việc của mình, đâu thể làm phiền cậu ấy được. Anh buồn quá, anh tốt với Kiều Kiều như vậy mà Kiều Kiều không chịu đem hồ sơ giùm anh sao?"

Thẩm Kiều mất khống chế òa khóc: "Sao cứ phải là em chứ! Em mệt lắm, em chỉ muốn ngủ thôi."

"Anh là đồ xấu xa, nhưng Lục tiên sinh thật sự chẳng nhờ được ai cả."

Thẩm Kiều lặng thinh, khóc như sắp ngất.

Lục Đình đợi đến lúc tiếng khóc của cậu nhỏ đi mới lên tiếng: "Không phiền Kiều Kiều lắm đâu, chúng ta cứ từ từ thôi, thuốc ở ngay bên cạnh, nước cũng vậy, em uống thuốc rồi ăn sáng đi, tài xế sẽ chở em tới đây."

"Em không muốn uống thuốc, Lục Đình! Thuốc nhiều quá, em không muốn uống, mỗi lần uống thuốc cứ như nuốt dao vậy!"

Tiếng hít thở ở đầu dây bên kia chợt trở nên nặng nề, nhưng giọng Lục Đình vẫn bình tĩnh như cũ: "Sao lại thế, em uống từ từ thôi được không? Kiều Kiều quên lời hứa với anh rồi à?"

Cuối cùng Thẩm Kiều cũng bò dậy khỏi giường.

Góc phòng có một chấm đỏ nhấp nháy, dường như Lục Đình biết rõ cậu đang làm gì: "Anh để thuốc trên tủ đầu giường ấy, chắc nước nguội rồi, Kiều Kiều đi rót ly khác được không?"

Thanh niên cầm điện thoại ngồi thừ trên giường một lúc lâu, nhìn qua màn hình máy tính, áo ngủ màu trắng thõng thẹo trên người cậu, vì cúi đầu nên không thấy rõ biểu cảm, bả vai nhô lên, thân hình gầy guộc đến nỗi một cơn gió cũng có thể thổi bay.

Hơi thở Lục Đình càng lúc càng nặng nề, nhìn thấy cảnh này, tim anh như bị thứ gì đó đâm xuyên, trống rỗng, đau nhói.

Cuối cùng Thẩm Kiều nhổm dậy rồi chậm chạp ngồi lên chiếc xe lăn để sẵn từ sáng sớm, cầm ly đi rót nước ấm.

Cậu ngồi trước cửa sổ, từ từ uống hết thuốc.

Lục Đình khen ngợi: "Kiều Kiều giỏi lắm, thật ra uống thuốc cũng đâu có mệt đúng không?"

Thẩm Kiều đặt ly nước xuống rồi đi thay đồ, lúc ra ngoài Lục Đình vẫn chưa cúp máy.

Cậu cảm thấy tinh thần mình phấn chấn hơn nhiều, giơ điện thoại lên rồi hăng hái nói: "Lục tiên sinh, em khỏe rồi, hồ sơ có đặc điểm gì ạ?"

Lục Đình cầm điện thoại, lẳng lặng xem camera.

Mái tóc đen rối tung càng làm nổi bật khuôn mặt xanh xao của thanh niên, đôi mắt sáng ngời, ngũ quan như được vẽ bằng mực đậm, toát lên một vẻ đẹp kiêu sa lộng lẫy.

Đẹp đến nỗi hai mắt Lục Đình đau buốt.

Giọng anh rất nhẹ, tựa như sợ mình hù dọa cậu: "Đừng vội, Kiều Kiều ăn sáng trước đi đã."

Thẩm Kiều nũng nịu với anh: "Nhưng em muốn đưa hồ sơ cho Lục tiên sinh trước cơ."

Lục Đình kiên quyết từ chối.

Thẩm Kiều hết cách đành phải đi ăn sáng trước.

Dì bếp đang đi tới đi lui với vẻ lo lắng, thấy Thẩm Kiều xuống thì khẽ thở phào, nhưng khi nhìn mặt thanh niên, bà lập tức sững sờ.

Thẩm Kiều không nhận ra sự khác thường của dì bếp mà cười với bà: "Dì ơi, cho cháu hai cái bánh bao nhé."

Nhìn khuôn mặt tái nhợt như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào của cậu, tim bà hẫng đi một nhịp, hoảng sợ lắp bắp: "Cậu...... Cậu chủ......"

Thẩm Kiều giục bà: "Nhanh lên dì ơi, cháu còn phải đưa hồ sơ cho Lục tiên sinh nữa."

Andy đứng sau lưng Thẩm Kiều nháy mắt với dì bếp.

Bà véo đùi mình rồi tươi cười như thường lệ: "Ừ! Chỉ ăn bánh bao thôi à? Hôm nay có sủi cảo chiên nữa, cậu chủ muốn ăn mấy cái không?"

Thẩm Kiều nghiêng đầu suy nghĩ: "Thôi ạ, bánh bao là được rồi, cháu đem lên phòng ăn......" Cậu nhìn bộ đồ lùi xùi của mình với vẻ bất mãn: "Cháu phải thay đồ nữa."

Dì bếp lấy hai cái bánh bao to tròn đưa cho Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều cầm bánh bao lên lầu.

Andy bật tai nghe, bên trong vang lên giọng Lục Đình: "Tới cửa phòng trông chừng cậu ấy rồi bảo anh Lý đưa cậu ấy đến công ty đi, quan sát thật kỹ cho tôi, chưa nhìn thấy tôi thì không được rời mắt khỏi cậu ấy."

"Còn nữa, lấy đại hồ sơ nào đưa cho cậu ấy đi."

Andy cũng lên lầu.

Mỗi ngày căn phòng đều được kiểm tra kỹ lưỡng, tuy không có vật gì nguy hiểm nhưng hắn vẫn nơm nớp lo sợ, nín thở lắng nghe động tĩnh bên trong.

Năm phút sau, hắn nghe thấy một tiếng "bịch", sau đó là tiếng nôn đứt quãng.

Andy giật mình, theo phản xạ định đẩy cửa ra, nhưng giọng Lục Đình lại vang lên trong tai nghe: "Cậu ấy khóa cửa rồi."

"Lục tổng......"

Người đàn ông ở đầu dây bên kia hết sức bình tĩnh, "Không sao đâu."

Sau đó anh cúp máy.

Mười phút sau, Thẩm Kiều nhận được cuộc gọi video của Lục Đình, cậu đặt thỏi son xuống, vô thức mỉm cười rồi nhận cuộc gọi.

Khuôn mặt người đàn ông hiện ra bên kia màn hình, anh mặc vest chỉn chu, trên môi nở nụ cười hiền hòa: "Kiều Kiều chuẩn bị xong chưa?"

Thẩm Kiều xoay chiếc điện thoại đang hướng lên trần nhà về phía mình, sau đó từ từ đưa ra xa, nụ cười vừa ngây thơ vừa ngọt ngào.

"Lục tiên sinh, em có đẹp không?"

Bộ đồ trên người cậu đã được thay bằng một chiếc váy đỏ thẫm, hệt như bông hồng đang nở rộ, màu son trên môi cũng rất đỏ, đỏ như hoa nở trong bùn lầy, mùi mục rữa xen lẫn mùi thơm ngát.

Lục Đình không nói gì.

Thẩm Kiều vẫn cười, ánh sáng trong mắt tụ lại rồi tản ra: "Lục tiên sinh, anh nói gì đi chứ."

Lục tiên sinh cười còn khó coi hơn cả khóc, giọng nói run rẩy.

"Đẹp lắm, đẹp đến nỗi nếu không có em Lục tiên sinh sẽ chết mất."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện