Thư ký trưởng vừa cầm thẻ ăn đi thì Lục Cửu đem mấy hộp đồ ăn tới.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Kiều đến chỗ làm việc của Lục Đình.
Tầng hai mươi ba không quá cao nên khi nhìn xuống dòng xe cộ tấp nập bên dưới cũng không có cảm giác cả thế giới đều thuộc về mình như tiểu thuyết hay nói. Ngoài trời vẫn giăng kín sương mù, những tòa nhà sắt thép của thành phố phản chiếu trên kính, chỉ nhìn thôi đã thấy lạnh.
Bỗng nhiên một chiếc áo vest được khoác lên người cậu.
Không phải áo người đàn ông đang mặc mà là áo sạch lấy từ trong tủ.
Tỏa ra mùi nước giặt thơm dịu, nhưng lại không có mùi hương quen thuộc mà Thẩm Kiều hay ngửi thấy.
Lục Đình dời tay khỏi áo khoác rồi kéo mái tóc đen dài của cậu ra, "Công ty có hệ thống sưởi tập thể, giờ chưa đến mùa nên văn phòng không có điều hòa, sẽ hơi lạnh đấy."
Ngón tay tái nhợt của thanh niên nắm hờ áo khoác, áo đen và váy đỏ tạo nên sự tương phản rõ rệt, bàn tay trên áo vest trắng như tuyết đầu mùa.
Mỏng manh đến nỗi chỉ cần bóp nhẹ cũng vỡ vụn.
Rõ ràng lúc nãy vừa mới cười, nhưng chỉ trong chốc lát nụ cười trên mặt Thẩm Kiều đã tắt ngấm, cậu không nói lời nào, nhìn như một con búp bê tinh xảo được trưng bày trong tủ kính.
Lục Đình cúi xuống hôn lên má cậu, "Trưa nay có sườn chua ngọt, anh dẫn em đi ăn nhé?"
Thẩm Kiều không để ý tới anh mà điều khiển xe lăn tới trước, gần như dựa vào cửa sổ sát đất. Cậu áp tay lên kính rồi nhìn những chiếc xe chạy vút qua.
Nhìn vẻ mặt trống rỗng của cậu khiến Lục Đình có cảm tưởng một giây sau cậu sẽ lao mình xuống dưới.
Con ngươi Lục Đình bỗng chốc co lại, chẳng chút do dự kéo Thẩm Kiều về, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai khiến Lục Cửu đang bày đồ ăn quay đầu nhìn họ.
Thẩm Kiều cũng giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn anh, "Lục tiên sinh?"
Vẻ mặt Lục Đình không tốt lắm. Anh nhắm mắt giấu đi cảm xúc, khi mở mắt ra lần nữa, anh lại khôi phục vẻ dịu dàng thường ngày: "Ăn cơm trước đã, ăn xong lại nhìn."
Anh đẩy Thẩm Kiều đến cạnh bàn trà rồi đưa chén cơm cho cậu.
Thẩm Kiều bưng chén, ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng khắp phòng nhưng không muốn ăn lắm, "Lục tiên sinh, em......"
Lục tiên sinh gần như nài nỉ cậu: "Ăn với anh nửa chén cũng không được sao?"
Thẩm Kiều nhìn vào mắt Lục Đình. Con ngươi màu xám của người đàn ông nhìn cậu chăm chú, bên trong ẩn chứa một cảm xúc mà cậu không sao hiểu được.
Cậu đã quá mệt mỏi để nghĩ xem rốt cuộc cảm xúc đó là gì.
Tinh thần cậu kiệt quệ, nhưng tim lại vô thức nhói lên, vừa chua xót vừa đau đớn.
Cậu không thể từ chối lời nài nỉ của anh.
"Được ạ."
-
Khi thư ký trưởng đem bánh về thì nửa chén cơm của Thẩm Kiều còn lại một phần ba.
Lục tổng luôn lạnh lùng xa cách của họ cởi áo khoác ra rồi xắn tay áo lột tôm. Bàn tay ngày thường chỉ ký hóa đơn bảy chữ số giờ đây dính đầy dầu mỡ, cổ tay xoay nhẹ, con tôm đã lột vỏ xuất hiện trên tay anh, nhúng nước xốt rồi bỏ vào một cái chén khác.
Nhưng chủ nhân của chiếc chén kia chẳng có vẻ gì là cảm kích.
Giọng nói của tiểu mỹ nhân mặc váy đỏ trong trẻo hơn lúc đầu, ngữ điệu hơi dài, lộ ra vẻ miễn cưỡng như không có hứng thú với bất cứ thứ gì.
"Em không muốn ăn."
Thư ký trưởng nhớ đến bạn trai mình. Nếu bạn trai lột tôm mà cô nói không muốn ăn thì sẽ thế nào nhỉ? Chắc sẽ bị liếc xéo kèm theo một câu "Không ăn thì thôi".
Nhưng Lục Đình chỉ cụp mắt cầm một con tôm khác lên lột vỏ rồi ôn tồn nói: "Tôm mới bắt sáng nay đấy, thịt vừa dai vừa ngọt, cắn một miếng sẽ cảm nhận được mùi thơm của thịt tôm. Phải rồi, xốt cũng ngon lắm, ngon hơn dì bếp ở nhà làm nữa, Kiều Kiều không muốn thử một miếng sao?"
Thẩm Kiều bị anh làm dao động nên gắp tôm lên cắn một miếng, quả nhiên mùi vị đúng như Lục Đình nói.
Thấy cậu từ từ ăn hết con tôm, Lục Đình hỏi: "Ngon không?"
Thẩm Kiều gật đầu: "Nhưng em thật sự không ăn nổi nữa."
"Nhưng......" Lục Đình tiếc nuối thở dài, "Tôm không nhúng nước xốt cũng ngon lắm, Kiều Kiều nhất định không nếm thử sao? Tôm mùa này ngon nhất đấy, giờ mà không ăn thì phải đợi thêm một năm nữa lận."
Thẩm Kiều sắp gác đũa tỏ vẻ do dự, "Vậy em...... sẽ ăn thêm một con."
Con tôm người đàn ông vừa lột vỏ được bỏ vào chén Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều ăn thêm một con tôm không nhúng nước xốt, vừa nuốt xuống thì Lục Đình lại hỏi: "Có xốt hay không có xốt ngon hơn?"
Thanh niên từ đầu đến cuối chưa đặt đũa xuống ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Em thấy có xốt ngon hơn ạ."
"Thế à......" Con tôm thấm đẫm nước xốt lại được bỏ vào chén Thẩm Kiều: "Ngon vậy thì phải ăn thêm một con nữa chứ nhỉ?"
Thẩm Kiều cảm thấy anh nói đúng, thế là ăn thêm một con.
Thư ký trưởng trơ mắt nhìn anh dùng cách này dụ Thẩm Kiều ăn hết con tôm này đến con tôm khác, cuối cùng viện cớ ăn nhiều tôm quá cần giải ngấy để dụ cậu ăn một chén canh. Chỉ chốc lát sau, tiểu mỹ nhân vốn ăn không nổi nửa chén cơm đã ợ một cái.
Đẳng cấp này quá cao khiến thư ký trưởng trợn mắt há hốc mồm.
Thấy cậu ăn xong, Lục Đình mới lau tay sạch sẽ rồi bưng chén cơm sắp nguội của mình lên ăn.
Thẩm Kiều quay sang, vui vẻ nhận lấy hộp bánh từ tay thư ký trưởng rồi ngẩng mặt lên nói: "Cảm ơn chị."
Tim thư ký trưởng suýt bị ánh mắt cậu làm tan chảy.
Nhưng cô không dám ở lâu trong phòng sếp, đưa bánh xong thì đặt thẻ ăn lên bàn rồi quay người ra khỏi văn phòng, còn tiện tay đóng cửa lại.
Đóng cửa xong, cô vừa quay người thì bắt gặp ba bốn cặp mắt đang nhìn mình lom lom.
Thư ký trưởng: "......"
Có chuyện thì chạy nhanh lắm, còn ăn dưa thì không bao giờ vắng mặt.
Rõ ràng quả dưa hôm nay đã thành công khơi dậy sức sống của dân công sở ngày thứ Hai, trong nhóm chat bàn tán hết sức rôm rả.
Vườn dưa chỉ cách phòng thư ký của họ một cánh cửa, nếu không phải văn phòng cách âm quá tốt thì họ đã áp tai vào cửa nghe lén từ lâu.
"Sếp, bên trong xảy ra chuyện gì vậy? Nói gì, làm gì?"
"Rốt cuộc cô gái xinh đẹp mặc váy đỏ kia là ai? Có phải bạn gái Lục tổng không?"
"Mặc dù chỉ nhìn từ xa nhưng gương mặt kia giống như khách VIP của Nữ Oa vậy, hèn gì có thể thân thiết với Lục tổng."
"Cô ấy và Lục tổng có quan hệ đó thật sao?"
Thư ký trưởng nhớ lại cảnh tượng vừa thấy rồi nói: "Nếu cô ấy không cứu mạng Lục tổng thì tôi đoán chắc là vậy."
Trong đám người vang lên tiếng xuýt xoa.
"Vậy đó là phu nhân chủ tịch tương lai thật sao?"
"Lục tổng thắp nhang ở đâu thế? Vừa đẹp người vừa đẹp nết, còn dùng thẻ ăn của Lục tổng đãi tụi mình ăn cơm nữa, chẳng lẽ kiếp trước anh ấy từng cứu cả thế giới sao?"
"Nhưng...... chẳng biết có ai thấy không, hình như cô ấy ngồi xe lăn thì phải."
"Chắc là...... bị thương nhỉ? Hay là đau chân......"
Thư ký trưởng nhớ lại cảnh tượng lúc nãy mình vô tình nhìn thấy trong văn phòng. Dưới chiếc váy lộng lẫy kia, chỗ đáng lẽ phải mang giày cao gót lại trống rỗng. Váy hơi dài, nếu cô không có đôi mắt tinh tường và đầu óc nhanh nhạy thì đã chẳng nhận ra.
Cô giơ tay cốc đầu từng người, "Cả ngày chỉ biết hóng hớt, làm xong việc chưa? Dù đó là ai đi nữa cũng là chuyện riêng của Lục tổng, không đến lượt chúng ta quản đâu. Đừng thấy người ta hiền mà xáp lại gần, nên làm cái gì thì làm cái đó, biết chưa?"
So với sự náo nhiệt bên ngoài, không khí trong văn phòng êm đềm hơn nhiều.
Lục Đình khom người xuống, thành thạo vòng tay qua eo Thẩm Kiều ôm vào lòng mình.
Anh bế cậu lên rồi mở cửa phòng nghỉ ra, bên trong đặt một chiếc giường nhỏ.
"Kiều Kiều ngủ trưa với anh được không?"
Thẩm Kiều ôm cổ anh, khẽ ợ một cái rồi hỏi: "Em không cần về sao?"
"Em bận việc ở nhà à?"
Thẩm Kiều lắc đầu.
"Vậy ở lại đi, chiều nay tụi mình về chung luôn."
Thẩm Kiều được đặt lên giường êm.
Sau đó người đàn ông cũng nằm xuống.
Cậu bị anh kéo vào lòng rồi đắp kín chăn, trong mũi tràn ngập mùi hương của Lục Đình, từ buổi sáng ngủ dậy đến giờ, trái tim trống rỗng rốt cuộc cũng được lấp đầy.
Thẩm Kiều chợt thấy sống mũi cay cay.
Cảm xúc này thật khó hiểu, cậu vùi mặt vào ngực Lục Đình, tựa như người đuối nước đang cố bám víu khúc gỗ duy nhất.
"Em không quấy rầy anh làm việc chứ?"
"Không đâu, chỉ cần Kiều Kiều không thấy chán khi ở bên anh là tốt rồi."
Lục Đình cúi đầu sờ má thanh niên, cảm nhận được ngón tay mình ướt đẫm. Anh vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng lau sạch nước mắt rồi hôn cậu.
Đó là một nụ hôn rất nhẹ, cảm giác tê dại từ nơi răng môi chạm nhau truyền lên não khiến Thẩm Kiều đắm chìm trong hạnh phúc, tạm thời quên hết phiền não.
Cậu ngủ đến tận ba giờ chiều.
Khi tỉnh lại, Thẩm Kiều bần thần nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt, dường như vẫn chưa kịp phản ứng.
Lục Đình bưng nước vào, thấy cậu đã tỉnh thì trong mắt hiện lên ý cười, "Dậy rồi à?"
Sau khi ngủ một giấc, Thẩm Kiều thấy hơi đau lưng, cậu đưa tay xoa eo rồi vươn vai hỏi: "Em ngủ bao lâu rồi ạ?"
"Cũng chưa lâu lắm, mới hai tiếng thôi."
Lục Đình đưa nước cho cậu rồi quan sát vẻ mặt cậu, "Có chỗ nào khó chịu không?"
Thẩm Kiều uống nửa ly nước ấm, lắc đầu nói: "Sáng nay em làm phiền anh rồi."
Cậu biết mình phát bệnh, nếu không tại sao Lục Đình lại để quên hồ sơ đúng ngày hôm nay chứ.
Lục Đình cầm chiếc áo vest đầu giường mặc vào người cậu, sau đó ngồi xuống chải tóc cho cậu, "Lát nữa anh phải đi họp, em ở đây một mình được không?"
Thẩm Kiều dang tay ra đòi ôm. Cậu dựa vào ngực Lục Đình cười nói: "Em có phải trẻ con đâu mà lúc nào cũng phải kè kè bên cạnh Lục tiên sinh chứ."
Lục tiên sinh tán đồng: "Anh mới là trẻ con, anh không thể rời xa Kiều Kiều được."
Anh đặt Thẩm Kiều lên xe lăn rồi hôn trán cậu một cái, "Chỉ nửa tiếng thôi."
Thẩm Kiều nhìn Lục Đình ra ngoài, sau đó cầm điện thoại định tìm trò chơi giải trí, kết quả chưa kịp mở khóa thì cửa văn phòng đã bị gõ.
Cậu mở cửa ra, để lộ khuôn mặt nghiêm túc của thư ký trưởng.
Vừa thấy cậu, thư ký trưởng vô thức mỉm cười, vẻ nghiêm túc trên mặt lập tức biến mất: "Lục tổng bảo tôi vào trò chuyện với ngài."
Thẩm Kiều đang định từ chối thì thư ký lại nói tiếp: "Ngài có muốn tham quan công ty không?"
Lời từ chối cứ thế kẹt lại trong cổ.
Buổi chiều, mưa phùn bên ngoài rốt cuộc cũng tạnh, ánh nắng mạnh mẽ xuyên qua tầng mây dày, rọi xuống những tia sáng màu vàng cam.
Thư ký trưởng đẩy xe lăn rẽ vào góc, bóng hai người đổ dài trên hành lang.
"Tôi tên Lý Đàn, là trưởng phòng thư ký, chịu trách nhiệm kết nối Lục tổng với các phòng ban khác."
Thẩm Kiều nheo mắt lại vì nắng, da mặt trắng đến nỗi gần như trong suốt, "Chị cứ gọi tôi là Thẩm Kiều đi ạ."
"Cô Thẩm......" Lý Đàn nói: "Giờ chúng ta đang ở tầng hai mươi ba của công ty, ngoài phòng làm việc của Lục tổng và phòng thư ký ra chỉ còn phòng họp, nhưng các phòng ban khác sẽ không họp nội bộ ở đây."
"Mỗi phòng ban ở một tầng, tầng hai là căng tin, giờ này hầu hết các quầy đã đóng cửa nhưng vẫn còn bán trà chiều. Tôi đang định đi mua trà, cô Thẩm muốn đi chung không?"
Thẩm Kiều chưa từng đi làm nên rất tò mò về môi trường công sở, "Mua trà chiều phải tự trả tiền sao?"
"Không đâu." Lý Đàn nhấn nút thang máy. "Mỗi phòng ban đều được phân bổ kinh phí, chỉ cần đến phòng tài vụ quyết toán là được rồi."
Thang máy từ từ hạ xuống, cửa thang máy bóng loáng phản chiếu khuôn mặt Thẩm Kiều, "Tôi có thể hỏi lương chị bao nhiêu không?"
Mức lương và chế độ phúc lợi của Hằng Viễn thuộc top đầu trong ngành, mặc dù ngày nào cũng dở chết dở sống, thỉnh thoảng Lý Đàn còn chửi thầm Lục Đình vô nhân đạo nhưng khi nói đến tiền lương, Lục Đình chính là cha mẹ thứ hai của cô!
Cô nói ra một con số với Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều lặng thinh.
Cậu nhớ lại những buổi livestream trước kia của mình, ngày ngày nói khô cả cổ mà chẳng kiếm được bao nhiêu. Sau này vì muốn mua quà cho Lục Đình, mỗi ngày cậu đan len từ sáng đến tối, một tháng chỉ kiếm được ba ngàn. (~10,7 triệu)
Cậu hỏi Lý Đàn: "Tiêu chuẩn tuyển dụng của công ty là gì thế ạ?"
Thang máy dừng lại, mấy cô gái bước vào, thấy Lý Đàn thì thoáng sửng sốt, sau đó vội vã cúi đầu nói: "Chào thư ký Lý ạ."
Lý Đàn bước sang một bên nhường chỗ cho họ, "Các em tới lầu mấy?"
Mấy nhân viên đeo thẻ thực tập nhìn nhau, cuối cùng một người đánh bạo lên tiếng: "Tụi em đến căng tin uống trà chiều ạ."
"Chị cũng vậy, đi chung nhé."
Lúc này Lý Đàn mới trả lời câu hỏi của Thẩm Kiều.
Cô tưởng phu nhân chủ tịch đang thanh tra nên cũng không nghĩ nhiều, "Tiêu chuẩn tuyển dụng của công ty cao lắm. Lục tổng không thích chế độ gia đình trị, trước khi anh ấy về đây, công ty mù mịt chướng khí, hạng người nào cũng có, sau khi anh ấy về thì những người được vào làm nhờ quen biết đều bị đuổi hết, mọi người phải chứng tỏ thực lực của mình, hồi đó tôi cố gắng dữ lắm mới được tuyển đấy."
Cô chỉ vào ba nhân viên thực tập kia rồi nói: "Họ đều là sinh viên đại học A đến công ty chúng ta thực tập, nếu làm tốt thì sẽ được giữ lại."
Đại học A......
Nghe ba chữ này, Thẩm Kiều sững sờ quay đầu nhìn ba cô gái đứng cạnh mình.
Ba cô gái vừa thấy mặt cậu thì nín thở, hồi lâu sau mới đỏ mặt trả lời, "Đúng...... Đúng vậy, vào Hằng Viễn khó lắm, rất nhiều người đăng ký thực tập nhưng chỉ tuyển năm sáu người, tại tụi tôi may mắn thôi."
Nói xong, họ nhìn thấy cô gái trên xe lăn chớp mắt hỏi: "Đại học A thế nào?"
Một cô gái trả lời cậu: "Đại học A là trường đứng đầu Giang Thành đấy, môi trường học tập tốt lắm, nếu hồi đó mẹ tôi không bỏ tiền cho tôi đi học thêm thì còn lâu tôi mới đậu."
"Các chị là sinh viên năm cuối à?"
"Đúng vậy."
Thẩm Kiều lại hỏi: "Hồi đó điểm trúng tuyển của các chị là bao nhiêu?"
Cô gái ngẩn người, không hiểu tại sao cậu hỏi chuyện này nhưng vẫn thành thật trả lời.
Thẩm Kiều không nói gì mà cụp mắt xuống.
Lý Đàn liếc nhìn cậu, chẳng biết có phải ảo giác hay không mà cô cảm thấy sắc mặt cậu tái đi.
Ting——
Thang máy đến nơi.
Cô đẩy xe lăn ra ngoài.
Tiếng bánh xe ma sát với mặt đất, tiếng bước chân và tiếng xì xào của các nhân viên thực tập hòa vào nhau.
Giọng nói khẽ khàng của thanh niên hoàn toàn bị át đi.
"Hai mươi điểm......"
Cậu lẩm bẩm.
"Mình có thể đạt điểm cao hơn thế nữa cơ."
Đây là lần đầu tiên Thẩm Kiều đến chỗ làm việc của Lục Đình.
Tầng hai mươi ba không quá cao nên khi nhìn xuống dòng xe cộ tấp nập bên dưới cũng không có cảm giác cả thế giới đều thuộc về mình như tiểu thuyết hay nói. Ngoài trời vẫn giăng kín sương mù, những tòa nhà sắt thép của thành phố phản chiếu trên kính, chỉ nhìn thôi đã thấy lạnh.
Bỗng nhiên một chiếc áo vest được khoác lên người cậu.
Không phải áo người đàn ông đang mặc mà là áo sạch lấy từ trong tủ.
Tỏa ra mùi nước giặt thơm dịu, nhưng lại không có mùi hương quen thuộc mà Thẩm Kiều hay ngửi thấy.
Lục Đình dời tay khỏi áo khoác rồi kéo mái tóc đen dài của cậu ra, "Công ty có hệ thống sưởi tập thể, giờ chưa đến mùa nên văn phòng không có điều hòa, sẽ hơi lạnh đấy."
Ngón tay tái nhợt của thanh niên nắm hờ áo khoác, áo đen và váy đỏ tạo nên sự tương phản rõ rệt, bàn tay trên áo vest trắng như tuyết đầu mùa.
Mỏng manh đến nỗi chỉ cần bóp nhẹ cũng vỡ vụn.
Rõ ràng lúc nãy vừa mới cười, nhưng chỉ trong chốc lát nụ cười trên mặt Thẩm Kiều đã tắt ngấm, cậu không nói lời nào, nhìn như một con búp bê tinh xảo được trưng bày trong tủ kính.
Lục Đình cúi xuống hôn lên má cậu, "Trưa nay có sườn chua ngọt, anh dẫn em đi ăn nhé?"
Thẩm Kiều không để ý tới anh mà điều khiển xe lăn tới trước, gần như dựa vào cửa sổ sát đất. Cậu áp tay lên kính rồi nhìn những chiếc xe chạy vút qua.
Nhìn vẻ mặt trống rỗng của cậu khiến Lục Đình có cảm tưởng một giây sau cậu sẽ lao mình xuống dưới.
Con ngươi Lục Đình bỗng chốc co lại, chẳng chút do dự kéo Thẩm Kiều về, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai khiến Lục Cửu đang bày đồ ăn quay đầu nhìn họ.
Thẩm Kiều cũng giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn anh, "Lục tiên sinh?"
Vẻ mặt Lục Đình không tốt lắm. Anh nhắm mắt giấu đi cảm xúc, khi mở mắt ra lần nữa, anh lại khôi phục vẻ dịu dàng thường ngày: "Ăn cơm trước đã, ăn xong lại nhìn."
Anh đẩy Thẩm Kiều đến cạnh bàn trà rồi đưa chén cơm cho cậu.
Thẩm Kiều bưng chén, ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng khắp phòng nhưng không muốn ăn lắm, "Lục tiên sinh, em......"
Lục tiên sinh gần như nài nỉ cậu: "Ăn với anh nửa chén cũng không được sao?"
Thẩm Kiều nhìn vào mắt Lục Đình. Con ngươi màu xám của người đàn ông nhìn cậu chăm chú, bên trong ẩn chứa một cảm xúc mà cậu không sao hiểu được.
Cậu đã quá mệt mỏi để nghĩ xem rốt cuộc cảm xúc đó là gì.
Tinh thần cậu kiệt quệ, nhưng tim lại vô thức nhói lên, vừa chua xót vừa đau đớn.
Cậu không thể từ chối lời nài nỉ của anh.
"Được ạ."
-
Khi thư ký trưởng đem bánh về thì nửa chén cơm của Thẩm Kiều còn lại một phần ba.
Lục tổng luôn lạnh lùng xa cách của họ cởi áo khoác ra rồi xắn tay áo lột tôm. Bàn tay ngày thường chỉ ký hóa đơn bảy chữ số giờ đây dính đầy dầu mỡ, cổ tay xoay nhẹ, con tôm đã lột vỏ xuất hiện trên tay anh, nhúng nước xốt rồi bỏ vào một cái chén khác.
Nhưng chủ nhân của chiếc chén kia chẳng có vẻ gì là cảm kích.
Giọng nói của tiểu mỹ nhân mặc váy đỏ trong trẻo hơn lúc đầu, ngữ điệu hơi dài, lộ ra vẻ miễn cưỡng như không có hứng thú với bất cứ thứ gì.
"Em không muốn ăn."
Thư ký trưởng nhớ đến bạn trai mình. Nếu bạn trai lột tôm mà cô nói không muốn ăn thì sẽ thế nào nhỉ? Chắc sẽ bị liếc xéo kèm theo một câu "Không ăn thì thôi".
Nhưng Lục Đình chỉ cụp mắt cầm một con tôm khác lên lột vỏ rồi ôn tồn nói: "Tôm mới bắt sáng nay đấy, thịt vừa dai vừa ngọt, cắn một miếng sẽ cảm nhận được mùi thơm của thịt tôm. Phải rồi, xốt cũng ngon lắm, ngon hơn dì bếp ở nhà làm nữa, Kiều Kiều không muốn thử một miếng sao?"
Thẩm Kiều bị anh làm dao động nên gắp tôm lên cắn một miếng, quả nhiên mùi vị đúng như Lục Đình nói.
Thấy cậu từ từ ăn hết con tôm, Lục Đình hỏi: "Ngon không?"
Thẩm Kiều gật đầu: "Nhưng em thật sự không ăn nổi nữa."
"Nhưng......" Lục Đình tiếc nuối thở dài, "Tôm không nhúng nước xốt cũng ngon lắm, Kiều Kiều nhất định không nếm thử sao? Tôm mùa này ngon nhất đấy, giờ mà không ăn thì phải đợi thêm một năm nữa lận."
Thẩm Kiều sắp gác đũa tỏ vẻ do dự, "Vậy em...... sẽ ăn thêm một con."
Con tôm người đàn ông vừa lột vỏ được bỏ vào chén Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều ăn thêm một con tôm không nhúng nước xốt, vừa nuốt xuống thì Lục Đình lại hỏi: "Có xốt hay không có xốt ngon hơn?"
Thanh niên từ đầu đến cuối chưa đặt đũa xuống ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Em thấy có xốt ngon hơn ạ."
"Thế à......" Con tôm thấm đẫm nước xốt lại được bỏ vào chén Thẩm Kiều: "Ngon vậy thì phải ăn thêm một con nữa chứ nhỉ?"
Thẩm Kiều cảm thấy anh nói đúng, thế là ăn thêm một con.
Thư ký trưởng trơ mắt nhìn anh dùng cách này dụ Thẩm Kiều ăn hết con tôm này đến con tôm khác, cuối cùng viện cớ ăn nhiều tôm quá cần giải ngấy để dụ cậu ăn một chén canh. Chỉ chốc lát sau, tiểu mỹ nhân vốn ăn không nổi nửa chén cơm đã ợ một cái.
Đẳng cấp này quá cao khiến thư ký trưởng trợn mắt há hốc mồm.
Thấy cậu ăn xong, Lục Đình mới lau tay sạch sẽ rồi bưng chén cơm sắp nguội của mình lên ăn.
Thẩm Kiều quay sang, vui vẻ nhận lấy hộp bánh từ tay thư ký trưởng rồi ngẩng mặt lên nói: "Cảm ơn chị."
Tim thư ký trưởng suýt bị ánh mắt cậu làm tan chảy.
Nhưng cô không dám ở lâu trong phòng sếp, đưa bánh xong thì đặt thẻ ăn lên bàn rồi quay người ra khỏi văn phòng, còn tiện tay đóng cửa lại.
Đóng cửa xong, cô vừa quay người thì bắt gặp ba bốn cặp mắt đang nhìn mình lom lom.
Thư ký trưởng: "......"
Có chuyện thì chạy nhanh lắm, còn ăn dưa thì không bao giờ vắng mặt.
Rõ ràng quả dưa hôm nay đã thành công khơi dậy sức sống của dân công sở ngày thứ Hai, trong nhóm chat bàn tán hết sức rôm rả.
Vườn dưa chỉ cách phòng thư ký của họ một cánh cửa, nếu không phải văn phòng cách âm quá tốt thì họ đã áp tai vào cửa nghe lén từ lâu.
"Sếp, bên trong xảy ra chuyện gì vậy? Nói gì, làm gì?"
"Rốt cuộc cô gái xinh đẹp mặc váy đỏ kia là ai? Có phải bạn gái Lục tổng không?"
"Mặc dù chỉ nhìn từ xa nhưng gương mặt kia giống như khách VIP của Nữ Oa vậy, hèn gì có thể thân thiết với Lục tổng."
"Cô ấy và Lục tổng có quan hệ đó thật sao?"
Thư ký trưởng nhớ lại cảnh tượng vừa thấy rồi nói: "Nếu cô ấy không cứu mạng Lục tổng thì tôi đoán chắc là vậy."
Trong đám người vang lên tiếng xuýt xoa.
"Vậy đó là phu nhân chủ tịch tương lai thật sao?"
"Lục tổng thắp nhang ở đâu thế? Vừa đẹp người vừa đẹp nết, còn dùng thẻ ăn của Lục tổng đãi tụi mình ăn cơm nữa, chẳng lẽ kiếp trước anh ấy từng cứu cả thế giới sao?"
"Nhưng...... chẳng biết có ai thấy không, hình như cô ấy ngồi xe lăn thì phải."
"Chắc là...... bị thương nhỉ? Hay là đau chân......"
Thư ký trưởng nhớ lại cảnh tượng lúc nãy mình vô tình nhìn thấy trong văn phòng. Dưới chiếc váy lộng lẫy kia, chỗ đáng lẽ phải mang giày cao gót lại trống rỗng. Váy hơi dài, nếu cô không có đôi mắt tinh tường và đầu óc nhanh nhạy thì đã chẳng nhận ra.
Cô giơ tay cốc đầu từng người, "Cả ngày chỉ biết hóng hớt, làm xong việc chưa? Dù đó là ai đi nữa cũng là chuyện riêng của Lục tổng, không đến lượt chúng ta quản đâu. Đừng thấy người ta hiền mà xáp lại gần, nên làm cái gì thì làm cái đó, biết chưa?"
So với sự náo nhiệt bên ngoài, không khí trong văn phòng êm đềm hơn nhiều.
Lục Đình khom người xuống, thành thạo vòng tay qua eo Thẩm Kiều ôm vào lòng mình.
Anh bế cậu lên rồi mở cửa phòng nghỉ ra, bên trong đặt một chiếc giường nhỏ.
"Kiều Kiều ngủ trưa với anh được không?"
Thẩm Kiều ôm cổ anh, khẽ ợ một cái rồi hỏi: "Em không cần về sao?"
"Em bận việc ở nhà à?"
Thẩm Kiều lắc đầu.
"Vậy ở lại đi, chiều nay tụi mình về chung luôn."
Thẩm Kiều được đặt lên giường êm.
Sau đó người đàn ông cũng nằm xuống.
Cậu bị anh kéo vào lòng rồi đắp kín chăn, trong mũi tràn ngập mùi hương của Lục Đình, từ buổi sáng ngủ dậy đến giờ, trái tim trống rỗng rốt cuộc cũng được lấp đầy.
Thẩm Kiều chợt thấy sống mũi cay cay.
Cảm xúc này thật khó hiểu, cậu vùi mặt vào ngực Lục Đình, tựa như người đuối nước đang cố bám víu khúc gỗ duy nhất.
"Em không quấy rầy anh làm việc chứ?"
"Không đâu, chỉ cần Kiều Kiều không thấy chán khi ở bên anh là tốt rồi."
Lục Đình cúi đầu sờ má thanh niên, cảm nhận được ngón tay mình ướt đẫm. Anh vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng lau sạch nước mắt rồi hôn cậu.
Đó là một nụ hôn rất nhẹ, cảm giác tê dại từ nơi răng môi chạm nhau truyền lên não khiến Thẩm Kiều đắm chìm trong hạnh phúc, tạm thời quên hết phiền não.
Cậu ngủ đến tận ba giờ chiều.
Khi tỉnh lại, Thẩm Kiều bần thần nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt, dường như vẫn chưa kịp phản ứng.
Lục Đình bưng nước vào, thấy cậu đã tỉnh thì trong mắt hiện lên ý cười, "Dậy rồi à?"
Sau khi ngủ một giấc, Thẩm Kiều thấy hơi đau lưng, cậu đưa tay xoa eo rồi vươn vai hỏi: "Em ngủ bao lâu rồi ạ?"
"Cũng chưa lâu lắm, mới hai tiếng thôi."
Lục Đình đưa nước cho cậu rồi quan sát vẻ mặt cậu, "Có chỗ nào khó chịu không?"
Thẩm Kiều uống nửa ly nước ấm, lắc đầu nói: "Sáng nay em làm phiền anh rồi."
Cậu biết mình phát bệnh, nếu không tại sao Lục Đình lại để quên hồ sơ đúng ngày hôm nay chứ.
Lục Đình cầm chiếc áo vest đầu giường mặc vào người cậu, sau đó ngồi xuống chải tóc cho cậu, "Lát nữa anh phải đi họp, em ở đây một mình được không?"
Thẩm Kiều dang tay ra đòi ôm. Cậu dựa vào ngực Lục Đình cười nói: "Em có phải trẻ con đâu mà lúc nào cũng phải kè kè bên cạnh Lục tiên sinh chứ."
Lục tiên sinh tán đồng: "Anh mới là trẻ con, anh không thể rời xa Kiều Kiều được."
Anh đặt Thẩm Kiều lên xe lăn rồi hôn trán cậu một cái, "Chỉ nửa tiếng thôi."
Thẩm Kiều nhìn Lục Đình ra ngoài, sau đó cầm điện thoại định tìm trò chơi giải trí, kết quả chưa kịp mở khóa thì cửa văn phòng đã bị gõ.
Cậu mở cửa ra, để lộ khuôn mặt nghiêm túc của thư ký trưởng.
Vừa thấy cậu, thư ký trưởng vô thức mỉm cười, vẻ nghiêm túc trên mặt lập tức biến mất: "Lục tổng bảo tôi vào trò chuyện với ngài."
Thẩm Kiều đang định từ chối thì thư ký lại nói tiếp: "Ngài có muốn tham quan công ty không?"
Lời từ chối cứ thế kẹt lại trong cổ.
Buổi chiều, mưa phùn bên ngoài rốt cuộc cũng tạnh, ánh nắng mạnh mẽ xuyên qua tầng mây dày, rọi xuống những tia sáng màu vàng cam.
Thư ký trưởng đẩy xe lăn rẽ vào góc, bóng hai người đổ dài trên hành lang.
"Tôi tên Lý Đàn, là trưởng phòng thư ký, chịu trách nhiệm kết nối Lục tổng với các phòng ban khác."
Thẩm Kiều nheo mắt lại vì nắng, da mặt trắng đến nỗi gần như trong suốt, "Chị cứ gọi tôi là Thẩm Kiều đi ạ."
"Cô Thẩm......" Lý Đàn nói: "Giờ chúng ta đang ở tầng hai mươi ba của công ty, ngoài phòng làm việc của Lục tổng và phòng thư ký ra chỉ còn phòng họp, nhưng các phòng ban khác sẽ không họp nội bộ ở đây."
"Mỗi phòng ban ở một tầng, tầng hai là căng tin, giờ này hầu hết các quầy đã đóng cửa nhưng vẫn còn bán trà chiều. Tôi đang định đi mua trà, cô Thẩm muốn đi chung không?"
Thẩm Kiều chưa từng đi làm nên rất tò mò về môi trường công sở, "Mua trà chiều phải tự trả tiền sao?"
"Không đâu." Lý Đàn nhấn nút thang máy. "Mỗi phòng ban đều được phân bổ kinh phí, chỉ cần đến phòng tài vụ quyết toán là được rồi."
Thang máy từ từ hạ xuống, cửa thang máy bóng loáng phản chiếu khuôn mặt Thẩm Kiều, "Tôi có thể hỏi lương chị bao nhiêu không?"
Mức lương và chế độ phúc lợi của Hằng Viễn thuộc top đầu trong ngành, mặc dù ngày nào cũng dở chết dở sống, thỉnh thoảng Lý Đàn còn chửi thầm Lục Đình vô nhân đạo nhưng khi nói đến tiền lương, Lục Đình chính là cha mẹ thứ hai của cô!
Cô nói ra một con số với Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều lặng thinh.
Cậu nhớ lại những buổi livestream trước kia của mình, ngày ngày nói khô cả cổ mà chẳng kiếm được bao nhiêu. Sau này vì muốn mua quà cho Lục Đình, mỗi ngày cậu đan len từ sáng đến tối, một tháng chỉ kiếm được ba ngàn. (~10,7 triệu)
Cậu hỏi Lý Đàn: "Tiêu chuẩn tuyển dụng của công ty là gì thế ạ?"
Thang máy dừng lại, mấy cô gái bước vào, thấy Lý Đàn thì thoáng sửng sốt, sau đó vội vã cúi đầu nói: "Chào thư ký Lý ạ."
Lý Đàn bước sang một bên nhường chỗ cho họ, "Các em tới lầu mấy?"
Mấy nhân viên đeo thẻ thực tập nhìn nhau, cuối cùng một người đánh bạo lên tiếng: "Tụi em đến căng tin uống trà chiều ạ."
"Chị cũng vậy, đi chung nhé."
Lúc này Lý Đàn mới trả lời câu hỏi của Thẩm Kiều.
Cô tưởng phu nhân chủ tịch đang thanh tra nên cũng không nghĩ nhiều, "Tiêu chuẩn tuyển dụng của công ty cao lắm. Lục tổng không thích chế độ gia đình trị, trước khi anh ấy về đây, công ty mù mịt chướng khí, hạng người nào cũng có, sau khi anh ấy về thì những người được vào làm nhờ quen biết đều bị đuổi hết, mọi người phải chứng tỏ thực lực của mình, hồi đó tôi cố gắng dữ lắm mới được tuyển đấy."
Cô chỉ vào ba nhân viên thực tập kia rồi nói: "Họ đều là sinh viên đại học A đến công ty chúng ta thực tập, nếu làm tốt thì sẽ được giữ lại."
Đại học A......
Nghe ba chữ này, Thẩm Kiều sững sờ quay đầu nhìn ba cô gái đứng cạnh mình.
Ba cô gái vừa thấy mặt cậu thì nín thở, hồi lâu sau mới đỏ mặt trả lời, "Đúng...... Đúng vậy, vào Hằng Viễn khó lắm, rất nhiều người đăng ký thực tập nhưng chỉ tuyển năm sáu người, tại tụi tôi may mắn thôi."
Nói xong, họ nhìn thấy cô gái trên xe lăn chớp mắt hỏi: "Đại học A thế nào?"
Một cô gái trả lời cậu: "Đại học A là trường đứng đầu Giang Thành đấy, môi trường học tập tốt lắm, nếu hồi đó mẹ tôi không bỏ tiền cho tôi đi học thêm thì còn lâu tôi mới đậu."
"Các chị là sinh viên năm cuối à?"
"Đúng vậy."
Thẩm Kiều lại hỏi: "Hồi đó điểm trúng tuyển của các chị là bao nhiêu?"
Cô gái ngẩn người, không hiểu tại sao cậu hỏi chuyện này nhưng vẫn thành thật trả lời.
Thẩm Kiều không nói gì mà cụp mắt xuống.
Lý Đàn liếc nhìn cậu, chẳng biết có phải ảo giác hay không mà cô cảm thấy sắc mặt cậu tái đi.
Ting——
Thang máy đến nơi.
Cô đẩy xe lăn ra ngoài.
Tiếng bánh xe ma sát với mặt đất, tiếng bước chân và tiếng xì xào của các nhân viên thực tập hòa vào nhau.
Giọng nói khẽ khàng của thanh niên hoàn toàn bị át đi.
"Hai mươi điểm......"
Cậu lẩm bẩm.
"Mình có thể đạt điểm cao hơn thế nữa cơ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương