Người tình bé nhỏ đưa tay nắm chặt áo kim chủ, áo vest phẳng phiu bị cậu làm nhăn nhúm, cậu ngửa đầu ra sau, trong hơi thở xen lẫn mùi rượu của kim chủ.
Thẩm Kiều cảm thấy mình sắp say rồi.
Cậu choáng váng nép vào lòng Lục Đình, hồi lâu sau mới hiểu được anh vừa nói gì.
Vành tai Thẩm Kiều nóng ran, cậu mím môi, cố xua đi mùi rượu trên môi, "Nghĩa...... nghĩa vụ gì cơ?"
Cậu chưa kịp mặc áo khoác mà chỉ mặc áo thun đơn giản. Người đàn ông ôm eo cậu, ngón tay vuốt ve thịt mềm qua lớp vải mỏng, vòng eo thon thả và lòng bàn tay to rộng tạo thành một vòng cung vừa khít.
Lục Đình bóp nhẹ làm vòng eo mềm mại dưới tay anh khẽ run rẩy, một tiếng kêu phát ra từ miệng thanh niên.
Anh cúi đầu chặn lại âm thanh kia, không hôn sâu mà chỉ hôn chụt mấy cái.
"Em nói xem người tình nên có nghĩa vụ gì?"
Lục Đình uống hơi nhiều nên đầu óc chếnh choáng, lý trí vẫn còn nhưng không ngăn được dục vọng bị chôn vùi dưới đáy lòng.
Đè người ra làm loạn một trận trên xe.
Xe đang đậu ở ga ra ngầm. Lượng khách đến nhà hàng mỗi ngày cũng không nhiều nên giờ phút này ga ra trống trơn, chẳng biết tài xế đã đi từ lúc nào, trong xe chỉ còn hai người họ.
Thẩm Kiều như trở lại lúc Lục Đình say rượu lần trước, toàn thân bị đè ép, mọi tiếng rên rỉ đều bị chặn kín. Thân hình gầy gò có phần suy dinh dưỡng của cậu không thể sánh được với người đàn ông thường xuyên tập gym trước mặt, chỉ một cú kéo nhẹ đã bị ép quay lưng lại, sau đó trần trụi ở chung với Lục Đình.
Cảm giác xấu hổ lên tới đỉnh điểm, cửa xe đóng kín, chỉ có ánh sáng lờ mờ bên ngoài chiếu vào, tôn lên làn da trắng đến phát sáng của thanh niên.
Lưng Thẩm Kiều dựa sát ngực Lục Đình, đầu cúi thấp, bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động đến nỗi không dám mở mắt ra.
Lục tiên sinh giở lại chiêu cũ, cẩn thận vắt nước hoa hồng. Có lẽ vì anh làm vườn họ Lục thường xuyên vận động nên lòng bàn tay to rộng, khớp xương nổi rõ, đầu ngón tay có một lớp chai mỏng, làn da trắng trẻo tạo nên sự tương phản rõ rệt với sắc đỏ của hoa hồng.
Anh uống say nên động tác rất tùy tiện, giọng điệu cũng lười biếng: "Kiều Kiều kêu nhỏ thôi, lỡ bị ai phát hiện thì nguy to."
Thẩm Kiều nắm chặt tay anh, chẳng đoái hoài gì đến cảm giác lâng lâng như bay giữa không trung: "Lục...... Lục Đình, đang ở trên xe mà."
Lục Đình nắm tay cậu kéo xuống dưới: "Bởi vậy anh mới nói Kiều Kiều kêu nhỏ thôi."
Thẩm Kiều: "......"
Cậu quay đầu cắn mạnh vào cằm người đàn ông, đột nhiên toàn thân run bắn, cậu vùi đầu vào ngực anh giả chết.
Người đàn ông cười khẽ, lòng bàn tay dính đầy nước hoa, lấy khăn giấy lau sạch cho cả hai, "Sao, kim chủ bé nhỏ có hài lòng không?"
Thẩm Kiều nghiến răng nghiến lợi: "Quan hệ bao nuôi của chúng ta đến đây là kết thúc!"
Lục Đình sửa sang quần áo xộc xệch cho cậu, nghe vậy thì buồn bã thở dài: "Xem ra kỹ năng của anh chưa đủ tốt để hầu hạ kim chủ, anh còn nhiều kỹ năng lắm, muốn thử không?"
Thẩm Kiều: "......"
Lục Đình đặt cậu sang một bên rồi mở cửa sổ cho thoáng khí.
Thẩm Kiều ngửi thấy mùi hương nồng nặc trong xe thì xấu hổ đến nỗi chỉ muốn đào hố chui xuống. Cậu quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, anh mặc vest, nút áo cài kín, ngoại trừ ngực áo hơi nhăn và mấy vết bẩn lấm tấm trên ống quần thì cả người nhìn rất chỉn chu.
Hoàn toàn trái ngược với bộ dạng luộm thuộm của cậu.
Lục Đình lau sạch ghế xe, đợi mùi bay đi hết mới lấy nước hoa ra xịt, đợi trong xe thơm tho trở lại, anh gọi điện bảo tài xế tới.
Anh không hạ vách ngăn xuống nên ghế sau vẫn là không gian riêng tư của hai người.
Xe từ từ lăn bánh, Lục Đình đưa tay xoa gò má đỏ như sắp rỉ máu của Thẩm Kiều, "Giận à?"
Anh vừa rửa tay bằng gel rửa tay khô nên ngón tay hơi lạnh, còn tỏa ra mùi cồn. Chẳng biết có phải do tâm lý Thẩm Kiều có vấn đề hay không mà ngoài mùi rượu ra cậu còn ngửi thấy một mùi khác.
Mùi hương kia khiến cậu bồn chồn bứt rứt, nghiêng đầu né tránh tay Lục Đình: "Em không giận, nhưng sao anh lại...... Lỡ bị ai thấy thì sao?"
Lục Đình cười, không để ý sự tránh né của cậu mà thu tay lại rồi xoa xoa đầu ngón tay: "Không đâu. Nhà hàng rất tôn trọng sự riêng tư nên bãi đỗ xe được phân chia rõ ràng, ở đó chẳng có ai đâu."
Thẩm Kiều sửng sốt: "Sao anh không nói với em?"
Lúc nãy bị gió lạnh thổi, Lục Đình cảm thấy mình đã hơi tỉnh táo, giờ bị thanh niên tức giận trừng mắt, anh lại có cảm giác chếnh choáng.
Ánh mắt anh đảo khắp người Thẩm Kiều, chỉ hận không thể nuốt cậu vào bụng, nhưng dục vọng bị anh đè nén hết mức nên giọng nói nghe không ra manh mối gì.
"Anh quên mất."
Sao lại quên được chứ, đây là một trò đùa đã được lên kế hoạch từ lâu. Đóa hồng của anh run rẩy nở rộ trong tay anh, rõ ràng sướng mê li nhưng lại sợ người khác phát hiện, tiếng rên hệt như mèo con khiến anh suýt đánh mất lý trí.
Đẹp chết đi được! Xe chạy vào đường hầm, trước mắt đột nhiên tối om.
Lục Đình mân mê chiếc nhẫn trong bóng tối, đường vân gai góc trên đó khiến anh khó chịu, anh nhìn sang Thẩm Kiều, cuối cùng vẫn mở miệng.
"Kiều Kiều, chúng ta lắp chân giả nhé."
Người bên cạnh đột nhiên sững sờ, không nói năng gì.
Bầu không khí thân mật bị câu nói của anh phá vỡ trong nháy mắt.
Lục Đình nhích lại gần nắm tay Thẩm Kiều: "Anh chỉ đề nghị thôi, em cứ từ từ suy nghĩ đi."
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên tai cậu, không biết nên diễn tả mong muốn của mình bằng giọng điệu thế nào.
"Anh muốn thấy Kiều Kiều đứng lên."
Anh muốn cậu đứng lên, muốn cậu chạy nhảy chứ không cần phụ thuộc vào xe lăn mọi lúc mọi nơi.
Cho dù đó chỉ là chân giả.
Thẩm Kiều chậm chạp chớp mắt, không nói lời nào, ngay cả hơi thở cũng trở nên nhẹ hẫng.
Đợi một hồi, Lục Đình không nghe cậu trả lời nên sốt ruột gọi: "Kiều Kiều?"
Thẩm Kiều giật phắt tay lại, mạnh đến nỗi suýt va vào cửa xe, "Anh đang đùa gì vậy!"
Xe ra khỏi đường hầm, bên ngoài sáng trưng, Lục Đình trông thấy sắc mặt tái nhợt của thanh niên.
"Kiều Kiều......" Anh nói: "Anh chỉ đề nghị thôi......"
"Lục Đình." Thẩm Kiều rúc vào ngực anh che khuất mặt mình, giọng nói như nhũn ra: "Chúng ta cứ thế này không tốt sao? Em ngồi xe lăn, chỗ nào cũng không đi được, muốn trốn cũng không được, chỉ có thể bị anh kiểm soát, chỉ có thể phụ thuộc vào anh, hễ rời xa anh thì em chẳng là gì cả."
Tóc đen mềm mại dính vào má cậu, đôi mắt vẫn còn ngấn nước, mỗi câu mỗi chữ đều khơi dậy những dục vọng đen tối nhất trong lòng người đàn ông.
Với gương mặt xinh đẹp này, cậu thích hợp bị giam cầm, bị nhốt trên lầu cao để nuông chiều, không thể đi đâu, ngày ngày chỉ biết đợi anh về nhà.
Anh cho cậu tình yêu, cậu sẽ tươi tắn nở rộ, không có tình yêu của anh thì cậu sẽ mau chóng úa tàn.
Thẩm Kiều cũng là đàn ông nên biết rõ những ý nghĩ xấu xa trong lòng đàn ông.
Dù vậy cậu vẫn không chút do dự để lộ cần cổ mảnh khảnh trước mặt anh, cúi đầu trong ngực anh, cam tâm tình nguyện nộp mình cho chúa tể.
Đồng thời tin chắc không ai có thể cưỡng lại cám dỗ mãnh liệt này.
Nhưng Lục Đình lại nắm vai cậu, mạnh bạo kéo cậu ra khỏi ngực mình, đôi mắt sâu thẳm như sắp nổi giông.
"Thẩm Kiều, em có biết mình đang nói gì không?"
Thẩm Kiều nhìn vào mắt anh, bị cơn bão cuồn cuộn trong đó làm giật mình, sau đó bình tĩnh đưa môi tới sát mặt Lục Đình, "Lục tiên sinh, em biết mình đang nói gì mà, em rất sẵn lòng."
Lần này Lục Đình né tránh nụ hôn của cậu.
"Nhưng anh không muốn."
Đây là lần đầu tiên Lục tiên sinh luôn chiều ý cậu không nghe theo mong muốn của cậu.
"Xem ra khỏi cần bàn bạc với em nữa, anh đã liên hệ với bệnh viện tốt nhất, anh sẽ cho em thời gian chuẩn bị tâm lý từ giờ đến lúc Lâm Tư Niên đính hôn, sau khi về chúng ta sẽ bắt đầu ngay."
Thẩm Kiều sững sờ, cảm xúc tiêu cực đột ngột ập đến khiến sắc mặt cậu lạnh đi, "Em đã nói không muốn rồi mà!"
"Ừ." Lục Đình thản nhiên nói: "Vậy lần này để anh quyết định cho."
Cậu vùng ra khỏi ngực Lục Đình, "Lừa đảo! Anh là đồ lừa đảo! Em không đi, em không muốn lắp chân giả, em chỉ muốn như bây giờ thôi!"
Lục Đình nói: "Chuyện này không cần thương lượng nữa."
Thái độ của anh vô cùng kiên quyết, hoàn toàn không còn cơ may cứu vãn, nước mắt Thẩm Kiều rơi xuống, lắp bắp hỏi: "Lục Đình, anh hết thích em rồi sao?"
Người đàn ông dịu dàng lau nước mắt cho cậu: "Thích chứ, chính vì rất thích nên anh mới làm như vậy."
Thẩm Kiều hất tay anh ra: "Anh hoàn toàn không thích em, cũng chẳng muốn nuôi em, em có làm anh tốn bao nhiêu tiền đâu."
Ngón tay Lục Đình run rẩy, "Kiều Kiều, cứ thế này không ổn đâu. Anh có thể nuôi em, nhưng không thể để em lệ thuộc vào anh được, em không phải hoa hồng được chăm bẵm mà là chú chim có thể bay cao......"
"Em không muốn làm chim!" Thẩm Kiều lớn tiếng ngắt lời anh: "Em chỉ muốn sống như bây giờ thôi, không ai nhìn thấy hai chúng ta, không cần phải đi đâu, cuộc đời ngắn lắm, chúng ta cứ vui vẻ như vậy không được sao?"
"Không được." Lục Đình trả lời: "Điều em vừa nói không phải vui vẻ mà là buông xuôi đấy."
Xe dừng trước cửa biệt thự, tài xế ngồi im không dám nhúc nhích.
Lục Đình đưa tay bế cậu xuống xe: "Chuyện này cứ quyết định vậy đi."
"Định gì mà định?" Thẩm Kiều đẩy tay anh ra: "Em nói không là không!"
"Kiều Kiều......"
"Lục Đình, anh không yêu em sao?"
Người đàn ông tỏ vẻ kiên quyết lạ thường: "Kiều Kiều đừng sợ, anh sẽ ở bên em, chúng ta làm từng bước được không?"
"Không được, không được......" Thẩm Kiều nức nở lắc đầu.
Thấy cậu sắp trượt xuống ghế, Lục Đình nhíu mày túm lấy cậu, dù thanh niên có phản kháng cỡ nào vẫn bị anh kéo vào lòng mình.
Thẩm Kiều tức giận vùng vẫy, vô thức tát Lục Đình một cái.
Tuy không mạnh nhưng nghe rõ mồn một trong khoang xe nhỏ hẹp.
Người đàn ông nhíu chặt mày, trong mắt lộ ra vẻ hung hãn: "Muốn dạy dỗ anh à?"
Thẩm Kiều sững sờ không nói gì, hiển nhiên là đang sợ hãi.
Lục Đình dễ dàng nắm chặt tay Thẩm Kiều, tay kia đè chân cậu, khuôn mặt hằn dấu tay đỏ ửng chồm tới gần: "Thẩm Kiều, em ăn gì chưa mà đánh yếu xìu vậy? Tay em gầy thế này anh vặn một cái là gãy ngay."
Anh chậm rãi nói: "Nếu em thật sự muốn dạy dỗ anh thì giơ chân lên đạp anh thật mạnh đi! Một cái không đủ thì hai cái, đạp đến khi nào anh quỳ xuống xin tha mới thôi."
Anh bế cậu ra khỏi xe: "Anh rất sẵn lòng để em đạp."
Thẩm Kiều cảm thấy mình sắp say rồi.
Cậu choáng váng nép vào lòng Lục Đình, hồi lâu sau mới hiểu được anh vừa nói gì.
Vành tai Thẩm Kiều nóng ran, cậu mím môi, cố xua đi mùi rượu trên môi, "Nghĩa...... nghĩa vụ gì cơ?"
Cậu chưa kịp mặc áo khoác mà chỉ mặc áo thun đơn giản. Người đàn ông ôm eo cậu, ngón tay vuốt ve thịt mềm qua lớp vải mỏng, vòng eo thon thả và lòng bàn tay to rộng tạo thành một vòng cung vừa khít.
Lục Đình bóp nhẹ làm vòng eo mềm mại dưới tay anh khẽ run rẩy, một tiếng kêu phát ra từ miệng thanh niên.
Anh cúi đầu chặn lại âm thanh kia, không hôn sâu mà chỉ hôn chụt mấy cái.
"Em nói xem người tình nên có nghĩa vụ gì?"
Lục Đình uống hơi nhiều nên đầu óc chếnh choáng, lý trí vẫn còn nhưng không ngăn được dục vọng bị chôn vùi dưới đáy lòng.
Đè người ra làm loạn một trận trên xe.
Xe đang đậu ở ga ra ngầm. Lượng khách đến nhà hàng mỗi ngày cũng không nhiều nên giờ phút này ga ra trống trơn, chẳng biết tài xế đã đi từ lúc nào, trong xe chỉ còn hai người họ.
Thẩm Kiều như trở lại lúc Lục Đình say rượu lần trước, toàn thân bị đè ép, mọi tiếng rên rỉ đều bị chặn kín. Thân hình gầy gò có phần suy dinh dưỡng của cậu không thể sánh được với người đàn ông thường xuyên tập gym trước mặt, chỉ một cú kéo nhẹ đã bị ép quay lưng lại, sau đó trần trụi ở chung với Lục Đình.
Cảm giác xấu hổ lên tới đỉnh điểm, cửa xe đóng kín, chỉ có ánh sáng lờ mờ bên ngoài chiếu vào, tôn lên làn da trắng đến phát sáng của thanh niên.
Lưng Thẩm Kiều dựa sát ngực Lục Đình, đầu cúi thấp, bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động đến nỗi không dám mở mắt ra.
Lục tiên sinh giở lại chiêu cũ, cẩn thận vắt nước hoa hồng. Có lẽ vì anh làm vườn họ Lục thường xuyên vận động nên lòng bàn tay to rộng, khớp xương nổi rõ, đầu ngón tay có một lớp chai mỏng, làn da trắng trẻo tạo nên sự tương phản rõ rệt với sắc đỏ của hoa hồng.
Anh uống say nên động tác rất tùy tiện, giọng điệu cũng lười biếng: "Kiều Kiều kêu nhỏ thôi, lỡ bị ai phát hiện thì nguy to."
Thẩm Kiều nắm chặt tay anh, chẳng đoái hoài gì đến cảm giác lâng lâng như bay giữa không trung: "Lục...... Lục Đình, đang ở trên xe mà."
Lục Đình nắm tay cậu kéo xuống dưới: "Bởi vậy anh mới nói Kiều Kiều kêu nhỏ thôi."
Thẩm Kiều: "......"
Cậu quay đầu cắn mạnh vào cằm người đàn ông, đột nhiên toàn thân run bắn, cậu vùi đầu vào ngực anh giả chết.
Người đàn ông cười khẽ, lòng bàn tay dính đầy nước hoa, lấy khăn giấy lau sạch cho cả hai, "Sao, kim chủ bé nhỏ có hài lòng không?"
Thẩm Kiều nghiến răng nghiến lợi: "Quan hệ bao nuôi của chúng ta đến đây là kết thúc!"
Lục Đình sửa sang quần áo xộc xệch cho cậu, nghe vậy thì buồn bã thở dài: "Xem ra kỹ năng của anh chưa đủ tốt để hầu hạ kim chủ, anh còn nhiều kỹ năng lắm, muốn thử không?"
Thẩm Kiều: "......"
Lục Đình đặt cậu sang một bên rồi mở cửa sổ cho thoáng khí.
Thẩm Kiều ngửi thấy mùi hương nồng nặc trong xe thì xấu hổ đến nỗi chỉ muốn đào hố chui xuống. Cậu quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, anh mặc vest, nút áo cài kín, ngoại trừ ngực áo hơi nhăn và mấy vết bẩn lấm tấm trên ống quần thì cả người nhìn rất chỉn chu.
Hoàn toàn trái ngược với bộ dạng luộm thuộm của cậu.
Lục Đình lau sạch ghế xe, đợi mùi bay đi hết mới lấy nước hoa ra xịt, đợi trong xe thơm tho trở lại, anh gọi điện bảo tài xế tới.
Anh không hạ vách ngăn xuống nên ghế sau vẫn là không gian riêng tư của hai người.
Xe từ từ lăn bánh, Lục Đình đưa tay xoa gò má đỏ như sắp rỉ máu của Thẩm Kiều, "Giận à?"
Anh vừa rửa tay bằng gel rửa tay khô nên ngón tay hơi lạnh, còn tỏa ra mùi cồn. Chẳng biết có phải do tâm lý Thẩm Kiều có vấn đề hay không mà ngoài mùi rượu ra cậu còn ngửi thấy một mùi khác.
Mùi hương kia khiến cậu bồn chồn bứt rứt, nghiêng đầu né tránh tay Lục Đình: "Em không giận, nhưng sao anh lại...... Lỡ bị ai thấy thì sao?"
Lục Đình cười, không để ý sự tránh né của cậu mà thu tay lại rồi xoa xoa đầu ngón tay: "Không đâu. Nhà hàng rất tôn trọng sự riêng tư nên bãi đỗ xe được phân chia rõ ràng, ở đó chẳng có ai đâu."
Thẩm Kiều sửng sốt: "Sao anh không nói với em?"
Lúc nãy bị gió lạnh thổi, Lục Đình cảm thấy mình đã hơi tỉnh táo, giờ bị thanh niên tức giận trừng mắt, anh lại có cảm giác chếnh choáng.
Ánh mắt anh đảo khắp người Thẩm Kiều, chỉ hận không thể nuốt cậu vào bụng, nhưng dục vọng bị anh đè nén hết mức nên giọng nói nghe không ra manh mối gì.
"Anh quên mất."
Sao lại quên được chứ, đây là một trò đùa đã được lên kế hoạch từ lâu. Đóa hồng của anh run rẩy nở rộ trong tay anh, rõ ràng sướng mê li nhưng lại sợ người khác phát hiện, tiếng rên hệt như mèo con khiến anh suýt đánh mất lý trí.
Đẹp chết đi được! Xe chạy vào đường hầm, trước mắt đột nhiên tối om.
Lục Đình mân mê chiếc nhẫn trong bóng tối, đường vân gai góc trên đó khiến anh khó chịu, anh nhìn sang Thẩm Kiều, cuối cùng vẫn mở miệng.
"Kiều Kiều, chúng ta lắp chân giả nhé."
Người bên cạnh đột nhiên sững sờ, không nói năng gì.
Bầu không khí thân mật bị câu nói của anh phá vỡ trong nháy mắt.
Lục Đình nhích lại gần nắm tay Thẩm Kiều: "Anh chỉ đề nghị thôi, em cứ từ từ suy nghĩ đi."
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên tai cậu, không biết nên diễn tả mong muốn của mình bằng giọng điệu thế nào.
"Anh muốn thấy Kiều Kiều đứng lên."
Anh muốn cậu đứng lên, muốn cậu chạy nhảy chứ không cần phụ thuộc vào xe lăn mọi lúc mọi nơi.
Cho dù đó chỉ là chân giả.
Thẩm Kiều chậm chạp chớp mắt, không nói lời nào, ngay cả hơi thở cũng trở nên nhẹ hẫng.
Đợi một hồi, Lục Đình không nghe cậu trả lời nên sốt ruột gọi: "Kiều Kiều?"
Thẩm Kiều giật phắt tay lại, mạnh đến nỗi suýt va vào cửa xe, "Anh đang đùa gì vậy!"
Xe ra khỏi đường hầm, bên ngoài sáng trưng, Lục Đình trông thấy sắc mặt tái nhợt của thanh niên.
"Kiều Kiều......" Anh nói: "Anh chỉ đề nghị thôi......"
"Lục Đình." Thẩm Kiều rúc vào ngực anh che khuất mặt mình, giọng nói như nhũn ra: "Chúng ta cứ thế này không tốt sao? Em ngồi xe lăn, chỗ nào cũng không đi được, muốn trốn cũng không được, chỉ có thể bị anh kiểm soát, chỉ có thể phụ thuộc vào anh, hễ rời xa anh thì em chẳng là gì cả."
Tóc đen mềm mại dính vào má cậu, đôi mắt vẫn còn ngấn nước, mỗi câu mỗi chữ đều khơi dậy những dục vọng đen tối nhất trong lòng người đàn ông.
Với gương mặt xinh đẹp này, cậu thích hợp bị giam cầm, bị nhốt trên lầu cao để nuông chiều, không thể đi đâu, ngày ngày chỉ biết đợi anh về nhà.
Anh cho cậu tình yêu, cậu sẽ tươi tắn nở rộ, không có tình yêu của anh thì cậu sẽ mau chóng úa tàn.
Thẩm Kiều cũng là đàn ông nên biết rõ những ý nghĩ xấu xa trong lòng đàn ông.
Dù vậy cậu vẫn không chút do dự để lộ cần cổ mảnh khảnh trước mặt anh, cúi đầu trong ngực anh, cam tâm tình nguyện nộp mình cho chúa tể.
Đồng thời tin chắc không ai có thể cưỡng lại cám dỗ mãnh liệt này.
Nhưng Lục Đình lại nắm vai cậu, mạnh bạo kéo cậu ra khỏi ngực mình, đôi mắt sâu thẳm như sắp nổi giông.
"Thẩm Kiều, em có biết mình đang nói gì không?"
Thẩm Kiều nhìn vào mắt anh, bị cơn bão cuồn cuộn trong đó làm giật mình, sau đó bình tĩnh đưa môi tới sát mặt Lục Đình, "Lục tiên sinh, em biết mình đang nói gì mà, em rất sẵn lòng."
Lần này Lục Đình né tránh nụ hôn của cậu.
"Nhưng anh không muốn."
Đây là lần đầu tiên Lục tiên sinh luôn chiều ý cậu không nghe theo mong muốn của cậu.
"Xem ra khỏi cần bàn bạc với em nữa, anh đã liên hệ với bệnh viện tốt nhất, anh sẽ cho em thời gian chuẩn bị tâm lý từ giờ đến lúc Lâm Tư Niên đính hôn, sau khi về chúng ta sẽ bắt đầu ngay."
Thẩm Kiều sững sờ, cảm xúc tiêu cực đột ngột ập đến khiến sắc mặt cậu lạnh đi, "Em đã nói không muốn rồi mà!"
"Ừ." Lục Đình thản nhiên nói: "Vậy lần này để anh quyết định cho."
Cậu vùng ra khỏi ngực Lục Đình, "Lừa đảo! Anh là đồ lừa đảo! Em không đi, em không muốn lắp chân giả, em chỉ muốn như bây giờ thôi!"
Lục Đình nói: "Chuyện này không cần thương lượng nữa."
Thái độ của anh vô cùng kiên quyết, hoàn toàn không còn cơ may cứu vãn, nước mắt Thẩm Kiều rơi xuống, lắp bắp hỏi: "Lục Đình, anh hết thích em rồi sao?"
Người đàn ông dịu dàng lau nước mắt cho cậu: "Thích chứ, chính vì rất thích nên anh mới làm như vậy."
Thẩm Kiều hất tay anh ra: "Anh hoàn toàn không thích em, cũng chẳng muốn nuôi em, em có làm anh tốn bao nhiêu tiền đâu."
Ngón tay Lục Đình run rẩy, "Kiều Kiều, cứ thế này không ổn đâu. Anh có thể nuôi em, nhưng không thể để em lệ thuộc vào anh được, em không phải hoa hồng được chăm bẵm mà là chú chim có thể bay cao......"
"Em không muốn làm chim!" Thẩm Kiều lớn tiếng ngắt lời anh: "Em chỉ muốn sống như bây giờ thôi, không ai nhìn thấy hai chúng ta, không cần phải đi đâu, cuộc đời ngắn lắm, chúng ta cứ vui vẻ như vậy không được sao?"
"Không được." Lục Đình trả lời: "Điều em vừa nói không phải vui vẻ mà là buông xuôi đấy."
Xe dừng trước cửa biệt thự, tài xế ngồi im không dám nhúc nhích.
Lục Đình đưa tay bế cậu xuống xe: "Chuyện này cứ quyết định vậy đi."
"Định gì mà định?" Thẩm Kiều đẩy tay anh ra: "Em nói không là không!"
"Kiều Kiều......"
"Lục Đình, anh không yêu em sao?"
Người đàn ông tỏ vẻ kiên quyết lạ thường: "Kiều Kiều đừng sợ, anh sẽ ở bên em, chúng ta làm từng bước được không?"
"Không được, không được......" Thẩm Kiều nức nở lắc đầu.
Thấy cậu sắp trượt xuống ghế, Lục Đình nhíu mày túm lấy cậu, dù thanh niên có phản kháng cỡ nào vẫn bị anh kéo vào lòng mình.
Thẩm Kiều tức giận vùng vẫy, vô thức tát Lục Đình một cái.
Tuy không mạnh nhưng nghe rõ mồn một trong khoang xe nhỏ hẹp.
Người đàn ông nhíu chặt mày, trong mắt lộ ra vẻ hung hãn: "Muốn dạy dỗ anh à?"
Thẩm Kiều sững sờ không nói gì, hiển nhiên là đang sợ hãi.
Lục Đình dễ dàng nắm chặt tay Thẩm Kiều, tay kia đè chân cậu, khuôn mặt hằn dấu tay đỏ ửng chồm tới gần: "Thẩm Kiều, em ăn gì chưa mà đánh yếu xìu vậy? Tay em gầy thế này anh vặn một cái là gãy ngay."
Anh chậm rãi nói: "Nếu em thật sự muốn dạy dỗ anh thì giơ chân lên đạp anh thật mạnh đi! Một cái không đủ thì hai cái, đạp đến khi nào anh quỳ xuống xin tha mới thôi."
Anh bế cậu ra khỏi xe: "Anh rất sẵn lòng để em đạp."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương