Lúc đó cậu quá hoảng loạn, sự xuất hiện bất ngờ của Tạ Lộ Diễn hệt như ánh sáng soi rọi bóng tối khiến cậu không hề nghi ngờ, cũng chẳng muốn nghi ngờ.

Nhưng sau sự việc hôm nay, hồi tưởng lại những chuyện mình đã lãng quên, có rất nhiều chi tiết không thể bỏ qua.

Thẩm Kiều thở dài thườn thượt: "Thật ra em cũng không tin đâu, em mong cậu ta chỉ tình cờ đi ngang qua đó hơn bất kỳ ai khác, lúc nãy em nói vậy chỉ để lừa cậu ta thôi, không ngờ......"

Nói đến đây cậu nhếch miệng cười tự giễu, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu vào mặt cậu, những đốm nắng lấm tấm tựa như ngôi sao vỡ vụn.

"Anh biết câu chó cắn chó không? Bốn chín gặp năm mươi, anh đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra?"

-

Gió cuốn đi mùi hương cuối thu, chớp mắt đã qua tháng Mười, Giang Thành bước vào mùa đông lạnh giá dài dằng dặc.

Mưa dầm liên miên, thành phố chìm trong sương mù, mùi khoai nướng thơm lừng len lỏi khắp các ngõ ngách.

Tạ Lộ Diễn mua một củ khoai nướng rồi bẻ đôi, một nửa cho mình, một nửa cho Lâm Hà.

Lâm Hà cầm khoai nướng hắn đưa, liếc nhìn cổng chung cư rồi hỏi: "Con nói thật không đó? Quý Thành Miên mà lại ở đây sao, chắc không phải Thẩm Kiều lừa con đấy chứ?"

Trời đang mưa phùn, bọn họ đứng đã lâu nên áo quần ẩm ướt, cái lạnh của mưa lan ra khắp người.

Tạ Lộ Diễn đổi tư thế rồi cắn một miếng khoai lang, "Không đâu, tính tình Thẩm Kiều vừa tốt bụng vừa khờ khạo. Với lại cậu ta đâu có lý do gì gạt chúng ta."

Lâm Hà đã già nên không chịu lạnh nổi, cả người run cầm cập, "Nhưng sao chúng ta phải đợi ở đây, đến thẳng biệt thự của ông ta không tốt hơn à?"

Tạ Lộ Diễn nói: "Mẹ khờ quá, khu biệt thự kia đâu có đông người, cho dù có đi nữa cũng là cá mè một lứa với bọn họ, mẹ đến đó ăn vạ thể nào cũng bị bảo vệ tống cổ. Còn chỗ này thì khác, vừa đông đúc vừa có nhiều người nghèo như chúng ta, phải đến đây mới có người ủng hộ mình chứ."

Sau khi chờ dưới mưa thêm mấy phút, rốt cuộc bọn họ nhìn thấy một bóng người quen thuộc ra khỏi chung cư.

Lâm Hà vội vàng ăn hết khoai lang, đang định đi tới thì bị Tạ Lộ Diễn níu lại: "Khoan đã!"

"Sao thế?"

Tạ Lộ Diễn nhìn Quý Thành Miên chằm chằm, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ dị: "Hình như con phát hiện ra chuyện động trời rồi."

Lâm Hà băn khoăn nhìn Quý Thành Miên, giờ mới thấy lão bế một đứa trẻ trên tay, theo sau là một phụ nữ, ba người có vẻ rất thân mật, nhìn như một gia đình đầm ấm.

"Ông ta......"

Tạ Lộ Diễn lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Lâm Hà do dự hỏi: "Vậy chúng ta còn ăn vạ nữa không?"

"Ăn vạ?" Tạ Lộ Diễn cười: "Ăn vạ gì chứ? Giờ đâu còn là chuyện năm trăm ngàn nữa."

Hắn nhìn Lâm Hà rồi dán mắt vào Quý Thành Miên, "Mẹ về trước đi, chuyện còn lại cứ để con lo, chưa biết chừng chúng ta không phải trả tiền mà còn có người tặng tiền cho chúng ta nữa."

Tạ Lộ Diễn chợt cảm thấy mọi xui xẻo trước đây mình gặp phải là để đổi lấy vận may hôm nay.

Hắn rình ở khu chung cư mấy ngày, trong điện thoại đầy ảnh chụp, thậm chí còn có ảnh Quý Thành Miên và người phụ nữ kia hôn nhau, khuôn mặt đứa bé kia quả thực là sao y bản chính Quý Thành Miên, khỏi cần xét nghiệm ADN cũng biết là con ai.

Quý Thành Miên chưa kịp gọi điện đòi tiền tháng này thì Tạ Lộ Diễn đã gọi cho lão trước.

Hắn cầm điện thoại, đắc ý nói: "Quý Thành Miên, chúng ta nói chuyện đi."

Quý Thành Miên nhíu mày, hết sức bực bội vì hắn và giọng điệu của hắn: "Tôi và cháu có chuyện gì để nói chứ?"

"Không có sao?" Tạ Lộ Diễn cười: "Đường Thanh Viên, chung cư Hối Xuyên, con trai ông giống ông thật đấy."

Quý Thành Miên lập tức sững sờ.

Hai tiếng sau, Quý Thành Miên đeo khẩu trang hậm hực gõ cửa nhà Tạ Lộ Diễn.

Tạ Lộ Diễn mở cửa, thấy Quý Thành Miên thì nhìn từ trên xuống dưới một vòng, "Thầy Quý vẫn khỏe chứ?"

Quý Thành Miên vào nhà, phải siết chặt tay mới dằn xuống được nỗi hoang mang trong lòng, "Rốt cuộc mày muốn làm gì?"

Tạ Lộ Diễn chẳng buồn chào hỏi lão mà ngồi xuống sofa, "Tôi thì có thể làm gì chứ? Tại tôi thấy trong nhà thầy Quý cờ đỏ đứng im, còn bên ngoài cờ ngũ sắc tung bay nên hâm mộ ghen tị thôi. Ông đoán xem nếu mẹ Thẩm Kiều biết thì ông sẽ thế nào đây?"

Sắc mặt Quý Thành Miên lập tức sa sầm: "Mày dám!"

"Ông nghĩ tôi dám không? Đây là thái độ cầu xin của thầy Quý đó à? Để tôi đoán xem ông lấy tiền nhà tôi trả làm gì nhé? Nuôi bồ nhí, nuôi con trai? Chậc chậc chậc...... Nuôi bồ nhí bằng tiền đổi mạng của con mình, thầy Quý biết cách chơi thật đấy."

Hắn càng nói thì sắc mặt Quý Thành Miên càng tái, trong lòng bồn chồn bất an, "Tao không bắt mày trả tiền nữa, đừng nói chuyện của tao ra."

Tạ Lộ Diễn nhếch môi cười khẩy: "Giờ không đơn giản là đòi tiền nữa rồi."

Quý Thành Miên thừa biết hắn đòi nói chuyện riêng với mình là có mưu đồ khác, "Nói đi, mục đích của mày là gì?"

Tạ Lộ Diễn ung dung giơ ba ngón tay lên: "Tôi muốn ba trăm ngàn." (~1,07 tỷ)

Quý Thành Miên lập tức đứng dậy quát: "Ba trăm ngàn! Tạ Lộ Diễn, mày đừng quá đáng, tao lấy đâu ra ba trăm ngàn cho mày hả?"

Tạ Lộ Diễn thở dài, bắt chước giọng điệu trước đây Quý Thành Miên nói với mình: "Ông cũng biết mà, tôi đã trả ông hai trăm ngàn, giờ chỉ cần thêm một trăm ngàn làm phí bịt miệng nữa thôi, nhà họ Thẩm giàu thế cơ mà, ông là chồng Thẩm Thu Hòa, chẳng lẽ không kiếm nổi ba trăm ngàn sao?"

Quý Thành Miên nói: "Bà ta đâu bao giờ cho tao nhiều tiền như vậy, tao xài tiền còn phải báo cáo với bà ta nữa, tao biết đi đâu kiếm ba trăm ngàn cho mày hả?"

"Đó là chuyện của ông, ông biết đấy, nếu không có ba trăm ngàn thì rất có thể ảnh trong điện thoại của tôi sẽ nằm trong tay Thẩm Thu Hòa và trường ông đang dạy."

Lời hắn nói làm sắc mặt Quý Thành Miên tái nhợt, "Nếu mày nói cho Thẩm Thu Hòa biết chuyện này thì vẫn phải trả tiếp ba trăm ngàn, mày được lợi gì chứ?"

Tạ Lộ Diễn bắt chéo chân: "Có sao đâu, ba trăm ngàn tôi có thể trả từ từ. Nhưng nếu chuyện của ông bị Thẩm Thu Hòa và trường học phát hiện, ông đoán xem mình có thể sống sót ra khỏi nhà họ Thẩm không?"

Khóe miệng Quý Thành Miên giật giật, cuối cùng khom lưng cầu khẩn: "Ba trăm ngàn nhiều quá, chú thực sự không trả nổi đâu."

Thấy lão quỵ lụy mình, trong lòng Tạ Lộ Diễn hết sức hả hê.

Nhìn đi, kẻ trước đây khinh thường hắn giờ cũng phải cầu xin hắn như chó thôi.

"Hồi đó tôi cũng nói với ông là tôi không trả nổi, ông đã nói thế nào? Quý Thành Miên, chắc ông không ngờ mình sẽ có ngày này đúng không?"

Trong tiếng cười của hắn, sắc mặt Quý Thành Miên dần tái xanh.

......

Sau khi tiễn Quý Thành Miên về, Tạ Lộ Diễn bất ngờ nhận được điện thoại của Thẩm Kiều.

Hắn cầm điện thoại nằm trên sofa, không giấu được niềm vui sướng, "Thẩm Kiều, cảm ơn cậu nhé, nếu không có cậu thì đời nào tôi biết được chuyện này."

Thanh niên ở đầu dây bên kia cười khẽ: "Thế à? Cậu biết gì rồi?"

Tạ Lộ không trả lời cậu mà đánh trống lảng: "Để cảm ơn cậu cho tôi địa chỉ, tôi mời cậu ăn một bữa nhé."

Hắn nói hết sức tự nhiên, cứ như hai người là đôi bạn vô cùng thân thiết.

Thẩm Kiều nói: "Giờ cậu đâu có tiền, để tôi mời cậu."

Tạ Lộ Diễn đồng ý.

Địa điểm là nhà hàng mà lần trước Lục Đình dẫn Thẩm Kiều tới, tọa lạc ở khu thương mại tấc đất tấc vàng, có tiền cũng chưa chắc vào được.

Khi Tạ Lộ Diễn đến thì Thẩm Kiều vẫn chưa tới, nhân viên phục vụ dẫn hắn lên tầng thượng rồi kính cẩn đưa thực đơn cho hắn: "Ngài xem có món gì muốn gọi không ạ?"

Tạ Lộ Diễn cầm thực đơn, thấy trên đó không ghi giá nên hỏi nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ đáp: "Tầng thượng của chúng tôi áp dụng hình thức trọn gói, mọi món ăn và dịch vụ đều bao gồm trong đó nên không phải trả thêm tiền đâu ạ."

Tạ Lộ Diễn cầm thực đơn, nhìn thành phố dưới chân mình rồi nheo mắt hỏi: "Một lần bao nhiêu tiền?"

Nhân viên phục vụ mỉm cười nói ra một con số mà cả đời hắn cũng không kiếm ra nổi.

Đợi nhân viên phục vụ đi xong, Tạ Lộ Diễn nhìn quanh căn phòng tráng lệ.

Đây là thế giới mà hắn chưa bao giờ tiếp xúc, là......

Thế giới của người giàu.

Hơi thở hắn chợt trở nên nặng nề, cảm thấy một thế giới hoàn toàn mới đang dần mở ra trước mắt mình.

Nửa tiếng sau Thẩm Kiều mới đến.

Cậu nhạy bén nhận ra thái độ khác thường của Tạ Lộ Diễn đối với mình, vừa ghen tị vừa nịnh nọt.

Khóe miệng thanh niên nhếch lên, ân cần xin lỗi hắn: "Xin lỗi, trên đường bị kẹt xe nên tôi đến hơi trễ."

Tạ Lộ Diễn chu đáo đưa tay đẩy xe lăn nhưng bị Thẩm Kiều tránh đi. Hắn cũng không để ý mà thản nhiên thu tay lại, "Phòng này do cậu đặt à?"

Thẩm Kiều trả lời: "Lục tiên sinh đặt đấy."

Lục tiên sinh......

Tạ Lộ Diễn giật mình nhớ lại người đàn ông hôm đó đến tìm mình. Vẻ mặt cao ngạo, khí chất xuất chúng, nhìn là biết không phải người tầm thường.

Thẩm Kiều giải thích: "Tôi đã kể anh ấy nghe chuyện của tụi mình, anh ấy thật sự rất áy náy vì hôm đó đối xử với cậu như vậy, bữa ăn này xem như anh ấy mời. À phải, lát nữa anh ấy sẽ đến, cậu không phiền chứ?"

Bản năng Tạ Lộ Diễn mách bảo có gì đó sai sai, nhưng vẻ mặt Thẩm Kiều quá thành thật khiến hắn tin lời cậu trước cả lý trí.

Mặc dù hắn vẫn còn bực chuyện hôm đó nhưng nghĩ đến sự giàu có của người đàn ông thì lập tức nguôi giận.

Hắn nhìn Thẩm Kiều rồi âm thầm dò hỏi: "Cậu và Lục tiên sinh có quan hệ thế nào vậy?"

Thẩm Kiều quay đầu nhìn ánh đèn mờ nhạt bên ngoài, khuôn mặt xinh đẹp thấp thoáng nét u buồn, "Anh ấy chỉ thích nhan sắc của tôi thôi."

Ánh mắt Tạ Lộ Diễn lóe lên, thì ra là quan hệ bao nuôi.

Đồ ăn được bưng ra rất nhanh, toàn những nguyên liệu đắt tiền, mỗi món ăn đều vượt xa tưởng tượng của Tạ Lộ Diễn, ngay cả đồ uống hắn cũng chưa thấy bao giờ.

So với vẻ lúng túng của hắn, thanh niên đối diện lại rất ung dung, cứ như đã quá quen với chuyện này, ngón tay trắng nõn cầm đũa gắp một miếng thịt cua lên nếm thử, sau đó uể oải đặt đũa xuống như không có hứng thú.

Tạ Lộ Diễn hỏi: "Cậu hay đến đây lắm à?"

"Ừ." Thẩm Kiều cười, "Lần đầu Lục tiên sinh dẫn tôi đến đây, tôi cũng ngại lắm, nhưng ăn riết thành quen. Mấy món này với chúng ta thì sang nhưng trong mắt người giàu chẳng là gì cả, chỉ cần bằng cái móng tay của họ cũng đủ để chúng ta sống vô ưu vô lo suốt đời rồi."

Trong lòng Tạ Lộ Diễn dao động: "Lục tiên sinh nhà cậu giàu lắm à?"

Nghe hắn hỏi, Thẩm Kiều ngốc nghếch nói thật: "Cũng tạm thôi chứ không giàu lắm, thiếu gì người giàu hơn anh ấy, tại chúng ta chưa gặp thôi."

Cậu cười cong mắt, chậm rãi nói: "Chúng ta cảm thấy tiền rất quan trọng, nhưng với họ tiền là thứ ít quan trọng nhất, chỉ cần làm anh ấy vui thì anh ấy có thể cho cậu bất cứ thứ gì."

"Chẳng giấu gì cậu, với khuôn mặt này của tôi nhiều người đòi nuôi tôi lắm, cũng có rất nhiều người tặng tiền và quà xịn cho tôi, nhưng giờ tôi vẫn thích Lục tiên sinh hơn."

"Ý cậu là......" Tạ Lộ Diễn nuốt nước bọt, "Người giàu đều thích nam sao?"

"Cũng không hẳn là thích." Thẩm Kiều nhấp một ngụm nước trái cây, "Nam khác với nữ, nam không thể mang thai, chơi kiểu gì cũng không tạo ra người, hơn nữa cuối cùng họ phải lấy vợ sinh con theo ý muốn gia đình nên cực kỳ hào phóng với bạn tình."

Nói đến đây, Thẩm Kiều thở dài: "Đương nhiên không phải ai cũng làm được như vậy. Có tiền thì sao chứ, bị đàn ông đè dưới người, tôn nghiêm cũng mất sạch."

Tạ Lộ Diễn im lặng, ánh mắt trầm tư, chẳng biết đang nghĩ gì.

Đang ăn nửa chừng thì Lục Đình tới.

Hình như người đàn ông vừa đi xã giao về nên cả người nồng nặc mùi rượu.

Thẩm Kiều ra mở cửa, thấy Lục Đình nhìn mình thì vô thức nở nụ cười rồi âm thầm nháy mắt với anh.

Lục Đình cụp mắt, thấy tay trái của cậu trống trơn thì vẻ mặt hơi lạnh đi.

Nhìn rất giống kim chủ cao ngạo lạnh lùng.

Thẩm Kiều nịnh nọt kéo anh đến ngồi xuống: "Lục tiên sinh, đây là Tạ Lộ Diễn, hai người từng gặp rồi đúng không. Tại em không giải quyết ổn thỏa nên hôm đó hai người mới xảy ra chuyện."

Ánh mắt say khướt của Lục Đình dán vào Tạ Lộ Diễn, chẳng có chút cảm xúc nào nhưng lại khiến sống lưng Tạ Lộ Diễn lạnh toát.

Hắn đứng dậy theo phản xạ rồi ngượng ngùng nói: "Lục tổng, lần trước là em có lỗi, tại em không nói rõ với Thẩm Kiều nên mới dẫn đến chuyện hôm đó."

Người đàn ông hờ hững ậm ừ rồi ngồi xuống ghế, "Nếu là hiểu lầm thì cứ nói thẳng ra, chúng ta vẫn là bạn."

"Vâng vâng vâng......" Tạ Lộ Diễn cười ngượng, "Em và Thẩm Kiều là bạn thân hồi cấp ba, lúc đó cậu ấy bị nhà họ Thẩm hắt hủi, chính hai mẹ con em đã cưu mang cậu ấy."

Lục Đình cụp mắt không nói gì, nhìn Thẩm Kiều ngồi cạnh lột cua cho mình.

Để giữ hình tượng người tình bé nhỏ, từ lúc anh đến cậu bắt đầu bưng trà rót nước cho anh, giờ còn lột vỏ cua giùm anh.

Thật ra có thể gọi nhân viên phục vụ, nhưng Thẩm Kiều không biết, Lục Đình cũng không nói mà chỉ lười biếng nhìn cậu làm.

Thanh niên nhìn chăm chú con cua trên tay như quyết tâm lột một chiếc càng cua nguyên vẹn, nghiêm túc đến nỗi hai má vô thức phồng lên.

Thấy vậy Lục Đình nhịn không được mân mê chiếc nhẫn trên tay, trong mắt ẩn chứa dục vọng bị đè nén.

Sự chú ý của Tạ Lộ Diễn đổ dồn vào chiếc nhẫn trên tay anh. Đó là một chiếc nhẫn trơn, trên mép có khắc một vòng gai, nhìn như đồ trang sức nhưng lại được đeo ở ngón giữa của tay trái khiến người ta không khỏi nghĩ nhiều.

"Nhẫn của Lục tổng đẹp thật."

Câu nói của Tạ Lộ Diễn khiến Lục Đình chú ý, anh liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay rồi mỉm cười: "Cố ý chọn đấy, bên trong còn khắc tên viết tắt của người tôi yêu nữa."

Tạ Lộ Diễn giật mình nhìn sang Thẩm Kiều. Cậu đang cúi đầu lột cua, đôi tay mảnh khảnh cân đối hoàn toàn trống trơn.

Hắn buột miệng hỏi: "Anh có người yêu rồi à?"

Hỏi xong Tạ Lộ Diễn lập tức hối hận. Hỏi gì không hỏi lại đi hỏi chuyện riêng tư của người khác.

Nhưng người đàn ông đối diện không hề tức giận mà trái lại còn vui vẻ trả lời hắn: "Có chứ, sau này còn kết hôn nữa. Nhưng cậu biết đấy, người như chúng tôi cưới thì cưới, chơi vẫn phải chơi, mỗi tháng tôi cho Kiều Kiều nhiều tiền như vậy, chắc Kiều Kiều sẽ không giận đâu nhỉ?"

Anh chậm rãi nói thêm: "Cho dù sau này tôi kết hôn, nếu Kiều Kiều làm tôi vui thì tôi vẫn sẽ tiếp tục nuôi cậu ấy. Ban ngày ở nhà với vợ, ban đêm đến ở với Kiều Kiều......"

Mặt Thẩm Kiều đỏ bừng, cây kéo suýt rơi khỏi tay: "Anh...... Anh đừng đùa nữa."

Trong mắt Tạ Lộ Diễn, cậu đang xấu hổ vì bị sỉ nhục công khai.

Hắn nhìn cảnh đêm dưới chân mình, sau khi hưởng thụ cuộc sống của người giàu, dường như có điều gì đó đang âm thầm thay đổi.

Bữa ăn này kéo dài gần một tiếng.

Tiễn Tạ Lộ Diễn về xong, Thẩm Kiều và Lục Đình lên xe.

Lục tiên sinh chủ động kéo vách ngăn lên, ghế sau không mấy rộng rãi, mùi rượu trên người Lục Đình bám vào Thẩm Kiều một cách thô bạo.

Cậu bị người đàn ông ôm chặt trong lòng, môi bị mút đỏ ửng, một bàn tay áp vào má cậu, đầu ngón tay thô ráp vuốt ve da thịt mịn màng khiến nó đỏ ửng, mọi âm thanh phát ra từ miệng cậu đều bị nuốt chửng.

Lục Đình cứ như đang đói cồn cào, mỗi hành động đều hết sức mạnh bạo, đưa tay kéo sợi dây chuyền trên cổ cậu để lộ một chiếc nhẫn bạc, vòng gai trên nhẫn cấn giữa hai người làm Thẩm Kiều vô thức lùi lại, sau đó bị kéo tới một cách không thương tiếc.

Mấy phút sau Lục Đình mới thả cậu ra. Trước khi kết thúc, anh còn lưu luyến cắn một cái rồi dựa vào người cậu cười.

"Kịch cũng diễn với em rồi, người tình bé nhỏ của anh, khi nào em mới hoàn thành nghĩa vụ của người tình đây?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện