Thẩm Kiều đột nhiên mở to mắt, con ngươi vô thức co lại, túm lấy tay Lục Đình: "Anh làm gì vậy!"

Lục Đình cầm mảnh vỡ nhìn cậu: "Kiều Kiều xót anh à?"

Thẩm Kiều cuống quýt lấy khăn tay cầm máu cho anh, nước mắt lưng tròng: "Em thấy anh điên thật rồi!"

"Ừ." Lục Đình thản nhiên nói: "Đúng là anh điên rồi, thấy em ngày ngày đau khổ tự hành hạ mình, anh đã phát điên từ lâu rồi."

"Kiều Kiều, anh nói rồi còn gì, nếu sau này em tự làm mình bị thương thì anh sẽ rạch một vết tương tự trên người mình."

Người đàn ông cúi xuống gần cậu, vẻ mặt rất bình tĩnh nhưng giọng van lơn tràn ngập tuyệt vọng: "Thế nên anh xin em, trước khi muốn làm hại mình hãy nghĩ đến anh được không?"

Thẩm Kiều khựng lại, đôi mắt cụp xuống, nước mắt rơi tí tách lên mu bàn tay người đàn ông hệt như ngọn lửa thiêu đốt da thịt bỏng rát.

"Không đâu," cậu nói: "Em sẽ không làm vậy nữa đâu, thật đó."

"Em sẽ uống thuốc, em sẽ ngoan ngoãn uống thuốc mà."

Khác với sự tỉ mỉ dành cho Thẩm Kiều, Lục Đình băng bó cánh tay mình rất qua loa, chỉ cầm máu rồi quấn băng là xong.

Anh lại lấy nước và thuốc đưa cho Thẩm Kiều: "Chắc trong lòng Kiều Kiều ghét anh lắm nhỉ, lúc nào cũng ép buộc em bằng những cách em không thích cả."

Thanh niên chậm chạp nuốt viên thuốc màu trắng với nước ấm, Lục Đình nhìn động tác của cậu, giọng nói hết sức bình tĩnh.

"Nhưng anh chẳng biết phải làm sao nữa Kiều Kiều à......"

Nếu sự đe dọa và ép buộc của anh có thể khiến cậu ngừng làm hại mình thì anh tình nguyện làm một kẻ tiểu nhân hèn hạ vô sỉ.

Uống thuốc xong, Thẩm Kiều ngẩng đầu đặt một nụ hôn lên má anh, mang theo mùi thuốc đắng chát.

"Em không trách Lục tiên sinh đâu, em hiểu mà, em chỉ bị bệnh thôi, rồi em sẽ khỏe lại. Em muốn vui vẻ, khỏe mạnh và tự tin đứng trước mặt những kẻ từng làm em tổn thương."

Cậu mím môi nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay rồi vô thức vuốt ve: "Có những chuyện đến lúc phải giải quyết rồi."

Lục Đình bế cậu lên xe lăn: "Kiều Kiều định làm gì?"

Thẩm Kiều cúi đầu buộc lại mái tóc dài của mình, "Nếu em trở nên xấu tính thì anh có còn thích em nữa không?"

Lục Đình trả lời cậu: "Nếu em xấu tính thì khỏi sợ ai giành em với anh nữa."

Thẩm Kiều ngẩng đầu nhìn anh rồi nhoẻn miệng cười.

-

Tạ Lộ Diễn xin nghỉ ba ngày, ba ngày nay hắn ở nhà như đi trên băng mỏng, cứ sợ gặp phải chuyện gì đó. Lời người đàn ông nói trước khi ra cửa khiến hắn trằn trọc suốt đêm vì sợ bị trả thù.

Nhưng ba ngày trôi qua trong êm ả, không hề xảy ra chuyện gì. Chỉ có mấy hàng xóm nghe tiếng ồn ào sang hỏi thăm, Tạ Lộ Diễn đều trả lời nhát gừng.

Đến ngày thứ ba, hắn thật sự không thể xin nghỉ được nữa nên đành phải tới trường.

Mặc dù ban giám hiệu đã kịp thời phát hiện và ém tin tức xuống nhưng lời đồn vẫn lan nhanh hơn cả virus.

Tin tức có thể giấu, còn lời đồn thì không.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Tạ Lộ Diễn đã nổi tiếng khắp trường.

Hắn vừa trở lại thì chốc lát sau cả trường đều biết, liên tục có người đi ngang qua phòng học để nhìn hắn.

Tạ Lộ Diễn kéo mũ lưỡi trai xuống hết mức rồi cúi đầu, sắc mặt tái nhợt.

Hắn vân vê ngón tay, trong lòng thầm an ủi mình. Mọi người chỉ nhất thời hiếu kỳ, mấy ngày sau chẳng còn ai quan tâm nữa đâu.

Hắn chỉ cần chịu đựng thêm ít lâu nữa thôi......

Cộc cộc!

Bàn hắn bị gõ.

Tạ Lộ Diễn giật mình ngẩng đầu lên, trông thấy lớp trưởng đứng trước mặt mình.

Lớp trưởng là nữ, vóc dáng thấp bé, ngoại hình xinh xắn, lúc nào cũng thân thiện hòa nhã với các bạn học.

Nhưng giờ phút này cô gái luôn tươi cười với hắn lại tỏ vẻ lạnh lùng hiếm thấy, ánh mắt nhìn hắn chứa đựng một nỗi căm ghét khó lòng nhận ra.

"Tạ Lộ Diễn, cố vấn tìm cậu đấy."

Tạ Lộ Diễn há to miệng, gượng gạo hỏi: "Tìm tôi làm gì?"

Cô gái nói: "Làm sao tôi biết được, tôi báo cho cậu rồi đấy, đi hay không tùy cậu."

Nói xong cô đi ngay, bỏ lại Tạ Lộ Diễn phân vân do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đứng dậy đi tới phòng cố vấn.

Văn phòng chẳng có giáo viên nào mà chỉ có mỗi mình cố vấn.

Hắn đưa tay gõ cửa một cái: "Cố vấn...... Cố vấn tìm em ạ?"

Cố vấn liếc hắn một cái rồi hờ hững nói: "Vào đi."

Tạ Lộ Diễn bước vào, khép nép ngồi đối diện với ông.

Cố vấn đặt tài liệu trong tay xuống rồi nhìn hắn: "Là thế này, chuyện xảy ra gần đây......"

Tạ Lộ Diễn đột nhiên cứng đờ, rối rít nói: "Thầy nghe em giải thích đã, chuyện không phải như bọn họ nói đâu, trong đây có hiểu lầm......"

Cố vấn ôn tồn nói: "Trước khi nói chuyện với em, nhà trường đã điều tra kỹ rồi. Sau khi bàn bạc, chúng tôi quyết định hủy bỏ học bổng của em."

Lần này Tạ Lộ Diễn hoảng sợ thật sự: "Không phải đâu thầy...... Tại sao chứ?"

Cố vấn nói: "Thật ra thành tích và điểm rèn luyện của em không đạt yêu cầu nhận học bổng lần này, vì ban giám hiệu biết rõ hoàn cảnh của em nên mới cân nhắc thêm em vào danh sách."

"Nhưng giờ xảy ra chuyện này, Tạ Lộ Diễn, tôi nghĩ chắc em hiểu rõ hơn tôi tại sao mình bị loại."

Tạ Lộ Diễn lẩm bẩm: "Nhưng...... không có học bổng thì em biết sống sao đây?"

Cố vấn hít sâu một hơi để kìm nén cơn giận trong lòng, "Em có biết mình đã gây tai tiếng cho trường thế nào không? Giờ trên mạng đang bàn tán ầm ĩ, tôi cứ tưởng cho em nghỉ ba ngày thì em sẽ ở nhà suy nghĩ thấu đáo, kết quả là em chỉ quan tâm đến học bổng thôi sao?"

"À phải rồi, không chỉ học bổng thôi đâu. Nhà trường đã họp và quyết định kỷ luật em, còn phê bình trước toàn trường nữa."

Tạ Lộ Diễn trố mắt đứng bật dậy: "Sao lại kỷ luật em chứ? Em có vi phạm nội quy của trường đâu!"

Cố vấn lạnh lùng nói: "Nhưng tư tưởng và nhân phẩm của em hết sức lệch lạc!"

"Hành vi sai lầm không đáng sợ, tư tưởng sai lầm mới là đáng sợ nhất." Ông chỉ vào hàng chữ to trên tường, "Em nhìn lại khẩu hiệu của trường đi, rốt cuộc em đã làm được điều nào chưa? Những gì em học được đều vứt cho chó ăn rồi hả!"

Nói xong cố vấn cũng thấy mình hơi nặng lời nên thở dài nói: "Tôi biết ở độ tuổi các em rất sĩ diện, không chịu thừa nhận sai lầm của mình, chỉ cần biết sửa lỗi đều là trẻ ngoan, nếu được thì đi xin lỗi cậu bạn bị em làm tổn thương kia đi."

Tạ Lộ Diễn thẫn thờ ra khỏi văn phòng, bên ngoài ánh nắng rực rỡ nhưng hắn chỉ thấy lạnh thấu xương.

Xin lỗi? Hắn nắm chặt lan can như muốn bẻ gãy.

Sao hắn phải xin lỗi Thẩm Kiều?

Nếu không có cậu...... Tạ Lộ Diễn sầm mặt, cay cú nghĩ nếu không có Thẩm Kiều thì sao mình lại ra nông nỗi này chứ? Chắc chắn người đàn ông kia đã gây áp lực với nhà trường nên học bổng của hắn mới bị thu hồi, thậm chí còn xúi trường kỷ luật hắn nữa.

Đê tiện! Đê tiện! Đê tiện!!

Hai mắt hắn đỏ ngầu, điên tiết đá vào lan can mấy cái khiến sinh viên đi ngang qua ngoái nhìn liên tục.

Tiếng chuông điện thoại chợt reo lên kéo hắn ra khỏi cơn nóng giận.

Điện thoại di động của hắn đã bị đạp bể nên đang xài tạm điện thoại của Lâm Hà.

Hắn lấy điện thoại ra, thấy số lạ thì định cúp máy, nhưng không hiểu sao vẫn ấn nút trả lời.

Thẩm Kiều hệt như một cơn ác mộng đối với hắn, tuy không xuất hiện nhưng vẫn đeo đẳng hắn suốt bao năm. Nghe giọng cậu, Tạ Lộ Diễn hơi choáng váng, suýt nữa thì không nhận ra.

"Thẩm...... Thẩm Kiều?"

Giọng nói rụt rè của Thẩm Kiều vang lên ở đầu dây bên kia: "Tạ...... Tạ Lộ Diễn, xin lỗi cậu vì chuyện mấy ngày trước, tôi không biết anh ấy lại đến tìm cậu, cậu và dì Lâm không sao chứ?"

Nghe giọng nói sợ sệt của cậu, ý nghĩ duy nhất trong đầu Tạ Lộ Diễn là——

Đã bao năm trôi qua mà cậu vẫn chẳng thay đổi gì, vẫn ngu xuẩn hèn nhát như xưa!

Nghe cậu xin lỗi, chẳng những Tạ Lộ Diễn không áy náy mà còn cười lạnh: "Sao, giờ thấy tôi ra nông nỗi này chắc cậu hả hê lắm nhỉ? Mọi người đều theo phe cậu để chửi rủa tôi, đời tôi bị cậu hủy hoại tan nát rồi."

Giọng Thẩm Kiều có vẻ rất đau lòng: "Tôi thật sự không biết mọi chuyện sẽ thế này, chúng ta nói chuyện được không?"

Tạ Lộ Diễn đồng ý.

Hắn thay đổi thái độ chán nản lúc nãy, cất điện thoại vào túi rồi hấp tấp chạy đến chỗ Thẩm Kiều vừa nói.

Giờ hắn không còn sợ hãi mà hết sức đắc ý. Chỉ cần nắm thóp được Thẩm Kiều thì mọi chuyện sẽ do hắn định đoạt.

Nơi Thẩm Kiều hẹn gặp là một quán cà phê.

Chẳng biết cố ý hay vô tình mà Tạ Lộ Diễn từng làm thêm ở quán này. Quán áp dụng hình thức thành viên, phải nạp một số tiền nhất định mới được sử dụng dịch vụ ở đây, lương bảy ngày lễ Quốc Khánh còn cao hơn lương tháng của hắn trong kỳ nghỉ hè.

Nhân viên tiếp tân vẫn còn nhớ hắn, vừa thấy hắn thì cười hỏi: "Tạ Lộ Diễn, sao anh lại tới đây?"

Tạ Lộ Diễn nhìn khung cảnh quen thuộc rồi cười gượng: "Tôi tới gặp bạn."

Tiếp tân sửng sốt nhìn hắn: "Anh có chắc không?" Ánh mắt kia như muốn hỏi hắn mà cũng quen được người ở đây sao?

Tạ Lộ Diễn hơi ngại nhưng không giải thích mà chỉ nói: "Bàn số năm ấy."

Tiếp tân nói: "Chờ chút, để em đi hỏi đã."

Bóng dáng tiếp tân biến mất trước mặt hắn, giây lát sau cô quay lại nói: "Em hỏi khách rồi, đúng là đang chờ anh đó, đi theo em."

Lần này thái độ của cô đã kính cẩn hơn nhiều: "Anh muốn uống gì?"

Tạ Lộ Diễn chưa bao giờ được hưởng đãi ngộ này, dù biết tất cả là nhờ Thẩm Kiều nhưng hắn vẫn không khỏi hãnh diện.

Hắn gọi loại cà phê đắt nhất trong quán.

Tiếp tân nhìn hắn, cuối cùng vẫn không nói gì mà dẫn hắn đến bàn số năm.

Hôm nay quán cà phê yên tĩnh không một bóng người, hiển nhiên đã được bao trọn.

Ngồi ở bàn số năm là một thanh niên mặc sơ mi lụa trắng, tóc cột đuôi ngựa, tay cầm muỗng, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào mặt cậu, ấm áp thuần khiết.

Nghe tiếng động, Thẩm Kiều ngẩng đầu lên, trông thấy hắn thì sửng sốt giây lát rồi vô thức nở nụ cười: "Lộ Diễn......"

Tạ Lộ Diễn chẳng chút khách sáo ngồi đối diện với cậu rồi vênh mặt nhìn cậu: "Tìm tôi làm gì?"

Thẩm Kiều cười khẽ, giọng nói hiền hòa: "Tìm cậu ôn chuyện không được à?"

"Ôn chuyện?" Tạ Lộ Diễn nhíu mày, "Cậu hại mẹ con tôi như vậy còn chưa đủ sao?"

"Tôi biết mình sai rồi, chuyện trước đây là tôi có lỗi với hai người, tôi sẽ tìm cách đền bù."

"Đền bù?" Giọng Tạ Lộ Diễn cao vút, "Cậu có biết mấy ngày nay tôi đã trải qua những gì không?"

Thẩm Kiều hỏi: "Nếu tôi không đòi hai người trả tiền nữa thì sao?"

Tạ Lộ Diễn đột nhiên khựng lại rồi nhìn Thẩm Kiều với vẻ khó tin: "Ý cậu là sao?"

Thẩm Kiều vuốt ve thành ly, đôi mắt cụp xuống không thấy được cảm xúc, hờ hững nói: "Sau khi về nhà tôi đã nghĩ kỹ chuyện ở công viên, đúng là tôi sai rồi, hai người tốt với tôi như vậy, lẽ ra tôi không nên làm thế."

Nói đến đây, cậu tỏ vẻ buồn bã, giọng nói cũng nhỏ đi: "Tôi có gọi điện bảo cha tôi đừng lấy tiền của cậu nữa, nhưng ông ấy không nghe mà cúp ngang."

Nghe cậu nói vậy, nỗi vui mừng trong lòng Tạ Lộ Diễn dần phai nhạt: "Nói thế cũng vô ích thôi."

"Sao lại vô ích......" Thẩm Kiều nói khẽ: "Tôi biết cha tôi ở đâu, cậu đến năn nỉ ông ấy như năn nỉ tôi đi, cha tôi là giáo viên nên không chịu nổi những người yếu thế, cậu mà cầu xin thể nào cha tôi cũng đồng ý cho xem."

Tạ Lộ Diễn hơi do dự.

Thẩm Kiều nói tiếp: "Chỉ cần tìm chỗ đông người rồi quỳ xuống đất, chẳng phải dì Lâm quen với chuyện này lắm sao? Ông ấy rất sĩ diện chứ không như tôi, vì mặt mũi của mình chắc chắn ông ấy sẽ đồng ý ngay."

Đúng vậy, đây là chiêu trò thường được hai mẹ con áp dụng, nhờ vậy bọn họ đã thoát được vô số chủ nợ.

Thấy vẻ mặt hắn thả lỏng, Thẩm Kiều mỉm cười nói ra tên một khu chung cư.

Cậu nhấp một ngụm cà phê rồi nhìn Tạ Lộ Diễn: "Lộ Diễn, chúng ta là bạn đúng không?"

Tạ Lộ Diễn khẽ giật mình, không hiểu sao cậu lại hỏi vậy nhưng vẫn gật đầu theo phản xạ: "Chúng ta là bạn."

Nhìn thanh niên đối diện rất nhàn nhã, mỗi cử chỉ đều toát ra vẻ quyền quý được nuông chiều, hoàn toàn khác xa thiếu niên nhút nhát trong ấn tượng của hắn.

Thẩm Kiều ngước mắt lên, đôi mắt đào hoa long lanh như sương sớm, "Ngẫm lại tôi phải cảm ơn cậu đã cứu tôi trong hẻm. Nhưng tôi nhớ con hẻm kia đâu phải đường về nhà cậu, sao cậu lại đi ngang qua đó vậy?"

Tạ Lộ Diễn chột dạ bưng ly cà phê đắt tiền trước mặt lên: "Tôi chỉ tình cờ đi ngang thôi."

"Thế à......" Thẩm Kiều cười nói, "Trời mưa tầm tã, tôi nhớ chỗ đó chỉ có một tòa nhà bỏ hoang, không có cửa hàng, cũng chẳng bán buôn gì, sao cậu đi ngang qua đúng lúc thế nhỉ?"

Cà phê mới pha nóng hổi, tay Tạ Lộ Diễn đỏ bừng vì nóng nhưng hắn không hề cảm nhận được, cụp mắt ấp úng: "Cậu quan tâm đến chuyện tôi đi ngang qua đó làm gì? Thẩm Kiều, nếu không có tôi cứu thì cậu đã bị đám người kia......"

"Tôi biết." Thẩm Kiều nói: "Cà phê ngon không?"

Tạ Lộ Diễn cố dằn xuống nỗi hoảng loạn trong lòng, "Cũng...... Cũng tạm."

Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai hắn, Tạ Lộ Diễn ngẩng đầu nhìn, người đối diện đã mặc áo khoác vào, để lộ cần cổ thon thả trắng nõn, "Tôi có việc phải đi trước, tôi bao trọn quán rồi, muốn uống gì cứ gọi, tôi sẽ trả tiền."

Cậu điều khiển xe lăn ra khỏi quán cà phê.

Xe lăn rẽ vào góc đường rồi dừng lại cạnh một gốc đa. Tán cây to rộng mát mẻ, bên dưới có một người đàn ông đang đứng, vừa thấy Thẩm Kiều thì lập tức hướng mắt về phía cậu.

Lục Đình tháo tai nghe rồi cúi xuống tháo tai nghe trong tai Thẩm Kiều ra.

"Sao tự dưng em lại nghi ngờ cậu ta?"

Thẩm Kiều nắm tay vịn xe lăn, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng.

"Vì người tốt sẽ không tự dưng xấu đi, tương tự như vậy, người xấu sẽ không tự dưng tốt lên."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện