Trả lời anh là đôi môi áp vào của thanh niên, xúc cảm mềm mại ấm áp thoáng qua rồi biến mất. Lục Đình cúi đầu xuống, hai mắt Thẩm Kiều ngấn nước, bờ môi hé mở như đang âm thầm mời gọi.

"Lục tiên sinh, lần này anh còn muốn hôn em nữa không?"

Hơi thở Lục Đình dừng lại, đôi mắt lập tức tối đi.

Sau đó anh không cách nào khống chế được mình nữa. Không khí trong phòng làm việc đặc quánh, ngột ngạt oi bức, chiếc sofa không rộng lắm lõm xuống thành hình vòng cung.

Tay người đàn ông rất lớn, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay, ngón tay thon dài lồng vào kẽ tay mềm mại rồi siết chặt, sau đó chồm tới chặn lại mọi tiếng kêu của cậu.

Sau lưng Thẩm Kiều là sofa êm ái, trước mặt là Lục Đình, tay cậu bị giữ chặt, lực nắm hết sức mạnh bạo, nhưng một giây sau cậu nhận ra sự mạnh bạo của người đàn ông không chỉ dừng ở đó.

Cậu bị ngăn chặn, bị đè ép, bị xâm chiếm, thậm chí tiếng kêu sợ hãi cũng bị nuốt chửng.

Chẳng biết từ lúc nào một bàn tay nắm lấy gáy cậu, bắt cậu ngẩng mặt lên đón nhận mình, cứ như muốn hòa tan cậu vào xương tủy.

Khóe mắt thanh niên ửng đỏ như thoa phấn không đều, hai mắt nhòe đi, nước đọng trên mi như sắp rơi xuống.

"Lục......" Một tay Thẩm Kiều bị anh giữ chặt, tay kia luống cuống bám lên vai anh, cậu ngửa đầu ra sau, khó nhọc thốt ra tiếng gọi nghẹn ngào: "Lục...... Lục Đình......"

Lục Đình nghiêng đầu cho cậu chút không gian hít thở. Anh thở dồn dập, trong mắt tràn ngập nỗi khao khát, ngón tay lướt qua đôi môi đỏ bừng của thanh niên, giọng nói khàn đặc.

"Kiều Kiều......"

Anh tựa vào gò má mềm mại của thanh niên, mùi hương ngọt ngào đọng lại giữa răng môi, nỗi khao khát trong lòng chẳng những không được xoa dịu bởi sự tiếp xúc ngắn ngủi này mà trái lại càng mãnh liệt hơn trước.

Lòng tham vô đáy.

Thẩm Kiều chưa kịp ổn định hơi thở đã bị một bàn tay xoay mặt lại.

Khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông áp vào má cậu hệt như tảng đá cứng, nhưng hơi thở của anh lại nóng đến đáng sợ, cứ như muốn hòa tan cậu trong đó.

Thẩm Kiều hoảng sợ ngửa đầu ra sau: "Khoan đã......"

Nhưng cậu chưa kịp nói hết thì Lục Đình lại chồm tới lần nữa.

Cuối cùng giọt nước đọng trên khóe mắt thanh niên cũng rơi xuống, cậu thút thít, giọng nói vỡ vụn.

"Không...... Không hôn nữa đâu......"

Lục Đình thả cậu ra rồi quay đầu cười nói: "Lần trước đòi hôn là em, giờ không cho hôn cũng là em, Kiều Kiều khó chiều quá đấy."

Thẩm Kiều hít sâu một hơi rồi bặm môi, cảm giác nóng hổi như không còn là môi mình.

"Nhưng cũng đừng hôn kiểu này chứ......"

Người đàn ông nhìn chằm chằm môi cậu, chỉ nhìn thôi đã tưởng tượng được hương vị bên trong.

"Vậy phải hôn thế nào?"

Thẩm Kiều muốn lùi lại, nhưng vì đôi chân nên cậu đành cam chịu bị nhốt trong lòng người đàn ông, chỗ nào cũng không đi được. Cậu cảm thấy như mình bị ướp mùi, trong nước bọt tràn ngập hương vị của Lục Đình, "Tóm...... Tóm lại là không được như vậy."

"Kiều Kiều......" Ngón tay Lục Đình chạm vào khóe mắt cậu, tựa như muốn thoa đều sắc đỏ kia, "Người lớn đều hôn vậy mà."

"Đương nhiên......" Anh ôm eo cậu, bắt cậu cảm nhận, "Người lớn không chỉ hôn mà còn làm rất nhiều chuyện khác nữa."

Thanh niên trong ngực bỗng nhiên cứng đờ, gò má vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn, ngay cả cổ cũng đỏ bừng, "Anh...... sao anh......"

Thấy vẻ mặt ngượng ngùng của cậu, Lục Đình cố dằn xuống những ý nghĩ không thể cho ai biết trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được trêu cậu: "Anh làm sao cơ?"

Anh cười nói: "Mấy thư ký ở văn phòng ngày nào cũng đọc tiểu thuyết, có lần không biết ai gửi nhầm tài liệu mật của mình cho anh, em đoán xem trong đó viết gì?"

Thẩm Kiều mất tự nhiên cựa quậy, cảm nhận được sự đe dọa bên dưới nên bồn chồn không yên trong ngực Lục Đình, đâu còn lòng dạ nào suy đoán nội dung tài liệu mật kia.

"Lục tiên sinh, anh thả em ra đi......"

Nói xong Lục tiên sinh càng ôm cậu chặt hơn, hào hứng nói: "Trong đó viết......"

Anh dừng lại một lát, "Em có hài lòng với cảm nhận của mình không?"

Mặt Thẩm Kiều đỏ đến mức không thể đỏ hơn, "Anh...... Sao anh có thể......"

"Được rồi, đừng nghịch." Lục Đình hít sâu một hơi rồi vòng tay qua eo bế cậu lên, "Sến súa xong rồi, đi ngủ thôi."

Ánh mắt anh dừng lại ở chiếc xe lăn bên cạnh: "Chẳng phải xe lăn ở dưới lầu sao?"

Thẩm Kiều nép vào ngực anh, "Em gọi điện nhờ quản gia đem lên giùm."

Lục Đình ôm cậu chặt hơn: "Là lỗi của anh, chỉ lo cho mình mà không để ý đến Kiều Kiều."

Thẩm Kiều ngồi trong lòng anh tê cả da đầu, "Đừng...... Đừng nói nữa, anh thả em xuống trước đi."

Người đàn ông cúi đầu nhìn rồi cười khẽ, tuy giọng nói lộ ra vẻ dục cầu bất mãn nhưng khoái cảm về mặt tinh thần đã vượt xa nhu cầu thể xác.

"Anh không làm gì đâu, chỉ bế em về ngủ thôi."

Anh nói được thì làm được. Anh bế cậu về phòng, đặt lên giường rồi hôn má cậu một cái, "Sau này anh không để Kiều Kiều gọi điện tìm xe lăn lúc nửa đêm nữa đâu."

Thẩm Kiều vẫn còn túm chặt áo anh, vải áo trơn láng bị cậu nắm nhăn nhúm. Cậu cụp mắt xuống rồi rụt rè hỏi: "Vậy bây giờ...... quan hệ của tụi mình là gì đây?"

"Em nghĩ quan hệ của tụi mình là gì?"

"Em......" Thẩm Kiều há to miệng, nhất thời không biết nên định nghĩa thế nào. Cậu muốn tham lam một chút, nhưng những chuyện xảy ra trong quá khứ cứ hiển hiện trước mắt khiến cậu không dám tiến lên.

Cậu muốn quang minh chính đại ở bên anh cả đời, nhưng trong lòng luôn có một giọng nói vang lên.

Mi có xứng đáng không? Lục Đình thản nhiên hỏi: "Tình nhân à?"

Thẩm Kiều thả tay ra rồi nép vào ngực anh: "Với em thì sao cũng được."

Giọng người đàn ông vang lên trên đầu cậu: "Thì ra Kiều Kiều xem anh như tình nhân, khi nào tìm được người mình thích hơn thì sẽ đá anh ngay đúng không?"

Thẩm Kiều ngẩn ngơ, cứ cảm thấy câu này là lạ, chẳng lẽ anh không phải......

Lục Đình nói tiếp: "Cũng đúng thôi, anh chẳng có gì ngoài tiền cả, Kiều Kiều chê anh cũng là lẽ thường tình, nhưng......"

Anh đưa tay mở ngăn kéo bên cạnh, "Con người anh tham lam lắm, lúc nãy em đã nhận lời anh nên anh phải đòi danh phận mới được."

Thẩm Kiều ngẩng đầu lên, trông thấy trên tay người đàn ông cầm một chiếc hộp, anh mở nắp ra, để lộ cặp nhẫn đơn giản bên trong.

"Kiều Kiều dũng cảm hơn anh nhiều, thật ra anh muốn tặng em cặp nhẫn này từ lâu rồi, nhưng vì một vài lý do nên cứ lần lữa mãi. Giờ em đã cho anh can đảm để tặng em lần nữa."

Anh nhìn Thẩm Kiều rồi gằn từng chữ: "Thẩm Kiều, anh thích em và muốn hẹn hò với mục đích kết hôn. Không có hoa, không có bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, không có Lục tiên sinh ăn mặc chỉn chu, thậm chí lúc nãy chúng ta còn có một trải nghiệm không mấy vui vẻ, nhưng anh vẫn muốn bày tỏ tình cảm của mình."

"Em có đồng ý không?"

Thẩm Kiều sững sờ, thật lâu sau vẫn không có phản ứng gì.

Mọi nỗi sợ hãi, lo lắng, thậm chí là do dự của cậu đều bị người đàn ông phơi bày trước mặt, cho cậu một câu trả lời vừa thẳng thắn vừa chân thành.

Thấy cậu lặng im, Lục Đình cũng không thúc giục, chỉ có tiếng tim đập trong lồng ngực chứng tỏ anh không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Cuối cùng thanh niên đối diện đáp lại anh.

"Em đồng ý."

Cậu nói.

Lục Đình lấy ra một chiếc nhẫn rồi từ từ đeo vào tay cậu, tựa như đang đóng dấu lên vật sở hữu của mình.

"Em đã đeo nó thì cả đời này cũng không thoát khỏi anh đâu."

Thẩm Kiều cảm nhận được nhiệt độ hơi lạnh trên ngón tay, cầm chiếc còn lại đeo cho Lục Đình.

"Câu này phải để em nói mới đúng."

Lục tiên sinh vui vẻ cười tít mắt, ném chiếc hộp rỗng đi rồi leo lên giường, hai bàn tay đeo nhẫn đan vào nhau.

"Kiều Kiều, hôn một cái nào."

"Khoan đã!" Thẩm Kiều đẩy anh ra: "Chẳng phải lúc nãy hôn rồi sao?"

"Lúc nãy hôn chúng ta vẫn chưa xác định quan hệ, còn bây giờ hôn để ăn mừng chúng ta hẹn hò."

Thẩm Kiều: "......"

Lời càm ràm của cậu lại bị ngăn chặn.

Nụ hôn người lớn luôn khiến cậu chống đỡ không nổi.

Ngày hôm sau, khi Thẩm Kiều ngủ dậy đã gần mười giờ sáng.

Điều bất ngờ là Lục Đình cũng chưa dậy, anh ngồi dựa vào thành giường, vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ, cầm điện thoại trả lời tin nhắn của ai đó.

Cảm nhận được động tĩnh bên cạnh, Lục Đình quay đầu sang, ánh mắt dịu đi: "Dậy rồi à?"

Thẩm Kiều lười biếng dụi đầu vào gối, vẻ mặt mệt mỏi, "Mấy giờ rồi ạ?"

Lục Đình nhìn điện thoại. "Chín giờ năm mươi, chúng ta dậy ăn sáng nhé?"

Thẩm Kiều nhắm mắt lại: "Em mệt quá, Lục tiên sinh, em không muốn ăn, anh đi một mình đi."

Lục Đình đặt điện thoại xuống rồi bình tĩnh hỏi: "Sao thế? Kiều Kiều mệt đến nỗi không muốn ăn sáng với bạn trai luôn à?"

Giờ Thẩm Kiều mới sực nhớ hôm qua hai người đã xác định quan hệ. Lẽ ra cậu phải vui mới đúng, nhưng tâm trạng cậu lúc này cực kỳ tệ hại, phải ghim ngón cái vào ngón trỏ mới không bật khóc trước mặt Lục Đình.

"Xin lỗi, lần sau em ăn với anh được không?"

Lục Đình từ từ gỡ tay cậu ra, nhẹ nhàng vuốt ve rồi bế cậu lên, "Ừ, vậy lần sau ăn với anh nhé, còn bây giờ uống thuốc được không?"

"Em không uống đâu Lục Đình, em chỉ muốn ngủ thôi."

Lục Đình buông cậu ra rồi xuống giường, chỉ giây lát sau đã cầm thuốc tới: "Ăn sáng với anh hay uống thuốc với anh, Kiều Kiều chọn một đi?"

Thẩm Kiều tự mình nằm xuống: "Em không chọn cái nào hết."

Nhưng mới nằm được vài giây thì người đàn ông lại bế cậu lên: "Kiều Kiều mệt quá thì anh chọn giùm Kiều Kiều nhé? Chúng ta sẽ uống thuốc trước, sau đó đi ăn sáng."

Anh đưa ly nước đến sát miệng cậu, "Há miệng ra uống nước đi em."

Thẩm Kiều đột ngột giơ tay hất văng ly nước, "Em đã nói không uống rồi mà, không là không! Anh nghe không hiểu à?"

Cậu hất mạnh làm ly thủy tinh đổ hết nước ra giường, sau đó lăn xuống sàn vỡ tan tành.

Thẩm Kiều sững sờ, vô thức xin lỗi: "Xin lỗi, em chẳng biết mình bị sao nữa, em không kiểm soát được mình."

Lục Đình vén chăn lên, thấy cậu không bị dính nước mới thở phào nhẹ nhõm, "Là lỗi của anh, Kiều Kiều đã bực bội mà anh còn ép em uống thuốc nữa, em giận là đúng."

"Không phải......" Thẩm Kiều ấp úng: "Tại em......"

Nói xong cậu khó chịu hít sâu một hơi, nước mắt lăn dài trên má, nhìn ly thủy tinh vỡ vụn dưới đất rồi thẫn thờ nói: "Lục Đình, em muốn cái kia."

Ánh mắt Lục Đình trầm xuống.

Hồi lâu sau, anh khom lưng nhặt một mảnh thủy tinh lên, "Em cần cái này làm gì?"

"Em......" Thẩm Kiều há to miệng, chưa kịp nghĩ ra nên nói thế nào thì thấy người đàn ông đối diện từ từ xắn tay áo lên, sau đó cầm mảnh thủy tinh cứa mạnh vào cánh tay mình.

Giọng anh hết sức bình tĩnh: "Để làm vậy đúng không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện