Thẩm Kiều vẫn giữ nguyên tư thế. Cậu dựa vào Lục Đình, trên mặt lộ vẻ hờn dỗi.

"Anh thừa biết em không muốn anh hôn chỗ này mà."

Lục Đình đổi sang bên kia, "Vậy hôn chỗ này nhé?"

Thanh niên phồng má lên, hiển nhiên là đang giận dỗi: "Anh giả bộ không biết chứ gì."

Lục Đình cất kềm cắt móng đi rồi bỏ móng tay đã cắt vào thùng rác, "Được rồi, Kiều Kiều mau ngủ đi."

Khi anh vứt rác xong quay lại, thanh niên vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy. Lục Đình cụp mắt bế cậu nằm xích vào trong, sau đó leo lên giường.

Anh tắt đèn rồi vỗ nhẹ lưng Thẩm Kiều như đang dỗ em bé: "Nhắm mắt ngủ ngoan nào."

Thẩm Kiều mở to mắt trong bóng tối, không tài nào ngủ được. Cậu liếc sang Lục Đình, khuôn mặt người đàn ông bị bóng tối bao phủ nên cậu chẳng nhìn thấy gì, chỉ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và mùi hương trên người anh.

Họ dùng chung một loại sữa tắm, ngày ngày ngủ chung nên mùi hương hòa quyện như hai sợi chỉ quấn vào nhau.

Nhưng đôi khi Thẩm Kiều lại cảm thấy họ cách nhau rất xa, xa đến nỗi cậu không biết rốt cuộc trong lòng người đàn ông đang nghĩ gì.

Thẩm Kiều muốn hỏi anh tại sao, nhưng lời ra đến khóe miệng lại yên lặng nuốt vào.

Cậu trở mình quay lưng về phía anh rồi nhắm mắt lại.

Cậu không còn là trẻ con nữa. Chỉ có trẻ con mới bướng bỉnh đòi câu trả lời, còn người lớn chọn cách im lặng để giữ thể diện tối thiểu cho nhau.

Đêm dần trôi, kim đồng hồ lặng lẽ quay một vòng.

Sau lưng Thẩm Kiều, Lục Đình vốn đang nhắm mắt ngủ đột nhiên mở mắt ra.

Anh rón rén xuống giường rồi mang dép đi ra ngoài.

Nửa đêm phòng làm việc bật đèn sáng trưng, người đàn ông mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, đầu ngón tay hơi tái đi, cầm điếu thuốc với vẻ mặt chán chường.

Colin đang đi du lịch càm ràm trong video: "Lục, anh có biết mấy giờ rồi không hả? Hừ! Mặc dù tôi đang ở Trung Quốc nhưng chúng ta vẫn lệch múi giờ đấy nhé. Sáu giờ sáng mai tôi phải đi leo núi mà nửa đêm anh còn gọi video cho tôi là sao? Anh có bị khùng không!"

Lục Đình hờ hững "ừ" một tiếng.

Colin nghẹn họng: "......"

Sao lại có người thản nhiên thừa nhận mình bị khùng cơ chứ? "Tôi bảo này, rốt cuộc anh đang rầu rĩ chuyện gì thế hả? Thẩm Kiều uống thuốc đúng giờ, tôi còn nghe Lục Cửu nói anh đã dạy cho những kẻ ức hiếp cậu ấy một bài học, mọi chuyện đều ổn, anh còn ôm được mỹ nhân về nữa, sao nhìn mặt anh như đưa đám thế kia?"

Lục Đình ngậm điếu thuốc, tựa như chỉ có vị cay nồng thiêu đốt lá phổi mới giúp anh dễ chịu hơn.

"Không ổn." Anh nói: "Tôi không ổn chút nào."

Colin nghe vậy thì lập tức ngồi thẳng lên: "Anh sao thế?"

Lục Đình nhắm mắt lại, ánh đèn sáng ngời chiếu vào mí mắt anh, nhưng dù có sáng cỡ nào cũng vẫn để lại một khoảng tối trên đó.

Giọng anh hơi khàn vì hút thuốc: "Anh nói xem nếu cậu ấy biết mình bị đuổi khỏi nhà vì lời xúi giục của tôi thì cậu ấy sẽ nghĩ về tôi thế nào?"

"Anh nói xem......" Anh bình tĩnh hỏi, "Nếu cậu ấy biết quá khứ của tôi thì sẽ nhìn tôi thế nào?"

Nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất.

Điếu thuốc trên ngón tay đã cháy hết, đầu thuốc đỏ rực kề sát đốt ngón tay, nhưng dường như Lục Đình không hề cảm nhận được.

Hoa hồng anh trồng đẹp vô cùng, cậu sẽ có một tương lai tươi sáng rộng mở chứ không phải cùng chìm trong bóng tối với người như anh.

Có lẽ cậu còn không biết thế nào là thích, thế nào là yêu, chỉ níu lấy cành cây duy nhất mình có thể bám víu theo bản năng. Khi ở bên anh, cậu luôn ngoan ngoãn như muốn giao hết mọi thứ của mình cho anh.

Khiến anh sinh ra ảo giác rằng mình có thể kiểm soát sống chết của cậu, cũng có thể kiểm soát cả tình yêu của cậu.

Người đàn ông quay đầu ho khan một tiếng.

Nếu anh thật sự làm vậy thì có khác gì đám người kia đâu?

Thấy bộ dạng này của anh, Colin nói: "Anh nên hỏi ý cậu ấy đi."

Lục Đình đè tay lên điếu thuốc, tàn thuốc dí vào lòng bàn tay, mùi thịt cháy thoang thoảng trong không khí.

"Tôi không dám."

Chỉ cần tưởng tượng đôi mắt trong veo như pha lê của thanh niên lộ ra vẻ thất vọng về anh thì nỗi sợ hãi lại xâm chiếm khắp toàn thân.

Thậm chí anh còn không dám hôn cậu quá thân mật mà chỉ dè dặt hôn lên má cậu.

Mỗi lần hôn, Lục Đình đều vô thức tự hỏi nếu cậu biết được sự thật thì sẽ nghĩ gì?

Có chê anh bẩn không?

"Lục à." Colin nói, "Anh phải biết thích một người có nghĩa là chấp nhận mọi thứ về người đó."

"Nhưng......" Lục Đình nói.

"Tôi không biết cậu ấy có thích mình không nữa."

Thẩm Kiều có thể nhầm lẫn sự quyến luyến với một người là tình yêu, nhưng anh thì không. Anh muốn dâng hiến mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời cho cậu, để tương lai của cậu đầy ắp những điều tốt đẹp, kể cả tình yêu.

Anh đưa tay vuốt ngược tóc mái lòa xòa trên trán, để lộ đôi mắt lạnh lùng xen lẫn chán nản dưới ánh đèn.

Cốc cốc——

Tiếng gõ cửa đột ngột phá vỡ sự tĩnh mịch trong phòng.

Lục Đình thoáng sửng sốt, cứ tưởng mình nghe lầm.

Như để phá vỡ suy đoán của anh, một tiếng gõ cửa khác lại vang lên.

Anh đột ngột đứng phắt dậy, vội vàng tắt cuộc gọi video rồi lau sạch tàn thuốc trên bàn.

Không đợi anh dọn dẹp xong, tiếng ổ khóa lách cách vang lên, cửa phòng làm việc cứ thế mở ra.

Lục Đình quay đầu nhìn người ở cửa, toàn thân như bị bấm nút tạm dừng, lúng túng mở miệng: "Kiều Kiều......"

Thẩm Kiều đặt tay trên nắm cửa, ánh đèn màu cam trong hành lang phía sau tôn lên da trắng tóc đen của cậu.

Cậu bình tĩnh nhìn Lục Đình: "Anh đang làm gì vậy?"

"Anh......" Lục Đình há to miệng: "Anh không ngủ được nên tới đây ngồi một lát."

Chỉ trong mấy giây, anh đã khôi phục dáng vẻ như mọi khi, bình tĩnh đến gần Thẩm Kiều, nhưng nhớ đến mùi thuốc lá nồng nặc trên người mình nên dừng lại cách cậu một mét: "Sao em lại dậy rồi? Gặp ác mộng à?"

Thẩm Kiều liếc nhìn chiếc gạt tàn chưa dọn trên bàn rồi hờ hững dời mắt đi: "Em cũng không ngủ được nên ra ngoài một lát."

Cậu viện cớ giống hệt Lục Đình.

Lục Đình nghẹn họng, đưa tay đẩy xe lăn cho cậu, "Muộn lắm rồi, chúng ta về ngủ thôi."

Thẩm Kiều giữ chặt tay anh: "Em không muốn về."

Người đàn ông nhíu mày: "Kiều Kiều......"

Thẩm Kiều đẩy tay anh ra rồi điều khiển xe lăn đến cạnh bàn, trên bàn còn đặt hộp thuốc lá và chiếc bật lửa.

Cậu thuần thục rút một điếu ra khỏi hộp thuốc như đã từng làm vô số lần, châm lửa rồi đưa lên miệng.

Thanh niên nghiêng đầu ho khẽ rồi nuốt vị cay nồng xuống, khóe mắt ửng đỏ, tóc dài buông lơi trên vai, ngón tay trắng như sứ, gương mặt ẩn sau làn khói lượn lờ tựa như ánh trăng tản mát.

Cảnh tượng trước mắt vừa kỳ dị vừa hài hòa khiến con ngươi Lục Đình nở to, ánh mắt dán vào thanh niên sa đọa không cách nào dời đi.

Lý trí mách bảo anh đây là sai lầm, mình phải lập tức xông tới rút điếu thuốc ra khỏi miệng cậu. Nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, chân anh cứ như mọc rễ, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề.

Những ý nghĩ xấu xa mà lâu nay anh đè nén dưới đáy lòng đột nhiên thoát khỏi lồng giam.

Hãy cứ như vậy đi, cùng anh chìm vào dục vọng sâu không thấy đáy, cùng sa ngã với anh, say mê lấy lòng anh.

Người trước mặt phải biến thành quái vật như anh thì anh mới bắt được cậu rồi nhốt chặt trong vòng tay mình.

Vết bỏng trên lòng bàn tay chợt nhói lên, kéo lý trí bay xa của Lục Đình trở về.

Anh bước tới rút điếu thuốc ra khỏi miệng Thẩm Kiều, "Em làm gì vậy?"

Thanh niên bị giật mất điếu thuốc cũng không giận mà rút ra điếu khác từ trong hộp. Tiếng bật lửa vang lên, Thẩm Kiều cười khẽ, đôi mắt sâu thẳm như màn đêm vô tận.

Cậu ngậm điếu thuốc mới vào miệng.

Cậu vẫn cười, chỉ có ngón tay run nhè nhẹ không dễ phát hiện.

"Lục Đình, em đã học thói hư tật xấu. Em hết ngoan rồi, anh có thể đuổi em đi."

Hơi thở Lục Đình chợt ngưng trệ, tim cũng bất giác thắt lại. Điếu thuốc trên tay rơi xuống đất, anh lảo đảo quỳ xuống trước mặt Thẩm Kiều: "Anh không phải...... Anh không có......"

Thẩm Kiều cúi đầu nhìn anh rồi dịu giọng hỏi: "Em làm anh khó xử đúng không?"

Cậu cắn điếu thuốc, ước gì có thể hít hết khói cay để mọi giác quan đều tê liệt.

"Em không nghĩ vậy......" Cậu lẩm bẩm, "Em không nghĩ vậy, em cứ tưởng mình đủ ngoan rồi."

"Lục Đình." Cậu cười nói, "Em không đòi anh hôn nữa đâu, anh đừng ghét em được không? Em không đòi anh hôn nữa đâu......"

"Kiều Kiều......"

Lục Đình đưa tay ôm cậu, rối rít nói: "Anh đâu có đuổi em đi, cũng đâu ghét em, anh thích em nhiều thế cơ mà, sao lại ghét em được chứ?"

Thẩm Kiều nắm chặt áo anh, dựa vào người anh nài nỉ: "Em không đòi anh hôn nữa đâu, Lục Đình, em không đòi nữa......"

Rõ ràng cậu đang cười nhưng vẻ mặt còn khó coi hơn cả khóc: "Lẽ ra em không nên tham lam, xin anh đừng bỏ em, em chẳng có gì hết, em chỉ có anh thôi......"

Những nụ hôn tới tấp rơi vào mặt cậu, vòng tay ấm áp rộng mở ôm lấy cậu, tựa như từ trước đến giờ họ vẫn luôn quấn quýt không rời.

"Đâu phải anh không cần em, anh chỉ sợ Kiều Kiều không cần anh thôi."

Điếu thuốc trong tay cũng bị rút ra, cậu được bế lên ngồi trong lòng Lục Đình trên sofa.

Đầu cậu nép vào ngực anh, tiếng tim đập bên tai vừa mạnh vừa nhanh, sau đó vai cậu chùng xuống, Lục Đình vùi đầu vào cổ cậu.

"Anh ích kỷ lắm, anh muốn bất chấp tất cả để độc chiếm Kiều Kiều. Nhưng anh rất thích Kiều Kiều, thích đến nỗi muốn cho em mọi thứ tốt nhất."

"Quá khứ của anh cực kỳ tệ hại, cũng từng làm chuyện có lỗi với Kiều Kiều, thậm chí lúc em đau khổ nhất còn có ý đồ với em nữa."

"Kiều Kiều, anh không phải người tốt nhất, anh không xứng với em."

Thẩm Kiều cụp mắt xuống, "Anh luôn nói mình làm mọi việc vì muốn tốt cho em, nhưng anh đã bao giờ hỏi ý em chưa?"

Lục Đình nói: "Em còn trẻ quá......"

"Em hai mươi mốt tuổi rồi Lục Đình à." Thẩm Kiều gằn từng chữ: "Em biết mình đang làm gì, em chỉ muốn ở bên anh thôi."

Cậu nhắm mắt lại, dường như đã hạ quyết tâm, "Em không muốn nghe anh giải thích, em chỉ cần câu trả lời thôi."

Cuối cùng cậu vẫn trở thành một đứa trẻ bướng bỉnh.

Ánh mắt Lục Đình dán vào mặt cậu: "Em có biết mình đang nói gì không?"

"Em biết chứ, đầu óc em đang rất tỉnh táo, cũng không phát bệnh."

Người đàn ông đưa tay nắm cằm cậu. Đây là một hành động khống chế tuyệt đối, đôi mắt màu xám lộ ra vẻ điên cuồng không kiểm soát nổi, hệt như con sói đơn độc lang thang trong gió tuyết suốt thời gian dài cuối cùng cũng tìm được con mồi vừa ý, kêu gào muốn chiếm lấy con mồi cho riêng mình.

"Kiều Kiều, anh không phải người tốt đâu. Một khi em gật đầu thì bất kể xảy ra chuyện gì, em sẽ bị anh ôm chặt trong lòng cả đời."

Biết đâu cậu sẽ gặp được người tốt hơn, giàu hơn anh, hợp tính cậu hơn anh, hay thậm chí là xứng với cậu hơn anh.

Nhưng hôm nay chỉ cần cậu gật đầu thì cả đời sẽ bị anh giam hãm bên mình.

Tình yêu hệt như sợi xích, một đầu nằm trong tay anh, còn đầu kia quấn quanh người cậu.

Cả đời này cũng đừng hòng thoát ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện