Thẩm Kiều đưa tay sờ má, muốn chạm vào nhưng lại không dám.
Cậu mím chặt môi, rõ ràng hai người đã làm chuyện thân mật hơn nhưng cậu vẫn khó tránh khỏi thẹn thùng khi đối mặt với nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước của người đàn ông.
Cậu lúng túng thả tay xuống: "Đâu có muộn."
Chỉ cần anh chịu đến thì không bao giờ là muộn cả.
Thẩm Kiều vẫn nhớ lời hứa với Lục Đình, sau khi ăn xong, mặc dù đã no nhưng cậu vẫn cố ăn thêm nửa chén nữa.
Mấy ngày nay cậu đều chăm chỉ ăn cơm, nhưng khuôn mặt chẳng những không tròn lên mà còn gầy đi.
Bởi vì thỉnh thoảng cậu lại nôn ra hết sạch, có lúc ở trước mặt Lục Đình, có lúc ở sau lưng Lục Đình.
Mỗi lần như vậy, người đàn ông lại trầm mặc hơn bình thường, yên lặng dọn dẹp cho cậu rồi tìm trăm phương ngàn kế dụ cậu ăn nhiều hơn.
Hôm nay Thẩm Kiều không nôn, đồ ăn nằm im trong dạ dày, cả người ấm áp, thoải mái đến nỗi cậu hơi buồn ngủ.
Nhưng cậu vẫn nhớ đến ổ bánh kem để dành ăn khuya.
Gần đây Hà Tập đóng vai nam ba trong một bộ phim thần tượng, vừa đến giờ chiếu Thẩm Kiều đã bật TV chờ y xuất hiện.
Cậu ôm gối ngồi trên sofa êm ái, đèn trong phòng khách được hạ xuống độ sáng thấp nhất, nam nữ chính trong phim đang cãi nhau, còn Hà Tập ngậm kẹo mút đứng cạnh xem kịch hay.
Thấy y xuất hiện trên TV, Thẩm Kiều lập tức nhoẻn miệng cười, cười xong lại thấy là lạ, có cảm giác kỳ cục như đang xem người quen diễn kịch, tóm lại là hơi OOC.
Lục Đình tắm xong đi ra tìm cậu, trên tay cầm một đĩa bánh kem. Anh đưa bánh cho Thẩm Kiều: "Hôm nay ăn vị xoài, mai ăn vị dâu nhé."
Thẩm Kiều không phản đối quyết định của anh, cậu hóp bụng lại, cảm thấy vẫn còn chỗ trống nên cầm lấy đĩa bánh từ tay anh.
Muỗng đầu tiên không đút vào miệng cậu mà đút cho Lục Đình: "Lục tiên sinh ăn đi."
Lục Đình ngồi cạnh Thẩm Kiều, cúi đầu nhìn miếng xoài mọng nước trên bánh rồi lại nhìn đôi mắt sáng ngời của thanh niên, Lục tổng vốn không hảo ngọt bị quỷ thần xui khiến há miệng ra ăn miếng bánh cậu đút.
Thẩm Kiều háo hức nhìn anh: "Ngon lắm đúng không ạ?"
Lục Đình bình tĩnh nuốt xuống: "Ừ, ngon lắm."
Thẩm Kiều không để ý cái muỗng đã bị Lục Đình ngậm mà múc một muỗng bỏ vào miệng mình.
Có lẽ vì hồi bé chịu khổ nhiều nên cậu rất thích ăn đồ ngọt, tựa như làm vậy có thể xua đi những ký ức đắng cay trong quá khứ.
Cậu cười tít mắt: "Lúc nói chuyện với Hà Tập, em có nói bánh kem anh mua cho em ngon lắm, cậu ấy bảo khi nào tới thăm em thì nhớ dẫn cậu ấy đi ăn."
Lục Đình không để ý hình tượng mà lười biếng dựa vào sofa, hời hợt nói: "Vậy lần sau cậu ấy tới, anh sẽ dẫn hai người đi."
Sự chú ý của Thẩm Kiều lại bị chiếc TV thu hút.
Lục Đình cũng ngồi xem một lát, nam nữ chính cãi nhau vì hiểu lầm, Hà Tập là bạn thân của nam chính nên bày mưu tính kế cho hắn.
Diễn xuất vụng về đến mức Lục Đình chỉ mới xem ba phút đã yên lặng quay đầu đi.
Anh lấy điện thoại ra xem trang cá nhân của Lâm Tư Niên. Trên đó đăng ảnh chụp phòng khách, phía trước là TV, trên TV chiếu cảnh Lục Đình vừa xem, chú thích kèm theo là:
【 Chàng diễn viên này là ai thế? Đóng hay ghê luôn. 】
Lục Đình: "......"
Anh bình tĩnh đặt điện thoại xuống.
Trên TV đã hết cảnh của Hà Tập, Thẩm Kiều quay sang nói với Lục Đình: "Phải rồi, cậu ấy nói nửa tháng sau sẽ đính hôn với Lâm Tư Niên, hỏi em muốn đến dự không?"
Lục Đình nhìn cậu: "Kiều Kiều muốn đi không?"
Thẩm Kiều cắn chiếc muỗng trong miệng: "Nhưng em thế này......"
Tay cậu bị Lục Đình nắm chặt, "Em chỉ cần nghĩ mình có muốn đi hay không thôi, đừng quan tâm mấy chuyện khác."
"Vậy......" Thẩm Kiều hỏi: "Lục tiên sinh có đi không?"
Lục Đình nói: "Nếu Kiều Kiều không đi thì anh chỉ gửi quà thôi, nếu Kiều Kiều đi thì đương nhiên anh phải đi với Kiều Kiều rồi."
"Có làm mất thời gian của anh không ạ?"
"Không đâu, với em thì chẳng bao giờ mất thời gian cả."
Anh vẫn luôn như vậy, mỗi lần cậu đắn đo, anh luôn đưa ra lựa chọn kiên định nhất chẳng chút do dự. Đối với anh, cậu luôn là ưu tiên hàng đầu.
Cảm nhận được hơi ấm trên mu bàn tay, Thẩm Kiều nói: "Em muốn đi. Cậu ấy nói tụi em là bạn mà."
Nói xong cậu lo lắng nghiêng người tới gần Lục Đình: "Anh thấy cậu ấy có thật sự muốn làm bạn với em không?"
Thật ra điều cậu muốn hỏi là mình có thể kết bạn thật sao? Dường như đọc được suy nghĩ của cậu, Lục Đình đưa tay lau sạch vết kem dính trên khóe miệng cậu, "Ai cũng kết bạn được cả, anh cũng vậy, Kiều Kiều cũng vậy, chỉ cần không làm hại bạn mình thì có gì mà không được chứ?"
"Nhưng em......"
"Nhưng em khác người." Lục Đình bình tĩnh nói: "Em định nói vậy đúng không?"
Thẩm Kiều làm thinh.
Anh rút khăn giấy lau sạch kem trên ngón tay, "Anh cũng khác người, vậy anh cũng không đáng có bạn sao?"
Vừa nhắc đến anh, Thẩm Kiều lập tức cuống lên: "Sao lại thế chứ, anh tốt lắm mà."
Lục Đình ném khăn giấy vào thùng rác rồi xoa xoa ngón tay cậu, "Trong lòng anh Kiều Kiều cũng rất tốt, chỉ có bọn họ không đáng làm bạn với em thôi."
Khi Thẩm Kiều ăn hết đĩa bánh trên tay thì phim cũng vừa hết.
Lục Đình đưa cậu đi đánh răng, sau đó bế cậu lên khỏi xe lăn rồi ôm vào lòng mình.
Nửa người dưới bị hẫng khiến Thẩm Kiều không quen lắm, cậu chỉ còn nửa chân nên chẳng làm được gì, chỉ có thể đưa tay ôm cổ Lục Đình.
"Lục tiên sinh......"
Lục tiên sinh vững vàng bế cậu: "Chúng ta lên lầu ngủ nhé."
Thẩm Kiều gác tay lên bờ vai rộng của anh: "Ấy! Khoan đã, xe lăn...... chưa đem theo xe lăn nữa."
Người đàn ông không dừng lại mà đi thẳng lên cầu thang: "Không cần đâu, mai anh ở nhà, có thể bế Kiều Kiều xuống mà."
Thẩm Kiều là đàn ông trưởng thành, tuy hai chân tàn tật nhưng sao có thể để người khác bế mình đi tới đi lui được.
Nhưng Lục Đình lại chẳng thấy có gì không ổn, anh tập gym thường xuyên nên bế Thẩm Kiều gầy gò dễ như trở bàn tay.
Anh bế người về phòng mình rồi đặt lên giường, chưa để cậu nằm xuống ngay mà đưa thuốc cho cậu.
Thẩm Kiều ngoan ngoãn uống thuốc trên tay anh.
Lục Đình kéo ghế ngồi đối diện, thấy cậu uống thuốc xong mới hỏi: "Dạo này Kiều Kiều cảm thấy thế nào? Còn khó chịu không?"
Thẩm Kiều lắc đầu.
Lục Đình đặt ly nước lên tủ đầu giường rồi nhìn cậu: "Kiều Kiều, chúng ta nói chuyện nhé?"
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, Thẩm Kiều vô thức ngồi thẳng dậy: "Sao...... Sao thế ạ?"
Lục Đình đưa tay xoa lưng cậu: "Đừng căng thẳng, chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Anh chậm rãi nói: "Có liên quan đến người nhà của em."
Người nhà......
Nghe mấy chữ này, Thẩm Kiều sững sờ, cứ tưởng mình sẽ rất buồn, nhưng chắc vì uống thuốc nên trong lòng cậu chẳng có cảm giác gì.
"Chuyện gì thế ạ?"
Lục Đình quan sát kỹ vẻ mặt cậu, thấy không lộ ra cảm xúc gì mới chậm rãi nói: "Anh không muốn để những chuyện bẩn thỉu kia làm phiền em, nhưng anh cũng không muốn em hoàn toàn không biết gì cả."
Anh mở ngăn kéo lấy ra mấy tấm ảnh đưa cho Thẩm Kiều: "Em xem đi."
Thẩm Kiều ngơ ngác cầm xấp ảnh, vừa cúi đầu nhìn thì lập tức sững sờ.
Đây là ảnh Lục Cửu đưa cho Lục Đình xem mấy ngày trước, chụp Quý Thành Miên đi mua sắm với vợ con.
Thẩm Kiều xem đi xem lại mấy tấm ảnh kia, sắc mặt tái đi: "Chuyện này...... là sao?"
Lục Đình rút ảnh ra khỏi tay cậu rồi cúi đầu hôn lên má cậu một cái: "Đừng nóng, một kẻ cặn bã không đáng để em tức giận đâu."
"Em......" Thẩm Kiều mím môi, dường như vẫn chưa rõ nội dung trong ảnh có nghĩa là gì, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Ông ta ngoại tình sao?"
"Chẳng biết có tính là ngoại tình không nữa, Lục Cửu điều tra rồi, người phụ nữ trong ảnh không biết ông ta đã có vợ, tiền bồi thường của nhà họ Tạ đều bị ông ta đem đi nuôi người phụ nữ và đứa nhỏ trong ảnh."
Thanh niên trước mặt chìm vào im lặng, im lặng đến nỗi Lục Đình hơi thấp thỏm.
"Kiều Kiều......"
Thẩm Kiều điềm tĩnh nói: "Nói cách khác là số tiền em đánh đổi bằng chân mình bị ông ta đem đi nuôi vợ bé và con riêng chứ gì?"
Nói xong cậu nhếch miệng cười: "Buồn cười thật, thảo nào Thẩm Thu Hòa mắng ông ta hèn hạ, tiền nuôi vợ bé lại là tiền con trai mình lấy mạng ra đổi."
Lục Đình nắm lấy bàn tay cậu đang giấu sau lưng rồi từ từ gỡ mấy ngón tay ghim sâu vào lòng bàn tay ra, lòng bàn tay khó khăn lắm mới lành lại giờ có thêm mấy vết móng tay đỏ thẫm, "Giận thì giận nhưng đừng làm mình bị thương vì một kẻ như vậy."
Thẩm Kiều cụp mắt nhìn người đàn ông lau sạch máu trên lòng bàn tay mình, sau đó tìm một chiếc kềm cắt móng rồi cúi đầu cắt móng tay cho cậu.
"Lục Đình."
Cậu chợt nói: "Em không muốn tiếp tục thế này nữa, em cảm thấy tất cả bọn họ đều đáng chết. Dựa vào cái gì em phải chịu đựng đau khổ một mình, còn bọn họ lại sống sung sướng như chưa có chuyện gì xảy ra chứ?"
Rắc——
Tiếng móng tay bị cắt đứt vang lên trong phòng, Lục Đình nói mà không ngẩng đầu lên: "Em muốn làm gì thì cứ làm đi, đừng lo gì hết, anh luôn đứng sau lưng em mà."
Thẩm Kiều sụt sịt: "Anh không sợ em trở nên xấu tính à?"
Người đàn ông cười: "Anh còn mong Kiều Kiều xấu tính ấy chứ, để khỏi ai bắt nạt em nữa."
"Nhưng đâu ai thích người xấu tính."
"Không sao, anh thích là đủ rồi."
"Lục tiên sinh......" Thẩm Kiều đặt tay còn lại lên vai Lục Đình rồi đưa mặt tới gần anh: "Anh hôn em được không?"
Rắc——
Chiếc kềm cắt móng đột ngột dừng lại, suýt nữa thì cắt trúng thịt, Lục Đình ngước mắt nhìn Thẩm Kiều, yết hầu vô thức nhấp nhô: "Em vừa nói gì cơ?"
Hàng mi đen nhánh của thanh niên chớp nhẹ, tựa như cánh bướm bay lướt qua rồi đậu xuống tim anh.
"Lục Đình, em muốn anh hôn em."
Khi nói câu này, đôi môi đầy đặn của cậu hé mở, bờ môi đỏ tự nhiên sáng lấp lánh dưới ánh đèn như đang âm thầm mời gọi.
Nhưng cuối cùng Lục Đình chỉ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má cậu.
Tựa như đối đãi với báu vật dễ vỡ, luôn khao khát chiếm hữu nhưng lại sợ mình quá đường đột.
Cậu mím chặt môi, rõ ràng hai người đã làm chuyện thân mật hơn nhưng cậu vẫn khó tránh khỏi thẹn thùng khi đối mặt với nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước của người đàn ông.
Cậu lúng túng thả tay xuống: "Đâu có muộn."
Chỉ cần anh chịu đến thì không bao giờ là muộn cả.
Thẩm Kiều vẫn nhớ lời hứa với Lục Đình, sau khi ăn xong, mặc dù đã no nhưng cậu vẫn cố ăn thêm nửa chén nữa.
Mấy ngày nay cậu đều chăm chỉ ăn cơm, nhưng khuôn mặt chẳng những không tròn lên mà còn gầy đi.
Bởi vì thỉnh thoảng cậu lại nôn ra hết sạch, có lúc ở trước mặt Lục Đình, có lúc ở sau lưng Lục Đình.
Mỗi lần như vậy, người đàn ông lại trầm mặc hơn bình thường, yên lặng dọn dẹp cho cậu rồi tìm trăm phương ngàn kế dụ cậu ăn nhiều hơn.
Hôm nay Thẩm Kiều không nôn, đồ ăn nằm im trong dạ dày, cả người ấm áp, thoải mái đến nỗi cậu hơi buồn ngủ.
Nhưng cậu vẫn nhớ đến ổ bánh kem để dành ăn khuya.
Gần đây Hà Tập đóng vai nam ba trong một bộ phim thần tượng, vừa đến giờ chiếu Thẩm Kiều đã bật TV chờ y xuất hiện.
Cậu ôm gối ngồi trên sofa êm ái, đèn trong phòng khách được hạ xuống độ sáng thấp nhất, nam nữ chính trong phim đang cãi nhau, còn Hà Tập ngậm kẹo mút đứng cạnh xem kịch hay.
Thấy y xuất hiện trên TV, Thẩm Kiều lập tức nhoẻn miệng cười, cười xong lại thấy là lạ, có cảm giác kỳ cục như đang xem người quen diễn kịch, tóm lại là hơi OOC.
Lục Đình tắm xong đi ra tìm cậu, trên tay cầm một đĩa bánh kem. Anh đưa bánh cho Thẩm Kiều: "Hôm nay ăn vị xoài, mai ăn vị dâu nhé."
Thẩm Kiều không phản đối quyết định của anh, cậu hóp bụng lại, cảm thấy vẫn còn chỗ trống nên cầm lấy đĩa bánh từ tay anh.
Muỗng đầu tiên không đút vào miệng cậu mà đút cho Lục Đình: "Lục tiên sinh ăn đi."
Lục Đình ngồi cạnh Thẩm Kiều, cúi đầu nhìn miếng xoài mọng nước trên bánh rồi lại nhìn đôi mắt sáng ngời của thanh niên, Lục tổng vốn không hảo ngọt bị quỷ thần xui khiến há miệng ra ăn miếng bánh cậu đút.
Thẩm Kiều háo hức nhìn anh: "Ngon lắm đúng không ạ?"
Lục Đình bình tĩnh nuốt xuống: "Ừ, ngon lắm."
Thẩm Kiều không để ý cái muỗng đã bị Lục Đình ngậm mà múc một muỗng bỏ vào miệng mình.
Có lẽ vì hồi bé chịu khổ nhiều nên cậu rất thích ăn đồ ngọt, tựa như làm vậy có thể xua đi những ký ức đắng cay trong quá khứ.
Cậu cười tít mắt: "Lúc nói chuyện với Hà Tập, em có nói bánh kem anh mua cho em ngon lắm, cậu ấy bảo khi nào tới thăm em thì nhớ dẫn cậu ấy đi ăn."
Lục Đình không để ý hình tượng mà lười biếng dựa vào sofa, hời hợt nói: "Vậy lần sau cậu ấy tới, anh sẽ dẫn hai người đi."
Sự chú ý của Thẩm Kiều lại bị chiếc TV thu hút.
Lục Đình cũng ngồi xem một lát, nam nữ chính cãi nhau vì hiểu lầm, Hà Tập là bạn thân của nam chính nên bày mưu tính kế cho hắn.
Diễn xuất vụng về đến mức Lục Đình chỉ mới xem ba phút đã yên lặng quay đầu đi.
Anh lấy điện thoại ra xem trang cá nhân của Lâm Tư Niên. Trên đó đăng ảnh chụp phòng khách, phía trước là TV, trên TV chiếu cảnh Lục Đình vừa xem, chú thích kèm theo là:
【 Chàng diễn viên này là ai thế? Đóng hay ghê luôn. 】
Lục Đình: "......"
Anh bình tĩnh đặt điện thoại xuống.
Trên TV đã hết cảnh của Hà Tập, Thẩm Kiều quay sang nói với Lục Đình: "Phải rồi, cậu ấy nói nửa tháng sau sẽ đính hôn với Lâm Tư Niên, hỏi em muốn đến dự không?"
Lục Đình nhìn cậu: "Kiều Kiều muốn đi không?"
Thẩm Kiều cắn chiếc muỗng trong miệng: "Nhưng em thế này......"
Tay cậu bị Lục Đình nắm chặt, "Em chỉ cần nghĩ mình có muốn đi hay không thôi, đừng quan tâm mấy chuyện khác."
"Vậy......" Thẩm Kiều hỏi: "Lục tiên sinh có đi không?"
Lục Đình nói: "Nếu Kiều Kiều không đi thì anh chỉ gửi quà thôi, nếu Kiều Kiều đi thì đương nhiên anh phải đi với Kiều Kiều rồi."
"Có làm mất thời gian của anh không ạ?"
"Không đâu, với em thì chẳng bao giờ mất thời gian cả."
Anh vẫn luôn như vậy, mỗi lần cậu đắn đo, anh luôn đưa ra lựa chọn kiên định nhất chẳng chút do dự. Đối với anh, cậu luôn là ưu tiên hàng đầu.
Cảm nhận được hơi ấm trên mu bàn tay, Thẩm Kiều nói: "Em muốn đi. Cậu ấy nói tụi em là bạn mà."
Nói xong cậu lo lắng nghiêng người tới gần Lục Đình: "Anh thấy cậu ấy có thật sự muốn làm bạn với em không?"
Thật ra điều cậu muốn hỏi là mình có thể kết bạn thật sao? Dường như đọc được suy nghĩ của cậu, Lục Đình đưa tay lau sạch vết kem dính trên khóe miệng cậu, "Ai cũng kết bạn được cả, anh cũng vậy, Kiều Kiều cũng vậy, chỉ cần không làm hại bạn mình thì có gì mà không được chứ?"
"Nhưng em......"
"Nhưng em khác người." Lục Đình bình tĩnh nói: "Em định nói vậy đúng không?"
Thẩm Kiều làm thinh.
Anh rút khăn giấy lau sạch kem trên ngón tay, "Anh cũng khác người, vậy anh cũng không đáng có bạn sao?"
Vừa nhắc đến anh, Thẩm Kiều lập tức cuống lên: "Sao lại thế chứ, anh tốt lắm mà."
Lục Đình ném khăn giấy vào thùng rác rồi xoa xoa ngón tay cậu, "Trong lòng anh Kiều Kiều cũng rất tốt, chỉ có bọn họ không đáng làm bạn với em thôi."
Khi Thẩm Kiều ăn hết đĩa bánh trên tay thì phim cũng vừa hết.
Lục Đình đưa cậu đi đánh răng, sau đó bế cậu lên khỏi xe lăn rồi ôm vào lòng mình.
Nửa người dưới bị hẫng khiến Thẩm Kiều không quen lắm, cậu chỉ còn nửa chân nên chẳng làm được gì, chỉ có thể đưa tay ôm cổ Lục Đình.
"Lục tiên sinh......"
Lục tiên sinh vững vàng bế cậu: "Chúng ta lên lầu ngủ nhé."
Thẩm Kiều gác tay lên bờ vai rộng của anh: "Ấy! Khoan đã, xe lăn...... chưa đem theo xe lăn nữa."
Người đàn ông không dừng lại mà đi thẳng lên cầu thang: "Không cần đâu, mai anh ở nhà, có thể bế Kiều Kiều xuống mà."
Thẩm Kiều là đàn ông trưởng thành, tuy hai chân tàn tật nhưng sao có thể để người khác bế mình đi tới đi lui được.
Nhưng Lục Đình lại chẳng thấy có gì không ổn, anh tập gym thường xuyên nên bế Thẩm Kiều gầy gò dễ như trở bàn tay.
Anh bế người về phòng mình rồi đặt lên giường, chưa để cậu nằm xuống ngay mà đưa thuốc cho cậu.
Thẩm Kiều ngoan ngoãn uống thuốc trên tay anh.
Lục Đình kéo ghế ngồi đối diện, thấy cậu uống thuốc xong mới hỏi: "Dạo này Kiều Kiều cảm thấy thế nào? Còn khó chịu không?"
Thẩm Kiều lắc đầu.
Lục Đình đặt ly nước lên tủ đầu giường rồi nhìn cậu: "Kiều Kiều, chúng ta nói chuyện nhé?"
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, Thẩm Kiều vô thức ngồi thẳng dậy: "Sao...... Sao thế ạ?"
Lục Đình đưa tay xoa lưng cậu: "Đừng căng thẳng, chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Anh chậm rãi nói: "Có liên quan đến người nhà của em."
Người nhà......
Nghe mấy chữ này, Thẩm Kiều sững sờ, cứ tưởng mình sẽ rất buồn, nhưng chắc vì uống thuốc nên trong lòng cậu chẳng có cảm giác gì.
"Chuyện gì thế ạ?"
Lục Đình quan sát kỹ vẻ mặt cậu, thấy không lộ ra cảm xúc gì mới chậm rãi nói: "Anh không muốn để những chuyện bẩn thỉu kia làm phiền em, nhưng anh cũng không muốn em hoàn toàn không biết gì cả."
Anh mở ngăn kéo lấy ra mấy tấm ảnh đưa cho Thẩm Kiều: "Em xem đi."
Thẩm Kiều ngơ ngác cầm xấp ảnh, vừa cúi đầu nhìn thì lập tức sững sờ.
Đây là ảnh Lục Cửu đưa cho Lục Đình xem mấy ngày trước, chụp Quý Thành Miên đi mua sắm với vợ con.
Thẩm Kiều xem đi xem lại mấy tấm ảnh kia, sắc mặt tái đi: "Chuyện này...... là sao?"
Lục Đình rút ảnh ra khỏi tay cậu rồi cúi đầu hôn lên má cậu một cái: "Đừng nóng, một kẻ cặn bã không đáng để em tức giận đâu."
"Em......" Thẩm Kiều mím môi, dường như vẫn chưa rõ nội dung trong ảnh có nghĩa là gì, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Ông ta ngoại tình sao?"
"Chẳng biết có tính là ngoại tình không nữa, Lục Cửu điều tra rồi, người phụ nữ trong ảnh không biết ông ta đã có vợ, tiền bồi thường của nhà họ Tạ đều bị ông ta đem đi nuôi người phụ nữ và đứa nhỏ trong ảnh."
Thanh niên trước mặt chìm vào im lặng, im lặng đến nỗi Lục Đình hơi thấp thỏm.
"Kiều Kiều......"
Thẩm Kiều điềm tĩnh nói: "Nói cách khác là số tiền em đánh đổi bằng chân mình bị ông ta đem đi nuôi vợ bé và con riêng chứ gì?"
Nói xong cậu nhếch miệng cười: "Buồn cười thật, thảo nào Thẩm Thu Hòa mắng ông ta hèn hạ, tiền nuôi vợ bé lại là tiền con trai mình lấy mạng ra đổi."
Lục Đình nắm lấy bàn tay cậu đang giấu sau lưng rồi từ từ gỡ mấy ngón tay ghim sâu vào lòng bàn tay ra, lòng bàn tay khó khăn lắm mới lành lại giờ có thêm mấy vết móng tay đỏ thẫm, "Giận thì giận nhưng đừng làm mình bị thương vì một kẻ như vậy."
Thẩm Kiều cụp mắt nhìn người đàn ông lau sạch máu trên lòng bàn tay mình, sau đó tìm một chiếc kềm cắt móng rồi cúi đầu cắt móng tay cho cậu.
"Lục Đình."
Cậu chợt nói: "Em không muốn tiếp tục thế này nữa, em cảm thấy tất cả bọn họ đều đáng chết. Dựa vào cái gì em phải chịu đựng đau khổ một mình, còn bọn họ lại sống sung sướng như chưa có chuyện gì xảy ra chứ?"
Rắc——
Tiếng móng tay bị cắt đứt vang lên trong phòng, Lục Đình nói mà không ngẩng đầu lên: "Em muốn làm gì thì cứ làm đi, đừng lo gì hết, anh luôn đứng sau lưng em mà."
Thẩm Kiều sụt sịt: "Anh không sợ em trở nên xấu tính à?"
Người đàn ông cười: "Anh còn mong Kiều Kiều xấu tính ấy chứ, để khỏi ai bắt nạt em nữa."
"Nhưng đâu ai thích người xấu tính."
"Không sao, anh thích là đủ rồi."
"Lục tiên sinh......" Thẩm Kiều đặt tay còn lại lên vai Lục Đình rồi đưa mặt tới gần anh: "Anh hôn em được không?"
Rắc——
Chiếc kềm cắt móng đột ngột dừng lại, suýt nữa thì cắt trúng thịt, Lục Đình ngước mắt nhìn Thẩm Kiều, yết hầu vô thức nhấp nhô: "Em vừa nói gì cơ?"
Hàng mi đen nhánh của thanh niên chớp nhẹ, tựa như cánh bướm bay lướt qua rồi đậu xuống tim anh.
"Lục Đình, em muốn anh hôn em."
Khi nói câu này, đôi môi đầy đặn của cậu hé mở, bờ môi đỏ tự nhiên sáng lấp lánh dưới ánh đèn như đang âm thầm mời gọi.
Nhưng cuối cùng Lục Đình chỉ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má cậu.
Tựa như đối đãi với báu vật dễ vỡ, luôn khao khát chiếm hữu nhưng lại sợ mình quá đường đột.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương