Giờ phút này, ánh mắt anh sắc bén đến nỗi Tạ Lộ Diễn cảm thấy hai chân mình bắt đầu đau âm ỉ từ trong xương.

Cây gậy chĩa vào chân hắn, giọng người đàn ông vẫn ôn hòa như cũ: "Tôi nhớ rất rõ là cụt đến đây."

Quần Tạ Lộ Diễn khá mỏng, cây gậy lạnh lẽo ấn vào đầu gối hệt như lưỡi rìu sáng quắc từ từ chặt đứt xương hắn.

Giờ hắn đã thật sự sợ hãi.

Hắn run lẩy bẩy, nếu không có Lục Cửu giữ chặt thì đã khuỵu xuống, "Không...... Không, tôi không muốn......"

"Không muốn?" Lục Đình như vừa nghe thấy điều gì buồn cười lắm, "Chẳng phải cậu nói thà mình bị cụt chân còn hơn à?"

Anh lạnh lùng liếc nhìn Tạ Lộ Diễn và Lâm Hà: "Tôi nhớ ai đó từng nói năm trăm ngàn là lấy mạng mình, cậu nên biết ơn tôi vì chỉ lấy chân chứ không lấy mạng cậu đi."

Lục Cửu xách hắn lên rồi liếc nhìn chân hắn: "Cậu muốn tự làm hay để tôi làm? Nếu tôi làm thì không nhẹ nhàng lắm đâu."

"Anh muốn làm gì!" Tạ Lộ Diễn nghẹn ngào hét lên.

Lục Cửu cười khẩy: "Cậu hỏi hay nhỉ. Tôi còn có thể làm gì nữa? Đương nhiên là cho cậu tiền rồi, năm trăm ngàn cả đời cậu cũng kiếm không ra bỗng chốc tới tay. Sao? Hài lòng không?"

Hắn đưa tay vỗ mặt Tạ Lộ Diễn: "Sao lại xụ mặt thế kia? Còn không mau cảm ơn sếp tôi đi, nếu không có ngài ấy chắc giờ này cậu còn đang rửa chén ở quán nào đó chứ dễ gì kiếm được năm trăm ngàn?"

"Thả tôi ra!" Tạ Lộ Diễn vùng vẫy trong tay hắn: "Tôi phải gọi cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát!"

"Gọi cảnh sát à......" Lục Cửu thò tay vào túi hắn móc điện thoại di động ra.

Hắn ném điện thoại xuống đất ngay trước mặt Tạ Lộ Diễn, sau đó giơ chân đạp mạnh.

Chiếc điện thoại kia lập tức vỡ thành từng mảnh dưới chân hắn.

Hắn buông tay ra, để mặc Tạ Lộ Diễn ngã xuống đất rồi cười nói: "Được thôi, báo cảnh sát đi, đừng trách tôi không cho cậu cơ hội nhé."

Tạ Lộ Diễn nhìn màn hình điện thoại tối đen dưới đất, sắc mặt tái nhợt. Hắn cố nén sợ hãi lồm cồm bò dậy rồi há miệng hét to: "Cứu......"

Nhưng chưa kịp thốt ra chữ "mạng" thì hắn đã bị nhét giẻ lau trên bàn trà vào miệng, sau đó một bàn tay túm lấy cánh tay còn lành lặn của hắn.

Rắc——

Một âm thanh giòn giã lại vang lên.

Hai tay Tạ Lộ Diễn buông thõng bên hông, không thể nhúc nhích, mọi tiếng hét đau đớn đều bị giẻ lau chặn lại.

Lục Cửu thả tay ra, miệng vẫn cười tủm tỉm, đôi giày da lấm bụi thẳng thừng đạp lên chân Tạ Lộ Diễn: "Anh bạn, cậu làm vậy hình như không quân tử lắm đâu?"

Rõ ràng hắn đang cười nhưng Tạ Lộ Diễn cứ như nhìn thấy tử thần, toàn thân run lẩy bẩy, một mùi tanh tưởi bốc ra từ người hắn.

Lục Cửu liếc nhìn vết nước trên mặt đất rồi chán ghét dời chân đi.

Sau đó bị Lâm Hà bất ngờ lao tới xô ngã xuống đất.

Bà ôm chầm Tạ Lộ Diễn che chở cho hắn: "Các anh muốn gì cứ nhắm vào tôi đây này, đừng làm hại con trai tôi!"

"Dì à, dì nói vậy là sao?" Lục Đình ngồi trên sofa lấy khăn ra lau tay một cách ưu nhã, trên mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa như thường lệ: "Người giao dịch với chúng tôi là cậu ta chứ đâu phải dì."

Ban đầu thấy Lục Đình cười như vậy, bà còn tưởng anh là người lịch sự dễ tính. Nhưng giờ nhìn nụ cười của anh, Lâm Hà chỉ thấy sống lưng lạnh toát.

Bà buông Tạ Lộ Diễn ra rồi quỳ xuống trước mặt Lục Đình: "Tôi van anh, chúng tôi thật sự biết lỗi rồi. Số tiền kia chúng tôi sẽ trả cho Thẩm Kiều không thiếu một xu, xin anh tha cho con tôi được không?"

Lục Đình ngồi trên sofa cụp mắt nhìn bà quỳ trước mặt mình, hệt như hôm đó quỳ trước mặt Thẩm Kiều.

"Bà biết mà, tôi đâu phải Thẩm Kiều, bà có đập đầu chảy máu chết trước mặt tôi cũng vô ích thôi."

Cuối cùng anh chậm rãi nói thêm, "Khổ nhục kế đánh vào lòng người khác. Trong lòng cậu ấy có bà, còn tôi thì không."

Lâm Hà sững sờ há hốc miệng, cuối cùng đành bất lực buông tay.

Trong nháy mắt, nhìn bà như già thêm mấy tuổi.

"Rốt cuộc anh muốn gì?"

Người đàn ông trên sofa cười nhạt: "Tôi đã nói rõ ngay từ đầu rồi còn gì, tôi chỉ muốn giao dịch với cậu ta thôi. Thuận mua vừa bán, sao giờ các người lại đổi ý chứ?"

Dưới sức ép của anh, rốt cuộc Lâm Hà không nhịn được nữa: "Nó còn con nít, các anh dựa vào cái gì mà đối xử với nó như vậy! Không có chân thì quãng đời còn lại nó biết sống sao đây?"

"Chẳng phải cậu ta đòi đổi chân mình lấy năm trăm ngàn à?"

Lâm Hà hét lớn: "Tại nó tức quá nên mới buột miệng nói thế thôi, sao có thể coi là thật được!"

"Sao không thể coi là thật?" Lục Đình thờ ơ hỏi: "Cậu ta tức giận nói vậy, chẳng lẽ mọi người phải bao dung cậu ta à? Bà đã bao giờ tự hỏi nếu Thẩm Kiều nghe được sẽ nghĩ thế nào không?"

Thẩm Kiều, Thẩm Kiều, lại là Thẩm Kiều!

Nếu không có cậu thì sao bọn họ lại rơi vào hoàn cảnh này chứ? Một nỗi oán hận từ từ dâng lên trong lòng Lâm Hà, thiêu đốt bà, khiến bà gần như mụ mẫm.

"Giao dịch gì chứ? Tôi thấy anh đến trút giận thay cho nó thì có. Phải mà! Giờ nó ngon rồi, bám được người có tiền có thế nên quay lại ức hiếp mẹ con tôi."

"Ngày xưa tôi đui mù nên mới cưu mang nó, cho nó ăn cơm. Kết quả nó đối xử với chúng tôi thế nào? Nhà họ Thẩm mỗi tháng đều gọi điện đòi tiền, chúng tôi đâu phải đại gia như các anh mà dễ dàng kiếm ra năm trăm ngàn, có khác nào ép tôi chết đâu......"

"Vậy sao bà không chết?" Lục Đình nhìn bà, trong mắt chẳng có chút cảm xúc nào: "Nếu bà đã nói vậy thì sao không chết đi?"

"Đừng có hở tí là đòi chết, chẳng ai đoái hoài bà sống chết ra sao đâu, ngoại trừ những người quan tâm bà."

"Tôi thấy......" Anh nhìn Lâm Hà chằm chằm rồi chậm rãi mở miệng, thẳng thừng vạch trần ý đồ đen tối trong lòng bà, "Không phải bà muốn chết mà chỉ muốn lấy cái chết của mình để bức tử Thẩm Kiều thôi."

"Vì ân tình mấy bữa cơm mà bắt cậu ấy trả bằng đôi chân, thế vẫn chưa đủ mà còn muốn cậu ấy nhớ cả đời sao? Sống kiểu đó không sợ bị nghiệp quật à?"

Lâm Hà ngồi phịch xuống đất, không nói được lời nào.

Trong phòng lặng ngắt như tờ.

Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh.

Lục Đình cầm điện thoại lên, thấy tên người gọi thì chột dạ xoa mũi.

Anh phất tay ra hiệu với Lục Cửu rồi đứng dậy đi ra ban công nghe máy.

Anh dựa vào lan can nhìn đám học sinh tan học dưới lầu, dịu dàng hỏi: "Sao vậy Kiều Kiều?"

Giọng thanh niên truyền qua màn hình, tuy không nhìn thấy nhưng anh vẫn tưởng tượng ra được dáng vẻ cúi đầu của cậu.

"Lục tiên sinh tan sở chưa ạ?"

Lục Đình nhìn đồng hồ, phát hiện đã gần sáu giờ rưỡi. Mặt trời lặn cách đó không xa, gió thổi qua hơi lạnh.

Anh đứng trong gió cười nói: "Rồi, anh đang trên đường về đây."

Thẩm Kiều hồi hộp hỏi: "Vậy...... sắp về đến nhà chưa ạ?"

Nghe giọng cậu, Lục Đình có thể đoán được cậu muốn gì: "Muốn ăn bánh kem à?"

Thanh niên mím môi cười ngượng: "Chỉ chút xíu thôi."

"Chỉ chút xíu thôi à......" Lục Đình dài giọng, "Nếu chỉ chút xíu thì anh không mua đâu, chừng nào Kiều Kiều muốn nhiều hơn thì anh mới mua."

"Lục tiên sinh lại trêu em nữa rồi."

"Đây sao gọi là trêu được? Anh chỉ đáp ứng yêu cầu của Kiều Kiều một cách hợp lý thôi mà."

"Hợp lý chỗ nào chứ?" Đầu dây bên kia bất mãn lầm bầm: "Anh chỉ biết bắt nạt em thôi."

"Hay là thế này nhé?" Lục Đình thương lượng với cậu: "Anh mua bánh kem cho em, nhưng hôm nay em phải ăn thêm nửa chén cơm."

"Nhưng em muốn ăn bánh kem......"

Lục tiên sinh quyết định dứt khoát: "Bánh kem để ăn khuya cũng được."

Thẩm Kiều nghĩ cứ đà này chắc mình sẽ thành heo con mất thôi.

Nhưng Lục Đình chỉ ước cậu có thể mập như heo.

Anh hỏi cậu: "Em thích vị gì, vẫn là dâu tây à?"

Thẩm Kiều cầm điện thoại, phân vân nói: "Dâu cũng được, xoài cũng được ạ."

"Vậy mua cả hai không tốt hơn à? Ổ kia cất vào tủ lạnh để mai ăn."

Thẩm Kiều thì thầm: "Có đắt lắm không ạ?"

Lục Đình thản nhiên nói: "Không, anh có thẻ thành viên nên ổ thứ hai được giảm nửa giá."

......

Lục Đình cúp máy rồi quay lại phòng khách.

Ngay khi bước vào, vẻ dịu dàng trên mặt anh lập tức tan biến sạch.

Anh thong thả chống gậy đi tới chỗ Tạ Lộ Diễn.

Cây gậy nện xuống sàn gạch phát ra tiếng lộc cộc hệt như lá bùa đòi mạng Tạ Lộ Diễn.

Cuối cùng đôi giày da đen bóng dừng lại bên chân hắn, người đàn ông ngồi xuống trước mặt hắn, "Cậu hãy thấy may mắn vì tôi muốn đứng trước mặt cậu ấy trong bộ dạng sạch sẽ đi, nếu không cái mạng rẻ rúng của cậu cũng chẳng bù được đôi chân cậu ấy đâu."

"Nhưng không sao, tôi sẽ cho cậu thấy trên đời này có những chuyện còn đau khổ hơn bị cụt chân nhiều."

Anh đứng dậy rồi thản nhiên bước qua người Tạ Lộ Diễn: "Giao dịch thất bại thì chúng ta cũng chẳng còn gì để nói nữa, về thôi."

Ra tới cửa, anh quay đầu nhìn hai người nằm rạp dưới đất: "Nếu không có Thẩm Kiều thì theo vị trí đâm của con dao kia, cậu sẽ chết chắc."

"Các người luôn miệng nói hối hận, nhưng đã bao giờ hỏi cậu ấy có hối hận khi hy sinh chân mình để cứu một kẻ vô ơn không?"



Thẩm Kiều ở biệt thự đợi trái đợi phải, mãi đến hơn bảy giờ Lục Đình mới về.

Cậu điều khiển xe lăn ra đón anh.

Dạo này cậu ngày càng to gan, thậm chí còn dám càu nhàu với người đàn ông trước mặt: "Sao anh về muộn thế?"

Trong tay Lục Đình xách ổ bánh kem, bị cằn nhằn cũng không giận mà nhìn khắp người cậu, thấy sắc mặt cậu hồng hào mới giải thích: "Bị kẹt xe nên về trễ chút xíu."

Anh đưa tay xoa nhẹ đầu cậu: "Kiều Kiều đừng giận nữa được không? Em xem......" Anh lắc lắc ổ bánh trong tay: "Anh có đem quà tạ lỗi nè."

Ánh mắt Thẩm Kiều dán chặt vào ổ bánh, định cầm lấy nhưng người đàn ông lập tức tránh đi: "Ăn cơm xong rồi ăn nhé?"

Hai ngày nay Thẩm Kiều ngoan ngoãn uống thuốc đúng giờ nên cảm xúc khá ổn định, nghe vậy thì thu tay về nhưng vẫn háo hức nhìn ổ bánh chằm chằm: "Dạ......"

Rõ ràng cậu đang nhìn bánh kem nhưng Lục Đình lại thấy lòng chùng xuống.

Anh nhớ đến đám học sinh mình thấy chiều nay. Tự do phóng khoáng, tràn ngập sức sống.

Lẽ ra Thẩm Kiều cũng giống như họ.

"Kiều Kiều."

Lục Đình chợt gọi cậu một tiếng.

Thẩm Kiều ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Bóng đen bao trùm khuôn mặt cậu, một mùi hương khó tả tràn vào xoang mũi. Một giây sau, đôi môi khô ráo ấm áp lướt qua má cậu.

Nụ hôn này rất nhẹ, thoáng qua trong tích tắc rồi biến mất, tựa như đó chỉ là ảo giác của cậu.

"Lúc nãy anh nói nhầm, bánh kem không phải quà tạ lỗi, cái này mới đúng nè."

"Xin lỗi Kiều Kiều, anh đến muộn quá."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện