"Xin lỗi." Thẩm Kiều vô thức nói.
"Xin lỗi? Xin lỗi ai? Xin lỗi họ hay xin lỗi anh?"
Lục Đình nói: "Thẩm Kiều, người em nên xin lỗi là bản thân mình đấy."
"Em......" Thẩm Kiều mở miệng định nói gì đó, nhưng khi thấy máu dính trên mặt người đàn ông thì chợt im bặt.
Cậu đột ngột rụt tay lại, "Em...... em sẽ tự lo."
Động tác của cậu quá mạnh, Lục Đình không kịp đề phòng nên để cậu giật tay về, vết thương khó khăn lắm mới ngừng chảy máu lại nứt ra.
"Thẩm Kiều......" Lục Đình nhíu mày bật dậy chụp lấy tay cậu: "Em làm gì vậy?"
Khi anh đứng dậy, Thẩm Kiều trông thấy máu tươi chảy từ mặt xuống khắp người anh, mà tất cả những thứ này đều bắt nguồn từ cậu.
"Đừng!" Cậu hét toáng lên rồi lùi lại, "Đừng qua đây!"
Bộ dạng này của cậu khiến Lục Đình càng thêm lo lắng, thấy cậu liên tục lùi lại phía sau, anh cau mày định kéo cậu lại, kết quả vừa chạm vào Thẩm Kiều thì cậu hất mạnh tay anh ra.
"Em đã bảo đừng đụng vào em rồi mà!"
Bốp——
Một tiếng động lớn vang lên trong phòng ngủ, Lục Đình chợt nhớ lại lúc hai người ngủ chung, anh muốn chạm vào cậu, cậu cũng có phản ứng như vậy.
"Kiều Kiều......" Anh khàn giọng hỏi: "Sao lại không cho anh đụng vào em?"
Thẩm Kiều run rẩy như thú nhỏ bị mắc bẫy trong cơn tuyệt vọng: "Đừng đụng vào em, bẩn lắm......"
Dường như cậu không hề sợ đau mà còn chà xát tay mình: "Máu, nhiều máu quá!"
Lục Đình vội vã nắm chặt tay cậu vì sợ cậu làm vết thương trên lòng bàn tay nặng thêm. Anh lao tới ôm chầm lấy cậu, giữ chặt vai cậu rồi cố định trong ngực mình, không cho cậu nhúc nhích.
"Máu ở đâu?"
Trong mắt Thẩm Kiều, bầu trời đỏ như máu bao phủ hai người, cậu ngửa đầu ra sau, gần như ngạt thở.
"Nhiều máu quá, Lục Đình, máu trên người em, thật là bẩn......"
Lục Đình ôm cậu, từ từ siết chặt cánh tay để ôm trọn cậu trong lòng: "Máu ở đâu? Kiều Kiều của chúng ta sạch lắm, không có máu đâu."
"Nhưng......" Thẩm Kiều run rẩy đưa tay sờ mặt Lục Đình, ánh mắt trống rỗng, "Em thấy......" Cậu lắp bắp: "Trên mặt anh toàn là máu, nhiều lắm, Lục Đình, em không thấy được mặt anh, nhiều quá...... máu chảy khắp nơi......"
Cậu hoảng loạn giơ đôi tay run rẩy lau mặt cho anh: "Em không thấy được mặt anh, Lục Đình, em, em vấy bẩn anh rồi."
Lục Đình kéo tay cậu chà xát mặt mình, để cậu sờ khắp mặt mình, "Kiều Kiều, em sờ lại xem? Em nhìn lầm rồi, trên mặt anh đâu có máu, không tin em sờ thử đi, hoàn toàn khô ráo mà, máu chỉ là ảo giác của em thôi."
Giọng anh vẫn luôn không nhanh không chậm, mang theo sự dịu dàng mà chỉ anh mới có. Dần dà Thẩm Kiều không còn hoảng loạn nữa, nhưng cậu vẫn rất khó chịu.
"Lục Đình......" Thẩm Kiều gọi tên anh, "Em không thấy gì hết, máu nhiều quá."
Cậu thở hổn hển: "Em không thở được nữa, Lục Đình......"
Cậu níu chặt áo anh, nước mắt lăn dài trên má, "Em mệt mỏi quá, Lục Đình, em xin anh, giải thoát cho em đi được không? Em không chịu nổi nữa......"
Người đàn ông khựng lại.
Thẩm Kiều cảm nhận được một đôi tay khô ráo nâng mặt mình lên, sau đó những nụ hôn tới tấp rơi xuống mặt cậu.
"Sao lại không chịu nổi? Kiều Kiều của chúng ta giỏi lắm mà. Nghe khẩu lệnh của anh được không? Nào, một, hai, ba, hít vào, sau đó từ từ thở ra."
Thẩm Kiều chậm chạp hít vào theo khẩu lệnh của anh rồi thở ra, mỗi lần cậu hít thở lại được hôn một cái như khen thưởng.
"Kiều Kiều giỏi lắm, giờ em sờ mặt anh xem còn máu nữa không?"
Thẩm Kiều ngẩng lên, từ từ vuốt ve mặt anh. Đầu ngón tay lướt qua lông mày người đàn ông rồi dừng lại ở đôi mắt hẹp dài lạnh lẽo, lông mi cọ vào ngón tay mềm mại, bên dưới là sống mũi cao vút.
Khi đầu ngón tay dời xuống chút nữa thì bị cắn nhẹ, giọng nói mơ hồ của Lục Đình vang lên: "Sờ kỹ chưa?"
Thẩm Kiều thu tay lại, trông thấy sắc máu từ từ phai nhạt để lộ gương mặt người đàn ông.
"Là giả đúng không, chỉ là ảo giác thôi, đâu có nhiều máu như vậy."
Thẩm Kiều rúc vào ngực anh, không nói lời nào.
Lục Đình để mặc cậu rúc, mở hộp thuốc bên cạnh ra rồi thuần thục xử lý vết thương cho cậu.
Anh cụp mắt, bình tĩnh nói: "Sau này trên người em có vết thương nào thì anh cũng sẽ rạch một vết giống vậy trên người mình."
"Lục tiên sinh......"
Thẩm Kiều muốn ngẩng đầu lên nhưng lại bị Lục Đình đè xuống, "Anh biết đôi lúc Kiều Kiều không kiểm soát được mình, vậy trước khi làm việc gì em hãy nghĩ đến anh được không?"
Lưng anh thẳng tắp, động tác nhanh nhẹn, nhìn vừa lý trí vừa mạnh mẽ. Nhưng chỉ có anh biết khi nhìn thấy thanh niên ngồi bệt dưới đất, thế giới của anh như sắp sụp đổ theo cảm xúc vỡ vụn của cậu.
Lần đầu tiên anh biết thế nào là hối hận.
Lẽ ra anh không nên tự tiện để cậu đối mặt với những chuyện kia, cậu đã như vậy mà anh còn ép buộc cậu làm gì? Thẩm Kiều tự biết đuối lý nên nép vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim của anh.
"Xin lỗi Lục tiên sinh."
Lục Đình vùi đầu vào cổ cậu, giọng nói khẽ run: "Người xin lỗi phải là anh mới đúng."
"Kiều Kiều, đừng làm anh sợ nữa được không?"
Chất lỏng nóng hổi rơi xuống gáy Thẩm Kiều, "Anh không mạnh mẽ như em tưởng đâu. Em hãy xem anh như đồ ích kỷ mà thương xót anh được không?"
Anh thật sự không biết tình yêu là gì, nhưng anh biết mình không thể mất đi Thẩm Kiều.
Anh không sao tưởng tượng được ngày nào đó mình đẩy cửa ra chỉ trông thấy một xác chết lạnh ngắt. Chỉ nghĩ thôi đã ngạt thở không chịu nổi.
Thẩm Kiều do dự đưa tay ôm Lục Đình, miệng lặp đi lặp lại hai chữ "Xin lỗi".
Lục Đình hôn cổ cậu, khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, ngoài đôi mắt hơi đỏ thì chẳng nhìn ra gì khác.
Anh thắt một chiếc nơ xinh đẹp trên mu bàn tay Thẩm Kiều rồi đóng hộp thuốc lại, "Chúng ta xuống lầu ăn tối nhé?"
"Dạ."
—
Dì bếp đã bưng hết đồ ăn lên bàn nhưng đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng Lục Đình và Thẩm Kiều, đang định hâm lại thì thấy hai người xuống lầu.
Lục Đình cụp mắt, trên mặt không có biểu cảm gì, còn Thẩm Kiều ngồi trên xe lăn hở chút lại ngước nhìn anh, chẳng biết nói gì mà cười rất tươi.
Thấy cậu như vậy, dì bếp thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chiều nay bà đã tận mắt chứng kiến bầu không khí khi họ trở về từ công viên, sắc mặt mọi người rất kém làm bà cứ sợ xảy ra chuyện gì.
Thẩm Kiều thấy bà thì cười hỏi: "Dì ơi, hôm nay ăn món gì thế ạ?"
Dì bếp xoa tay: "Hôm nay có sườn xào chua ngọt, còn có món tôm cậu chủ thích nữa."
Thẩm Kiều nhìn sang bàn ăn, quả nhiên trông thấy tôm và sườn, cậu kéo áo Lục Đình rồi bắt đầu làm nũng: "Lục tiên sinh lột tôm cho em được không?"
Hầu như lúc nào Lục tiên sinh cũng chiều ý cậu. Những con tôm anh lột ra đều nguyên vẹn sạch sẽ, thấm đẫm nước xốt nằm trong chén Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều gắp tôm bỏ vào miệng rồi cười tít mắt: "Ngon quá."
Lục Đình gắp thêm một con tôm vào chén cậu: "Ngon thì Kiều Kiều phụ trách ăn hết đĩa tôm này nhé?"
Thẩm Kiều gắp con tôm kia đút cho Lục Đình: "Lục tiên sinh cũng ăn đi."
Người đàn ông cụp mắt nhìn đôi đũa cậu giơ lên.
Thẩm Kiều sực nhớ ra đây là đũa mình đã dùng: "Đũa này em dùng rồi, để em lấy đôi khác......"
Cậu còn chưa dứt lời thì Lục Đình đã cúi đầu cắn con tôm kia. Anh chậm rãi nuốt xuống rồi nhận xét, "Ngon lắm."
Lúc này Thẩm Kiều mới vui vẻ mỉm cười.
Dì bếp đi ngang qua bỗng nhiên dừng lại nhìn Thẩm Kiều: "Cậu chủ, tay cậu bị sao vậy?"
Thẩm Kiều giơ tay trái lên, trên mu bàn tay là chiếc nơ con bướm mà Lục Đình thắt, "Không sao đâu ạ, cháu sơ ý làm trầy thôi, Lục tiên sinh băng bó cho cháu rồi, mấy ngày nữa là lành ngay."
"Phải cẩn thận chứ......" Dì bếp lo lắng nói: "Băng bó thế này chắc là bị nặng lắm đúng không?"
Thẩm Kiều cười nói: "Đâu có, tại Lục tiên sinh chuyện bé xé ra to thôi ạ."
Từ lúc xuống lầu, Thẩm Kiều vẫn luôn tươi cười. Thấy cậu cười, dì bếp cũng cười theo: "Cậu chủ có vẻ vui quá nhỉ."
Thẩm Kiều sờ khóe miệng nhếch lên của mình: "Lộ liễu vậy sao ạ?"
Dì bếp nói: "Ừ, có chuyện gì vui à?"
"Không biết nữa." Thẩm Kiều lại bỏ một con tôm vào miệng, "Chỉ là cháu thấy rất vui thôi, vui cực kỳ."
Tâm trạng vui vẻ của cậu kéo dài đến hết bữa cơm, ban đêm trước khi ngủ, Lục Đình đưa thuốc cho cậu.
Người đàn ông cầm mấy viên thuốc trong tay, tay kia cầm ly nước, "Uống thuốc rồi ngủ nhé?"
Sắc mặt Thẩm Kiều lạnh đi thấy rõ: "Ý anh là sao?"
Lục Đình ôn tồn nói: "Kiều Kiều bị bệnh, phải uống thuốc mới khỏe được."
Thẩm Kiều lùi lại, "Em không bệnh, em khỏe lắm, em không muốn uống thuốc."
Lục Đình đứng trước mặt cậu, nói hết lời vẫn không thuyết phục được cậu: "Em bắt buộc phải uống thuốc."
"Nói dối!"
Thẩm Kiều nhìn anh, đột nhiên òa khóc: "Anh nói dối, em không bệnh."
"Anh biết." Lục Đình ngồi xuống trước mặt cậu, "Anh biết Kiều Kiều không bệnh, nhưng uống thuốc có thể giúp em khống chế cảm xúc tốt hơn, chẳng phải em thấy mệt lắm sao? Uống thuốc sẽ hết mệt ngay."
"Em nhìn này, đâu có bao nhiêu, chỉ mấy viên thôi, nuốt ực một cái là xong, nhanh lắm đúng không?"
Thẩm Kiều cúi đầu nhìn mấy viên thuốc trên tay anh rồi khổ sở thút thít: "Lục Đình, em không muốn uống, em chỉ muốn ngủ thôi."
"Uống xong rồi ngủ nhé."
Cậu hất mạnh tay người đàn ông: "Đã bảo em không muốn uống cơ mà!"
Những viên nang màu trắng lăn khắp sàn nhà.
Thẩm Kiều sững sờ tại chỗ như bị hù dọa: "Xin...... Xin lỗi."
Lục Đình kiên nhẫn nhặt thuốc bỏ vào thùng rác, rửa tay sạch sẽ rồi đem thuốc mới tới.
Trong tay anh cầm ly nước, đưa mấy viên thuốc màu trắng đến sát miệng cậu, cả quá trình kiên nhẫn đến mức khó tin, "Anh biết Kiều Kiều rất mệt, vậy anh đút em uống nhé?"
Thẩm Kiều thút thít há miệng ra, người đàn ông lần lượt bỏ từng viên thuốc vào miệng cậu.
Uống xong, Lục Đình hôn lên trán cậu một cái rồi nói: "Em giỏi lắm."
Anh bế cậu lên giường, "Ngày mai em muốn ăn bánh kem không? Trên đường anh đi làm có một tiệm bánh ngon lắm, chỉ cần Kiều Kiều ngoan ngoãn ở nhà và uống thuốc đúng giờ thì buổi tối sẽ được thưởng một ổ bánh kem."
Anh cười nói: "Nếu muốn thì tựa đầu lên vai anh đi."
Người trong lòng sụt sịt một cái, im lặng thật lâu như đang suy nghĩ, sau đó chậm chạp tựa đầu lên vai anh.
"Xin lỗi? Xin lỗi ai? Xin lỗi họ hay xin lỗi anh?"
Lục Đình nói: "Thẩm Kiều, người em nên xin lỗi là bản thân mình đấy."
"Em......" Thẩm Kiều mở miệng định nói gì đó, nhưng khi thấy máu dính trên mặt người đàn ông thì chợt im bặt.
Cậu đột ngột rụt tay lại, "Em...... em sẽ tự lo."
Động tác của cậu quá mạnh, Lục Đình không kịp đề phòng nên để cậu giật tay về, vết thương khó khăn lắm mới ngừng chảy máu lại nứt ra.
"Thẩm Kiều......" Lục Đình nhíu mày bật dậy chụp lấy tay cậu: "Em làm gì vậy?"
Khi anh đứng dậy, Thẩm Kiều trông thấy máu tươi chảy từ mặt xuống khắp người anh, mà tất cả những thứ này đều bắt nguồn từ cậu.
"Đừng!" Cậu hét toáng lên rồi lùi lại, "Đừng qua đây!"
Bộ dạng này của cậu khiến Lục Đình càng thêm lo lắng, thấy cậu liên tục lùi lại phía sau, anh cau mày định kéo cậu lại, kết quả vừa chạm vào Thẩm Kiều thì cậu hất mạnh tay anh ra.
"Em đã bảo đừng đụng vào em rồi mà!"
Bốp——
Một tiếng động lớn vang lên trong phòng ngủ, Lục Đình chợt nhớ lại lúc hai người ngủ chung, anh muốn chạm vào cậu, cậu cũng có phản ứng như vậy.
"Kiều Kiều......" Anh khàn giọng hỏi: "Sao lại không cho anh đụng vào em?"
Thẩm Kiều run rẩy như thú nhỏ bị mắc bẫy trong cơn tuyệt vọng: "Đừng đụng vào em, bẩn lắm......"
Dường như cậu không hề sợ đau mà còn chà xát tay mình: "Máu, nhiều máu quá!"
Lục Đình vội vã nắm chặt tay cậu vì sợ cậu làm vết thương trên lòng bàn tay nặng thêm. Anh lao tới ôm chầm lấy cậu, giữ chặt vai cậu rồi cố định trong ngực mình, không cho cậu nhúc nhích.
"Máu ở đâu?"
Trong mắt Thẩm Kiều, bầu trời đỏ như máu bao phủ hai người, cậu ngửa đầu ra sau, gần như ngạt thở.
"Nhiều máu quá, Lục Đình, máu trên người em, thật là bẩn......"
Lục Đình ôm cậu, từ từ siết chặt cánh tay để ôm trọn cậu trong lòng: "Máu ở đâu? Kiều Kiều của chúng ta sạch lắm, không có máu đâu."
"Nhưng......" Thẩm Kiều run rẩy đưa tay sờ mặt Lục Đình, ánh mắt trống rỗng, "Em thấy......" Cậu lắp bắp: "Trên mặt anh toàn là máu, nhiều lắm, Lục Đình, em không thấy được mặt anh, nhiều quá...... máu chảy khắp nơi......"
Cậu hoảng loạn giơ đôi tay run rẩy lau mặt cho anh: "Em không thấy được mặt anh, Lục Đình, em, em vấy bẩn anh rồi."
Lục Đình kéo tay cậu chà xát mặt mình, để cậu sờ khắp mặt mình, "Kiều Kiều, em sờ lại xem? Em nhìn lầm rồi, trên mặt anh đâu có máu, không tin em sờ thử đi, hoàn toàn khô ráo mà, máu chỉ là ảo giác của em thôi."
Giọng anh vẫn luôn không nhanh không chậm, mang theo sự dịu dàng mà chỉ anh mới có. Dần dà Thẩm Kiều không còn hoảng loạn nữa, nhưng cậu vẫn rất khó chịu.
"Lục Đình......" Thẩm Kiều gọi tên anh, "Em không thấy gì hết, máu nhiều quá."
Cậu thở hổn hển: "Em không thở được nữa, Lục Đình......"
Cậu níu chặt áo anh, nước mắt lăn dài trên má, "Em mệt mỏi quá, Lục Đình, em xin anh, giải thoát cho em đi được không? Em không chịu nổi nữa......"
Người đàn ông khựng lại.
Thẩm Kiều cảm nhận được một đôi tay khô ráo nâng mặt mình lên, sau đó những nụ hôn tới tấp rơi xuống mặt cậu.
"Sao lại không chịu nổi? Kiều Kiều của chúng ta giỏi lắm mà. Nghe khẩu lệnh của anh được không? Nào, một, hai, ba, hít vào, sau đó từ từ thở ra."
Thẩm Kiều chậm chạp hít vào theo khẩu lệnh của anh rồi thở ra, mỗi lần cậu hít thở lại được hôn một cái như khen thưởng.
"Kiều Kiều giỏi lắm, giờ em sờ mặt anh xem còn máu nữa không?"
Thẩm Kiều ngẩng lên, từ từ vuốt ve mặt anh. Đầu ngón tay lướt qua lông mày người đàn ông rồi dừng lại ở đôi mắt hẹp dài lạnh lẽo, lông mi cọ vào ngón tay mềm mại, bên dưới là sống mũi cao vút.
Khi đầu ngón tay dời xuống chút nữa thì bị cắn nhẹ, giọng nói mơ hồ của Lục Đình vang lên: "Sờ kỹ chưa?"
Thẩm Kiều thu tay lại, trông thấy sắc máu từ từ phai nhạt để lộ gương mặt người đàn ông.
"Là giả đúng không, chỉ là ảo giác thôi, đâu có nhiều máu như vậy."
Thẩm Kiều rúc vào ngực anh, không nói lời nào.
Lục Đình để mặc cậu rúc, mở hộp thuốc bên cạnh ra rồi thuần thục xử lý vết thương cho cậu.
Anh cụp mắt, bình tĩnh nói: "Sau này trên người em có vết thương nào thì anh cũng sẽ rạch một vết giống vậy trên người mình."
"Lục tiên sinh......"
Thẩm Kiều muốn ngẩng đầu lên nhưng lại bị Lục Đình đè xuống, "Anh biết đôi lúc Kiều Kiều không kiểm soát được mình, vậy trước khi làm việc gì em hãy nghĩ đến anh được không?"
Lưng anh thẳng tắp, động tác nhanh nhẹn, nhìn vừa lý trí vừa mạnh mẽ. Nhưng chỉ có anh biết khi nhìn thấy thanh niên ngồi bệt dưới đất, thế giới của anh như sắp sụp đổ theo cảm xúc vỡ vụn của cậu.
Lần đầu tiên anh biết thế nào là hối hận.
Lẽ ra anh không nên tự tiện để cậu đối mặt với những chuyện kia, cậu đã như vậy mà anh còn ép buộc cậu làm gì? Thẩm Kiều tự biết đuối lý nên nép vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim của anh.
"Xin lỗi Lục tiên sinh."
Lục Đình vùi đầu vào cổ cậu, giọng nói khẽ run: "Người xin lỗi phải là anh mới đúng."
"Kiều Kiều, đừng làm anh sợ nữa được không?"
Chất lỏng nóng hổi rơi xuống gáy Thẩm Kiều, "Anh không mạnh mẽ như em tưởng đâu. Em hãy xem anh như đồ ích kỷ mà thương xót anh được không?"
Anh thật sự không biết tình yêu là gì, nhưng anh biết mình không thể mất đi Thẩm Kiều.
Anh không sao tưởng tượng được ngày nào đó mình đẩy cửa ra chỉ trông thấy một xác chết lạnh ngắt. Chỉ nghĩ thôi đã ngạt thở không chịu nổi.
Thẩm Kiều do dự đưa tay ôm Lục Đình, miệng lặp đi lặp lại hai chữ "Xin lỗi".
Lục Đình hôn cổ cậu, khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, ngoài đôi mắt hơi đỏ thì chẳng nhìn ra gì khác.
Anh thắt một chiếc nơ xinh đẹp trên mu bàn tay Thẩm Kiều rồi đóng hộp thuốc lại, "Chúng ta xuống lầu ăn tối nhé?"
"Dạ."
—
Dì bếp đã bưng hết đồ ăn lên bàn nhưng đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng Lục Đình và Thẩm Kiều, đang định hâm lại thì thấy hai người xuống lầu.
Lục Đình cụp mắt, trên mặt không có biểu cảm gì, còn Thẩm Kiều ngồi trên xe lăn hở chút lại ngước nhìn anh, chẳng biết nói gì mà cười rất tươi.
Thấy cậu như vậy, dì bếp thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chiều nay bà đã tận mắt chứng kiến bầu không khí khi họ trở về từ công viên, sắc mặt mọi người rất kém làm bà cứ sợ xảy ra chuyện gì.
Thẩm Kiều thấy bà thì cười hỏi: "Dì ơi, hôm nay ăn món gì thế ạ?"
Dì bếp xoa tay: "Hôm nay có sườn xào chua ngọt, còn có món tôm cậu chủ thích nữa."
Thẩm Kiều nhìn sang bàn ăn, quả nhiên trông thấy tôm và sườn, cậu kéo áo Lục Đình rồi bắt đầu làm nũng: "Lục tiên sinh lột tôm cho em được không?"
Hầu như lúc nào Lục tiên sinh cũng chiều ý cậu. Những con tôm anh lột ra đều nguyên vẹn sạch sẽ, thấm đẫm nước xốt nằm trong chén Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều gắp tôm bỏ vào miệng rồi cười tít mắt: "Ngon quá."
Lục Đình gắp thêm một con tôm vào chén cậu: "Ngon thì Kiều Kiều phụ trách ăn hết đĩa tôm này nhé?"
Thẩm Kiều gắp con tôm kia đút cho Lục Đình: "Lục tiên sinh cũng ăn đi."
Người đàn ông cụp mắt nhìn đôi đũa cậu giơ lên.
Thẩm Kiều sực nhớ ra đây là đũa mình đã dùng: "Đũa này em dùng rồi, để em lấy đôi khác......"
Cậu còn chưa dứt lời thì Lục Đình đã cúi đầu cắn con tôm kia. Anh chậm rãi nuốt xuống rồi nhận xét, "Ngon lắm."
Lúc này Thẩm Kiều mới vui vẻ mỉm cười.
Dì bếp đi ngang qua bỗng nhiên dừng lại nhìn Thẩm Kiều: "Cậu chủ, tay cậu bị sao vậy?"
Thẩm Kiều giơ tay trái lên, trên mu bàn tay là chiếc nơ con bướm mà Lục Đình thắt, "Không sao đâu ạ, cháu sơ ý làm trầy thôi, Lục tiên sinh băng bó cho cháu rồi, mấy ngày nữa là lành ngay."
"Phải cẩn thận chứ......" Dì bếp lo lắng nói: "Băng bó thế này chắc là bị nặng lắm đúng không?"
Thẩm Kiều cười nói: "Đâu có, tại Lục tiên sinh chuyện bé xé ra to thôi ạ."
Từ lúc xuống lầu, Thẩm Kiều vẫn luôn tươi cười. Thấy cậu cười, dì bếp cũng cười theo: "Cậu chủ có vẻ vui quá nhỉ."
Thẩm Kiều sờ khóe miệng nhếch lên của mình: "Lộ liễu vậy sao ạ?"
Dì bếp nói: "Ừ, có chuyện gì vui à?"
"Không biết nữa." Thẩm Kiều lại bỏ một con tôm vào miệng, "Chỉ là cháu thấy rất vui thôi, vui cực kỳ."
Tâm trạng vui vẻ của cậu kéo dài đến hết bữa cơm, ban đêm trước khi ngủ, Lục Đình đưa thuốc cho cậu.
Người đàn ông cầm mấy viên thuốc trong tay, tay kia cầm ly nước, "Uống thuốc rồi ngủ nhé?"
Sắc mặt Thẩm Kiều lạnh đi thấy rõ: "Ý anh là sao?"
Lục Đình ôn tồn nói: "Kiều Kiều bị bệnh, phải uống thuốc mới khỏe được."
Thẩm Kiều lùi lại, "Em không bệnh, em khỏe lắm, em không muốn uống thuốc."
Lục Đình đứng trước mặt cậu, nói hết lời vẫn không thuyết phục được cậu: "Em bắt buộc phải uống thuốc."
"Nói dối!"
Thẩm Kiều nhìn anh, đột nhiên òa khóc: "Anh nói dối, em không bệnh."
"Anh biết." Lục Đình ngồi xuống trước mặt cậu, "Anh biết Kiều Kiều không bệnh, nhưng uống thuốc có thể giúp em khống chế cảm xúc tốt hơn, chẳng phải em thấy mệt lắm sao? Uống thuốc sẽ hết mệt ngay."
"Em nhìn này, đâu có bao nhiêu, chỉ mấy viên thôi, nuốt ực một cái là xong, nhanh lắm đúng không?"
Thẩm Kiều cúi đầu nhìn mấy viên thuốc trên tay anh rồi khổ sở thút thít: "Lục Đình, em không muốn uống, em chỉ muốn ngủ thôi."
"Uống xong rồi ngủ nhé."
Cậu hất mạnh tay người đàn ông: "Đã bảo em không muốn uống cơ mà!"
Những viên nang màu trắng lăn khắp sàn nhà.
Thẩm Kiều sững sờ tại chỗ như bị hù dọa: "Xin...... Xin lỗi."
Lục Đình kiên nhẫn nhặt thuốc bỏ vào thùng rác, rửa tay sạch sẽ rồi đem thuốc mới tới.
Trong tay anh cầm ly nước, đưa mấy viên thuốc màu trắng đến sát miệng cậu, cả quá trình kiên nhẫn đến mức khó tin, "Anh biết Kiều Kiều rất mệt, vậy anh đút em uống nhé?"
Thẩm Kiều thút thít há miệng ra, người đàn ông lần lượt bỏ từng viên thuốc vào miệng cậu.
Uống xong, Lục Đình hôn lên trán cậu một cái rồi nói: "Em giỏi lắm."
Anh bế cậu lên giường, "Ngày mai em muốn ăn bánh kem không? Trên đường anh đi làm có một tiệm bánh ngon lắm, chỉ cần Kiều Kiều ngoan ngoãn ở nhà và uống thuốc đúng giờ thì buổi tối sẽ được thưởng một ổ bánh kem."
Anh cười nói: "Nếu muốn thì tựa đầu lên vai anh đi."
Người trong lòng sụt sịt một cái, im lặng thật lâu như đang suy nghĩ, sau đó chậm chạp tựa đầu lên vai anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương