Chuyện xảy ra trong công viên tựa như một vở kịch, xem hết thì đi. Nhờ có Lục Đình ra tay mà video không bị phát tán, mũ lưỡi trai cũng che kín mặt Thẩm Kiều, vì vậy mọi người chỉ nhớ mỗi vóc dáng gầy gò quá mức của thanh niên kia.
Chẳng còn lòng dạ nào đi chơi nữa nên Lục Đình đưa Thẩm Kiều về biệt thự.
Thanh niên vừa về đã nhốt mình trong phòng. Lục Đình bưng canh dì bếp mới nấu lên gõ cửa phòng Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều vẫn đội chiếc mũ Lục Đình đưa cho, khuôn mặt bị che đi quá nửa, chỉ lộ ra chiếc cằm thanh tú.
"Lục tiên sinh." Cậu nhìn Lục Đình, trên mặt chẳng có biểu cảm gì, "Em hơi mệt nên muốn ngủ."
Lục Đình im lặng lách mình vào phòng. Anh đặt chén canh lên bàn rồi ngồi xuống cởi chiếc mũ trên đầu cậu ra, để lộ đôi mắt đỏ hoe.
"Giận anh à?"
Thẩm Kiều không nói gì mà quay mặt đi, không nhìn anh nữa.
Thấy cậu như vậy, Lục Đình cười nói: "Xem ra Kiều Kiều giận thật rồi."
"Em không giận." Thẩm Kiều lẩm bẩm: "Em chỉ hơi mệt thôi."
Lục Đình cầm lấy chén canh trên bàn: "Dì bếp mới nấu đấy, ăn xong hẵng ngủ được không?"
Thẩm Kiều quay đầu nhìn chén canh: "Lục tiên sinh, em không đói."
"Anh biết." Lục Đình khuấy canh, múc một muỗng lên thổi nguội rồi đút cho Thẩm Kiều: "Nấu cũng nấu rồi, Kiều Kiều của chúng ta nể tình dì bếp vất vả mà ăn chút xíu được không?"
Giọng điệu của anh như đang dỗ dành một em bé bướng bỉnh, nhưng vẻ mặt lại đầy kiên nhẫn và dịu dàng.
Thẩm Kiều cúi đầu ngậm muỗng canh vào miệng. Canh nóng chảy từ cổ họng xuống dạ dày làm ấm đôi chân lạnh ngắt của cậu.
Cậu vừa ăn xong thì Lục Đình lại múc thêm một muỗng đút cho cậu.
Trên người anh vẫn mặc bộ đồ lúc đi công viên, áo khoác thể thao màu xám, bên trong là áo thun trắng, tóc lòa xòa trước trán, thân hình cao lớn khom xuống trước mặt Thẩm Kiều, tấm lưng thẳng tắp cong thành hình vòng cung, cam tâm tình nguyện bị thuần phục.
"Kiều Kiều giận cũng dễ hiểu thôi, tại anh cũng làm trái ý muốn của Kiều Kiều, để em phải khó xử trước mặt mọi người mà."
Thẩm Kiều há miệng, chưa kịp nói gì thì lại bị đút thêm một muỗng canh.
"Anh thừa nhận cách làm của mình không đúng, Kiều Kiều giận là lẽ thường tình, đánh anh cũng được, mắng anh cũng được, nhưng đừng tự giày vò mình nữa."
Thẩm Kiều nuốt canh xuống rồi ngửa đầu ra sau, né tránh chiếc muỗng của Lục Đình.
"Lục...... Lục tiên sinh." Cậu hỏi ra điều lâu nay vẫn luôn canh cánh trong lòng: "Sao anh lại......"
Lục Đình nhìn kỷ tử trôi nổi trong chén, bàn tay cầm chén yên lặng siết chặt: "Anh chỉ muốn để em biết sau này gặp chuyện tương tự thì nên làm gì thôi."
Anh cầm muỗng, vừa nhớ lại cảnh tượng lúc nãy thì ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo, "Có người thấy em dễ mềm lòng nên mặc sức lợi dụng lòng tốt của em. Nhưng Kiều Kiều à, em phải hiểu bản thân mình mới là quan trọng nhất, em là nạn nhân, bọn họ nợ em là đúng, đâu phải bên nào yếu thế thì bên đó có lý."
Chiếc muỗng lại kề sát miệng cậu, "Chẳng qua bà ta chỉ muốn lợi dụng lòng thương xót và đạo đức của dư luận để áp đảo em thôi. Em càng trốn tránh thì bà ta càng đắc ý, bởi vì trốn tránh nghĩa là chột dạ."
Đút xong một muỗng, anh thu tay về, muỗng sứ trắng va vào đáy chén phát ra tiếng lanh lảnh. Người đàn ông thấp giọng nói: "Khi bà ta quỳ xuống, anh có thể đưa em đi rồi âm thầm giải quyết chuyện này mà không để em biết, nhưng Kiều Kiều à......"
Anh đưa tay xoa má cậu, "Em cũng nên học cách đối mặt đi, dù là ánh mắt người đời hay sự thay đổi của những người mình quen biết...... Khi em hết sợ hãi thì đâu còn ai bắt nạt em được nữa, đúng không?"
"Lục Đình......" Thẩm Kiều nắm tay anh, "Tại sao? Tại sao bà ấy lại nói thế với em chứ?"
Cảm xúc nãy giờ bị kìm nén rốt cuộc cũng bộc phát.
"Sinh nhật Thẩm Ngọc em bị đuổi ra đường, chính bà ấy đã cho em tá túc, còn đan áo len cho em, cuối kỳ bà ấy đem thịt hầm đến trường cho em và Tạ Lộ Diễn. Bà ấy nói nếu nhà họ Thẩm không cần em nữa thì bà ấy sẽ nuôi em......"
Nước mắt thấm ướt ngón tay Lục Đình.
"Em đã nói với bà ấy là mình bị nhà họ Thẩm đuổi đi rồi, sao bà ấy còn đối xử với em thế chứ? Tạ Lộ Diễn cũng vậy, bà ấy cũng vậy, rõ ràng...... rõ ràng người bị cụt chân là em mà, sao cứ như mọi chuyện đều là lỗi của em vậy?"
"Kiều Kiều đâu có lỗi gì." Lục Đình nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt cho cậu: "Tại bọn họ thấy em hiền quá nên bắt nạt thôi."
"Tại sao......" Thẩm Kiều thút thít, giọng nói đứt quãng, "Tại sao lại là bà ấy? Em xem bà ấy như mẹ vậy......"
Lục Đình đứng lên ôm cậu vào lòng, "Ai cũng phải thay đổi mà, lập trường khác nhau tất nhiên hành động sẽ khác nhau rồi."
"Lục Đình, có phải em vô dụng lắm không? Không có chân, không có người nhà, giờ ngay cả việc họ nhờ em cũng không làm được nữa."
"Tạ Lộ Diễn cầu xin em, bà ấy cũng cầu xin em, họ đều cầu xin em, em thật không biết phải làm sao nữa......" Cậu vùi mặt vào ngực Lục Đình, "Rõ ràng họ biết em không quyết định được nhưng vẫn cầu xin em, tại sao chứ? Tại sao......"
Lục Đình đưa tay chậm rãi xoa đầu cậu, "Vì em tốt quá chứ sao, bọn họ biết có cầu xin người khác cũng vô ích nên mới cầu xin em."
Thẩm Kiều níu chặt áo anh: "Vậy em phải làm sao đây?"
Lục Đình nói: "Lau nước mắt rồi lên giường ngủ một giấc, sau đó dậy ăn cơm, nuôi mình trắng trẻo mập mạp, vui vẻ hạnh phúc cho bọn họ tức chết luôn."
......
Thẩm Kiều nép vào lòng Lục Đình ngủ thiếp đi.
Cậu ngủ không ngon mà nằm mơ liên tục.
Trong mơ là một ngày nắng đẹp, cậu và Tạ Lộ Diễn nối đuôi nhau đạp xe qua con hẻm.
Tháng Ba chim kêu hoa nở, liễu nhú chồi non, đàn chim di cư bay về phương Nam cũng trở về, sắc trời xanh biếc.
Cư xá nhộn nhịp tấp nập, khi cậu và Tạ Lộ Diễn đi ngang qua có mấy người kêu ơi ới, đôi khi Thẩm Kiều còn được cho một gói quà vặt.
Tạ Lộ Diễn cười với cậu: "Trước khi cậu đến, tớ là con nhà người ta ở khu này, ai cũng thích tớ hết. Sau khi cậu đến thì trong mắt các cô dì chú bác ở đây chỉ có cậu thôi."
Thẩm Kiều nhếch môi cười ngượng ngùng rồi chia một nửa quà vặt cho Tạ Lộ Diễn.
Lâm Hà thò đầu ra cửa sổ gọi họ lên lầu ăn cơm.
Nhà họ Tạ rất nhỏ, hai phòng ngủ một phòng khách, gia đình ba người đã sống ở nơi chật hẹp này mười mấy năm. Bên trong chất đầy vật dụng hàng ngày, ngay cả lò xo của sofa cũng bị gãy, để lại một lỗ thủng to tướng ở giữa, ba lô của Tạ Lộ Diễn và Thẩm Kiều nằm trong cái lỗ kia.
Trên chiếc bàn vuông nhỏ bày bốn đĩa đồ ăn, Lâm Hà gắp cái đùi gà duy nhất cho Thẩm Kiều.
"Xem cháu gầy chưa kìa, ăn nhiều vào, lần sau dì Lâm sẽ mua cho cháu con cá."
Nắng chiều rọi qua cửa kính bám đầy dầu mỡ chiếu vào mặt, tựa như mang theo hơi ấm của gia đình.
Lâm Hà lẩm bẩm phàn nàn với cậu: "Cha mẹ cháu đúng là không phải người mà, sau này thường xuyên đến nhà dì Lâm nhé, dì Lâm có thể nuôi cháu."
"......"
Khi Thẩm Kiều tỉnh lại đã hơn tám giờ tối, trong phòng không bật đèn, ngay cả màn cửa cũng được kéo kín khiến căn phòng tối như mực.
Cậu nhìn chằm chằm lên trần nhà, nỗi cô đơn vô tận bỗng ập đến như thủy triều.
Cậu mở to mắt, tay chân bất giác run rẩy, thế giới như bị xẻ làm đôi trong bóng tối, một bên là Lâm Hà đang quỳ dưới đất, một bên là Lâm Hà đang gắp đồ ăn cho cậu.
Cùng một gương mặt nhưng hai thái độ hoàn toàn khác nhau khiến cậu hoài nghi trí nhớ của mình có vấn đề.
Thanh niên nằm trên giường đau khổ co rúm người rồi há miệng cắn tay để ngăn lại tiếng khóc.
"Thẩm Kiều, xem như dì van xin cháu được không......"
"Thẩm Kiều, sau này thường xuyên đến nhà dì Lâm nhé, dì Lâm có thể nuôi cháu......"
......
Dối trá! Dối trá! Dối trá! Tất cả đều là dối trá!
"Thẩm Kiều."
Trong thoáng chốc, dường như cậu nghe thấy giọng nói của Tạ Lộ Diễn.
Thẩm Kiều nghiến chặt răng.
"Nếu được thì tôi mong người bị cụt chân là mình, nếu thời gian có thể quay trở lại, ước gì cậu chưa từng cứu tôi."
Máu tươi trên trần nhà bắt đầu lan rộng, từ từ dính vào người Thẩm Kiều, mùi rỉ sét nồng nặc xộc vào mũi miệng khiến cậu ngạt thở.
Sai lầm, tất cả đều là sai lầm......
Thẩm Kiều khó nhọc ngửa đầu hít sâu một hơi rồi hất chăn ra, xoay người lăn xuống giường.
Cậu lê đôi chân không trọn vẹn của mình lết tới chiếc bàn bên kia.
Máu......
Rất nhiều máu.
Chảy ra từ người cậu, để lại một vết bẩn ngoằn ngoèo trên sàn.
Rầm——
Tiếng ghế đổ làm Lục Đình trong phòng làm việc giật mình.
Anh đứng bật dậy theo bản năng rồi đi tới phòng Thẩm Kiều.
Tách——
Tiếng công tắc đèn vang lên, căn phòng tối như mực bỗng chốc sáng trưng.
Thẩm Kiều ngồi trên sàn, mặt mũi đầm đìa mồ hôi lạnh, tóc đen dính bết vào trán. Nhìn thấy Lục Đình, cậu vô thức giấu tay ra sau lưng rồi hỏi: "Lục tiên sinh, sao anh lại tới đây?"
Ánh mắt Lục Đình đảo qua tấm chăn và chiếc ghế bị lật úp trên sàn, đi tới chỗ Thẩm Kiều rồi khom người bế cậu lên: "Anh nghe tiếng ghế đổ nên qua xem thử."
Thẩm Kiều vừa được anh bế lên giường thì lập tức lùi lại né tránh, "Xin lỗi, em đi uống nước, ai ngờ bất cẩn làm đổ ghế."
Lục Đình liếc nhìn ly nước trên tủ đầu giường rồi chìa tay ra: "Đưa đây."
Thẩm Kiều làm thinh.
Lục Đình đứng trước mặt cậu, chẳng có vẻ gì là muốn thu tay lại, "Nhóc xạo, còn nói dối với cả anh nữa à?"
Hai phút sau, trong tay Lục Đình cầm một mảnh thủy tinh dính máu.
Người đàn ông cầm mảnh vỡ kia, hơi thở dồn dập. Đầu nhọn cứa vào lòng bàn tay Thẩm Kiều một vết dài, chất lỏng màu đỏ chảy qua kẽ tay, muốn ngăn cũng không được.
Lục Đình vứt mảnh vỡ vào thùng rác, ngồi xuống cầm tay cậu lau sạch máu rồi hỏi: "Mảnh vỡ này từ đâu ra?"
Thẩm Kiều thấp thỏm nhìn anh, sợ anh sẽ tức giận: "Lần trước ném vỡ bình hoa, em đã lén giấu một mảnh."
"Kiều Kiều......"
Người đàn ông nắm tay cậu, giọng nói hết sức bình tĩnh: "Em thấy chưa, tim anh cũng bị em cứa một vết sâu hoắm rồi này."
"Em thật ác quá đi."
Chẳng còn lòng dạ nào đi chơi nữa nên Lục Đình đưa Thẩm Kiều về biệt thự.
Thanh niên vừa về đã nhốt mình trong phòng. Lục Đình bưng canh dì bếp mới nấu lên gõ cửa phòng Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều vẫn đội chiếc mũ Lục Đình đưa cho, khuôn mặt bị che đi quá nửa, chỉ lộ ra chiếc cằm thanh tú.
"Lục tiên sinh." Cậu nhìn Lục Đình, trên mặt chẳng có biểu cảm gì, "Em hơi mệt nên muốn ngủ."
Lục Đình im lặng lách mình vào phòng. Anh đặt chén canh lên bàn rồi ngồi xuống cởi chiếc mũ trên đầu cậu ra, để lộ đôi mắt đỏ hoe.
"Giận anh à?"
Thẩm Kiều không nói gì mà quay mặt đi, không nhìn anh nữa.
Thấy cậu như vậy, Lục Đình cười nói: "Xem ra Kiều Kiều giận thật rồi."
"Em không giận." Thẩm Kiều lẩm bẩm: "Em chỉ hơi mệt thôi."
Lục Đình cầm lấy chén canh trên bàn: "Dì bếp mới nấu đấy, ăn xong hẵng ngủ được không?"
Thẩm Kiều quay đầu nhìn chén canh: "Lục tiên sinh, em không đói."
"Anh biết." Lục Đình khuấy canh, múc một muỗng lên thổi nguội rồi đút cho Thẩm Kiều: "Nấu cũng nấu rồi, Kiều Kiều của chúng ta nể tình dì bếp vất vả mà ăn chút xíu được không?"
Giọng điệu của anh như đang dỗ dành một em bé bướng bỉnh, nhưng vẻ mặt lại đầy kiên nhẫn và dịu dàng.
Thẩm Kiều cúi đầu ngậm muỗng canh vào miệng. Canh nóng chảy từ cổ họng xuống dạ dày làm ấm đôi chân lạnh ngắt của cậu.
Cậu vừa ăn xong thì Lục Đình lại múc thêm một muỗng đút cho cậu.
Trên người anh vẫn mặc bộ đồ lúc đi công viên, áo khoác thể thao màu xám, bên trong là áo thun trắng, tóc lòa xòa trước trán, thân hình cao lớn khom xuống trước mặt Thẩm Kiều, tấm lưng thẳng tắp cong thành hình vòng cung, cam tâm tình nguyện bị thuần phục.
"Kiều Kiều giận cũng dễ hiểu thôi, tại anh cũng làm trái ý muốn của Kiều Kiều, để em phải khó xử trước mặt mọi người mà."
Thẩm Kiều há miệng, chưa kịp nói gì thì lại bị đút thêm một muỗng canh.
"Anh thừa nhận cách làm của mình không đúng, Kiều Kiều giận là lẽ thường tình, đánh anh cũng được, mắng anh cũng được, nhưng đừng tự giày vò mình nữa."
Thẩm Kiều nuốt canh xuống rồi ngửa đầu ra sau, né tránh chiếc muỗng của Lục Đình.
"Lục...... Lục tiên sinh." Cậu hỏi ra điều lâu nay vẫn luôn canh cánh trong lòng: "Sao anh lại......"
Lục Đình nhìn kỷ tử trôi nổi trong chén, bàn tay cầm chén yên lặng siết chặt: "Anh chỉ muốn để em biết sau này gặp chuyện tương tự thì nên làm gì thôi."
Anh cầm muỗng, vừa nhớ lại cảnh tượng lúc nãy thì ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo, "Có người thấy em dễ mềm lòng nên mặc sức lợi dụng lòng tốt của em. Nhưng Kiều Kiều à, em phải hiểu bản thân mình mới là quan trọng nhất, em là nạn nhân, bọn họ nợ em là đúng, đâu phải bên nào yếu thế thì bên đó có lý."
Chiếc muỗng lại kề sát miệng cậu, "Chẳng qua bà ta chỉ muốn lợi dụng lòng thương xót và đạo đức của dư luận để áp đảo em thôi. Em càng trốn tránh thì bà ta càng đắc ý, bởi vì trốn tránh nghĩa là chột dạ."
Đút xong một muỗng, anh thu tay về, muỗng sứ trắng va vào đáy chén phát ra tiếng lanh lảnh. Người đàn ông thấp giọng nói: "Khi bà ta quỳ xuống, anh có thể đưa em đi rồi âm thầm giải quyết chuyện này mà không để em biết, nhưng Kiều Kiều à......"
Anh đưa tay xoa má cậu, "Em cũng nên học cách đối mặt đi, dù là ánh mắt người đời hay sự thay đổi của những người mình quen biết...... Khi em hết sợ hãi thì đâu còn ai bắt nạt em được nữa, đúng không?"
"Lục Đình......" Thẩm Kiều nắm tay anh, "Tại sao? Tại sao bà ấy lại nói thế với em chứ?"
Cảm xúc nãy giờ bị kìm nén rốt cuộc cũng bộc phát.
"Sinh nhật Thẩm Ngọc em bị đuổi ra đường, chính bà ấy đã cho em tá túc, còn đan áo len cho em, cuối kỳ bà ấy đem thịt hầm đến trường cho em và Tạ Lộ Diễn. Bà ấy nói nếu nhà họ Thẩm không cần em nữa thì bà ấy sẽ nuôi em......"
Nước mắt thấm ướt ngón tay Lục Đình.
"Em đã nói với bà ấy là mình bị nhà họ Thẩm đuổi đi rồi, sao bà ấy còn đối xử với em thế chứ? Tạ Lộ Diễn cũng vậy, bà ấy cũng vậy, rõ ràng...... rõ ràng người bị cụt chân là em mà, sao cứ như mọi chuyện đều là lỗi của em vậy?"
"Kiều Kiều đâu có lỗi gì." Lục Đình nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt cho cậu: "Tại bọn họ thấy em hiền quá nên bắt nạt thôi."
"Tại sao......" Thẩm Kiều thút thít, giọng nói đứt quãng, "Tại sao lại là bà ấy? Em xem bà ấy như mẹ vậy......"
Lục Đình đứng lên ôm cậu vào lòng, "Ai cũng phải thay đổi mà, lập trường khác nhau tất nhiên hành động sẽ khác nhau rồi."
"Lục Đình, có phải em vô dụng lắm không? Không có chân, không có người nhà, giờ ngay cả việc họ nhờ em cũng không làm được nữa."
"Tạ Lộ Diễn cầu xin em, bà ấy cũng cầu xin em, họ đều cầu xin em, em thật không biết phải làm sao nữa......" Cậu vùi mặt vào ngực Lục Đình, "Rõ ràng họ biết em không quyết định được nhưng vẫn cầu xin em, tại sao chứ? Tại sao......"
Lục Đình đưa tay chậm rãi xoa đầu cậu, "Vì em tốt quá chứ sao, bọn họ biết có cầu xin người khác cũng vô ích nên mới cầu xin em."
Thẩm Kiều níu chặt áo anh: "Vậy em phải làm sao đây?"
Lục Đình nói: "Lau nước mắt rồi lên giường ngủ một giấc, sau đó dậy ăn cơm, nuôi mình trắng trẻo mập mạp, vui vẻ hạnh phúc cho bọn họ tức chết luôn."
......
Thẩm Kiều nép vào lòng Lục Đình ngủ thiếp đi.
Cậu ngủ không ngon mà nằm mơ liên tục.
Trong mơ là một ngày nắng đẹp, cậu và Tạ Lộ Diễn nối đuôi nhau đạp xe qua con hẻm.
Tháng Ba chim kêu hoa nở, liễu nhú chồi non, đàn chim di cư bay về phương Nam cũng trở về, sắc trời xanh biếc.
Cư xá nhộn nhịp tấp nập, khi cậu và Tạ Lộ Diễn đi ngang qua có mấy người kêu ơi ới, đôi khi Thẩm Kiều còn được cho một gói quà vặt.
Tạ Lộ Diễn cười với cậu: "Trước khi cậu đến, tớ là con nhà người ta ở khu này, ai cũng thích tớ hết. Sau khi cậu đến thì trong mắt các cô dì chú bác ở đây chỉ có cậu thôi."
Thẩm Kiều nhếch môi cười ngượng ngùng rồi chia một nửa quà vặt cho Tạ Lộ Diễn.
Lâm Hà thò đầu ra cửa sổ gọi họ lên lầu ăn cơm.
Nhà họ Tạ rất nhỏ, hai phòng ngủ một phòng khách, gia đình ba người đã sống ở nơi chật hẹp này mười mấy năm. Bên trong chất đầy vật dụng hàng ngày, ngay cả lò xo của sofa cũng bị gãy, để lại một lỗ thủng to tướng ở giữa, ba lô của Tạ Lộ Diễn và Thẩm Kiều nằm trong cái lỗ kia.
Trên chiếc bàn vuông nhỏ bày bốn đĩa đồ ăn, Lâm Hà gắp cái đùi gà duy nhất cho Thẩm Kiều.
"Xem cháu gầy chưa kìa, ăn nhiều vào, lần sau dì Lâm sẽ mua cho cháu con cá."
Nắng chiều rọi qua cửa kính bám đầy dầu mỡ chiếu vào mặt, tựa như mang theo hơi ấm của gia đình.
Lâm Hà lẩm bẩm phàn nàn với cậu: "Cha mẹ cháu đúng là không phải người mà, sau này thường xuyên đến nhà dì Lâm nhé, dì Lâm có thể nuôi cháu."
"......"
Khi Thẩm Kiều tỉnh lại đã hơn tám giờ tối, trong phòng không bật đèn, ngay cả màn cửa cũng được kéo kín khiến căn phòng tối như mực.
Cậu nhìn chằm chằm lên trần nhà, nỗi cô đơn vô tận bỗng ập đến như thủy triều.
Cậu mở to mắt, tay chân bất giác run rẩy, thế giới như bị xẻ làm đôi trong bóng tối, một bên là Lâm Hà đang quỳ dưới đất, một bên là Lâm Hà đang gắp đồ ăn cho cậu.
Cùng một gương mặt nhưng hai thái độ hoàn toàn khác nhau khiến cậu hoài nghi trí nhớ của mình có vấn đề.
Thanh niên nằm trên giường đau khổ co rúm người rồi há miệng cắn tay để ngăn lại tiếng khóc.
"Thẩm Kiều, xem như dì van xin cháu được không......"
"Thẩm Kiều, sau này thường xuyên đến nhà dì Lâm nhé, dì Lâm có thể nuôi cháu......"
......
Dối trá! Dối trá! Dối trá! Tất cả đều là dối trá!
"Thẩm Kiều."
Trong thoáng chốc, dường như cậu nghe thấy giọng nói của Tạ Lộ Diễn.
Thẩm Kiều nghiến chặt răng.
"Nếu được thì tôi mong người bị cụt chân là mình, nếu thời gian có thể quay trở lại, ước gì cậu chưa từng cứu tôi."
Máu tươi trên trần nhà bắt đầu lan rộng, từ từ dính vào người Thẩm Kiều, mùi rỉ sét nồng nặc xộc vào mũi miệng khiến cậu ngạt thở.
Sai lầm, tất cả đều là sai lầm......
Thẩm Kiều khó nhọc ngửa đầu hít sâu một hơi rồi hất chăn ra, xoay người lăn xuống giường.
Cậu lê đôi chân không trọn vẹn của mình lết tới chiếc bàn bên kia.
Máu......
Rất nhiều máu.
Chảy ra từ người cậu, để lại một vết bẩn ngoằn ngoèo trên sàn.
Rầm——
Tiếng ghế đổ làm Lục Đình trong phòng làm việc giật mình.
Anh đứng bật dậy theo bản năng rồi đi tới phòng Thẩm Kiều.
Tách——
Tiếng công tắc đèn vang lên, căn phòng tối như mực bỗng chốc sáng trưng.
Thẩm Kiều ngồi trên sàn, mặt mũi đầm đìa mồ hôi lạnh, tóc đen dính bết vào trán. Nhìn thấy Lục Đình, cậu vô thức giấu tay ra sau lưng rồi hỏi: "Lục tiên sinh, sao anh lại tới đây?"
Ánh mắt Lục Đình đảo qua tấm chăn và chiếc ghế bị lật úp trên sàn, đi tới chỗ Thẩm Kiều rồi khom người bế cậu lên: "Anh nghe tiếng ghế đổ nên qua xem thử."
Thẩm Kiều vừa được anh bế lên giường thì lập tức lùi lại né tránh, "Xin lỗi, em đi uống nước, ai ngờ bất cẩn làm đổ ghế."
Lục Đình liếc nhìn ly nước trên tủ đầu giường rồi chìa tay ra: "Đưa đây."
Thẩm Kiều làm thinh.
Lục Đình đứng trước mặt cậu, chẳng có vẻ gì là muốn thu tay lại, "Nhóc xạo, còn nói dối với cả anh nữa à?"
Hai phút sau, trong tay Lục Đình cầm một mảnh thủy tinh dính máu.
Người đàn ông cầm mảnh vỡ kia, hơi thở dồn dập. Đầu nhọn cứa vào lòng bàn tay Thẩm Kiều một vết dài, chất lỏng màu đỏ chảy qua kẽ tay, muốn ngăn cũng không được.
Lục Đình vứt mảnh vỡ vào thùng rác, ngồi xuống cầm tay cậu lau sạch máu rồi hỏi: "Mảnh vỡ này từ đâu ra?"
Thẩm Kiều thấp thỏm nhìn anh, sợ anh sẽ tức giận: "Lần trước ném vỡ bình hoa, em đã lén giấu một mảnh."
"Kiều Kiều......"
Người đàn ông nắm tay cậu, giọng nói hết sức bình tĩnh: "Em thấy chưa, tim anh cũng bị em cứa một vết sâu hoắm rồi này."
"Em thật ác quá đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương