Lục Đình ở nhà mấy ngày, công ty tồn đọng rất nhiều việc chờ anh đến giải quyết nên thật sự không thể trì hoãn thêm nữa.

Sáng hôm sau, anh đến công ty.

Lục Cửu đã đợi từ lâu, vừa thấy anh vào thì đóng cửa văn phòng lại.

"Em điều tra rõ rồi, là Lục Minh Viễn làm đấy ạ. Anh ta bắt tay với mấy cổ đông có ý đồ đen tối để can thiệp vào dự án. Các vật liệu của công trình mới xây hoàn toàn không đạt chuẩn, dù xây lại hay bỏ hoang đều gây tổn thất nặng nề cho công ty."

Lục Đình ngồi trên ghế, vô thức gõ bàn, "Lục Minh Viễn hứa cho bọn họ thứ gì?"

Lục Cửu nói: "Lục Minh Viễn nói chỉ cần bọn họ hất cẳng được anh để anh ta lên thay thì sẽ chia cho bọn họ năm phần trăm cổ phần."

"Đúng là......" Lục Đình cười nói: "Ngu hết thuốc chữa."

"Vậy chúng ta phải làm sao đây ạ?"

"Sao là sao? Tất nhiên là làm theo quy tắc rồi, còn bắt tôi chùi đít cho bọn họ nữa à? Ai làm nấy chịu, mấy lão già khú đế kia đã lăn lộn trong công ty bao năm, chẳng phải trước kia giành nhau phụ trách dự án này sao? Cứ để bọn họ phụ trách tới cùng đi."

Việc này đến đây là kết thúc, nhưng vẫn còn một chuyện canh cánh trong lòng hai người.

Lục Cửu đóng cửa lại cũng vì chuyện này.

"Gia, chuyện của cha Tạ Lộ Diễn em điều tra rõ rồi."

Lục Đình khựng lại giây lát rồi mở miệng: "Nói."

"Cha Tạ Lộ Diễn nghiện cờ bạc rượu chè bẩm sinh, hồi trẻ uống say đi cướp tiệm vàng, ngồi tù hai năm mới được thả."

"Sau đó ông ta gặp Lâm Hà qua sự giới thiệu của người quen. Mấy năm đầu ông ta chí thú làm ăn, khi Tạ Lộ Diễn học cấp một thì mua được nhà. Về sau hùn hạp làm ăn với người ta nhưng thất bại, thế là tiếp tục sa vào cờ bạc rượu chè."

Nói đến đây, Lục Cửu chợt dừng lại, "Còn hay bạo hành vợ con. Nghe đồn ông ta hung hãn nóng tính lắm, còn có khuynh hướng chống đối xã hội nữa."

"Tiền Lâm Hà kiếm được đều bị ông ta lấy đi uống rượu đánh bạc, tình trạng này kéo dài đến khi Tạ Lộ Diễn lên trung học. Khi Tạ Lộ Diễn tròn mười sáu tuổi thì mở tài khoản riêng rồi bí mật gửi tiền vào đó."

"Mới đầu cha cậu ta không biết chuyện này, nhưng Lâm Hà lại lỡ miệng nói ra. Năm Tạ Lộ Diễn học lớp mười hai, cha cậu ta cầm dao đứng chặn ở cổng trường."

Lục Đình bình tĩnh hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó......"

Lục Cửu ngập ngừng.

"Giờ tan học, ông ta cầm dao uy hiếp Tạ Lộ Diễn đưa thẻ ngân hàng cho mình, Tạ Lộ Diễn không chịu, hai người cãi nhau ầm ĩ......"

"Rồi sao nữa?"

"Sau đó......"

Lục Cửu chậm rãi nói: "Sau đó cha cậu ta nổi điên dọa giết cậu ta."

"Khi Tạ Lộ Diễn sắp bị đâm thì Thẩm Kiều chộp lấy con dao. Cậu ấy bị cha Tạ Lộ Diễn đẩy ra đường, lăn vào gầm một chiếc xe tải chạy ngang qua."

Lục Cửu móc túi lấy ra một chiếc USB đặt lên bàn, "Đây là video giám sát ở cổng trường lúc đó, anh...... có thể xem thử."

Lục Đình cầm chiếc USB kia xoay một vòng rồi chợt hỏi: "Vậy bảo vệ trường đâu?"

Lục Cửu đáp: "Bảo vệ trường nhờ có quen biết nên mới được tuyển vào làm, ông ta gần bảy chục tuổi rồi nên không dám tới gần. Lúc đó chuyện này gây xôn xao dư luận khiến rất nhiều lãnh đạo bị xử lý."

"À phải, còn một chuyện nữa." Lục Cửu nói: "Lúc đó nhà họ Thẩm đã thuê luật sư, hành vi này được xem là cố ý giết người, mức bồi thường cao hơn năm trăm ngàn nhiều, vì Thẩm tiên sinh năn nỉ dữ quá nên mới chốt lại con số này."

"Tiền bồi thường của nhà họ Tạ đều lọt vào tay Quý Thành Miên. Em đã điều tra ông ta, không ngờ lại phát hiện điều bất thường."

Hắn lấy điện thoại ra tìm một tấm ảnh đưa cho Lục Đình.

Lục Đình cầm lên xem, người đàn ông trong ảnh chính là Quý Thành Miên, trong ngực ôm một đứa bé, bên cạnh là một phụ nữ, hoàn toàn không có vẻ hèn nhát như lần đầu Lục Đình gặp lão.

Lục Cửu nói: "Tóm lại là ông ta dùng tiền bồi thường của Thẩm tiên sinh để nuôi bồ nhí, còn sinh một đứa con trai nữa."

"Buồn cười là người phụ nữ này không hề biết mình là bồ nhí mà xem Quý Thành Miên như chồng, toàn tâm toàn ý ở nhà chăm con cho lão."

Ba người trong ảnh dựa vào nhau cười rất vui vẻ, hệt như một gia đình êm ấm hạnh phúc.

Lục Đình nhắm mắt lại, trả điện thoại cho Lục Cửu: "Tôi biết rồi, ra ngoài đi."

Lục Cửu cầm điện thoại rồi liếc trộm anh.

Từ lúc hắn vào đến giờ, vẻ mặt người đàn ông vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, tựa như không gì có thể khơi dậy cảm xúc trong lòng anh.

Anh càng như vậy thì Lục Cửu lại càng lo lắng.

Nhưng hắn không thể làm gì hơn ngoài việc lẳng lặng đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Văn phòng yên tĩnh tuyệt đối, Lục Đình ngồi trên ghế nhìn màn hình máy tính tối đen trước mặt.

Chiếc USB xoay tròn trên đầu ngón tay, cạnh sắc cọ vào lòng bàn tay hơi đau, tim anh cũng bất giác nhói theo.

Cuối cùng anh vẫn cắm USB vào máy tính rồi ngồi thừ đến trưa.

-

Buổi trưa, Thẩm Kiều nhận được điện thoại của Lục Đình. Giọng người đàn ông vọng qua ống nghe hơi lạ.

"Kiều Kiều ăn cơm chưa?"

Thẩm Kiều ngồi trong phòng ăn, tay cầm đũa, nghiêm túc báo cáo với anh.

"Em đang ăn ạ, có rau xào thập cẩm, canh gà và thịt bò."

"Hết rồi à?"

"Dạ, ba món đã nhiều lắm rồi, một mình em ăn không hết đâu."

Cậu hỏi: "Lục tiên sinh ăn chưa ạ?"

"Ừ, anh đang ăn đây."

"Anh ăn gì thế?"

"Lục Cửu đem theo cơm hộp, có trứng chiên cà chua và thịt kho."

Lục Đình hỏi Thẩm Kiều: "Sáng nay em uống thuốc chưa?"

Thẩm Kiều ngoan ngoãn đáp: "Dạ rồi. Hôm nay em không khóc đâu, tâm trạng em tốt lắm, còn ra sân sau cắt hoa với anh Colin nữa. Em cắm một bình để trong phòng làm việc, khi nào anh về sẽ thấy ngay."

Lục Đình nói: "Anh có mua mấy thứ, chắc chiều nay sẽ giao tới, nếu Kiều Kiều rảnh thì mở ra xem nhé."

Thẩm Kiều cắn muỗng hỏi: "Gì thế ạ?"

"Quà đấy."

Lục Đình nói thêm: "Quà tặng Kiều Kiều."

Thẩm Kiều nói: "Em không cần quà đâu."

"Ừ." Người đàn ông cười khẽ: "Anh biết, nhưng anh vẫn muốn tặng."

"Sao thế ạ?"

"Vì anh thích."

Lục Đình nói lời tình tứ hết sức tự nhiên: "Anh thích Kiều Kiều nên muốn mua quà cho Kiều Kiều."

Gò má Thẩm Kiều đỏ bừng, mãi đến khi ăn xong vẫn chưa hết đỏ.

Ít lâu sau, quả nhiên những thứ Lục Đình nói được giao tới.

Cậu há hốc miệng nhìn đống hộp chất cao như núi. Sao lại nhiều thế chứ? Chẳng lẽ Lục Đình mua hết trung tâm thương mại luôn sao? Cậu hỏi Andy: "Mấy thứ này có trả lại được không?"

Andy cười tủm tỉm: "Không đâu cậu chủ."

Hắn đưa cây kéo cho cậu rồi nhìn cậu khui hàng.

Thẩm Kiều cầm kéo ngồi trước đống hộp cao như núi, bắt đầu khui từng hộp. Hộp đầu tiên là quần áo, hộp thứ hai là thiết bị điện tử, hộp thứ ba......

Giống như muốn bù đắp một nỗi tiếc nuối nào đó, Lục Đình mua đủ thứ, bất kể cậu có dùng hay không cũng mua hết.

Đến khi Lục Đình tan sở, Thẩm Kiều vẫn chưa khui xong đống hàng trong sân. Giờ phút này, chủ nhân của chúng đang ngủ trong phòng.

Lục Đình xách ổ bánh kem hứa mua cho Thẩm Kiều, liếc nhìn đống hộp rồi bước vào nhà, đặt ổ bánh lên bàn, sau đó quay người lên lầu.

Phòng thanh niên vẫn tối lờ mờ, chăn phồng lên một khối nhỏ, yên tĩnh đến nỗi Lục Đình không nghe được tiếng hít thở của cậu.

"Kiều Kiều?"

Anh gọi một tiếng nhưng không ai trả lời.

Tim Lục Đình giật thót, không kịp bật đèn mà vội vã lao tới cạnh giường.

Anh vươn tay ra như muốn xác nhận gì đó, đến khi chạm vào cổ tay ấm áp của thanh niên mới trút bỏ nỗi lo trong lòng.

"Lục Đình."

Giọng nói yếu ớt của Thẩm Kiều vang lên trong bóng tối.

Lục Đình sờ soạng khắp người cậu mấy lần, không phát hiện điều gì bất thường mới đưa tay xoa mặt cậu, "Sao vậy em?"

Thanh niên dụi mặt vào tay anh: "Em muốn ngủ."

Lục Đình ngồi xuống mép giường, "Nhưng đã sáu giờ chiều rồi, chúng ta ăn tối rồi ngủ tiếp được không?"

"Em không muốn ăn."

"Không ăn sao được chứ?" Lục Đình đưa tay ôm cậu, "Anh mua bánh kem cho Kiều Kiều rồi đấy, vị dâu, trên bánh còn xếp mấy quả dâu nữa, anh đã giám sát nhân viên rửa sạch, dâu mọng nước lắm, vừa to vừa đỏ nữa, Kiều Kiều không muốn ăn thử sao?"

Thẩm Kiều nép vào lòng anh, đờ đẫn mệt mỏi, ngay cả nói cũng lười.

Lục Đình bật đèn lên, ánh sáng hắt vào khuôn mặt tái nhợt của thanh niên.

"Kiều Kiều đã thấy đồ anh mua cho Kiều Kiều chưa?"

Thẩm Kiều nhúc nhích ngón tay, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn anh: "Lục tiên sinh, sao anh mua nhiều quá vậy? Tốn kém lắm."

Lục Đình nắm tay cậu, cố gắng sưởi ấm bằng nhiệt độ của mình.

"Mua cho em mà tốn kém gì chứ."

"Em đâu cần nhiều vậy."

"Không sao, cứ từ từ mà dùng."

Thẩm Kiều: "......"

Cậu hờn dỗi phồng má lên.

Lục Đình bình tĩnh nói: "Hay là vậy đi, chúng ta ăn cơm trước, sau đó kiểm lại xem thứ nào không cần thì trả lại nhé."

"Nhưng Andy nói không trả được mà?"

"Anh là thành viên của họ nên trả được."

Thẩm Kiều nửa tin nửa ngờ.

"Anh không lừa em đâu, nhưng em phải tự kiểm, ăn xong chúng ta kiểm hàng được không?"

Lần này Thẩm Kiều không phản đối việc ăn cơm nữa.

Cậu chìa tay ra để Lục Đình bế mình lên xe lăn.

Lục Đình đẩy cậu xuống lầu.

Anh đi không nhanh không chậm, mỗi bước đều mạnh mẽ vững vàng, nhưng ánh mắt lại vô thức dán vào hai ống quần trống rỗng của Thẩm Kiều.

Đám đông hoảng sợ, gương mặt dữ tợn, xe tải lao vút qua như tên bắn......

Lục Đình nhắm mắt che đi những tia máu đỏ ngầu, lực tay mạnh đến nỗi có thể bóp gãy tay đẩy xe lăn.

Không chỉ thanh niên mà giờ đây cả thế giới của anh cũng ngập ngụa trong máu.

Khoảng cách dài dằng dặc từ lầu hai đến phòng bếp khiến Lục Đình khó lòng chịu đựng, anh đau xót nhìn chân cậu, hết lần này đến lần khác.

Cho đến khi thanh niên ngượng ngùng nắm chặt góc áo: "Lục tiên sinh đừng nhìn nữa, xấu lắm."

Lục Đình đột nhiên dừng lại, toàn thân căng cứng như dây đàn. Giờ phút này, dường như chiếc xe tải trong video cũng đâm sầm vào anh, mang đến cơn đau thấu xương.

Đau đến nỗi anh khuỵu xuống, tấm lưng thẳng tắp cong thành một hình vòng cung chật vật.

Nhưng cuối cùng anh vẫn không làm được gì, chỉ có thể vùi mặt vào cổ Thẩm Kiều hít thở.

"Kiều Kiều."

Lục Đình nói: "Trên đường về anh lỡ làm mẻ một góc bánh của em rồi, anh buồn quá."

Thẩm Kiều ôm chặt anh: "Không sao đâu Lục tiên sinh, chỉ một góc thôi mà, không sao hết."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện