Chuyện xảy ra trong bếp chỉ như cơn gió thoáng qua, không ai để ý.

Ăn hết gần nửa đĩa dưa hấu, Thẩm Kiều về phòng, trong phòng khách chỉ còn lại Lục Đình và Colin.

Colin theo Lục Đình lên phòng làm việc trên lầu.

Gương mặt người đàn ông chẳng lộ ra cảm xúc gì, nhưng vừa bước vào phòng thì lập tức đưa tay khóa cửa.

Đây là lần đầu tiên anh khóa cửa phòng làm việc từ khi đến biệt thự này.

Lục Đình ngồi ở chỗ mình hay ngồi, trước mặt là cuốn sách Thẩm Kiều đang đọc dở hôm qua, Colin ngồi đối diện với anh.

Màn cửa kéo kín phía sau chặn gần hết ánh sáng, trong phòng tối lờ mờ khiến bầu không khí hơi ngột ngạt.

Colin liếc nhìn anh, thật sự không đọc được cảm xúc trên mặt anh, "Từ cuộc trò chuyện sáng nay, tôi cảm thấy tình trạng cậu ấy khá tệ. Dù biểu hiện của cậu ấy rất tự nhiên nhưng tôi vẫn phát hiện ra cậu ấy đang lảng tránh câu hỏi của tôi."

"Hỏi gì?"

"Về chân cậu ấy, về quá khứ của cậu ấy...... Lục, trên người cậu ấy có quá nhiều bí mật, tôi cảm thấy những bí mật này chính là nguyên nhân gây ra căn bệnh của cậu ấy, nhưng cậu ấy không chịu nói."

"Dạng bệnh nhân này tôi gặp nhiều rồi, bề ngoài có vẻ rất hợp tác nhưng trên thực tế chẳng moi được gì từ miệng họ cả, thậm chí càng hỏi càng khiến bệnh tình của họ nặng thêm."

"Tôi......"

Hắn khó xử nói: "Thường thì hầu hết bệnh nhân đều cảm nhận được sự khác người của mình nên mới tự nguyện điều trị, nhưng Thẩm Kiều lại không như vậy."

"Lục à, tôi cảm thấy cậu ấy đang buông xuôi thì phải."

Lục Đình cầm điếu thuốc nhưng không châm lửa, cứ thế mân mê cho đến khi tay anh bám đầy mùi thuốc lá.

"Kê đơn thuốc được không?"

"Được chứ." Colin nói, "Nhưng tôi vẫn chưa rõ tình trạng của cậu ấy, phải quan sát thêm đã."

Lục Đình chậm rãi nói: "Ừm, tôi biết rồi."

"Quản gia sẽ sắp xếp cho anh một phòng trong biệt thự, mấy ngày tới anh cứ ở đây đi."

Colin: "Vậy trước đây cậu ấy......"

Lục Đình vứt điếu thuốc vào thùng rác, "Cậu ấy không muốn nói thì thôi, tôi sẽ từ từ điều tra."

Thấy anh như vậy, Colin hơi nhíu mày: "Lục, anh không thấy mình đã mất quá nhiều thời gian vì cậu ấy à?"

Khuôn mặt người đàn ông ẩn trong bóng tối lờ mờ, "Đây là việc của tôi."

Colin bất mãn tặc lưỡi. Lần trước ai đã quả quyết với hắn trong video rằng mình không có gen yêu thương, sau đó suýt gỡ hết camera trong trung tâm thương mại vì người ta, đây chính là "không biết cách yêu" mà anh nói đó sao? Lúc hắn nói chuyện với Thẩm Kiều, ánh mắt anh cứ như muốn xé xác hắn vậy.

Người đàn ông tóc vàng mắt xanh lầm bầm: "Người Trung Quốc các anh thật hàm súc, Lục à, tôi nói anh biết, với tính tình của anh thể nào tiểu mỹ nhân kia cũng chạy theo người khác thôi. Nếu anh thật sự không thích cậu ấy thì có thể giới thiệu cho tôi. Mặc dù bác sĩ không được hẹn hò với bệnh nhân nhưng tôi chỉ là chủ phòng mạch tư, tôi không có đạo đức......"

Rầm——

Cửa phòng làm việc đóng ập lại trước mặt Colin, hắn nhe răng nhếch miệng xoa mông, trong lòng chửi thầm Lục Đình không phải người.

Vừa quay đầu lại thì thấy Lục Cửu đứng ngay sau lưng, đôi mắt tam giác nheo lại nhìn hắn một cách vô cảm.

Ánh mắt kia cộng thêm khuôn mặt đầy sẹo của hắn giống hệt sát nhân đang rình rập nhân vật chính trong phim.

Colin giật nảy mình: "Cậu làm gì thế?"

Lục Cửu lùi lại một bước giữ khoảng cách với hắn, "Nhìn anh xoa mông chửi Lục gia."

Colin: "......"

Quả nhiên họ Lục chẳng ai tốt cả.

Lục Cửu lười nói nhảm với hắn nên ôm hồ sơ vào phòng làm việc của Lục Đình.

Trong phòng vẫn tối om, người đàn ông ngả người ra sau ghế, lại bắt đầu hút thuốc.

Lục Cửu không nhìn anh mà đi tới kéo màn cửa ra.

Ánh nắng bên ngoài lập tức rọi xuống sàn gỗ của phòng làm việc, hơi ấm tràn ngập trong không khí.

Lục Đình nheo mắt dưới ánh mặt trời, tay cầm điếu thuốc, không hề nhúc nhích.

Lục Cửu nói: "Tìm được rồi ạ."

Lục Đình ngước mắt nhìn hắn.

Lục Cửu bật máy tính rồi lấy USB trong túi áo ra cắm vào, "Em đã giở chút thủ đoạn để lấy video camera giám sát trong hai tiếng Thẩm tiên sinh ở trung tâm thương mại, quả nhiên phát hiện ra vấn đề."

Lục Đình lùi lại để Lục Cửu dễ thao tác hơn.

Lục Cửu mở USB, tìm đoạn video giám sát rồi chiếu trước mặt Lục Đình: "Đây là lúc cậu ấy vào."

Lục Đình nhìn màn hình, vẻ mặt thanh niên trong video hơi sợ sệt, từ từ điều khiển xe lăn, lấm lét nhìn đám người xung quanh, thấy không ai để ý đến mình thì nhoẻn miệng cười.

Vẻ mặt vô cùng nhẹ nhõm.

Lục Đình ngẩn ngơ, hình như lâu lắm rồi anh không nhìn thấy nụ cười thoải mái như vậy trên mặt cậu.

Lục Cửu chuyển sang video tiếp theo: "Đây là video cậu ấy mua đồ."

Thanh niên trong video chẳng chút do dự tiến vào một cửa hàng, tìm đến chiếc kẹp cà vạt trong tủ kính rồi trả tiền.

Sau đó hắn bật thêm mấy video, cuối cùng dừng lại trước một quán trà sữa.

"Từ chỗ này Thẩm tiên sinh bắt đầu có biểu hiện kỳ lạ. Camera không có âm thanh nên không nghe được cậu ấy nói gì, nhưng ở đây......" Lục Cửu ấn nút tạm dừng rồi phóng to khuôn mặt Thẩm Kiều trong video, "Vẻ mặt cậu ấy đầu tiên là kinh ngạc, sau đó chuyển sang sợ hãi, cuối cùng định chạy trốn theo bản năng."

Nhưng rõ ràng cậu đã thất bại và bị đẩy tới trước, "Chỗ này chắc là người phục vụ hỏi cậu ấy muốn uống gì, khi người phục vụ ngẩng đầu lên thấy cậu ấy cũng sửng sốt, hiển nhiên là hai người có quen biết nhau."

Sau đó cậu cầm trà sữa hoảng hốt chạy bừa.

Lục Cửu đưa tay bật video tiếp theo: "Đây là video giám sát của quán trà sữa. Sau khi Thẩm tiên sinh đi, người phục vụ nhìn theo cậu ấy rồi nói gì đó với người bên cạnh, sau đó ra khỏi quán trà sữa."

Hắn bật video kế tiếp: "Đây là camera giám sát phía sau quán trà sữa trong trung tâm thương mại, sau khi thanh niên kia ra ngoài thì đi theo hướng Thẩm tiên sinh."

"Đây là video giám sát ở thang máy, Thẩm tiên sinh đi thang máy, còn thanh niên kia đi cầu thang bộ bên cạnh, đích đến của cậu ta cũng giống như Thẩm tiên sinh, cùng là bãi đậu xe ngầm."

Lục Đình tỏ vẻ thờ ơ: "Rồi sao nữa?"

"Hết rồi ạ. Xui là camera giám sát ở chỗ đó bị hư nên không ghi được cảnh hai người nói chuyện đến khi tài xế tìm ra Thẩm tiên sinh."

Lục Đình gạt tàn thuốc rồi hỏi: "Đó là ai?"

Lục Cửu đưa tài liệu trong tay cho Lục Đình: "Thời gian hạn hẹp nên em chỉ tìm được bấy nhiêu đây thôi, còn lại vẫn đang điều tra."

Lục Đình cầm lên xem. Hai tờ giấy mỏng bao quát cuộc đời một con người.

Lục Cửu đứng cạnh giải thích: "Thanh niên kia tên Tạ Lộ Diễn, đang học khoa Luật ở đại học A, nghe nói hoàn cảnh gia đình khó khăn nên phải đi làm thêm, mẹ mắc bệnh tim phải uống thuốc thường xuyên, còn cha ngồi tù vì tội cố ý gây thương tích."

"Ngoài giờ học cậu ta dành hết thời gian để làm thêm, tiền kiếm được một phần cho mình, một phần cho mẹ, phần còn lại được gửi vào một tài khoản."

Nói đến đây, Lục Cửu ấp úng: "Chủ tài khoản đó là Quý Thành Miên."

"Quý Thành Miên?"

"Cha Thẩm tiên sinh đấy ạ."

Giọng Lục Đình nghe không ra cảm xúc gì: "Còn nữa không?"

"Vẫn chưa điều tra được ạ."

Lục Đình bỏ hai tờ giấy kia vào máy cắt giấy, "Điều tra tiếp đi." Anh dừng một lát, "Trọng điểm là tại sao cha cậu ta ngồi tù."

Mãi đến khi Lục Cửu ra ngoài, vẻ mặt Lục Đình vẫn không hề thay đổi, đôi mắt lạnh như băng, môi mím thành một đường thẳng, không nhìn ra manh mối gì.

Cửa phòng làm việc đóng lại trước mặt anh, nắng chiếu vào nhưng hơi ấm cuối thu không cách nào xâm chiếm Lục Đình.

Anh trầm mặc hút gần hết gói thuốc, xem đi xem lại camera giám sát, cuối cùng im lặng đi tắm.

Trong phòng, Thẩm Kiều đang ngủ.

Người đàn ông mang theo hơi nước đứng trước mặt cậu. Tóc anh vẫn còn ướt, giọt nước đọng trên đuôi tóc theo động tác cúi đầu của anh nhỏ xuống mu bàn tay thanh niên trên chăn.

Lục Đình ngồi xổm trước giường, đưa tay quệt nhẹ giọt nước trên mu bàn tay cậu.

Thẩm Kiều mơ màng mở mắt ra, trông thấy Lục Đình đang đứng ngược sáng. Cậu không nhúc nhích mà chỉ dụi đầu vào gối: "Lục tiên sinh, sao anh lại ở đây?"

Lục Đình cười nói: "Đến xem bé heo lười giờ này mà còn ngủ."

Thẩm Kiều lấy điện thoại ra xem, đã gần một giờ chiều, "Em ngủ lâu vậy sao?"

Lục Đình cúi đầu nhìn cậu: "Đói chưa?"

Thẩm Kiều chống tay ngồi dậy: "Chưa ạ."

Lục Đình đưa tay cài lại nút áo vừa bung ra của cậu, "Không đói cũng phải ăn, hôm nay trời đẹp, tụi mình ra ngoài đi dạo nhé?"

Thẩm Kiều nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài rồi uể oải rúc vào lòng Lục Đình: "Không đi đâu, Lục tiên sinh, em chỉ muốn ở nhà thôi, chẳng muốn đi đâu hết."

"Đi với anh cũng không muốn à?"

Nghe anh nói vậy, Thẩm Kiều hơi khó xử: "Nhưng em mệt quá, Lục tiên sinh, tụi mình ở nhà không được sao?"

Lục Đình đưa tay gom lại mái tóc rối tung của cậu rồi cột thành một cái đuôi ngựa không mấy chỉnh tề, "Không mệt, anh đẩy em, Kiều Kiều đâu cần phải đi, mệt thì cứ dựa vào ghế thôi."

Giọng anh không nhanh không chậm: "Andy nói gần biệt thự có một công viên, trong công viên trồng rất nhiều cây bạch quả, chúng ta có thể cho cá chép ăn và ngắm thiên nga, còn đem theo đồ ăn vặt em thích nữa, đâu có mệt đúng không?"

"Nhưng em chỉ muốn ngủ thôi."

Lục Đình bế cậu lên xe lăn. "Vậy chúng ta đi ăn cơm, ăn xong hẵng ngủ nhé?"

"Em......"

Thẩm Kiều há to miệng, nước mắt đột nhiên trào ra.

Cậu níu áo Lục Đình, nỗi buồn đột nhiên ập đến nhấn chìm cậu: "Lục Đình...... Lục Đình......"

Cậu chẳng biết mình bị sao nữa, chỉ biết luôn miệng gọi tên Lục Đình.

Lục Đình rút khăn giấy lau sạch nước mắt trên mặt cậu: "Sao vậy em? Anh đây, anh vẫn luôn ở đây. Kiều Kiều không muốn ăn à? Nhưng người là sắt, cơm là thép, đâu thể không ăn chứ? Ít nhiều gì cũng ăn một miếng rồi ngủ, được không?"

"Em không muốn ra ngoài......"

"Vậy không ra ngoài nữa, chúng ta sẽ ở nhà cả ngày, khi nào Kiều Kiều muốn đi thì đi."

Thẩm Kiều khóc hồi lâu, rốt cuộc cũng nín khóc rồi xuống lầu ăn nửa chén cơm.

Trái cây tráng miệng là nho, thanh niên cầm quả nho to tròn, kiên nhẫn lột vỏ rồi điều khiển xe lăn đến tìm Lục Đình.

Cậu giơ quả nho lên, đôi mắt được nước gột rửa sáng lấp lánh: "Lục tiên sinh, hôm nay trời đẹp, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?"

Lục Đình rút khăn giấy lau sạch nước trên tay cậu, "Gần đây có công viên, tới đó được không?"

Không hiểu sao Thẩm Kiều hết sức phấn chấn, chỉ muốn bay đến công viên ngay lập tức, "Dạ được, khi nào đi ạ?"

"Kiều Kiều muốn đi lúc nào?"

Thẩm Kiều ăn nho trong tay, nước nho tràn ngập khoang miệng, "Em muốn đi ngay bây giờ. Em muốn nhặt lá bạch quả kẹp vào sách, cho cá chép ăn, ngắm thiên nga nữa."

"Được rồi, vậy giờ chúng ta đi nhặt lá bạch quả, cho cá chép ăn và ngắm thiên nga nhé."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện