Sau khi nói đưa cậu đến công viên, Lục Đình lập tức đi thay đồ.
Công viên cách biệt thự không xa lắm, chỉ khoảng hai mươi phút đi bộ. Anh không lái xe mà chậm rãi đẩy xe lăn đưa Thẩm Kiều đi, theo sau là Colin mặt dày mày dạn.
Mùa này rất nhiều người đến công viên chơi. Hôm nay có gió, lại là cuối tuần nên rất đông trẻ em thả diều.
Bầu trời trong vắt không một gợn mây, đủ loại diều bay lượn trên màn trời xanh biếc, nhìn từ xa tựa như một bức tranh đầy màu sắc trẻ thơ.
Thẩm Kiều nheo mắt nhìn trời, vẻ mặt hết sức hào hứng, "Hồi cấp một trường em tổ chức du xuân, lúc đó em cũng thả diều." Cậu chỉ tay lên trời: "Diều hình chim én giống con kia kìa, diều của em bay cao nhất lớp luôn đó."
Lục Đình nhìn theo hướng cậu chỉ, trông thấy một sợi dây mảnh kéo con diều hình chim én. Trong thoáng chốc, anh như nhìn thấy cậu bé thả diều bay cao nhất lớp kia.
"Kiều Kiều nhà mình giỏi quá, diều bay cao vậy chắc phải được thưởng chứ nhỉ?"
Thẩm Kiều vẫn cười: "Không ạ. Thẩm Ngọc thấy vậy thì cắt đứt dây diều của em làm nó rơi xuống hồ bên cạnh, vì ở xa quá nên em không lấy được, thế là em trở thành học sinh duy nhất trong lớp không có diều để thả."
Bước chân Lục Đình dừng lại: "Nhưng nó vẫn là con diều bay cao nhất, dù chỉ một lát ngắn ngủi mà thôi."
Thẩm Kiều lặng thinh.
Lục Đình đẩy cậu tới góc rẽ rồi đến trước một tiệm tạp hóa, ông chủ ngồi sau quầy thò đầu ra hỏi: "Muốn mua gì?"
"Diều." Lục Đình nói: "Hình chim én."
Trong tiệm có đủ loại diều chất thành đống, lục tìm rất mất công, "Phải là chim én mới được sao? Đại bàng cũng xinh mà."
"Chỉ lấy chim én thôi."
Ba phút sau, rốt cuộc ông chủ cũng tìm được một con diều hình chim én đưa cho anh.
Lục Đình trả tiền rồi đẩy Thẩm Kiều đến giữa quảng trường, có rất nhiều người tụ tập thả diều ở đó.
Người đàn ông mặc đồ thể thao, trên đầu đội mũ bóng chày che khuất gương mặt lạnh lùng, nhìn như sinh viên mới ra trường.
Anh cầm con diều trên tay, cụp mắt nhìn Thẩm Kiều: "Em có muốn trở thành người thả diều cao nhất ở quảng trường này không?"
Thẩm Kiều nắm chặt tay vịn xe lăn, nhất thời bối rối: "Lục tiên sinh......"
Lục Đình ngồi xuống trước mặt cậu: "Lục tiên sinh chưa thả diều bao giờ nên muốn xin vía bạn nhỏ từng thả diều cao nhất."
Anh đưa con diều cho Thẩm Kiều: "Kiều Kiều thổi nó đi."
Trong mắt anh tràn ngập hơi ấm của mùa thu, rực rỡ hơn cả nắng trên đầu, Thẩm Kiều bị anh nhìn như vậy thì vô thức cúi đầu thổi một hơi vào con diều trong tay anh.
Gió nhẹ lướt qua mặt cậu, đuôi chim én bay phất phơ trong gió, chú chim én chìm xuống đáy hồ rốt cuộc cũng được vớt lên sau mười mấy năm, từ từ hồi sinh trên tay người đàn ông trong sắc thu vàng óng của tháng Mười.
Thẩm Kiều ngồi tại chỗ, Lục Đình cầm chim én đã "xin vía" đi tìm Colin. Anh chưa vội thả diều mà cúi đầu lấy điện thoại ra mở trang tìm kiếm——
【 Làm sao để diều bay cao? 】
Colin nói: "Tôi thấy anh nên học cách thả diều trước đi."
Lục Đình: "......"
Người đàn ông tóc vàng đẩy kính lên nói, "Lục à, anh biết không, hồi nhỏ tôi từng đoạt giải nhất trong cuộc thi thả diều ở trường đấy."
"Thì?"
Giọng điệu thờ ơ của anh khiến Colin tổn thương sâu sắc, sốt ruột giậm chân: "Anh nhờ tôi dạy không tốt hơn tự học sao?"
Lục Đình không tin người từng đoạt giải nhất trong cuộc thi thả diều ất ơ nào đó cách đây nhiều năm có thể cho mình lời khuyên gì hữu ích, nhưng lời nói của Colin đã nhắc nhở anh.
Lục Đình đặt điện thoại xuống rồi chọn ngẫu nhiên một vị khách may mắn để áp dụng kỹ năng đặc biệt của tổng tài bá đạo: Sức mạnh tiền bạc!
Đôi tình nhân trẻ tuổi bị tiền rơi trúng đầu chỉ hận không thể truyền hết bí kíp thả diều của mình cho anh. Cô gái cầm cuộn dây trong tay, liếc nhìn Thẩm Kiều cách đó không xa rồi cười nói với Lục Đình: "Dù anh có thả ra sao thì trong mắt cậu ấy con diều này vẫn bay cao nhất mà."
Lục Đình cũng nhìn Thẩm Kiều: "Nhưng tôi muốn cho cậu ấy thấy dù qua bao lâu đi nữa, diều của cậu ấy vẫn bay cao nhất."
Anh ghi nhớ những điểm chính mà đôi tình nhân kia nói.
Tóm lại là muốn bay phải có đủ thiên thời địa lợi. Diều bay cao hay thấp hoàn toàn phụ thuộc vào kỹ năng của người thả, khi nào nên giữ chặt, khi nào nên thả lỏng, tất cả đều phải học.
Mặc dù xưa kia Lục tiên sinh rất nghèo khổ nhưng vẫn đạt điểm A ở tất cả các môn trong suốt bốn năm đại học. Anh tin chắc một khi mình đã nắm vững lý thuyết thì thực hành chỉ là chuyện nhỏ.
Cho đến khi con diều hình chim én trong tay anh rơi xuống bãi cỏ lần thứ năm.
Lục Đình: "......"
Lục Đình yên lặng kéo mũ lưỡi trai xuống thấp hơn.
Colin đi tới bãi cỏ nhặt diều lên.
Lục Đình thả bao nhiêu lần thì hắn chạy đi nhặt bấy nhiêu lần, cặp kính gọng bạc trên mặt lệch đi, hắn thở hồng hộc, mất sạch vẻ lịch lãm ban đầu.
"Lục!" Hắn cáu kỉnh nói: "Rốt cuộc anh có biết thả không vậy?"
Lục Đình nhíu mày, cảm thấy có thể là do chất liệu của diều có vấn đề.
"Thử lại lần nữa đi." Anh nói.
Colin: "......"
Hóa ra mạng hắn không phải mạng người sao? Hai người đang âm thầm giằng co thì Lục Đình chợt cảm thấy có người kéo áo mình, anh cúi đầu xuống, thanh niên ngồi ngược sáng cong mắt cười với anh.
"Hay để em thả thử xem?"
Nỗi bực bội trong lòng Lục Đình bỗng chốc tiêu tan.
Anh đặt cuộn dây vào tay Thẩm Kiều, đầu còn lại của sợi dây nối với con diều hình chim én, đuôi chim sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Sau nhiều năm, con diều rơi xuống hồ lại về với chủ cũ.
Colin cầm diều chạy tới trước, còn Lục Đình kéo xe lăn lùi ra sau.
Một cơn gió nhẹ thổi mái tóc thanh niên bay phất phơ, mắt cậu sáng ngời, thậm chí giọng nói cũng lớn hơn: "Colin, anh thả tay ra đi!"
Colin buông tay, con diều hình chim én bay chấp chới.
Thẩm Kiều cầm cuộn dây, từ từ thả ra.
Lục Đình nheo mắt nhìn lên trời, có hằng hà sa số con diều nhưng anh vẫn lập tức nhận ra con diều hình chim én kia, chỉ có hai màu đen trắng mà lại hết sức nổi bật.
Chỉ chơi thả diều nhưng Thẩm Kiều lại căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi. Cậu bảo Lục Đình đẩy mình rồi điều chỉnh cuộn dây trong tay.
Con diều hình chim én bay qua tán cây thấp, băng qua hồ nước, cuối cùng vượt qua đám diều trên cao rồi lơ lửng giữa trời.
"Lục Đình!" Cậu reo lên: "Con diều! Con diều của em bay cao nhất kìa!"
Lục Đình quay đầu che đi nỗi xót xa trong mắt, đưa tay vuốt ve gò má thanh niên rồi dịu dàng nói: "Ừ, diều của Kiều Kiều bay cao nhất, lần này......"
Anh chậm rãi nói: "Không ai cắt dây của em nữa đâu."
Con diều rơi xuống hồ kia đã được cậu kéo lên, thậm chí còn bay cao hơn xưa.
-
Thả diều xong, họ vào công viên dạo chơi.
Ngoài quảng trường cây cối xanh tươi, hai bên trồng bạch quả, lớp lá rụng dưới đất tỏa ra sắc vàng ấm áp dưới ánh mặt trời.
Colin tóc vàng mắt xanh thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong nước, hắn đẩy kính, chống tay vào thân cây rồi chào cô gái trẻ bên cạnh: "Chào em! Anh tên Colin, tất nhiên em cũng có thể gọi anh bằng tên tiếng Trung là Đại Vượng."
Hai cô gái nhìn nhau, không nhịn được cười khúc khích: "Anh tên Đại Vượng thật sao?"
Colin hất tóc lên: "Thế nào, cái tên này hợp với anh lắm đúng không?"
Cô gái cố nhịn cười: "Đúng là rất hợp."
Colin lấy điện thoại ra, "Vậy anh có thể......"
Cô gái đi lướt qua hắn rồi hỏi Lục Đình đang đi phía trước: "Chào anh, cho em hỏi chút xíu." Cô chỉ vào Thẩm Kiều: "Hai người là một đôi sao ạ?"
Lục Đình không phủ nhận mà cũng chẳng gật đầu, "Có chuyện gì không?"
Trên cổ cô gái đeo máy chụp hình, tay cầm một tấm ảnh. Cô đưa ảnh cho Lục Đình rồi nói: "Tụi em là sinh viên đến đây sưu tầm dân ca, tình cờ thấy hai anh đi chung nên tự tiện chụp một tấm, mong anh bỏ qua cho."
Lục Đình cầm ảnh lên xem, trong ảnh đúng là anh và Thẩm Kiều.
Hàng bạch quả hai bên đường vàng rực, người đàn ông cao lớn đẩy xe lăn hơi nghiêng mặt, đôi mắt bị mũ lưỡi trai che khuất, chỉ để lộ sống mũi cao vút và đường viền hàm góc cạnh. Còn thanh niên trên xe lăn ngẩng đầu nhìn anh, chùm tóc đuôi ngựa rủ xuống tay anh, đôi mắt sáng lấp lánh, khuôn mặt thanh tú hệt như búp bê dưới ánh mặt trời.
Lục Đình đưa ảnh cho Thẩm Kiều: "Em thích không?"
Thẩm Kiều tròn mắt ngạc nhiên: "Chụp đẹp quá."
Cô gái đối diện ấp úng: "Anh...... anh thích là được rồi, tặng các anh đó, chúc...... chúc hai người......" Mặt cô ửng đỏ: "Trăm năm hạnh phúc."
Nói xong không đợi Thẩm Kiều phản ứng, cô vội vàng kéo bạn mình chạy đi.
Thẩm Kiều nhìn cô gái biến mất trong nháy mắt, ngơ ngác hỏi: "Sao cô ấy chạy nhanh thế? Em chưa kịp cảm ơn mà."
Lục Đình nói: "Thích lắm à?"
Thẩm Kiều nhìn tấm ảnh, "Anh không thích sao?"
"Kiều Kiều thích thì anh cũng thích."
Anh đề nghị: "Chúng ta về nhà lồng nó vào khung rồi đặt đầu giường nhé?"
Thẩm Kiều đưa ảnh cho Lục Đình: "Vậy anh giữ giùm em được không? Mất công em sơ ý làm rơi nữa."
Lục Đình cầm lấy tấm ảnh, nhìn trời rồi định về nhà.
Thẩm Kiều phát hiện một nhà vệ sinh công cộng cách đó không xa, cậu kéo tay Lục Đình: "Lục tiên sinh, em muốn đi vệ sinh."
Lục Đình buột miệng nói: "Anh đi với em."
Thẩm Kiều đâu phải em bé ba tuổi mà đi vệ sinh cũng phải có người theo, cậu từ chối đề nghị của Lục Đình rồi bảo anh chờ bên ngoài.
Đi vệ sinh xong, cậu ra ngoài rửa tay, đối diện là một tấm gương lớn.
Thẩm Kiều lấy khăn giấy ra lau tay, vô tình liếc thấy nhân viên tạp vụ sau lưng mình.
Đối phương đeo khẩu trang, tóc đã hoa râm, khom lưng cầm cây lau nhà lau sạch nước trên sàn.
Lau đến chỗ Thẩm Kiều, bà nói khẽ: "Cậu ơi, cậu tránh ra chút xíu được không? Tôi sẽ lau nhanh thôi."
Thẩm Kiều sững sờ.
Cậu bàng hoàng ngẩng mặt lên đối diện với đôi mắt mờ đục của đối phương, giờ phút này đôi mắt kia cũng đang nhìn cậu.
Ánh mắt bà đầy vẻ khó tin: "Tiểu Kiều?"
Thẩm Kiều thì thào: "Dì Lâm......"
Công viên cách biệt thự không xa lắm, chỉ khoảng hai mươi phút đi bộ. Anh không lái xe mà chậm rãi đẩy xe lăn đưa Thẩm Kiều đi, theo sau là Colin mặt dày mày dạn.
Mùa này rất nhiều người đến công viên chơi. Hôm nay có gió, lại là cuối tuần nên rất đông trẻ em thả diều.
Bầu trời trong vắt không một gợn mây, đủ loại diều bay lượn trên màn trời xanh biếc, nhìn từ xa tựa như một bức tranh đầy màu sắc trẻ thơ.
Thẩm Kiều nheo mắt nhìn trời, vẻ mặt hết sức hào hứng, "Hồi cấp một trường em tổ chức du xuân, lúc đó em cũng thả diều." Cậu chỉ tay lên trời: "Diều hình chim én giống con kia kìa, diều của em bay cao nhất lớp luôn đó."
Lục Đình nhìn theo hướng cậu chỉ, trông thấy một sợi dây mảnh kéo con diều hình chim én. Trong thoáng chốc, anh như nhìn thấy cậu bé thả diều bay cao nhất lớp kia.
"Kiều Kiều nhà mình giỏi quá, diều bay cao vậy chắc phải được thưởng chứ nhỉ?"
Thẩm Kiều vẫn cười: "Không ạ. Thẩm Ngọc thấy vậy thì cắt đứt dây diều của em làm nó rơi xuống hồ bên cạnh, vì ở xa quá nên em không lấy được, thế là em trở thành học sinh duy nhất trong lớp không có diều để thả."
Bước chân Lục Đình dừng lại: "Nhưng nó vẫn là con diều bay cao nhất, dù chỉ một lát ngắn ngủi mà thôi."
Thẩm Kiều lặng thinh.
Lục Đình đẩy cậu tới góc rẽ rồi đến trước một tiệm tạp hóa, ông chủ ngồi sau quầy thò đầu ra hỏi: "Muốn mua gì?"
"Diều." Lục Đình nói: "Hình chim én."
Trong tiệm có đủ loại diều chất thành đống, lục tìm rất mất công, "Phải là chim én mới được sao? Đại bàng cũng xinh mà."
"Chỉ lấy chim én thôi."
Ba phút sau, rốt cuộc ông chủ cũng tìm được một con diều hình chim én đưa cho anh.
Lục Đình trả tiền rồi đẩy Thẩm Kiều đến giữa quảng trường, có rất nhiều người tụ tập thả diều ở đó.
Người đàn ông mặc đồ thể thao, trên đầu đội mũ bóng chày che khuất gương mặt lạnh lùng, nhìn như sinh viên mới ra trường.
Anh cầm con diều trên tay, cụp mắt nhìn Thẩm Kiều: "Em có muốn trở thành người thả diều cao nhất ở quảng trường này không?"
Thẩm Kiều nắm chặt tay vịn xe lăn, nhất thời bối rối: "Lục tiên sinh......"
Lục Đình ngồi xuống trước mặt cậu: "Lục tiên sinh chưa thả diều bao giờ nên muốn xin vía bạn nhỏ từng thả diều cao nhất."
Anh đưa con diều cho Thẩm Kiều: "Kiều Kiều thổi nó đi."
Trong mắt anh tràn ngập hơi ấm của mùa thu, rực rỡ hơn cả nắng trên đầu, Thẩm Kiều bị anh nhìn như vậy thì vô thức cúi đầu thổi một hơi vào con diều trong tay anh.
Gió nhẹ lướt qua mặt cậu, đuôi chim én bay phất phơ trong gió, chú chim én chìm xuống đáy hồ rốt cuộc cũng được vớt lên sau mười mấy năm, từ từ hồi sinh trên tay người đàn ông trong sắc thu vàng óng của tháng Mười.
Thẩm Kiều ngồi tại chỗ, Lục Đình cầm chim én đã "xin vía" đi tìm Colin. Anh chưa vội thả diều mà cúi đầu lấy điện thoại ra mở trang tìm kiếm——
【 Làm sao để diều bay cao? 】
Colin nói: "Tôi thấy anh nên học cách thả diều trước đi."
Lục Đình: "......"
Người đàn ông tóc vàng đẩy kính lên nói, "Lục à, anh biết không, hồi nhỏ tôi từng đoạt giải nhất trong cuộc thi thả diều ở trường đấy."
"Thì?"
Giọng điệu thờ ơ của anh khiến Colin tổn thương sâu sắc, sốt ruột giậm chân: "Anh nhờ tôi dạy không tốt hơn tự học sao?"
Lục Đình không tin người từng đoạt giải nhất trong cuộc thi thả diều ất ơ nào đó cách đây nhiều năm có thể cho mình lời khuyên gì hữu ích, nhưng lời nói của Colin đã nhắc nhở anh.
Lục Đình đặt điện thoại xuống rồi chọn ngẫu nhiên một vị khách may mắn để áp dụng kỹ năng đặc biệt của tổng tài bá đạo: Sức mạnh tiền bạc!
Đôi tình nhân trẻ tuổi bị tiền rơi trúng đầu chỉ hận không thể truyền hết bí kíp thả diều của mình cho anh. Cô gái cầm cuộn dây trong tay, liếc nhìn Thẩm Kiều cách đó không xa rồi cười nói với Lục Đình: "Dù anh có thả ra sao thì trong mắt cậu ấy con diều này vẫn bay cao nhất mà."
Lục Đình cũng nhìn Thẩm Kiều: "Nhưng tôi muốn cho cậu ấy thấy dù qua bao lâu đi nữa, diều của cậu ấy vẫn bay cao nhất."
Anh ghi nhớ những điểm chính mà đôi tình nhân kia nói.
Tóm lại là muốn bay phải có đủ thiên thời địa lợi. Diều bay cao hay thấp hoàn toàn phụ thuộc vào kỹ năng của người thả, khi nào nên giữ chặt, khi nào nên thả lỏng, tất cả đều phải học.
Mặc dù xưa kia Lục tiên sinh rất nghèo khổ nhưng vẫn đạt điểm A ở tất cả các môn trong suốt bốn năm đại học. Anh tin chắc một khi mình đã nắm vững lý thuyết thì thực hành chỉ là chuyện nhỏ.
Cho đến khi con diều hình chim én trong tay anh rơi xuống bãi cỏ lần thứ năm.
Lục Đình: "......"
Lục Đình yên lặng kéo mũ lưỡi trai xuống thấp hơn.
Colin đi tới bãi cỏ nhặt diều lên.
Lục Đình thả bao nhiêu lần thì hắn chạy đi nhặt bấy nhiêu lần, cặp kính gọng bạc trên mặt lệch đi, hắn thở hồng hộc, mất sạch vẻ lịch lãm ban đầu.
"Lục!" Hắn cáu kỉnh nói: "Rốt cuộc anh có biết thả không vậy?"
Lục Đình nhíu mày, cảm thấy có thể là do chất liệu của diều có vấn đề.
"Thử lại lần nữa đi." Anh nói.
Colin: "......"
Hóa ra mạng hắn không phải mạng người sao? Hai người đang âm thầm giằng co thì Lục Đình chợt cảm thấy có người kéo áo mình, anh cúi đầu xuống, thanh niên ngồi ngược sáng cong mắt cười với anh.
"Hay để em thả thử xem?"
Nỗi bực bội trong lòng Lục Đình bỗng chốc tiêu tan.
Anh đặt cuộn dây vào tay Thẩm Kiều, đầu còn lại của sợi dây nối với con diều hình chim én, đuôi chim sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Sau nhiều năm, con diều rơi xuống hồ lại về với chủ cũ.
Colin cầm diều chạy tới trước, còn Lục Đình kéo xe lăn lùi ra sau.
Một cơn gió nhẹ thổi mái tóc thanh niên bay phất phơ, mắt cậu sáng ngời, thậm chí giọng nói cũng lớn hơn: "Colin, anh thả tay ra đi!"
Colin buông tay, con diều hình chim én bay chấp chới.
Thẩm Kiều cầm cuộn dây, từ từ thả ra.
Lục Đình nheo mắt nhìn lên trời, có hằng hà sa số con diều nhưng anh vẫn lập tức nhận ra con diều hình chim én kia, chỉ có hai màu đen trắng mà lại hết sức nổi bật.
Chỉ chơi thả diều nhưng Thẩm Kiều lại căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi. Cậu bảo Lục Đình đẩy mình rồi điều chỉnh cuộn dây trong tay.
Con diều hình chim én bay qua tán cây thấp, băng qua hồ nước, cuối cùng vượt qua đám diều trên cao rồi lơ lửng giữa trời.
"Lục Đình!" Cậu reo lên: "Con diều! Con diều của em bay cao nhất kìa!"
Lục Đình quay đầu che đi nỗi xót xa trong mắt, đưa tay vuốt ve gò má thanh niên rồi dịu dàng nói: "Ừ, diều của Kiều Kiều bay cao nhất, lần này......"
Anh chậm rãi nói: "Không ai cắt dây của em nữa đâu."
Con diều rơi xuống hồ kia đã được cậu kéo lên, thậm chí còn bay cao hơn xưa.
-
Thả diều xong, họ vào công viên dạo chơi.
Ngoài quảng trường cây cối xanh tươi, hai bên trồng bạch quả, lớp lá rụng dưới đất tỏa ra sắc vàng ấm áp dưới ánh mặt trời.
Colin tóc vàng mắt xanh thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong nước, hắn đẩy kính, chống tay vào thân cây rồi chào cô gái trẻ bên cạnh: "Chào em! Anh tên Colin, tất nhiên em cũng có thể gọi anh bằng tên tiếng Trung là Đại Vượng."
Hai cô gái nhìn nhau, không nhịn được cười khúc khích: "Anh tên Đại Vượng thật sao?"
Colin hất tóc lên: "Thế nào, cái tên này hợp với anh lắm đúng không?"
Cô gái cố nhịn cười: "Đúng là rất hợp."
Colin lấy điện thoại ra, "Vậy anh có thể......"
Cô gái đi lướt qua hắn rồi hỏi Lục Đình đang đi phía trước: "Chào anh, cho em hỏi chút xíu." Cô chỉ vào Thẩm Kiều: "Hai người là một đôi sao ạ?"
Lục Đình không phủ nhận mà cũng chẳng gật đầu, "Có chuyện gì không?"
Trên cổ cô gái đeo máy chụp hình, tay cầm một tấm ảnh. Cô đưa ảnh cho Lục Đình rồi nói: "Tụi em là sinh viên đến đây sưu tầm dân ca, tình cờ thấy hai anh đi chung nên tự tiện chụp một tấm, mong anh bỏ qua cho."
Lục Đình cầm ảnh lên xem, trong ảnh đúng là anh và Thẩm Kiều.
Hàng bạch quả hai bên đường vàng rực, người đàn ông cao lớn đẩy xe lăn hơi nghiêng mặt, đôi mắt bị mũ lưỡi trai che khuất, chỉ để lộ sống mũi cao vút và đường viền hàm góc cạnh. Còn thanh niên trên xe lăn ngẩng đầu nhìn anh, chùm tóc đuôi ngựa rủ xuống tay anh, đôi mắt sáng lấp lánh, khuôn mặt thanh tú hệt như búp bê dưới ánh mặt trời.
Lục Đình đưa ảnh cho Thẩm Kiều: "Em thích không?"
Thẩm Kiều tròn mắt ngạc nhiên: "Chụp đẹp quá."
Cô gái đối diện ấp úng: "Anh...... anh thích là được rồi, tặng các anh đó, chúc...... chúc hai người......" Mặt cô ửng đỏ: "Trăm năm hạnh phúc."
Nói xong không đợi Thẩm Kiều phản ứng, cô vội vàng kéo bạn mình chạy đi.
Thẩm Kiều nhìn cô gái biến mất trong nháy mắt, ngơ ngác hỏi: "Sao cô ấy chạy nhanh thế? Em chưa kịp cảm ơn mà."
Lục Đình nói: "Thích lắm à?"
Thẩm Kiều nhìn tấm ảnh, "Anh không thích sao?"
"Kiều Kiều thích thì anh cũng thích."
Anh đề nghị: "Chúng ta về nhà lồng nó vào khung rồi đặt đầu giường nhé?"
Thẩm Kiều đưa ảnh cho Lục Đình: "Vậy anh giữ giùm em được không? Mất công em sơ ý làm rơi nữa."
Lục Đình cầm lấy tấm ảnh, nhìn trời rồi định về nhà.
Thẩm Kiều phát hiện một nhà vệ sinh công cộng cách đó không xa, cậu kéo tay Lục Đình: "Lục tiên sinh, em muốn đi vệ sinh."
Lục Đình buột miệng nói: "Anh đi với em."
Thẩm Kiều đâu phải em bé ba tuổi mà đi vệ sinh cũng phải có người theo, cậu từ chối đề nghị của Lục Đình rồi bảo anh chờ bên ngoài.
Đi vệ sinh xong, cậu ra ngoài rửa tay, đối diện là một tấm gương lớn.
Thẩm Kiều lấy khăn giấy ra lau tay, vô tình liếc thấy nhân viên tạp vụ sau lưng mình.
Đối phương đeo khẩu trang, tóc đã hoa râm, khom lưng cầm cây lau nhà lau sạch nước trên sàn.
Lau đến chỗ Thẩm Kiều, bà nói khẽ: "Cậu ơi, cậu tránh ra chút xíu được không? Tôi sẽ lau nhanh thôi."
Thẩm Kiều sững sờ.
Cậu bàng hoàng ngẩng mặt lên đối diện với đôi mắt mờ đục của đối phương, giờ phút này đôi mắt kia cũng đang nhìn cậu.
Ánh mắt bà đầy vẻ khó tin: "Tiểu Kiều?"
Thẩm Kiều thì thào: "Dì Lâm......"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương