Đến cũng đến rồi, để Colin đi như vậy đúng là không ổn lắm.
Thẩm Kiều kéo tay áo Lục Đình, dưới ánh mắt nài nỉ của cậu, chuyện này cứ thế kết thúc.
Ăn sáng xong, Lục Đình ngồi xuống trước mặt Thẩm Kiều: "Kiều Kiều, lát nữa anh phải xử lý chút việc, em dẫn Colin đi tham quan biệt thự được không?"
Thẩm Kiều hơi sợ giao tiếp, đối mặt với Colin hướng ngoại sôi nổi, cảm giác không muốn nói chuyện càng mạnh hơn. Cậu liếc trộm Colin, không tiện từ chối trước mặt hắn nên đành phải thì thầm hỏi Lục Đình: "Chỉ một mình em thôi sao?"
Lục Đình tỏ vẻ khó xử: "Hôm nay Andy có việc phải ra ngoài, dì bếp cũng đi chợ rồi, hay là anh bảo người hầu đi chung với em nhé?"
Trong biệt thự này Thẩm Kiều chỉ quen mỗi Andy và dì bếp, giờ cả hai đều đi vắng, thay người lạ vào Thẩm Kiều càng ngại hơn.
Cậu từ chối khéo đề nghị của Lục Đình: "Thôi để em dẫn anh ấy đi vậy."
Lục Đình đưa tay xoa đầu cậu: "Kiều Kiều giỏi lắm, đợi anh làm việc xong sẽ xuống với hai người."
Nghe anh nói vậy, rốt cuộc Thẩm Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm: "Dạ."
Thẩm Kiều dõi theo Lục Đình lên lầu rồi nhìn sang Colin: "Anh Colin, anh muốn ở trong nhà hay ra vườn ạ?"
Colin nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài rồi cười nói, "Ra vườn đi, hôm nay trời đẹp mà."
Biệt thự chiếm diện tích rất rộng, ven đường trồng một dãy ngô đồng, lá rụng hôm qua đã được quét sạch, sáng nay gió thổi lại rơi rụng khắp mặt đất.
Colin đi sau Thẩm Kiều, xe lăn cán qua lá rụng phát ra tiếng lạo xạo. Trong âm thanh này, Thẩm Kiều lặng im.
Người đàn ông tóc vàng phía sau nheo mắt lại dưới nắng, âm thầm nhìn cậu từ đầu đến chân rồi dời mắt đi.
"Thẩm...... Thẩm...... Kiều." Tên Thẩm Kiều hơi khó đọc đối với hắn, nhưng hắn vẫn chân thành khen ngợi: "Tên hay thật, người đẹp hơn hoa nữa."
Hắn cười hỏi: "Lần này anh không nói sai chứ?"
Thẩm Kiều cong mắt nói: "Đây là từ dành để mô tả phụ nữ mà."
"Đừng nói thế Kiều à." Colin nói, "Vẻ đẹp đâu phân biệt giới tính, giống như phụ nữ vẫn có thể khí khái hiên ngang vậy, những định nghĩa tự cho là đúng này thực chất chỉ là thành kiến của con người thôi."
"Em có thể lấy tên này, có thể để tóc dài, thậm chí còn có thể mặc váy, chỉ cần em nghĩ mình là nam thì không ai phủ nhận được giới tính của em hết."
Nghe hắn nói vậy, thanh niên ngồi trên xe lăn lặng lẽ quay mặt đi, tóc dài xõa xuống hai bên má, nhìn càng yếu đuối hơn.
Hồi lâu sau cậu mới lên tiếng: "Anh Colin, ở chỗ anh ai cũng nghĩ thoáng vậy sao?"
Colin cười: "Cũng không hẳn, chắc vì tính chất công việc nên anh tiếp xúc với khá nhiều người lập dị."
Hắn nhặt nhạnh một vài chuyện thú vị trong ngành để kể cho Thẩm Kiều nghe. Chỉ chốc lát sau, lối nói chuyện hài hước cộng thêm sức hút đặc biệt của hắn đã chọc cười Thẩm Kiều, vẻ cảnh giác trên mặt cậu cũng dần phai nhạt.
Colin kể: "Hồi đó anh gặp một bệnh nhân lạ lắm, anh ta cứ nghĩ mình là cá, hai chân do đuôi cá biến ra nên đi lâu sẽ đau, thế là lúc nào cũng ngồi trên xe lăn cả."
Thẩm Kiều trố mắt ngạc nhiên: "Vậy anh ta có đau thật không?"
Colin đáp: "Không, bố anh ta là vận động viên chạy đường dài nên muốn con trai nối gót mình. Nhưng anh ta chỉ thích ru rú trong nhà, vận động còn đau khổ hơn cả chết, thế là bịa ra cái cớ như vậy."
Hắn vừa nói vừa quan sát vẻ mặt thanh niên, "Ở nước em có câu gì ấy nhỉ? À phải rồi...... Có phúc mà không biết hưởng, rõ ràng có thể đi đứng nhưng lại đòi ngồi xe lăn."
Thẩm Kiều cụp mắt, trên mặt không lộ ra cảm xúc gì. "Nhưng chúng ta đâu thể áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác được, có người thích đi bộ, cũng có người thích ngồi xe lăn, đây là lựa chọn của họ."
"Cũng có lý......" Colin cười, "Đầu óc anh hạn hẹp quá."
Hắn đổi chủ đề: "Kiều à, em có thể kể anh nghe tại sao chân em ra nông nỗi này không?"
Hai tay Thẩm Kiều từ từ siết chặt xe lăn, đầu ngón tay trắng bệch nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh: "Chẳng có gì để kể cả, em bị xe tông nên thành ra thế này thôi."
Trong mắt Colin lộ vẻ tiếc nuối: "Hồi cấp ba à?"
Giọng thanh niên khẽ run: "Lớp mười hai ạ."
Colin không biết lớp mười hai có ý nghĩa gì với một học sinh, nhưng hắn biết chuyện này đả kích một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi mạnh cỡ nào, "Vậy tài xế gây tai nạn đâu?"
"Hung thủ bị kết án năm năm tù rồi ạ."
Colin chú ý đến hai chữ "hung thủ" mà cậu nói.
"Thôi đừng nói chủ đề nặng nề này nữa. Kiều, em và Lục quen nhau thế nào vậy? Anh thấy Lục đúng là ác quỷ máu lạnh mà."
Hắn nói một cách khoa trương: "Ôi! Trời ạ! Tại em không thấy bộ dạng cậu ấy lúc mới gặp anh thôi, em mà thấy chắc cả đời này cũng không dám nói chuyện với cậu ấy đâu."
Ở nơi Colin không nhìn thấy, Thẩm Kiều âm thầm thả lỏng tay. Cậu chà xát mồ hôi lạnh trên lòng bàn tay, dường như gió nổi lên bên tai, theo sau là tiếng còi xe inh ỏi và tiếng la hét ồn ào, mùi máu tươi xộc vào mũi cậu, đôi mắt bị máu che kín chẳng nhìn thấy gì khác.
Giọng Colin trở nên xa vời trong màu đỏ của máu, cậu chỉ lõm bõm nghe được mấy từ.
Thẩm Kiều mở miệng, giọng nói bình tĩnh mang theo sự dịu dàng mà chỉ người miền Nam mới có: "Colin, Lục tiên sinh không đáng sợ như anh nói đâu."
"Sao lại không......" Colin nói, "Chẳng lẽ lần đầu gặp cậu ấy em không sợ à?"
Lần này Thẩm Kiều đã nghe rõ lời hắn nói.
Màu máu trong mắt cậu từ từ phai nhạt, hình ảnh Lục Đình dần hiện ra trong đầu.
Đêm mưa, ánh đèn đường phản chiếu đủ màu sắc sặc sỡ, người đàn ông cao lớn cầm dù đứng trước mặt cậu, đôi mắt cụp xuống, bàn tay chìa ra trước mặt cậu thon dài cân đối, nước mưa đọng trên đầu ngón tay, sắc trắng lạnh lẽo hòa với tông màu ấm áp.
Rõ ràng đó là khúc gỗ nổi đã kéo cậu ra khỏi địa ngục, sao lại sợ được chứ? Thẩm Kiều lắc đầu.
"Lục tiên sinh đã cứu em, nếu không có anh ấy thì em chết lâu rồi."
Lần này đến lượt Colin kinh ngạc nhìn cậu: "Kể thêm cho anh nghe được không? Anh chưa bao giờ thấy Lục như vậy cả."
Nhắc đến Lục Đình, Thẩm Kiều hăng hái thấy rõ, "Hôm đó trời mưa, em ở ngoài đường mà còn bị sốt cao nữa, chính Lục tiên sinh đã đưa em đến bệnh viện, sau đó thấy em không nơi nương tựa nên cho em ở lại biệt thự."
Mỗi chữ cậu nói Colin đều nghe hiểu, nhưng khi liên hệ nhân vật chính của câu chuyện với Lục Đình thì hắn bất giác rùng mình.
Colin nhìn mặt Thẩm Kiều, không khỏi hoài nghi Lục Đình thấy sắc mờ mắt, sau đó giả làm người tốt cứu vớt thanh niên sa cơ lỡ vận.
Hai người thong thả trò chuyện, đi dọc con đường phủ đầy lá ngô đồng rồi vòng ra sân sau, những bụi hồng nở rộ khoe sắc, trong không khí thoang thoảng hương hoa dìu dịu.
Hầu hết thời điểm Thẩm Kiều rất hợp tác, hợp tác hơn nhiều bệnh nhân Colin từng gặp. Nhưng chính vì cậu quá hợp tác nên trong lòng hắn hơi bất an.
Hắn đứng sau lưng Thẩm Kiều đẩy xe lăn cho cậu, ánh mắt dán vào mặt cậu, không dám bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của cậu: "Ý em là vì em gái em không thích em nên em mới bị đuổi ra khỏi nhà sao?"
"Dạ." Thẩm Kiều cụp mắt, trên mặt thấp thoáng vẻ cô đơn: "Nó không thích em, luôn nghĩ em là đồ đồng bóng, sau đó tụi em cãi nhau, từ đó nó càng ghét em hơn."
Colin nhạy bén nắm bắt thông tin quan trọng: "Hai người cãi nhau chuyện gì thế?"
Thanh niên ôn tồn nói: "Chuyện vặt ấy mà, chẳng qua nó muốn kiếm cớ thôi."
"Thế à......" Colin nheo mắt, "Vậy em có thích để tóc dài không?"
Thân hình thanh niên trên xe lăn hơi cứng lại, không trả lời hắn.
Colin nói: "Nếu không thích thì sao không cắt đi? Dù gì em cũng thoát ly gia đình rồi, anh tin chắc Lục sẽ không cản em làm vậy đâu."
Thẩm Kiều đưa tay vén mái tóc lòa xòa trước trán mình rồi cẩn thận kẹp lại: "Anh Colin, mặt trời lên cao rồi, chúng ta về đi."
Lục Đình ngồi trong phòng làm việc một hồi, thấy thời gian vừa đủ mới xuống lầu.
Từ xa anh trông thấy Colin và Thẩm Kiều đi vào sân, vẻ mặt thanh niên vẫn như thường lệ, nhìn không ra điểm nào khác thường, Colin đứng sau lưng Thẩm Kiều, bất lực nhún vai với anh.
Lục Đình cụp mắt che giấu cảm xúc rồi đi tới, thản nhiên đưa tay xoa má Thẩm Kiều: "Ngoài trời nắng gắt lắm, sao em phơi lâu thế?"
Thanh niên trìu mến dụi vào tay anh như cún con, ngoan ngoãn nói: "Mải nói chuyện nên em quên mất."
Lục Đình quan sát vẻ mặt cậu: "Nói chuyện gì mà quên cả thời gian thế?"
Thẩm Kiều nhếch môi cười: "Anh Colin kể em nghe chuyện ở phòng khám, vui lắm ạ."
Nói xong cậu nhìn vào bếp: "Lục tiên sinh, em muốn ăn dưa hấu."
Lục Đình nhìn chiếc kẹp tóc hình hoa hướng dương bên tai cậu rồi cười nói: "Đi đi."
Thẩm Kiều vào bếp ôm một quả dưa hấu ra khỏi tủ lạnh rồi tìm dao cắt.
Cậu nhìn chỗ để đồ dùng nhà bếp, nơi thường ngày chất đầy dao kéo giờ đây trống trơn, cứ như thể trí nhớ cậu có vấn đề.
Thẩm Kiều ôm dưa hấu khựng lại, ánh mắt từ từ hướng lên trên, cuối cùng nhìn thấy chỗ để dao.
Phải kiễng chân lên mới lấy được.
Là độ cao mà người khuyết tật ngồi xe lăn không cách nào với tới.
Dì bếp xách bó rau vào hỏi: "Cậu chủ, sao cậu lại ở đây?"
Thẩm Kiều quay lại, ngượng ngùng cười với bà: "Cháu muốn ăn dưa hấu nhưng không tìm được dao ạ."
Dì bếp đặt bó rau xuống rồi cầm lấy quả dưa từ tay cậu: "Đưa đây tôi cắt cho."
Nói xong bà kiễng chân định lấy con dao trên kệ, nhưng nghĩ đến gì đó nên dừng lại, "Cậu chủ, trong bếp bừa bộn lắm, hay là cậu ra ngoài chờ đi, cắt xong tôi bưng ra cho cậu nhé?"
Thẩm Kiều nhìn tay bà, "Không sao đâu ạ, chờ chút xíu chứ mấy, dì cứ cắt đi, để cháu bưng cho."
Thấy cậu kiên trì như vậy, dì bếp đành phải lấy dao xuống cắt dưa trước mặt Thẩm Kiều, sau đó ghim tăm vào.
Dì bếp để dao về chỗ cũ rồi mới đưa đĩa cho cậu: "Cậu chủ, dưa hấu lạnh lắm, ăn ít thôi nhé."
Thẩm Kiều bưng đĩa, không vội ra ngoài mà gom lại mái tóc dài ngang lưng của mình: "Dì ơi, cháu để tóc dài đẹp không ạ?"
Mặc dù cậu chẳng chăm chút gì nhưng tóc cậu vẫn đen óng như lụa.
Dì bếp thành thật nói: "Đẹp chứ, đẹp lắm, đẹp hơn con gái nhiều."
Thanh niên bưng đĩa nở nụ cười, tóc đen như mực, da trắng như tuyết, đôi mắt đào hoa xếch lên dạt dào cảm xúc, đôi môi đỏ thắm tựa như đóa hồng nở rộ.
"Thật sao? Cháu cũng thấy đẹp, đẹp hơn tóc con gái nữa."
Thẩm Kiều kéo tay áo Lục Đình, dưới ánh mắt nài nỉ của cậu, chuyện này cứ thế kết thúc.
Ăn sáng xong, Lục Đình ngồi xuống trước mặt Thẩm Kiều: "Kiều Kiều, lát nữa anh phải xử lý chút việc, em dẫn Colin đi tham quan biệt thự được không?"
Thẩm Kiều hơi sợ giao tiếp, đối mặt với Colin hướng ngoại sôi nổi, cảm giác không muốn nói chuyện càng mạnh hơn. Cậu liếc trộm Colin, không tiện từ chối trước mặt hắn nên đành phải thì thầm hỏi Lục Đình: "Chỉ một mình em thôi sao?"
Lục Đình tỏ vẻ khó xử: "Hôm nay Andy có việc phải ra ngoài, dì bếp cũng đi chợ rồi, hay là anh bảo người hầu đi chung với em nhé?"
Trong biệt thự này Thẩm Kiều chỉ quen mỗi Andy và dì bếp, giờ cả hai đều đi vắng, thay người lạ vào Thẩm Kiều càng ngại hơn.
Cậu từ chối khéo đề nghị của Lục Đình: "Thôi để em dẫn anh ấy đi vậy."
Lục Đình đưa tay xoa đầu cậu: "Kiều Kiều giỏi lắm, đợi anh làm việc xong sẽ xuống với hai người."
Nghe anh nói vậy, rốt cuộc Thẩm Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm: "Dạ."
Thẩm Kiều dõi theo Lục Đình lên lầu rồi nhìn sang Colin: "Anh Colin, anh muốn ở trong nhà hay ra vườn ạ?"
Colin nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài rồi cười nói, "Ra vườn đi, hôm nay trời đẹp mà."
Biệt thự chiếm diện tích rất rộng, ven đường trồng một dãy ngô đồng, lá rụng hôm qua đã được quét sạch, sáng nay gió thổi lại rơi rụng khắp mặt đất.
Colin đi sau Thẩm Kiều, xe lăn cán qua lá rụng phát ra tiếng lạo xạo. Trong âm thanh này, Thẩm Kiều lặng im.
Người đàn ông tóc vàng phía sau nheo mắt lại dưới nắng, âm thầm nhìn cậu từ đầu đến chân rồi dời mắt đi.
"Thẩm...... Thẩm...... Kiều." Tên Thẩm Kiều hơi khó đọc đối với hắn, nhưng hắn vẫn chân thành khen ngợi: "Tên hay thật, người đẹp hơn hoa nữa."
Hắn cười hỏi: "Lần này anh không nói sai chứ?"
Thẩm Kiều cong mắt nói: "Đây là từ dành để mô tả phụ nữ mà."
"Đừng nói thế Kiều à." Colin nói, "Vẻ đẹp đâu phân biệt giới tính, giống như phụ nữ vẫn có thể khí khái hiên ngang vậy, những định nghĩa tự cho là đúng này thực chất chỉ là thành kiến của con người thôi."
"Em có thể lấy tên này, có thể để tóc dài, thậm chí còn có thể mặc váy, chỉ cần em nghĩ mình là nam thì không ai phủ nhận được giới tính của em hết."
Nghe hắn nói vậy, thanh niên ngồi trên xe lăn lặng lẽ quay mặt đi, tóc dài xõa xuống hai bên má, nhìn càng yếu đuối hơn.
Hồi lâu sau cậu mới lên tiếng: "Anh Colin, ở chỗ anh ai cũng nghĩ thoáng vậy sao?"
Colin cười: "Cũng không hẳn, chắc vì tính chất công việc nên anh tiếp xúc với khá nhiều người lập dị."
Hắn nhặt nhạnh một vài chuyện thú vị trong ngành để kể cho Thẩm Kiều nghe. Chỉ chốc lát sau, lối nói chuyện hài hước cộng thêm sức hút đặc biệt của hắn đã chọc cười Thẩm Kiều, vẻ cảnh giác trên mặt cậu cũng dần phai nhạt.
Colin kể: "Hồi đó anh gặp một bệnh nhân lạ lắm, anh ta cứ nghĩ mình là cá, hai chân do đuôi cá biến ra nên đi lâu sẽ đau, thế là lúc nào cũng ngồi trên xe lăn cả."
Thẩm Kiều trố mắt ngạc nhiên: "Vậy anh ta có đau thật không?"
Colin đáp: "Không, bố anh ta là vận động viên chạy đường dài nên muốn con trai nối gót mình. Nhưng anh ta chỉ thích ru rú trong nhà, vận động còn đau khổ hơn cả chết, thế là bịa ra cái cớ như vậy."
Hắn vừa nói vừa quan sát vẻ mặt thanh niên, "Ở nước em có câu gì ấy nhỉ? À phải rồi...... Có phúc mà không biết hưởng, rõ ràng có thể đi đứng nhưng lại đòi ngồi xe lăn."
Thẩm Kiều cụp mắt, trên mặt không lộ ra cảm xúc gì. "Nhưng chúng ta đâu thể áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác được, có người thích đi bộ, cũng có người thích ngồi xe lăn, đây là lựa chọn của họ."
"Cũng có lý......" Colin cười, "Đầu óc anh hạn hẹp quá."
Hắn đổi chủ đề: "Kiều à, em có thể kể anh nghe tại sao chân em ra nông nỗi này không?"
Hai tay Thẩm Kiều từ từ siết chặt xe lăn, đầu ngón tay trắng bệch nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh: "Chẳng có gì để kể cả, em bị xe tông nên thành ra thế này thôi."
Trong mắt Colin lộ vẻ tiếc nuối: "Hồi cấp ba à?"
Giọng thanh niên khẽ run: "Lớp mười hai ạ."
Colin không biết lớp mười hai có ý nghĩa gì với một học sinh, nhưng hắn biết chuyện này đả kích một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi mạnh cỡ nào, "Vậy tài xế gây tai nạn đâu?"
"Hung thủ bị kết án năm năm tù rồi ạ."
Colin chú ý đến hai chữ "hung thủ" mà cậu nói.
"Thôi đừng nói chủ đề nặng nề này nữa. Kiều, em và Lục quen nhau thế nào vậy? Anh thấy Lục đúng là ác quỷ máu lạnh mà."
Hắn nói một cách khoa trương: "Ôi! Trời ạ! Tại em không thấy bộ dạng cậu ấy lúc mới gặp anh thôi, em mà thấy chắc cả đời này cũng không dám nói chuyện với cậu ấy đâu."
Ở nơi Colin không nhìn thấy, Thẩm Kiều âm thầm thả lỏng tay. Cậu chà xát mồ hôi lạnh trên lòng bàn tay, dường như gió nổi lên bên tai, theo sau là tiếng còi xe inh ỏi và tiếng la hét ồn ào, mùi máu tươi xộc vào mũi cậu, đôi mắt bị máu che kín chẳng nhìn thấy gì khác.
Giọng Colin trở nên xa vời trong màu đỏ của máu, cậu chỉ lõm bõm nghe được mấy từ.
Thẩm Kiều mở miệng, giọng nói bình tĩnh mang theo sự dịu dàng mà chỉ người miền Nam mới có: "Colin, Lục tiên sinh không đáng sợ như anh nói đâu."
"Sao lại không......" Colin nói, "Chẳng lẽ lần đầu gặp cậu ấy em không sợ à?"
Lần này Thẩm Kiều đã nghe rõ lời hắn nói.
Màu máu trong mắt cậu từ từ phai nhạt, hình ảnh Lục Đình dần hiện ra trong đầu.
Đêm mưa, ánh đèn đường phản chiếu đủ màu sắc sặc sỡ, người đàn ông cao lớn cầm dù đứng trước mặt cậu, đôi mắt cụp xuống, bàn tay chìa ra trước mặt cậu thon dài cân đối, nước mưa đọng trên đầu ngón tay, sắc trắng lạnh lẽo hòa với tông màu ấm áp.
Rõ ràng đó là khúc gỗ nổi đã kéo cậu ra khỏi địa ngục, sao lại sợ được chứ? Thẩm Kiều lắc đầu.
"Lục tiên sinh đã cứu em, nếu không có anh ấy thì em chết lâu rồi."
Lần này đến lượt Colin kinh ngạc nhìn cậu: "Kể thêm cho anh nghe được không? Anh chưa bao giờ thấy Lục như vậy cả."
Nhắc đến Lục Đình, Thẩm Kiều hăng hái thấy rõ, "Hôm đó trời mưa, em ở ngoài đường mà còn bị sốt cao nữa, chính Lục tiên sinh đã đưa em đến bệnh viện, sau đó thấy em không nơi nương tựa nên cho em ở lại biệt thự."
Mỗi chữ cậu nói Colin đều nghe hiểu, nhưng khi liên hệ nhân vật chính của câu chuyện với Lục Đình thì hắn bất giác rùng mình.
Colin nhìn mặt Thẩm Kiều, không khỏi hoài nghi Lục Đình thấy sắc mờ mắt, sau đó giả làm người tốt cứu vớt thanh niên sa cơ lỡ vận.
Hai người thong thả trò chuyện, đi dọc con đường phủ đầy lá ngô đồng rồi vòng ra sân sau, những bụi hồng nở rộ khoe sắc, trong không khí thoang thoảng hương hoa dìu dịu.
Hầu hết thời điểm Thẩm Kiều rất hợp tác, hợp tác hơn nhiều bệnh nhân Colin từng gặp. Nhưng chính vì cậu quá hợp tác nên trong lòng hắn hơi bất an.
Hắn đứng sau lưng Thẩm Kiều đẩy xe lăn cho cậu, ánh mắt dán vào mặt cậu, không dám bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của cậu: "Ý em là vì em gái em không thích em nên em mới bị đuổi ra khỏi nhà sao?"
"Dạ." Thẩm Kiều cụp mắt, trên mặt thấp thoáng vẻ cô đơn: "Nó không thích em, luôn nghĩ em là đồ đồng bóng, sau đó tụi em cãi nhau, từ đó nó càng ghét em hơn."
Colin nhạy bén nắm bắt thông tin quan trọng: "Hai người cãi nhau chuyện gì thế?"
Thanh niên ôn tồn nói: "Chuyện vặt ấy mà, chẳng qua nó muốn kiếm cớ thôi."
"Thế à......" Colin nheo mắt, "Vậy em có thích để tóc dài không?"
Thân hình thanh niên trên xe lăn hơi cứng lại, không trả lời hắn.
Colin nói: "Nếu không thích thì sao không cắt đi? Dù gì em cũng thoát ly gia đình rồi, anh tin chắc Lục sẽ không cản em làm vậy đâu."
Thẩm Kiều đưa tay vén mái tóc lòa xòa trước trán mình rồi cẩn thận kẹp lại: "Anh Colin, mặt trời lên cao rồi, chúng ta về đi."
Lục Đình ngồi trong phòng làm việc một hồi, thấy thời gian vừa đủ mới xuống lầu.
Từ xa anh trông thấy Colin và Thẩm Kiều đi vào sân, vẻ mặt thanh niên vẫn như thường lệ, nhìn không ra điểm nào khác thường, Colin đứng sau lưng Thẩm Kiều, bất lực nhún vai với anh.
Lục Đình cụp mắt che giấu cảm xúc rồi đi tới, thản nhiên đưa tay xoa má Thẩm Kiều: "Ngoài trời nắng gắt lắm, sao em phơi lâu thế?"
Thanh niên trìu mến dụi vào tay anh như cún con, ngoan ngoãn nói: "Mải nói chuyện nên em quên mất."
Lục Đình quan sát vẻ mặt cậu: "Nói chuyện gì mà quên cả thời gian thế?"
Thẩm Kiều nhếch môi cười: "Anh Colin kể em nghe chuyện ở phòng khám, vui lắm ạ."
Nói xong cậu nhìn vào bếp: "Lục tiên sinh, em muốn ăn dưa hấu."
Lục Đình nhìn chiếc kẹp tóc hình hoa hướng dương bên tai cậu rồi cười nói: "Đi đi."
Thẩm Kiều vào bếp ôm một quả dưa hấu ra khỏi tủ lạnh rồi tìm dao cắt.
Cậu nhìn chỗ để đồ dùng nhà bếp, nơi thường ngày chất đầy dao kéo giờ đây trống trơn, cứ như thể trí nhớ cậu có vấn đề.
Thẩm Kiều ôm dưa hấu khựng lại, ánh mắt từ từ hướng lên trên, cuối cùng nhìn thấy chỗ để dao.
Phải kiễng chân lên mới lấy được.
Là độ cao mà người khuyết tật ngồi xe lăn không cách nào với tới.
Dì bếp xách bó rau vào hỏi: "Cậu chủ, sao cậu lại ở đây?"
Thẩm Kiều quay lại, ngượng ngùng cười với bà: "Cháu muốn ăn dưa hấu nhưng không tìm được dao ạ."
Dì bếp đặt bó rau xuống rồi cầm lấy quả dưa từ tay cậu: "Đưa đây tôi cắt cho."
Nói xong bà kiễng chân định lấy con dao trên kệ, nhưng nghĩ đến gì đó nên dừng lại, "Cậu chủ, trong bếp bừa bộn lắm, hay là cậu ra ngoài chờ đi, cắt xong tôi bưng ra cho cậu nhé?"
Thẩm Kiều nhìn tay bà, "Không sao đâu ạ, chờ chút xíu chứ mấy, dì cứ cắt đi, để cháu bưng cho."
Thấy cậu kiên trì như vậy, dì bếp đành phải lấy dao xuống cắt dưa trước mặt Thẩm Kiều, sau đó ghim tăm vào.
Dì bếp để dao về chỗ cũ rồi mới đưa đĩa cho cậu: "Cậu chủ, dưa hấu lạnh lắm, ăn ít thôi nhé."
Thẩm Kiều bưng đĩa, không vội ra ngoài mà gom lại mái tóc dài ngang lưng của mình: "Dì ơi, cháu để tóc dài đẹp không ạ?"
Mặc dù cậu chẳng chăm chút gì nhưng tóc cậu vẫn đen óng như lụa.
Dì bếp thành thật nói: "Đẹp chứ, đẹp lắm, đẹp hơn con gái nhiều."
Thanh niên bưng đĩa nở nụ cười, tóc đen như mực, da trắng như tuyết, đôi mắt đào hoa xếch lên dạt dào cảm xúc, đôi môi đỏ thắm tựa như đóa hồng nở rộ.
"Thật sao? Cháu cũng thấy đẹp, đẹp hơn tóc con gái nữa."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương