Buổi tối hôm sau sau khi tan học, Tạ Trì ngoan ngoãn mang bài thi đã làm xong tới, chống cằm ngồi một bên, hứng thú nhìn tôi chằm chằm.
Tôi hừ nhẹ một tiếng, rút nắp bút đỏ ra.
"Đợi đấy, sai một câu thì một ngày không được hôn tôi."
"Cũng được." Cậu đáp rất sảng khoái, "Vậy nếu đúng một câu, có phải sẽ được hôn thêm một lần không?"
Hừ hừ, mơ đẹp quá ha, cậu tự biết sức mình chứ?
Tôi cầm bút đỏ như một vị quan tòa vô tình, rà đáp án nhanh như chớp.
Mười lăm phút sau.
Tạ Trì nhướng mày: "Cô giáo nhỏ, tớ đúng được mấy câu?"
...Toàn bộ đều đúng.
Tay tôi cầm bút đỏ còn run run.
Không thể nào, với thành tích của cậu ấy, sao có thể làm được? Ngay cả câu hỏi nâng cao khiến tôi cũng phải nghĩ lâu mà cậu ấy vẫn giải được dễ dàng. Hơn nữa tối qua tôi ở ngay bên cạnh, chắc chắn cậu ấy không chép bài.
Thế giới này thật kỳ lạ.
Tôi còn đang đắm chìm trong cú sốc "Tạ Trì là học bá ngầm", không biết từ lúc nào đèn trong phòng đã tắt, đến khi kịp phản ứng lại thì cậu ấy đã ở ngay sát trước mặt, chỉ cách có nửa đốt ngón tay.
Cậu rút bút đỏ khỏi tay tôi, cúi người, chóp mũi nhẹ cọ vào mũi tôi.
"Sao nào, muốn dạy tớ không?"
Tôi sắp khóc luôn: "Tớ còn có thể dạy cậu cái gì?"
Tạ Trì nâng cằm tôi lên rồi cúi đầu hôn xuống, trong màn đêm tĩnh lặng, giọng cậu khàn khàn mơ hồ vang lên:
"Vậy dạy cái này đi, cô giáo nhỏ."
Trời ơi chơi kiểu này đúng là biến thái thật sự.
Chỉ có một tin tốt duy nhất: thành tích của Tạ Trì đã tăng vọt, ba kỳ thi tháng liên tiếp đều xếp đồng hạng nhất với tôi, giáo viên chủ nhiệm cười đến mức không khép được miệng, chuyện chúng tôi yêu nhau cũng được bỏ qua, chỉ dặn dò một câu:
"Không được đăng tiếp mấy cái bài lâm li bi đát trên diễn đàn nữa."
Cơ mà đâu phải bọn tôi đăng?
Trước ngày thi đại học, Tạ Trì như thường lệ đưa tôi về nhà, tôi chọc vào n.g.ự.c cậu.
"Lần này thi, cấm nhường, tớ muốn cạnh tranh công bằng."
Cậu khựng lại một chút.
Tôi ngẩng đầu: "Đừng tưởng tớ không biết, mỗi lần thi cậu đều cố ý bỏ câu cuối."
"Thật sự muốn tớ nghiêm túc?"
Tạ Trì nâng mặt tôi lên, cười lười biếng: "Thi xong đừng có khóc nhé."
"Tại sao cậu cứ chắc chắn mình sẽ điểm cao hơn tớ, tớ cũng từng nhiều lần đứng nhất toàn thành phố đấy!" Tôi rất không phục.
Nhưng thực tế chứng minh: thông minh có ngưỡng, không phục cũng không làm gì được.
Tạ Trì đậu thủ khoa toàn tỉnh, hơn người đứng thứ hai tận 38 điểm.
Đúng vậy, người thứ hai bị mang ra so sánh chính là tôi – cái người đáng thương ấy.
Trước khi nhập học đại học, chúng tôi quay lại trường.
Giáo viên chủ nhiệm cười đến mức mặt muốn rách luôn.
"Đều giỏi, đều giỏi, yêu đương thì ai đứng nhất cũng như nhau!"
Như nhau cái đầu thầy chứ! Khi ước lượng điểm, tôi còn mạnh miệng bảo Tạ Trì: nếu tôi thấp hơn cậu một điểm, tôi sẽ chủ động hôn một cái; nếu tôi cao hơn nửa điểm, cậu phải cõng tôi một đoạn.
Lúc đó tôi rất tự tin, giờ nghĩ lại ánh mắt cười như không của Tạ Trì...Cậu ấy nhất định đã tính hết từ trước!
Tôi nơm nớp lo sợ mấy ngày, vậy mà Tạ Trì vẫn bình thường, thậm chí chẳng chủ động hôn hít gì cả, ánh mắt cũng trong sáng vô cùng.
Tôi nghi cậu ấy có "con cá nhỏ" bên ngoài rồi.
Hôm chiếu lại bộ phim điện ảnh của ảnh đế Giang Vũ, Tạ Trì hẹn tôi đến nhà xem phim.
"Xem nốt phần còn lại hôm trước."
Tôi âm thầm oán thán trong lòng: nếu không phải hôm đó cậu đột nhiên bỏ chạy khỏi rạp chiếu, tôi đã xem xong từ lâu rồi.
Tạ Trì đưa cho tôi hộp bắp rang.
"Hôm đó chẳng phải cậu muốn biết vị của nó sao? Vẫn là vị caramel, nếm thử đi."
Tôi ôm hộp bắp rang, bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"C-c-cậu... tôi... tôi..." Tôi mở miệng nhưng không nói nổi.
Tạ Trì vẻ mặt bình thản, rút cây bút cậu quý như bảo vật ra: "Cái này cũng là cậu."
Ầm — đầu tôi như bị nổ tung.
Mọi sự trùng hợp ùa về trong đầu tôi.
Tim tôi đập như trống dồn, giọng nói cũng run rẩy: "Cậu đã biết từ lâu tớ biến thành cây bút này?"
Tạ Trì mỉm cười nhìn tôi, không nói gì.
"Cậu... không lẽ... còn biết đọc tâm?"
Chuyện hoang đường vậy mà cũng có thật sao?
Tạ Trì bốc một viên bắp rang, đưa đến miệng tôi, ánh mắt mang theo ý cười:
"Tớ chỉ là một kẻ biến thái thích tự nói chuyện với gương thôi."
Lốp bốp lách tách.
Đó là tiếng danh dự của tôi vỡ nát.
Ký ức đau thương bắt đầu lũ lượt tấn công tôi.
Nghĩ tới việc mọi suy nghĩ trong đầu tôi đều bị cậu ấy nghe thấy... tôi muốn gục xuống luôn.
"Đừng sợ, bây giờ không nghe được nữa rồi."
"Tại sao?"
Tạ Trì cong mắt, tay nhẹ nhàng vuốt má tôi.
"Từ lúc cậu thích tớ, năng lực đọc tâm mất tác dụng."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tức tối hất tay cậu ra.
"Vậy ra cậu biết từ đầu cây bút là tớ nên mới..." Tôi nói không nổi nữa, mấy chuyện cậu làm với cây bút đó, thật sự không muốn nhớ lại.
"Nếu không thì sao? Diên Diên thật sự nghĩ tớ là biến thái à?" Cậu ta cúi đầu cọ cọ chóp mũi vào tôi.
Tôi lập tức đẩy cậu ta ra.
"Biết rồi sao không nói? Gạt tớ vui lắm à?"
"Là cậu gạt tớ trước." Tạ Trì chậm rãi mở lời.
"Năm sáu tuổi chơi đồ hàng với tớ, cậu nói sẽ lấy tớ. Tớ chuyển nhà, cậu tặng tớ cây bút này, nói sẽ không bao giờ quên tớ, sau này nhất định sẽ lấy tớ. Bây giờ thì cậu quên sạch rồi phải không?"
Thật có chuyện đó sao?
Nhìn ánh mắt Tạ Trì, tôi rõ ràng không có ký ức gì, mà lại chột dạ lạ thường.
Ai bảo hồi nhỏ tôi quá được yêu thích, mấy đứa con trai đòi cưới tôi đông như kiến.
Còn Tạ Trì... thật sự tôi không nhớ nổi.
Quất Tử
Nhưng mà chỉ vì tôi lừa cậu một câu mà bị biến thành cây bút luôn sao?
Tôi còn chưa kịp nghĩ tiếp, Tạ Trì đã đè tôi xuống sofa, hơi thở nóng rực tràn ngập không gian.
"Vậy nói xem, có nên trừng phạt không?"
Cậu ta đột nhiên dừng lại, chống khuỷu tay lên sofa, mỉm cười nhìn tôi.
"Dạo này ít tìm Diên Diên chơi."
Cậu áp lòng bàn tay lên mắt tôi, giọng nói khàn khàn bên tai:
"Trước khi thợ săn ăn bữa no, thường không ngại để con thỏ nhỏ chạy chơi vài vòng."
Thợ săn thì sướng rồi, còn thỏ nhỏ đáng thương thì bị gặm sạch đến cả xương cũng không còn.
Tôi đột nhiên nghĩ, rõ ràng là tôi phải chất vấn Tạ Trì, sao lại thành cậu ta bắt nạt tôi rồi?
Tay tôi run run kéo cổ áo cậu.
"Nói thật đi, hôm nay cậu cố tình để lộ sơ hở đúng không?"
Cố ý rủ xem phim, cố ý cho tôi bắp rang!
"Diên Diên đúng là thông minh." Cậu cúi đầu hôn tôi, một chiếc nhẫn từ túi áo trượt xuống, bị cậu nhanh tay bắt lấy rồi đặt vào tay tôi.
"Lần này, tớ thật sự đến cưới cậu rồi."
Chiếc nhẫn được đeo vào ngón áp út, viên kim cương lấp lánh như ánh mắt dịu dàng của Tạ Trì khi cười.
"Lần này tớ cũng thật sự chỉ gả cho mình cậu thôi."
Tôi hừ nhẹ một tiếng, rút nắp bút đỏ ra.
"Đợi đấy, sai một câu thì một ngày không được hôn tôi."
"Cũng được." Cậu đáp rất sảng khoái, "Vậy nếu đúng một câu, có phải sẽ được hôn thêm một lần không?"
Hừ hừ, mơ đẹp quá ha, cậu tự biết sức mình chứ?
Tôi cầm bút đỏ như một vị quan tòa vô tình, rà đáp án nhanh như chớp.
Mười lăm phút sau.
Tạ Trì nhướng mày: "Cô giáo nhỏ, tớ đúng được mấy câu?"
...Toàn bộ đều đúng.
Tay tôi cầm bút đỏ còn run run.
Không thể nào, với thành tích của cậu ấy, sao có thể làm được? Ngay cả câu hỏi nâng cao khiến tôi cũng phải nghĩ lâu mà cậu ấy vẫn giải được dễ dàng. Hơn nữa tối qua tôi ở ngay bên cạnh, chắc chắn cậu ấy không chép bài.
Thế giới này thật kỳ lạ.
Tôi còn đang đắm chìm trong cú sốc "Tạ Trì là học bá ngầm", không biết từ lúc nào đèn trong phòng đã tắt, đến khi kịp phản ứng lại thì cậu ấy đã ở ngay sát trước mặt, chỉ cách có nửa đốt ngón tay.
Cậu rút bút đỏ khỏi tay tôi, cúi người, chóp mũi nhẹ cọ vào mũi tôi.
"Sao nào, muốn dạy tớ không?"
Tôi sắp khóc luôn: "Tớ còn có thể dạy cậu cái gì?"
Tạ Trì nâng cằm tôi lên rồi cúi đầu hôn xuống, trong màn đêm tĩnh lặng, giọng cậu khàn khàn mơ hồ vang lên:
"Vậy dạy cái này đi, cô giáo nhỏ."
Trời ơi chơi kiểu này đúng là biến thái thật sự.
Chỉ có một tin tốt duy nhất: thành tích của Tạ Trì đã tăng vọt, ba kỳ thi tháng liên tiếp đều xếp đồng hạng nhất với tôi, giáo viên chủ nhiệm cười đến mức không khép được miệng, chuyện chúng tôi yêu nhau cũng được bỏ qua, chỉ dặn dò một câu:
"Không được đăng tiếp mấy cái bài lâm li bi đát trên diễn đàn nữa."
Cơ mà đâu phải bọn tôi đăng?
Trước ngày thi đại học, Tạ Trì như thường lệ đưa tôi về nhà, tôi chọc vào n.g.ự.c cậu.
"Lần này thi, cấm nhường, tớ muốn cạnh tranh công bằng."
Cậu khựng lại một chút.
Tôi ngẩng đầu: "Đừng tưởng tớ không biết, mỗi lần thi cậu đều cố ý bỏ câu cuối."
"Thật sự muốn tớ nghiêm túc?"
Tạ Trì nâng mặt tôi lên, cười lười biếng: "Thi xong đừng có khóc nhé."
"Tại sao cậu cứ chắc chắn mình sẽ điểm cao hơn tớ, tớ cũng từng nhiều lần đứng nhất toàn thành phố đấy!" Tôi rất không phục.
Nhưng thực tế chứng minh: thông minh có ngưỡng, không phục cũng không làm gì được.
Tạ Trì đậu thủ khoa toàn tỉnh, hơn người đứng thứ hai tận 38 điểm.
Đúng vậy, người thứ hai bị mang ra so sánh chính là tôi – cái người đáng thương ấy.
Trước khi nhập học đại học, chúng tôi quay lại trường.
Giáo viên chủ nhiệm cười đến mức mặt muốn rách luôn.
"Đều giỏi, đều giỏi, yêu đương thì ai đứng nhất cũng như nhau!"
Như nhau cái đầu thầy chứ! Khi ước lượng điểm, tôi còn mạnh miệng bảo Tạ Trì: nếu tôi thấp hơn cậu một điểm, tôi sẽ chủ động hôn một cái; nếu tôi cao hơn nửa điểm, cậu phải cõng tôi một đoạn.
Lúc đó tôi rất tự tin, giờ nghĩ lại ánh mắt cười như không của Tạ Trì...Cậu ấy nhất định đã tính hết từ trước!
Tôi nơm nớp lo sợ mấy ngày, vậy mà Tạ Trì vẫn bình thường, thậm chí chẳng chủ động hôn hít gì cả, ánh mắt cũng trong sáng vô cùng.
Tôi nghi cậu ấy có "con cá nhỏ" bên ngoài rồi.
Hôm chiếu lại bộ phim điện ảnh của ảnh đế Giang Vũ, Tạ Trì hẹn tôi đến nhà xem phim.
"Xem nốt phần còn lại hôm trước."
Tôi âm thầm oán thán trong lòng: nếu không phải hôm đó cậu đột nhiên bỏ chạy khỏi rạp chiếu, tôi đã xem xong từ lâu rồi.
Tạ Trì đưa cho tôi hộp bắp rang.
"Hôm đó chẳng phải cậu muốn biết vị của nó sao? Vẫn là vị caramel, nếm thử đi."
Tôi ôm hộp bắp rang, bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"C-c-cậu... tôi... tôi..." Tôi mở miệng nhưng không nói nổi.
Tạ Trì vẻ mặt bình thản, rút cây bút cậu quý như bảo vật ra: "Cái này cũng là cậu."
Ầm — đầu tôi như bị nổ tung.
Mọi sự trùng hợp ùa về trong đầu tôi.
Tim tôi đập như trống dồn, giọng nói cũng run rẩy: "Cậu đã biết từ lâu tớ biến thành cây bút này?"
Tạ Trì mỉm cười nhìn tôi, không nói gì.
"Cậu... không lẽ... còn biết đọc tâm?"
Chuyện hoang đường vậy mà cũng có thật sao?
Tạ Trì bốc một viên bắp rang, đưa đến miệng tôi, ánh mắt mang theo ý cười:
"Tớ chỉ là một kẻ biến thái thích tự nói chuyện với gương thôi."
Lốp bốp lách tách.
Đó là tiếng danh dự của tôi vỡ nát.
Ký ức đau thương bắt đầu lũ lượt tấn công tôi.
Nghĩ tới việc mọi suy nghĩ trong đầu tôi đều bị cậu ấy nghe thấy... tôi muốn gục xuống luôn.
"Đừng sợ, bây giờ không nghe được nữa rồi."
"Tại sao?"
Tạ Trì cong mắt, tay nhẹ nhàng vuốt má tôi.
"Từ lúc cậu thích tớ, năng lực đọc tâm mất tác dụng."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tức tối hất tay cậu ra.
"Vậy ra cậu biết từ đầu cây bút là tớ nên mới..." Tôi nói không nổi nữa, mấy chuyện cậu làm với cây bút đó, thật sự không muốn nhớ lại.
"Nếu không thì sao? Diên Diên thật sự nghĩ tớ là biến thái à?" Cậu ta cúi đầu cọ cọ chóp mũi vào tôi.
Tôi lập tức đẩy cậu ta ra.
"Biết rồi sao không nói? Gạt tớ vui lắm à?"
"Là cậu gạt tớ trước." Tạ Trì chậm rãi mở lời.
"Năm sáu tuổi chơi đồ hàng với tớ, cậu nói sẽ lấy tớ. Tớ chuyển nhà, cậu tặng tớ cây bút này, nói sẽ không bao giờ quên tớ, sau này nhất định sẽ lấy tớ. Bây giờ thì cậu quên sạch rồi phải không?"
Thật có chuyện đó sao?
Nhìn ánh mắt Tạ Trì, tôi rõ ràng không có ký ức gì, mà lại chột dạ lạ thường.
Ai bảo hồi nhỏ tôi quá được yêu thích, mấy đứa con trai đòi cưới tôi đông như kiến.
Còn Tạ Trì... thật sự tôi không nhớ nổi.
Quất Tử
Nhưng mà chỉ vì tôi lừa cậu một câu mà bị biến thành cây bút luôn sao?
Tôi còn chưa kịp nghĩ tiếp, Tạ Trì đã đè tôi xuống sofa, hơi thở nóng rực tràn ngập không gian.
"Vậy nói xem, có nên trừng phạt không?"
Cậu ta đột nhiên dừng lại, chống khuỷu tay lên sofa, mỉm cười nhìn tôi.
"Dạo này ít tìm Diên Diên chơi."
Cậu áp lòng bàn tay lên mắt tôi, giọng nói khàn khàn bên tai:
"Trước khi thợ săn ăn bữa no, thường không ngại để con thỏ nhỏ chạy chơi vài vòng."
Thợ săn thì sướng rồi, còn thỏ nhỏ đáng thương thì bị gặm sạch đến cả xương cũng không còn.
Tôi đột nhiên nghĩ, rõ ràng là tôi phải chất vấn Tạ Trì, sao lại thành cậu ta bắt nạt tôi rồi?
Tay tôi run run kéo cổ áo cậu.
"Nói thật đi, hôm nay cậu cố tình để lộ sơ hở đúng không?"
Cố ý rủ xem phim, cố ý cho tôi bắp rang!
"Diên Diên đúng là thông minh." Cậu cúi đầu hôn tôi, một chiếc nhẫn từ túi áo trượt xuống, bị cậu nhanh tay bắt lấy rồi đặt vào tay tôi.
"Lần này, tớ thật sự đến cưới cậu rồi."
Chiếc nhẫn được đeo vào ngón áp út, viên kim cương lấp lánh như ánh mắt dịu dàng của Tạ Trì khi cười.
"Lần này tớ cũng thật sự chỉ gả cho mình cậu thôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương