Trên diễn đàn trường xuất hiện một bài viết dài kỳ, kể rằng tôi chủ động nhào vào lòng Tạ Trì, quyến rũ cậu ấy thế nào, rồi cậu ấy vì tôi mà lạnh nhạt với hoa khôi ra sao, nửa đêm cõng tôi xuống núi tìm bác sĩ thế nào, một lòng một dạ, tình sâu như biển... Kể như phim truyền hình 8 giờ tối, đúng là có tài.
"Em sao lại dính vào Tạ Trì chứ?"
Giáo viên chủ nhiệm giận đến đập bàn:

"Học dốt thì thôi đi, nhân phẩm cũng không ra gì. Thầy nghe nói bọn em gọi nó là trùm trường đúng không? Nó với em hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Thành tích của em rất tốt, giữ vững là có thể thi đỗ Bắc Đại, đừng vì một thằng như thế mà đánh đổi tương lai sáng lạn!"
Tôi gật đầu thật sâu. Thi đỗ Bắc Đại là ước mơ từ nhỏ của tôi, nhưng mà hẹn hò với Tạ Trì thì có ảnh hưởng gì đâu?
Hơn nữa...
"Thầy ơi, em nghĩ thầy hiểu nhầm Tạ Trì rồi. Nhớ lần trước thầy khen suốt chuyện nam sinh anh hùng không lộ danh tính cứu người không? Chính là cậu ấy đó."
Giáo viên chủ nhiệm thoáng khựng lại, ánh mắt nhìn tôi chẳng khác nào đang nhìn một đứa ngốc.
"Chung Diên à, đơn thuần là tốt nhưng em không thể dễ dàng bị mấy lời dối trá của Tạ Trì lừa được. Với tính cách kiêu ngạo đó, em nghĩ nó sẽ âm thầm làm việc tốt mà không cần ai biết sao?"
Thầy nhất quyết không nghe, mắng một hồi mới cho tôi ra ngoài.
Ai nha... yêu một mối tình không được chúc phúc, thật sự rất mệt mỏi.
Tan học buổi tối, tôi như thường lệ giải xong đề rồi mới thu dọn đồ. Tạ Trì vẫn đứng đó đợi, như đã ngầm hiểu với tôi từ lâu.
Tôi bĩu môi, giơ tay định tắt đèn thì một cánh tay từ sau vươn tới, nhanh hơn tôi một bước bấm công tắc. Lớp học lập tức chìm vào bóng tối, tôi chưa quen, khẽ dụi mắt.
Ngay giây sau liền bị đẩy vào tường.
"Không vui à?" Tạ Trì hỏi, giọng trầm trầm.
Ánh đèn ngoài hành lang rọi vào đôi mắt cậu, như vương sao trời, nhẹ nhàng như làn gió đêm.
Quất Tử

Cậu ấy chẳng làm gì sai cả, chỉ là học dở thôi. Là định kiến của người khác mới vẽ cậu thành ác quỷ mọc nanh vuốt.
Tôi thở dài:
"Tạ Trì, cậu chịu khó học hành một chút được không? Cùng tớ thi—"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Thôi vậy," tôi chặn đứng ảo tưởng không thực tế ấy, "cậu cố gắng thi đại học đi."
"Được thôi." Cậu ấy gật đầu rất nhanh, cúi đầu chậm rãi áp sát tôi.
"Không được!" Tôi hoảng hốt bịt miệng cậu. Đây là trường học đó!
Cậu dễ dàng gỡ tay tôi ra, hôn nhẹ lên mu bàn tay tôi.
"Trong lớp không có ai, tớ đủ tuổi rồi, cậu cũng vậy, cho nên được hôn." Vừa dứt lời, cậu cúi xuống hôn tôi.
Tôi gần như bị hôn đến mức chân mềm nhũn, được Tạ Trì cõng ra khỏi lớp.
Tạ Trì trông cực kỳ sung sướng, như yêu tinh hút tinh khí người khác. Tôi mệt rũ rượi, còn cậu thì thần thanh khí sảng.
Tới dưới khu nhà, tôi uể oải vẫy tay:
"Tớ về đây. Nhớ làm bài tập đó, chỗ nào không biết mai hỏi tớ."
"Biết rồi."
Nghe có vẻ qua loa, nhưng tôi không lo. Dù gì lát nữa tôi cũng nhập vào cây bút của cậu ta, cậu có làm bài hay không tôi đều thấy hết, không lừa được đâu.
Đúng mười giờ, tôi hiện ra trên bàn của Tạ Trì.
Không cần tôi dỗi, cậu ấy quả nhiên đang làm bài.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy cầm bút làm bài nghiêm túc như vậy, tốc độ nhanh hơn cả tôi. Nhưng mà nhanh kiểu đó có khi nào là làm bừa?
Tôi chống cằm quan sát một lúc lâu, thấy là lạ. Tạ Trì rõ ràng rất thích cây bút tôi đang nhập vào, sao làm bài lại không dùng?
Ba tập đề xong chưa tới một tiếng, chắc chắn là khoanh bừa!
Tạ Trì tắm xong vẫn như cũ đặt cây bút tôi kế bên, cúi xuống hôn nhẹ. Cậu nhíu mày, suy nghĩ điều gì đó thật lâu, rồi khẽ cười, nụ cười có chút gì đó kỳ lạ.
"Thật đáng tiếc."
Tiếc cái gì, cậu lại không nói. Còn tôi thì lòng ngứa ngáy, muốn biết điên lên mà không sao đoán nổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện