Tại sao cậu ấy lại biết tất cả?
Chắc là bởi vì, ở khởi đầu của vô số kiếp luân hồi, người đầu tiên bị cô nắm chặt trong tay, tùy ý trêu đùa chính là cậu — một cây bút máy.
Cô từng dùng cậu để viết rất nhiều chữ. Khi tức giận thì lấy cậu chọc chọc vào mặt, khi vui vẻ lại cúi xuống hôn một cái thật kêu.
Cậu không biết liệu trên đời này mọi cô gái có đều dễ thương và hồn nhiên như vậy không nhưng ít nhất, người cậu muốn ở bên lâu dài, chỉ có một mình cô.
Mười bảy tuổi, cô ra đi.
Lần nữa bắt đầu, vẫn là mười bảy tuổi.
Trong vô số vòng lặp ấy, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái kia chìm vào giấc ngủ say trong độ tuổi rực rỡ nhất như một bông hoa, mãi mãi không thể tỉnh lại.
Cậu từng muốn cầu xin thiên đạo, song trong vô thức, một giọng nói vang lên:
"Số mệnh, vô giải."
Cậu không tin vào số mệnh. Nhưng dù đã thử mọi cách, cuối cùng cô vẫn không thể sống qua ngày sinh nhật mười tám tuổi.
Ở lần luân hồi cuối cùng, cô nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch như giấy, lặng lẽ nhìn sang trang tiếp theo trên cuốn lịch - đó chính là sinh nhật của cô.
"Chẳng lẽ... mình sắp đi rồi sao?"
Cô lẩm bẩm với cây bút yêu thích nhất.
"Nhưng mình vẫn muốn được ăn chiếc bánh sinh nhật mười tám tuổi, muốn muộn thêm một chút... thêm một chút nữa thôi."
Cô cẩn thận châm mực mới cho cây bút, đặt sâu trong ngăn kéo.
Quất Tử
"Sau này sẽ chẳng còn cơ hội viết bằng cậu nữa."
Trang lịch đó, cô mãi mãi chẳng thể xé xuống được.
Đúng lúc ấy, giọng nói kia lại vang lên trong đầu cậu:
"Ngươi thực sự muốn cứu cô ấy sao? Có một cách, nhưng phải đánh đổi tất cả những gì ngươi có."
Cậu bật cười, tiếng cười chua chát.
Người quan trọng nhất đã rời đi, cậu còn gì để mất nữa đâu?
"Ý thức của ngươi, linh hồn của ngươi — đó là tài sản quý giá nhất của ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu đúng vậy...
Một tia hy vọng vụt cháy trong tim.
"Vậy thì... hãy lấy đi. Chỉ cần đổi lại cho cô ấy một đời bình an."
"Chưa đủ."
Giọng nói ấy mang theo sự dụ dỗ:
"Nửa đời còn lại của cô ấy, phải nuôi dưỡng hồn phách nơi thân thể ngươi. Tai kiếp vẫn còn tồn tại, chỉ khi cô ấy vượt qua sinh nhật mười tám tuổi một cách bình an, mới có thể thật sự yên ổn."
Cậu vội hỏi:
"Ta có thể ở bên cô ấy không?"
"Nhưng ngươi phải suy nghĩ cho kỹ. Nếu giáng sinh làm người, sau khi chết, hồn phách của ngươi sẽ tan biến, mãi mãi không được đầu thai. Hơn nữa, ngươi và cô ấy sẽ cùng chung một thể xác, nếu đến mười tám tuổi mà cô ấy không nảy sinh tình cảm với ngươi thì ngươi vẫn sẽ tiêu tan khỏi thế gian."
Giống như một cuộc giao kèo với ác quỷ thế nhưng cậu vẫn vui vẻ đồng ý.
Có lẽ là vì đã quá lâu rồi cậu mang trong mình sự bất cam. Không cam lòng chỉ là một vật thể lạnh lẽo, ở cạnh cô, đến một cái ôm an ủi cũng không thể trao.
"Ta sẽ giúp ngươi ngưng tụ thành hình. Ngươi đã nghĩ ra tên cho mình chưa?"
Cậu suy nghĩ một lúc.
"Tạ Trì."
Cậu nói, đó là cái tên mà cô từng hy vọng cùng cô dạo bước nhân gian, chậm rãi rời xa.
Giọng nói kia bỗng như mang theo sự thương cảm, thở dài:
"Có thể ngươi sẽ rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng, không bao giờ tỉnh lại nữa. Tất cả những gì ngươi làm, cô ấy vĩnh viễn không hay biết. Dù vậy, ngươi vẫn muốn đánh cược lần này?"
Cậu gật đầu nói:
"Vâng."
May mắn thay, cậu đã kịp thời tỉnh lại.
Bay lên chín tầng trời, lại rơi xuống nghìn trượng đất, chỉ để cùng cô thưởng thức vẻ đẹp nhân gian này một lần.
Chắc là bởi vì, ở khởi đầu của vô số kiếp luân hồi, người đầu tiên bị cô nắm chặt trong tay, tùy ý trêu đùa chính là cậu — một cây bút máy.
Cô từng dùng cậu để viết rất nhiều chữ. Khi tức giận thì lấy cậu chọc chọc vào mặt, khi vui vẻ lại cúi xuống hôn một cái thật kêu.
Cậu không biết liệu trên đời này mọi cô gái có đều dễ thương và hồn nhiên như vậy không nhưng ít nhất, người cậu muốn ở bên lâu dài, chỉ có một mình cô.
Mười bảy tuổi, cô ra đi.
Lần nữa bắt đầu, vẫn là mười bảy tuổi.
Trong vô số vòng lặp ấy, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái kia chìm vào giấc ngủ say trong độ tuổi rực rỡ nhất như một bông hoa, mãi mãi không thể tỉnh lại.
Cậu từng muốn cầu xin thiên đạo, song trong vô thức, một giọng nói vang lên:
"Số mệnh, vô giải."
Cậu không tin vào số mệnh. Nhưng dù đã thử mọi cách, cuối cùng cô vẫn không thể sống qua ngày sinh nhật mười tám tuổi.
Ở lần luân hồi cuối cùng, cô nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch như giấy, lặng lẽ nhìn sang trang tiếp theo trên cuốn lịch - đó chính là sinh nhật của cô.
"Chẳng lẽ... mình sắp đi rồi sao?"
Cô lẩm bẩm với cây bút yêu thích nhất.
"Nhưng mình vẫn muốn được ăn chiếc bánh sinh nhật mười tám tuổi, muốn muộn thêm một chút... thêm một chút nữa thôi."
Cô cẩn thận châm mực mới cho cây bút, đặt sâu trong ngăn kéo.
Quất Tử
"Sau này sẽ chẳng còn cơ hội viết bằng cậu nữa."
Trang lịch đó, cô mãi mãi chẳng thể xé xuống được.
Đúng lúc ấy, giọng nói kia lại vang lên trong đầu cậu:
"Ngươi thực sự muốn cứu cô ấy sao? Có một cách, nhưng phải đánh đổi tất cả những gì ngươi có."
Cậu bật cười, tiếng cười chua chát.
Người quan trọng nhất đã rời đi, cậu còn gì để mất nữa đâu?
"Ý thức của ngươi, linh hồn của ngươi — đó là tài sản quý giá nhất của ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu đúng vậy...
Một tia hy vọng vụt cháy trong tim.
"Vậy thì... hãy lấy đi. Chỉ cần đổi lại cho cô ấy một đời bình an."
"Chưa đủ."
Giọng nói ấy mang theo sự dụ dỗ:
"Nửa đời còn lại của cô ấy, phải nuôi dưỡng hồn phách nơi thân thể ngươi. Tai kiếp vẫn còn tồn tại, chỉ khi cô ấy vượt qua sinh nhật mười tám tuổi một cách bình an, mới có thể thật sự yên ổn."
Cậu vội hỏi:
"Ta có thể ở bên cô ấy không?"
"Nhưng ngươi phải suy nghĩ cho kỹ. Nếu giáng sinh làm người, sau khi chết, hồn phách của ngươi sẽ tan biến, mãi mãi không được đầu thai. Hơn nữa, ngươi và cô ấy sẽ cùng chung một thể xác, nếu đến mười tám tuổi mà cô ấy không nảy sinh tình cảm với ngươi thì ngươi vẫn sẽ tiêu tan khỏi thế gian."
Giống như một cuộc giao kèo với ác quỷ thế nhưng cậu vẫn vui vẻ đồng ý.
Có lẽ là vì đã quá lâu rồi cậu mang trong mình sự bất cam. Không cam lòng chỉ là một vật thể lạnh lẽo, ở cạnh cô, đến một cái ôm an ủi cũng không thể trao.
"Ta sẽ giúp ngươi ngưng tụ thành hình. Ngươi đã nghĩ ra tên cho mình chưa?"
Cậu suy nghĩ một lúc.
"Tạ Trì."
Cậu nói, đó là cái tên mà cô từng hy vọng cùng cô dạo bước nhân gian, chậm rãi rời xa.
Giọng nói kia bỗng như mang theo sự thương cảm, thở dài:
"Có thể ngươi sẽ rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng, không bao giờ tỉnh lại nữa. Tất cả những gì ngươi làm, cô ấy vĩnh viễn không hay biết. Dù vậy, ngươi vẫn muốn đánh cược lần này?"
Cậu gật đầu nói:
"Vâng."
May mắn thay, cậu đã kịp thời tỉnh lại.
Bay lên chín tầng trời, lại rơi xuống nghìn trượng đất, chỉ để cùng cô thưởng thức vẻ đẹp nhân gian này một lần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương