Tôi căng thẳng siết chặt chăn, tim đập thình thịch như có chú thỏ con đang nhảy nhót trong lồng ngực.
Tạ Trì không đáp, chỉ khẽ nhíu mày nhìn tôi.
Dòng m.á.u trong người như cũng chậm lại, tôi cố phớt lờ cảm giác mơ hồ của nỗi thất vọng đang dâng lên.
Tôi cúi đầu nói nhỏ:
"Thôi vậy, coi như tôi chưa hỏi gì."
"Ba mươi giây nữa." Cậu ấy đột nhiên ngắt lời tôi, nhíu mày.
Ba mươi giây nữa... là gì chứ?
Từ chối người ta mà cũng phải làm theo kiểu úp mở, đếm giờ sao?
Tôi ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mặt đồng hồ cùng cậu ấy.
Kim phút dần chạm đến con số 12, ánh bình minh ngoài cửa sổ dần dần xuyên qua tầng mây dày đặc, rải ánh sáng vàng ấm áp khắp mặt đất.
Tạ Trì ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm ánh lên niềm vui rực rỡ, như thể những nỗi buồn tích tụ từ lâu cuối cùng cũng được xua tan. Rõ ràng đang cười, khóe mắt lại hoe đỏ.
"Chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi."
"À... cảm ơn." Tôi ấp úng đáp, nhận lấy chiếc bánh sinh nhật cậu ấy đưa tới.
"Cậu vừa hỏi tôi có phải có chút thích cậu không."
Ánh mắt cậu sâu hút:
"Không phải có chút. Là rất thích. Chỉ thích cậu thôi."
Tôi hoảng đến nỗi suýt đánh rơi cái nĩa đang cầm trong tay.
"Vậy... vậy thì..." Tôi không kiềm được đỏ mặt, nói năng lắp bắp chẳng thành câu.
Mất mặt c.h.ế.t đi được.
Tạ Trì thản nhiên nhìn tôi, đôi mắt như phát sáng.
"Cậu cũng thích tôi." Cậu ấy khẳng định chắc nịch.
Tự tin quá mức!
Nhưng tôi lại chẳng có chút can đảm nào để phản bác.
"Vậy... tụi mình thử xem?" Tôi ngập ngừng đề nghị.
Quất Tử

Tạ Trì nhướng mày, giọng điệu mang theo ý trêu chọc:
"Bây giờ luôn à?"
Này, cậu đang nghĩ gì thế! Tôi nói là thử hẹn hò, chứ không phải thử cái đó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi còn chưa kịp giải thích thì mẹ tôi đã đột ngột đẩy cửa bước vào, kinh ngạc nhìn thấy Tạ Trì đang ngồi đó.
"Bạn cùng lớp của con ạ." Tôi nhanh miệng giải thích trước.
Đối diện với mẹ tôi, Tạ Trì cũng rất lễ phép, ngoan ngoãn chào:
"Cháu chào bác ạ."
"Sao đã bắt đầu ăn bánh rồi? Diên Diên còn chưa ước mà, mau ước đi!" Mẹ tôi nhanh tay bật nến cắm vào bánh.
"Điều ước thứ nhất... con mong sau này đừng đen đủi nữa."
Mẹ tôi gật đầu:
"Mẹ sẽ đổi sang bùa bình an linh hơn."
Tạ Trì mỉm cười:
"Sau này sẽ luôn gặp may mắn."
Tôi tiếp tục ước:
"Điều ước thứ hai, con muốn đậu Bắc Đại."
Thật ra điều này không hẳn là điều ước. Với thành tích của tôi thì đậu Bắc Đại là chuyện nằm trong tầm tay.
Còn điều ước thứ ba... tôi liếc nhìn Tạ Trì.
Haiz mong là cậu ta trở nên bình thường một chút, đừng làm mấy trò kỳ cục với cây bút nữa.
Mẹ kéo tôi ra về, trước khi đi còn không quên dặn dò:
"Tiểu Tạ rảnh thì đến nhà chơi nhé, lần này nhờ cháu cõng Diên Diên xuống núi mà."
Tạ Trì cười ngoan ngoãn như đứa trẻ:
"Không có gì đâu ạ, chào bác."
Suốt đường về, mẹ tôi không ngớt lời khen Tạ Trì: nào là đẹp trai, tính cách tốt, lại còn có lòng nữa.
"Chỉ có điều học hơi kém." Tôi thêm vào:
"Cậu ấy chẳng bao giờ làm bài tập cả."
"Vậy à?" Mẹ tôi giật mình, khẽ vỗ vào tay tôi.
"Thế con phải giúp đỡ bạn ấy nhiều hơn trong học tập. Dù sao người ta cũng vất vả cõng con xuống núi, nhà người ta cũng chẳng thiếu gì, mình cũng không có gì để cảm ơn cho xứng."
Con còn chưa đủ cảm ơn sao? Cả người con đã 'tặng' cho cậu ấy rồi mà!
Nhưng tôi đã đánh giá quá thấp sự nghiêm trọng của chuyện này. Sau hai ngày nghỉ ngơi ở nhà, khi vừa đến trường, tôi lập tức bị giáo viên chủ nhiệm gọi vào văn phòng.
"Em đang yêu đương với Tạ Trì đúng không?" Thầy đẩy chiếc điện thoại trước mặt tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện