Tôi hoảng hốt bịt miệng lại.
Tôi ở hiện trường, tôi có thể làm chứng! Cậu ta tuyệt đối có vấn đề về đầu óc!
Tạ Trì nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi. Chỉ còn tôi nằm lật qua lật lại trên gối, tim đập thình thịch, ngay cả thân bút lạnh lẽo cũng như đang nóng ran.
Sáng hôm sau, tôi lết đến lớp với đôi quầng thâm mắt rõ mồn một, bạn cùng bàn vội kéo tôi sang một bên.
"Cậu biết không, tối qua có nữ sinh bị kẻ xấu bám đuôi tấn công lúc đi đường, tên đó vẫn chưa bị bắt đâu!"
Phản ứng đầu tiên của tôi là: chẳng lẽ là Hà Tĩnh Di?
Bạn cùng bàn lắc đầu: "Nghe nói là học sinh khối 11, tớ thì gần nhà không sao, nhưng cậu thì sao? Tối học xong đã chín giờ rồi, đi một mình ổn không?"
"Tớ chắc là không sao đâu." Từ trường về nhà tôi phải đi bảy trạm xe buýt, xuống xe còn đi bộ tầm mười phút, đều là đường lớn, chắc không nguy hiểm gì.
Đang nói dở thì Tạ Trì khoác áo bước vào lớp, lúc đi ngang qua lối đi, tôi cảm thấy hình như cậu ta liếc nhìn bên này một cái.
Tôi bất giác nhớ lại nụ hôn kỳ lạ đêm qua, vội vàng cúi đầu.
Bạn cùng bàn ghé sát: "Diên Diên, sao mặt cậu đỏ thế?"
Tôi đưa tay sờ mặt, nóng thật.
Không trách tôi được, ai mà ngờ có người làm cái chuyện đó với một cây bút chứ.
Chẳng bao lâu, giáo viên chủ nhiệm bước lên bục, thông báo hai chuyện. Một là giờ học tối sẽ kết thúc lúc tám giờ trong thời gian tới. Hai là một tháng sau sẽ tổ chức hoạt động leo núi, tổ chức lễ tuyên thệ trên đỉnh núi.
Tin vừa ra, cả lớp hò reo.
Chuyện nữ sinh bị quấy rối khiến ai cũng sợ hãi, gần tám giờ là mọi người đều thu dọn xong chạy vội ra ngoài.
Tôi làm xong bài cuối cùng đã là mười phút sau giờ tan học, trong lớp chỉ còn tôi và Tạ Trì.
Cậu ta đang nằm ngủ gật trên bàn, tôi lắc đầu, thu dọn đồ rồi ra khỏi lớp.
Trên xe buýt đông hơn bình thường, tôi bị chen đến suýt ngã thì bất ngờ bị kéo vào một vòng tay quen thuộc.
Tạ Trì cúi đầu: "Đứng cho vững."
Tôi sững người, mất vài giây mới phản ứng lại.
"Sao cậu ở đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Trì mấp máy môi, nhưng trong xe ồn quá, tôi không nghe rõ, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cậu ta.
Cậu ta lại bất ngờ áp sát, môi gần như chạm vào vành tai tôi, hơi thở nóng rực phả vào vùng da nhạy cảm phía sau tai.
"Thuận đường." Cậu ta thản nhiên nói.
Quất Tử
Thuận cái đầu ấy, nhà tôi với nhà cậu một đông một tây, đi taxi cũng mất năm mươi tệ.
Tôi lỡ miệng nói hết suy nghĩ ra.
Tạ Trì "ồ" một tiếng, giọng có chút thích thú: "Không ngờ cậu hiểu rõ tớ vậy."
Cậu ta khẽ đưa tay chạm vào vành tai tôi.
"Nơi này, đỏ ghê."
Tôi xấu hổ muốn chết, đang định đẩy cậu ta ra thì cậu ta đã rút tay về, uể oải cười với tôi, trông chẳng giống người lạnh lùng chút nào.
Khiến người ta nghi ngờ, cậu ta và cái người thờ ơ với hoa khôi tối qua thật sự là một người sao?
Tai tôi đột nhiên bị nhét vào một chiếc tai nghe, giai điệu quen thuộc vang lên khiến lòng tôi rung động.
Là bài hát tôi thích nhất!
Tôi quay đầu nhìn Tạ Trì, không biết từ lúc nào cậu ta đã nhắm mắt, khẽ gật đầu theo nhịp nhạc, mấy cô gái trẻ trên xe cũng len lén nhìn cậu ta.
Tôi cũng nhắm mắt nghe, cả đêm qua gần như không ngủ, nghe nhạc một lát, tôi bắt đầu gật gù.
Không biết qua bao lâu, tai nghe bị kéo ra, tôi mơ màng mở mắt.
Tạ Trì nắm lấy tay tôi: "Tới trạm rồi."
Mãi đến khi bị kéo xuống xe, đi bộ thêm mười phút, tôi vẫn không hiểu nổi vì sao Tạ Trì lại theo tôi về tận đây.
"Nhà tôi tới rồi." Đứng trước cổng khu nhà, tôi chần chừ quay đầu lại.
Cổng cần quẹt thẻ, Tạ Trì tựa người vào tường, gật đầu với tôi, không có ý định tiến vào.
"Cậu... không vào sao?" Tôi ngạc nhiên. Nếu không phải có việc ở đây, vậy cậu ta theo tôi cả đường này là vì gì?
"Sau này sẽ vào được thôi." Cậu ta khẽ nhếch môi cười, đôi mắt sáng rực như mang theo ẩn ý.
"Tất nhiên, điều đó còn phải xem vào cậu."
Tôi ở hiện trường, tôi có thể làm chứng! Cậu ta tuyệt đối có vấn đề về đầu óc!
Tạ Trì nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi. Chỉ còn tôi nằm lật qua lật lại trên gối, tim đập thình thịch, ngay cả thân bút lạnh lẽo cũng như đang nóng ran.
Sáng hôm sau, tôi lết đến lớp với đôi quầng thâm mắt rõ mồn một, bạn cùng bàn vội kéo tôi sang một bên.
"Cậu biết không, tối qua có nữ sinh bị kẻ xấu bám đuôi tấn công lúc đi đường, tên đó vẫn chưa bị bắt đâu!"
Phản ứng đầu tiên của tôi là: chẳng lẽ là Hà Tĩnh Di?
Bạn cùng bàn lắc đầu: "Nghe nói là học sinh khối 11, tớ thì gần nhà không sao, nhưng cậu thì sao? Tối học xong đã chín giờ rồi, đi một mình ổn không?"
"Tớ chắc là không sao đâu." Từ trường về nhà tôi phải đi bảy trạm xe buýt, xuống xe còn đi bộ tầm mười phút, đều là đường lớn, chắc không nguy hiểm gì.
Đang nói dở thì Tạ Trì khoác áo bước vào lớp, lúc đi ngang qua lối đi, tôi cảm thấy hình như cậu ta liếc nhìn bên này một cái.
Tôi bất giác nhớ lại nụ hôn kỳ lạ đêm qua, vội vàng cúi đầu.
Bạn cùng bàn ghé sát: "Diên Diên, sao mặt cậu đỏ thế?"
Tôi đưa tay sờ mặt, nóng thật.
Không trách tôi được, ai mà ngờ có người làm cái chuyện đó với một cây bút chứ.
Chẳng bao lâu, giáo viên chủ nhiệm bước lên bục, thông báo hai chuyện. Một là giờ học tối sẽ kết thúc lúc tám giờ trong thời gian tới. Hai là một tháng sau sẽ tổ chức hoạt động leo núi, tổ chức lễ tuyên thệ trên đỉnh núi.
Tin vừa ra, cả lớp hò reo.
Chuyện nữ sinh bị quấy rối khiến ai cũng sợ hãi, gần tám giờ là mọi người đều thu dọn xong chạy vội ra ngoài.
Tôi làm xong bài cuối cùng đã là mười phút sau giờ tan học, trong lớp chỉ còn tôi và Tạ Trì.
Cậu ta đang nằm ngủ gật trên bàn, tôi lắc đầu, thu dọn đồ rồi ra khỏi lớp.
Trên xe buýt đông hơn bình thường, tôi bị chen đến suýt ngã thì bất ngờ bị kéo vào một vòng tay quen thuộc.
Tạ Trì cúi đầu: "Đứng cho vững."
Tôi sững người, mất vài giây mới phản ứng lại.
"Sao cậu ở đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Trì mấp máy môi, nhưng trong xe ồn quá, tôi không nghe rõ, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cậu ta.
Cậu ta lại bất ngờ áp sát, môi gần như chạm vào vành tai tôi, hơi thở nóng rực phả vào vùng da nhạy cảm phía sau tai.
"Thuận đường." Cậu ta thản nhiên nói.
Quất Tử
Thuận cái đầu ấy, nhà tôi với nhà cậu một đông một tây, đi taxi cũng mất năm mươi tệ.
Tôi lỡ miệng nói hết suy nghĩ ra.
Tạ Trì "ồ" một tiếng, giọng có chút thích thú: "Không ngờ cậu hiểu rõ tớ vậy."
Cậu ta khẽ đưa tay chạm vào vành tai tôi.
"Nơi này, đỏ ghê."
Tôi xấu hổ muốn chết, đang định đẩy cậu ta ra thì cậu ta đã rút tay về, uể oải cười với tôi, trông chẳng giống người lạnh lùng chút nào.
Khiến người ta nghi ngờ, cậu ta và cái người thờ ơ với hoa khôi tối qua thật sự là một người sao?
Tai tôi đột nhiên bị nhét vào một chiếc tai nghe, giai điệu quen thuộc vang lên khiến lòng tôi rung động.
Là bài hát tôi thích nhất!
Tôi quay đầu nhìn Tạ Trì, không biết từ lúc nào cậu ta đã nhắm mắt, khẽ gật đầu theo nhịp nhạc, mấy cô gái trẻ trên xe cũng len lén nhìn cậu ta.
Tôi cũng nhắm mắt nghe, cả đêm qua gần như không ngủ, nghe nhạc một lát, tôi bắt đầu gật gù.
Không biết qua bao lâu, tai nghe bị kéo ra, tôi mơ màng mở mắt.
Tạ Trì nắm lấy tay tôi: "Tới trạm rồi."
Mãi đến khi bị kéo xuống xe, đi bộ thêm mười phút, tôi vẫn không hiểu nổi vì sao Tạ Trì lại theo tôi về tận đây.
"Nhà tôi tới rồi." Đứng trước cổng khu nhà, tôi chần chừ quay đầu lại.
Cổng cần quẹt thẻ, Tạ Trì tựa người vào tường, gật đầu với tôi, không có ý định tiến vào.
"Cậu... không vào sao?" Tôi ngạc nhiên. Nếu không phải có việc ở đây, vậy cậu ta theo tôi cả đường này là vì gì?
"Sau này sẽ vào được thôi." Cậu ta khẽ nhếch môi cười, đôi mắt sáng rực như mang theo ẩn ý.
"Tất nhiên, điều đó còn phải xem vào cậu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương