Tạ Trì đưa hai vé cho nhân viên soát vé: "Đủ người rồi."
Tôi đang ngồi trong túi áo của cậu ta cũng tò mò không biết rốt cuộc Tạ Trì còn hẹn ai nữa, rõ ràng ở nhà cũng không nghe thấy cậu ta gọi điện cho ai mà?
Tạ Trì vào ghế ngồi, Hà Tĩnh Di vừa định ngồi vào ghế bên cạnh thì bị Tạ Trì giơ tay chặn lại.
"Ghế này có người rồi."
Cậu ta gọi một xô bắp rang bơ, từ tốn đặt lên ghế bên cạnh, dùng ngón trỏ khoét một lỗ trên bắp rồi dựng tôi đứng vào đó.
Toàn thân tôi lập tức bị bắp rang bơ thơm ngọt bọc lấy, đúng là thiên đường của những tín đồ ăn uống!
Tôi mê mẩn đến mức chẳng còn tâm trí nghe Tạ Trì nói gì, chỉ biết chắc chẳng lời nào tử tế, đến mức Hà Tĩnh Di tức đến mức cắn môi, phải chuyển sang ghế khác.
Vị trí của tôi ở chính giữa rạp chiếu phim, hiệu ứng hình ảnh cực kỳ tuyệt. Ngay khi nam diễn viên chính xuất hiện, tôi đã bị hút trọn sự chú ý.
Thần tượng từ nhỏ của tôi, dù đã trung niên mà vẫn đẹp trai rạng ngời!
Tôi đang xem say mê thì bên tai bỗng vang lên một tiếng khẽ cười mũi.
Tôi nghi hoặc quay sang nhìn Tạ Trì, thấy cậu ta vẫn chăm chú nhìn màn hình, giống như tiếng cười lạnh ban nãy không phải của cậu ta.
Lạ thật, cái thân bút máy này bị lỗi thính giác à?
Vai diễn của ảnh đế không nhiều, mới ba mươi phút đã rút khỏi màn ảnh. Tôi bắt đầu chán, quay trái quay phải nhìn quanh, thấy hầu hết mọi người đều chăm chú xem cảnh đánh nhau gay cấn.
Chỉ có Hà Tĩnh Di cứ nhìn trộm gương mặt nghiêng của Tạ Trì, thỉnh thoảng còn tranh thủ ăn ké bắp rang của tôi.
Ngửi thì thơm thật, nhưng chẳng biết ăn vào miệng sẽ ra sao.
Tạ Trì bất chợt lấy một hạt bỏ vào miệng.
"Vị caramel, đúng là thơm."
Giọng trầm cố ý hạ thấp nghe quyến rũ lạ thường trong rạp tối khiến Hà Tĩnh Di mặt đỏ như gấc, lén đưa tay định nắm tay Tạ Trì.
Chậc, rạp phim tối om, nam nữ độc thân, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cảnh này đúng là không dành cho trẻ em.
Tôi đang hào hứng hóng biến thì Tạ Trì đột nhiên đứng bật dậy, cau mày tránh khỏi tay của hoa khôi, còn lấy khăn ướt ra lau tay cẩn thận.
Hà Tĩnh Di như con thỏ bị bóp cổ, vành mắt đỏ hoe, nhìn đầy tủi thân.
Tôi thật sự không hiểu nổi Tạ Trì, rõ ràng là cậu ta chủ động mời người ta đi chơi, giờ lại cố tình khiến người ta mất mặt. Đáng đời cô đơn suốt đời.
Hay là cậu ta mắc bệnh sạch sẽ? Nhưng ban ngày cậu ta ôm tôi chặt thế cơ mà, có thấy gì đâu?
Tạ Trì bất ngờ lôi tôi ra khỏi đống bắp, đứng dậy rời đi. Hà Tĩnh Di sững sờ một lúc rồi vội vàng đuổi theo.
Không hiểu nổi, hai người các cậu giận dỗi gì nhau thì giận, cho tôi xem nốt phim đã được không?
Gió đêm lạnh buốt lùa qua người. Lần này Tạ Trì nhét tôi vào túi quần tối om, trong bóng tối ấm áp, tôi chỉ nghe thấy tiếng hai người nói chuyện.
"Tạ Trì, rốt cuộc là cậu muốn gì? Rõ ràng cậu đồng ý hẹn hò với tôi mà."
Giọng của hoa khôi nghẹn ngào đáng thương, đến tôi còn thấy xót.
Tạ Trì chẳng chút thương hoa tiếc ngọc, lạnh lùng ngắt lời.
"Tôi chỉ đến xem phim."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Không thể nào! Rõ ràng cậu không thích ảnh đế Giang Vũ, vừa nãy cũng chẳng tập trung xem phim chút nào!"
Giọng Hà Tĩnh Di cao vút, có vẻ hơi gay gắt.
Tôi nghe mà thấy rối tung rối mù.
Hà Tĩnh Di theo đuổi Tạ Trì lâu vậy chắc cũng hiểu rõ cậu ta, nếu cậu ta không thích ảnh đế, tại sao vừa nghe có phim của anh ấy liền đồng ý đi?
Nếu là vì muốn gặp Hà Tĩnh Di, thì thái độ lạnh nhạt suốt từ đầu tới giờ lại quá vô lý. Chẳng lẽ trong Tạ Trì có hai nhân cách? Một thì lạnh nhạt với hoa khôi, một thì say đắm đến mức phát điên?
Lúc này có tiếng bước chân khác vang lên, là nam sinh đi cùng. Cậu ta cười xòa:
"Hoa khôi à, là lỗi của tớ. Trì ca vốn đã mong chờ bộ phim này từ lâu rồi, dặn tớ vừa có là phải gọi liền. Trì ca, trời tối rồi, con gái đi về một mình không an toàn đâu, cậu tiễn cô ấy về đi?"
Giọng của Tạ Trì lạnh băng:
"Cô ấy an toàn hay không thì liên quan gì tới tôi?"
Tôi còn lờ mờ nghe thấy tiếng nức nở của hoa khôi, và ngay sau đó là một câu thốt ra như nhát dao:
"Tôi nói bao nhiêu lần rồi, tránh xa tôi ra, đừng tự cho mình là đúng."
"Tại sao?" Hoa khôi không cam lòng hỏi lại.
Tạ Trì thọc tay vào túi, giọng khẽ đi một chút:
"Tôi sợ... cô ấy hiểu lầm."
Mãi đến khi Tạ Trì về nhà, tắm xong lần nữa, tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tạ Trì có người trong lòng rồi?
Không thể nào, là người hàng đêm ở bên cạnh cậu ta – tôi đây – tôi rõ ràng biết cậu ta không làm bài, không đọc sách, cũng không chat với cô gái nào cả.
Tôi đang suy nghĩ vẩn vơ thì Tạ Trì đi ra, người còn mang theo hơi nước, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh. Trông không giống người tốt chút nào.
Tạ Trì cầm cây bút trên bàn lên, dùng ngón tay gõ nhẹ vào nắp bút, tôi đau điếng ôm đầu trừng mắt nhìn cậu ta.
Hẹn hò không vui thì đem bút ra trút giận, còn là đàn ông không hả?
Tôi định bụng mắng thêm vài câu, thì Tạ Trì bất ngờ tắt đèn bàn, ánh trăng ngoài cửa sổ trong vắt, phủ lên đôi mắt đen láy của cậu ta một tầng sáng nhàn nhạt, u trầm mà sâu thẳm.
"Ngủ thôi."
Cậu ta chậm rãi nói.
Quất Tử

Ngủ thì ngủ, chẳng lẽ muốn tôi lôi người trong lòng cậu đến ngủ cùng?
Tạ Trì bật cười khẽ, nắm lấy tôi ném lên gối.
Gối mềm lắm, tôi bật lên bật xuống trên đó như trái banh, ngơ ngác nhìn Tạ Trì nằm xuống, cầm lấy bút, chậm rãi tháo nơ ra, trong mắt hiện lên làn sóng sâu thẳm.
Cậu ta từ từ cúi xuống gần tôi...
Đột nhiên, Tạ Trì đưa tay che mắt, bật cười khẽ từ trong cổ họng.
"Tôi bị điên rồi thật rồi..."
Cậu ta hạ tay xuống, đôi mắt trở lại vẻ tỉnh táo, nhưng đột nhiên nâng tôi lên môi, đặt xuống một nụ hôn nhẹ, mềm mại như lông vũ.
"Đúng vậy, tôi điên thật rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện