Đám Ma tộc này quả nhiên đều là một đám bị bệnh tâm thần.
Không thèm để ý đến hắn nữa, Yêu Yêu nói tiếp: “Không ngờ Tam Thiên Luân Hồi giới cũng có Linh cụ can thiệp vào, nhưng dù sao thì nó cũng chẳng ra sao. Các ngươi khác với họ, các ngươi là luân hồi chuyển thế, được quy tắc của những thế giới này công nhận. Chỉ cần không sử dụng sức mạnh vượt qua thực lực của thế giới này thì sẽ không bị trục xuất.”
“Thật sao?” Tư Ngang không tin lắm: “Nhưng ta nghe Am Am nói ở các thế giới khác nàng sẽ chết sớm. Giờ ta biến thành thế này cũng là vì bị giày vò sau khi nàng chết sớm ở những thế giới đó.”
Yêu Yêu nghe đến đó lại cười trên nỗi đau của người khác, cười nói: “Còn không phải là bị ngươi liên lụy sao? Ngươi tưởng dấn thân vào Tam Thiên Luân Hồi giới là có thể đánh tan nghiệt chướng trên người ngươi chắc? Lúc trước ngươi đồ thần diệt phật, đám thần kia đều ghi thù đấy, may là nàng đi theo ngươi mới không khiến lực linh hồn cuối cùng của ngươi bị cạn kiệt, ngươi nên cảm ơn nàng ấy.”
Nam nhân không nói gì, chỉ dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt nàng trong vô thức.
Nhìn thấy hắn như vậy, Yêu Yêu cũng thở dài trong lòng, cảm thấy nhất định là mình nợ cái đám ma này nên mới bị ném đến bảo vệ cho linh hồn họ.
Nàng ta nói: “Vào một thời điểm cố định ở mỗi thế giới, nàng ấy sẽ khôi phục trí nhớ, trước khi khôi phục trí nhớ các ngươi sẽ không được gặp nhau. Lần này ngươi có thể khôi phục trí nhớ là nhờ sự can thiệp của hệ thống kia và nàng ấy đã chủ động nói rõ, nhưng lần sau ngươi sẽ không gặp may như vậy nữa đâu, sau này phải cố gắng hơn.”
Yêu Yêu nói xong lại biến thành một luồng sáng chui vào nhẫn của hai người.
…
Ngày hôm sau, Trì Am lưng đau eo mỏi tỉnh dậy, nhìn thấy nam nhân đang khoanh chân ngồi trên giường cười xấu xa với nàng, nàng liền cầm gối ném vào mặt hắn.
Nam nhân duỗi tay ra ôm nàng vào lòng, hôn lên mặt nàng cười nói: “Am Am, nàng còn chưa nói cho ta biết, lần đầu tiên nàng nàng gặp ta ở thế giới nào.”
Trì Am bình tĩnh đẩy hắn ra, thật sự không muốn nhớ lại lịch sử đen tối đó.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn nàng vừa bị thu hút bởi vẻ đẹp của hắn vừa sợ hãi bởi khí tức đáng sợ tiềm ẩn của hắn, mâu thuẫn đến mức chỉ muốn tự phỉ nhổ chính mình.
Cho nên, thực sự không có gì đáng nói hết.
Nàng đứng dậy mặc quần áo, cầm kiếm định luyện tập.
Nam nhân kia không có việc gì đương nhiên cũng đi theo đuôi, khi nàng luyện kiếm hắn sẽ làm mọi cách để quấy rối nàng, thậm chí còn thừa dịp nàng không chú ý mà hôn nàng, mỗi lần nhìn thấy nàng tức giận muốn đánh người nhưng không thể đánh lại hắn thì lại rất sung sướng.
Dù sao thì bây giờ hắn nhìn thấy gì cũng sung sướng.
Trì Am bị hắn làm ầm ỹ mà đau đầu, ném kiếm đi, cáu kỉnh nói: “Rốt cuộc chàng muốn làm gì?”
“Am Am, ngày nào cũng luyện cái kiếm gãy kia có gì tốt đâu, không bằng chúng ta xuống núi chơi đi. Không phải nàng rất để ý đến đội quân rối ma kia à? Chúng ta đi chọn một con được không?” Vẻ mặt nam nhân tỏ rõ ý định đi gây chuyện.
Trì Am vỗ trán: “Lỡ đâu Trì Tinh dẫn đội quân rối ma tấn công thành Thiên Mãng thì sao? Chàng cũng đừng quên năm nay là chính thời điểm thiên ma thức tỉnh mà Trì Tinh nói.”
Nam nhân sửng sốt, sau đó nói với vẻ thờ ơ: “Thức tỉnh thì thức tỉnh thôi, không liên quan gì đến chuyện chúng ta xuống núi hết.”
Làm sao lại không liên quan? Hắn không ở đây, không có người đưa ma lực vào Phong Ma Trận, lại có Trì Tinh gây thêm rắc rối, ai biết được sẽ có điều gì xảy ra khi thời điểm đó đến chứ. Nói không chừng sau khi thiên ma phá phong ấn vì muốn tìm được thân thể mà sẽ chạy theo hắn, vậy thì toàn bộ đại lục đều sẽ coi hắn như tội nhân.
Thấy nàng kiên quyết, nam nhân không vui lắm, nhưng cuối cùng đành phải chịu thua.
Trì Am tưởng cuối cùng hắn cũng rút lại suy nghĩ đó, không ngờ mặc dù hắn ở trong thành Thiên Ma, nhưng lại rất giỏi bày việc, duỗi tay ra rất dài, thậm chí có thể vươn tới hoàng cung. Mãi cho đến khi Hiên Viên Hoàng tự mình đến thành Thiên Ma, Trì Am mới biết được nam nhân này lại gây chuyện khiến cho Đại lục Vũ Thiên thiếu chút nữa thì chiến loạn không ngừng.
Hiên Viên Hoàng vẫn uy nghiêm như năm năm trước, sau khi chào hỏi hai người đầy cung kính, hắn liền nói thẳng: “Hoàng thúc, ta đã tra rõ ràng rồi, đội quân rối ma của Trì Tinh một tháng nữa sẽ đáng đến thành Thiên Ma, muốn thừa cơ phá hỏng phong ấn, giải phóng thiên ma, để thiên ma nhập vào cơ thể của hoàng thúc...”
Trì Am suýt chút nữa đã rút kiếm đứng lên làm thịt Trì Tinh.
Vì muốn giết chết thiên ma mà nàng ta không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Người kia lại rất bình tĩnh, kéo nàng lại, nói với Hiên Viên Hoàng: “Được thôi, ta sẽ chờ.”
Vẻ mặt Hiên Viên Hoàng nặng nề, không hiểu tại sao hắn vẫn có thể nói ra những lời như vậy, chẳng lẽ thật sự muốn thức tỉnh rồi biến thành một ma đầu chỉ biết giết chóc thôi sao? Nam nhân đột nhiên hỏi: “Đã tra ra đội quân rối ma đó được chế tạo như thế nào chưa?”
“Ta đã tra rồi.” Hiên Viên Hoàng đến đây đương nhiên không phải chỉ có tay không, nếu không sẽ bị hoàng thúc đánh ra ngoài: “Ta nghe nói người lãnh đạo đội quân rối ma cũng không phải là nhân loại, mà là con rối làm bằng vật liệu nào đó, chế tạo như thế nào thì chưa biết. Nhưng loại vật liệu này rõ ràng rất khó tìm, cho nên trong đội quân rối ma có rất nhiều võ giả…”
Nói đến đây, vẻ mặt Hiên Viên Hoàng không thay đổi: “Những võ giả đó giống như con rối, không có ý thức riêng, bị điều khiển thành rối ma, chỉ biết nghe lệnh làm việc. Cũng không biết là tà pháp gì, ta chưa từng nghe nói tới, việc này đã khiến thế nhân chú ý.”
Khi Hiên Viên Hoàng nói lời này, ánh mắt như có như không nhìn về phía Trì Am.
Năm đó ở lăng mộ đại đế, cũng chính Trì Am đã vạch trần bộ mặt thật của Trì Tinh, để hắn ta biết Trì Tinh không phải người đến từ thế giới này. Đây cũng là lần đầu tiên Hiên Viên Hoàng biết đến lý luận có thế giới bên ngoài, khiến hắn ta không khỏi kinh ngạc, ngoài kinh ngạc ra thì còn tự hỏi không biết có phải Trì Am này cũng là người từ thế giới khác đến không?
Đáng tiếc là vì hoàng thúc quá mức hung tàn nên hắn ta không dám hỏi.
Không thèm để ý đến hắn nữa, Yêu Yêu nói tiếp: “Không ngờ Tam Thiên Luân Hồi giới cũng có Linh cụ can thiệp vào, nhưng dù sao thì nó cũng chẳng ra sao. Các ngươi khác với họ, các ngươi là luân hồi chuyển thế, được quy tắc của những thế giới này công nhận. Chỉ cần không sử dụng sức mạnh vượt qua thực lực của thế giới này thì sẽ không bị trục xuất.”
“Thật sao?” Tư Ngang không tin lắm: “Nhưng ta nghe Am Am nói ở các thế giới khác nàng sẽ chết sớm. Giờ ta biến thành thế này cũng là vì bị giày vò sau khi nàng chết sớm ở những thế giới đó.”
Yêu Yêu nghe đến đó lại cười trên nỗi đau của người khác, cười nói: “Còn không phải là bị ngươi liên lụy sao? Ngươi tưởng dấn thân vào Tam Thiên Luân Hồi giới là có thể đánh tan nghiệt chướng trên người ngươi chắc? Lúc trước ngươi đồ thần diệt phật, đám thần kia đều ghi thù đấy, may là nàng đi theo ngươi mới không khiến lực linh hồn cuối cùng của ngươi bị cạn kiệt, ngươi nên cảm ơn nàng ấy.”
Nam nhân không nói gì, chỉ dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt nàng trong vô thức.
Nhìn thấy hắn như vậy, Yêu Yêu cũng thở dài trong lòng, cảm thấy nhất định là mình nợ cái đám ma này nên mới bị ném đến bảo vệ cho linh hồn họ.
Nàng ta nói: “Vào một thời điểm cố định ở mỗi thế giới, nàng ấy sẽ khôi phục trí nhớ, trước khi khôi phục trí nhớ các ngươi sẽ không được gặp nhau. Lần này ngươi có thể khôi phục trí nhớ là nhờ sự can thiệp của hệ thống kia và nàng ấy đã chủ động nói rõ, nhưng lần sau ngươi sẽ không gặp may như vậy nữa đâu, sau này phải cố gắng hơn.”
Yêu Yêu nói xong lại biến thành một luồng sáng chui vào nhẫn của hai người.
…
Ngày hôm sau, Trì Am lưng đau eo mỏi tỉnh dậy, nhìn thấy nam nhân đang khoanh chân ngồi trên giường cười xấu xa với nàng, nàng liền cầm gối ném vào mặt hắn.
Nam nhân duỗi tay ra ôm nàng vào lòng, hôn lên mặt nàng cười nói: “Am Am, nàng còn chưa nói cho ta biết, lần đầu tiên nàng nàng gặp ta ở thế giới nào.”
Trì Am bình tĩnh đẩy hắn ra, thật sự không muốn nhớ lại lịch sử đen tối đó.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn nàng vừa bị thu hút bởi vẻ đẹp của hắn vừa sợ hãi bởi khí tức đáng sợ tiềm ẩn của hắn, mâu thuẫn đến mức chỉ muốn tự phỉ nhổ chính mình.
Cho nên, thực sự không có gì đáng nói hết.
Nàng đứng dậy mặc quần áo, cầm kiếm định luyện tập.
Nam nhân kia không có việc gì đương nhiên cũng đi theo đuôi, khi nàng luyện kiếm hắn sẽ làm mọi cách để quấy rối nàng, thậm chí còn thừa dịp nàng không chú ý mà hôn nàng, mỗi lần nhìn thấy nàng tức giận muốn đánh người nhưng không thể đánh lại hắn thì lại rất sung sướng.
Dù sao thì bây giờ hắn nhìn thấy gì cũng sung sướng.
Trì Am bị hắn làm ầm ỹ mà đau đầu, ném kiếm đi, cáu kỉnh nói: “Rốt cuộc chàng muốn làm gì?”
“Am Am, ngày nào cũng luyện cái kiếm gãy kia có gì tốt đâu, không bằng chúng ta xuống núi chơi đi. Không phải nàng rất để ý đến đội quân rối ma kia à? Chúng ta đi chọn một con được không?” Vẻ mặt nam nhân tỏ rõ ý định đi gây chuyện.
Trì Am vỗ trán: “Lỡ đâu Trì Tinh dẫn đội quân rối ma tấn công thành Thiên Mãng thì sao? Chàng cũng đừng quên năm nay là chính thời điểm thiên ma thức tỉnh mà Trì Tinh nói.”
Nam nhân sửng sốt, sau đó nói với vẻ thờ ơ: “Thức tỉnh thì thức tỉnh thôi, không liên quan gì đến chuyện chúng ta xuống núi hết.”
Làm sao lại không liên quan? Hắn không ở đây, không có người đưa ma lực vào Phong Ma Trận, lại có Trì Tinh gây thêm rắc rối, ai biết được sẽ có điều gì xảy ra khi thời điểm đó đến chứ. Nói không chừng sau khi thiên ma phá phong ấn vì muốn tìm được thân thể mà sẽ chạy theo hắn, vậy thì toàn bộ đại lục đều sẽ coi hắn như tội nhân.
Thấy nàng kiên quyết, nam nhân không vui lắm, nhưng cuối cùng đành phải chịu thua.
Trì Am tưởng cuối cùng hắn cũng rút lại suy nghĩ đó, không ngờ mặc dù hắn ở trong thành Thiên Ma, nhưng lại rất giỏi bày việc, duỗi tay ra rất dài, thậm chí có thể vươn tới hoàng cung. Mãi cho đến khi Hiên Viên Hoàng tự mình đến thành Thiên Ma, Trì Am mới biết được nam nhân này lại gây chuyện khiến cho Đại lục Vũ Thiên thiếu chút nữa thì chiến loạn không ngừng.
Hiên Viên Hoàng vẫn uy nghiêm như năm năm trước, sau khi chào hỏi hai người đầy cung kính, hắn liền nói thẳng: “Hoàng thúc, ta đã tra rõ ràng rồi, đội quân rối ma của Trì Tinh một tháng nữa sẽ đáng đến thành Thiên Ma, muốn thừa cơ phá hỏng phong ấn, giải phóng thiên ma, để thiên ma nhập vào cơ thể của hoàng thúc...”
Trì Am suýt chút nữa đã rút kiếm đứng lên làm thịt Trì Tinh.
Vì muốn giết chết thiên ma mà nàng ta không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Người kia lại rất bình tĩnh, kéo nàng lại, nói với Hiên Viên Hoàng: “Được thôi, ta sẽ chờ.”
Vẻ mặt Hiên Viên Hoàng nặng nề, không hiểu tại sao hắn vẫn có thể nói ra những lời như vậy, chẳng lẽ thật sự muốn thức tỉnh rồi biến thành một ma đầu chỉ biết giết chóc thôi sao? Nam nhân đột nhiên hỏi: “Đã tra ra đội quân rối ma đó được chế tạo như thế nào chưa?”
“Ta đã tra rồi.” Hiên Viên Hoàng đến đây đương nhiên không phải chỉ có tay không, nếu không sẽ bị hoàng thúc đánh ra ngoài: “Ta nghe nói người lãnh đạo đội quân rối ma cũng không phải là nhân loại, mà là con rối làm bằng vật liệu nào đó, chế tạo như thế nào thì chưa biết. Nhưng loại vật liệu này rõ ràng rất khó tìm, cho nên trong đội quân rối ma có rất nhiều võ giả…”
Nói đến đây, vẻ mặt Hiên Viên Hoàng không thay đổi: “Những võ giả đó giống như con rối, không có ý thức riêng, bị điều khiển thành rối ma, chỉ biết nghe lệnh làm việc. Cũng không biết là tà pháp gì, ta chưa từng nghe nói tới, việc này đã khiến thế nhân chú ý.”
Khi Hiên Viên Hoàng nói lời này, ánh mắt như có như không nhìn về phía Trì Am.
Năm đó ở lăng mộ đại đế, cũng chính Trì Am đã vạch trần bộ mặt thật của Trì Tinh, để hắn ta biết Trì Tinh không phải người đến từ thế giới này. Đây cũng là lần đầu tiên Hiên Viên Hoàng biết đến lý luận có thế giới bên ngoài, khiến hắn ta không khỏi kinh ngạc, ngoài kinh ngạc ra thì còn tự hỏi không biết có phải Trì Am này cũng là người từ thế giới khác đến không?
Đáng tiếc là vì hoàng thúc quá mức hung tàn nên hắn ta không dám hỏi.
Danh sách chương