Sau khi Hiên Viên Hoàng đi vào thành Thiên Ma, tình hình ở Đại lục Vũ Thiên ngày càng trở nên căng thẳng.

Ngoài đội quân rối ma xuất quỷ nhập thần thì cũng có một số võ giả ở đại lục nhận được tin tức bắt đầu chú ý đến thành Thiên Ma, thậm chí một số võ giả cao thủ quanh năm tu luyện chưa từng hỏi chuyện thế sự cũng bắt đầu chú ý đến, lục tục xuất quan.

Trì Am cảm nhận được khí tức do gió mang đến, lập tức đi tìm Hiên Viên Hoàng vẫn chưa từng rời đi kể từ khi đến thành Thiên Ma.

“Hoàng thượng, những Võ Đế tu ẩn kia đều xuất quan rồi sao?”

Vẻ mặt Hiên Viên Hoàng lạnh thấu xương, bản thân hắn ta chỉ có tu vi võ hoàng, không phải cường giả số một trong hoàng tộc Hiên Viên. Các võ đế có thực lực cao nhất đều dốc lòng tu luyện, không hỏi chuyện thế gian. Làm Hoàng đế phải tốn quá nhiều công sức, thường sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của việc tu luyện, rất nhiều Hoàng đế sẽ sớm thoái vị, sau đó tiến vào bí cảnh của hoàng tộc để tu luyện, không hỏi thế sự, quăng trách nhiệm lại cho đời sau.

Bây giờ võ đế lần lượt xuất quan, hiển nhiên là bọn họ đã cảm nhận được thứ gì đó từ trong cõi u minh.

Khi tu vi đạt tới trình độ nhất định có thể cảm giác được một số sự việc huyền ảo từ trong cõi u minh, chẳng hạn như nguy hiểm sắp xảy ra. Khi mối nguy hiểm này có thể ảnh hưởng đến toàn bộ Đại lục Vũ Thiên thì với tư cách là võ đế có tu vi cao nhất ở Đại lục Vũ Thiên, tất nhiên họ sẽ không thể chuyên tâm vào việc tu luyện của mình được nữa.

Hiên Viên Hoàng trầm giọng nói: “Phải, ta nhận được tin tức là bọn họ cảm thấy thiên ma sắp thức tỉnh.”

Mặc dù không có tin tức chính xác nhưng các võ đế đã cảm giác được nguy cơ sắp xảy ra, việc này liên quan đến an nguy của toàn bộ đại lục, cho nên đương nhiên bọn họ phải đi ra ngoài.

Trước một cuộc khủng hoảng liên quan đến toàn bộ đại lục thì sức mạnh càng cao trách nhiệm càng lớn.

Trì Am khẽ giật mí mắt, ngẩng đầu nhìn về bầu trời phía trên thành Thiên Ma, thấy vòng xoáy do mây đen trên trời hình thành nên dường như xoáy càng lúc càng nhanh, về phần ngoài thành đâu đâu cũng có ma phong thì lại không có gì thay đổi.



Khi đó Trì Tinh đã nói thiên ma sẽ thức tỉnh, nhưng lại chỉ đưa ra một ngày gần đúng, không biết chính xác là khi nào.

Trì Am đột nhiên gọi Tư Tùy tới hỏi: “Tư Ngang đi đâu rồi?”

“Sáng sớm thành chủ đã tới sau núi rồi.” Tư Tùy đáp.

Với tư cách là thành chủ thành Thiên Ma, thỉnh thoảng hắn sẽ cần đến Phong Ma Trận đưa ma khí vào để duy trì hoạt động của nó. Đúng lúc hôm nay lại là ngày để đi đến Phong Ma Trận, nên sáng sớm Tư Ngang đã tới Phong Ma Trận ở sau núi.

Dựa theo tình huống bình thường thì chỉ cần Phong Ma Trận không bị phá, thiên ma bị trấn áp trong lòng đất sẽ không ra ngoài được, chắc hẳn cũng không có nguy hiểm gì.

Nhưng giờ lại xuất hiện một Trì Tinh làm việc không thể đoán trước, không thể biết được nàng ta có bị thù hận làm mờ mắt mà làm những chuyện không thể nói lý hay không? Đột nhiên lại thấy Tư Tùy nói: “Phu nhân, thành chủ trở về rồi.”

Trì Am và Hiên Viên Hoàng cùng ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy nam nhân đi xuống từ sau núi, tốc độ cực nhanh, đạp trên ma phong ở khắp mọi nơi, chỉ giây lát đã đến trước mặt họ.

“Chàng không sao chứ?” Trì Am vội vàng hỏi hắn.

Nam nhân mắt đỏ đảo qua nàng và Hiên Viên Hoàng, trên mặt nở một nụ cười tà khí, giơ tay ra nắm lấy cả eo nàng, nghi hoặc hỏi: “Ta có thể có chuyện gì?”

Trì Am nhìn Hiên Viên Hoàng rồi nói: “Hoàng thượng nói bây giờ có rất nhiều võ đế đã xuất quan, có thể sẽ đi vào thành Thiên Ma...”



Hiên Viên Hoàng: “...” Quăng chảo nhanh quá vậy.

Trên mặt nam nhân lộ vẻ ngạo mạn: “Ồ, vậy họ đến đây để tìm chết à?”

Hiên Viên Hoàng vội vàng nói: “Không đâu, mấy vị lão tổ tông tộc Hiên Viên chúng ta sẽ không cho phép bọn họ xông vào thành Thiên Ma.”

Tộc Hiên Viên thống trị Đại lục Vũ Thiên đã nhiều năm, bồi dưỡng vô số võ giả cấp cao, cũng có rất nhiều võ đế và võ hoàng, những gia tộc đó không thể so sánh được, chưa kể đến tộc Hiên Viên còn có nhiều quân bài tẩy, đánh nhau không nhất định sẽ thua. Mà người có thể tu luyện đến võ đế lại có tuổi thọ dài hơn người thường, đại đa số võ giả đều tiếc mệnh, không đến thời khắc mấu chốt sẽ không liều mạng, cho nên căn bản không cần e ngại.

Quả thực đúng như Hiên Viên Hoàng nói, những võ đế kia vì có cảm giác nên mới xuất quan, nhưng họ không dám thực sự đến thành Thiên Ma, ít nhiều gì cũng có phần kiêng dè.

Ít người biết đến chuyện thức tỉnh của thiên ma, hầu hết chỉ được lưu truyền trong một số gia tộc thế gia, họ sợ chọc tức hoàng tộc Hiên Viên và thành Thiên Ma nên không dám tiết lộ ra ngoài, vì vậy những võ giả bình thường hoàn toàn không nhận được bất kỳ tin tức nào. Cũng chính vì vậy mà những lão tổ tông kia đột nhiên xuất quan vẫn là chuyện không thể lý giải nổi, nhưng họ cũng đều hiểu rằng nếu không có biến cố gì lớn thì những người đó cũng không đột ngột xuất quan như vậy.

Đội quân rối ma còn chưa giải quyết xong, bây giờ lại có võ đế lục tục xuất quan, trong lúc nhất thời tình hình ở Đại lục Vũ Thiên ngày càng căng thẳng hơn.

Trì Am biết Hiên Viên Hoàng đã sai người theo dõi sát sao đội quân rối ma của Trì Tinh từ lâu nên liền giao chuyện này cho hắn ta, còn nàng thì gọi quản gia và Tư Tùy đến tăng cường canh gác cho thành Thiên Ma.

Hai người nhanh chóng đi thu xếp.

Thu xếp xong chuyện này, quản gia lại do dự nhìn Trì Am.

Trì Am vẻ mặt ôn hoà, dịu dàng nói: “Làm sao vậy?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện