Tiền Thiển thấy mọi người vây quanh đã giải tán, liền nhanh chóng đem ấm trà giao cho sư phụ mình là Hỉ Tử. Hỉ Tử lập tức tiến lên, định bưng ấm trà đến rót thêm cho Yến Hành và Trần Tĩnh Hòa.

Lúc này, Yến Hành quay đầu lại, khẽ nâng quạt, chỉ một ngón tay, thản nhiên nói:

“Ngươi, lại đây. Rót trà.”

Một câu nói khiến cả phòng sửng sốt.

Trần Tĩnh Hòa nhìn biểu đệ nhà mình, hành động hôm nay dường như có chút khác thường, không khỏi thầm nhíu mày;

Hỉ Tử thì đưa mắt đánh giá Tiền Thiển, trong lòng nghĩ mãi không ra, không hiểu sao tiểu tử này lại lọt vào mắt xanh của quý nhân như thế.

Còn Tiền Thiển thì hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra – nàng chỉ là một học việc chạy bàn, hơn nữa hôm nay nữ chính không có ở đây, nam chính lại đi cùng biểu ca, rõ ràng là khách trả tiền đàng hoàng, đâu có lý do gì bắt nàng ra hầu trà? Nhưng người ở dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu.

Thấy Tiền Thiển vẫn đứng yên bất động, Hỉ Tử bước tới, vung tay cho nàng một bạt tai vào sau gáy, quát:

“Ngây ra làm gì? Quý nhân bảo rót trà, còn không mau đi?!”

Yến Hành thấy Tiền Thiển bị đánh, ánh mắt lập tức lạnh như băng, sát khí như b.ắ.n ra bốn phía.

Rõ ràng là hắn gọi nàng lại, nếu có ai được quyền đánh thì cũng chỉ có thể là hắn, tên chạy bàn này lại dám ra tay trước?

Đúng là vô lễ, không biết lớn nhỏ!

Trong lòng nổi giận, ánh mắt hắn nhìn Tiền Thiển càng thêm u ám, rõ ràng là đang kìm nén lửa giận.

Tiền Thiển vừa xoa cái ót, vừa lí nhí cầm lấy ấm trà, trong lòng thầm than:

Hôm nay nam chính quả thật có vấn đề, không chỉ bắt nàng rót trà, còn hung dữ trừng mắt nữa.

Chẳng lẽ... chẳng lẽ nàng vô tình đắc tội gì rồi sao?

Nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng thấy mình sai ở đâu, cùng lắm là lần trước ăn vài miếng điểm tâm hắn cho thôi mà, đã thế còn là hắn chủ động đưa cơ!

Nhưng bây giờ lo nghĩ vô ích, vẫn nên rót trà trước.

Tiền Thiển thu lại suy nghĩ, cười gượng bước đến, theo ám hiệu của Hỉ Tử, trước rót cho Trần Tĩnh Hòa một chén, rồi đến phiên lục hoàng tử đang cải trang là Yến Hành.

Không biết có phải ảo giác không, chứ sao nàng thấy ánh mắt nam chính càng lúc càng đáng sợ thế nhỉ?

Tiền Thiển không khỏi rụt cổ, cố tình rót cho hắn từ khoảng cách xa hơn chút, tự nhủ:

“Ảo giác thôi! Nhất định là ảo giác!!”

Trần Tĩnh Hòa một bên âm thầm quan sát Yến Hành, phát hiện biểu đệ hôm nay đúng là khác lạ.

Lại nhìn kỹ tiểu nhị rót trà bên cạnh – ủa? Hóa ra là một nha đầu cải nam trang!

Nhỏ con, gầy guộc, nhìn y như con khỉ con, người thường chắc chắn không thể nhìn ra nàng là con gái.

Nhưng hắn thì không giống người thường. Từ nhỏ đã theo danh sư học võ, có luyện qua phân biệt khí tức và khung xương, loại ngụy trang này sao qua nổi mắt hắn.

Hắn khẽ sờ cằm, liếc sang Yến Hành một cái đầy ẩn ý.

Với công phu của Yến Hành, chắc chắn cũng đã sớm nhìn ra Tiền Thiển là nữ.

Vậy thì... Tên này hôm nay bị gì vậy? Tự nhiên dính lấy một tiểu nha đầu cải nam trang?

Trần Tĩnh Hòa nhíu mày, nghĩ mãi vẫn không thông được.

Tiền Thiển vừa rót trà xong, liền vội vàng lùi về phía sau, nép mình sau lưng sư phụ. Nàng quyết định, tốt nhất nên giữ khoảng cách với nam chính, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì bất ngờ thì còn kịp tránh. Dù gì nàng cũng chỉ là một tiểu nhị học việc, cái mạng này đâu cứng nổi.

Hỉ Tử thấy hai vị khách đã có trà, lập tức khom người tiến lên, niềm nở tiếp đãi:

“Trần tiểu tướng quân, hôm nay ngài muốn dùng món gì ạ?”

Trần Tĩnh Hòa liền nhìn sang biểu đệ mình. Ở trước mặt hoàng tử, hắn nào dám tự tiện gọi món.

Kết quả, Yến Hành hoàn toàn không nhìn Hỉ Tử lấy một cái, mà đưa ánh mắt thẳng về phía Tiền Thiển, nhìn nàng nghiêng đầu né tránh rồi thản nhiên ra lệnh:

“Gọi món.”

“Hả??!!” Tiền Thiển suýt ngất. Nam chính lại phát bệnh gì nữa đây?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng thấy rõ ánh mắt Hỉ Tử mang theo vẻ ghen ghét, đành phải nhích tới gần, cúi đầu cười gượng:

“Vị đại gia này, tiểu nhân chỉ là học việc, hay để sư phụ tiểu nhân hầu ngài gọi món nhé?”

“Gọi món.” Yến Hành chẳng buồn để tâm, lặp lại mệnh lệnh, ánh mắt càng lạnh hơn.

Trong lòng Tiền Thiển gào thét: Ông trời ơi! Vị này đúng là không hiểu tiếng người à?!

Nhưng người ta quyền cao thế lớn, nàng đắc tội không nổi. Đành phải cúi đầu xin lỗi:

“Đại gia thứ lỗi, tiểu nhân mới học việc hai tháng, sư phụ còn chưa dạy thực đơn.”

“Ồ? Vẫn chưa học thuộc thực đơn?” Yến Hành cười khẽ, đôi mắt đào hoa liếc nàng, thậm chí còn hiện ra vài phần... phong tình.

“Vậy cũng tốt. Tầng dưới có treo bảng thực đơn tạm thời, ngươi đi nhìn rồi báo lại.”

“Hả?” Tiền Thiển choáng váng.

Dưới lầu cái bảng đó treo kín cả một bức tường, ít cũng phải có cả trăm món, nàng đâu phải thần tiên mà nhớ hết trong một lần!

Trà Đá Dịch Quán

Yến Hành thấy nàng há hốc miệng như ngốc, tâm trạng bỗng dưng tốt lên hẳn.

Hắn chậm rãi chỉ đạo:

“Nhớ được mấy món thì báo mấy món, không đủ thì chạy nhiều lần. Khi nào xong thì thôi. Sao? Ngươi tiếc đôi chân của mình à?”

“Dạ, đại gia chờ một chút.” Tiền Thiển mặt mày như đưa đám, đành phải nhận mệnh mà chạy xuống dưới.

Trong lòng nàng khẳng định: Mình nhất định đã đắc tội gì đó với Yến Hành, nếu không thì đại gia này sao lại rảnh rỗi đến mức chọc ghẹo mình như vậy?!

Yến Hành thấy nàng lắc lắc cái đầu nhỏ, bộ dạng như gặp vận đen, tâm trạng liền vui vẻ.

Hắn nâng chén trà lên che đi nụ cười bên khóe môi, thầm nghĩ: Vẫn là tự mình trêu nàng mới có hứng thú.

Trần Tĩnh Hòa bên cạnh nhìn một màn này, như bị sét đánh.

Đây còn là biểu đệ tâm tư kín đáo, làm việc trầm ổn mà hắn quen sao? Sao lại biến thành người vô công rỗi nghề, tìm người để trêu chọc?

Suy nghĩ một hồi, hắn vẫn quyết định mở miệng hỏi:

“Ngươi quen nha đầu kia... à không, tiểu nhị kia à?”

Yến Hành bưng trà, thản nhiên nhìn hắn một cái, không trả lời.

“Thế ngươi làm sao biết nàng biết chữ? Vừa vào đã bảo nàng đọc bảng thực đơn. Giờ này mà tiểu nhị biết chữ không nhiều đâu.”

“Gặp rồi.” Yến Hành ngắn gọn trả lời, không giải thích thêm gì, chỉ cúi đầu uống trà.

Thấy vậy, Trần Tĩnh Hòa cũng không hỏi nữa, chuyển sang bàn chuyện chính sự.

---

Trong khi đó, Tiền Thiển đang đứng trước bảng thực đơn to bằng cả bức tường, tâm trạng cực kỳ cáu bẳn.

Nàng đếm sơ sơ, ít cũng phải hơn hai trăm món. Cho dù trí nhớ nàng có tốt, cũng phải chạy đi chạy lại vài lượt mới thuộc hết được.

Vừa chạy vừa lẩm bẩm: Không biết mình đắc tội gì với nam chính mà hắn lại chơi trò xấu xa như thế này? Chẳng lẽ... chỉ vì mấy cái bánh ngọt lần trước?!!

Yến Hành thì tựa cằm vào tay, ngồi nhàn nhã trên lầu nhìn nàng chạy lên chạy xuống, đến lần thứ năm, thứ sáu, cuối cùng Tiền Thiển mới báo hết một lượt các món ăn.

“Báo hết rồi?” Yến Hành lười biếng ngồi thẳng dậy.

“Dạ thưa rồi, đại gia. Ngài muốn chọn món nào?”

Tiền Thiển cười nịnh nọt, chỉ sợ làm hắn không vui lại tìm cách hành nàng tiếp.

“À, vậy thì... bảo chưởng quầy tùy tiện chọn hai món đi, không cần cầu kỳ, ta cũng không đói lắm.”

Yến Hành chậm rãi nói.

---

Tiền Thiển: (╯‵□′)╯︵┻━┻ Má ơi!!! Đúng là muốn đập bàn mà!

Ngươi không đói thì bắt ta chạy đi chạy lại làm gì hả quỷ sứ?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện