Từ ngày hôm đó, công việc của Tiền Thiển đã thay đổi. Mỗi sáng đến quán, nàng sẽ hỗ trợ chưởng quầy Tiền kiểm kê hàng hóa. Sau khi hàng được đưa vào, nàng sẽ lên tầng hai, hạ mấy chiếc ghế kê trên bàn xuống rồi lau bàn một lượt, chuẩn bị mở cửa đón khách.

Sau khi quán khai trương, nàng sẽ đi theo sư phụ mình chạy khắp sảnh, công việc chính là thu dọn bàn ăn và lau bàn. Còn những việc "cao cấp" như bưng đồ ăn, lên món hay thu ngân, nàng vẫn chưa được giao.

Đến khi đóng cửa vào buổi tối, Tiền Thiển phải lau lại toàn bộ bàn ghế trên tầng hai, kê ghế lên bàn, quét nhà, lau sàn — kết thúc một ngày làm việc. So với công việc tay chân nặng nhọc trước đây, đúng là dễ thở hơn hẳn.

Tiền Thiển vô cùng hài lòng với công việc hiện tại!! Sư phụ nàng — Hỉ Tử, đối xử với nàng cũng tốt, không sai bảo quá đáng. Đôi khi nhận được tiền thưởng hậu hĩnh, Hỉ Tử còn chia cho nàng vài đồng tiền mua quà vặt. Tiền Thiển không giữ lại mà mang hết về đưa cho Trương thị.

Cuối cùng cũng có tiền mang về nhà, cả Tiền Thiển lẫn Trương thị đều rất vui mừng. Trương thị dùng tiền mua một ít lụa vụn màu xanh lam và bông mới, may cho ông nội của Đổng Tam một chiếc mũ bông ấm áp. Ông cụ cảm động đến phát khóc, liên tục dặn dò Đổng Tam sau này phải chăm sóc Tiền Thiển nhiều hơn.

Dần dần, Tiền Thiển bắt đầu có dáng vẻ một tiểu nhị chạy bàn thật sự: khăn vắt vai, khăn tay giắt ở hông, dáng vẻ đâu ra đấy. Khi thu dọn bàn ăn, động tác lanh lẹ gọn gàng, Hỉ Tử càng ngày càng hài lòng với tiểu đồ đệ của mình.

Lúc này, ở một nơi khác...

Yến Hành hẹn gặp biểu ca của mình tại Trạng Nguyên Lâu, đã sớm cho người đặt một gian nhã phòng trên tầng ba. Khi đi qua tầng hai, ánh mắt hắn lập tức bắt gặp Tiền Thiển, đang đứng bên cột lau khăn vải, một thân tiểu nhị bận rộn.

Hắn thoáng sững sờ:

Sao dạo này đi đâu cũng thấy tiểu nha đầu này vậy?!

Thậm chí còn có bản lĩnh lăn lộn vào Trạng Nguyên Lâu làm tiểu nhị nữa chứ!!

Yến Hành xoay người đi về phía một bàn gần cửa sổ, vừa đi vừa dặn dò tùy tùng bên cạnh:

“Ra cửa đợi, lát nữa biểu ca ta tới thì đưa thẳng lên đây.”

Người tùy tùng đáp lời rồi nhanh chóng rời đi.

Hỉ Tử đã chú ý đến Yến Hành từ lúc hắn bước chân lên tầng. Nhìn mặt thì lạ, nhưng áo bào màu lam kia lại được may từ gấm cống phẩm, không phải thứ mà người bình thường có thể mặc. Nhìn kỹ miếng hoà điền dương chi tinh xảo đeo ở thắt lưng, Hỉ Tử lập tức hiểu rõ — đây chắc chắn không phải hạng người có thể đắc tội, rất có thể là con cháu quyền quý mới vào kinh.

Thấy Yến Hành ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ, Hỉ Tử vội vàng tiến tới chào hỏi, rồi gọi Tiền Thiển đến dặn:

“Mau xuống lầu tìm chưởng quầy, nói có khách quý đến, cần loại trà ngon nhất trong kho.”

Tiền Thiển gật đầu, xoay người chạy như bay.

Yến Hành nhìn nàng, thấy nàng chẳng thèm liếc hắn một cái, cơn giận lập tức dâng lên —

Dám làm như không quen biết ta?! Ăn điểm tâm của ta rồi còn giả vờ không quen?!

Lúc này, Trần Tĩnh Hòa vừa lên đến nơi đã thấy biểu đệ mình mặt lạnh như tiền ngồi bên cửa sổ. Người ngoài có thể không nhận ra, nhưng với Trần Tĩnh Hòa — người lớn lên cùng Yến Hành, hắn biết rõ biểu đệ mình đang rất bực bội.

Y vội bước tới ngồi đối diện, vừa cười vừa hỏi:

“Lục... À không, biểu đệ, ai làm đệ không vui vậy? Không lẽ là ta?”

Yến Hành cau mày:

“Đã ra ngoài, cứ gọi huynh đệ là được.”

Trần Tĩnh Hòa gật đầu thuận theo:

“Sao lại ngồi ở đây? Ta nhớ rõ đặt nhã phòng tầng ba mà?”

Yến Hành không trả lời, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bày ra dáng vẻ “ta đang giận”.

Trần Tĩnh Hòa thấy thế cũng không hỏi thêm, chỉ ngồi cạnh an ủi thầm lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hỉ Tử nhìn thấy vị Trần tiểu tướng quân danh chấn kinh thành xuất hiện, lại ngồi cùng thiếu niên áo lam kia, lập tức tự khen mình có con mắt tinh đời. May mà ban nãy không dám thất lễ, nếu không chỉ với mối quan hệ của hai người này, chỉ sợ đầu rơi lúc nào cũng chẳng biết.

Tiền Thiển vừa xuống lầu lấy trà xong, vừa quay đầu lại đã thấy một tiểu nhị khác cũng chạy tới tìm chưởng quầy, vừa chạy vừa nói:

“Chưởng quầy, Trần tiểu tướng quân lên lầu rồi. Sư huynh bảo hỏi người có cần đích thân lên chào không.”

“Cái gì?!” — Đại chưởng quầy Trạng Nguyên Lâu nghe xong lập tức vứt sổ sách, vội vã chạy ra.

Tiền Thiển bị bỏ lại phía sau, chỉ nghe người đồng nghiệp gọi với lại:

“Tiểu Ngũ Tử, nhanh lên! Trần tiểu tướng quân đang đợi trà, chậm trễ là mất mặt đấy!”

Tiền Thiển ôm hộp trà chạy như bay lên tầng, vừa thấy dáng chạy thoăn thoắt của chưởng quầy đã có chút choáng:

Vị Trần tiểu tướng quân này rốt cuộc là ai mà khiến chưởng quầy hoảng như vậy? “Thế tử phủ Hộ Quốc Công, mẫu tộc của Tĩnh quý phi,” — 7788 nhanh chóng giải thích trong đầu nàng.

Trà Đá Dịch Quán

“Nói ngắn gọn, chính là biểu ca ruột của nam chính, hiểu chưa?”

Tiền Thiển bừng tỉnh:

Thì ra là vậy!

Phủ Hộ Quốc Công là dòng họ danh giá mà Tiền Thiển đã nghe nhắc đến không biết bao nhiêu lần khi làm việc ở Trạng Nguyên Lâu. Nghe nói ông ngoại của Tĩnh quý phi — lão Hộ Quốc Công, là một danh tướng nổi tiếng triều Đại Tần. Nhưng người đương nhiệm — tức bác của quý phi, lại là một quan văn.

Có lẽ là do di truyền bỏ qua một đời, vị Trần tiểu tướng quân này lại rất có năng khiếu quân sự. Từ nhỏ đã được ông nội đích thân dạy dỗ, 15 tuổi đã nhập ngũ, chưa đến 18 tuổi đã vang danh thiên hạ, từ đó đánh đâu thắng đó, chưa từng bại trận, chưa đầy 20 tuổi đã được phong tướng quân.

Có năng lực, có tiền đồ, có bối cảnh, còn có cả ngoại hình, nghe nói Trần tiểu tướng quân là người đứng đầu danh sách phu quân lý tưởng trong lòng tất cả các quý nữ Đại Chu.

“Đúng kiểu tiêu chuẩn nam chính! Tướng quân bất bại, bàn tay vàng trong làng đầu thai như vậy mà lại không phải nam chính, thật không khoa học!” — Tiền Thiển vừa chạy lên lầu vừa lẩm bẩm.

“Nhưng đúng là không phải. Nói đúng hơn thì cậu ta là cánh tay phải của nam chính.” — 7788 nhấn mạnh.

“Nghe vậy thì cũng hợp lý.” — Tiền Thiển gật gù. Có một biểu ca là chiến thần, chống lưng mạnh như vậy, đúng là muốn làm gì cũng dễ.

Tiền Thiển lên đến tầng hai, thấy cả chưởng quầy Tiền cũng đang ở đó, cùng đại chưởng quầy cúi đầu khom lưng niềm nở chào hỏi Yến Hành và Trần Tĩnh Hòa.

Đúng là xã hội giai cấp thối nát!! — Tiền Thiển thầm chửi trong lòng, rồi xoay người lặng lẽ đi pha trà. Dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu nhị học việc, mấy chuyện này chẳng liên quan gì đến nàng cả.

Đại chưởng quầy chắp tay chào Trần Tĩnh Hòa:

“Trần tướng quân lâu rồi không ghé, tiểu điếm tiếp đãi không chu toàn, mong ngài lượng thứ.”

Trần Tĩnh Hòa cười thoải mái:

“Phùng chưởng quầy khách sáo rồi. Quán ngài mà còn tự nhận là ‘tiểu điếm’ thì trong Đại Chu còn quán nào dám xưng là tửu lâu nữa? Có điều đúng là ta gần đây ít tới, là vì vừa mới đi công vụ bên ngoài về. Vừa đặt chân tới kinh là đã mời biểu đệ tới đây ăn mừng rồi.”

“Thì ra là biểu thiếu gia! Thất lễ, thất lễ!” — Phùng chưởng quầy lập tức cúi rạp người về phía Yến Hành.

Yến Hành chỉ khẽ gật đầu.

“Được rồi,” — Trần Tĩnh Hòa biết biểu đệ mình không thích xã giao, liền tiếp lời:

“Biểu đệ ta mới vào kinh, nhờ Phùng chưởng quầy tiếp đãi tử tế cho, đừng để ta mất mặt.”

“Tất nhiên rồi. Hôm nay chắc chắn sẽ khiến hai vị hài lòng.” — Đại chưởng quầy cười tươi như hoa, cùng chưởng quầy Tiền cúi người một lần nữa, sau đó mới cáo lui.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện