Ngay từ khi Yến Hành gọi Tiền Thiển tới rót trà, Hỉ Tử đã hơi khó chịu.
Hắn cảm thấy tiểu đồ đệ mà mình tưởng chừng thật thà chất phác, thực ra lại không an phận chút nào. Không hiểu đã dùng cách gì để nịnh bợ lấy lòng quý nhân, đến mức vượt mặt cả sư phụ mà lên tiếp trà cho khách.
Thế nhưng, khi thấy Tiền Thiển chạy đi chạy lại mấy lượt để báo món, cảm xúc ghen tỵ trong lòng Hỉ Tử cũng dần biến mất.
Hắn nhận ra mình đã trách oan đồ đệ rồi. Cái này mà gọi là ôm đùi nịnh bợ gì chứ? Rõ ràng là đắc tội người ta rồi bị hành cho khổ đây mà! Thấy Tiền Thiển mặt mày tủi thân quay đi tìm chưởng quầy để báo lại gọi món, Hỉ Tử nghĩ nghĩ rồi đi theo hỏi:
“Tiểu Ngũ Tử, rốt cuộc là ngươi đã đắc tội vị kia đại gia thế nào vậy?”
Tiền Thiển thầm nghĩ: Làm sao mà kể thật cho sư phụ nghe được chứ! Chẳng lẽ nói là vì ăn mất một miếng điểm tâm của Lục hoàng tử nên bị thù dai tới giờ sao?!
Nàng đành phải bày ra vẻ mặt thành khẩn mà nói dối:
“Sư phụ! Con thực sự không biết ạ! Con người như vậy sao dám giao du với hạng quý nhân đó được.”
Hỉ Tử nghĩ lại thì thấy cũng đúng. Có lẽ là vị kia hôm nay tâm trạng không tốt, thấy đồ đệ mình nhỏ tuổi, dễ bắt nạt nên lôi ra đùa cho vui.
Nghĩ đến đây, Hỉ Tử liền an ủi Tiền Thiển:
“Tiểu Ngũ Tử, đừng buồn nữa. Chúng ta làm cái nghề này, vốn là để hầu hạ người ta. Về sau ngươi sẽ biết, vị kia đã coi là người tính tình tốt rồi đó. Ít nhất cũng chưa kêu đánh kêu g.i.ế.c gì, nhịn một chút là qua.”
Tiền Thiển gật đầu, định quay đi thì Hỉ Tử lại hỏi tiếp:
“Mà vị công tử kia sao vừa lên đã gọi ngươi đi xem bảng thực đơn? Hắn biết ngươi biết chữ à? Không phải ngươi nói không quen biết hắn sao?”
Tiền Thiển thầm kêu khổ trong lòng: Sao hắn biết ta biết chữ? Chắc chắn là cái lão già kia mách lẻo !! Vấn đề xấu hổ thế này, biết trả lời thế nào đây?!
Nàng ngẫm nghĩ rồi đáp:
“Con nghĩ là lúc ngài ấy sai bảo thì cũng chưa nghĩ xem con có biết chữ hay không. May mà con biết chữ, chứ nếu không thì không biết còn nghĩ ra cái trò gì để hành con nữa cơ.”
Hỉ Tử nghe xong gật đầu, thấy cũng có lý. Đám công tử tiểu thư được nuông chiều từ bé, thích gì là làm nấy, khó chiều cũng chẳng lạ gì.
---
Tiền Thiển tới báo với đại chưởng quầy rằng bàn của Trần tiểu tướng quân sẽ do chưởng quầy tự sắp xếp món ăn.
Phùng chưởng quầy liền đích thân chuẩn bị một bàn món tinh xảo, nhưng Yến Hành và Trần Tĩnh Hòa thì chỉ động vài đũa, còn lại chủ yếu là lo bàn chuyện chính sự.
Tiền Thiển thì ôm khay trà đứng ở một chỗ vừa không quá xa để tiện nghe lệnh, mà cũng không quá gần để khỏi nghe thấy chuyện không nên nghe.
Vị trí đó là do Hỉ Tử dặn dò. Dù gì Yến Hành đã hành nàng một trận, các tiểu nhị khác trên lầu cũng đều hiểu rõ vị thiếu gia này hôm nay tâm trạng không tốt, ai cũng không dám lên mà chuốc xui xẻo.
Cả đám bàn bạc với nhau: dù sao Tiền Thiển cũng đã "xui một lần thì xui luôn cho trót", hơn nữa Trần tiểu tướng quân cũng không tỏ vẻ chê bai chuyện có học đồ hầu hạ, vậy cứ để nàng lo bàn đó luôn.
Thế là Tiền Thiển tội nghiệp cứ đứng ngơ ngác ôm khay trà, chờ lệnh sai bảo.
Trà Đá Dịch Quán
Yến Hành và Trần Tĩnh Hòa đang bàn chuyện tình hình trong kinh thành, bỗng nhiên Yến Hành cảm thấy đã lâu không nhìn thấy cái nha đầu kia đâu.
Hắn nghiêng đầu nhìn quanh một vòng, lập tức thấy Tiền Thiển đứng từ xa xa. Hắn cau mày lại, mở miệng sai bảo:
“Lại đây gần chút, đứng xa vậy làm gì.”
“Dạ! Đại gia!”
Tiền Thiển ngoài miệng vâng dạ rất nhanh, nhưng trong lòng thì cực kỳ không muốn lại gần.
Trời ạ, ai biết vị hoàng tử này với biểu ca hắn đang bàn chuyện bí mật gì, nếu lỡ nghe phải điều không nên nghe rồi bị... diệt khẩu thì sao!!
“Ngươi còn nhích cái gì?! Đứng xa thế, sao mà nghe được phân phó?”
Thấy nàng rề rề từng bước một tiến lại gần, Yến Hành liền sa sầm mặt xuống, tỏ vẻ cực kỳ không vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiền Thiển thấy vậy, như thể bị đạp trúng đuôi, vội vàng chạy nhanh tới đứng bên cạnh bàn, chớp mắt nhìn Yến Hành chờ sai bảo.
Ai ngờ, đợi mãi chẳng thấy hắn nói gì.
Yến Hành chỉ liếc nàng một cái, rồi lại quay sang tiếp tục bàn chuyện với Trần Tĩnh Hòa, để mặc Tiền Thiển đứng bên cạnh bàn, muốn lui cũng không được, mà đứng đó thì vừa xấu hổ vừa lúng túng.
Yến Hành liếc mắt nhìn bộ dáng nàng đứng ngồi không yên bằng khóe mắt, cảm thấy nha đầu này đúng là càng ngày càng thú vị, trong lòng lại dâng lên ý định trêu đùa.
Hắn nghĩ nghĩ, rồi mở miệng phân phó:
“Đi đến Lưu Vân Trai mua một hộp bánh củ mài nhân hạt thông. Nhớ là loại vừa mới ra lò. Trong vòng mười lăm phút phải mang về đây.”
Tiền Thiển gật đầu lia lịa, dứt khoát xoay người bỏ đi, trong lòng thầm nghĩ: Có phải đi làm chân chạy vặt cũng còn tốt hơn là đứng cứng ngắc như khúc gỗ bên cạnh cái bàn kia, nhìn Yến Hành ăn cơm tán gẫu.
Với tinh thần "có việc là có thù lao", Tiền Thiển lao vút như tên b.ắ.n về phía Lưu Vân Trai.
Thực ra, tiệm này cũng nằm ngay trên phố Chu Tước, cách Trạng Nguyên Lâu không xa, gần như nằm chéo bên đường.
Lúc này, Yến Hành đang dựa vào khung cửa sổ lầu hai, thú vị nhìn theo bóng dáng của nha đầu nhỏ kia như con thỏ con phóng vụt đi đến tiệm bánh bên kia đường.
Trần Tĩnh Hòa hơi khó hiểu, quay đầu hỏi:
“Sao tự nhiên lại đòi ăn điểm tâm? Không phải kêu Phùng chưởng quầy bưng lên một đĩa bánh Trạng Nguyên là xong à?”
Yến Hành khẽ lắc đầu, đáp ngắn gọn:
“Không có gì. Thấy vui thôi.”
“Hả?” Trần Tĩnh Hòa nghe xong thì thấy thật khó tin.
Ăn một hộp điểm tâm thì có gì vui? Trừ phi… thứ gọi là “thú vị” ấy không nằm ở hộp điểm tâm, mà là ở… cái nha đầu mặt mũi khô khan kia?!
Suy nghĩ mãi, vẫn chẳng thể tìm ra lý do hợp lý hơn, Trần Tĩnh Hòa đành chấp nhận… mình có lẽ đã nắm được chân tướng.
---
Tiền Thiển vừa chạy đến trước cửa Lưu Vân Trai, liếc mắt một cái đã thấy một bóng dáng thiếu nữ mặc váy lụa màu xanh biếc, dung nhan thanh nhã như hoa sen vừa trồi lên khỏi mặt nước —— Bạch Lưu Sương!!
Bên cạnh nàng vẫn là tiểu nha hoàn vô lễ lần trước, cả hai cũng đang đứng trước cửa tiệm, tính bước vào trong.
Phải công nhận, hôm nay Bạch Lưu Sương mặc nữ trang lại càng xinh đẹp hơn bình thường một chút.
Có điều Tiền Thiển chẳng rảnh mà ngắm nhiều, bên Trạng Nguyên Lâu còn có một vị đại gia đang ngồi chờ hành nàng, còn dừng chân là còn chết.
Thế nên nàng không dừng lại, bước thẳng vào tiệm, đứng trước quầy gọi to với tiểu nhị:
“Nhanh nhanh, cho ta một hộp bánh củ mài nhân hạt thông mới ra lò. Ta phải về gấp!”
Tiểu nhị của Lưu Vân Trai thấy nàng mặc đồng phục tiểu nhị của Trạng Nguyên Lâu, biết ngay là bị sai đi chạy chân, chẳng nói nhiều, lập tức nhanh tay nhanh chân đóng hộp cho nàng.
---
Lúc này, Bạch Lưu Sương cũng vừa bước vào.
Nàng chẳng buồn nhìn về phía Tiền Thiển hay tiểu nhị đang đóng gói, chỉ quay sang nói với chưởng quầy:
“Chưởng quầy, cho ta hai hộp điểm tâm. Một hộp bánh củ mài nhân hạt thông, một hộp bánh sen nghiền khoai.”
Chưởng quầy đích thân bước ra nhìn quầy một lượt, rồi cười áy náy:
“Tiểu thư, xin thứ lỗi, hiện tại bánh củ mài nhân hạt thông không đủ một hộp. Hay là ngài ngồi dùng một chén trà đợi một lát, khoảng hai khắc nữa thì mẻ mới sẽ ra lò.”
Bạch Lưu Sương không nói gì, nhưng nha hoàn bên cạnh nàng đã phát hiện tiểu nhị của tiệm đang đóng gói đúng loại bánh đó cho Tiền Thiển.
Có lẽ vì đang đứng trong cửa tiệm, hoặc cũng có thể vì Tiền Thiển đang mặc đồng phục tiểu nhị của Trạng Nguyên Lâu, nên lần này tiểu nha hoàn không lập tức mở miệng lớn tiếng làm khó nàng như trước.
Chỉ yên lặng giơ tay chỉ về phía Tiền Thiển, ý tứ rõ ràng: “Tiểu thư, ngài nhìn xem……”
Hắn cảm thấy tiểu đồ đệ mà mình tưởng chừng thật thà chất phác, thực ra lại không an phận chút nào. Không hiểu đã dùng cách gì để nịnh bợ lấy lòng quý nhân, đến mức vượt mặt cả sư phụ mà lên tiếp trà cho khách.
Thế nhưng, khi thấy Tiền Thiển chạy đi chạy lại mấy lượt để báo món, cảm xúc ghen tỵ trong lòng Hỉ Tử cũng dần biến mất.
Hắn nhận ra mình đã trách oan đồ đệ rồi. Cái này mà gọi là ôm đùi nịnh bợ gì chứ? Rõ ràng là đắc tội người ta rồi bị hành cho khổ đây mà! Thấy Tiền Thiển mặt mày tủi thân quay đi tìm chưởng quầy để báo lại gọi món, Hỉ Tử nghĩ nghĩ rồi đi theo hỏi:
“Tiểu Ngũ Tử, rốt cuộc là ngươi đã đắc tội vị kia đại gia thế nào vậy?”
Tiền Thiển thầm nghĩ: Làm sao mà kể thật cho sư phụ nghe được chứ! Chẳng lẽ nói là vì ăn mất một miếng điểm tâm của Lục hoàng tử nên bị thù dai tới giờ sao?!
Nàng đành phải bày ra vẻ mặt thành khẩn mà nói dối:
“Sư phụ! Con thực sự không biết ạ! Con người như vậy sao dám giao du với hạng quý nhân đó được.”
Hỉ Tử nghĩ lại thì thấy cũng đúng. Có lẽ là vị kia hôm nay tâm trạng không tốt, thấy đồ đệ mình nhỏ tuổi, dễ bắt nạt nên lôi ra đùa cho vui.
Nghĩ đến đây, Hỉ Tử liền an ủi Tiền Thiển:
“Tiểu Ngũ Tử, đừng buồn nữa. Chúng ta làm cái nghề này, vốn là để hầu hạ người ta. Về sau ngươi sẽ biết, vị kia đã coi là người tính tình tốt rồi đó. Ít nhất cũng chưa kêu đánh kêu g.i.ế.c gì, nhịn một chút là qua.”
Tiền Thiển gật đầu, định quay đi thì Hỉ Tử lại hỏi tiếp:
“Mà vị công tử kia sao vừa lên đã gọi ngươi đi xem bảng thực đơn? Hắn biết ngươi biết chữ à? Không phải ngươi nói không quen biết hắn sao?”
Tiền Thiển thầm kêu khổ trong lòng: Sao hắn biết ta biết chữ? Chắc chắn là cái lão già kia mách lẻo !! Vấn đề xấu hổ thế này, biết trả lời thế nào đây?!
Nàng ngẫm nghĩ rồi đáp:
“Con nghĩ là lúc ngài ấy sai bảo thì cũng chưa nghĩ xem con có biết chữ hay không. May mà con biết chữ, chứ nếu không thì không biết còn nghĩ ra cái trò gì để hành con nữa cơ.”
Hỉ Tử nghe xong gật đầu, thấy cũng có lý. Đám công tử tiểu thư được nuông chiều từ bé, thích gì là làm nấy, khó chiều cũng chẳng lạ gì.
---
Tiền Thiển tới báo với đại chưởng quầy rằng bàn của Trần tiểu tướng quân sẽ do chưởng quầy tự sắp xếp món ăn.
Phùng chưởng quầy liền đích thân chuẩn bị một bàn món tinh xảo, nhưng Yến Hành và Trần Tĩnh Hòa thì chỉ động vài đũa, còn lại chủ yếu là lo bàn chuyện chính sự.
Tiền Thiển thì ôm khay trà đứng ở một chỗ vừa không quá xa để tiện nghe lệnh, mà cũng không quá gần để khỏi nghe thấy chuyện không nên nghe.
Vị trí đó là do Hỉ Tử dặn dò. Dù gì Yến Hành đã hành nàng một trận, các tiểu nhị khác trên lầu cũng đều hiểu rõ vị thiếu gia này hôm nay tâm trạng không tốt, ai cũng không dám lên mà chuốc xui xẻo.
Cả đám bàn bạc với nhau: dù sao Tiền Thiển cũng đã "xui một lần thì xui luôn cho trót", hơn nữa Trần tiểu tướng quân cũng không tỏ vẻ chê bai chuyện có học đồ hầu hạ, vậy cứ để nàng lo bàn đó luôn.
Thế là Tiền Thiển tội nghiệp cứ đứng ngơ ngác ôm khay trà, chờ lệnh sai bảo.
Trà Đá Dịch Quán
Yến Hành và Trần Tĩnh Hòa đang bàn chuyện tình hình trong kinh thành, bỗng nhiên Yến Hành cảm thấy đã lâu không nhìn thấy cái nha đầu kia đâu.
Hắn nghiêng đầu nhìn quanh một vòng, lập tức thấy Tiền Thiển đứng từ xa xa. Hắn cau mày lại, mở miệng sai bảo:
“Lại đây gần chút, đứng xa vậy làm gì.”
“Dạ! Đại gia!”
Tiền Thiển ngoài miệng vâng dạ rất nhanh, nhưng trong lòng thì cực kỳ không muốn lại gần.
Trời ạ, ai biết vị hoàng tử này với biểu ca hắn đang bàn chuyện bí mật gì, nếu lỡ nghe phải điều không nên nghe rồi bị... diệt khẩu thì sao!!
“Ngươi còn nhích cái gì?! Đứng xa thế, sao mà nghe được phân phó?”
Thấy nàng rề rề từng bước một tiến lại gần, Yến Hành liền sa sầm mặt xuống, tỏ vẻ cực kỳ không vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiền Thiển thấy vậy, như thể bị đạp trúng đuôi, vội vàng chạy nhanh tới đứng bên cạnh bàn, chớp mắt nhìn Yến Hành chờ sai bảo.
Ai ngờ, đợi mãi chẳng thấy hắn nói gì.
Yến Hành chỉ liếc nàng một cái, rồi lại quay sang tiếp tục bàn chuyện với Trần Tĩnh Hòa, để mặc Tiền Thiển đứng bên cạnh bàn, muốn lui cũng không được, mà đứng đó thì vừa xấu hổ vừa lúng túng.
Yến Hành liếc mắt nhìn bộ dáng nàng đứng ngồi không yên bằng khóe mắt, cảm thấy nha đầu này đúng là càng ngày càng thú vị, trong lòng lại dâng lên ý định trêu đùa.
Hắn nghĩ nghĩ, rồi mở miệng phân phó:
“Đi đến Lưu Vân Trai mua một hộp bánh củ mài nhân hạt thông. Nhớ là loại vừa mới ra lò. Trong vòng mười lăm phút phải mang về đây.”
Tiền Thiển gật đầu lia lịa, dứt khoát xoay người bỏ đi, trong lòng thầm nghĩ: Có phải đi làm chân chạy vặt cũng còn tốt hơn là đứng cứng ngắc như khúc gỗ bên cạnh cái bàn kia, nhìn Yến Hành ăn cơm tán gẫu.
Với tinh thần "có việc là có thù lao", Tiền Thiển lao vút như tên b.ắ.n về phía Lưu Vân Trai.
Thực ra, tiệm này cũng nằm ngay trên phố Chu Tước, cách Trạng Nguyên Lâu không xa, gần như nằm chéo bên đường.
Lúc này, Yến Hành đang dựa vào khung cửa sổ lầu hai, thú vị nhìn theo bóng dáng của nha đầu nhỏ kia như con thỏ con phóng vụt đi đến tiệm bánh bên kia đường.
Trần Tĩnh Hòa hơi khó hiểu, quay đầu hỏi:
“Sao tự nhiên lại đòi ăn điểm tâm? Không phải kêu Phùng chưởng quầy bưng lên một đĩa bánh Trạng Nguyên là xong à?”
Yến Hành khẽ lắc đầu, đáp ngắn gọn:
“Không có gì. Thấy vui thôi.”
“Hả?” Trần Tĩnh Hòa nghe xong thì thấy thật khó tin.
Ăn một hộp điểm tâm thì có gì vui? Trừ phi… thứ gọi là “thú vị” ấy không nằm ở hộp điểm tâm, mà là ở… cái nha đầu mặt mũi khô khan kia?!
Suy nghĩ mãi, vẫn chẳng thể tìm ra lý do hợp lý hơn, Trần Tĩnh Hòa đành chấp nhận… mình có lẽ đã nắm được chân tướng.
---
Tiền Thiển vừa chạy đến trước cửa Lưu Vân Trai, liếc mắt một cái đã thấy một bóng dáng thiếu nữ mặc váy lụa màu xanh biếc, dung nhan thanh nhã như hoa sen vừa trồi lên khỏi mặt nước —— Bạch Lưu Sương!!
Bên cạnh nàng vẫn là tiểu nha hoàn vô lễ lần trước, cả hai cũng đang đứng trước cửa tiệm, tính bước vào trong.
Phải công nhận, hôm nay Bạch Lưu Sương mặc nữ trang lại càng xinh đẹp hơn bình thường một chút.
Có điều Tiền Thiển chẳng rảnh mà ngắm nhiều, bên Trạng Nguyên Lâu còn có một vị đại gia đang ngồi chờ hành nàng, còn dừng chân là còn chết.
Thế nên nàng không dừng lại, bước thẳng vào tiệm, đứng trước quầy gọi to với tiểu nhị:
“Nhanh nhanh, cho ta một hộp bánh củ mài nhân hạt thông mới ra lò. Ta phải về gấp!”
Tiểu nhị của Lưu Vân Trai thấy nàng mặc đồng phục tiểu nhị của Trạng Nguyên Lâu, biết ngay là bị sai đi chạy chân, chẳng nói nhiều, lập tức nhanh tay nhanh chân đóng hộp cho nàng.
---
Lúc này, Bạch Lưu Sương cũng vừa bước vào.
Nàng chẳng buồn nhìn về phía Tiền Thiển hay tiểu nhị đang đóng gói, chỉ quay sang nói với chưởng quầy:
“Chưởng quầy, cho ta hai hộp điểm tâm. Một hộp bánh củ mài nhân hạt thông, một hộp bánh sen nghiền khoai.”
Chưởng quầy đích thân bước ra nhìn quầy một lượt, rồi cười áy náy:
“Tiểu thư, xin thứ lỗi, hiện tại bánh củ mài nhân hạt thông không đủ một hộp. Hay là ngài ngồi dùng một chén trà đợi một lát, khoảng hai khắc nữa thì mẻ mới sẽ ra lò.”
Bạch Lưu Sương không nói gì, nhưng nha hoàn bên cạnh nàng đã phát hiện tiểu nhị của tiệm đang đóng gói đúng loại bánh đó cho Tiền Thiển.
Có lẽ vì đang đứng trong cửa tiệm, hoặc cũng có thể vì Tiền Thiển đang mặc đồng phục tiểu nhị của Trạng Nguyên Lâu, nên lần này tiểu nha hoàn không lập tức mở miệng lớn tiếng làm khó nàng như trước.
Chỉ yên lặng giơ tay chỉ về phía Tiền Thiển, ý tứ rõ ràng: “Tiểu thư, ngài nhìn xem……”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương