Wp: D301203

Chương 258: Xử lý mỹ nhân (1) (đã beta)

Thân Giác chính là bị đau đến tỉnh lại, cả người cậu như đang bị nướng trên lửa, ngọn liệt hỏa kia cháy hừng hực trong xương cốt của cậu, sự đau đớn kịch liệt khiến cậu không thể không mở mắt ra.

Nhưng chỉ vừa mở mắt, lọt vào trong tầm mắt cậu chính là một bức bích họa lõa thể. Bức bích họa trên trần nhà đã không còn nhìn ra được màu sắc ban đầu của nó là gì, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra được những nhân vật được vẽ trên đó, đều là những mỹ nhân mày lá liễu môi anh đào, yêu kiều nhu mỹ. Nhưng dưới chân ngọc của các nàng, tất cả đều là bạch cốt.

Bạch cốt chồng chất, tựa như một ngọn núi thi thể vậy. Mỹ nhân cùng bạch cốt, kiểu phối hợp như thế này nhìn qua thật sự vừa tươi đẹp vừa cổ quái. Thân Giác bình tĩnh nhìn một hồi rồi nâng tay lên, bưng kín ngực của chính mình. Sự đau đớn khiến cậu gần như là không thể nằm yên được, cậu thở dốc lật người lại. Mặt khác, một bàn tay gần như là trắng đến xanh xao gắt gao nắm chặt lấy đệm giường, trên gương mặt tái nhợt của cậu đồng thời hiện lên biểu tình thống khổ.

Kiếp này....

Cậu hóa thành một con quỷ họa bì. Từ trước đến nay, quỷ họa bì cực kỳ yêu cái đẹp, trong kiếp này cậu cũng không phải là ngoại lệ. Thế gian có rất nhiều mỹ nhân, vì vậy cậu tham luyến thế gian, không muốn đi đầu thai. Vì cậu chưa bao giờ làm hại con người, cho nên quỷ khí rất yếu, không khiến cho quỷ sai đến truy lùng rồi bắt cậu đi.

Dù sao thì ác quỷ trên thế gian cũng nhiều như vậy, những quỷ sai kia chỉ việc bắt ác quỷ thôi là đã nhiều việc đến mức không thể lo liệu hết được, làm gì còn có thời gian để đến đây tìm kiếm Thân Giác.

Vì vậy Thân Giác cứ ở lại nhân gian mà trốn đông trốn tây, chớp mắt đã sống được hơn trăm năm. Kiếp quỷ dài đằng đẳng trăm năm, cậu đã sớm quên hết những chuyện cũ trước đó, cậu cũng không nhớ rõ trước kia cậu là ai, vì sao lại chết, mà cậu chỉ một lòng ái mộ cái đẹp mà thôi. Cậu suốt ngày đi tìm mỹ nhân tại trần gian, nếu tìm được một người nào thì sau khi trở về liền họa chính mình thành dáng vẻ của đối phương rồi đứng trước chiếc gương đồng mình đã trộm được, õng ẹo tạo dáng, thưởng thức khuôn mặt mà bản thân lén lút có được.

Nhưng cứ trộm mặt của người khác như vậy, chung quy vẫn sẽ xảy ra chuyện.

Có một lần nọ Thân Giác cùng lúc gặp được hai mỹ nhân, hai mỹ nhân kia dừng chân bên dòng nước, cơ hồ đẹp đẽ như một bức họa vậy. Từ trước đến nay cậu chưa từng thấy một người nào lớn lên lại xinh đẹp đến như vậy, lại còn cùng lúc xuất hiện đến hai người, cho nên liền nhìn đến ngây ngẩn cả người. Cậu núp sau cây, si ngốc ngơ ngác mà nhìn chằm chằm vào bọn họ, chờ đến khi hai mỹ nhân kia đã rời đi, cậu lúc này mới lưu luyến không rời mà thu lại tầm mắt.

Sau khi trở về, cậu liền nhanh chóng chạy lại, muốn sửa lại tấm da mình vừa vẽ. Cho đến khi cậu đặt tấm da trắng bạch kia nằm dài trên bàn thì lại bắt đầu do dự. Vì cậu không biết nên họa thành dáng vẻ của người nào. Mỹ nhân bên trái đẹp, người bên phải cũng rất đẹp. Cậu cứ như lòng bàn tay cũng là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, cái nào cũng khó để bỏ được.

Cậu cắn bút suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định cứ dùng luân phiên nhau vậy. Một ngày họa thành dáng vẻ của mỹ nhân bên trái, vị mỹ nhân bên trái kia tướng mạo thanh nhã uyển chuyển, màt mày phiêu dật như sông núi, mi như núi cao, mắt như thu thủy. Một ngày khác lại họa thành dáng vẻ của mỹ nhân bên phải, vì mỹ nhân bên phải lại có tướng mạo diễm lệ, chỉ sợ ngay cả hoa thược dược cũng không thể nào quyến rũ bằng người nọ.

Thân Giác quan sát hai mỹ nhân kia rất lâu, ngay cả nhất cử nhất động của đối phương đều được thu vào trong mắt từng chút một. Vì vậy, nếu như cậu mặc vào bộ da đã được họa xong, cậu gần như có thể trở thành người kia luôn.

Vào một đêm nọ, cậu họa thành dáng vẻ của vị mỹ nhân bên trái, khi đang lên phố để tìm kiếm một vị mỹ nhân mới, ngoài ý muốn lại gặp được vị mỹ nhân bên phải. Bọn họ đã gặp nhau nơi ngã rẽ, Thân Giác thậm chí còn không kịp núp đi thì đã bị đối phương bắt được cổ tay.

"Sơ Nghiên, không phải ngươi nói với ta là người phải bồi bá mẫu đi thắp hương ở ngoại thành, tối nay sẽ không về sao?" Đôi môi đỏ bừng của đối phương lúc đóng lúc mở, nói ra một câu khiến cho Thân Giác cảm thấy cực kỳ hoảng loạn.

Sơ Nghiên là ai? Là chủ nhân dáng vẽ mà cậu họa à?

Nhưng dưới sự hoảng loạn, cậu lại bị mỹ mạo của người trước mắt mình nhiếp hồn, đừng nói là một câu, mà dù có là nửa chữ thì cậu cũng không thể thốt ra được, chỉ biết ngây ngốc mà nhìn chằm chằm vào đối phương.

Nhìn gần, cậu lại càng cảm thấy người trước mắt lại càng xinh đẹp hơn, không có chỗ nào mà không đẹp. Thân Giác nghĩ, khi Nữ Oa đắp nặn y, hẳn là ngài đã dùng rất nhiều tâm tư chứ không như những người khác, chỉ tùy tiện nặn một chút bùn rồi ném lên mặt đất, liền xong một một người.

Đối phương thấy cậu ngơ ngác như vậy thì cũng không tức giận, ngược lại còn cười cười, "Hôm nay ngươi làm sao vậy? Thấy thế nào cũng ngốc ngốc, không giống với bộ dáng miệng lưỡi sắc bén thường ngày của ngươi chút nào. Thôi, nếu hôm nay ngươi không có việc gì thì muốn đến phủ ta chơi một chút không? Ta vừa mua được một chậu hoa cúc, có thể nói là cực phẩm luôn đấy, ta còn đang muốn kêu ngươi đến ngắm đây, cho ta một chút lời nhận xét."

Cử như vậy, Thân Giác mơ mơ màng màng mà trở về phủ đệ của người ta, ngắm bông hoa cúc cực phẩm trong truyền thuyết kia. Nhưng cậu chỉ biết ngắm mỹ nhân mà thôi, sẽ không ngắm cái hoa cúc gì kia. Cho nên, khi đối phương hỏi cậu thấy bông hoa đó như thế nào, cậu trầm tư suy nghĩ một lúc, cuối cùng lại lẩm bẩm nói: "Phỉ thúy tảo nhẹ hoa, tua mị phù ảnh..."*

* "Chim phỉ thúy tắm nhẹ giữa làn hoa sáng, bóng dáng kiều diễm lững lờ phản chiếu trong nước."Đoạn thơ này editor dịch bằng AI, đại khái dùng để miêu tả mỹ nhân hoặc vẻ đẹp gợi cảm huyền ảo.

Cậu đọc hai câu thơ này chẳng qua là vì bên trong có chữ "Hoa" mà thôi, nhưng người bên cạnh cậu sau khi nghe được câu thơ cổ cậu niệm thì ánh mắt lại đột nhiên thay đổi. Sau đó người nọ liền lôi kéo Thân Giác vào phòng trong để uống trà. Thân Giác là quỷ, cậu không thể ăn đồ vật của người phàm được. Cậu nhìn xuống chén trà đang nổi nhiệt khí trước mặt mà phát sầu, chần chừ một lúc lâu thì đứng lên, "Ta vẫn nên đi về trước đi."

"Khoan đã." Bàn tay ngọc ấn trên đầu vai của Thân Giác, trong giọng nói trầm trấp nhu hòa mang theo một chút ái muội mơ hồ, "Sơ Nghiên, thơ ngươi vừa ngâm, ta cảm thấy rất quen tai, nhưng làm cách nào cũng không nhỡ rõ những câu tiếp theo, nếu ngươi không ngại thì lại ngâm cho ta nghe với, được không?"

Thân Giác thấy không cần uống trà mà chỉ cần ngâm thơ thì vội gật đầu.

Khi đang niệm đến 'La tiến đã phách uyên ương bị, khỉ y phục có bồ đào mang'*, cậu đã bị dẫn đến bên mép giường. Khi niệm đến 'Tàn đỏ tươi phấn ánnh mành trung'**, nhóc quỷ họa bì này đã bị kéo lên giường. Chờ đến sau đó, cậu đã không thể nói ra tiếng được nữa rồi. Vì cậu quá đau, đau đến mức một chữ cũng không nói nên lời.

Cậu không biết đối phương đang làm gì, chỉ cảm thấy rất đau. Khuôn mặt đối phương lúc ẩn lúc hiện trước mặt cậu, bóng đêm ngoài cửa sổ đã dần nhạt đi. Tuy Thân Giác rất đau, nhưng cậu biết bản thân phải đi rồi, cậu vội vàng chống thân thể ngồi dậy, đứt quãng nói: "Ta... Sắc trời đã không còn sớm nữa rồi, ta không... không ngắm hoa nữa đâu, cũng không muốn ngâm thơ nữa, ta muốn quay về."

Mỹ nhân trước mắt cười khúc khích, để lại một câu bên tai cậu, "Tí tách gian đỏ thẩm, Sơ Nghiên."**

* "Chăn uyên ương bằng gấm mỏng được trải nhẹ, áo gấm hờ hững bọc thân, phảng phất hương rượu nho nồng nàn." Đoạn này editor cũng dịch bằng AI, đại khái là đang miêu tả chuyện ân ái =)))

** "Ánh hồng rọi nhẹ làn phấn sau màn, gian phòng đỏ sẫm vang tiếng tí tách." Đoạn này editor dịch bằng AI, không chắc chắn đúng hoàn toàn. Nhưng nôm na chắc là làn da người con gái đỏ ửng lên, trong phòng vang lên tiếng nước tí tách =))))

...........

Thân Giác cũng không phải là nhất định không thể thấy ánh nắng, dù sao thì cậu cũng là một con quỷ sống được trăm năm rồi. Nhưng đó vì quán tính của một con quỷ, cậu đã quen với việc sợ hãi ánh nắng rồi. Huống chi, nếu có ánh nắng thì thuật ẩn thân của cậu liền không thể sử dụng được nữa, màu da thoạt nhìn bình thường vào ban đêm thì đến ban ngày sẽ biến thành màu trắng xanh, hơn nữa cậu còn không có bóng, lúc đó sẽ lập tức bị người khác phát hiện cậu là quỷ mất.

Cậu hoảng đến mức không kịp nhìn đường mà chạy khỏi phủ của đối phương, quần áo trên người còn là quần áo của đối phương, vì bộ đồ của cậu đã không còn nguyên vẹn nữa rồi.

Thân Giác trốn trong phủ đệ âm trầm của mình không được bao lâu thì sắc trời bên ngoài đã sáng trưng. Cậu bị đau vài ngày thì thân thể cuối cùng cũng hồi phục. Sau khi sẹo lành thì lại quên đau, một đêm nọ cậu lại tiếp tục ra ngoài du ngoạn.

Không ngờ rằng, cậu lại tiếp tục gặp vị mỹ nhân bên phải kia, lại tiếp tục bị tướng mạo xinh đẹp của đối phương nhiếp hồn, lại mơ mơ màng màng mà đi theo đối phương về phủ. Lần ngâm thơ này còn lâu hơn cả lần trước, cậu đau đến mức không chịu được, khi thật sự không nhịn được nữa thì cậu mới mở miệng. Lúc nói chuyện cậu cũng không dám nói những lời nặng nề nào, vì sợ đối phương phát hiện bản thân là quỷ, chỉ có thể dùng ngữ khí thương lượng, hạ giọng, có chút lắp bắp mà nói: "Ta ta... Ta đau quá, có thể không... không... không ngâm thơ nữa được không?"

Nhưng sau khi nói ra câu này, cậu lại càng đau hơn.

Lần này cậu chưa kịp quay về phủ thì trời đã sáng rồi. Cậu chỉ có thể một bên nhịn đau, một bên tránh người đi đường. Cuối cùng, khi đến được phủ đệ của chính mình, cậu vội vàng gỡ xuống tấm da trên người mình, ném vào hồ nước trong viện.

Cậu di chuyển bộ xương khô, khi nhìn thấy một ít chất lỏng không rõ chảy ra một ít dưới da thì xoay người trở về phòng.

Sau đó, cậu lại gặp phải vị mỹ nhân bên phải kia hai lần, hai lần này cũng không khác gì hai lần trước, cậu vẫn cảm thấy rất đau, vẫn phải vội vàng mà chạy về phủ đệ của mình trước khi hừng đông đến, chỉ là sau lần thứ tư, cơ thể cậu đã xảy ra vấn đề.

Cả người cậu như bị người mạnh mẽ đặt trên lửa mà thiêu đốt vậy, ngọn lửa kia đốt đến tận xương cốt cậu, khiến cậu đau đến mức lăn lộn trên giường. Xương cốt của cậu như rã ra rồi hợp lại, nếu cậu không phải đang mặc lớp da trên người, chỉ sợ những khúc xương kia đã lăn đễn chỗ nào rồi.

Sự đau đớn đến chết đi sống lại này khiến Tố Hồi Kính bên trong cơ thể Thân Giác nổi lên tác dụng, giúp cậu khôi phục lại ký ức.

......

Cánh môi xanh trắng của Thân Giác khẽ rung động, bàn tay nắm chặt đệm giường, gần như muốn xé rách tấm đệm ra mà móc hết ruột bông ra ngoài. Cặp mắt cậu đen láy thăm thẳm, nhìn thẳng về phía trước.

Sau khi khôi phục được ký ức, tất nhiên cậu đã không còn mơ mơ hồ hồ như trước nữa, cậu biết rõ vì sao lại đau như thế này.

Tại kiếp này, cậu là quỷ, khi quỷ và người làm chuyện kia thì cũng đồng nghĩa với việc cậu hút đi dương khí của đối phương. Nếu là hút dương khí của người bình thường thì cũng không đau đến vậy, nhưng cố tình người kia lại không phải là người bình thường mà lại là người sinh vào ngày dương tháng dương năm dương. Làm một lần còn được, còn cậu đã hút dương khí của y đến bốn lần, loại quỷ yếu ớt như cậu làm sao có thể thừa nhận được, tất nhiên là phải trải qua một phen chết đi sống lại rồi.

Hiển nhiên là nếu cậu chịu đựng được, đạo hạnh của cậu có thể trở nên thâm sâu, nhưng lúc đó cũng có nghĩa là quỷ khí của cậu cũng nồng đậm hơn trước, một khi quỷ khí quá nhiều, lúc đó quỷ sai sẽ biết đến.

Tuy nhiên, những kiếp trước của cảnh này, kết cục cuối cùng của cậu không phải là bị quỷ sai bắt đi.

Vị mỹ nhân bên phải danh Tạ Tri, tự Thanh Y. Sau một thời gian Thân Giác kết giao cùng gã, cuối cùng cậu vẫn bị phát hiện là quỷ. Nhưng sau khi Tạ Tri biết được sự thật thì cũng không hỏi lý do vì sao Thân Giác lại họa thành dáng vẻ của một người khác, thậm chí ngay cả trách cứ cũng không có một câu, mà gã chỉ hỏi cậu rất nhiều vấn đề rồi kể cho cậu nghe về chuyện của vị mỹ nhân tên Sơ Nghiên kia.

"Hắn đắc tội bệ hạ, hiện tại đã bị nhốt lại trong thiên lao rồi, qua một ít ngày nữa sẽ bị chém đầu. Ta biết những quỷ thần như ngươi luôn thần thông quảng đại, ngươi lại có thể biến thành dáng vẻ của hắn nữa, trước đó ta hoàn toàn không nhận ra được ngươi vốn không phải là hắn. Ngươi có thể thay hắn chịu hành hình được không? Dù sao ngươi bị chém đầu cũng sẽ không chết được."

Đúng là sẽ không chết, nhưng từ trước đến nay cậu vẫn luôn rất yêu thích tấm da trên người mình, mỗi lần họa đều cố gắng thật tỉ mỉ, thật cẩn thận mà họa. Nếu cậu bị chém đầu, phần da ở cổ sẽ bị đứt ra, về sau phải may lại mới được, nhưng dù cho có may lại thì vẫn sẽ lưu lại dấu vết trên đó, dù có họa như thể nào cũng không thể che lại được.

Nhưng Tại Tri cầu xin cậu, cậu lại nghĩ đến gương mặt kia của Sơ Nghiên, một gương mặt mỹ lệ như vậy mà lại không còn nữa, cậu cũng có chút luyến tiếc a, vậy thì.... cậu vẫn nên giúp một chút đi.

"Thật ra ta có thể giả vờ chảy máu được, chỉ là khi ta ở dưới ánh mặt trởi sẽ không có bóng, người khác có thể phát hiện ra không?" Thân Giác có chút lo lắng nói.

Tạ Tri trầm mặc một hồi mới nói: "Không sao cả, ta sẽ chuẩn bị tốt những chuyện này."

Chỉ là Thân Giác sẽ không bao giờ ngờ được, Tạ Tri không chỉ dự định cứu người, mà gã còn muốn đẩy cậu vào chỗ chết.

Tạ Tri lén thỉnh một vị thiên sư, vị thiên sư kia thi pháp tại ta một cái bóng giả cho Thân Giác. Tạ Tri còn mua chuộc được đao phủ, đổi chiếc đao chém trong tay đao phủ thành pháp khí sát quỷ của thiên sư. Một đao vừa chém xuống, thiên sư cũng đồng thời thi pháp, Thân Giác chỉ là một con quỷ họa bì mới sống được hơn một trăm năm, ngay cả chút thời gian để giãy dụa cũng không có, lập tức liền hồn phi phách tán.

Thân Giác làm quỷ họa bì hơn một trăm năm nay, mỗi ngày chỉ biết vẽ mỹ nhân nên ngay cả pháp khí sát quỷ cũng nhận ra được. Vì vậy, cho đến một khắc cuối cùng trước khi chết, cậu vẫn không biết Tạ Tri là đang muốn giết mình. Cậu quỳ gối trên đài, dùng ánh mắt bất an mà nhìn về phía Tạ Tri, hi vọng có thể tìm được chút trấn an từ đối phương.

Nhưng Tạ Tri lại hận độc cậu, chỉ là cậu không biết mà thôi.

Tạ Tri sinh ra là một con người, lại cùng một con quỷ họa bì ấn ái vô số lần, con quỷ kia lại còn họa ra dáng vẻ của người trong lòng gã, nghĩ đến là y liền cảm thấy ghê tởm. Gã hận nhất chính là vì Thân Giác đã lừa gạt gã, thứ hai là vì gã hận Thân Giác chính là một con quỷ họa bì dơ bẩn.

Gã không biết lớp da trên người Thân Giác có phải lấy đại từ trên thi thể của một người nào đó hay không, nếu không phải thì tấm da kia cũng là da của một người đã chết, ngũ quan trên gương mặt đều là được vẽ ra hết, cứ nghĩ đến đây là gã lại muốn nôn. Cho nên, gã nhất định phải khiến Thân Giác trả một cái giá thật đắt, cái giá đắt nhất tất nhiên là phải khiến cho Thân Giác biến mất khỏi thế giới này vĩnh viễn rồi.

Một con quỷ ti tiện như vậy thì không xứng đáng để đầu thai.

--------------

Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thật tôi định sẽ hoàn truyện rồi, nhưng lại có chút luyến tiếc, nên vẫn là viết thêm một đoạn chuyện xưa của quỷ cho vui đi. Chỉ có thể tiếp tục ủy khuất các nhãi con mà thôi.

--------------

Trạch: Tính drop mà tiếc quá nên thôi cứ đại đại đi. Nay beta mấy câu thơ cổ mà ngại không chịu nổi =))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện