Wp: @D301203

Chương 257: Xử lý Alpha (38 - hoàn) (đã beta)

Thương Diễn Vũ ở lại bệnh viện hai ngày, khi vết thương trên mặt đã không còn rõ nữa liền lập tức xuất viện. Sau đêm diễn vào mùng một đầu năm, nhà hát cho hắn kỳ nghỉ dài hạn khoảng mười lăm ngày.

Trong vòng mười lăm ngày này, phần lớn thời gian hắn đều ở bên cạnh Thân Giác, phần ít thời gian còn lại chính là ngồi coi những vở kịch âm nhạc. Sau khi thẳng thắn với nhau vào đêm mùng một hôm đó, thật ra cũng không khiến hắn có những thay đổi lớn gì, hoặc nên nói là hắn vẫn là Thương Diễn Vũ kia, một Thương Diễn Vũ gần như không tìm được chút tật xấu nào. Hắn vẫn như trước, vẫn săn sóc, thông tuệ, không gây áp lực cho người khác. Nếu nói thay đổi thì chắc cũng chỉ có ánh mắt của hắn khi nhìn Thân Giác lúc này đã có chút khác.

Tình cảm vốn rõ ràng trong ánh mắt, lúc này lại sâu thẳm bên trong.

Lúc kỳ nghỉ chỉ còn bảy ngày, Thân Giác xin công ty nghỉ vài ngày, mua vé máy bay cùng Thương Diễn Vũ đi đến nước C, nơi mà đối phương lớn lên.

Nước C không lớn nhưng kinh tế lại cực kỳ phát triển, ở đây có rất nhiều kẻ có tiền, ba của Thương Diễn Vũ cũng là một trong số đó. Ban đầu, Thương gia chính là nhà giàu nổi tiếng bậc nhất tại nước C, nhưng sau này, trước khi ba của Thương Diễn Vũ chết, ông ta đã lập di chúc, đem phần lớn của cải quyên góp, còn những bất động sản dư lại sẽ được để lại cho mẹ của Thương Già Dư.

Sau khi mẹ của Thương Già Dư nhận được những bất động sản kia thì cũng không kinh doanh đàng hoàng mà lại tiêu xài hoang phí cho mình và con trai, thẳng đến khi nàng ta bị tai nạn giao thông rồi qua đời.

Toàn bộ tài sản còn lại bây giờ, trên danh nghĩa đã hoàn toàn thuộc vể Thương Già Dư. Khác với những kiếp trước, kiếp này Thương Diễn Vũ không có ý định quay về nhận lại thân phận của mình, trở thành người giám hộ của Thương Già Dư nữa.

Biệt thự nơi Thương gia ở lúc trước vẫn còn đó, chỉ là đã đổi chủ rồi. Sau khi mẹ của Thương Già Dư làm xong lễ tang của ba Thương xong liền vội vàng bán căn biệt thự đi, giống như nàng ta đã không muốn ở lại đây nữa dù chỉ là một ngày.

Đã đổi chủ, thì không thể nào đi vào được nữa.

Thương Diễn Vũ chỉ đứng bên ngoài biệt thự, xuyên qua cửa sắt mà nhìn vào bên trong, nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng không thể nhìn được gì cả.

"Nơi này có một nhà kính giữ ấm dùng để trồng hoa, tự tay ba anh đã làm nó cho mẹ anh, lúc đó anh còn chưa ra đời. Mẹ anh kể, ba anh vì muốn làm nhà kính đó mà ngay cả công việc cũng dừng lại. Những bông hoa bên trong cũng là do ba anh cẩn thận lựa chọn, nhưng sau này, ông ta lại để cho nữ nhân kia tùy ý mà đến hái hoa." Lúc nói những lời này, biểu tình của Thương Diễn Vũ cực kỳ bình tĩnh, phảng phất như chuyện hắn đang kể không hề liên quan đến bản thân hắn.

Thân Giác nghĩ, nhất định Thương Diễn Vũ rất hận ba của mình. Nếu không thì lúc ba hắn chết, hắn cũng không đến mức không đến nhìn. Cái chết chưa chắc sẽ bù đắp được sai lầm, dù sao thì có tha thứ hay không thì cũng phải do người bị hại quyết định, chứ không phải là người làm lỗi có quyền quyết định.

Biệt thự nằm lưng chừng nơi sườn núi, gần đó còn có những căn biệt thự khác. Lúc Thân Giác xuống núi cùng Thương Diễn Vũ, hai người gặp phải người sống ở gần đó. Người nọ dừng xe lại bên cạnh bọn họ, sau khi hạ cửa kính xe xuống, ánh mắt người nọ có chút không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào Thương Diễn Vũ.

"Cậu..." Người nọ cứ "cậu" cả nửa ngày, cũng chưa nói hết một câu nhưng Thương Diễn Vũ đã gọi tên của người nọ trước.

"Tiêu Mậu, đã lâu không gặp."

Người trẻ tuổi được gọi là Tiêu Mậu nghe được câu nói đó liền chớp chớp đôi mắt, cuối cùng cũng nói ra được một câu hoàn chỉnh, "Thương Diễn Vũ? Không phải cậu đã chết rồi sao?"

........

Lúc hai người Thương Diễn Vũ và Tiêu Mậu ôn lại chuyện cũ, Thân Giác cũng không đứng bên cạnh nghe mà tùy tiện đi đi lại lại xung quanh đó, cho đến khi Thương Diễn Vũ gọi điện cho cậu thì cậu mới quay trở lại.

Tiêu Mậu tiễn bọn họ xuống chân núi, lúc cuộc trò chuyện kết thúc, cảm xúc của Thương Diễn Vũ rõ ràng có chút hạ xuống, Một đường xuống núi, hắn căn bản không nói một câu nào.

Tiêu Mậu nhìn Thương Diễn Vũ qua gương chiếu hậu mấy lần, "Thương Diễn Vũ, khoảng hai ngày nữa tôi sẽ liên hệ với chủ nhân hiện tại của căn biệt thự nhà cậu lúc trước, coi có thể để cậu vào xem được hay không nhé. Chúng ta trao đổi phương thức liên lạc, cậu cứ chờ tin tức của tôi nhé."

Tạm biệt Tiêu Mậu xong, Thương Diễn Vũ vẫn không nói câu nào. Chờ đến khi về tới khách sạn dừng chân, cửa đã đóng hay chưa hắn cũng không thèm quan tâm mà ôm lấy Thân Giác. Cái ôm này chặt chẽ đến mức gần như dán hai người lại cùng một chỗ, Thân Giác cũng thấy có chút không thở được, nhưng cậu biết cảm xúc lúc này của Thương Diễn Vũ rất không đúng.

Có lẽ Tiêu Mậu đã nói cho Thương Diễn Vũ nghe một ít chuyện đã xảy ra sau khi hắn rời khỏi nơi này.

Lúc Thương Diễn Vũ rời khỏi nhà cũng chỉ vừa mười mấy tuổi mà thôi, rơi đúng ngay thời kì mẫn cảm nhất của độ tuổi thiếu niên. Thân Giác không biết làm cách nào hắn có thể rời khỏi bệnh viện tâm thần được, cũng không biết trong vòng một năm hắn ở bệnh viện tâm thần, hắn đã gặp phải những chuyện gì trong đó.

Rõ ràng hắn chính là đứa con của trời, nhưng lại bị chính ba ruột của mình đưa vào bệnh viện tâm thần. Những người ở đó, ai cũng coi hắn là người tinh thần không được bình thường vì hắn đã có hành động dâm loạn biến thái với em trai mình như vậy, hắn còn phải tiếp nhận trị liệu trong đó đến tận một năm.

Căn nhà đó chính là nơi Thương Diễn Vũ lớn lên, là nơi mà hắn và ba mẹ hắn ở chung sớm chiều. Đối với hắn mà nói, nơi này chứa đựng tất cả những hồi ức cả tốt đẹp lẫn xấu xí. Hắn yêu thương ba mình trong khoảng thời gian trước khi ông ta ngoại tình, lại chán ghét ba mình sau thời điểm đó.

Một mình hắn phiêu đãng bên ngoài, tuy hiện tại hắn đã trở thành một diễn viên kịch nổi danh, nhưng những đau đớn chua xót trước đó, chỉ sợ rằng không ngôn từ nào có thể diễn tả được. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy cuộc sống hoa lệ của hắn, tựa như một tuồng kịch hay vậy, nhưng dưới màn diễn thì sao? Chung quy hắn cũng chỉ là kẻ độc hành ôm một lòng cừu hận, đem tất cả đau đớn trong những năm qua giấu dưới lớp da hoàn mỹ của mình.

Tất cả mọi người đều yêu thích lớp da bên ngoài của hắn, ai thèm quan tâm đến linh hồn hắn có hoàn chỉnh hay không? Có đôi lúc, một kinh hồn không hoàn chỉnh không nhất định sẽ bị một linh hồn hoàn chỉnh thu hút. Vì người nọ biết đối phương có một gia đình êm ấm, cuộc sống vui vẻ, còn mình thì nội tâm lại đầy bi thương thống khổ, đối phương làm sao có thể đồng cảm với những gì mình đã trải qua đây? Nếu là hai linh hồn không hoàn chỉnh gặp nhau, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấu, đối phương chính là cùng một loại người với hắn, đối phương cũng khoác một chiếc mặt nạ để sống, chôn sâu tất cả những tâm sự vào trong lòng.

Đối với Thương Diễn Vũ mà nói, Thân Giác chính là linh hồn không hoàn chỉnh kia.

Hắn nhìn ra trong lòng đối phương đầy hận thù, cũng biết đối phương đang che giấu điều gì. Bọn họ quen biết nhau, chính là cố tình như vậy, cả hai người bọn họ đều rõ trong lòng. Thương Diễn Vũ cũng không phải là kẻ ngốc, Thân Giác chính là người giám hộ của Thương Già Dư, khi thấy được một gương mặt giống Thương Già Dư như đúc, tuy cậu có kinh ngạc trong nháy mắt, nhưng cuối cùng cái gì cậu cũng không nói.

Lần đó, trong hậu trường của nhà hát, kỳ thật Thương Diễn Vũ biết Thân Giác không muốn. Nhưng hắn chính là đang cố ý, muốn khi dễ đối phương, muốn xem thử đối phương có thể vì hắn mà làm đến mức nào... Cho đến khi hắn thấy được giọt nước mắt của cậu.

Những giọt nước mắt chảy xuống từ đôi mắt tràn ngập thống khổ kia, tựa như một hòn đá dấy lên gợn sóng trong lòng hắn.

Những năm qua, có rất nhiều người vây quanh hắn, cả có tiền lẫn không tiền, xinh đẹp hoặc không xinh đẹp, hắn không đếm được hết những người như vậy rốt cuộc đã có bao nhiêu. Những người đó vì túi da của hắn mà đến, tựa như ruồi bu phân vậy, hắn chán ghét những con ruồi bọ kia, vì trong đáy mắt của những con ruồi bọ đó luôn cất giấu những tia tham lam.

Khi những người đó đến xem hắn, bọn họ vẫn luôn dùng một kiểu ánh mắt rất kỳ lạ để nhìn hắn, phảng phất như hắn chính là một con rối hoa lệ tinh xảo, bọn họ chỉ muốn mua được hắn, mang về nhà rồi đóng kính trưng bày trên giá.

Hắn không phải là vật sở hữu của bất kỳ một người nào cả, hắn cũng sẽ không cho bất kỳ kẻ nào cơ hội để làm được điều đó.

Hắn vẫn luôn kiên trì với những điều này, cho đến khi hắn gặp được Thân Giác, một người khác biệt hoàn toàn với hắn.

Tuy cùng là một linh hồn không hoàn chỉnh, nhưng Thương Diễn Vũ biết, bản thân hắn trời sinh đã lạnh nhạt từ trong xương, hắn có thể mỉm cười đối với bất kỳ một người nào, hắn có thể tốt đẹp đến mức giống như một con búp bê hoàn mỹ. Nhưng trên thực tế, hắn chỉ muốn phá hủy hết thảy, hắn không thích cười, cũng không thích nói chuyện, hắn cũng không thích vội vàng giúp đỡ người khác. Dù cho là cậu học sinh kia có cùng một hoàn cảnh với hắn, khi hắn nghe đối phương oán giận, trong lòng hắn lại cảm thấy ---

Vậy thì có liên quan gì đến hắn đâu?

Nhưng Thân Giác lại không giống hắn, bên ngoài Thân Giác lạnh nhạt, bất cận nhân tình, cậu không thích cười, không thích nói chuyện, nhưng thật ra cậu lại là người có tấm lòng cực kỳ mềm mại. Cậu học sinh kia có phương thức liên lạc của hắn, thời gian gần đây, cậu nhóc kia chuyển cho hắn mấy trăm đồng, nói rằng cậu nhóc muốn trả lại cho Thân Giác.

Mặt nạ trên mặt Thương Diễn Vũ đã đeo rất lâu rồi, hiện tại cũng đã quên cách tháo nó xuống, cho nên hắn thích một Thân Giác cố tỏ ra lạnh nhạt như vậy.

Một linh hồn không hoàn chỉnh, không biết sao lại gặp được một linh hồn không hoàn chỉnh khác, lấp đầy lỗ hổng không hoàn chỉnh của chính mình, vậy thì linh hồn kia cũng có thể trở thành một linh hồn hoàn chỉnh.

Nhiều năm nay, hắn vẫn luôn cố gắng để trở thành một người hoàn mỹ, phảng phất như khi trở thành người như vậy thì hắn mới không trở thành mẹ của mình, trở thành một người bị người khác bội tình bạc nghĩa. Nhưng sau khi gặp được Thân Giác, hắn lại có chút sợ hãi, bởi vì hắn không thể khống chế được tình cảm của chính mình. Vì vậy, hắn mới làm ra một vở kịch ngoại tình, khiến bản thân trở thành người bội tình bạc nghĩa người khác.

Buổi tối hôm đó, trong bệnh viện, hắn cũng không nói thật với Thân Giác, việc hiểu nhầm chuyện ngoại tình là giả, chuyện thử lòng cậu cũng là giả. Là hắn cố ý khiến cho Thân Giác hiểu lầm, hắn cố ý đâm vào thân cây, cố ý bắt điện thoại của cậu học sinh kia trước mặt đối phương, mục đích thật sự là vì muốn chia tay.

Nếu hắn là người đề nghị chia tay trước, vậy thì hắn sẽ không phải là người bị chia tay.

Lúc hắn mặc đồ bệnh nhân mỏng manh kia đuổi theo cậu ở khoa cấp cứu, bất quá cũng chỉ là do thói quen. Hắn đã sớm học được toàn bộ sự dối trá từ ba của hắn, nhất là từ sau khi hắn đã rời khỏi nhà.

Vốn dĩ hắn có một mái ấm, hắn có thể làm chính mình, nhưng sau đó hắn không còn nhà nữa, vậy thì hắn chỉ có thể biến thành một dáng vẻ khác mới có thể tiếp tục sống được.

Chỉ là, hắn không ngờ đối phương cuối cùng vẫn chọn tin tưởng hắn, thậm chí vào ngày đầu tiên của năm mới, khi hắn cố ý gọi nam sinh kia đến hậu trường sân khấu, sau khi hai người kia gặp nhau, Thân Giác vẫn chọn đứng về phía hắn.

Lúc Thương Diễn Vũ đánh Diêu Triển, so với sự tức giận, hắn lại càng muốn cố ý làm vậy, hắn muốn cho Thân Giác thấy được bộ dáng này của mình, hắn muốn tự mình phá vỡ một mặt hoàn mỹ giả dối kia của mình ngay trước mắt đối phương.

Vậy mà đối phương lại cứ như vậy mà chấp nhận.

Trong khoảng thời gian trước khi mẹ hắn mất, bà vẫn luôn nói với hắn, thay vì làm một người hoàn mỹ trong mắt người khác, không bằng làm chính bản thân mình. Nhưng hắn từ lâu đã không thể làm chính mình được nữa, vì vậy, dù cho là chia tay thì hắn vẫn phải quanh co lòng vòng.

Vì Thân Giác thật sự chấp nhận, hơn nữa hắn thật sự đã quá mệt. Vì vậy, lần đầu tiên sau khi mẫu thân mất, Thương Diễn Vũ hướng ra bên ngoài cầu xin sự giúp đỡ. Dưới lớp mặt nạ hoàn mỹ của hắn chính là những mảnh vỡ đã sớm bể nát trong lòng, hắn muốn có người đến giúp hắn một chút, cứu vớt lấy hắn.

Thương Diễn Vũ chính là đang đánh cược, hắn đem trái tim tan nát của mình đưa cho Thân Giác, nếu hắn thắng cược, vậy thì cứ nước đến đất ngăn là được, cứ theo quyết định của đối phương.

Còn nếu trên người đối phương có che giấu bí mật, hắn nghĩ hắn còn rất nhiều thời gian để tìm hiểu điều đó.

..........

Một đêm này, Thương Diễn Vũ vẫn luôn nằm trong lồng ngực của Thân Giác. Hắn cuộn tròn lại thành một đoàn, nằm trong lòng của đối phương, lỗ tai hắn dán lên ngực cậu, lắng nghe nhịp tim của cậu mà chìm vào giấc ngủ.

Lúc ngủ là nằm trong lòng đối phương, đến lúc tỉnh dậy vẫn như cũ. Lần đầu tiên trong đời Thương Diễn Vũ cảm nhận được bản thân có một điểm để tựa vào như thế này. Sau khi ba hắn ngoại tình, hắn chính là điểm tựa tinh thần của mẹ hắn, sau khi rời khỏi nhà, hắn một mình sinh sống, cũng đã quen với việc sắm vai thành một người hoàn mỹ, làm sao có thể nguyện ý lộ ra một mặt yếu ớt của mình?

Thương Diễn Vũ chống tay nâng người dậy, ánh nắng ban mai phủ lên gương mặt hắn, tỏa ra một cảm giác mông lung. Trên khuôn mặt hắn như có một tia sáng nhu hòa nhất trên đời này, nhẹ nhàng dừng lại tại đó. Xinh đẹp mỹ lệ, không có một cảm giác công kích nào, tựa như một cây đao đã tra vào vỏ.

Hắn lẳng lặng nhìn về phía Thân Giác đã sớm tỉnh lại bên cạnh. Một lúc sau hắn mới cúi đầu, lại một lần nữa ôm lấy đối phương. Hai người ôm chặt lấy nhau như thể cả hai chính là một cặp tình lữ trước ngày tận thế vậy.

Những ngày tiếp theo đều là Thương Diễn Vũ mang theo Thân Giác đi đến những nơi hắn đã từng trải qua. Vì dụ như tại trường trung học mà Thương Diễn Vũ từng theo học, đi đến thư viện, nơi mà hắn thích nhất trong thời gian đi học của hắn. Cho đến trước khi về nước một ngày, Tiêu Mậu gọi điện thoại lại cho Thương Diễn Vũ, nói rằng đã liên hệ được với chủ nhân hiện tại của biệt thự kia. Trước đó người kia đang ở nước ngoài, chỉ vừa về trong hai ngày này, anh ta nói rằng chiều nay có thể để Thương Diễn Vũ đi vào nhìn một chút.

Lúc Thương Diễn Vũ nhận điện thoại, Thân Giác đang ở bên cạnh hắn, sau khi hắn nói chuyện xong thì nhìn về phía Thân Giác. Tuy Thân Giác không nghe được những gì Tiêu Mậu nói, nhưng cậu có thể đoán được đại khái câu chuyện từ trong ánh mắt của Thương Diễn Vũ.

"Anh quyết định là được." Cậu nói.

Thân Giác nghĩ, nếu cậu muốn lấy được mạng của Thương Diễn Vũ, cậu vẫn nên chấm dứt khúc mắc trong lòng đối phương trước. Khúc mắc của Thương Diễn Vũ chỉ liên quan đến ba mẹ của hắn mà thôi, hiện tại ba mẹ hắn đã không còn nữa, thứ duy nhất hắn có thể dùng để tưởng nhớ lại ba mẹ của mình, đại khái chỉ còn lại căn biệt thự kia mà thôi.

"Chiều nay chúng ta tranh thủ đi qua bên biệt thự kia đi. Tiêu Mậu nói cậu ta đã nhận được sự đồng ý của đối phương rồi." Thương Diễn Vũ trầm mặc một lúc rồi nói.

.....

Thời gian hẹn trước là khoảng tầm trưa chiều, bọn họ đúng giờ hẹn mà đi đến căn biệt thự lưng chừng núi kia. Tiêu Mậu đứng ngoài cửa lớn biệt thự chờ bọn họ, khi nhìn thấy họ đến, cậu ta liền dẫn họ vào nhấn chuông cửa.

Phần lớn biệt thự đã được sửa sang lại, toàn bộ trang bị bên trong đã được thay đổi lại hoàn toàn, thứ duy nhất không thay đổi chính là nhà kính trồng hoa kia. Chủ nhân mới của căn biệt thự này có lẽ có ấn tượng rất tốt với Thương Diễn Vũ, lại nói nhiều thêm vài câu, "Tôi cảm thấy thiết kế của nhà kính trồng hoa này rất được, cho nên mới giữ lại ấy chứ." Chủ nhân của biệt thự thấy Thương Diễn Vũ đột nhiên khựng lại, ánh mắt hắn nhìn về một góc của giá đựng, anh ta cũng nhìn qua theo, "Cậu thích bồn hoa bách hợp kia à? Bồn bách hợp này đã có từ lúc tôi dọn đến căn nhà này, bây giờ vẫn sống rất tốt, nếu cậu thích thì cứ lấy nó đi."

Ánh mắt Thương Diễn Vũ thoáng lóe lên, hắn không nói câu nào, chỉ đi qua đó, chậm rãi ôm lấy bồn bách hợp kia vào lòng. Một lúc sau, hắn mới xoay người lại, nói lời cảm ơn với chủ nhân biệt thự, "Cảm ơn anh, đây là hoa mà mẹ tôi đã trồng trước khi qua đời, tôi không ngờ là nó vẫn còn sống."

Trên chậu hoa có nét bút độc đáo nhưng đơn giản mà mẹ hắn để lại, vì vậy hắn chỉ vừa liếc mắt là đã nhận ra được.

Lúc đi về, Thương Diễn Vũ không để Tiêu Mậu tiễn xuống. Một tay hắn ôm lấy chậu hoa, một tay khác nắm lấy tay của Thân Giác. Cả hai từ lúc nói lời tạm biệt rời đi thì vẫn cứ như vậy mà chậm rãi đi xuống núi. Lúc chuẩn bị đi đến chân núi, có một chiếc xe đột nhiên xuất hiện.

Vốn dĩ cả Thương Diễn Vũ và Thân Giác đều không chú ý đến chiếc xe kia, chiếc xe kia đi ngang qua hai người, nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ nghe được tiếng xe phát ra từ đằng sau, nghe âm thanh nọ còn có thể biết được tốc độ của đối phương rất nhanh. Thương Diễn Vũ theo bản năng nhìn thoáng qua đằng sau. Lúc đó, đồng tử hắn đột ngột co lại, trong phút chốc, hắn không kịp suy nghĩ quá nhiều mà chỉ kịp đẩy người bên cạnh mình qua một bên.

Thân Giác bị đẩy mạnh qua một bên, ngã xuống đất. Chờ đến khi cậu phản ứng lại, bồn bách hợp mà Thương Diễn Vũ vẫn luôn ôm lấy đã bể nát.

Bồn hoa nát, rơi vụn đất ra ngoài, đuôi xe dính đầy bùn đất nghiền qua đóa bách hợp. Máu tươi chảy trên đất, nhiễm đỏ những cánh bách hợp nằm trên đường.

Thân Giác nhìn một màn trước mắt, cậu nhẹ nhàng chớp mắt mình. Trong thoáng chốc đó, cậu đứng lên, đi đến bên cạnh đóa hoa bách hợp kia. Vì cậu bị đẩy mạnh ra ngoài, hoàn toàn không có chuẩn bị trước, cho nên cú ngã kia đã khiến cậu trẹo chân, lúc này, khi cậu muốn bước qua đó lại có chút thất tha thất thiểu.

Cậu nhìn người đang nằm trên mặt đất, môi mím chặt, sau mới ngồi xổm xuống nâng người dậy.Nhưng lúc này, chiếc xe kia lại quay trở lại.

Thân Giác ngước mắt, nhìn chiếc xe đang nhanh chóng lao lại đây, với tốc độ như thế này, căn bản cậu không thể tránh được, chỉ có thể ngồi nhìn đối phương đâm tới. Trong nháy mắt khi đã sắp va chạm, chiếc xe kia lại đột nhiên rẽ gấp qua, đầu xe đâm phải cây bên cạnh.

Vì tốc độ xe quá nhanh, sau khi đụng phải cây thì đầu xe gần như nát bét, móp vào.

.............

Thương Già Dư ngồi trong xe, ý thức cũng mất hơn nửa. Y một bên phát run, một bên dùng sức để đẩy cửa xe ra, nhưng dù có cố như thế nào đi chăng nữa cũng không thể đẩy ra được. Hai chân của y cứ như đã hoàn toàn bị liệt, ngay cả đau đớn cũng không cảm nhận được.

Bất quá, ngay cả khi không thể cảm nhận được đau đớn thì sao chứ?

Hiện tại y không là một người bình thường nữa rồi, y không phải là Omega, không phải là Alpha, ngay cả là một Beta bình thường nhất cũng không phải, y đã biến thành quái vật rồi.

Nửa năm trước, y đi đến một quốc gia xa xôi hẻo lánh, lén lút tiến hành cải tạo lại thể chất của chính mình.

Trên đời này, có người hài lòng với giới tính của mình, nhưng cũng có những người không hài lòng với điều đó, cho nên một bệnh viện đã được bí mật sinh ra đúng lúc này. Bọn họ chính là một bệnh viện phi pháp, vì vậy cần phải ký thỏa thuận tự chịu trách nhiệm và hậu quả phát sinh sau giải phẫu.

Trong nửa năm này, mỗi một ngày y trải qua gần như là sống không bằng chết, những cuộc tiểu phẫu đại phẫu nhiều không chịu được, trên người cắm vô số những dây ống. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc y có thể biến thành Alpha, lúc đó Thân Giác sẽ nhìn đến y mà không phải là chỉ để ý đến tên tiện nhân Thương Diễn Vũ kia, y liền cắn răng chịu đựng. Nhưng lần giải phẫu đó lại thất bại, y không còn tuyến thể nữa, trở thành một con quái vật không có giới tính.

Đồng thời, cơ thể y lại càng ngày càng kém đi, bác sĩ chủ trị của y nói rằng, y chỉ có thể sống thêm được ba năm nữa mà thôi, nhưng dù sống được ba năm đi chăng nữa thì y cũng không muốn sống nữa, vì y đã bị biến thành một con quái vật rồi.

Y thậm chí còn không dám bước ra ngoài, cho đến khi Tiêu Mậu liên lạc lại với y.

Tiêu Mậu chính là người kiên trì theo đuổi y nhất, là một trong những người ít ỏi thích y kể cả khi Thương Diễn Vũ chưa rời khỏi nhà. Tiêu Mậu nói cho y biết, Thương Diễn Vũ đã quay lại nước C, còn mang theo một thanh niên nữa.

Thương Già Dư không cần nghĩ cũng biết người mà Tiêu Mậu kể đến chính là ai.

Trong lúc y biến thành một quái vật như thế này, hai người kia vẫn ân ái như cũ. Thậm chí, bọn họ một chút cũng không biết y đã phải trải qua những gì, còn y thì rất nhanh sau đó sẽ chết đi.

Vì vậy, Thương Già Dư quyết định sẽ trả thù, y quyết tâm phải lôi được cả Thương Diễn Vũ và Thân Giác chết cùng mình, nhưng đến khi đã sắp tông phải Thân Giác, y lại nhất thời đổi ý.

Độ nóng trong xe liên tục tăng cao, khi tay y đã chảy ra rất nhiều máu, cuối cùng thì cửa xe cũng đã đẩy ra được, nhưng chỉ có nửa người trên của y là ra ngoài được, nửa người dưới lại bị kẹt lại trong xe. Y dùng hết sức lực để bò ra noài, bàn tay lưu lại vô số vết máu trên mặt đất, nhưng dù cố gắng thế nào đi chăng nữa y vẫn không thể nào bò ra được.

Thật ra Thương Già Dư chính là một người rất yếu đuối, rất thích những thứ xinh đẹp, trước đó y cũng từng nghĩ đến mình chết như thế nào. Y nghĩ rằng nhất định y sẽ rất sạch sẽ, rất có thể diện, rất thoải mái dễ chịu mà chết đi, còn phải được mọi người khen rằng Omega này thật xinh đẹp mới được.

Nhưng lúc này khi y sắp chết đi, y lại không phải là một Omega được cưng nựng nữa, cũng không thể chết một cách sạch sẽ và có thể diện được nữa.

Nước mắt Thương Già Dư dọc theo khuôn mặt nhỏ giọt xuống, hòa cùng với máu trên mặt đất. Y nhỏ giọng nức nở, vừa bò vừa khóc nức nở mà kêu lên: "Mẹ ơi, cứu con. Mẹ ơi, cứu con..."

Nhưng một câu cuối cùng, y lại nói, "Thân Giác, em đau quá anh ơi."

----

Lúc đông đi xuân đến, cái lạnh vẫn như cũ, rét đến thấu xương.

Thân Giác ôm trong lòng một người đã không còn hô hấp, cậu nhặt lên cành hoa bách hợp dính bùn và máu trên mặt đất lên, nhẹ nhàng đặt trong lòng ngực của đối phương. Trên khuôn mặt của người nằm trong lòng cậu dính máu, cậu duỗi tay xoa lấy, nhưng càng lau lại càng nhiều thêm, làm cách nào cũng không thể lau sạch được, huyết sắc diễm lệ, cực kỳ giống với đôi môi son đỏ rực của Thương Diễn Vũ vào lần đầu tiên bọn họ gặp mặt nhau.

Tiểu ni cô trong vở kịch <Từ Hắn>, không biết sau khi xuống núi, nàng đã tìm được một lang quân như ý hay chưa?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện