Wp: D301203

Chương 259: Xử lý mỹ nhân (2) (đã beta)

Chờ đến khi đau đớn qua đi, bầu trời bên ngoài lúc này đã tối đen. Thân Giác tựa vào giường, làn tóc dài như thác xõa một bên. Cậu hòa hoãn một lúc lâu mới chống đỡ cơ thể ngồi dậy. Có điều, khi vừa ngồi dậy thì nơi khó nói nào đó lại truyền đến đau đớn khó mà miêu tả được. Sắc mặt Thân Giác tức khắc trở nên càng thêm khó coi.

Tuy hiện tại cậu chỉ là một con quỷ, nhưng khi quỷ làm chuyện kia với con người, quỷ cũng sẽ đau đớn, đặc biệt là một con quỷ họa bì như cậu đây.

Ánh mắt Thân Giác trở nên sâu thẳm, bàn tay xanh trắng đã trở nên trắng bệch của cậu hất mái tóc dài ra đằng sau, cậu mang giày vải vào, không phát ra tiếng động mà đi đến trước gương đồng. Gương đồng này là do cậu trộm được từ trong hoàng cung, chiếc gương này dùng tốt hơn những chiếc gương ở bên ngoài rất nhiều, hình ảnh phản chiếu từ trên đó cũng đẹp và rõ ràng hơn một chút, vì vậy mà trước đây cậu rất thích soi bằng chiếc gương đồng này.

Người trong gương tóc dài ngang eo, ngũ quan đoan chính thanh nhã, làn da trắng tuyết, hoàn toàn có thể dùng bốn chữ thanh tuyển điệt lệ để miêu tả người này. Nhưng cặp mắt lúc này nhìn qua lại tối tăm đến sợ, hốc mắt sâu thẳm, quầng thâm xanh xao khó che đậy được, đôi môi đỏ đến kỳ lạ nằm trên làn da trắng tuyết, có chút giống như dùng son môi tô lên, lại có chút giống nhuộm máu lên trên.

* Thanh tuyển điệt lệ: trong sạch, thanh khiết

Đây là gương mặt của Sơ Nghiên, nhưng vì dính phải tia quỷ khí của Thân Giác, một gương mặt thanh tuyển điệt lệ như thế bây giờ lại có thêm chút âm trầm.

Sơ Nghiên là tên tự của người trong lòng Tạ Tri, vì danh của hắn là Lâm Miểu, những người thân cận với hắn đều gọi hắn là Lâm Sơ Nghiên, nếu càng thân hơn thì sẽ bỏ qua họ, chỉ gọi tên tự--

"Sơ Nghiên."

Tựa như Tạ Tri vậy.

Những kiếp trước và kiếp này của Thân Giác đều là vì trầm mê sắc đẹp mà mơ mơ màng màng trở thành thế thân cho Lâm Sơ Nghiên. Tạ Tri bị sắc đẹp làm cho mờ mắt, gã cũng không biết người mà bản thân đang ân ái chính là một con quỷ. Mà một con quỷ như cậu cũng bị sắc đẹp làm cho mờ mắt, bị mỹ mạo của đối phương mê hoặc, cho dù đã chịu đựng qua loại đau đớn kia nhưng mỗi lần như vậy lại vẫn cứ theo đối phương về phủ, ngoan ngoãn mà nằm dưới thân của đối phương.

Quả thật mà nói thì Thân Giác một chút cũng không thích Tạ Tri, thậm chí còn có chút chán ghét, đơn giản là vì tuy đối phương nhìn rất giống nữ nhân, nhưng trong chuyện kia lại thật sự rất... Chưa kể gã còn rất thích lăn lộn người khác trên giường.

Cũng may là kiếp chủ của kiếp này không phải là Tạ Tri mà cậu chán ghét, mà chính là người trong lòng của Tạ Tri, Lâm Sơ Nghiên.

Tại kiếp này, tất cả mọi người đều tôn sùng việc trắng trẻo xinh đẹp. Cho dù có là nam nhi đi nữa thì cũng thích việc thoa phấn đồ son. Dáng vẻ như Lâm Sơ Nghiên chính là tiêu chuẩn của sắc đẹp nơi này, hắn không cần son phấn thì da đã trắng như tuyết, môi đỏ như chu sa, mi mục như họa, lại khiêm nhường như một quý công tử. Có thể nói, trong kinh thành có vô số quý nữ khuê cát xem hắn là người trong mộng, ngay cả những thanh niên trai tráng trong kinh thành cũng bắt chước theo cách ăn mặc của hắn.

Còn về phần Tạ Tri, tuy gã được sinh ra với vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng so với Lâm Sơ Nghiên, gã lại có thêm vài phần xinh đẹp yêu khí, vẻ đẹp đó rất có tính công kích. Trong mắt mọi người, gã sẽ không bằng vẻ đẹp nhàn nhạt, xa cách ngàn dặm của Lâm Sơ Nghiên. Tất nhiên, điều quan trọng nhất chính là tính cách của Tạ Tri cực kỳ nóng nảy, động một chút liền đánh đánh giết giết, thập phần không dễ thân cận, cho nên mọi người vẫn thích Lâm Sơ Nghiên hơn hẳn.

Thân Giác cầm lấy bút vẽ trên chiếc bàn được đặt trước gương đồng, dùng một nét giấu đi vết xanh nhàn nhạt dưới mắt, giấu đi tất cả quỷ khí trên người mình đi. Tuy cơ thể vẫn còn không thoải mái, nhưng cậu vẫn muốn đi ra ngoài một chuyến. Cậu cần phải đi gặp Lâm Sơ Nghiên một lần.

Trước đó cậu vẫn luôn tiếp xúc với Tạ Tri nhiều hơn, mà địa điểm giao lưu gần như là ở trên giường mà thôi, những chuyện về Lâm Sơ Nghiên cậu biết rất ít.

Phủ đệ của Lâm Sơ Nghiên tọa lạc ở phía nam thành, Thân Giác tránh né một đám người, một đường sử dụng thuật ẩn thân để bay đến trước cửa phủ của Lâm Sơ Nghiên. Trước tiên cậu đánh giá xung quanh, phụ thân của Lâm Sơ Nghiên chính là Thiếu khanh của chùa Tông Chính, cũng coi như là đi trên mũi đao để làm quan, cho nên sau này, vì đắc tội hoàng đế mà bị phạt chém đầu cả gia tộc, tịch thu tài sản.

*Gốc là Mãn môn sao trảm, dịch là tịch thu tài sản, giết cả nhà.

Ba đời nhà họ Lâm đều là người đọc sách, Lâm Sơ Nghiên lớn lên trong một gia đình thư hương thế gia như thế, mưa dầm thấm lâu, tất nhiên sẽ càng thêm tri thư đạt lý hơn những người bình thường. Thân Giác xuyên tường đi vào ngay đúng lúc Lâm Sơ Nghiên đang ngồi trước án thư đọc sách.

Thân Giác ẩn thân, lặng lẽ đứng bên cạnh Lâm Sơ Nghiên. Lâm Sơ Nghiên thật sự là đẹp đẽ trời sinh. Lúc hắn cúi đầu đọc sách, hàng mi dài như cánh quạt, trước mắt như phủ xuống một chiếc bóng nhỏ. Vì đang ở trong phủ của bản thân, hắn ăn mặc rất tùy ý, là một kiện y phục bình thường đã có chút cũ màu ánh trăng, nơi ống tay áo thêu hoa văn cây trúc, dưới ánh nến, ống tay áo lộ ra một đoạn cổ tay trắng như ngọc.

Hắn vừa mở sách liền đọc rất lâu, giữa chừng còn có gã sai vặt tiến vào thay trà. Cho đến khi ánh nến mờ đi, hắn mới ngẩng đầu lên, dùng tay nhẹ nhàng xoa nhẹ nơi ấn đường. Thân Giác ngồi một góc trên bàn của Lâm Sơ Nghiên, lẳng lặng ngắm nhìn đối phương xoa.

Sau khi Lâm Sơ Nghiên đứng dậy cất sách lại lên tủ, hắn cũng không vội rời khỏi thư phòng mà lại xoay người trở về chỗ ngồi, lấy ra một bức tranh từ trong ngăn tủ được khóa kỹ bên dưới.

Biểu tình của hắn khi lấy bức tranh kia ra, gần như không thể dùng ngôn ngữ mà hình dung được. Ánh mắt hắn thập phần phức tạp, môi cũng gắt gao mím chặt. Thân Giác nhìn thấy một màn này thì không khỏi nhướn mày, ước chừng thời gian trôi qua khoảng một chén trà nhỏ, cậu thấy Lâm Sơ Nghiên đặt bức tranh kia lên bàn mà mở ra.

Trên bức tranh vẽ một người thiếu nữ. Người thiếu nữ kia mặc áo gấm, khoác một chiếc ái choàng màu đỏ, bên dưới chiếc đấu lạp là một gương mặt thanh tú đáng yêu. Nhưng loại xinh đẹp này còn kém xa Tạ Tri, vậy mà Lâm Sơ Nghiên lại có thể nhìn bức tranh này đến thất thần.

*Đấu lạp: Mũ có rèm che.

Thân Giác thấy vậy thì không khỏi nhìn bức tranh càng thêm nghiêm túc, vừa nhìn, ánh mắt cậu liền nhanh chóng thay đổi.

Người trên bức tranh này, lúc cậu vừa tới Lâm phủ đã từng nhìn thấy. Vì Thân Giác đang tìm Lâm Sơ Nghiên, cho nên cậu gần như đã đi hết một lượt tất cả những sân viện tại nơi này. Trong số đó, trong một viện nọ, cậu đã nhìn thấy người này.

Dáng vẻ của người đó so với người trong tranh, rõ ràng đã lớn hơn vài tuổi rồi, lại còn đang búi tóc kiểu phụ nhân. Nàng ngồi trên hành lang dài, đầu tựa vào bả vai của một nam nhân, điềm tĩnh tươi cười. Nam nhân bên cạnh nàng nhẹ nhàng mà vòng tay ôm lấy eo nàng, còn đang dịu giọng nói gì đó, hai người đó thoạt nhìn thập phần ân ái.

Thân Giác nghĩ đến chuyện này thì lại nhanh chóng bay ra ngoài, cậu lại một lần nữa tìm được tiểu viện của nữ nhân kia. Nữ nhân và nam nhân kia đã vào phòng rồi, Thân Giác không dám đi vào cho nên liền đứng ngoài cửa sổ. Cậu nghe được nha hoàn bên trong gọi một tiếng "Đại thiếu gia, Thiếu phu nhân".

Lâm Sơ Nghiên có một người huynh trưởng, nha hoàn gọi 'Đại thiếu gia, Thiếu phu nhân', đó chẳng phải có nghĩa là, hai người kia, một người là huynh trưởng của Lâm Sơ Nghiên, một người khác được vẽ trong tranh lại chính là đại tẩu của Lâm Sơ Nghiên hay sao? Thân Giác chỉ sửng sốt một lúc, khóe môi liền nhanh chóng câu lên.

Cậu vừa mới nhìn thấy rất rõ ràng, trong ánh mắt của Lâm Sơ Nghiên khi nhìn người trong tranh, chứa đựng một tia thầm ái mộ rất rõ.

-------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Mặc dù ngắn nhưng ngày (???)

Tôi cảm thấy cần phải gỡ mìn trước, thế giới nhỏ này thật sự là cực kỳ cẩu huyết nhé. Thật sự, hôm nay khi tôi xây dựng ý tưởng này trong đầu thì tôi cũng bị chính bản thân mình bức điên luôn rồi, tôi còn não bổ rất nhiều "Mãn Hán hoàn tịch" nữa. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện