Wp: D301203

Chương 256: Xử lý Alpha (37) (đã beta)

Vào ngày đầu tiên của năm mới, Thương Diễn Vũ lại vào bệnh viện. Cùng ở bệnh viện với hắn là Diêu Triển.

Diêu Triển gọi trợ lý của gã đến, vốn trợ lý đang định an bài phòng bệnh đặc biệt cho gã, nhưng gã lại không muốn vào, một hai đòi bác sĩ đứa hắn qua gian phòng bên cạnh phòng của Thương Diễn Vũ bên kia.

Sau khi chuyển qua, gã móc ra từ trong túi áo khoác một hộp quà màu đỏ, "Đem cái này đưa qua phòng bệnh bên cạnh đi, đưa nó cho Tiểu Giác trước mặt tên Tư Vũ kia cho tôi, thay tôi nói với em ấy sinh nhật vui vẻ."

Bên trong hộp quà là một chiếc nhẫn, nói đúng hơn thì đó chính là một chiếc nhẫn cưới. Một chiếc nhẫn khác đang được để trên bàn làm việc của gã, còn chiếc nhẫn này gã đã quen mang theo bên người.

Lúc mua chiếc nhẫn này, kỳ thật là vì gã vô tình đi ngang qua một cửa tiệm. Khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên kệ thủy tinh, không hiểu vì lý do gì mà gã lại nhất thời động tâm mà mua nó, kích thước cũng là dựa theo kích thước của gã và Thân Giác.

Tuy lúc mua chỉ là vì nhất thời xúc động, lúc này vậy mà lại trở thành một lý do cực kỳ hoàn mỹ để lấy ra.

Hôm nay chính là sinh nhật của Thân Giác, gã thân là hôn phu cũ của cậu, gã cũng nên có chút phong độ mà gửi qua một món quà mới đúng.

Trợ lý cầm hộp quà đi ra, một lát sau lại cầm hộp quà quay về, trên mặt là nụ cười xấu hổ, "Ông chủ, ngài Thân không muốn nhận ạ."

.....

Phòng kế bên.

Thương Diễn Vũ trở thành như thế này, thật sự là không có chút quan hệ nào với hai chữ xinh đẹp nữa rồi. Diêu Triển xuống tay cũng ngoan độc, hướng đến mặt hắn mà đánh, lúc này mặt mũi hắn bầm dập, chỉ có đôi mắt là không sao. Nhưng đôi mắt xinh đẹp này lại nằm trên một khuôn mặt bầm tím như bảng nhuộm màu như thế này, nhìn thế nào cũng chỉ cảm thấy buồn cười.

Bản thân hắn cũng biết điều này, ban đầu hắn còn có chút ngượng ngùng trước mặt Thân Giác, sau đó vẫn luôn quay mặt sang một bên. Nếu không phải lúc nãy Diêu Triển bảo trợ lý đến đây thì hắn sẽ không nguyện ý đối mặt với Thân Giác rồi.

"Tại sao hắn lại đưa nhẫn cho em?" Thương Diễn Vũ hỏi.

Thân Giác nhìn đối phương, "Không biết nữa, chắc là đầu úng nước? Không phải anh vừa mới đánh lên đầu gã sao? Có lẽ là bị ngu luôn rồi."

Thương Diễn Vũ nhíu mi, có vẻ rất không vừa lòng với câu trả lời của Thân Giác, hắn muốn nói thêm gì đó nhưng lại có y tá đến tiêm thuốc. Hắn chỉ đành ngậm miệng lại, một lần nữa quay mặt ra ngoài cửa sổ.

Mà hôm nay vẫn giống như hôm qua, điện thoại của Thương Diễn Vũ lại tiếp tục đổ chuông. Lúc điện thoại vang lên, Thân Giác đang đút cơm cho Thương Diễn Vũ, hắn đánh người quá hung hăng, hiện tại tay phải bị bó bột, tay trái lại đang truyền dịch, cho nên chỉ có thể để Thân Giác đút mà thôi. Cả buổi tối hôm nay, vì có buổi diễn nên hắn vẫn chưa ăn gì cả, phần cơm này là Thân Giác mua được trong cửa hành tiện lợi 24h ở gần đó.

Điều không tốt chính là ăn không được ngon lắm, chỉ có thể ăn để no mà thôi. Phần cơm này cũng là phần cuối cùng trong cửa hàng rồi.

Thân Giác liếc mắt qua nhìn chiếc điện thoại để trên tủ đầu giường, trên màn hình hiển thị một số điện thoại không được lưu tên. Nhưng không hiểu vì sao, cậu cảm thấy có lẽ đây chính là số của cậu học sinh kia.

Nghĩ đến đây, cậu nhìn về phía Thương Diễn Vũ đang chậm rãi nhai cơm bên cạnh. Trên khóe miệng Thương Diễn Vũ cũng có vết thương, cho nên ăn cơm cũng có chút khó khăn, hắn chỉ có thể nhai kỹ nuốt chậm, nếu biên độ của hắn có chút nhanh thì sẽ ảnh hưởng đến vết thương ở khóe miệng.

"Khuya rồi mà vẫn gọi điện thoại cho anh, chắc hẳn là có chuyện quan trọng, anh bắt máy đi." Thân Giác nói.

Thương Diễn Vũ ngay cả đầu cũng không thèm quay qua để nhìn một cái, "Em nhận giúp anh đi."

Thân Giác suy nghĩ một chút liền cầm lấy điện thoại đi đến, sau khi nhận điện thoại cậu liền mở loa ngoài, ném điện thoại lên chăn. Cuộc gọi vừa thông, đầu bên kia liền vang lên thanh âm."Anh Vũ ơi, anh ngủ rồi à?"

Thương Diễn Vũ nghe thấy giọng nói này cũng không có phản ứng gì, ngược lại hắn còn dùng ánh mắt thúc giục Thân Giác nhanh nhanh đút cơm cho hắn. Thân Giác thấy vậy thì chỉ có thể lại một lần nữa cầm muỗng lên. Cậu học sinh ở đầu dây bên kia vẫn bám riết không buông mà gọi tên Thương Diễn Vũ liên tục. Nhưng Thương Diễn Vũ vẫn luôn không đáp lại, Thân Giác chỉ đành phải lên tiếng.

"Xin chào, tôi là Thân Giác."

Lời vửa dửt, người bên kia trầm mặc một hồi, rất nhanh sau đó liền cúp điện thoại.

Ở độ tuổi thiếu niên, bình thường sẽ rất nhạy cảm. Gọi điện cho người trong lòng của mình nhưng người bắt máy lại là người yêu hiện tại của người mình thích. Đối với họ mà nói, chuyện này chính là một kiểu đả kích trầm trọng.

Sau khi điện thoại bị ngắt, Thân Giác lại đút cho Thương Diễn Vũ một muỗng cơm, ngữ khí cực kỳ bình thản mà nói: "Anh có muốn nghiêm túc giải thích với em tại sao anh lại cố ý đâm trúng cây vào ngày hôm qua không?"

Trong mắt Thương Diễn Vũ không hề có sự kinh ngạc, tựa hồ như đã sớm biết Thân Giác đã phát hiện ra. Hắn ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn về phía Thân Giác, "Anh muốn biết được phản ứng của em. Vào ngày ba anh bị phát hiện ngoại tình thì đã có ý đồ tự sát, sau đó mẹ anh đã cứu ông ta. Bởi vì mẹ Âu Văn yêu ông ta hơn cả bản thân của bà ấy, cho nên dù cho ba của anh có ngoại tình đi chăng nữa thì mẹ anh cũng không nỡ để mặc cho ông ta chết đi."

"Vậy còn đứa nhỏ kia thì sao? Cũng là vì muốn thử xem tâm tư của em đối với anh như thế nào sao?" Thân Giác nói.

Thương Diễn Vũ cong môi, vốn đang định cười một chút, nhưng hắn quên mất bản thân còn đang bị thương, khiến vết thương bên khóe môi bị ảnh hưởng, tự làm bản thân đau đến hít hà một hơi.

Thân Giác có chút bất đắc dĩ mà thở dài, "Thôi, vẫn là đừng nên nói nữa, khi nào anh muốn nói thì nói sau cũng được."

"Không, anh muốn nói ngay lúc này. Hôm qua anh biết em nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại anh, cũng biết em đang có hiểu lầm. Sau khi anh rời khỏi nhà, lấy được chiếc bánh kem đã đặt trước thì lại không muốn quay trở về nữa. Anh đã chạy bên ngoài rất nhiều vòng, sau đó mới quyết định đụng vào thân cây ở đoạn rẽ kia. Còn cậu học sinh kia, chỉ là anh cảm thấy cậu bé đó có chút giống anh lúc trước thôi. Vốn dĩ, lúc trong nhà anh xảy ra chuyện, anh rất hi vọng sẽ có người lắng nghe anh tâm sự, nhưng lại không có một cả. Mẹ anh cả ngày cứ rầu rĩ không vui, đôi lúc nói chuyện thì lại kể với anh những chuyện trước kia bà ấy với ba anh đã từng ân ái bao nhiêu. Còn ba anh thì anh không còn lời nào để nói nữa rồi." Ánh mắt Thương Diễn Vũ cực kỳ nghiêm túc, ít nhất thì Thân Giác đã từng thấy Thương Diễn Vũ nghiêm túc một lần, lúc đó ánh mắt hắn đã không còn mông lung rực rỡ, mà chỉ còn lại sự vững chãi như núi sông.

Đôi mắt kia vốn nhìn xuống thế nhân, lúc này lại chỉ nhìn đến một người, phảng phất như người kia chính là núi sông của hắn.

"Anh rất biết ơn khi em đã nguyện ý ở lại bên cạnh anh sau những nghi ngờ kia. Tất nhiên anh sẽ không giống với ba của anh, khiến cho em thất vọng tràn trề như mẹ anh." Lời này của hắn gần như là từng câu từng chữ mà nói ra.

Hắn chưa bao giờ hứa hẹn bất kỳ chuyện gì với Thân Giác, hôm nay là lần đầu tiên hắn nói ra những lời như vậy.

Thương Diễn Vũ cho Thân Giác lời hứa về một tương lai vĩnh viễn không có sự phản bội.

Thân Giác nghe vậy thì cúi đầu, thuật tay múc lên một miếng thịt đút cho Thương Diễn Vũ, nhẹ giọng nói: "Em tin anh."

.......

Em tin anh sẽ không phản bội em, vậy thì anh có muốn giao mạng sống của mình cho em không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện