Wp: @D301203

Chương 255: Xử lý Alpha (36) (đã beta)

Một đêm gia đình đoàn viên như vậy, có người vui, tất nhiên cũng có người buồn.

Đến khi tiệc tối tại nhà hát của Thương Diễn Vũ kết thúc thì đã là 9 giờ rưỡi. Thân Giác đi theo dòng người đi ra đại sảnh nhà hát trước, sau đó đi vào thang máy lên tìm đối phương.

Chỉ là khi cậu vừa muốn ra khỏi thang máy thì lại gặp được một người. Người kia mặc một chiếc áo khóa lông vũ dài, còn đang mang trên vai một chiếc cặp sách. Khi đối phương nhìn thấy Thân Giác, rõ ràng sắc mắt cậu nhóc có chút cứng đờ.

Chính là cậu học sinh kia.

Nam sinh nhìn chằm chằm vào Thân Giác, nửa ngày sau, thiếu niên bước vào trong thang máy, duỗi tay ấn xuống lầu một, "Anh không ra ngoài sao?"

Lúc Thân Giác đang muốn ra ngoài, cậu học sinh kia lại nói: "Chúng ta có thể tâm sự một chút không?"

Mười phút sau, hai người bọn họ ngồi trong cửa hàng tiện lợi 24h gần đó.

Nam sinh có lẽ đang đói bụng, cậu nhóc mua một phần lẩu cay lớn trong cửa hàng tiện lợi, nhóc vửa hít hà ăn vừa lén nhìn qua Thân Giác bên cạnh. Thân Giác gửi cho Thương Diễn Vũ một tin, nói rằng bản thân có chút việc rồi tắt chuông điện thoại đi, sau mới nhìn về phía nam sinh.

Nam sinh đang nhìn trộm thì bị bắt được, ánh mắt cậu nhóc thoáng hiện chút kinh hoảng, nhưng rất nhanh sau đó nhóc ta liền xoay mặt đi, tiếp tục ăn lẩu cay. Cậu nhóc ăn rất nhanh, tựa như đã rất lâu không ăn gì vậy, chờ đến khi phần lẩu kia đã trôi xuống bụng, cậu nhóc còn duỗi tay ra sờ lên bụng mình.

"Còn muốn ăn thêm gi đó không?" Ngữ khí Thân Giác bình tĩnh, hỏi.

Cậu học sinh thoáng khựng lại, nhìn về phía Thân Giác. Ngữ khí cậu nhóc có chút do dự, "Anh... Không phải anh nên cảm thấy tôi rất đáng ghét sao? Tôi biết, anh chính là bạn đời của anh Vũ, nhưng tôi rất thích anh Vũ, tôi cũng đã nói với anh Vũ rồi, sau khi tôi thi đại học xong thì tôi sẽ trở thành bạn trai của anh ấy."

Nói thật thì Thân Giác không có suy nghĩ gì về cậu học sinh trước mắt này cả, vậy nên chán ghét lại càng không.

"Sau khi thi đại học thì cậu chắn hẳn còn chưa được mười tám tuổi đúng không. Căn cứ theo luật pháp thì không thể yêu đương được."

Những lời này của Thân Giác khiến cho cậu học sinh kia có chút tức giận, khuôn mặt cậu nhóc buồn bực, một hồi lâu sau mới nói: "Không sao cả, anh Vũ sẽ chờ tôi lớn lên, dù sao đi nữa, tôi nhất định phải làm bạn trai của anh ấy."

"Nếu lúc đó tôi đã kết hôn với hắn thì sao? Cậu cũng muốn làm bạn trai hắn ư?" Thân Giác nói.

Nam sinh gần như không chút do dự nào mà gật đầu, "Tất nhiên, tôi và anh không giống nhau. Tôi không ngại chuyện anh Vũ có người khác ở bên cạnh, chỉ cần tôi và anh Vũ ở bên nhau là được, còn anh Vũ có ai khác thì cũng không sao cả."

Lời cậu nhóc nói khiến Thân Giác có chút kinh ngạc, thậm chí cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được. Hầu như không một ai có thể chấp nhận được việc cùng người khác chia sẻ người yêu, phân đi một phần tình yêu vốn là của mình cả.

Sự kinh ngạc của Thân Giác rơi vào mắt đối phương.

Nam sinh lại tiếp tục nói: "Chuyện này rất kỳ lạ sao? Tôi lại cảm thấy, so với việc sau này người yêu của mình đi tìm người khác, thì không bằng ngay từ đầu liền chấp nhận dùng chung đi. Như vậy không chỉ có thể giữ được cảm giác mới vẻ mãi mãi, mà còn khiến đối phương biết ơn khi anh cho họ sự tự do. Chú à, chú không trói buộc được anh Vũ đâu."

Câu "Chú" kia là nam sinh cố ý gọi. Thiếu niên muốn biết, sau khi đối phương nghe được được từ "chú" kia sẽ có phản ứng như thế nào. Nhưng Thân Giác lại hoàn toàn không có chút phản ứng nào, thậm chí còn thu lại vẻ kinh ngạc trong mắt.

Nam sinh cảm thấy mình giống như một quyền đấm vào bông vậy. Tiếp đó, nam sinh còn cố ý nói với đối phương rất nhiều lời ác ý, lại nói về chuyện giữa mình với Thương Diễn Vũ, cho đến khi điện thoại của đối phương không ngừng rung lên.

Thân Giác thu lại ánh mắt từ trên người nam sinh, lật di động lên nhìn thoáng qua, là cuộc gọi của Thương Diễn Vũ.

Cậu cúp máy một lần, đối phương rất nhanh mà gọi thêm lần nữa. Lúc này cũng đã gần 11 giờ rồi, quả thật cũng không nên tiép tục nói chuyện phiếm với cậu bé này nữa.

Nghĩ đến đây, Thân Giác lấy ra ví tiền, lấy từ bên trong mấy trăm đồng, đặt lên bàn, "Giờ đã muộn, hiện tại cũng không còn tàu điện ngầm để về, cậu gọi xe về đi."

Lúc nãy, khi nam sinh mua lẩu cay, Thân Giác phát hiện trên người cậu nhóc không có nhiều tiền cho lắm.

Trong ví của cậu nhóc chỉ có mấy chục đồng tiền, vừa rồi còn mua một phần lẩu cay lớn, còn dư lại cũng không được bao nhiêu.

Hôm nay, tiền xe ban đêm cũng sẽ rất đắt.

Nam sinh nhìn qua mấy tờ tiền trên bàn, có chút sửng sốt. Lúc đang muốn phản ứng lại thì Thân Giác đã đứng dậy đi đến cửa ra vào của cửa hàng tiện lợi rồi. Cậu nhóc lập tức cầm lấy tiền trên bàn đuổi theo, "Này, chú ơi, tại sao chú lại cho tôi tiền? Tôi có nói là tôi phải về nhà bây giờ sao?"

Thanh niên tóc đen, người bị nam sinh kêu là chú, quay đầu lại nhìn. Chiếc áo khoác nỉ màu nâu trầm càng giúp cho thân hình đối phương thêm thon dài.

"Hôm nay là mùng một Tết, trở về quá muộn sẽ khiến cho ba mẹ lo lắng. Cậu vẫn nên về sớm chút đi."

Hôm nay trời không đổ tuyết nhiều như hôm qua, bông tuyết trắng tinh rơi xuống từ bầu trời, dừng lại trên người đối phương. Bóng đêm phủ lấy gương mặt thanh lãnh tuấn lãng kia, mặt mày cậu sạch sẽ, hoàn toàn không có một chút dấu vết nào của sự tức giận dù cho thiếu niên đã khiêu khích cậu đến như vậy. Nam sinh đột nhiên cảm thấy thật tức giận, vì đối phương hoàn toàn không xem mình là một đối thủ.

Nhất thời tức giận, cho nên những lời không nên nói cũng nói ra hết.

"Ba mẹ tôi mới không thèm lo lắng cho tôi, ba tôi ở bên ngoài làm loạn, mẹ tôi chỉ biết nhìn chằm chằm vào ba tôi, xem thử ba tôi có đi ra ngoài không, hoặc là chỉ ở nhà nháo rồi lại khóc. Hai người họ vội vàng cãi nhau như vậy, làm sao có thời gian để quan tâm đến tôi cơ chứ." Nam sinh quay mặt đi, nâng tay áo lên lau khóe mắt.

Lời của cậu bé khiến ánh mắt Thân Giác thoáng chút thay đổi.

Thương Diễn Vũ có gia đình bất hạnh, cậu học sinh trước mắt này cũng vậy.

Trong khoảng thời gian này, khi cậu ở chung với Thương Diễn Vũ, cậu vẫn luôn cảm thấy biểu hiện của Thương Diễn Vũ giống như là một người yêu hoàn mỹ vậy. Dù cho đối phương ở bên ngoài có luyện tập mệt mỏi như thế nào thì lúc về nhà đều sẽ cười ngâm ngâm, thậm chí ngay cả khi bị cậu đánh thức giữa chừng trong lúc ngủ cũng không có một chút dấu vết của sự tức giận.

Thân Giác vẫn luôn cảm thấy Thương Diễn Vũ có thói quen mang mặt nạ để sống. Nhưng tại sao hắn lại như vậy? Có phải có liên quan với vấn đề gia đình hắn hay không? Thân Giác không biết rõ mẹ của Thương Diễn Vũ là loại người như thế nào, nhưng quả thật là ba hắn không hề bảo vệ cuộc hôn nhân của chính mình. Ông ta ngoại tình với em vợ, loại chuyện này đối với mẹ Thương Diễn Vũ mà nói, đây chính là sự phản bội của cả tình yêu lẫn tình thân. Có khi nào, là do mẹ của Thương Diễn Vũ đã từng nói với con trai mình rằng là vì bản thân không tốt cho nên mới khiến cho chồng mình ngoại tình?

Nếu vậy, có phải Thương Diễn Vũ đã bị ảnh hưởng? Điều này làm cho hắn cố gắng đạt được sự hoàn mỹ dù ở bất kỳ thời điểm nào, dù cho bọn họ đã ở bên nhàu rất lâu rồi.

Trong mối quan hệ yêu đương, Thương Diễn Vũ sắm vai thành một người tình nhân hoàn mỹ, có thể là bởi vì hắn không được tự tin. Hắn sợ rằng, khi bản thân lộ ra mặt thật, đối phương sẽ cảm thấy hắn không tốt mà lựa chọn rời đi.

Vậy thì tại sao Thương Diễn Vũ lại có mối quan hệ với cậu học sinh này?

Là vì cậu học sinh này rất giống với hắn trong quá khứ sao?

"Hôm qua hắn đã đến gặp cậu?" Thân Giác hỏi.

Nam sinh nghe thấy câu hỏi của Thân Giác thì xoáy đầu lại nhìn, trong mắt vẫn sót lại lệ quang không giấu được, "Hôm qua? Ngày hôm qua thì không."

"Cảm ơn." Thân Giác đã hiểu, nói cảm ơn xong liền quay người đi về phía trước. Cậu lấy ra chiếc điện thoại vẫn luôn không ngừng rung lên trong túi ra.

Thương Diễn Vũ đang thử cậu, cho nên đêm qua mới cố ý đâm vào cây, thậm chí còn nhận cuộc gọi của nam sinh kia ngay trước mặt cậu. Hắn muốn thử xem Thân Giác có thật lòng hay không, cũng muốn thử xem thái độ của Thân Giác với loại chuyện ngoại tình này sẽ như thế nào.

"Tại sao chú lại nói cảm ơn với tôi?" Phía sau truyền đến giọng nói của cậu học sinh kia, nhưng Thân Giác cũng không quay đầu lại mà chỉ giơ tay lên vẫy vẫy, như là đang chào tạm biệt.

Chỉ là Thân Giác còn chưa đi đến cổng nhà hát, một chiếc xe đã đậu trước mặt cậu rồi.

Cửa xe mở ra, người đến vậy mà lại là Diêu Triển đã lâu không gặp lại.

Diêu Triển một thân tây trang giày da, có vẻ là vừa đến đây từ bữa tiệc nào đó. Gã đi vài bước đến trước mặt Thân Giác, biểu tình trên gương mặt anh tuấn có chút nghiêm trọng, thậm chí có thể nói là có chút khó coi.

"Tiểu Giác." Gã vừa tiến lại gần Thân Giác đã ngửi thấy mùi rượu trên người gã.

Diêu Triển say đến mức này, hẳn là đã uống không ít. Tuy khuôn mặt gã vẫn trắng nõn, không nhìn ra được chút dấu vết nào của việc uống rượu, nhưng mùi rượu trên người gã lại cực kỳ nồng nặc.

Thân Giác nhíu mi, không khỏi có chút hoài nghi mục đích khi Diêu Triển đến đây chính là để tìm gặp Thương Diễn Vũ nhưng khi đến nơi lại chỉ nhìn thấy cậu, vì vậy mới đến đây chặn cậu lại. Thế nhưng, ngay lúc này, Diêu Triển lại đột nhiên duỗi tay, kéo Thân Giác vào lòng. Sức lực của gã rất lớn, tế bào vận động của gã từ trước đến nay vẫn luôn phát triển rất tốt, lúc còn đi học vẫn luôn là chủ lực trong đội bóng rổ của trường. Vốn dĩ mỗi lần gặp mặt Thân Giác, gã vẫn luôn khống chế sức lực của mình, nhưng tối nay gã lại uống rượu, lại còn đang trong trạng thái cực kỳ tức giận, cho nên liền hoàn toàn buông bỏ việc khống chế sức lực của mình.

Gã mạnh mẽ ôm người vào trong ngực, hoàn toàn áp chế sự giãy dụa của đối phương xuống. Thật ra thì chính Diêu Triển cũng cảm thấy gã không nên đến đây làm gì, nhưng chính gã lại không kiềm chế được. Những năm trước, vào những ngày đầu tiên của năm mới như thế này, gã đều sẽ đến nhà Thân Giác sau khi kết thúc yến hội.

Khi đó, Thân Giác sẽ vì gã mà chuẩn bị xong thuốc giải rượu, lại mát xa đầu cho gã, yên tĩnh lắng nghe gã kể về nhưng tên gia hỏa phiền phức trong bữa tiệc kia.

Nhưng tại sao hết thảy mọi thứ lại đột ngột thay đổi nhanh như vậy?

Từ khi nào mà gã lại cảm thấy những điểm tốt của đối phương trở nên vô vị tầm thường, thậm chí bản thân gã còn khinh thường cậu vì thấy những điều đó thật nhạt nhẽo? Gã chỉ vừa đi nhầm một bước, vậy mà nước cờ về sau lại không thể nào vãn hồi được nữa. Thân Giác như lập tức bước ra khỏi thế giới của gã, thậm chí ngay cả Thương Già Dư, người đã câu dẫn, khiến gã phạm phải sai lầm cũng đột nhiên mất tích, không thể liên lạc được nữa.

Giống như trong chỉ trong phút chốc, vậy mà chỉ còn lại một mình gã đắm chìm lại chỗ cũ. Thân Giác đã có người yêu mới, Thương Già Dư vỗ mông liền biến mất. Bọn họ dường như đã quên mất những chuyện trước kia, bắt đầu một cuộc sống mới, chỉ còn lại mình gã...

Vốn gã cảm thấy Thân Giác chỉ là đang giận dỗi mà thôi, cho nên gã mới cố ý lạnh nhạt với cậu. Lần trước, khi gã nhìn thấy Thân Giác hôn môi với tên Tư Vũ kia trong bãi đỗ xe, trong nháy mắt, trái tim gã liền lạnh xuống.

Từ lúc giải trừ hôn ước đến bây giờ cũng đã được một năm. Trong một năm này, gã chưa từng thân mật với bất kỳ một người nào khác, là vì gã vẫn luôn ôm chút may mắn trong lòng. Gã cho rằng Thân Giác sẽ không thể giả vờ lạnh nhạt quá lâu được, rồi cậu sẽ quay về mà thôi.

Nhưng đối phương không hề như thế.

Thậm chí, trong vòng mấy tháng khi gã không đến tìm Thân Giác, Thân Giác cũng không một lần chủ động liên lạc với gã, tựa hồ cậu đã sớm buông bỏ.

Vào đêm ba mươi tết năm ngoái, gã biết Thân Giác sẽ đón năm mới một mình. Thật ra lúc đó gã đã ghé dưới lầu Thân Giác một chuyến, khi nhìn thấy ánh đèn lộ ra từ phòng khách, gã lại quay trở về. Khi đó gã đã nghĩ rằng, gã phải cho Thân Giác nếm thử tư vị của sự cô độc, để cậu quay về và nói với gã rằng cậu đã biết sai rồi, cậu sẽ không từ hôn nữa.

Nhưng vào ngày đầu tiên của năm nay, Thân Giác lại không hề đón năm mới một mình. Bên cạnh cậu đã có một người khác.

Hóa ra có một số thứ, khi đã vô tình bỏ lỡ thì chính là đã thật sự bỏ lỡ, sẽ không một ai đứng lại nơi đó để chờ gã cả. Đây là lần đầu tiên Diêu Triển cảm nhận được sự khổ sở. Lúc trước, khi vừa bị giải trừ hôn ước, gã chỉ cảm thấy có chút tức giận, gã cảm thấy đầu óc đối phương có lẽ không được minh mẫn cho lắm, cho nên mới không phân rõ được đâu là lợi đâu là hại.

Đến bây giờ gã mới nhận ra, người thật sự không có đầu óc lại chính là gã.

Gã đã bỏ lỡ mất một người tốt, một người đã từng toàn tâm toàn ý ở bên cạnh gã mãi không rời.

"Tiểu Giác, lần này... hẳn sẽ là lần cuối anh đến tìm em. Anh biết em không muốn gặp anh, em chán ghét anh, em sẽ cảm thấy anh là một người kiêu ngạo tự phụ, lại còn phản bội em nữa. Nhưng anh vẫn muốn nói với em rằng anh thật sự rất yêu em, lúc đó, chỉ là anh có chút chán chường với sự bình yên kia..." Lần đầu tiên trong giọng nói của Diêu Triển nghẹn ngào đến vậy, "Nhưng anh vẫn sẽ chờ em, chỉ cần em còn muốn anh là được."

Đây chính là những lời hèn mọn nhất mà Diêu Triển từng nói ra, nhưng đến khi mở miệng nói những lời đó, gã cũng không cảm thấy khó nói mà chỉ chờ mong đối phương nói với gã đáp án mà gã muốn nghe nhất.

Gã hi vọng vào dịp năm mới của năm nay, gã có thể có một khởi đầu mới với Thân Giác.

Dù cho trước đó có xảy ra bao nhiêu chuyện đi chăng nữa thì gã vẫn muốn cùng Thân Giác đi cùng gã đến hết quãng đời còn lại của mình. Chỉ cẩn đối phương vẫn còn cần gã, gã sẽ kiên định trước áp lực của gia đình mà trực tiếp kết hôn với Thân Giác, biến bọn họ trở thành một cặp đôi được pháp luật công nhận.

Nếu Thân Giác không thể mang thai, vậy cũng không sao cả, gã có thể chọn một đứa trẻ từ dòng phụ của gia tộc, bồi dưỡng nó trở thành người thừa kế sau này.

Chỉ cần Thân Giác vẫn còn nguyện ý mà tha thứ cho gã, nguyện ý ở bên cạnh gã.

Gã đã từng tìm được viên ngọc quý cho riêng mình, nhưng khi món trân bảo kia ngốc bên cạnh gã lâu rồi, gã lại cảm thấy món trân bảo này trở nên tầm thường vô vị. Cho đến khi viên ngọc kia được khảm trước ngực tây trang của người khác, một lần nữa trở nên lấp lánh rực rỡ, lúc này gã mới đột nhiên tỉnh ngộ.

Gã đã đánh mất trân bảo vốn thuộc về mình.

"Diêu Triển, chúng ta không có khả năng nữa." Viên ngọc quý trong lòng gã đã lạnh nhạt mở miệng, "Anh còn nhớ vào hôm tôi ngã cầu thang, phản ứng của anh như thế nào không? Có lẽ anh đã quên, nhưng tôi thì lại không thể quên được. Tôi không quên được vào lúc tôi đang một mình lẻ loi nằm trên giường bệnh, còn anh, anh là vị hôn phu của tôi nhưng lại không đến thăm dù chỉ một lần, ngược lại anh còn vội vàng thân thiết nồng nàn với Thương Già Dư. Anh nói anh muốn tôi tha thứ cho anh, tôi rẻ mạt đến vậy sao?"

Sự mong đợi trong mắt Diêu Triển chậm rãi rút đi như thủy triều.

"Chúng ta không thể quay lại, cả đời này tôi không bao giờ cần anh nữa, Diêu Triển à, tôi ngại anh bẩn."

Khi Thân Giác nói những lời này, thật ra cậu đang nghĩ đến thời điểm bản thân đang nằm trên giường phẫu thuật của những kiếp trước. Khi đó, cậu chẳng trách ai cả, là vì chính cậu ngu ngốc mà thôi. Nhưng Diêu Triển có biết người bị biến thành cỗ máy sinh sản cho gã và Thương Diễn Vũ chính là cậu không?

Hẳn là biết chứ, dù sao thì cũng đã đi tìm một cái máy sinh sản cho mình, chung quy cũng phải biết được cái máy kia có dùng được hay không chứ.

"Buông ra đi Diêu Triển, nếu như anh còn có chút lòng tự trọng." Thân Giác vừa nói ra thì lại bị ôm lấy càng chặt. Diêu Triển dán môi lên tai cậu, thả nhẹ giọng nói: "Tiểu Giác, coi như đây chính là lần cuối cùng gặp mặt của chúng ta đi, sau này anh.. sau này anh sẽ không đến làm phiền em nữa đâu."

Nhưng gã chưa ôm được bao lâu thì đã bị kéo mạnh ra.

Cũng không biết Thương Diễn Vũ xuất hiện từ khi nào. Hắn vừa kéo Diêu Triển ra liền một vung đấm qua.

Diêu Triển bị đánh đến mức phải liên tục lui ra sau vài bước, còn đụng lên cả thân xe. Gã giơ tay che lấy phần bụng bị đánh của mình, một đấm kia thiếu chút nữa đã khiến gã nôn ra. Gã ngước mắt nhìn về phía Thân Giác đang đứng bên cạnh Thương Diễn Vũ, nhìn thấy hai người xứng đôi như vậy, giống như những gì mà cư dân mạng đã bình luận, gã cảm thấy một màn này thật sự rất chói mắt.

Vốn dĩ gã đã uống rượu, lúc này, dưới cơn phẫn nộ gã lại càng không có chút lý trí nào. Gã xông lên đánh thành một đoàn với Thương Diễn Vũ.

Một khi hai Alpha này bắt đầu đánh nhau, người ngoài tạm thời không cách nào kéo ra được, vì hai người quá mức hung hăng. Ngay từ đầu cả hai đều luôn đánh vào những nhược điểm trên người đối phương, sau đó cũng không biết vì sao lại bắt đầu liên tục đánh vào mặt nhau. Từng nắm đấm dừng trên mặt đối phương, gần như là đang muốn hủy đi dung mạo của đối thủ vậy.

Tuy Diêu Triển sức lớn, nhưng dù sao cũng vừa uống rượu, đánh một hồi lại dần không còn sức nữa. Cuối cùng, khi bị Thương Diễn Vũ ấn trên mặt đất, gã biết mình đánh không lại đối phương, nhưng vẫn tiếp tục sử dụng ngôn ngữ để công kích.

"Mày cứ đánh tao đi, được thì mày cứ đánh chết tao luôn nhé. Nếu mà mày không đánh chết tao được, vậy thì tao sẽ tiếp tục theo đuổi Tiểu Giác bảo bối của tao." Hiện tại mặt gã gần như đã giống hệt bảng màu, nhưng gã vẫn rất thiếu đánh mà nở một nụ cười nhếch nhác, nào còn bộ dáng quý công tử nhẹ nhàng lúc đầu, "Một đứa như mày, vào mấy ngàn năm trước thì cũng chỉ là một con hát đê tiện mà thôi. Mày cho rằng lúc trước tao theo đuổi mày là vì tao thích mày hay sao? Ha, tao nhìn thấy gương mặt của mày là thấy buồn nôn rồi, loại Alpha mặt Omega như mày thì lên giường chắc hẳn cũng chỉ được ba phút ha? Mày có thể thỏa mãn được Tiểu Giác à? Mày có biết Tiểu Giác thích nhất là tư thế gì không? Mày cho rằng Tiểu Giác thật sự thích mày hay sao? Đều là giả đó, em ấy không hề thích mày chút nào..."

Là vì trả thù tao nên mới yêu đương với mày mà thôi.

Những lời đằng sau gã đã không thể nói được, vì huyệt thái dương của gã đã bị đánh một quyền cực kỳ hung hăng, trong đầu gã "Ong" lên một tiếng, mắt đầy sao xẹt, một chữ cũng không thể nói ra.

Thương Diễn Vũ bò dậy, nói thật thì hắn bây giờ cũng không tốt hơn chút nào so với Diêu Triển đang nằm trên mặt đất, trên mặt đầy vết xanh xanh tím tím, nhưng đôi nắt hắn vẫn xinh đẹp như cũ. Hắn đi từng bước đến trước mặt Thân Giác, cánh tay vì vừa dùng sức quá mạnh để đánh người, hiện tại còn có chút run rẩy.

Hắn nhìn Thân Giác, nhưng lại nhấp môi không nói lời nào.

Mà Thân Giác bên này cũng chọn cách ôm lấy người trước mắt.

"Xứng đáng lắm, em cũng muốn đánh gã một trận từ lâu rồi."

Một câu nói nhẹ nhàng từ tốn này, lại khiến cho cơ thể trong lòng ngực cậu run lên một chút."Em... Em không cảm thấy loại hành vi này của tôi thật thô lỗ sao? Tôi đã đánh người, lúc này còn rất xấu nữa."

"Tại sao em lại cảm thấy anh thô lỗ chứ? Đối với một số người nói chuyện không thông được thì chỉ có thể áp dụng biện pháp như thế này mà thôi. Còn nữa, lúc này anh không xấu một chút nào, ngược lại em còn thấy anh siêu đẹp trai." Thân Giác nói.

Thương Diễn Vũ trầm mặc một lúc mới nói: "Vậy em còn thích tôi không? Cho dù tận mắt nhìn thấy tôi đánh người?"

"Đúng vậy, em vẫn sẽ thích anh, bởi vì em thích toàn bộ con người anh. Chỉ cần anh cũng thích em, em sẽ luôn muốn ở bên anh, chỉ có cái chết mới có thể chia cắt chúng ta mà thôi."

Lời vừa dứt, Thân Giác liền cảm thấy bản thân bị ôm ngược lại.

Đối phương ôm lấy cậu một cách gắt gao, phảng phất như đang ôm lấy khúc gỗ duy nhất trong đại dương bao la vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện