Wp: @D301203
Chương 254: Xử lý Alpha (35) (đã beta)
Một quyền này của Thân Giác không phải đánh vào mặt, là vì đối phương có một buổi biểu diễn vào tối mai, cho nên một quyền này của cậu là đánh vào bụng, vì đánh cách chăn nên phát ra một tiếng nặng nề. Cậu đánh xong liền muốn đứng dậy rời đi, nhưng Thương Diễn Vũ bị đánh xong lại lập tức bắt lấy cánh tay cậu, kèo người quay trở lại.
"Em đi đâu?" Giọng nói của Thương Diễn Vũ vậy mà lại không chứa đựng một chút hoảng loạn nào, không hề có chút xấu hổ nào khi bị Thân Giác bắt gặp lúc đang gọi điện thoại với người khác.
Thân Giác dùng sức, muốn rút tay ra nhưng Thương Diễn Vũ lại không cho, hai người yên lặng vật lộn nhau trong bóng đêm. Nói là vật lộn nhưng nhiều lắm cũng chỉ là Thân Giác giãy dụa muốn đi, còn Thương Diễn Vũ lại mạnh mẽ muốn kéo người về lại. Cuối cùng, vì vấn đề của thể chất, Thân Giác bị ấn ngược lại trên giường bệnh.
"Tại sao lại tức giận bỏ đi?" Thương Diễn Vũ cúi đầu, hỏi người dưới thân mình. Đôi mắt hắn phá lệ mà sáng rực trong bóng đêm, tựa như một viên kim cương đầy xinh đẹp vậy, rữ rỡ lấp lánh.
Trong mắt Thân Giác dâng lên ba phần giận dữ, "Trong lòng anh tự rõ."
Khóe môi Thương Diễn Vũ chợt câu lên, "Là vì cuộc gọi vừa rồi?"
Lúc này Thân Giác đang bị ép đến gắt gao, căn bản không thể động đậy được. Tuy Thương Diễn Vũ bị tai nạn giao thông nhưng hắn vẫn sinh long hoạt hổ như cũ, có thể dễ dàng áp chế Thân Giác. Thân Giác nghe Thương Diễn Vũ nói vậy thì trực tiếp xoay moặt đi, nhìn vào biểu tình thì có vẻ không định trả lời.
Thương Diễn Vũ thấy Thân Giác như vậy thì duỗi tay cầm lấy điện thoại lúc nãy vừa bị ném đến bên cạnh gối đầu. Lúc hai người đang vật lộn, điện thoại đã vang lên rất nhiều lần, trên màn hình điện thoại lúc này đã có đến bốn cuộc gọi nhỡ.
"Người gọi điện thoại cho tôi, em đã từng gặp rồi, chính là cậu học sinh rất thích xem tôi diễn kia. Vì đối phương vẫn luôn đến xem, thậm chí còn trốn cả tiết học bổ túc để đến, cho nên cha mẹ của cậu bé đó đã đến tìm tôi, nói rằng nếu cậu bé cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc học, mà năm sau cậu bé đó đã phải thi đại học rồi, cho nên tôi mới trao đổi liên lạc với nhóc ấy, như vậy thì cậu học sinh kia sẽ không tiếp tục đến xem tôi diễn nhiều như trước nữa."
Hắn vừa nói vừa mở khóa điện thoại, "Có phải em nghi ngờ tôi và nhóc ấy có gì đó đúng không? Vậy tôi sẽ gọi điện cho nhóc ấy hỏi rằng tôi và nhóc ấy có gì không."
Thương Diễn Vũ đang muốn gọi điện cho cậu học sinh kia thì Thân Giác đã mở lời.
"Vì không muốn cậu bé đó chậm trễ việc học của mình mà anh nói cho cậu ta cả tên thật của mình, phải không?" Giọng nói của cậu có chút nhẹ, tựa hồ có chút mệt mỏi, "Thương Diễn Vũ, anh đừng giả vờ nữa. Nếu như anh thấy chán, chúng ta có thể dừng lại. Thành thật là việc quan trọng hơn hết không phải sao? Anh có thể lừa tôi, cũng có thể lừa gạt bất kỳ người nào, nhưng anh không cần phải tự lừa chính mình."
"Tôi không thấy chán." Thương Diễn Vũ nhìn chằm chằm vào mắt Thân Giác mà nói.
Thân Giác nhắm mắt lại, lúc mở ra, sự tức giận trong mắt đã không còn, chỉ còn sót lại sự lạnh nhạt, "Thương Diễn Vũ, chúng ta cứ tách nhau ra một thời gian để bình tĩnh lại đã, tôi sẽ đến khách sạn ở vài ngày." Nói đến hai chữ cuối cùng, giọng cậu đã lạnh đến cực điểm, "Tránh ra."
Thương Diễn Vũ trầm mặc một lúc, vậy mà lại trực tiếp hôn xuống.
Nụ hôn này phảng phất như đã chọc giận Thân Giác hoàn toàn, cậu quay mặt đi, lại thêm một quyền đánh lên mặt Thương Diễn Vũ. Lần này cậu trực tiếp đánh cho Thương Diễn Vũ phải quay mặt qua một bên. Nhân lúc đối phương ăn đau, cậu dùng sức đẩy hắn ra, nhanh chóng ngồi dậy bước xuống giường. Cậu cầm lấy áo khoác trên giá áo, trực tiếp mở cửa phòng bệnh rồi bước ra ngoài.
Rạng sáng ngày đầu tiên của năm mới tại bệnh viện, hôm nay lạnh hơn thường ngày rất nhiều. Khi Thân Giác đi đến cổng khoa cấp cứu, lúc này mới phát hiện vậy mà lại đang có tuyết rơi.
Năm nay tuyết rơi trễ hơn mọi năm, nhưng những bông tuyết rơi xuống đều dày nặng. Chỉ vừa được mấy phút đồng hồ, trên mặt đất đã là một tầng tuyết nhợt nhạt đọng lại.
Thân Giác đạp lên tuyết, vừa bước một bước ra ngoài, ở phía sau đã truyền đến những tiếng bước chân vội vàng.
Cánh tay cậu bị bắt lấy.
"Tôi còn chưa chúc em sinh nhật vui vẻ đâu, ngài Chocolate."
Bước chân Thân Giác chợt dừng, quay đầu lại nhìn.
Thương Diễn Vũ chỉ đang mặc bộ đồ bệnh nhân đơn bạc, ánh đèn bên ngoài khoa cấp cứu chiếu lên gương mặt hắn, cũng chiếu trên vết xanh tím bên khóe môi hắn, là dấu vết lúc nãy Thân Giác đã đánh.
Bông tuyết rơi đầy trên vai hắn, khuông mặt kia trắng bệch, gần như là hòa cùng một màu với bông tuyết trên vai, mi mắt đen láy, môi hồng răng trắng. Thương Diễn Vũ quả thật là mỹ mạo trời sinh, ngay cả vết xanh tím trên khóe môi cũng không thể giảm bớt nét mỹ lệ của hắn, trên người hắn đang mặc đồ bệnh nhân, ngược lại còn cảm thấy có chút vẻ đẹp ốm yếu.
Hắn thấy Thân Giác quay đầu thì nhấp môi cười nhẹ, cười lên, Thân Giác liền nghĩ đến lần đầu tiên khi cậu nhìn thấy hắn. Khi đó, Thương Diễn Vũ mặc một thân diễn phục, hắn đứng trên hành lang, ánh đèn ấm áp rơi xuống người, hắn tùy ý mà xoay đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy Thân Giác liền nhẹ nhàng cười lên.
Thương Diễn Vũ thấy Thân Giác không nói gì thì cũng bất động, hắn chậm rãi duỗi tay đem người ôm vào lòng. Lúc hắn ôm lấy cậu còn nhẹ nhàng mà hít vào một hơi, "Thật là lạnh." Tiếp đó liền ôm càng chặt hơn. Phảng phất như nếu hai người họ càng ôm chặt lấy nhau thì càng có thể tâm ý tương thông vậy.
.......
Nhờ chiếc ôm này, cả hai cũng coi như là đã làm lành lại với nhau. Hôm sau, khi Thương Diễn Vũ xuất viện, bác sĩ điều trị nhìn thấy mặt hắn thì có chút kinh ngạc, sau liền trở nên đau lòng, hỏi làm sao lại như vậy, có ảnh hưởng đến buổi diễn đêm nay hay không.
"Không sao cả, trang điểm lên sẽ không nhìn thấy gì đâu." Thương Diễn Vũ không để ý mà nói, một bên nắm chặt lấy tay của Thân Giác bên cạnh. Thân Giác nhìn thoáng qua bác sĩ, cậu muốn rút tay lại nhưng Thương Diễn Vũ lại dùng sức mà nắm lấy, cậu thấy vậy thì mặc kệ đối phương.
Thương Diễn Vũ trở về nhà, vừa tắm xong liền vội vã chạy đến nhà hát. Trước khi đi, hắn hôn lên mặt Thân Giác một cái, nhét một tấm vé vào túi Thân Giác, "Nhớ đến xem nhé."
Tấm vé này là vé của buổi diễn tối nay.
Buổi diễn tối nay không giống như những buổi diễn thường lệ mà sẽ được đài truyền hình phát sóng trực tiếp, cho nên gần như là rất khó để mua được vé vào. Nhưng chiếc vé mà Thương Diễn Vũ đưa cho Thân Giác lại là tấm vé hạng nhất, vẫn là ở vị trí chính giữa khán đài như trước.
Buổi tối, khi Thân Giác ngồi vào chỗ của mình, cậu phát hiện những người ngồi bên cạnh mình có một số là quan chức lớn, trong số đó có hai người cậu nhận ra. Bốn phía xung quanh đều là những người lớn tuổi, chỉ có một mình Thân Giác là người trẻ tuổi nhất, lại còn ngồi ngay hàng đầu tiên, cho nên có chút không hòa hợp với xung quanh. Hơn nữa, camera vẫn luôn đảo quanh những người ngồi đầu tiên, Thân Giác đã bị quay rất nhiều lần.
Tối nay, tiết mục vẫn luôn luân phiên không ngừng. Tiết mục của Thương Diễn Vũ là tiết mục mở màn, hơn nữa hắn còn có một màn độc diễn gần hai phút. Máy quay và ánh đèn đuổi theo từng động tác của hắn, từng biểu cảm từng nụ cười, theo thứ tự mà xuất hiện trên gương mặt hoàn mỹ kia. Trên màn ảnh lớn cũng không thể tìm ra được bất kỳ tì vết nào, đặc biệt là những lúc màn ảnh áp sát lại gương mặt ấy, khi đôi mắt sâu thẳm kia nhìn qua, cơ hồ khiến người khác quên cả hô hấp là gì.
Ban đầu, ngay cả khi ngồi ở hàng ghế đầu cũng không thể nhìn rõ được cặp mắt kia như vậy. Bây giờ, trên tường cả hai bên trái phải đều treo màn hình lớn, lúc này mới hoàn toàn trải nghiệm được năng lực của Thương Diễn Vũ khi ở trên sân khấu.
Sau đó, cho dù có rất nhiều người ở trên đài, trên màn ảnh xuất hiện rất nhiều người thì Thương Diễn Vũ vẫn có thể thâu tóm tất cả ánh nhìn của mọi người như cũ, cả những người quyền lực nhất cũng chỉ nhìn về phía hắn.
Sau khi buổi diễn này được phát sóng trực tiếp, trên mạng có không ít người thảo luận về Thương Diễn Vũ. Chỉ ngắn ngủi trong vòng một giờ đồng hồ, thân phận của Thương Diễn Vũ đã bị đào ra kha khá. Khi những cư dân mạng còn đang kinh ngạc với mỹ mạo của hắn, có không ít người chú ý đến Thân Giác, người ngồi dưới ghế khán giả.
Dù sao thì giữa một đám trung niên lại xuất hiện một người trẻ tuổi với vẻ ngoài không tồi như vậy, còn được camera đảo qua nhiều lần, muốn không gây chú ý cũng khó.
.....
Trong yến hội, mọi người ăn uống linh đình.
Diêu Triển mặc một thân tây trang đen, tay cầm ly rượu, không chút để ý mà nghe Omega bên cạnh nói chuyện. Gã cũng không còn trẻ, cho nên vào năm mới này, trong nhà an bài cho gã một đối tượng mới. Nhưng gã lại cảm thấy đối phương vừa ngu ngốc lại còn xấu, trừ việc đối phương là một Omega, gia thế cũng tạm được thì không còn gì khác.
Đối phương cũng cảm nhận được sự lạnh nhạt của Diêu Triển, có chút tức giận nên lấy điện thoại ra chơi. Lướt một hồi, cậu ta lướt trúng một tấm ảnh nóng hổi đang được liên tục truyền đi trên mạng.
Khi nhìn thấy những bức ảnh kia, đôi mắt cậu ta chớp chớp, sau liền duỗi tay chọt chọt Diêu Triển bên cạnh, "Diêu Triển ca, đây là người yêu cũ của anh đúng không? Lên hẳn hotsearch rồi này."
Cậu ta lắc lắc điện thoại trước mặt Diêu Triển.
Trong màn hình là chín bức ảnh, vài tấm đầu là Thương Diễn Vũ, còn lại đều là ảnh của Thân Giác.
Diêu Triển vừa nhìn thấy, gương mặt vốn đang có chút thiếu hứng thú lập tức thay đổi. Gã nhanh chóng đoạt lấy điện thoại của Omega kia, cẩn thận mà lật xem.
Xem rồi xem, sắc mặt của gã nhanh chóng trở nên thâm trầm.
.......
Trong căn phòng trắng tại một quốc gia xa xăm.
Trên màn hình đang chiếu tiết mục năm mới của đài tuyền hình Hoa Quốc.
Người nằm trên giường phẩu thuật, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào màn hình. Lúc đang xem, trên màn hình chợt chuyển đến một khuôn mặt, hai mắt y chợt sáng lên một chút, theo bản năng muốn vươn tay ra. Nhưng chỉ vừa duỗi tay ra liền đụng phải đường ống trên người, máy móc bên cạnh bắt đầu điên cuồng reo lên.
Nam nhân đang mặc đồ vô khuẩn bên cạnh nhanh chóng bắt lấy tay y, "Đừng lộn xộn, sẽ có chuyện đấy."
Người nằm trên giường giải phẫu nghe vậy thì cuộn cuộn ngón tay, cái gì cũng không nói, nhưng khi người đàn ông mặc đồ vô khuẩn kia quay đi, có một giọt nước mắt từ khóe mắt y trượt xuống.
Ánh mắt đang sáng ngời kia đột nhiên có chút tối tăm.
Chương 254: Xử lý Alpha (35) (đã beta)
Một quyền này của Thân Giác không phải đánh vào mặt, là vì đối phương có một buổi biểu diễn vào tối mai, cho nên một quyền này của cậu là đánh vào bụng, vì đánh cách chăn nên phát ra một tiếng nặng nề. Cậu đánh xong liền muốn đứng dậy rời đi, nhưng Thương Diễn Vũ bị đánh xong lại lập tức bắt lấy cánh tay cậu, kèo người quay trở lại.
"Em đi đâu?" Giọng nói của Thương Diễn Vũ vậy mà lại không chứa đựng một chút hoảng loạn nào, không hề có chút xấu hổ nào khi bị Thân Giác bắt gặp lúc đang gọi điện thoại với người khác.
Thân Giác dùng sức, muốn rút tay ra nhưng Thương Diễn Vũ lại không cho, hai người yên lặng vật lộn nhau trong bóng đêm. Nói là vật lộn nhưng nhiều lắm cũng chỉ là Thân Giác giãy dụa muốn đi, còn Thương Diễn Vũ lại mạnh mẽ muốn kéo người về lại. Cuối cùng, vì vấn đề của thể chất, Thân Giác bị ấn ngược lại trên giường bệnh.
"Tại sao lại tức giận bỏ đi?" Thương Diễn Vũ cúi đầu, hỏi người dưới thân mình. Đôi mắt hắn phá lệ mà sáng rực trong bóng đêm, tựa như một viên kim cương đầy xinh đẹp vậy, rữ rỡ lấp lánh.
Trong mắt Thân Giác dâng lên ba phần giận dữ, "Trong lòng anh tự rõ."
Khóe môi Thương Diễn Vũ chợt câu lên, "Là vì cuộc gọi vừa rồi?"
Lúc này Thân Giác đang bị ép đến gắt gao, căn bản không thể động đậy được. Tuy Thương Diễn Vũ bị tai nạn giao thông nhưng hắn vẫn sinh long hoạt hổ như cũ, có thể dễ dàng áp chế Thân Giác. Thân Giác nghe Thương Diễn Vũ nói vậy thì trực tiếp xoay moặt đi, nhìn vào biểu tình thì có vẻ không định trả lời.
Thương Diễn Vũ thấy Thân Giác như vậy thì duỗi tay cầm lấy điện thoại lúc nãy vừa bị ném đến bên cạnh gối đầu. Lúc hai người đang vật lộn, điện thoại đã vang lên rất nhiều lần, trên màn hình điện thoại lúc này đã có đến bốn cuộc gọi nhỡ.
"Người gọi điện thoại cho tôi, em đã từng gặp rồi, chính là cậu học sinh rất thích xem tôi diễn kia. Vì đối phương vẫn luôn đến xem, thậm chí còn trốn cả tiết học bổ túc để đến, cho nên cha mẹ của cậu bé đó đã đến tìm tôi, nói rằng nếu cậu bé cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc học, mà năm sau cậu bé đó đã phải thi đại học rồi, cho nên tôi mới trao đổi liên lạc với nhóc ấy, như vậy thì cậu học sinh kia sẽ không tiếp tục đến xem tôi diễn nhiều như trước nữa."
Hắn vừa nói vừa mở khóa điện thoại, "Có phải em nghi ngờ tôi và nhóc ấy có gì đó đúng không? Vậy tôi sẽ gọi điện cho nhóc ấy hỏi rằng tôi và nhóc ấy có gì không."
Thương Diễn Vũ đang muốn gọi điện cho cậu học sinh kia thì Thân Giác đã mở lời.
"Vì không muốn cậu bé đó chậm trễ việc học của mình mà anh nói cho cậu ta cả tên thật của mình, phải không?" Giọng nói của cậu có chút nhẹ, tựa hồ có chút mệt mỏi, "Thương Diễn Vũ, anh đừng giả vờ nữa. Nếu như anh thấy chán, chúng ta có thể dừng lại. Thành thật là việc quan trọng hơn hết không phải sao? Anh có thể lừa tôi, cũng có thể lừa gạt bất kỳ người nào, nhưng anh không cần phải tự lừa chính mình."
"Tôi không thấy chán." Thương Diễn Vũ nhìn chằm chằm vào mắt Thân Giác mà nói.
Thân Giác nhắm mắt lại, lúc mở ra, sự tức giận trong mắt đã không còn, chỉ còn sót lại sự lạnh nhạt, "Thương Diễn Vũ, chúng ta cứ tách nhau ra một thời gian để bình tĩnh lại đã, tôi sẽ đến khách sạn ở vài ngày." Nói đến hai chữ cuối cùng, giọng cậu đã lạnh đến cực điểm, "Tránh ra."
Thương Diễn Vũ trầm mặc một lúc, vậy mà lại trực tiếp hôn xuống.
Nụ hôn này phảng phất như đã chọc giận Thân Giác hoàn toàn, cậu quay mặt đi, lại thêm một quyền đánh lên mặt Thương Diễn Vũ. Lần này cậu trực tiếp đánh cho Thương Diễn Vũ phải quay mặt qua một bên. Nhân lúc đối phương ăn đau, cậu dùng sức đẩy hắn ra, nhanh chóng ngồi dậy bước xuống giường. Cậu cầm lấy áo khoác trên giá áo, trực tiếp mở cửa phòng bệnh rồi bước ra ngoài.
Rạng sáng ngày đầu tiên của năm mới tại bệnh viện, hôm nay lạnh hơn thường ngày rất nhiều. Khi Thân Giác đi đến cổng khoa cấp cứu, lúc này mới phát hiện vậy mà lại đang có tuyết rơi.
Năm nay tuyết rơi trễ hơn mọi năm, nhưng những bông tuyết rơi xuống đều dày nặng. Chỉ vừa được mấy phút đồng hồ, trên mặt đất đã là một tầng tuyết nhợt nhạt đọng lại.
Thân Giác đạp lên tuyết, vừa bước một bước ra ngoài, ở phía sau đã truyền đến những tiếng bước chân vội vàng.
Cánh tay cậu bị bắt lấy.
"Tôi còn chưa chúc em sinh nhật vui vẻ đâu, ngài Chocolate."
Bước chân Thân Giác chợt dừng, quay đầu lại nhìn.
Thương Diễn Vũ chỉ đang mặc bộ đồ bệnh nhân đơn bạc, ánh đèn bên ngoài khoa cấp cứu chiếu lên gương mặt hắn, cũng chiếu trên vết xanh tím bên khóe môi hắn, là dấu vết lúc nãy Thân Giác đã đánh.
Bông tuyết rơi đầy trên vai hắn, khuông mặt kia trắng bệch, gần như là hòa cùng một màu với bông tuyết trên vai, mi mắt đen láy, môi hồng răng trắng. Thương Diễn Vũ quả thật là mỹ mạo trời sinh, ngay cả vết xanh tím trên khóe môi cũng không thể giảm bớt nét mỹ lệ của hắn, trên người hắn đang mặc đồ bệnh nhân, ngược lại còn cảm thấy có chút vẻ đẹp ốm yếu.
Hắn thấy Thân Giác quay đầu thì nhấp môi cười nhẹ, cười lên, Thân Giác liền nghĩ đến lần đầu tiên khi cậu nhìn thấy hắn. Khi đó, Thương Diễn Vũ mặc một thân diễn phục, hắn đứng trên hành lang, ánh đèn ấm áp rơi xuống người, hắn tùy ý mà xoay đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy Thân Giác liền nhẹ nhàng cười lên.
Thương Diễn Vũ thấy Thân Giác không nói gì thì cũng bất động, hắn chậm rãi duỗi tay đem người ôm vào lòng. Lúc hắn ôm lấy cậu còn nhẹ nhàng mà hít vào một hơi, "Thật là lạnh." Tiếp đó liền ôm càng chặt hơn. Phảng phất như nếu hai người họ càng ôm chặt lấy nhau thì càng có thể tâm ý tương thông vậy.
.......
Nhờ chiếc ôm này, cả hai cũng coi như là đã làm lành lại với nhau. Hôm sau, khi Thương Diễn Vũ xuất viện, bác sĩ điều trị nhìn thấy mặt hắn thì có chút kinh ngạc, sau liền trở nên đau lòng, hỏi làm sao lại như vậy, có ảnh hưởng đến buổi diễn đêm nay hay không.
"Không sao cả, trang điểm lên sẽ không nhìn thấy gì đâu." Thương Diễn Vũ không để ý mà nói, một bên nắm chặt lấy tay của Thân Giác bên cạnh. Thân Giác nhìn thoáng qua bác sĩ, cậu muốn rút tay lại nhưng Thương Diễn Vũ lại dùng sức mà nắm lấy, cậu thấy vậy thì mặc kệ đối phương.
Thương Diễn Vũ trở về nhà, vừa tắm xong liền vội vã chạy đến nhà hát. Trước khi đi, hắn hôn lên mặt Thân Giác một cái, nhét một tấm vé vào túi Thân Giác, "Nhớ đến xem nhé."
Tấm vé này là vé của buổi diễn tối nay.
Buổi diễn tối nay không giống như những buổi diễn thường lệ mà sẽ được đài truyền hình phát sóng trực tiếp, cho nên gần như là rất khó để mua được vé vào. Nhưng chiếc vé mà Thương Diễn Vũ đưa cho Thân Giác lại là tấm vé hạng nhất, vẫn là ở vị trí chính giữa khán đài như trước.
Buổi tối, khi Thân Giác ngồi vào chỗ của mình, cậu phát hiện những người ngồi bên cạnh mình có một số là quan chức lớn, trong số đó có hai người cậu nhận ra. Bốn phía xung quanh đều là những người lớn tuổi, chỉ có một mình Thân Giác là người trẻ tuổi nhất, lại còn ngồi ngay hàng đầu tiên, cho nên có chút không hòa hợp với xung quanh. Hơn nữa, camera vẫn luôn đảo quanh những người ngồi đầu tiên, Thân Giác đã bị quay rất nhiều lần.
Tối nay, tiết mục vẫn luôn luân phiên không ngừng. Tiết mục của Thương Diễn Vũ là tiết mục mở màn, hơn nữa hắn còn có một màn độc diễn gần hai phút. Máy quay và ánh đèn đuổi theo từng động tác của hắn, từng biểu cảm từng nụ cười, theo thứ tự mà xuất hiện trên gương mặt hoàn mỹ kia. Trên màn ảnh lớn cũng không thể tìm ra được bất kỳ tì vết nào, đặc biệt là những lúc màn ảnh áp sát lại gương mặt ấy, khi đôi mắt sâu thẳm kia nhìn qua, cơ hồ khiến người khác quên cả hô hấp là gì.
Ban đầu, ngay cả khi ngồi ở hàng ghế đầu cũng không thể nhìn rõ được cặp mắt kia như vậy. Bây giờ, trên tường cả hai bên trái phải đều treo màn hình lớn, lúc này mới hoàn toàn trải nghiệm được năng lực của Thương Diễn Vũ khi ở trên sân khấu.
Sau đó, cho dù có rất nhiều người ở trên đài, trên màn ảnh xuất hiện rất nhiều người thì Thương Diễn Vũ vẫn có thể thâu tóm tất cả ánh nhìn của mọi người như cũ, cả những người quyền lực nhất cũng chỉ nhìn về phía hắn.
Sau khi buổi diễn này được phát sóng trực tiếp, trên mạng có không ít người thảo luận về Thương Diễn Vũ. Chỉ ngắn ngủi trong vòng một giờ đồng hồ, thân phận của Thương Diễn Vũ đã bị đào ra kha khá. Khi những cư dân mạng còn đang kinh ngạc với mỹ mạo của hắn, có không ít người chú ý đến Thân Giác, người ngồi dưới ghế khán giả.
Dù sao thì giữa một đám trung niên lại xuất hiện một người trẻ tuổi với vẻ ngoài không tồi như vậy, còn được camera đảo qua nhiều lần, muốn không gây chú ý cũng khó.
.....
Trong yến hội, mọi người ăn uống linh đình.
Diêu Triển mặc một thân tây trang đen, tay cầm ly rượu, không chút để ý mà nghe Omega bên cạnh nói chuyện. Gã cũng không còn trẻ, cho nên vào năm mới này, trong nhà an bài cho gã một đối tượng mới. Nhưng gã lại cảm thấy đối phương vừa ngu ngốc lại còn xấu, trừ việc đối phương là một Omega, gia thế cũng tạm được thì không còn gì khác.
Đối phương cũng cảm nhận được sự lạnh nhạt của Diêu Triển, có chút tức giận nên lấy điện thoại ra chơi. Lướt một hồi, cậu ta lướt trúng một tấm ảnh nóng hổi đang được liên tục truyền đi trên mạng.
Khi nhìn thấy những bức ảnh kia, đôi mắt cậu ta chớp chớp, sau liền duỗi tay chọt chọt Diêu Triển bên cạnh, "Diêu Triển ca, đây là người yêu cũ của anh đúng không? Lên hẳn hotsearch rồi này."
Cậu ta lắc lắc điện thoại trước mặt Diêu Triển.
Trong màn hình là chín bức ảnh, vài tấm đầu là Thương Diễn Vũ, còn lại đều là ảnh của Thân Giác.
Diêu Triển vừa nhìn thấy, gương mặt vốn đang có chút thiếu hứng thú lập tức thay đổi. Gã nhanh chóng đoạt lấy điện thoại của Omega kia, cẩn thận mà lật xem.
Xem rồi xem, sắc mặt của gã nhanh chóng trở nên thâm trầm.
.......
Trong căn phòng trắng tại một quốc gia xa xăm.
Trên màn hình đang chiếu tiết mục năm mới của đài tuyền hình Hoa Quốc.
Người nằm trên giường phẩu thuật, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào màn hình. Lúc đang xem, trên màn hình chợt chuyển đến một khuôn mặt, hai mắt y chợt sáng lên một chút, theo bản năng muốn vươn tay ra. Nhưng chỉ vừa duỗi tay ra liền đụng phải đường ống trên người, máy móc bên cạnh bắt đầu điên cuồng reo lên.
Nam nhân đang mặc đồ vô khuẩn bên cạnh nhanh chóng bắt lấy tay y, "Đừng lộn xộn, sẽ có chuyện đấy."
Người nằm trên giường giải phẫu nghe vậy thì cuộn cuộn ngón tay, cái gì cũng không nói, nhưng khi người đàn ông mặc đồ vô khuẩn kia quay đi, có một giọt nước mắt từ khóe mắt y trượt xuống.
Ánh mắt đang sáng ngời kia đột nhiên có chút tối tăm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương