Wp: D301203
Chương 253: Xử lý Alpha (34) (đã beta)
Thật ra Thân Giác vẫn luôn cảm thấy tiến triển giữa cậu và Thương Diễn Vũ luôn có chút kỳ lạ, đối phương như đang phối hợp với cậu mà diễn một vở kịch. Vừa quen biết nhau được vài ngày liền lên giường, sau đó không lâu lại bắt đầu ở chung, đối phương còn vì cậu mà thiếu chút nữa đã vướng phải một đợt kiện tụng.
Nếu lấy những chuyện này ra mà nói thì Thương Diễn Vũ cứ như là người đã nhất kiến chung tình với cậu, lại còn là kiểu cực kỳ thâm tình. Thậm chí, hắn còn hoàn hảo đến mức cực ký xứng với bốn chữ người yêu hoàn mỹ, hắn nắm bắt được thói quen sinh hoạt của bạn, chậm rãi xâm lấn vào cuộc sống của bạn, vừa không khiến bạn sinh ra cảm giác phản cảm vừa khiến bạn trong lúc vô thức thay đổi, nhiễm lấy một chút thói quen của hắn.
Nhưng trên đời này, căn bản không tồn tại một người yêu nào hoàn mỹ như vậy. Một người yêu quá hoàn hảo sẽ là sự biểu hiệu của sự giả tạo, hiện tại Thương Diễn Vũ đã không còn muốn đóng kịch nữa rồi, đã muốn vô tình lộ ra dấu vết rồi sao? Thân Giác để lại điện thoại của Thương Diễn Vũ lên bàn, nhưng cậu cũng không để lại điện thoại ở bên phải ly nước như cũ mà cố ý để sang bên trái. Loại người cẩn thận như Thương Diễn Vũ nhất định sẽ phát hiện sự thay đổi vị trí của điện thoại, cậu phải khiến cho hắn biết được cậu đã nhìn thấy được những tin nhắn kia rồi.
Một giấc này của Thương Diễn Vũ ngủ đến tận bảy giờ tối, cơm tất niên của Thân Giác đã làm xong từ lâu. Sau khi hắn tỉnh dậy, hắn đi đến nhà bếp ôm lấy Thân Giác một chút mới đi tắm. Lúc Thân Giác bưng thức ăn ra đến thì điện thoại ở trên bàn đã không còn nữa.
Phòng tắm bên kia truyền đến tiếng nước lách tách.
Thân Giác thu hồi tầm mắt, bày đồ ăn lên bàn.
Thân Giác đã tốn rất nhiều thời gian cho bữa cơm tất niên này, cuối cùng cậu còn bưng lên hai chén sủi cảo. Lúc Thương Diễn Vũ nhìn thấy hai chén sủi cảo kia thì có chút kinh ngạc mà nhướn mày, còn hỏi: "Bên trong có tiền xu không em?"
Thân Giác chợt khựng lại, "Anh muốn đặt tiền xu vào sao? Vậy thì em sẽ..." Cậu vừa muốn đứng đậy thì tay đã bị nắm lấy.
"Không sao đâu, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi. Ăn thôi nào, thơm quá, tôi thật sự rất đói rồi." Đôi mắt Thương Diễn Vũ cong cong.
Vì vậy mà hắn thật sự chén gần sạch toàn bộ thức ăn trên bàn, sức ăn này khiến Thân Giác phải giật nảy mình. Đến khi hai người cùng ngồi xem TV sau bữa tối, Thương Diễn Vũ vẫn luôn cau mày, có lẽ là có chút khó chịu.
"Có phải là do ăn nhiều quá nên dạ dày khó chịu rồi không? Để em đưa anh đến bệnh viện kiểm tra." Sau khi Thân Giác phát hiện thì lập tức đứng dậy, Thương Diễn Vũ lắc đầu, "Không cần đâu em, chỉ có chút đầy bụng thôi, để tôi lấy thuốc tiêu hóa uống là được."
Hòm thuốc trong nhà có chuẩn bị sẵn thuốc tiêu hóa, nhưng lúc Thương Diễn Vũ đi tìm thì phát hiện thuốc tiêu hóa đã dùng hết, cho nên hắn liền cầm lấy áo khoác đang được treo ở cửa. Hắn vừa mang giày vào vừa nói với Thân Giác đang ngồi trong phòng khách đối diện: "Tôi đến nhà thuốc một lát nhé, rất nhanh sẽ về thôi."
Lời vừa dứt, người đã rời đi.
"Để em đi cùng anh." Thân Giác vừa nói xong đối phương liền trả lời, chỉ là thanh âm được truyền vào từ ngoài cửa rồi.
"Không cần đâu, bên ngoài rất lạnh, em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi nhé."
"Cạch—" một tiếng, cửa đã bị đóng lại từ bên ngoài.
Thân Giác quay đầu nhìn qua tiểu phẩm tướng thanh đang được chiếu, chậm rãi nhăn mày lại. Tuy Thương Diễn Vũ nói rằng sẽ quay về nhanh thôi, nhưng đã một tiếng trôi qua, Thân Giác vẫn chưa thấy hắn quay về.
Thương Diễn Vũ lái xe cậu đi, dù có đi đến một nhà thuốc cách xa chỗ này đi chăng nữa thì cũng đã quay trở lại mới đúng. Thân Giác nghĩ xong thì cầm lấy điện thoại gọi điện cho Thương Diễn Vũ, đầu bên kia điện thoại báo rằng đường dây đang bận.
Sau khi nghe thông báo từ điện thoại, Thân Giác trực tiếp ngắt cuộc gọi. Nhưng khi chỉ vừa ngắt điện thoại xong, điện thoại của Thương Diễn Vũ rất nhanh đã gọi lại.
"Anh về đến rồi à?" Thân Giác nói.
Nhưng giọng nói bên kia không phải là của Thương Diễn Vũ, "Cậu là bạn của Tư Vũ đúng không? Hắn vừa bị tai nạn giao thông, cậu nhanh đến khoa cấp cứu tại bệnh viện thuộc trường đại học M ngay bây giờ đi."
....
Xe đã bị Thương Diễn Vũ lấy đi, cho nên Thân Giác chỉ có thể gọi xe, hôm nay lại là đêm giao thừa, cơ hồ phải mất đến hai mươi phút mới bắt được xe. Chờ đến khi tới được bệnh viện, đó đã là một tiếng sau khi nhận được điện thoại.
Bệnh viện thuộc trường đại học M cách nhà Thân Giác rất xa, cũng phải mười mấy km. Thương Diễn Vũ được đưa đến bệnh viện này, chứng minh rằng nơi hắn xảy ra tai nạn cách nơi này rất gần.
Thân Giác tìm một vòng trong khoa cấp cứu mới tìm được Thương Diễn Vũ. Lúc cậu tìm được đối phương, Thương Diễn Vũ đang được đẩy ra từ phòng CT bẳng xe lăn. Ý thức của hắn vẫn bình thường, khi hắn nhìn thấy Thân Giác còn cười nhẹ.
"Anh... Chuyện này là sao đây?" Thân Giác bước nhanh qua, hỏi.
Ngữ khí của Thương Diễn Vũ vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn mang theo chút ý cười bất đắc dĩ, "Không sao đâu, chỉ là lúc rẽ có chút không cẩn thận mà tông vào cây, chân bị đè một chút. Cũng không có gì to tát cả, nhưng bác sĩ ngoại khoa của khoa cấp cứu đã từng đến xem tôi diễn, còn mua vé buổi biểu diễn đêm mai của tôi cho nên bắt tôi chụp CT chân mà thôi, để xem thử chân tôi có vấn đề gì hay không."
Phần lớn vai diễn của hắn đều có những cảnh đánh nhau, nếu chân bị thương thì những vất vả trong khoảng thời gian này đều sẽ trở nên uổng phí. Tuy rạp hát cũng khá nổi tiếng, nhưng lại có rất nhiều người vì Thương Diễn Vũ mà đến.
Thân Giác nhíu mi, "Em cũng có suy nghĩ giống bác sĩ, vẫn nên kiểm tra kỹ thì hơn."
Kết quả rất nhanh đã có, không có vấn đề gì cả, chỉ có một chỗ trầy hơi nhỏ ngay trán mà thôi. Ngày mai, sau khi được trang điểm kỹ càng thì chắc chắn sẽ không nhìn ra chút nào được. Nhưng xe của Thân Giác đã bị đụng hư rồi, đầu xe gần như là móp vào trong hết, nếu không phải chiếc xe này có hệ thống an toàn khá tốt thì chỉ sợ Thương Diễn Vũ ngay cả mạng cũng không còn.Xe được báo là đã hỏng, bên trong xe còn có một chiếc bánh kem đã bị đè bẹp.
Lúc này Thân Giác mới biết Thương Diễn Vũ đã đi mua bánh kem.
"Ngày mai chính là sinh nhật của em, không phải sao? Tôi không thể bên cạnh em vào tối mai, cho nên muốn cho em một chút bất ngờ vào những giây phút đầu tiên của ngày sinh nhật." Trong mắt Thương Diễn Vũ tràn ngập tiếc nuối cùng ảo não, "Tôi nghe nói tiệm bánh kem kia làm bánh rất ngon, nhưng tiệm sẽ không nhận đơn trong đêm ba mươi. Tôi đã tốn rất nhiều công sức mới nhờ họ làm một cái bánh kem cho. Vì muốn lấy được bánh trước khi họ đóng cửa, lại nói với em rằng tôi sẽ quay về sớm nên là... Xin lỗi, lần sau tôi sẽ lái xe cẩn thận hơn."
"Không sao cả, vẫn có thể ăn sinh nhật sau mà."
Thân Giác nghe vậy thì nhẹ nhàng nắm lấy tay Thương Diẽn Vũ.
Cho dù kết quả kiểm tra bình thường, bác sĩ vẫn để Thương Diễn Vũ ở lại bệnh viện quan sát một đêm, đến sáng mai sẽ xuất viện. Thương Diễn Vũ tất nhiên là không muốn, nhưng Thân Giác cũng đồng ý với ý kiến của bác sĩ, hắn cũng chỉ có thể than nhẹ một tiếng, trên gương mặt đoan chính thanh nhã kia nở một nụ cười bất đắc dĩ, "Được rồi, vậy thì tôi đón giao thừa tại bệnh viện đi."
"Anh nghe lời bác sĩ đi, em ở lại đây với anh." Thân Giác nhẹ giọng nói với người trước mắt, nhưng trong đầu lại nghĩ đến những lời cảnh sát giao thông nói với mình.
.....
Người sử dụng điện thoại của Thương Diễn Vũ gọi cho Thân Giác chính là cảnh sát giao thông. Bọn họ còn kiểm tra nồng độ cồn với Thương Diễn Vũ, sau khi xác nhận không có gì bất thường thì gọi một mình Thân Giác qua nói thêm một vài câu.
"Người này có quan hệ gì với cậu?" Cảnh sát giao thông hỏi.
Thân Giác do dự một lúc mới nói: "Bạn đời."
Cảnh sát cũng trầm ngâm một tiếng, "Bạn đời của cậu đột nhiên tăng tốc khi đến khúc cua, cậu có muốn nghĩ lại thử xem gần đây đối phương có những hành vi nào hơi kỳ lạ không? Vì dụ như những chủ đề linh tinh như bỏ mặc bản thân chẳng hạn."
.....
Lúc Thân Giác đưa xe cho Thương Diễn Vũ mượn, cậu từng cố ý nói một câu, "Chiếc xe này có hệ số an toàn rất cao, cho nên sẽ không thể đâm vào cây được đâu."
*Thường thì những chiếc xe có hệ số an toàn cao, ví dụ như Volvo, thì sẽ có chế độ tự động thắng lại khi có vật chắn trước mặt. Mình đoán là xe của Tiểu Giác cũng như thế.
Bây giờ Thương Diễn Vũ vậy mà lại thật sự đâm phải cây.
Thân Giác ở lại bệnh viện chăm bệnh, ngủ cũng không được yên ổn. Cậu có thể nghe được tiếng động của những người đi qua đi lại bên ngoài phòng bệnh. Cho dù đêm nay là giao thừa thì vẫn có rất nhiều bệnh nhân cấp cúu. Tai nạn giao thông có, say rượu có, cũng có rất nhiều ca viêm dạ dày cấp tính...
Cậu nghiêng người, mặt đối mặt với bức tường, ngủ trên chiếc giường lò xo đơn giản, lúc ý thức càng ngày càng trở nên thanh tỉnh thì cậu nghe thấy tiếng điện thoại của Thương Diễn Vũ thoáng rung lên.
Chỉ vừa rung một chút thì điện thoại đã được nhận.
"Alo."
So với sự ồn ào bên ngoài, trong phòng lại quá mức yên tĩnh. Vì vậy Thân Giác có thể nghe được toàn bộ giọng nói của người đầu dây bên kia điện thoại.
"Anh Vũ ơi, anh ngủ rồi à?"
Có lẽ Thương Diễn Vũ cho rằng Thân Giác đã ngủ rồi, hắn cũng không ngắt máy mà trả lời đối phương, "Vẫn chưa, làm sao vậy?"
"Chuẩn bị đến 12 giờ rồi, em muốn đếm ngược cùng với anh, được không ạ?" Giọng nói của cậu học sinh nghe vào tai thật mềm mại, giống như một nam hài đầy ngoan ngoãn vậy, là loại hình Omega mà hầu hết Alpha đều sẽ thích.
Thương Diễn Vũ trầm mặc một lúc mới mở miệng, "Được thôi."
Lúc còn khoảng ba phút, âm thanh bên phía cậu học sinh kia gần như là không dừng lại, thậm chí khi nói đến một câu nào đó, đầu bên kia còn truyền đến tiếng khóc nức nở. Thiếu niên đang nói đến chuyện của ba mẹ mình, qua ba phút sau, thiếu niên hít hít mũi rồi nhanh chóng nói: "Anh Vũ ơi, đếm ngược nhé. Mười, chín, tám,..."
Đếm ngược đến "Bốn", Thân Giác xoay người bước xuống giường. Lúc đến "Ba", cậu ngồi xuống mép giường của Thương Diễn Vũ. Đếm đến "Hai", cậu và đối phương nhìn nhau trong đêm đen. Đến "Một", một tiếng động trầm thấp chợt vang lên.
Cậu học sinh nhỏ nghe được, hơn nữa nãy giở cũng chỉ có giọng của thiếu niên đếm ngược mà thôi, không có âm thanh của Thương Diễn Vũ đếm ngược. Trong giọng nói của thiếu niên chứa đựng sự ủy khuất lại có tò mò, "Anh Vũ ơi, bên anh có tiếng gì vậy ạ?"
Nhưng giây tiếp theo, điện thoại đã bị cúp.
Chương 253: Xử lý Alpha (34) (đã beta)
Thật ra Thân Giác vẫn luôn cảm thấy tiến triển giữa cậu và Thương Diễn Vũ luôn có chút kỳ lạ, đối phương như đang phối hợp với cậu mà diễn một vở kịch. Vừa quen biết nhau được vài ngày liền lên giường, sau đó không lâu lại bắt đầu ở chung, đối phương còn vì cậu mà thiếu chút nữa đã vướng phải một đợt kiện tụng.
Nếu lấy những chuyện này ra mà nói thì Thương Diễn Vũ cứ như là người đã nhất kiến chung tình với cậu, lại còn là kiểu cực kỳ thâm tình. Thậm chí, hắn còn hoàn hảo đến mức cực ký xứng với bốn chữ người yêu hoàn mỹ, hắn nắm bắt được thói quen sinh hoạt của bạn, chậm rãi xâm lấn vào cuộc sống của bạn, vừa không khiến bạn sinh ra cảm giác phản cảm vừa khiến bạn trong lúc vô thức thay đổi, nhiễm lấy một chút thói quen của hắn.
Nhưng trên đời này, căn bản không tồn tại một người yêu nào hoàn mỹ như vậy. Một người yêu quá hoàn hảo sẽ là sự biểu hiệu của sự giả tạo, hiện tại Thương Diễn Vũ đã không còn muốn đóng kịch nữa rồi, đã muốn vô tình lộ ra dấu vết rồi sao? Thân Giác để lại điện thoại của Thương Diễn Vũ lên bàn, nhưng cậu cũng không để lại điện thoại ở bên phải ly nước như cũ mà cố ý để sang bên trái. Loại người cẩn thận như Thương Diễn Vũ nhất định sẽ phát hiện sự thay đổi vị trí của điện thoại, cậu phải khiến cho hắn biết được cậu đã nhìn thấy được những tin nhắn kia rồi.
Một giấc này của Thương Diễn Vũ ngủ đến tận bảy giờ tối, cơm tất niên của Thân Giác đã làm xong từ lâu. Sau khi hắn tỉnh dậy, hắn đi đến nhà bếp ôm lấy Thân Giác một chút mới đi tắm. Lúc Thân Giác bưng thức ăn ra đến thì điện thoại ở trên bàn đã không còn nữa.
Phòng tắm bên kia truyền đến tiếng nước lách tách.
Thân Giác thu hồi tầm mắt, bày đồ ăn lên bàn.
Thân Giác đã tốn rất nhiều thời gian cho bữa cơm tất niên này, cuối cùng cậu còn bưng lên hai chén sủi cảo. Lúc Thương Diễn Vũ nhìn thấy hai chén sủi cảo kia thì có chút kinh ngạc mà nhướn mày, còn hỏi: "Bên trong có tiền xu không em?"
Thân Giác chợt khựng lại, "Anh muốn đặt tiền xu vào sao? Vậy thì em sẽ..." Cậu vừa muốn đứng đậy thì tay đã bị nắm lấy.
"Không sao đâu, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi. Ăn thôi nào, thơm quá, tôi thật sự rất đói rồi." Đôi mắt Thương Diễn Vũ cong cong.
Vì vậy mà hắn thật sự chén gần sạch toàn bộ thức ăn trên bàn, sức ăn này khiến Thân Giác phải giật nảy mình. Đến khi hai người cùng ngồi xem TV sau bữa tối, Thương Diễn Vũ vẫn luôn cau mày, có lẽ là có chút khó chịu.
"Có phải là do ăn nhiều quá nên dạ dày khó chịu rồi không? Để em đưa anh đến bệnh viện kiểm tra." Sau khi Thân Giác phát hiện thì lập tức đứng dậy, Thương Diễn Vũ lắc đầu, "Không cần đâu em, chỉ có chút đầy bụng thôi, để tôi lấy thuốc tiêu hóa uống là được."
Hòm thuốc trong nhà có chuẩn bị sẵn thuốc tiêu hóa, nhưng lúc Thương Diễn Vũ đi tìm thì phát hiện thuốc tiêu hóa đã dùng hết, cho nên hắn liền cầm lấy áo khoác đang được treo ở cửa. Hắn vừa mang giày vào vừa nói với Thân Giác đang ngồi trong phòng khách đối diện: "Tôi đến nhà thuốc một lát nhé, rất nhanh sẽ về thôi."
Lời vừa dứt, người đã rời đi.
"Để em đi cùng anh." Thân Giác vừa nói xong đối phương liền trả lời, chỉ là thanh âm được truyền vào từ ngoài cửa rồi.
"Không cần đâu, bên ngoài rất lạnh, em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi nhé."
"Cạch—" một tiếng, cửa đã bị đóng lại từ bên ngoài.
Thân Giác quay đầu nhìn qua tiểu phẩm tướng thanh đang được chiếu, chậm rãi nhăn mày lại. Tuy Thương Diễn Vũ nói rằng sẽ quay về nhanh thôi, nhưng đã một tiếng trôi qua, Thân Giác vẫn chưa thấy hắn quay về.
Thương Diễn Vũ lái xe cậu đi, dù có đi đến một nhà thuốc cách xa chỗ này đi chăng nữa thì cũng đã quay trở lại mới đúng. Thân Giác nghĩ xong thì cầm lấy điện thoại gọi điện cho Thương Diễn Vũ, đầu bên kia điện thoại báo rằng đường dây đang bận.
Sau khi nghe thông báo từ điện thoại, Thân Giác trực tiếp ngắt cuộc gọi. Nhưng khi chỉ vừa ngắt điện thoại xong, điện thoại của Thương Diễn Vũ rất nhanh đã gọi lại.
"Anh về đến rồi à?" Thân Giác nói.
Nhưng giọng nói bên kia không phải là của Thương Diễn Vũ, "Cậu là bạn của Tư Vũ đúng không? Hắn vừa bị tai nạn giao thông, cậu nhanh đến khoa cấp cứu tại bệnh viện thuộc trường đại học M ngay bây giờ đi."
....
Xe đã bị Thương Diễn Vũ lấy đi, cho nên Thân Giác chỉ có thể gọi xe, hôm nay lại là đêm giao thừa, cơ hồ phải mất đến hai mươi phút mới bắt được xe. Chờ đến khi tới được bệnh viện, đó đã là một tiếng sau khi nhận được điện thoại.
Bệnh viện thuộc trường đại học M cách nhà Thân Giác rất xa, cũng phải mười mấy km. Thương Diễn Vũ được đưa đến bệnh viện này, chứng minh rằng nơi hắn xảy ra tai nạn cách nơi này rất gần.
Thân Giác tìm một vòng trong khoa cấp cứu mới tìm được Thương Diễn Vũ. Lúc cậu tìm được đối phương, Thương Diễn Vũ đang được đẩy ra từ phòng CT bẳng xe lăn. Ý thức của hắn vẫn bình thường, khi hắn nhìn thấy Thân Giác còn cười nhẹ.
"Anh... Chuyện này là sao đây?" Thân Giác bước nhanh qua, hỏi.
Ngữ khí của Thương Diễn Vũ vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn mang theo chút ý cười bất đắc dĩ, "Không sao đâu, chỉ là lúc rẽ có chút không cẩn thận mà tông vào cây, chân bị đè một chút. Cũng không có gì to tát cả, nhưng bác sĩ ngoại khoa của khoa cấp cứu đã từng đến xem tôi diễn, còn mua vé buổi biểu diễn đêm mai của tôi cho nên bắt tôi chụp CT chân mà thôi, để xem thử chân tôi có vấn đề gì hay không."
Phần lớn vai diễn của hắn đều có những cảnh đánh nhau, nếu chân bị thương thì những vất vả trong khoảng thời gian này đều sẽ trở nên uổng phí. Tuy rạp hát cũng khá nổi tiếng, nhưng lại có rất nhiều người vì Thương Diễn Vũ mà đến.
Thân Giác nhíu mi, "Em cũng có suy nghĩ giống bác sĩ, vẫn nên kiểm tra kỹ thì hơn."
Kết quả rất nhanh đã có, không có vấn đề gì cả, chỉ có một chỗ trầy hơi nhỏ ngay trán mà thôi. Ngày mai, sau khi được trang điểm kỹ càng thì chắc chắn sẽ không nhìn ra chút nào được. Nhưng xe của Thân Giác đã bị đụng hư rồi, đầu xe gần như là móp vào trong hết, nếu không phải chiếc xe này có hệ thống an toàn khá tốt thì chỉ sợ Thương Diễn Vũ ngay cả mạng cũng không còn.Xe được báo là đã hỏng, bên trong xe còn có một chiếc bánh kem đã bị đè bẹp.
Lúc này Thân Giác mới biết Thương Diễn Vũ đã đi mua bánh kem.
"Ngày mai chính là sinh nhật của em, không phải sao? Tôi không thể bên cạnh em vào tối mai, cho nên muốn cho em một chút bất ngờ vào những giây phút đầu tiên của ngày sinh nhật." Trong mắt Thương Diễn Vũ tràn ngập tiếc nuối cùng ảo não, "Tôi nghe nói tiệm bánh kem kia làm bánh rất ngon, nhưng tiệm sẽ không nhận đơn trong đêm ba mươi. Tôi đã tốn rất nhiều công sức mới nhờ họ làm một cái bánh kem cho. Vì muốn lấy được bánh trước khi họ đóng cửa, lại nói với em rằng tôi sẽ quay về sớm nên là... Xin lỗi, lần sau tôi sẽ lái xe cẩn thận hơn."
"Không sao cả, vẫn có thể ăn sinh nhật sau mà."
Thân Giác nghe vậy thì nhẹ nhàng nắm lấy tay Thương Diẽn Vũ.
Cho dù kết quả kiểm tra bình thường, bác sĩ vẫn để Thương Diễn Vũ ở lại bệnh viện quan sát một đêm, đến sáng mai sẽ xuất viện. Thương Diễn Vũ tất nhiên là không muốn, nhưng Thân Giác cũng đồng ý với ý kiến của bác sĩ, hắn cũng chỉ có thể than nhẹ một tiếng, trên gương mặt đoan chính thanh nhã kia nở một nụ cười bất đắc dĩ, "Được rồi, vậy thì tôi đón giao thừa tại bệnh viện đi."
"Anh nghe lời bác sĩ đi, em ở lại đây với anh." Thân Giác nhẹ giọng nói với người trước mắt, nhưng trong đầu lại nghĩ đến những lời cảnh sát giao thông nói với mình.
.....
Người sử dụng điện thoại của Thương Diễn Vũ gọi cho Thân Giác chính là cảnh sát giao thông. Bọn họ còn kiểm tra nồng độ cồn với Thương Diễn Vũ, sau khi xác nhận không có gì bất thường thì gọi một mình Thân Giác qua nói thêm một vài câu.
"Người này có quan hệ gì với cậu?" Cảnh sát giao thông hỏi.
Thân Giác do dự một lúc mới nói: "Bạn đời."
Cảnh sát cũng trầm ngâm một tiếng, "Bạn đời của cậu đột nhiên tăng tốc khi đến khúc cua, cậu có muốn nghĩ lại thử xem gần đây đối phương có những hành vi nào hơi kỳ lạ không? Vì dụ như những chủ đề linh tinh như bỏ mặc bản thân chẳng hạn."
.....
Lúc Thân Giác đưa xe cho Thương Diễn Vũ mượn, cậu từng cố ý nói một câu, "Chiếc xe này có hệ số an toàn rất cao, cho nên sẽ không thể đâm vào cây được đâu."
*Thường thì những chiếc xe có hệ số an toàn cao, ví dụ như Volvo, thì sẽ có chế độ tự động thắng lại khi có vật chắn trước mặt. Mình đoán là xe của Tiểu Giác cũng như thế.
Bây giờ Thương Diễn Vũ vậy mà lại thật sự đâm phải cây.
Thân Giác ở lại bệnh viện chăm bệnh, ngủ cũng không được yên ổn. Cậu có thể nghe được tiếng động của những người đi qua đi lại bên ngoài phòng bệnh. Cho dù đêm nay là giao thừa thì vẫn có rất nhiều bệnh nhân cấp cúu. Tai nạn giao thông có, say rượu có, cũng có rất nhiều ca viêm dạ dày cấp tính...
Cậu nghiêng người, mặt đối mặt với bức tường, ngủ trên chiếc giường lò xo đơn giản, lúc ý thức càng ngày càng trở nên thanh tỉnh thì cậu nghe thấy tiếng điện thoại của Thương Diễn Vũ thoáng rung lên.
Chỉ vừa rung một chút thì điện thoại đã được nhận.
"Alo."
So với sự ồn ào bên ngoài, trong phòng lại quá mức yên tĩnh. Vì vậy Thân Giác có thể nghe được toàn bộ giọng nói của người đầu dây bên kia điện thoại.
"Anh Vũ ơi, anh ngủ rồi à?"
Có lẽ Thương Diễn Vũ cho rằng Thân Giác đã ngủ rồi, hắn cũng không ngắt máy mà trả lời đối phương, "Vẫn chưa, làm sao vậy?"
"Chuẩn bị đến 12 giờ rồi, em muốn đếm ngược cùng với anh, được không ạ?" Giọng nói của cậu học sinh nghe vào tai thật mềm mại, giống như một nam hài đầy ngoan ngoãn vậy, là loại hình Omega mà hầu hết Alpha đều sẽ thích.
Thương Diễn Vũ trầm mặc một lúc mới mở miệng, "Được thôi."
Lúc còn khoảng ba phút, âm thanh bên phía cậu học sinh kia gần như là không dừng lại, thậm chí khi nói đến một câu nào đó, đầu bên kia còn truyền đến tiếng khóc nức nở. Thiếu niên đang nói đến chuyện của ba mẹ mình, qua ba phút sau, thiếu niên hít hít mũi rồi nhanh chóng nói: "Anh Vũ ơi, đếm ngược nhé. Mười, chín, tám,..."
Đếm ngược đến "Bốn", Thân Giác xoay người bước xuống giường. Lúc đến "Ba", cậu ngồi xuống mép giường của Thương Diễn Vũ. Đếm đến "Hai", cậu và đối phương nhìn nhau trong đêm đen. Đến "Một", một tiếng động trầm thấp chợt vang lên.
Cậu học sinh nhỏ nghe được, hơn nữa nãy giở cũng chỉ có giọng của thiếu niên đếm ngược mà thôi, không có âm thanh của Thương Diễn Vũ đếm ngược. Trong giọng nói của thiếu niên chứa đựng sự ủy khuất lại có tò mò, "Anh Vũ ơi, bên anh có tiếng gì vậy ạ?"
Nhưng giây tiếp theo, điện thoại đã bị cúp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương